Hương trà thoang thoảng, gió tung bay tấm rèm cửa phòng hắn đang ngủ. Là vợ hắn, cô ấy trông thật đáng thương trong bộ quần áo đơn giản và hơi bẩn. Nhưng sao cô ấy lại ở đây? Cô ấy tìm được đến đây à? Cô ấy biết hắn ở đây sao? Không thể nào.
-Jen!_ Hắn chồm dậy ngơ ngác rồi cũng biết mình đã nằm mơ.
-Anh dậy rồi à anh Kay. Ăn sáng thôi.
Cô bé Ivy đứng thập thò sau cánh cửa phòng gọi hắn. Hình như con bé nhìn thấy hắn vừa tỉnh dậy sau cơn mê. Hắn nhoài người ra khỏi giường, bước lại phía cô bé xinh xắn trong bộ váy lam dịu mát.
-Em xuống trước đi, anh gọi điện về nhà một chút. Antoni dậy chưa em?
-Anh ấy dậy đi đâu từ sớm lắm rồi anh ạ. Em chuẩn bị bữa sáng xong rồi đấy, anh xuống luôn nhé, chắc Antoni về ngay ý mà._ Cô bé cười dịu dàng.
Hắn bước vào phòng tắm, xối nước vào đầu. Lạnh toát. Hắn cảm thấy kì lạ sau giấc mơ vừa rồi. Và them nữa hắn hơi lo lắng cho thằng bạn, có lẽ nó đi sớm là vì chuyện tối qua. Bước xuống phòng ăn căn biệt thự giàu có của thằng bạn, hắn ngồi vào đầu bàn bên này, đối diện là cô bé Ivy xinh xắn.
-Em không gọi được cho Antoni anh ạ!
-Ừ anh cũng nghĩ vậy, không sao đâu, nó về ngay mà em._ Hắn an ủi cô bé Ivy.
Bây giờ hắn chẳng thể nói gì ngoài những lời động viên cô gái nhỏ, hắn đang lo lắm, cảm giác thằng bạn đang gặp chuyện chẳng lành làm hắn ăn cũng không ngon. Chưa bao giờ hắn thấy bất an và hoang mang như thế.
Tiếng động cơ xe đua rú ầm bên ngoài sân căn biệt thự làm hắn với cô bé Ivy chẳng ai bảo ai đều chồm dậy chạy ngay ra cửa.
-Anh Antoni!_ Ivy mừng rỡ chạy ra sân.
Hắn cũng thấy yên lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng được mấy giây hắn bỗng hốt hoảng lao tới thằng bạn. Nó đang ôm chặt một bên vai đầy máu, một bên tay áo Antoni đã xé toạc để buộc vào vết thương trên vai, nhưng hình như không ăn thua, máu vẫn thấm đẫm và chảy ròng ròng dọc cánh tay nó. Hắn lao vào đỡ thằng bạn vừa loạng choạng xuống được xe, còn cô bé Ivy thì sợ hãi đến lặng cả người.
-Có chuyện gì thế Antoni?_ Hắn xốc thằng bạn vào trong nhà, vừa đi vừa hỏi.
-Không kịp nữa, mày đưa Ivy đi đi, tao phải lấy một sỗ giấy tờ đã.
Antoni thở khó nhọc, cố giằng khỏi tay hắn chạy lại phía bếp. Nó xoay một tay nắm trên cánh tủ bếp. Một ngăn tủ được kéo sang một bên để lộ một khoảng rộng. Nó vơ vét đống giấy tờ và hất những cọc tiền vào chiếc túi đen rồi buộc lại cẩn thận.
-Mày làm gì thế, có chuyện gì?_ Hắn sốt ruột gắt thằng bạn.
-Mày vẫn mang theo nó đấy chứ?_ Antoni lôi một khẩu súng mạ bạc trong ngăn tủ, giơ ra hỏi hắn.
-Mày..định làm gì? Nói tao biết chuyện gì đã.
Hắn nhìn khẩu súng mà thoáng giật mình, thứ đồ chơi nguy hiểm đó hắn và Antoni đã cùng nhau đặt hai khẩu giống nhau từ hồi hai thằng mới 16 tuổi. Chỉ có điều của hắn mạ crom còn của Antoni mạ bạc. Hai thằng đặt nó chỉ để chơi và đã thống nhất là khi nào ở trong hoàn cảnh thật nguy hiểm mới dùng.
-Chả lẽ…?_ Hắn khựng lại bởi cái ý nghĩ kinh khủng lướt qua trong đầu.
-Đúng rồi đó mày, đây là lần đầu tiên tao phải dùng đến nó. Cảnh sát quốc tế vừa ập đến nơi tao giao hàng, bọn nó tưởng tao lôi cớm đến nên giờ quay sang tao…Mày thôi đứng trơ ra đó đi, mày mặc váy hồi nào vậy? Có nó ở đây không hả?_ Thằng bạn hắn vừa thở vừa kể mọi chuyện và vừa lắp đạn.
-Tao không mang, tao chỉ nghĩ sang thăm mày…Nhưng…_ Hắn ngập ngừng tở vẻ hơi ái ngại với việc đang xảy ra. Dù gì hắn cũng không muốn dính vào mấy chuyện lằng nhằng của thế giới ngầm, nhưng hắn không thể bỏ mặc thằng bạn được.
-Vậy cầm lấy thứ này, mày yên tâm, tao không lôi mày vào vụ này đâu… Chỉ mong mày chấp nhận yêu cầu này của tao: đưa Ivy đi và hãy bảo vệ nó, ở đây nó sẽ gặp nguy hiểm. Với lại có thể tao sẽ đi một thời gian.
Antoni tung cho hắn một khẩu SIG P220, nó hướng đôi mắt háo chiến nhìn hắn rồi cụp xuống khi dừng lại phía cô bé Ivy, rồi lếch thếch tiến ra cửa. Nó không dám nhìn Ivy quá lâu, bởi có lẽ trong ánh mắt cô bé là một sự thất vọng làm nó sợ hãi còn hơn cuộc chiến sắp tới.
-Hãy để em băng bó vết thương cho anh đã, Antoni._ Cô bé nghẹn ngào nấc lên.
.
-Không còn thời gian đâu Ivy, nhanh lên đi em._ Antoni sốt ruột giục Ivy trong khi cô bé vẫn đang cần mẫn làm công việc chẳng mấy vui vẻ của mình.
-Mày đi với tao, về nước đã, có chuyện gì tính sau._ Hắn cũng sốt ruột và bực bội chả kém, hắn xông tới nắm vào vai thằng bạn gằn giọng.
-Mày sống cuộc sống yên bình quen rồi, bây giờ đừng mơ mộng nữa. Mày nghĩ cả ba trốn thoát được bọn nó sao? Còn bọn cớm cũng đuổi đến đít rồi đấy. Đi đi thằng ngu, đi và mang theo con bé.
Antoni bực bội đứng phắt dậy đẩy Ivy ngã nhào về phía hắn, rồi nó chạy tuốt ra sân. Cô bé Ivy òa khóc trong tay hắn, vai con bé run lên lẩy bẩy. Hắn bực bội, bực vì thằng bạn ngu ngốc dính vào chuyện tày đình này. Nhưng hắn không thể bỏ nó, một thằng bạn đủ tốt để hắn phải liều mạng. Hắn nắm chặt vai Ivy an ủi rồi kéo con bé chạy ra ngoài.
-Đi đi và nhớ mày còn con tin này trong tay tao, đừng để tao phải mất kiên nhẫn vì chờ đợi._ Hắn ôm lấy cô bé ngây thơ nói với thằng bạn bằng một giọng đầy sự tin tưởng.
-Cám ơn mày, xong việc tao sẽ tìm mày…sớm thôi._ Thằng bạn hắn mỉm cười rồi đóng sập cửa xe rú ga phi ra ngoài.
Xa xa đã có tiếng động cơ của rất nhiều xe hạng nặng và tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Ivy bỗng níu chặt tay áo hắn nép vào người hắn sợ hãi. Con bé giật bắn người khi nghe thấy hàng loại tiếng súng và tiếng những chiếc xe lao đi vun vút phía sau những rặng cây.
-Đi thôi Ivy, Antoni đã đánh lạc hướng chúng rồi, chúng ta cũng phải đi thôi.
Hắn lôi cô bé lên nhà nhắc con bé mặc quần áo thật kín, còn hắn tranh thủ lấy một số giấy tờ tùy thân để có thể đưa cô bé về nước với hắn. Xong mọi chuyện hắn rút khẩu súng sau lưng quần ra, lên đạn rồi nhẹ nhàng, cảnh giác bước xuống dưới. Tiếng còi xe cảnh sát vọng tới ngay ngoài cổng khu biệt thự làm hắn hơi giật mình. Hắn kéo Ivy định chạy ngược lên thì con bé níu tay hắn giữ lại.
-Anh à, có một lối đi ở sau giá sách trong phòng đọc sách, nó dẫn ra vườn hoa, mình chui qua hàng rào cây chạy trốn được mà anh._ Con bé mặc dù đang run nhưng vẫn cố nói rành rọt.
-Tốt lắm em gái, vậy đi theo anh. Nhớ là dù bất cứ chuyện gì xảy ra, nếu chạy được em phải chạy thật xa. Hiểu không?_ Hắn khom người xuống dắt con bé qua những ô cửa kính khổng lồ.
[Những đoạn sau tất cả những câu tiếng Tây Ban Nha đã được dịch sang tiếng Việt để tiện cho các bạn theo dõi nhé]
-Cảnh sát đây, tất cả những người bên trong đã bị bao vây, hãy bỏ vũ khí đưa tay ra sau gáy và bước ra.
Một loạt cảnh sát trong lực lượng chống ma túy thế giới nhảy bổ vào căn biệt thự với súng ống trang bị tối tân. Chúng bắt đầu tản ra và lục sục khắp nơi.
Nhân cơ hội chúng vẫn đang tìm kiếm bên ngoài, Ivy khẽ nhấc một tập sách ra và ấn vào cái nút bên dưới. Nửa bên cạnh của giá sách như một cánh cửa mở ra lối đi nhỏ sâu hun hút.
-Đi thôi em._ Hắn kéo tay cô bé đang đứng quay lại nhìn ngó gì đó.
-Em sẽ rất nhớ nơi này, nhớ Antoni nữa._ Cô bé ngây người nhìn quanh quất.
Biết là Ivy đang xúc động mạnh, nhưng nếu không rời khỏi nơi này hắn và cô bé sẽ gặp rât nhiều nguy hiểm. Hắn chui đầu ra với tay cô bé kéo tuột vào bên trong và nhấc cái giá sách che đường hầm lại, ngay trước khi bọn cảnh sát thò vào căn phòng.
-Suỵt! Khẽ thôi em, bây giờ bình tĩnh, không được la hét hay khóc lóc gì nữa nhé. Anh em mình sẽ từ từ đi ra ngoài, đừng gây bất kì một tiếng động nào được không em?_ Hắn thì thầm vào tai Ivy rồi bật điện thoại lên soi thứ ánh sáng lờ mờ tìm kiếm lối đi bên dưới.
Tiếng xe cảnh sát và một số quan chức kéo đến ngày càng đông, vây kín căn biệt thự của thằng bạn hắn. Nhưng lúc đó thì hắn và Ivy đã ra được ngoài vườn. Cánh cổng vườn vẫn đóng im ỉm, tức là bọn cảnh sát chưa sờ đến nơi này. Hắn đẩy cô bé ra phía hàng rào rồi với tay giật đống cây cối mọc chằng chịt, vạch một lỗ đủ to để người lớn chui qua.
Hắn thò đầu qua cái lỗ ngó nghiêng và nhận thấy sự an toàn, bởi con đường vắng đằng sau hàng rào đã được hàng cây phía trước cổng căn biệt thự che khuất. Quay lại, đẩy cô bé Ivy chui qua cái lỗ, hắn quay lại nhìn ngó rồi cũng chui qua đó ra ngoài.
-Bây giờ anh em mình đứng dậy và đi thật bình tĩnh nhé, nếu đến được ngã ba trước mặt an toàn thì mình rẽ trái nhé. Nếu có chuyện gì, em nhớ anh đã dặn gì chưa?_ Hắn vừa dặn dò cô bé vừa luôn tay nhặt đống cành cây nhét vào cái lỗ.
-Vâng._ Cô bé Ivy nhìn xung quanh dáo dác.
“Toách”
Tiếng nháy ảnh làm hắn và Ivy giật thót mình quay lại.
“Toách”
Thêm một tiếng nữa và cái ánh sáng lóe lên làm hắn hơi chói mắt chưa kịp biết chuyện gì xảy ra.
-Bọn chó săn à?_ Hắn lẩm bẩm sau khi đã nhận diện được kẻ đang đứng phía bên kia đường.
Tên săn ảnh cũng nhận ra được hắn và Ivy đang nhìn nó nên còn cố tình nháy thêm vài kiểu làm cô bé Ivy sợ hãi rớt nước mắt. Hắn bực mình vì bị bọn săn ảnh tóm được, nhưng cũng lại lo ngại nó sẽ gào toáng lên gây sự chú ý của cảnh sát. Nhưng chẳng còn cách nào khác là phải loại tên này ra khỏi cuộc chơi của hắn. Hắn giơ khẩu súng đã được lên đạn, hướng thẳng về phía tên kia làm nó rụng rời luống cuống không biết làm gì.
-Đừng anh, mình chạy thôi anh._ Cô bé Ivy tóm lấy tay hắn vít xuống rồi nói với giọng khẩn trương sốt ruột.
Thấy tên kia không động tĩnh, cũng như không hô hoán gì, hắn thả tay súng xuống rồi giơ tay kia lên làm động tác khóa miệng ra hiệu cho tay săn ảnh. Tất nhiên là tên kia vẫn quý mạng sống hơn vài tấm ảnh rồi, hắn sợ hãi, run rẩy gật đầu rồi giơ tay lên hàng.
-Đi thôi anh, cảnh sát đến càng đông kìa anh.
Cô bé Ivy kéo tay hắn giục giã. Rồi cả hai quay gót chạy thục mạng, không cần biết cảnh sát sẽ chú ý tới. Với họ trốn thoát mới là cách duy nhất lúc này.
.
.
.
[Đoạn sau đã dịch sang tiếng Việt]
Sau khi hai bóng người rẽ sang bên trái mất hút, tay săn ảnh mới hoàn hồn, sờ xuống cái máy ảnh đeo trước ngực. Hắn bình tĩnh giơ máy ảnh lên hí hoáy rồi mỉm cười sung sướng.
-Chà, người thân của trùm ma túy Antoni Vaycan đã chạy thoát. Không biết người đàn ông này là ai, anh ta đeo kính đeo nên khó biêt người nào. Nhưng không sao, dòng tít ngày mai sẽ làm dân Mexico xôn xao rồi.
Hắn mân mê chiếc máy ảnh với một vẻ hân hoan và một khuôn mặt đầy hy vọng. Sau giây phút sung sướng, hắn rút điện thoại ra bấm số nóng:
-Alo, cục cảnh sát thành phố ạ, tôi là phóng viên tờ….tôi muốn thông báo một vụ việc….
Ở một góc vắng lặng của thủ đô Tokyo, Nhật bản. Linn và cô đang ngồi trong một quán ăn nhỏ ven đường, mùi thức ăn và mù rượu Sake nồng nặc làm cô hơi khó chịu, chun mũi lại. Linn biết điều đó nên anh bê khay thức ăn chuyển sang bàn phía gần cửa, rồi quay lại kéo cô dậy.
-Cám ơn anh, thực ra cũng không sao đâu.
-Đừng nói thế chứ, cô cần ăn một bữa ngon và muốn thế phải có một không khí dễ chịu chứ. Thôi nào, mau ăn đi, cả ngày hôm nay cô cứ lang thang trên đường rồi. Không khéo khi tìm thấy chồng cô thì anh ta không nhận ra cô mất.
Linn nói bằng một giọng vui vẻ nhất có thể, nhưng trong tim anh lại như có hàng trăm mũi kim chích phải. Anh đã biết tại sao cô đến đây, cũng biết cô đã có chồng, một sự thực khó tin đối với một cô gái còn rất trẻ. Và anh cũng thấy thất vọng muốn bỏ cuộc vô cùng khi chứng kiến những ngày qua cô gái mình yêu quý lang thang khắp các ngõ ngách của Tokyo để..tìm chồng. Có lẽ tình yêu của cô dành cho người đàn ông may mắn đó quá to lớn, khiến anh chỉ như một bong bóng nước trong biển cả bao la của trái tim cô.
Anh buồn, rất buồn và đã định không gặp cô để cố gắng quên đi. Nhưng hình ảnh cô đi tìm chồng như một con thiêu thân lao vào bóng đèn, không lối thoát cũng không hy vọng làm cho anh đau lòng. Anh quyết định sẽ ở bên cô, cho đến lúc cô tìm lại người ấy, anh sẽ bảo vệ cô trong những ngày tháng cô gái cô đơn giữa đất khách quê người.
-Anh không định ăn đấy chứ, mấy hôm nay anh đi cũng với tôi nhiều quá nên trông anh cũng không được khỏe đấy._ Cô hướng đôi mắt thâm quầng vì thức đêm và lo lắng nhìn anh.
-Cô đừng tìm nữa Jen, cô thử về nhà đi biết đâu anh ấy đã về rồi._ Anh nhìn cô thương xót.
-Anh ấy chưa về đâu, mà có về chắc gì anh ấy đã về nhà._ Đôi mắt cô gái cụp xuống rưng rưng.
-Nhưng cứ tìm mãi ở đây ích gì, mai tôi sẽ cùng cô về nước, chúng ta sẽ mang ảnh anh ấy đến sân bay hỏi, như vậy biết đâu có được manh mối gì thì sao._ Linn cố gắng năn nỉ cô gái.
Cô cúi xuống dáng vẻ đầy thất vọng, cô muốn ở lại tìm chồng thêm vài ngày nữa. Nhưng suy cho cùng Linn nói đúng, cô chẳng có chút hy vọng gì khi cứ kiếm tìm mãi ở đây. Cô lưỡng lự suy nghĩ về lời đề nghị của Linn, và cô thấy ý kiến của Linn ít ra có chút khả thi, biết đâu ở sân bay cô sẽ tìm được manh mối về chồng mình.
-Nhưng anh nghỉ làm đi cùng tôi sao?
-Cô đừng lo, tôi đang bị đuổi việc dài hạn vì hợp đồng với Z bị hủy cơ mà. Không sao, tôi cũng muốn nghỉ ngơi sau những năm làm việc không ngừng nghỉ._ Linn cười lớn, tiếp thêm tự tin cho cô.
-Xin lỗi anh, tôi không ngờ việc tôi bỏ đi không báo với công ty lại khiến xảy ra việc lớn liên lụy anh như thế. Nhưng sao anh không nói trước cho tôi anh chính là đối tác mới của Z.
-Cô đã xin lỗi tôi về chuyện đó lần này là lần thứ 8 rồi đấy. Đừng lo chuyện đó nữa, bàn chuyện của cô đi.
Linn cười xuề xòa chuyện khó khăn của anh để cô yên lòng. Còn chuyện là đối tác công ty thời trang cô đang làm sao anh không nói với cô từ đầu thì anh lảng đi. Đúng ra là hồi đầu anh không biết cô là người mẫu của Z thật, nhưng sau đó anh đã nhìn thấy poster của cô trong công ty Z. Anh thấy cô thú vị và muốn làm quen với cô trên phương diện một người đàn ông bình thường thôi. Điều đó cũng dễ hiểu khi người ta muốn cưa cẩm ai đó.
-Vậy thống nhất nhé, lát tôi đưa cô về sớm. Cô chuẩn bị đồ và ngủ sớm đi mai chúng ta đi.
-OK._ Cô mỉm cười với Linn, nụ cười mang sự tin tưởng và quý mến.
Trở về đất nước xinh đẹp phía Nam Mỹ….
Sân bay quốc tế tại thủ đô Mexico hôm nay đông hơn bao giờ hết, không phải vì khách du lịch hay người dân mà vì rất nhiều lực lượng cảnh sát chống tội phạm ma túy đã bao vây kín mít từ đêm hôm trước. Tất cả những người đi qua cổng kiểm soát đều bị cảnh sát giữ lại kiểm tra kĩ hơn một lần nữa.
Chuyến bay từ Mexico về đất nước của hắn đã được ấn định giờ bay, không bị hoãn lại như một số chuyến đi Iran hoặc Chile, hay những nước là cái nôi của tội phạm ma túy. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi xanh cộc tay và một cái quần sooc hoa hoét kéo theo chiếc vali hồng rực gây sự chú ý. Bên cạnh hắn là cô bé Ivy trong bộ váy cũng sặc sỡ không kém. Tóm lại hắn muốn người khác nhìn hắn như một kẻ đang đi du lịch Hawai.
Cố gắng bình tĩnh như bình thường, hắn ôm lấy vai Ivy xoa xoa giúp cô bé không bị kích động. Hôm nay hắn không đeo kính đen, tóc được chải ngược hết về sau, còn Ivy thì vấn tóc lên cao, đeo một chiếc kính không độ. Nhìn cô bé như một thiếu nữ đã trưởng thành chin chắn, và tất nhiên cô với hắn cần diễn hoàn hảo vai hai vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật.
-Bình tĩnh Ivy, em đừng nhìn cảnh sát, hãy vòng tay ra sau ôm eo anh rồi nhìn anh mà cười. Qua được cổng kiểm soát là anh em mình thoát rồi._ Hắn giả vờ ngoác mồm ra cười rồi thì thào với cô bé đang rúm ró trong tay mình.
Cũng may Ivy ngoan ngoãn rất biết nghe lời, cô bé làm đúng như hắn nói. Hai người lướt qua đám cảnh sát và phóng viên đang nhốn nháo làm náo loạn sân bay. Sau khi lấy vé máy bay hắn quay lại ngồi xuống ghế chờ bên cạnh cô bé, giả vờ nắm tay cô cười nói vui vẻ.
[Chuyến bay đi….chuẩn bị cất cánh, xin mời hành khách đi chuyến bay từ Mexico đến…chuẩn bị….]
Giọng tiếng Anh oang oang trong phòng chờ làm Ivy giật mình, cô bé nắm chặt lấy tay hắn run rẩy. Hắn cũng lo ngại, sợ rằng sẽ không thoát được. Nhưng đã đến đây rồi, quay lại còn nguy hiểm hơn không chỉ với lũ cảnh sát mà còn với lũ xã hội đen đang rình rập. Hắn đứng dậy, giả vờ vuốt tóc Ivy để lau đi những giọt nước mắt sợ hãi của cô bé, rồi kéo cô bé lên.
-Chúng ta phải đi, phải đi mới thoát được. Em phải bình tĩnh, vì bản thân em và vì Antoni. Em còn muốn gặp nó chứ, nhất định nó sẽ tìm chúng ta mà em._ Hắn động viên cô bé với một vẻ dịu dàng như một anh chồng quan tâm đến cô vợ trẻ.
Ivy gật đầu cố gắng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh rồi nép vào hắn bước đến cổng kiểm soát. Một đội đặc nhiệm khoảng hơn hai chục tên đứng vây kín vòng trong vòng ngoài cổng kiểm soát. Hắn thoáng rùng mình, nhưng phải hành động hết sức tự nhiên, tránh sự chú ý của bọn cớm.
Hai người vẫn vui vẻ nói chuyện bước qua cổng kiểm soát trước ánh mắt dò xét của mấy chục con người. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ khi hắn và Ivy bước ra chuẩn bị hòa vào dòng người đang lần lượt bước qua cánh cửa soát vé. Nhưng sự việc không đơn giản như thế. Cảnh sát cũng không phải một lũ ngốc. Một tên cảnh sát đột nhiên lên đạn giơ súng về phía hắn và Ivy quát lên:
[Những câu sau đã được dịch]
-Hai người trước mặt đứng lại, để tay ra những nơi mà tôi có thể nhìn thấy
Cả một góc phòng chờ trong sân bay náo loạn, mọi người la hét ỏm tỏi chạy toán loạn. Còn ở ngay nơi hắn và Ivy đang đứng, hai chục tên cảnh sát dàn hàng hai bên chĩa súng về phía hắn và cô bé. Hoảng sợ, Ivy bật khóc, cô bé níu lấy áo hắn tay run lên lẩy bẩy. Hắn cũng hốt hoảng nghĩ rằng đã bị lộ, nhưng một tên cảnh sát hất mặt về phía hắn quát lên một câu tiếng Tây Ban Nha:
-Cho tôi xem hộ chiếu và thẻ căn cước của hai người.
Hắn bỗng nảy ra một sáng kiến trong đầu, quay sang nói với Ivy bằng thứ tiếng mẹ đẻ.
-Bây giờ chúng ta sử dụng tiếng Anh, và tiếng Việt nhé em, đừng nói tiếng Tây Ban Nha. Còn mọi chuyện để anh lo.
-Tôi nói đứng im không cử động, anh hiểu chứ._ Một tên cảnh sát cầm súng chĩa vào gần hắn hăm dọa.
-Vâng, có chuyện gì vậy?_ Hắn giơ tay lên và hỏi một câu đầy vẻ sợ hãi, lo lắng.
Thấy lũ cảnh sát quay ra nhìn nhau, hắn chắc mẻm kế hoạch của mình sẽ thành công, thấy vậy hắn tuôn thêm một tràng tiếng Việt làm lũ cảnh sát càng ngơ ngác không hiểu.
-Hãy nói tiếng Anh nếu anh có thể. Cho chúng tôi biết anh là ai, quốc tịch nào._ Một tên tiến đến hỏi hắn, nhưng bằng tiếng Anh.
-À, tôi là người Việt Nam, tôi và vợ mới cưới đi hưởng tuần trăng mật, có chuyện gì thế?_ Hắn giả ngây giả ngô.
-Cho tôi xem giấy tờ tùy thân của anh._ Viên cảnh sát chuyển sang cầm súng bằng một tay rồi chìa tay còn lại về phía hắn.
Hắn lúi húi móc trong túi quần hoa ra tập giấy tờ và vé máy bay đưa cho tên cảnh sát. Tên kia nhìn ngắm đống giấy tờ rồi đưa cho một thằng chắc là nhân viên mang ra máy tính dò soát, nhận dạng.
Trong lúc đó thì một tên cảnh sát cứ nhòm vào sát tận mặt Ivy cau mày suy nghĩ. Hắn nhận thấy được tình hình không ổn của sự việc và nhất là tinh thần cô bé Ivy nên hắn giơ tay choàng vào vai cô bé kéo vào lòng mình.
-Cô ấy là vợ tôi, mong các anh đừng làm cô ấy sợ. Và chúng tôi cần về nước gấp vì tôi có cuộc họp quan trọng của công ty, các anh mau kết thúc cái việc vớ vẩn này nhanh giúp tôi._ Hắn tỏ vẻ giận dữ như là đang bảo vệ vợ của mình và đang khó chịu thật để tránh ánh mắt đa nghi của bọn cớm.
Sau một hồi loay hoay với việc nhận dạng mà không có kết quả gì đáng nghi. Tên cảnh sát cầm đống giấy tờ đưa cho hắn với một vẻ mặt tươi cười:
-Rất xin lỗi anh, chúng tôi có thông tin về việc tội phạm trốn thoát nên không tránh khỏi việc này, mong anh thông cảm, anh Danis và cô Samatha.
Hắn giật lấy đống giấy trên tay tên cảnh sát rồi tỏ vẻ cau có, bực bội. Hắn ôm Ivy vào lòng rồi quay ngoắt đi thật nhanh ra phía cửa soát vé.
-Ổn rồi Ivy, chúng ta thoát rồi, em đừng sợ nữa, ổn rồi em.
Hắn bước đi và mừng thầm trong bụng vì thoát khỏi đám cảnh sát đông như kiến. Nhưng hắn không ngờ rằng cuộc nói chuyện của hắn với bọn cảnh sát đã bị đám phóng viên, nhà báo ghi hình và chụp ảnh lại, rồi tung lên bản tin An ninh - phòng chống tội phạm ma túy và tội ác trên khắp thế giới. Những khó khăn và đau khổ đã chờ sẵn hắn ở phía trước, nơi mà hắn đang thản nhiên bước tới.
Jen đứng trước màn hình tivi trong phòng chờ sân bay Tokyo, cô đang phải chờ Linn mua vé máy bay buổi tối, vì sáng nay đã hết vé. Nhìn chăm chăm vào màn hình, cô rụng rời và gần như sụp đổ trước những hình ảnh đang phát trên kênh thời sự thế giới của đài truyền hình Tokyo. Cô không tin vào mắt mình rằng người trong thước phim kia chính là chồng cô.
[…..Theo đài truyền hình Mexico vừa đưa tin, tội phạm ma túy Antoni Vaycan – người đã từng trắng án trong phiên tòa năm ngoái đã trốn thoát sau phi vụ làm ăn bị vỡ lở….Sở thông tin Mexico cho hay sáng hôm qua một phóng viên đã phát hiện hai người được cho là người thân của Antoni trốn thoát khỏi tòa biệt thự của hắn… Trưa nay, cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy đã có mặt ở sân bay, và đã bắt giữ nhầm hai vợ chồng trẻ vừa đi hưởng tuần trăng mật vì cho rằng họ có đặc điểm nhận dạng giống với người thân trùm ma túy Vaycan…..]
Không thể lẫn vào đâu được, dù cho hắn có mặc quần áo khác thế nào, để kiểu tóc nào, mang một vẻ mặt nào thì hắn vẫn là chồng cô. Đôi mắt, cái miệng, thân hình đó in sâu vào tâm trí cô đến nỗi dù hắn không đứng trước mặt cô vẫn có thể tưởng tượng ra rõ mồn một. Cô lảo đảo khuỵu xuống, nhưng may bám được thành ghế chờ, cô cảm thấy không còn sức lực nào hết, tất cả quay cuồng, hỗn loạn trong trí óc cô.
“Hai vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật ư? Ở Mexico ư? Sao có thể như thế được?”
Cô ngồi phịch xuống ghế mệt mỏi, cô cảm thấy nhoi nhói trong lồng ngực. Những gì cô hy vọng bấy lâu nay đã tan biến như những bong bóng bọt biển. Cô úp mặt vào hai bàn tay khóc không thành tiếng, cô cảm thấy tổn thương ghê gớm. Trong khi cô mải kiếm tìm hắn ở nơi này, thì ở chân trời đó hắn đang vui vẻ, hạnh phúc bên một người con gái khác. Cô cứ tự huyễn hoặc mình để làm gì. Tất cả chỉ là ảo vọng mà thôi.
Jen hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, cô lau những giọt nước mắt mặn đắng rồi thở mạnh. Dường như cô đang trút hết những đau đớn trong lòng qua hơi thở não nề đó, đôi mắt cô lại sáng lên thứ ánh sáng đầy nghị lực. Cô không chấp nhận một con người yếu đuối trong mình nữa, đã đến lúc cô rời khỏi cuộc sống của hắn, rời khỏi hắn. Cô đứng lên, ngó nghiêng tìm Linn.
Khi nhìn thấy Linn đang đứng xếp hàng mua vé cô chạy lại nhanh hết sức có thể rồi kéo tay áo Linn lôi lại.
-Tôi quyết định rồi, tôi sẽ ở lại đây một thời gian đã, không phải là tìm chồng tôi, mà tôi cần thời gian để quên anh ta. Anh không phải mua vé máy bay nữa đâu._ Cô nói một hơi thật nhanh như sợ mình sẽ đổi ý ngay vậy.
-Cô đang đùa à cô Jen, chẳng phải hôm qua…_ Linn ngơ ngác hỏi cô.
-Tôi không đùa Linn ạ, tôi sẽ ở đây khoảng 3, 4 tháng. Trong khoảng thời gian đó anh giúp tôi kiếm một việc làm chứ? Tôi cần tiền để sống ở đây, lúc đi tôi không mang theo nhiều tiền mặt lắm.
Linn không biết phải trả lời cô gái trước mặt mình như thế nào. Anh chỉ thấy một cảm giác rất lo lắng trào lên. Anh không biết cô gái trước mặt mình đang nghĩ gì. Nhưng đôi mắt cương quyết của cô ây đủ để anh biết cô ấy đang nói chuyện nghiêm túc.
-Thôi được, vậy chúng ta về đã, có chuyện gì tính sau đi, tôi nghĩ cô vừa bị xúc động mạnh đấy, cô cần nghỉ ngơi._ Linn giơ tay nắm nhẹ vai cô rồi cúi xuống kéo chiếc vali bước đi.
Cô cũng lặng lẽ bước theo Linn, đôi mắt của cô lại xụp xuống buồn bã ủ dột, thiếu sức sống. Cô chỉ có thể xù bộ lông của một con nhím ra bên ngoài chứ không thể đâm thêm những chiếc gai nhọn vào trái tim đang đau đớn của mình được. Cô cố gắng cắn chặt môi ngăn những giọt nước mắt đang ngấp nghé nơi khóe mi. Yêu thương hay đau khổ từ bây giờ cô phải kìm nén lại hết. Cô sẽ sống cho cô, sống để một ngày nào đó nếu phải đối mặt với anh cô sẽ ngẩng đầu lên với một vẻ kiêu hãnh.
Bất giác cô nhớ đến một điều. Đúng là trong những lúc hờn giận hay tổn thương tuyệt vọng thì người ta hay nghĩ đến những thứ xấu xa hoặc những điều tệ hại thật. Cô lướt tay trên bàn phím điện thoại bấm dãy sỗ quen thuộc với cô và cũng chỉ có một mình cô gọi đến.
[Alo, ai đấy?]
-Dì à, con Jen đây dì.
[Ôi Jen, con đang làm gì thế. Lâu rồi không thấy con vào thăm dì, dạo này con sao rồi]
-Con khỏe dì ạ, dì khỏe không? Con ở xa lắm, chắc phải vài tháng nữa mới vào thăm dì được dì ạ._ Cô nhoẻn miệng cười hạnh phúc. Ít ra khi nghe giọng dì Anna thì cô cũng thấy hạnh phúc vì biết mình vẫn còn một người thân yêu bên cạnh.
[Thế à? Con đi đâu cơ? Sao đi lâu thế , vài tháng nữa mới về thì dì ở đây buồn chết mất. Con mau về nhé]
-Vâng! Con chỉ muốn nói với dì một chuyện. Con đã quyết định rồi dì ạ, con sẽ ly hôn. Và hơn thế nữa, con sẽ trả thù anh ta. Con và anh ta không thể đội trời chung được gì ạ._ Cô quả quyết với người dì đau yếu.
[Vậy à? Sao con quyết định nhanh vậy à? Thế nó nói sao?]
-Con chưa nói với anh ta, nhưng khi nào về con sẽ đưa đơn cho anh ta ký ngay. Còn mối thù gia đình anh ta hại chết ba mẹ con, con cũng sẽ bắt anh ta phải trả giá gấp đôi._ Cô nói với vẻ mặt căm thù nhất từ trước tới nay.
[Thế à? Ờ…vậy bao giờ con về báo cho dì biết nhé.]
-Dì…dì có chuyện gì à? Con thấy dì nói chuyện hơi lạ._ Cô thắc mắc.
[À không! À, vì có bác sĩ vào khám cho dì, thôi có chuyện gì con về thì vào nói chuyện với dì nhé.]
Cô giật mình ngơ ngác bởi tiếng cụp máy của dì cô, bình thường mỗi lần cô gọi bà đều phải cố nói thêm mấy câu dặn cô phải mau ly hôn, rồi đủ thứ nữa, vậy mà lần này lại…
Ở một căn nhà tuyệt đẹp trong khu đô thị mới xa xôi, người đàn bà vừa cúp máy dừng cuộc nói chuyện với đứa cháu gái rồi cười và bước tới ôm người đàn ông đang đứng quay mặt ra cửa sổ. Bà quyến rũ trong bộ áo ngủ đỏ chót hở hang để lộ ra những phần cơ thể gợi cảm mơn mởn, mái tóc đen xoăn nhẹ chảy xuống bờ vai mảnh mai của bà làm bà đẹp hơn bao giờ hết, mặc dù đã ngoài bốn mươi.
-Anh yêu, con bé vừa gọi báo là nó sẽ ly hôn thằng con trai khờ của anh đấy, chắc thằng Kay lại làm gì khiến nó bực lắm rồi đây._ Bà mơn man cánh tay người đàn ông, nói bằng một giọng lẳng lơ.
-Việc này phải làm từ rất lâu rồi chứ đâu phải bây giờ. Em chẳng bảo được con bé gì cả. Lỡ thời gian trước nó biết được chuyện gì thì em mới là kẻ bị nó căm thù đấy, mụ đàn bà xấu xa ạ._ Người đàn ông quay lại, ôm lấy eo bà ta rồi nhẹ nhàng kéo quai áo bà ta xuống.
-Anh dám gọi em là mụ đàn bà xấu xa hả, em mà không nhanh trí trong ngày hôm đó thì thằng con anh nó sẽ nghĩ là mẹ nó tự tử thật chắc, nó sẽ tin anh chắc.
-Thôi mà, anh đùa thôi, em luôn là con rắn chúa đầy mưu mô và cũng đầy quyến rũ với anh mà.
Người đàn ông luồn bàn tay thô ráp vào lớp váy đỏ, ông ta mơn trớn cơ thể người đàn bà làm bà ta sung sướng, oằn oại bật ra những tiếng rên đầy dục vọng. Bà giơ cánh tay nõn nà lên ghì chặt đầu ông ta vào ngực mình, run lên từng chặp bởi sự khoái cảm người đàn ông kia mang lại cho bà. Ánh đèn đỏ mê hoặc, nóng bỏng càng làm cho không khí thêm ngột ngạt bởi tình yêu và sự thèm khát ân ái.
Bóng hai con người quấn lấy nhau vật lộn trên chiếc giường dưới ánh đèn rực lửa, họ giằng xé, dày vò như muốn thiêu đốt những khát khao của nhau . Họ trở thành những con quỷ và mang trong mình đầy âm mưu, dối gạt trắng trợn với người đã tin tưởng, yêu quí họ. Trong con mắt của một người ngoài cuộc hiểu chuyện thì họ chính là những con rắn độc kinh tởm.
-Jen!_ Hắn chồm dậy ngơ ngác rồi cũng biết mình đã nằm mơ.
-Anh dậy rồi à anh Kay. Ăn sáng thôi.
Cô bé Ivy đứng thập thò sau cánh cửa phòng gọi hắn. Hình như con bé nhìn thấy hắn vừa tỉnh dậy sau cơn mê. Hắn nhoài người ra khỏi giường, bước lại phía cô bé xinh xắn trong bộ váy lam dịu mát.
-Em xuống trước đi, anh gọi điện về nhà một chút. Antoni dậy chưa em?
-Anh ấy dậy đi đâu từ sớm lắm rồi anh ạ. Em chuẩn bị bữa sáng xong rồi đấy, anh xuống luôn nhé, chắc Antoni về ngay ý mà._ Cô bé cười dịu dàng.
Hắn bước vào phòng tắm, xối nước vào đầu. Lạnh toát. Hắn cảm thấy kì lạ sau giấc mơ vừa rồi. Và them nữa hắn hơi lo lắng cho thằng bạn, có lẽ nó đi sớm là vì chuyện tối qua. Bước xuống phòng ăn căn biệt thự giàu có của thằng bạn, hắn ngồi vào đầu bàn bên này, đối diện là cô bé Ivy xinh xắn.
-Em không gọi được cho Antoni anh ạ!
-Ừ anh cũng nghĩ vậy, không sao đâu, nó về ngay mà em._ Hắn an ủi cô bé Ivy.
Bây giờ hắn chẳng thể nói gì ngoài những lời động viên cô gái nhỏ, hắn đang lo lắm, cảm giác thằng bạn đang gặp chuyện chẳng lành làm hắn ăn cũng không ngon. Chưa bao giờ hắn thấy bất an và hoang mang như thế.
Tiếng động cơ xe đua rú ầm bên ngoài sân căn biệt thự làm hắn với cô bé Ivy chẳng ai bảo ai đều chồm dậy chạy ngay ra cửa.
-Anh Antoni!_ Ivy mừng rỡ chạy ra sân.
Hắn cũng thấy yên lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng chẳng được mấy giây hắn bỗng hốt hoảng lao tới thằng bạn. Nó đang ôm chặt một bên vai đầy máu, một bên tay áo Antoni đã xé toạc để buộc vào vết thương trên vai, nhưng hình như không ăn thua, máu vẫn thấm đẫm và chảy ròng ròng dọc cánh tay nó. Hắn lao vào đỡ thằng bạn vừa loạng choạng xuống được xe, còn cô bé Ivy thì sợ hãi đến lặng cả người.
-Có chuyện gì thế Antoni?_ Hắn xốc thằng bạn vào trong nhà, vừa đi vừa hỏi.
-Không kịp nữa, mày đưa Ivy đi đi, tao phải lấy một sỗ giấy tờ đã.
Antoni thở khó nhọc, cố giằng khỏi tay hắn chạy lại phía bếp. Nó xoay một tay nắm trên cánh tủ bếp. Một ngăn tủ được kéo sang một bên để lộ một khoảng rộng. Nó vơ vét đống giấy tờ và hất những cọc tiền vào chiếc túi đen rồi buộc lại cẩn thận.
-Mày làm gì thế, có chuyện gì?_ Hắn sốt ruột gắt thằng bạn.
-Mày vẫn mang theo nó đấy chứ?_ Antoni lôi một khẩu súng mạ bạc trong ngăn tủ, giơ ra hỏi hắn.
-Mày..định làm gì? Nói tao biết chuyện gì đã.
Hắn nhìn khẩu súng mà thoáng giật mình, thứ đồ chơi nguy hiểm đó hắn và Antoni đã cùng nhau đặt hai khẩu giống nhau từ hồi hai thằng mới 16 tuổi. Chỉ có điều của hắn mạ crom còn của Antoni mạ bạc. Hai thằng đặt nó chỉ để chơi và đã thống nhất là khi nào ở trong hoàn cảnh thật nguy hiểm mới dùng.
-Chả lẽ…?_ Hắn khựng lại bởi cái ý nghĩ kinh khủng lướt qua trong đầu.
-Đúng rồi đó mày, đây là lần đầu tiên tao phải dùng đến nó. Cảnh sát quốc tế vừa ập đến nơi tao giao hàng, bọn nó tưởng tao lôi cớm đến nên giờ quay sang tao…Mày thôi đứng trơ ra đó đi, mày mặc váy hồi nào vậy? Có nó ở đây không hả?_ Thằng bạn hắn vừa thở vừa kể mọi chuyện và vừa lắp đạn.
-Tao không mang, tao chỉ nghĩ sang thăm mày…Nhưng…_ Hắn ngập ngừng tở vẻ hơi ái ngại với việc đang xảy ra. Dù gì hắn cũng không muốn dính vào mấy chuyện lằng nhằng của thế giới ngầm, nhưng hắn không thể bỏ mặc thằng bạn được.
-Vậy cầm lấy thứ này, mày yên tâm, tao không lôi mày vào vụ này đâu… Chỉ mong mày chấp nhận yêu cầu này của tao: đưa Ivy đi và hãy bảo vệ nó, ở đây nó sẽ gặp nguy hiểm. Với lại có thể tao sẽ đi một thời gian.
Antoni tung cho hắn một khẩu SIG P220, nó hướng đôi mắt háo chiến nhìn hắn rồi cụp xuống khi dừng lại phía cô bé Ivy, rồi lếch thếch tiến ra cửa. Nó không dám nhìn Ivy quá lâu, bởi có lẽ trong ánh mắt cô bé là một sự thất vọng làm nó sợ hãi còn hơn cuộc chiến sắp tới.
-Hãy để em băng bó vết thương cho anh đã, Antoni._ Cô bé nghẹn ngào nấc lên.
.
-Không còn thời gian đâu Ivy, nhanh lên đi em._ Antoni sốt ruột giục Ivy trong khi cô bé vẫn đang cần mẫn làm công việc chẳng mấy vui vẻ của mình.
-Mày đi với tao, về nước đã, có chuyện gì tính sau._ Hắn cũng sốt ruột và bực bội chả kém, hắn xông tới nắm vào vai thằng bạn gằn giọng.
-Mày sống cuộc sống yên bình quen rồi, bây giờ đừng mơ mộng nữa. Mày nghĩ cả ba trốn thoát được bọn nó sao? Còn bọn cớm cũng đuổi đến đít rồi đấy. Đi đi thằng ngu, đi và mang theo con bé.
Antoni bực bội đứng phắt dậy đẩy Ivy ngã nhào về phía hắn, rồi nó chạy tuốt ra sân. Cô bé Ivy òa khóc trong tay hắn, vai con bé run lên lẩy bẩy. Hắn bực bội, bực vì thằng bạn ngu ngốc dính vào chuyện tày đình này. Nhưng hắn không thể bỏ nó, một thằng bạn đủ tốt để hắn phải liều mạng. Hắn nắm chặt vai Ivy an ủi rồi kéo con bé chạy ra ngoài.
-Đi đi và nhớ mày còn con tin này trong tay tao, đừng để tao phải mất kiên nhẫn vì chờ đợi._ Hắn ôm lấy cô bé ngây thơ nói với thằng bạn bằng một giọng đầy sự tin tưởng.
-Cám ơn mày, xong việc tao sẽ tìm mày…sớm thôi._ Thằng bạn hắn mỉm cười rồi đóng sập cửa xe rú ga phi ra ngoài.
Xa xa đã có tiếng động cơ của rất nhiều xe hạng nặng và tiếng còi xe cảnh sát vang lên. Ivy bỗng níu chặt tay áo hắn nép vào người hắn sợ hãi. Con bé giật bắn người khi nghe thấy hàng loại tiếng súng và tiếng những chiếc xe lao đi vun vút phía sau những rặng cây.
-Đi thôi Ivy, Antoni đã đánh lạc hướng chúng rồi, chúng ta cũng phải đi thôi.
Hắn lôi cô bé lên nhà nhắc con bé mặc quần áo thật kín, còn hắn tranh thủ lấy một số giấy tờ tùy thân để có thể đưa cô bé về nước với hắn. Xong mọi chuyện hắn rút khẩu súng sau lưng quần ra, lên đạn rồi nhẹ nhàng, cảnh giác bước xuống dưới. Tiếng còi xe cảnh sát vọng tới ngay ngoài cổng khu biệt thự làm hắn hơi giật mình. Hắn kéo Ivy định chạy ngược lên thì con bé níu tay hắn giữ lại.
-Anh à, có một lối đi ở sau giá sách trong phòng đọc sách, nó dẫn ra vườn hoa, mình chui qua hàng rào cây chạy trốn được mà anh._ Con bé mặc dù đang run nhưng vẫn cố nói rành rọt.
-Tốt lắm em gái, vậy đi theo anh. Nhớ là dù bất cứ chuyện gì xảy ra, nếu chạy được em phải chạy thật xa. Hiểu không?_ Hắn khom người xuống dắt con bé qua những ô cửa kính khổng lồ.
[Những đoạn sau tất cả những câu tiếng Tây Ban Nha đã được dịch sang tiếng Việt để tiện cho các bạn theo dõi nhé]
-Cảnh sát đây, tất cả những người bên trong đã bị bao vây, hãy bỏ vũ khí đưa tay ra sau gáy và bước ra.
Một loạt cảnh sát trong lực lượng chống ma túy thế giới nhảy bổ vào căn biệt thự với súng ống trang bị tối tân. Chúng bắt đầu tản ra và lục sục khắp nơi.
Nhân cơ hội chúng vẫn đang tìm kiếm bên ngoài, Ivy khẽ nhấc một tập sách ra và ấn vào cái nút bên dưới. Nửa bên cạnh của giá sách như một cánh cửa mở ra lối đi nhỏ sâu hun hút.
-Đi thôi em._ Hắn kéo tay cô bé đang đứng quay lại nhìn ngó gì đó.
-Em sẽ rất nhớ nơi này, nhớ Antoni nữa._ Cô bé ngây người nhìn quanh quất.
Biết là Ivy đang xúc động mạnh, nhưng nếu không rời khỏi nơi này hắn và cô bé sẽ gặp rât nhiều nguy hiểm. Hắn chui đầu ra với tay cô bé kéo tuột vào bên trong và nhấc cái giá sách che đường hầm lại, ngay trước khi bọn cảnh sát thò vào căn phòng.
-Suỵt! Khẽ thôi em, bây giờ bình tĩnh, không được la hét hay khóc lóc gì nữa nhé. Anh em mình sẽ từ từ đi ra ngoài, đừng gây bất kì một tiếng động nào được không em?_ Hắn thì thầm vào tai Ivy rồi bật điện thoại lên soi thứ ánh sáng lờ mờ tìm kiếm lối đi bên dưới.
Tiếng xe cảnh sát và một số quan chức kéo đến ngày càng đông, vây kín căn biệt thự của thằng bạn hắn. Nhưng lúc đó thì hắn và Ivy đã ra được ngoài vườn. Cánh cổng vườn vẫn đóng im ỉm, tức là bọn cảnh sát chưa sờ đến nơi này. Hắn đẩy cô bé ra phía hàng rào rồi với tay giật đống cây cối mọc chằng chịt, vạch một lỗ đủ to để người lớn chui qua.
Hắn thò đầu qua cái lỗ ngó nghiêng và nhận thấy sự an toàn, bởi con đường vắng đằng sau hàng rào đã được hàng cây phía trước cổng căn biệt thự che khuất. Quay lại, đẩy cô bé Ivy chui qua cái lỗ, hắn quay lại nhìn ngó rồi cũng chui qua đó ra ngoài.
-Bây giờ anh em mình đứng dậy và đi thật bình tĩnh nhé, nếu đến được ngã ba trước mặt an toàn thì mình rẽ trái nhé. Nếu có chuyện gì, em nhớ anh đã dặn gì chưa?_ Hắn vừa dặn dò cô bé vừa luôn tay nhặt đống cành cây nhét vào cái lỗ.
-Vâng._ Cô bé Ivy nhìn xung quanh dáo dác.
“Toách”
Tiếng nháy ảnh làm hắn và Ivy giật thót mình quay lại.
“Toách”
Thêm một tiếng nữa và cái ánh sáng lóe lên làm hắn hơi chói mắt chưa kịp biết chuyện gì xảy ra.
-Bọn chó săn à?_ Hắn lẩm bẩm sau khi đã nhận diện được kẻ đang đứng phía bên kia đường.
Tên săn ảnh cũng nhận ra được hắn và Ivy đang nhìn nó nên còn cố tình nháy thêm vài kiểu làm cô bé Ivy sợ hãi rớt nước mắt. Hắn bực mình vì bị bọn săn ảnh tóm được, nhưng cũng lại lo ngại nó sẽ gào toáng lên gây sự chú ý của cảnh sát. Nhưng chẳng còn cách nào khác là phải loại tên này ra khỏi cuộc chơi của hắn. Hắn giơ khẩu súng đã được lên đạn, hướng thẳng về phía tên kia làm nó rụng rời luống cuống không biết làm gì.
-Đừng anh, mình chạy thôi anh._ Cô bé Ivy tóm lấy tay hắn vít xuống rồi nói với giọng khẩn trương sốt ruột.
Thấy tên kia không động tĩnh, cũng như không hô hoán gì, hắn thả tay súng xuống rồi giơ tay kia lên làm động tác khóa miệng ra hiệu cho tay săn ảnh. Tất nhiên là tên kia vẫn quý mạng sống hơn vài tấm ảnh rồi, hắn sợ hãi, run rẩy gật đầu rồi giơ tay lên hàng.
-Đi thôi anh, cảnh sát đến càng đông kìa anh.
Cô bé Ivy kéo tay hắn giục giã. Rồi cả hai quay gót chạy thục mạng, không cần biết cảnh sát sẽ chú ý tới. Với họ trốn thoát mới là cách duy nhất lúc này.
.
.
.
[Đoạn sau đã dịch sang tiếng Việt]
Sau khi hai bóng người rẽ sang bên trái mất hút, tay săn ảnh mới hoàn hồn, sờ xuống cái máy ảnh đeo trước ngực. Hắn bình tĩnh giơ máy ảnh lên hí hoáy rồi mỉm cười sung sướng.
-Chà, người thân của trùm ma túy Antoni Vaycan đã chạy thoát. Không biết người đàn ông này là ai, anh ta đeo kính đeo nên khó biêt người nào. Nhưng không sao, dòng tít ngày mai sẽ làm dân Mexico xôn xao rồi.
Hắn mân mê chiếc máy ảnh với một vẻ hân hoan và một khuôn mặt đầy hy vọng. Sau giây phút sung sướng, hắn rút điện thoại ra bấm số nóng:
-Alo, cục cảnh sát thành phố ạ, tôi là phóng viên tờ….tôi muốn thông báo một vụ việc….
Ở một góc vắng lặng của thủ đô Tokyo, Nhật bản. Linn và cô đang ngồi trong một quán ăn nhỏ ven đường, mùi thức ăn và mù rượu Sake nồng nặc làm cô hơi khó chịu, chun mũi lại. Linn biết điều đó nên anh bê khay thức ăn chuyển sang bàn phía gần cửa, rồi quay lại kéo cô dậy.
-Cám ơn anh, thực ra cũng không sao đâu.
-Đừng nói thế chứ, cô cần ăn một bữa ngon và muốn thế phải có một không khí dễ chịu chứ. Thôi nào, mau ăn đi, cả ngày hôm nay cô cứ lang thang trên đường rồi. Không khéo khi tìm thấy chồng cô thì anh ta không nhận ra cô mất.
Linn nói bằng một giọng vui vẻ nhất có thể, nhưng trong tim anh lại như có hàng trăm mũi kim chích phải. Anh đã biết tại sao cô đến đây, cũng biết cô đã có chồng, một sự thực khó tin đối với một cô gái còn rất trẻ. Và anh cũng thấy thất vọng muốn bỏ cuộc vô cùng khi chứng kiến những ngày qua cô gái mình yêu quý lang thang khắp các ngõ ngách của Tokyo để..tìm chồng. Có lẽ tình yêu của cô dành cho người đàn ông may mắn đó quá to lớn, khiến anh chỉ như một bong bóng nước trong biển cả bao la của trái tim cô.
Anh buồn, rất buồn và đã định không gặp cô để cố gắng quên đi. Nhưng hình ảnh cô đi tìm chồng như một con thiêu thân lao vào bóng đèn, không lối thoát cũng không hy vọng làm cho anh đau lòng. Anh quyết định sẽ ở bên cô, cho đến lúc cô tìm lại người ấy, anh sẽ bảo vệ cô trong những ngày tháng cô gái cô đơn giữa đất khách quê người.
-Anh không định ăn đấy chứ, mấy hôm nay anh đi cũng với tôi nhiều quá nên trông anh cũng không được khỏe đấy._ Cô hướng đôi mắt thâm quầng vì thức đêm và lo lắng nhìn anh.
-Cô đừng tìm nữa Jen, cô thử về nhà đi biết đâu anh ấy đã về rồi._ Anh nhìn cô thương xót.
-Anh ấy chưa về đâu, mà có về chắc gì anh ấy đã về nhà._ Đôi mắt cô gái cụp xuống rưng rưng.
-Nhưng cứ tìm mãi ở đây ích gì, mai tôi sẽ cùng cô về nước, chúng ta sẽ mang ảnh anh ấy đến sân bay hỏi, như vậy biết đâu có được manh mối gì thì sao._ Linn cố gắng năn nỉ cô gái.
Cô cúi xuống dáng vẻ đầy thất vọng, cô muốn ở lại tìm chồng thêm vài ngày nữa. Nhưng suy cho cùng Linn nói đúng, cô chẳng có chút hy vọng gì khi cứ kiếm tìm mãi ở đây. Cô lưỡng lự suy nghĩ về lời đề nghị của Linn, và cô thấy ý kiến của Linn ít ra có chút khả thi, biết đâu ở sân bay cô sẽ tìm được manh mối về chồng mình.
-Nhưng anh nghỉ làm đi cùng tôi sao?
-Cô đừng lo, tôi đang bị đuổi việc dài hạn vì hợp đồng với Z bị hủy cơ mà. Không sao, tôi cũng muốn nghỉ ngơi sau những năm làm việc không ngừng nghỉ._ Linn cười lớn, tiếp thêm tự tin cho cô.
-Xin lỗi anh, tôi không ngờ việc tôi bỏ đi không báo với công ty lại khiến xảy ra việc lớn liên lụy anh như thế. Nhưng sao anh không nói trước cho tôi anh chính là đối tác mới của Z.
-Cô đã xin lỗi tôi về chuyện đó lần này là lần thứ 8 rồi đấy. Đừng lo chuyện đó nữa, bàn chuyện của cô đi.
Linn cười xuề xòa chuyện khó khăn của anh để cô yên lòng. Còn chuyện là đối tác công ty thời trang cô đang làm sao anh không nói với cô từ đầu thì anh lảng đi. Đúng ra là hồi đầu anh không biết cô là người mẫu của Z thật, nhưng sau đó anh đã nhìn thấy poster của cô trong công ty Z. Anh thấy cô thú vị và muốn làm quen với cô trên phương diện một người đàn ông bình thường thôi. Điều đó cũng dễ hiểu khi người ta muốn cưa cẩm ai đó.
-Vậy thống nhất nhé, lát tôi đưa cô về sớm. Cô chuẩn bị đồ và ngủ sớm đi mai chúng ta đi.
-OK._ Cô mỉm cười với Linn, nụ cười mang sự tin tưởng và quý mến.
Trở về đất nước xinh đẹp phía Nam Mỹ….
Sân bay quốc tế tại thủ đô Mexico hôm nay đông hơn bao giờ hết, không phải vì khách du lịch hay người dân mà vì rất nhiều lực lượng cảnh sát chống tội phạm ma túy đã bao vây kín mít từ đêm hôm trước. Tất cả những người đi qua cổng kiểm soát đều bị cảnh sát giữ lại kiểm tra kĩ hơn một lần nữa.
Chuyến bay từ Mexico về đất nước của hắn đã được ấn định giờ bay, không bị hoãn lại như một số chuyến đi Iran hoặc Chile, hay những nước là cái nôi của tội phạm ma túy. Hắn mặc một chiếc áo sơ mi xanh cộc tay và một cái quần sooc hoa hoét kéo theo chiếc vali hồng rực gây sự chú ý. Bên cạnh hắn là cô bé Ivy trong bộ váy cũng sặc sỡ không kém. Tóm lại hắn muốn người khác nhìn hắn như một kẻ đang đi du lịch Hawai.
Cố gắng bình tĩnh như bình thường, hắn ôm lấy vai Ivy xoa xoa giúp cô bé không bị kích động. Hôm nay hắn không đeo kính đen, tóc được chải ngược hết về sau, còn Ivy thì vấn tóc lên cao, đeo một chiếc kính không độ. Nhìn cô bé như một thiếu nữ đã trưởng thành chin chắn, và tất nhiên cô với hắn cần diễn hoàn hảo vai hai vợ chồng mới cưới đi hưởng tuần trăng mật.
-Bình tĩnh Ivy, em đừng nhìn cảnh sát, hãy vòng tay ra sau ôm eo anh rồi nhìn anh mà cười. Qua được cổng kiểm soát là anh em mình thoát rồi._ Hắn giả vờ ngoác mồm ra cười rồi thì thào với cô bé đang rúm ró trong tay mình.
Cũng may Ivy ngoan ngoãn rất biết nghe lời, cô bé làm đúng như hắn nói. Hai người lướt qua đám cảnh sát và phóng viên đang nhốn nháo làm náo loạn sân bay. Sau khi lấy vé máy bay hắn quay lại ngồi xuống ghế chờ bên cạnh cô bé, giả vờ nắm tay cô cười nói vui vẻ.
[Chuyến bay đi….chuẩn bị cất cánh, xin mời hành khách đi chuyến bay từ Mexico đến…chuẩn bị….]
Giọng tiếng Anh oang oang trong phòng chờ làm Ivy giật mình, cô bé nắm chặt lấy tay hắn run rẩy. Hắn cũng lo ngại, sợ rằng sẽ không thoát được. Nhưng đã đến đây rồi, quay lại còn nguy hiểm hơn không chỉ với lũ cảnh sát mà còn với lũ xã hội đen đang rình rập. Hắn đứng dậy, giả vờ vuốt tóc Ivy để lau đi những giọt nước mắt sợ hãi của cô bé, rồi kéo cô bé lên.
-Chúng ta phải đi, phải đi mới thoát được. Em phải bình tĩnh, vì bản thân em và vì Antoni. Em còn muốn gặp nó chứ, nhất định nó sẽ tìm chúng ta mà em._ Hắn động viên cô bé với một vẻ dịu dàng như một anh chồng quan tâm đến cô vợ trẻ.
Ivy gật đầu cố gắng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh rồi nép vào hắn bước đến cổng kiểm soát. Một đội đặc nhiệm khoảng hơn hai chục tên đứng vây kín vòng trong vòng ngoài cổng kiểm soát. Hắn thoáng rùng mình, nhưng phải hành động hết sức tự nhiên, tránh sự chú ý của bọn cớm.
Hai người vẫn vui vẻ nói chuyện bước qua cổng kiểm soát trước ánh mắt dò xét của mấy chục con người. Mọi thứ diễn ra suôn sẻ khi hắn và Ivy bước ra chuẩn bị hòa vào dòng người đang lần lượt bước qua cánh cửa soát vé. Nhưng sự việc không đơn giản như thế. Cảnh sát cũng không phải một lũ ngốc. Một tên cảnh sát đột nhiên lên đạn giơ súng về phía hắn và Ivy quát lên:
[Những câu sau đã được dịch]
-Hai người trước mặt đứng lại, để tay ra những nơi mà tôi có thể nhìn thấy
Cả một góc phòng chờ trong sân bay náo loạn, mọi người la hét ỏm tỏi chạy toán loạn. Còn ở ngay nơi hắn và Ivy đang đứng, hai chục tên cảnh sát dàn hàng hai bên chĩa súng về phía hắn và cô bé. Hoảng sợ, Ivy bật khóc, cô bé níu lấy áo hắn tay run lên lẩy bẩy. Hắn cũng hốt hoảng nghĩ rằng đã bị lộ, nhưng một tên cảnh sát hất mặt về phía hắn quát lên một câu tiếng Tây Ban Nha:
-Cho tôi xem hộ chiếu và thẻ căn cước của hai người.
Hắn bỗng nảy ra một sáng kiến trong đầu, quay sang nói với Ivy bằng thứ tiếng mẹ đẻ.
-Bây giờ chúng ta sử dụng tiếng Anh, và tiếng Việt nhé em, đừng nói tiếng Tây Ban Nha. Còn mọi chuyện để anh lo.
-Tôi nói đứng im không cử động, anh hiểu chứ._ Một tên cảnh sát cầm súng chĩa vào gần hắn hăm dọa.
-Vâng, có chuyện gì vậy?_ Hắn giơ tay lên và hỏi một câu đầy vẻ sợ hãi, lo lắng.
Thấy lũ cảnh sát quay ra nhìn nhau, hắn chắc mẻm kế hoạch của mình sẽ thành công, thấy vậy hắn tuôn thêm một tràng tiếng Việt làm lũ cảnh sát càng ngơ ngác không hiểu.
-Hãy nói tiếng Anh nếu anh có thể. Cho chúng tôi biết anh là ai, quốc tịch nào._ Một tên tiến đến hỏi hắn, nhưng bằng tiếng Anh.
-À, tôi là người Việt Nam, tôi và vợ mới cưới đi hưởng tuần trăng mật, có chuyện gì thế?_ Hắn giả ngây giả ngô.
-Cho tôi xem giấy tờ tùy thân của anh._ Viên cảnh sát chuyển sang cầm súng bằng một tay rồi chìa tay còn lại về phía hắn.
Hắn lúi húi móc trong túi quần hoa ra tập giấy tờ và vé máy bay đưa cho tên cảnh sát. Tên kia nhìn ngắm đống giấy tờ rồi đưa cho một thằng chắc là nhân viên mang ra máy tính dò soát, nhận dạng.
Trong lúc đó thì một tên cảnh sát cứ nhòm vào sát tận mặt Ivy cau mày suy nghĩ. Hắn nhận thấy được tình hình không ổn của sự việc và nhất là tinh thần cô bé Ivy nên hắn giơ tay choàng vào vai cô bé kéo vào lòng mình.
-Cô ấy là vợ tôi, mong các anh đừng làm cô ấy sợ. Và chúng tôi cần về nước gấp vì tôi có cuộc họp quan trọng của công ty, các anh mau kết thúc cái việc vớ vẩn này nhanh giúp tôi._ Hắn tỏ vẻ giận dữ như là đang bảo vệ vợ của mình và đang khó chịu thật để tránh ánh mắt đa nghi của bọn cớm.
Sau một hồi loay hoay với việc nhận dạng mà không có kết quả gì đáng nghi. Tên cảnh sát cầm đống giấy tờ đưa cho hắn với một vẻ mặt tươi cười:
-Rất xin lỗi anh, chúng tôi có thông tin về việc tội phạm trốn thoát nên không tránh khỏi việc này, mong anh thông cảm, anh Danis và cô Samatha.
Hắn giật lấy đống giấy trên tay tên cảnh sát rồi tỏ vẻ cau có, bực bội. Hắn ôm Ivy vào lòng rồi quay ngoắt đi thật nhanh ra phía cửa soát vé.
-Ổn rồi Ivy, chúng ta thoát rồi, em đừng sợ nữa, ổn rồi em.
Hắn bước đi và mừng thầm trong bụng vì thoát khỏi đám cảnh sát đông như kiến. Nhưng hắn không ngờ rằng cuộc nói chuyện của hắn với bọn cảnh sát đã bị đám phóng viên, nhà báo ghi hình và chụp ảnh lại, rồi tung lên bản tin An ninh - phòng chống tội phạm ma túy và tội ác trên khắp thế giới. Những khó khăn và đau khổ đã chờ sẵn hắn ở phía trước, nơi mà hắn đang thản nhiên bước tới.
Jen đứng trước màn hình tivi trong phòng chờ sân bay Tokyo, cô đang phải chờ Linn mua vé máy bay buổi tối, vì sáng nay đã hết vé. Nhìn chăm chăm vào màn hình, cô rụng rời và gần như sụp đổ trước những hình ảnh đang phát trên kênh thời sự thế giới của đài truyền hình Tokyo. Cô không tin vào mắt mình rằng người trong thước phim kia chính là chồng cô.
[…..Theo đài truyền hình Mexico vừa đưa tin, tội phạm ma túy Antoni Vaycan – người đã từng trắng án trong phiên tòa năm ngoái đã trốn thoát sau phi vụ làm ăn bị vỡ lở….Sở thông tin Mexico cho hay sáng hôm qua một phóng viên đã phát hiện hai người được cho là người thân của Antoni trốn thoát khỏi tòa biệt thự của hắn… Trưa nay, cảnh sát phòng chống tội phạm ma túy đã có mặt ở sân bay, và đã bắt giữ nhầm hai vợ chồng trẻ vừa đi hưởng tuần trăng mật vì cho rằng họ có đặc điểm nhận dạng giống với người thân trùm ma túy Vaycan…..]
Không thể lẫn vào đâu được, dù cho hắn có mặc quần áo khác thế nào, để kiểu tóc nào, mang một vẻ mặt nào thì hắn vẫn là chồng cô. Đôi mắt, cái miệng, thân hình đó in sâu vào tâm trí cô đến nỗi dù hắn không đứng trước mặt cô vẫn có thể tưởng tượng ra rõ mồn một. Cô lảo đảo khuỵu xuống, nhưng may bám được thành ghế chờ, cô cảm thấy không còn sức lực nào hết, tất cả quay cuồng, hỗn loạn trong trí óc cô.
“Hai vợ chồng trẻ đi hưởng tuần trăng mật ư? Ở Mexico ư? Sao có thể như thế được?”
Cô ngồi phịch xuống ghế mệt mỏi, cô cảm thấy nhoi nhói trong lồng ngực. Những gì cô hy vọng bấy lâu nay đã tan biến như những bong bóng bọt biển. Cô úp mặt vào hai bàn tay khóc không thành tiếng, cô cảm thấy tổn thương ghê gớm. Trong khi cô mải kiếm tìm hắn ở nơi này, thì ở chân trời đó hắn đang vui vẻ, hạnh phúc bên một người con gái khác. Cô cứ tự huyễn hoặc mình để làm gì. Tất cả chỉ là ảo vọng mà thôi.
Jen hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh, cô lau những giọt nước mắt mặn đắng rồi thở mạnh. Dường như cô đang trút hết những đau đớn trong lòng qua hơi thở não nề đó, đôi mắt cô lại sáng lên thứ ánh sáng đầy nghị lực. Cô không chấp nhận một con người yếu đuối trong mình nữa, đã đến lúc cô rời khỏi cuộc sống của hắn, rời khỏi hắn. Cô đứng lên, ngó nghiêng tìm Linn.
Khi nhìn thấy Linn đang đứng xếp hàng mua vé cô chạy lại nhanh hết sức có thể rồi kéo tay áo Linn lôi lại.
-Tôi quyết định rồi, tôi sẽ ở lại đây một thời gian đã, không phải là tìm chồng tôi, mà tôi cần thời gian để quên anh ta. Anh không phải mua vé máy bay nữa đâu._ Cô nói một hơi thật nhanh như sợ mình sẽ đổi ý ngay vậy.
-Cô đang đùa à cô Jen, chẳng phải hôm qua…_ Linn ngơ ngác hỏi cô.
-Tôi không đùa Linn ạ, tôi sẽ ở đây khoảng 3, 4 tháng. Trong khoảng thời gian đó anh giúp tôi kiếm một việc làm chứ? Tôi cần tiền để sống ở đây, lúc đi tôi không mang theo nhiều tiền mặt lắm.
Linn không biết phải trả lời cô gái trước mặt mình như thế nào. Anh chỉ thấy một cảm giác rất lo lắng trào lên. Anh không biết cô gái trước mặt mình đang nghĩ gì. Nhưng đôi mắt cương quyết của cô ây đủ để anh biết cô ấy đang nói chuyện nghiêm túc.
-Thôi được, vậy chúng ta về đã, có chuyện gì tính sau đi, tôi nghĩ cô vừa bị xúc động mạnh đấy, cô cần nghỉ ngơi._ Linn giơ tay nắm nhẹ vai cô rồi cúi xuống kéo chiếc vali bước đi.
Cô cũng lặng lẽ bước theo Linn, đôi mắt của cô lại xụp xuống buồn bã ủ dột, thiếu sức sống. Cô chỉ có thể xù bộ lông của một con nhím ra bên ngoài chứ không thể đâm thêm những chiếc gai nhọn vào trái tim đang đau đớn của mình được. Cô cố gắng cắn chặt môi ngăn những giọt nước mắt đang ngấp nghé nơi khóe mi. Yêu thương hay đau khổ từ bây giờ cô phải kìm nén lại hết. Cô sẽ sống cho cô, sống để một ngày nào đó nếu phải đối mặt với anh cô sẽ ngẩng đầu lên với một vẻ kiêu hãnh.
Bất giác cô nhớ đến một điều. Đúng là trong những lúc hờn giận hay tổn thương tuyệt vọng thì người ta hay nghĩ đến những thứ xấu xa hoặc những điều tệ hại thật. Cô lướt tay trên bàn phím điện thoại bấm dãy sỗ quen thuộc với cô và cũng chỉ có một mình cô gọi đến.
[Alo, ai đấy?]
-Dì à, con Jen đây dì.
[Ôi Jen, con đang làm gì thế. Lâu rồi không thấy con vào thăm dì, dạo này con sao rồi]
-Con khỏe dì ạ, dì khỏe không? Con ở xa lắm, chắc phải vài tháng nữa mới vào thăm dì được dì ạ._ Cô nhoẻn miệng cười hạnh phúc. Ít ra khi nghe giọng dì Anna thì cô cũng thấy hạnh phúc vì biết mình vẫn còn một người thân yêu bên cạnh.
[Thế à? Con đi đâu cơ? Sao đi lâu thế , vài tháng nữa mới về thì dì ở đây buồn chết mất. Con mau về nhé]
-Vâng! Con chỉ muốn nói với dì một chuyện. Con đã quyết định rồi dì ạ, con sẽ ly hôn. Và hơn thế nữa, con sẽ trả thù anh ta. Con và anh ta không thể đội trời chung được gì ạ._ Cô quả quyết với người dì đau yếu.
[Vậy à? Sao con quyết định nhanh vậy à? Thế nó nói sao?]
-Con chưa nói với anh ta, nhưng khi nào về con sẽ đưa đơn cho anh ta ký ngay. Còn mối thù gia đình anh ta hại chết ba mẹ con, con cũng sẽ bắt anh ta phải trả giá gấp đôi._ Cô nói với vẻ mặt căm thù nhất từ trước tới nay.
[Thế à? Ờ…vậy bao giờ con về báo cho dì biết nhé.]
-Dì…dì có chuyện gì à? Con thấy dì nói chuyện hơi lạ._ Cô thắc mắc.
[À không! À, vì có bác sĩ vào khám cho dì, thôi có chuyện gì con về thì vào nói chuyện với dì nhé.]
Cô giật mình ngơ ngác bởi tiếng cụp máy của dì cô, bình thường mỗi lần cô gọi bà đều phải cố nói thêm mấy câu dặn cô phải mau ly hôn, rồi đủ thứ nữa, vậy mà lần này lại…
Ở một căn nhà tuyệt đẹp trong khu đô thị mới xa xôi, người đàn bà vừa cúp máy dừng cuộc nói chuyện với đứa cháu gái rồi cười và bước tới ôm người đàn ông đang đứng quay mặt ra cửa sổ. Bà quyến rũ trong bộ áo ngủ đỏ chót hở hang để lộ ra những phần cơ thể gợi cảm mơn mởn, mái tóc đen xoăn nhẹ chảy xuống bờ vai mảnh mai của bà làm bà đẹp hơn bao giờ hết, mặc dù đã ngoài bốn mươi.
-Anh yêu, con bé vừa gọi báo là nó sẽ ly hôn thằng con trai khờ của anh đấy, chắc thằng Kay lại làm gì khiến nó bực lắm rồi đây._ Bà mơn man cánh tay người đàn ông, nói bằng một giọng lẳng lơ.
-Việc này phải làm từ rất lâu rồi chứ đâu phải bây giờ. Em chẳng bảo được con bé gì cả. Lỡ thời gian trước nó biết được chuyện gì thì em mới là kẻ bị nó căm thù đấy, mụ đàn bà xấu xa ạ._ Người đàn ông quay lại, ôm lấy eo bà ta rồi nhẹ nhàng kéo quai áo bà ta xuống.
-Anh dám gọi em là mụ đàn bà xấu xa hả, em mà không nhanh trí trong ngày hôm đó thì thằng con anh nó sẽ nghĩ là mẹ nó tự tử thật chắc, nó sẽ tin anh chắc.
-Thôi mà, anh đùa thôi, em luôn là con rắn chúa đầy mưu mô và cũng đầy quyến rũ với anh mà.
Người đàn ông luồn bàn tay thô ráp vào lớp váy đỏ, ông ta mơn trớn cơ thể người đàn bà làm bà ta sung sướng, oằn oại bật ra những tiếng rên đầy dục vọng. Bà giơ cánh tay nõn nà lên ghì chặt đầu ông ta vào ngực mình, run lên từng chặp bởi sự khoái cảm người đàn ông kia mang lại cho bà. Ánh đèn đỏ mê hoặc, nóng bỏng càng làm cho không khí thêm ngột ngạt bởi tình yêu và sự thèm khát ân ái.
Bóng hai con người quấn lấy nhau vật lộn trên chiếc giường dưới ánh đèn rực lửa, họ giằng xé, dày vò như muốn thiêu đốt những khát khao của nhau . Họ trở thành những con quỷ và mang trong mình đầy âm mưu, dối gạt trắng trợn với người đã tin tưởng, yêu quí họ. Trong con mắt của một người ngoài cuộc hiểu chuyện thì họ chính là những con rắn độc kinh tởm.
/10
|