Đan Vũ Càn Khôn

Chương 361: Quả nhiên là ngươi. (1)

/1830


- Đúng, đại thiếu gia cùng Nguyệt Minh thiếu gia, các ngươi nhanh đi đi, tại đây để cho chúng ta ngăn cản!

Hai gã Linh Vũ sư khác cùng Tiên Thiên Võ sư trong đội ngũ đều tỏ thái độ nói, cơ hồ dốc sức liều mạng ngăn chặn mấy Thiên Sí Hổ lại.

Bọn hắn thập phần tinh tường tác dụng của Tần Hạo Dương đối với gia tộc, đạt được tư cách tiến vào Chân Vũ thánh địa, cũng đại biểu cho hắn có khả năng trở thành Võ Tôn thậm chí Võ Thánh trong gia tộc!

Mà cho tới nay, quan niệm gia tộc ảnh hưởng, bọn hắn biết rõ Tần Hạo Dương đối với gia tộc so với bọn hắn trọng yếu hơn nhiều, cho nên bọn hắn vì bảo hộ Tần Hạo Dương mà phấn đấu quên mình.

- Ah…

Rất nhanh, một tiếng kêu to truyền đến, lại có một gã Tiên Thiên Võ sư chết dưới trảo của Thiên Sí Hổ, lần này Tiên Thiên Võ sư kia đều bị bẻ vụn, óc máu, lục phủ ngũ tạng đều chảy ra, tử trạng cực kỳ khủng bố, nhìn thấy mà giật mình.

- Ấn thúc, các ngươi cẩn thận một chút.

Sắc mặt của Tần Hạo Dương cũng lập tức đại biến, trong nội tâm biết Thiên Sí Hổ lợi hại, bằng những người bọn hắn này, đích thật là khó có thể ngăn cản!

Cắn răng một cái, liền kéo Tần Nguyệt Minh bỏ chạy về hướng Càn Kinh, thiên phú của Tần Nguyệt Minh cũng hết sức lợi hại, mặc dù làm người hơi lỗ mãng một ít, nhưng lịch lãm rèn luyện thoáng một phát, ngày sau cũng tất thành châu báu, cho nên Tần Hạo Dương phải mang hắn đi.

- Càn Kinh Tần gia này còn rất đoàn kết.

Tần Phàm từ trên cao nhìn xuống mà nhìn xem một màn này, thầm nghĩ trong lòng, hắn biết rõ ở bên trong Đại Càn quốc, từng Chân Vũ thế gia, quan niệm gia tộc đều rất nặng, tư tưởng dùng lợi ích của gia tộc làm trọng này chính là từ nhỏ quán thâu.

Loại tư tưởng này ở một ít đại thế gia càng nghiêm trọng, bọn hắn sẽ coi lợi ích gia tộc còn trọng yếu hơn tánh mạng của mình.

- Bất quá đã đến nơi này, Tần Hạo Dương, ngươi cũng đừng nghĩ ly khai Đoạn Hồn Sơn này rồi! Cái tên này vừa vặn thích hợp các ngươi, ngươi sẽ để tánh mạng lại chỗ này a!

Tần Phàm lạnh lùng nhìn thân ảnh Tần Hạo Dương muốn bỏ chạy, lập tức khống chế một đầu Thiên Sí Hổ, bỏ qua một gã Linh Vũ sư trong đó, cấp tốc đuổi theo Tần Hạo Dương.

- Thiếu gia coi chừng!

Linh Vũ sư Tần Nghiêu kia thấy Thiên Sí Hổ muốn vứt bỏ mình, lập tức hướng về Tần Hạo Dương hô lớn, trường thương trong tay nổi lên khí lực cường hoành, cơ hồ nguyên võ chi khí toàn thân đều lao ra, dưới chân đạp mặt đất, nhanh chóng lao về phìa Thiên Sí Hổ.

Bất quá tốc độ của Thiên Sí Hổ cực nhanh, Tần Nghiêu này như thế nào còn đuổi đến được, dư uy công kích của trường thương hắn rơi vào trên người Thiên Sí Hổ, nhưng bị hai cánh của Thiên Sí Hổ đập một cái, lập tức tiêu tán, tốc độ không giảm lao về phía Tần Hạo Dương.

- Đại thiếu gia!

Những tộc nhân Càn Kinh Tần gia khác vào lúc này đều khẩn trương, thậm chí cả đám đều không để ý tới công kích đoạt mệnh của Thiên Sí Hổ, phóng về phía Tần Hạo Dương, trong lòng của bọn hắn chỉ có một tín niệm, như thế nào cũng không thể để thiếu tộc trưởng của Càn Kinh Tần gia chết đi!

Nhưng đã muộn! Bọn hắn đều bị chặn lại!

Tốc độ của Thiên Sí Hổ vốn nhanh hơn so với Linh Vũ sư bình thường, hơn nữa có ưu thế không trung, hai cánh vỗ mạnh, một cái lướt đi là hơn 10m!

Lúc này Tần Hạo Dương còn không có chạy ra 100m, liền nghe sau lưng truyền đến tiếng xé gió bén nhọn, thậm chí còn có thể trông thấy bóng đen khổng lồ chặn Dương Quang trên đầu kia, cái này để cho trong lòng của hắn không khỏi rùng mình!

- Đường ca, nhanh đi đi!

Nhưng vào lúc này, Tần Nguyệt Minh vốn cùng hắn sóng vai mà trốn bỗng nhiên quay đầu lại, trường thương trong tay phát ra một tiếng vang, sau đó hắn lao về phía Thiên Sí Hổ!

Dùng thực lực tứ cấp Tiên Thiên Võ sư, chính diện đối kháng lục cấp hậu giai Thiên Sí Hổ!

Kết quả tự nhiên là chỉ có một con đường chết!

Rất nhanh trường thương trong tay Tần Nguyệt Minh này bị Thiên Sí Hổ đánh nát, sau đó một móng vuốt đâm vào ngực hắn, thân thể hắn trở nên huyết nhục mơ hồ.

- Nguyệt Minh!

Nhìn thấy thân thể Tần Nguyệt Minh chậm rãi ngã xuống, hai mắt Tần Hạo Dương đỏ bừng, phát ra gầm lên giận dữ, lộ ra bi thương vạn phần.

Mặc dù Tần Nguyệt Minh chỉ là đường đệ của hắn, nhưng trong lòng hắn không khác gì thân sinh đệ đệ, giữa hai người có cảm tình rất sâu, thậm chí vượt qua đệ đệ Tần Hạo Bạch mất tích đã lâu kia.

Cho nên trông thấy Tần Nguyệt Minh vì mình mà bị Thiên Sí Hổ giết chết, Tần Hạo Dương ở trong nháy mắt này, thậm chí tâm thần thất thủ, muốn đi sinh tử giao đấu cùng Thiên Sí Hổ.

- Đại thiếu gia, nhanh đi ah!

Mà vào lúc này, bọn người Tần Ấn rốt cục chạy tới, nhìn thấy một thiên tài trong gia tộc cứ như vậy chết đi, bọn hắn cũng lộ ra thập phần thương tâm, nhưng thực lực cao nhất Tần Ấn vẫn còn bảo trì lý trí, biết rõ Tần Nguyệt Minh là vì bảo vệ Tần Hạo Dương mà hi sinh, cho nên càng không thể để cho Tần Hạo Dương có việc, nếu không hắn trăm chết cũng khó bàn giao cùng gia tộc!

Hắn vội vàng xách thương tiến lên đấu với Thiên Sí Hổ, một bên lớn tiếng nhắc nhở Tần Hạo Dương chạy nhanh.

Thấy Tần Ấn đã triền trụ đầu Thiên Sí Hổ kia, Tần Hạo Dương lại bi thiết một tiếng, chạy tới ôm lấy thân thể đã trở nên có chút rách rưới của Tần Nguyệt Minh, vào lúc này đã hấp hối, gần kề còn thừa lại một hơi cuối cùng, run rẩy nhìn Tần Hạo Dương nói ra:

- Đường ca... Nhanh đi đi...

- Nguyệt Minh, ngươi chớ nói chuyện, ngươi... không có việc gì...

Tần Hạo Dương một bên nghẹn ngào, một bên đem một khỏa Phục Xuân Đan nhét vào trong miệng Tần Nguyệt Minh, Phục Xuân Đan này là Liệu Thương đan cao cấp, có công hiệu chữa thương rất mạnh, trên cơ bản tổn thương dưới Linh Vũ sư đều có thể ở trong thời gian cực ngắn trị liệu.

- Không cần... dùng đâu... Đường ca, ngươi nhanh đi đi... Đừng quên giấc mộng của chúng ta... Càn Kinh Tần gia là gia tộc... cường đại nhất...

Thanh âm suy yếu của Tần Nguyệt Minh nói ra, nói xong lời cuối cùng, đầu nghiêng một cái, rốt cuộc nói không ra lời, Tần Hạo Dương bi thương xem xét, phát hiện lồng ngực của Tần Nguyệt Minh đã hoàn toàn bị phá nát, ngay cả trái tim cũng đã nứt ra, cho nên ngay cả Phục Xuân Đan cũng cứu không được.

- Ah…

Tần Hạo Dương ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng bi thống.

Vào lúc này Tần Phàm nhìn xem một màn này, sắc mặt lạnh lùng, trong tranh đấu lần này, có lẽ không có ai đúng ai sai. Nhưng ai muốn thương tổn gia tộc của hắn, đều phải trả giá thật nhiều!

Càn Kinh Tần gia này cùng Tần Hạo Dương đã hạ quyết tâm muốn giết chết hắn, vậy cũng trách không hắn tiên hạ vi cường!

Bởi vì Tần Phàm biết rõ nếu như mình không xuống tay trước, thì có lẽ bây giờ nằm trên mặt đất là hắn hoặc là tộc nhân của hắn, hắn là tuyệt đối sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.

Mà từ cảm giác cá nhân, Tần Phàm đối với Tần Nguyệt Minh nguyện bỏ qua tánh mạng của mình cũng muốn cứu Tần Hạo Dương vẫn có một điểm xúc động, cho nên trong nháy mắt đó, Tần Phàm không để cho Thiên Sí Hổ phân thây hắn, cũng là tỏ vẻ tôn trọng đối với hắn.

/1830

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status