Ba nam nhân đi vào trong phòng, Đỗ Yến cầm một bộ nữ trang ( quần áo nữ) đưa cho Diêm Vô Xá, Diêm Vô Xá bảo bọn họ chờ một lát rồi xoay người đi vào phòng trong. Chỉ chốc lát, Phi Nhi xinh xắn đã đi đến trước mặt bọn họ.
Đỗ Ngũ Nguyệt hai mắt sáng ngời, lần đầu nhìn thấy liền thích nữ nhân khả ái này. Bất kể lúc trước nàng có thân phận gì, nhưng có thể làm cho Diêm Vô Xá che chở như thế, đủ biết nàng không phải tầm thường.
Hắn nói nàng là nữ nhi của hắn? Không biết cầu hôn có được không?
“Phi Nhi, lại đây . . .” Bàn tay khẽ đặt ở phía sau lưng nàng ”Chào Đỗ thúc thúc, Yến ca ca.”
“Chào Đỗ thúc thúc, Yến . . . Vì sao lại là ca ca?” Phi Nhi ngước lên, khó hiểu nhìn Đa Duy ”Nhìn dáng vẻ của “người ta“ thì nhiều lắm là mười lăm, Phi Nhi so ra còn lớn hơn một tuổi.”
“Ta năm nay đã hơn mười tám, Tiểu Phi Nhi.”
“. . .”
“Ha ha ha, thật đáng yêu quá!” Đỗ Ngũ Nguyệt vừa lòng cười lớn, quay đầu lại hỏi Diêm Vô Xá “Ta hỏi lão đệ, Phi Nhi đã đính hôn chưa?”
“Cha, con mới mười tám!” Đỗ Yến không nhịn được liền thanh minh một câu.
“Cứ để ta nghe ngóng, đến năm hai mươi….”
“. . .”
Diêm Vô Xá đỡ Phi Nhi ngồi xuống bên cạnh, cưng chiều vuốt ve mái tóc dài của nàng rồi trả lời: ”Phi Nhi tạm thời chưa muốn xuất giá, còn ở cùng ta vài năm nữa.”
Đỗ Ngũ Nguyệt từ ánh mắt của Diêm Vô Xá nhìn ra một loại tình cảm không giống như là cha con thì trong lòng có vài phần suy đoán, chẳng lẽ lão đệ thích bé con này?
Bỗng dưng nhớ ra Phi Nhi đã nói sẽ chữa thương cho Đỗ Ngũ Nguyệt thì Diêm Vô Xá vội vàng hỏi: ”Phi Nhi, không phải con nói có thể trị liệu vết thương cho đại ca sao?”
“Oái, đúng rồi! Con quên mất.” Nói rồi nàng xòe tay về phía Diêm Vô Xá “Đa Duy, đưa Thủy Tinh Giáp cho con dùng nào.”
“. . . Để làm gì?” Nàng muốn rời đi sao?
“Chữa thương mà, cần đến nó.”
“. . .” Diêm Vô Xá đem Thủy Tinh Giáp đưa cho nàng.
Phi Nhi trước tiên tháo băng vết thương của Đỗ Ngũ Nguyệt ra, dùng ống tay áo của mình lau lau vết máu bên trên. Dù sao trang phục này cùng không phải của nàng. Sau đó lấy ra cái hộp nhỏ, đổ ra một giọt nước thuốc màu lam, xoa đều lên trên vết thương.
“Bắt đầu sẽ đau đấy, thúc thúc chịu một lúc sẽ trôi qua liền. . .”
“Rè rè!”
“Ách. . .” Lời còn chưa dứt thì nước thuốc lập tức phát huy công hiệu của nó, sắc mặt Đỗ Ngũ Nguyệt bỗng dưng tái nhợt, hắn cau mày, nghiến răng nghiến lợi, đau như cào cấu tim gan.
“Cha, người cảm giác như thế nào?” Đỗ Yến vội vàng vươn tay, gỡ các ngón tay của cha mình đang xiết chặt trên bàn, cầm lấy bàn tay lạnh toát, rịn mồ hôi của phụ thân.
Đỗ Ngũ Nguyệt xiết chặt tay con mình, phát tiết mọi đau đớn vào trong lòng bàn tay. Đỗ Yến tuyệt không lên tiếng, buông lỏng tay mình, yên lặng chịu đựng để chia sẻ nỗi đau của cha.
Phi Nhi biết rất rõ loại đau đớn này, bàn tay mềm mại cầm tay Diêm Vô Xá cùng hắn chờ đợi. Diêm Vô Xá không biết vì sao lại biến thành như vậy nhưng hắn vô cùng tin tưởng Phi Nhi, nàng sẽ làm đại ca khá hơn.
Một lát sau, những tiếng rè rè rất nhỏ dần dần dừng lại, hơi thở gấp gáp trở nên chậm hơn, mọi người dồn ánh mắt đặt vào trên cánh tay của Đỗ Ngũ Nguyệt. Vết thương vốn đang rỉ máu đã hoàn toàn khép miệng chỉ để lại một đường vết thương như sợi chỉ. Đỗ Yến cùng Diêm Vô Xá rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể cầm máu có nghĩa là có cơ hội khỏi hẳn.
Đau đớn dần dần biến mất, Đỗ Ngũ Nguyệt mới lưu ý đến vết máu bám trên ống tay áo của Phi Nhi, liền quay đầu dặn dò: ”Yến nhi, đi lấy một bộ trang phục sạch sẽ để Phi Nhi thay.”
“Tốt rồi.”
Diêm Vô Xá cẩn thận xem xét vết thương của ông ta, chỉ một xíu nước thuốc liền có thể hoàn toàn phục hồi như cũ, thật sự là thần kỳ. Đúng rồi, chẳng lẽ lần trước cánh của Phi Nhi cũng phục hồi như vậy sao?
Nhớ ra nàng cũng từng phải chịu đựng loại đau đớn này, Diêm Vô Xá lại càng thêm đau lòng.
Nắm tay đang bám chặt ở bên hông kéo mặt nàng lại đối diện với mình, ngón tay thô ráp xoa bóp người của nàng: ”Lần trước chữa thương tại sao không gọi Đa Duy giúp con?”
Phi Nhi biết điều lắc đầu, chỉ đem Thủy Tinh Giáp giao vào tay Diêm Vô Xá rồi trả lời:
“Không có gì đáng ngại, tại Tinh Linh quốc, con thường xuyên bị thương nên đã quen rồi.”
“Luôn nghe con nói Tinh Linh quốc, đó là nơi như thế nào?”
“Cái này. . .” Tầm mắt xẹt qua Đỗ Ngũ Nguyệt, ám chỉ là ông ta có thể tin được sao?
“Không sợ. Đỗ thúc thúc là bằng hữu tốt nhất của Đa Duy, giống như huynh đệ ruột thịt. Hiếm khi được rảnh rỗi như hôm nay, vậy cứ nghe qua một vài câu chuyện của Phi Nhi.”
“Đúng vậy, Đỗ thúc thúc cũng muốn biết Phi Nhi rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Đỗ Ngũ Nguyệt rất có hứng thú với bé con này, nhìn ra nàng cũng không phải giống như bình thường.
Huống chi, vị lão đệ này có vẻ rất quan tâm đối với nàng?
Thấy Đa Duy nói như vậy, Phi Nhi mỉm cười gật đầu, bắt đầu giới thiệu cho Đa Duy mọi thứ về mình.
Ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hiện ra sự hoài tưởng thấp thoáng, nàng nhìn bầu trời xanh thẳm mà khẽ nói:
“Tinh Linh quốc nằm ở dưới đáy sâu nhất của biển khơi, đi vào qua lối cổng đen, đây là một thế giới cũng gần như bình thường. Có bầu trời xanh vời vợi với làn mây trắng muốt, lại còn có vô số Thủy Tinh Linh. Nhiệt độ cũng hơi thấp, rất ướt át. Chúng ta ăn loại đồ ăn của mình, nuôi dưỡng rất nhiều thú cưng dễ thương, các tinh linh nhỏ đều không thích mặc đồ trên người. Sau khi biến thành người thì Tinh Linh chỉ đơn giản khoác tấm vải trắng, không có quần áo chánh thống. Các nữ tinh linh xinh đẹp còn có thể ngồi trước cửa sổ chờ đợi soái ca cưỡi ngựa trắng, các tinh linh có thể tự do thương yêu, nhìn vào mắt sẽ thấy yêu thương lẫn nhau. Cho nên khắp nơi ở Tinh Linh quốc đều là tình yêu cuồng nhiệt giữa nam và nữ. . .”
Phi Nhi nói rất nhiều, Diêm Vô Xá cùng Đỗ Ngũ Nguyệt cảm giác vô cùng mới mẻ, cuối cùng Đỗ Yến cũng gia nhập vai trò những người nghe câu chuyện, lặng lẽ đứng ở một bên mỉm cười nhìn khuôn mặt đẹp đẽ thánh khiết như thiên sứ kia.
Diêm Vô Xá giờ mới hiểu được nguyên nhân Phi Nhi luôn nhiệt tình, căn bản vì tại thế giới của nàng thì ra hôn chỉ là một loại lễ phép. Không trách được đêm đó nàng hôn . . .
Bỗng dưng nhớ lại hình ảnh cực kỳ nồng nàn kia, Diêm Vô Xá cảm giác một cơn nóng rực nên vội vàng hạ mi mắt, dúi mặt vào vai Phi Nhi. Cũng may Đỗ Ngũ Nguyệt cùng Đỗ Yến đang châm trà nên không phát hiện ra điều gì.
Phi Nhi đột nhiên cảm giác được phía sau lưng hơi nóng, quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Đa Duy khác thương, nên khờ dại hỏi:
“Đa Duy, người hơi nóng lên, bị bệnh sao?” Âm thanh bị nén xuống rất thấp, rất thấp.
“. . . Không có việc gì.”
“Đa Duy có phải đang nghĩ gì hay không?”
“. . . Không có!”
“Đúng rồi!” Phi Nhi đột nhiên giơ ngón tay lên, yêu kiều mở to mắt mà hỏi Đỗ Ngũ Nguyệt: ”Đỗ thúc thúc, ở đây có phòng tắm không?”
“Đương nhiên là có, còn có cả suối nước nóng đấy.”
“. . . Không, cháu sợ quá nóng.”
Đỗ Yến nói xen vào: ”Không nóng, rất hợp với loại khí trời này. Liệu có muốn để ca ca dẫn muội đi không?”
“Đa Duy. . .” Phi Nhi dò hỏi nhìn Diêm Vô Xá.
“Ừ, đi thôi. Ta còn muốn cùng Đỗ thúc thúc nói vài chuyện.”
“Được!”
“Lại đây!” Đỗ Yến thân mật xòe bàn tay ra với nàng, lập tức cầm lấy bàn tay mềm mại rồi hai người nhanh như chớp biến mất ở trong sân.
Hai nam nhân trong phòng đồng thời lắc đầu, đều là những đứa trẻ chưa lớn …
Đỗ Ngũ Nguyệt hai mắt sáng ngời, lần đầu nhìn thấy liền thích nữ nhân khả ái này. Bất kể lúc trước nàng có thân phận gì, nhưng có thể làm cho Diêm Vô Xá che chở như thế, đủ biết nàng không phải tầm thường.
Hắn nói nàng là nữ nhi của hắn? Không biết cầu hôn có được không?
“Phi Nhi, lại đây . . .” Bàn tay khẽ đặt ở phía sau lưng nàng ”Chào Đỗ thúc thúc, Yến ca ca.”
“Chào Đỗ thúc thúc, Yến . . . Vì sao lại là ca ca?” Phi Nhi ngước lên, khó hiểu nhìn Đa Duy ”Nhìn dáng vẻ của “người ta“ thì nhiều lắm là mười lăm, Phi Nhi so ra còn lớn hơn một tuổi.”
“Ta năm nay đã hơn mười tám, Tiểu Phi Nhi.”
“. . .”
“Ha ha ha, thật đáng yêu quá!” Đỗ Ngũ Nguyệt vừa lòng cười lớn, quay đầu lại hỏi Diêm Vô Xá “Ta hỏi lão đệ, Phi Nhi đã đính hôn chưa?”
“Cha, con mới mười tám!” Đỗ Yến không nhịn được liền thanh minh một câu.
“Cứ để ta nghe ngóng, đến năm hai mươi….”
“. . .”
Diêm Vô Xá đỡ Phi Nhi ngồi xuống bên cạnh, cưng chiều vuốt ve mái tóc dài của nàng rồi trả lời: ”Phi Nhi tạm thời chưa muốn xuất giá, còn ở cùng ta vài năm nữa.”
Đỗ Ngũ Nguyệt từ ánh mắt của Diêm Vô Xá nhìn ra một loại tình cảm không giống như là cha con thì trong lòng có vài phần suy đoán, chẳng lẽ lão đệ thích bé con này?
Bỗng dưng nhớ ra Phi Nhi đã nói sẽ chữa thương cho Đỗ Ngũ Nguyệt thì Diêm Vô Xá vội vàng hỏi: ”Phi Nhi, không phải con nói có thể trị liệu vết thương cho đại ca sao?”
“Oái, đúng rồi! Con quên mất.” Nói rồi nàng xòe tay về phía Diêm Vô Xá “Đa Duy, đưa Thủy Tinh Giáp cho con dùng nào.”
“. . . Để làm gì?” Nàng muốn rời đi sao?
“Chữa thương mà, cần đến nó.”
“. . .” Diêm Vô Xá đem Thủy Tinh Giáp đưa cho nàng.
Phi Nhi trước tiên tháo băng vết thương của Đỗ Ngũ Nguyệt ra, dùng ống tay áo của mình lau lau vết máu bên trên. Dù sao trang phục này cùng không phải của nàng. Sau đó lấy ra cái hộp nhỏ, đổ ra một giọt nước thuốc màu lam, xoa đều lên trên vết thương.
“Bắt đầu sẽ đau đấy, thúc thúc chịu một lúc sẽ trôi qua liền. . .”
“Rè rè!”
“Ách. . .” Lời còn chưa dứt thì nước thuốc lập tức phát huy công hiệu của nó, sắc mặt Đỗ Ngũ Nguyệt bỗng dưng tái nhợt, hắn cau mày, nghiến răng nghiến lợi, đau như cào cấu tim gan.
“Cha, người cảm giác như thế nào?” Đỗ Yến vội vàng vươn tay, gỡ các ngón tay của cha mình đang xiết chặt trên bàn, cầm lấy bàn tay lạnh toát, rịn mồ hôi của phụ thân.
Đỗ Ngũ Nguyệt xiết chặt tay con mình, phát tiết mọi đau đớn vào trong lòng bàn tay. Đỗ Yến tuyệt không lên tiếng, buông lỏng tay mình, yên lặng chịu đựng để chia sẻ nỗi đau của cha.
Phi Nhi biết rất rõ loại đau đớn này, bàn tay mềm mại cầm tay Diêm Vô Xá cùng hắn chờ đợi. Diêm Vô Xá không biết vì sao lại biến thành như vậy nhưng hắn vô cùng tin tưởng Phi Nhi, nàng sẽ làm đại ca khá hơn.
Một lát sau, những tiếng rè rè rất nhỏ dần dần dừng lại, hơi thở gấp gáp trở nên chậm hơn, mọi người dồn ánh mắt đặt vào trên cánh tay của Đỗ Ngũ Nguyệt. Vết thương vốn đang rỉ máu đã hoàn toàn khép miệng chỉ để lại một đường vết thương như sợi chỉ. Đỗ Yến cùng Diêm Vô Xá rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có thể cầm máu có nghĩa là có cơ hội khỏi hẳn.
Đau đớn dần dần biến mất, Đỗ Ngũ Nguyệt mới lưu ý đến vết máu bám trên ống tay áo của Phi Nhi, liền quay đầu dặn dò: ”Yến nhi, đi lấy một bộ trang phục sạch sẽ để Phi Nhi thay.”
“Tốt rồi.”
Diêm Vô Xá cẩn thận xem xét vết thương của ông ta, chỉ một xíu nước thuốc liền có thể hoàn toàn phục hồi như cũ, thật sự là thần kỳ. Đúng rồi, chẳng lẽ lần trước cánh của Phi Nhi cũng phục hồi như vậy sao?
Nhớ ra nàng cũng từng phải chịu đựng loại đau đớn này, Diêm Vô Xá lại càng thêm đau lòng.
Nắm tay đang bám chặt ở bên hông kéo mặt nàng lại đối diện với mình, ngón tay thô ráp xoa bóp người của nàng: ”Lần trước chữa thương tại sao không gọi Đa Duy giúp con?”
Phi Nhi biết điều lắc đầu, chỉ đem Thủy Tinh Giáp giao vào tay Diêm Vô Xá rồi trả lời:
“Không có gì đáng ngại, tại Tinh Linh quốc, con thường xuyên bị thương nên đã quen rồi.”
“Luôn nghe con nói Tinh Linh quốc, đó là nơi như thế nào?”
“Cái này. . .” Tầm mắt xẹt qua Đỗ Ngũ Nguyệt, ám chỉ là ông ta có thể tin được sao?
“Không sợ. Đỗ thúc thúc là bằng hữu tốt nhất của Đa Duy, giống như huynh đệ ruột thịt. Hiếm khi được rảnh rỗi như hôm nay, vậy cứ nghe qua một vài câu chuyện của Phi Nhi.”
“Đúng vậy, Đỗ thúc thúc cũng muốn biết Phi Nhi rốt cuộc là thần thánh phương nào.” Đỗ Ngũ Nguyệt rất có hứng thú với bé con này, nhìn ra nàng cũng không phải giống như bình thường.
Huống chi, vị lão đệ này có vẻ rất quan tâm đối với nàng?
Thấy Đa Duy nói như vậy, Phi Nhi mỉm cười gật đầu, bắt đầu giới thiệu cho Đa Duy mọi thứ về mình.
Ánh mắt mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt hiện ra sự hoài tưởng thấp thoáng, nàng nhìn bầu trời xanh thẳm mà khẽ nói:
“Tinh Linh quốc nằm ở dưới đáy sâu nhất của biển khơi, đi vào qua lối cổng đen, đây là một thế giới cũng gần như bình thường. Có bầu trời xanh vời vợi với làn mây trắng muốt, lại còn có vô số Thủy Tinh Linh. Nhiệt độ cũng hơi thấp, rất ướt át. Chúng ta ăn loại đồ ăn của mình, nuôi dưỡng rất nhiều thú cưng dễ thương, các tinh linh nhỏ đều không thích mặc đồ trên người. Sau khi biến thành người thì Tinh Linh chỉ đơn giản khoác tấm vải trắng, không có quần áo chánh thống. Các nữ tinh linh xinh đẹp còn có thể ngồi trước cửa sổ chờ đợi soái ca cưỡi ngựa trắng, các tinh linh có thể tự do thương yêu, nhìn vào mắt sẽ thấy yêu thương lẫn nhau. Cho nên khắp nơi ở Tinh Linh quốc đều là tình yêu cuồng nhiệt giữa nam và nữ. . .”
Phi Nhi nói rất nhiều, Diêm Vô Xá cùng Đỗ Ngũ Nguyệt cảm giác vô cùng mới mẻ, cuối cùng Đỗ Yến cũng gia nhập vai trò những người nghe câu chuyện, lặng lẽ đứng ở một bên mỉm cười nhìn khuôn mặt đẹp đẽ thánh khiết như thiên sứ kia.
Diêm Vô Xá giờ mới hiểu được nguyên nhân Phi Nhi luôn nhiệt tình, căn bản vì tại thế giới của nàng thì ra hôn chỉ là một loại lễ phép. Không trách được đêm đó nàng hôn . . .
Bỗng dưng nhớ lại hình ảnh cực kỳ nồng nàn kia, Diêm Vô Xá cảm giác một cơn nóng rực nên vội vàng hạ mi mắt, dúi mặt vào vai Phi Nhi. Cũng may Đỗ Ngũ Nguyệt cùng Đỗ Yến đang châm trà nên không phát hiện ra điều gì.
Phi Nhi đột nhiên cảm giác được phía sau lưng hơi nóng, quay đầu lại thì thấy ánh mắt của Đa Duy khác thương, nên khờ dại hỏi:
“Đa Duy, người hơi nóng lên, bị bệnh sao?” Âm thanh bị nén xuống rất thấp, rất thấp.
“. . . Không có việc gì.”
“Đa Duy có phải đang nghĩ gì hay không?”
“. . . Không có!”
“Đúng rồi!” Phi Nhi đột nhiên giơ ngón tay lên, yêu kiều mở to mắt mà hỏi Đỗ Ngũ Nguyệt: ”Đỗ thúc thúc, ở đây có phòng tắm không?”
“Đương nhiên là có, còn có cả suối nước nóng đấy.”
“. . . Không, cháu sợ quá nóng.”
Đỗ Yến nói xen vào: ”Không nóng, rất hợp với loại khí trời này. Liệu có muốn để ca ca dẫn muội đi không?”
“Đa Duy. . .” Phi Nhi dò hỏi nhìn Diêm Vô Xá.
“Ừ, đi thôi. Ta còn muốn cùng Đỗ thúc thúc nói vài chuyện.”
“Được!”
“Lại đây!” Đỗ Yến thân mật xòe bàn tay ra với nàng, lập tức cầm lấy bàn tay mềm mại rồi hai người nhanh như chớp biến mất ở trong sân.
Hai nam nhân trong phòng đồng thời lắc đầu, đều là những đứa trẻ chưa lớn …
/90
|