Đình Nhã ngây người nhìn Gia Bảo. Chưa bao giờ cô thấy anh giận dữ đến thế. Liệu đây có phải là Hàn Gia Bảo, cái người ngây ngô ngốc nghếch như trẻ con, cái người làm việc gì cũng không ra hồn không chứ? Đình Nhã thoáng bối rối và nghi ngờ, nhưng vốn tính khí ngang ngạnh nên cô nhíu mi, nhìn Gia Bảo đầy cương quyết:- Không! Tại sao tôi phải nghỉ chứ? Anh nghĩ anh là ai? Hơn nữa, tại sao tôi phải tránh xa người đàn ông đó?
Ánh mắt Gia Bảo nhìn cô mang theo sự thất vọng và có gì đó rất mơ hồ mà Đình Nhã không nói được. Cô ngồi im, nhìn anh trân trối. Gia Bảo buông đũa, đứng phắt dậy:
- Tuỳ em!
Đình Nhã sững sờ nhìn anh bước ra chỗ ghế ngồi . Có cảm xúc rất khó tả dâng lên trong lòng cô. Đôi mắt cô không hiểu sao đỏ hoe, sống mũi cay cay, thật đáng ghét mà! Cô bực bội buông bát và cũng đứng dậy, về phòng:
- Vậy mặc kệ anh! Tôi không quan tâm nữa!
Gia Bảo lặng lẽ nhìn theo cô, khuôn mặt có chút buồn....
*****************************************
1 tuần sau...
Suốt một tuần, Gia Bảo không thèm nói chuyện với Đình Nhã. Cứ thấy mặt cô là anh lại tránh hoặc làm lơ đi. Không hiểu sao Đình Nhã có chút buồn bã và bực tức. Hừ, muốn giận cô hả? Cô mới là người nên giận chứ. Mặt Đình Nhã có vẻ không vui, cô khoác nhanh chiếc áo khoác, đeo chiếc túi rồi đi luôn đến công ty.Ở công ty...
Đình Nhã ngồi nghĩ ngợi, cô xao nhãng công việc hẳn đi, đôi mắt cụp xuống buồn bã. Đáng ghét, tại sao cô phải buồn nhỉ? Đình Nhã lơ đễnh cầm cốc cà phê lên uống....
- Á!
Cô hét lên thảng thốt, buông tay đánh rơi cốc cà phê. Sở dĩ cô giật mình như vậy vì cà phê quá nóng. Nhưng xui xẻo hơn....
- Á!
Lần này thì Đình Nhã còn giật mình hoảng hốt hơn. Do cô vừa buông tay đánh rơi cốc cà phê nên nó đổ trúng áo cô, bộ đồng phục nhân viên của cô ướt đẫm cà phê, thêm nữa là cà phê rất nóng nên làm người cô bỏng rát
- Mau đi thay đồ nhanh!- Một chàng trai cao ráo từ đâu xuất hiện, vội vàng kéo Đình Nhã vào phòng vệ sinh. Đình Nhã ngẩng lên nhìn, khuôn mặt đó....Chẳng phải là Thiên Huy sao? Đình Nhã mím môi, cô bỗng thấy thật mất mặt mà, ai đời lớn tướng rồi mà còn hậu đậu thế chứ
Sau khi thay xong trang phục....
- Cảm ơn nhé, mà sao anh biết tôi gặp nguy mà tới cứu kịp lúc vậy?- Đình Nhã mỉm cười, cô cất bộ đồ bị ướt bẩn vào túi, đưa tay vuốt vuốt lọn tóc bị rối
- À, là tôi vừa bước vào thì thấy cô bị đổ cà phê vào áo. Hôm nay tôi cũng có việc cần gặp chủ tịch nên mới tới. Vừa kịp lúc đúng không? - Thiên Huy cười nhã nhặn, cộng thêm khuôn mặt thiên sứ nên trông hắn càng cuốn hút
- À....Ừm....Dù sao cũng cảm ơn anh- Đình Nhã ngập ngừng nói
- Ha ha, không cần khách sáo đâu. Mà không biết hôm nay chủ tịch có mặt không nhỉ?- Thiên Huy nhìn Đình Nhã, lời nói mang ẩn ý nhưng Đình Nhã không hề nhận ra, cô ngơ ngác lắc đầu:
- Xin lỗi anh, thật sự tôi không biết chủ tịch là ai
Môi Thiên Huy thoáng nụ cười, ánh mắt sắc bén nhìn cô như xoáy sâu vào cô, Đình Nhã bất chợt rùng mình. Ánh mắt ấy, sao đáng sợ quá...Cô lắc lắc đầu, ấp úng:
- À, nếu...nếu không có gì thì......
Chỉ một phút, rất nhanh, khuôn mặt thiên thần của Thiên Huy đã trở lại. Hắn cười dịu dàng, trìu mến nhìn cô:
- Cô muốn đi ăn sáng với tôi không?
Đình Nhã sững người như không tin vào tai mình, mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch. Chúa ơi, cô đúng là đồ hám trai mà.Cô không nghe nhầm chứ? Hắn mời cô đi ăn....Đúng lúc Đình Nhã định trả lời thì một cánh tay rắn chắc kéo cô lại, cùng một giọng nói đanh thép vang lên:
- Cút khỏi đây mau!
Đình Nhã giật mình quay phắt lại. Đây không phải là Kim Song Huân- giám đốc của công ty ư? Đình Nhã cảm giác như mình vừa làm điều xấu bị bắt quả tang, cô cúi mặt không nói được câu gì. Trái lại với cô, Thiên Huy có vẻ rất bình thản. Hắn nhìn Song Huân như thách thức, cười ấm áp nhưng thực chất nụ cười chứa đầy dao găm:
- Ồ, không phải là con chó trung thành của Hàn thiếu gia ư? Ngươi làm gì ở đây vậy? Giám đốc sao? Nực cười quá.
Mặt Song Huân tối sầm, giọng nói như phát ra từ kẽ răng:
- Cút đi!
- Sao ngươi phải sợ sệt như chú mèo nhỏ thế nhỉ? Thật đáng thương, ngươi sợ lộ ra chuyện đó ư?- Thiên Huy nhếch môi, ánh mắt đầy căm thù. Đình Nhã ngạc nhiên mở to mắt, chuyện đó là chuyện gì chứ? Thật khó hiểu.....
Song Huân nghiến răng ken két, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Thiên Huy cười đắc ý, quay người rời đi:
- Xem ra có kỳ đà cản mũi rồi, hẹn cô hôm khác nhé, Mai- Đình- Nhã!
Ba từ cuối cùng được Thiên Huy nhấn mạnh như một sự đe doạ. Đình Nhã bất giác sợ hãi lùi lại , sao hắn biết tên cô? Bao Cảm xúc ngại ngùng trước hắn giờ đi đâu mất, chỉ còn lại sự khiếp sợ.
- Cô...từ nay đừng nên tiếp xúc với anh ta nữa, anh ta không tốt như cô tưởng đâu.Mau quay lại làm việc đi- Song Huân lạnh lùng nói, và bỏ đi. Đình Nhã thắc mắc nhìn theo, tại sao...cả Gia Bảo và người này đều cấm cô giao tiếp với Thiên Huy? Công nhận là hồi nãy anh ta có đáng sợ thật, nhưng làm gì tới nỗi phải tránh xa.....Bao nhiêu câu hỏi xoáy trong đầu Đình Nhã, rốt cuộc là sao?
Lúc này......
- Thưa chủ tịch, không hay rồi, cô ấy....đã gặp hắn ta...- Trong phòng, một người đàn ông đang ngồi gọi điện cho ai đó
"....."- Bên kia im lặng một hồi rồi cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo âm u -"Không phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi sao?"
- Xin chủ tịch thứ lỗi, là do tôi quá sơ suất....
" Nếu cô ấy còn gặp lại hắn ta một lần nữa thì ngươi liệu hồn đấy. Tạm thời hãy giúp ta bảo vệ cô ấy. Hắn ta...có lẽ vẫn thù ta chuyện năm xưa nên tuyệt đối sẽ không tha cho cô ấy..."
- Xin chủ tịch yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức, kể cả có phải hy sinh mạng sống, tôi cũng sẽ bảo vệ cô gái đó
" Được rồi, không có gì thì ta cúp máy đây"
- Tạm biệt chủ tịch- Người đàn ông lễ phép nói xong cúp máy và đặt máy lên mặt bàn, ánh mắt xa xăm nghĩ ngợi.....
******************************************
Tối...
Đình Nhã mệt mỏi đẩy cửa bước vào nhà. Bất ngờ...
Bùm!!!!
Một dải dây ngũ sắc rơi xuống đầu cô. Đình Nhã cau mày. Gì đây? Chắc chắn là trò của Gia Bảo rồi. Mà đúng thật, từ trong nhà một con thỏ bông "di động" to lớn, bước ra, cầm bó hoa giơ trước mặt cô, trong con thỏ vang lên giọng của Gia Bảo:
- Vợ ơi, anh xin lỗi vì quá đáng, vợ đừng giận nhé.
Đình Nhã thở dài, bao nhiêu tức giận Gia Bảo đã bay đâu hết, dù sao cô cũng có phần quá đáng. Cô gật nhẹ đầu:
- Haizz, được rồi, anh mau cởi bộ đồ con thỏ ấy ra đi, tiện thể đem cất bó hoa đi, tôi không giận anh.
Gia Bảo hào hứng cười tươi:
- Cảm ơn vợ!
Đình Nhã bỗng ngớ người. Gia Bảo....anh lấy đâu ra tiền để làm những việc này chứ....Chẳng lẽ.....Đình Nhã thấy rợn người vì ý nghĩ đó. Không thể nào, chắc Gia Bảo không phải người tồi tệ đến mức đó đâu. Cô lắp bắp chỉ vào bó hoa và hỏi Gia Bảo:
- Những thứ này....anh lấy ở đâu?
Gia Bảo ngẩn người, suy nghĩ một hồi rồi anh mới nói, vẻ tự hào:
- À, những thứ này anh tự lấy đấy, nhưng không cần trả tiền. Hồi sáng em quên khoá cửa, anh ra ngoài chơi thì anh thấy một cửa hàng có đầy hoa và gấu bông, thỏ bông....Anh thấy có một vị khách đi vào lấy nhưng không trả tiền mà chỉ đưa cái thẻ gì đó nên anh cũng vào lấy luôn. Em xem anh giỏi không?
Đình Nhã trợn tròn mắt nhìn Gia Bảo, cả người cô run lên. Cháu ơi, đấy...đấy chẳng phải là ăn cắp sao? ÔI đừng đùa chứ? như vậy nghĩa là cô đã trở thành đồng phạm với Gia Bảo rồi. Đình Nhã giận run lên, cô bẻ tay, cười lạnh:
- Hàn Gia Bảo, hôm nay anh sẽ chết chắc trong tay tôi!!!!!!!
Gia Bảo ngơ ngác, anh sợ sệt co rúm người lại, mắt ngân ngấn nước:
- Vợ à, anh đâu có làm gì?
Không-làm-gì? Khoé miệng Đình Nhã giật giật, mắt cô tối sầm, cô vơ hết hoa, thỏ bông,....ném vào người Gia Bảo, quát to:
- Hành vi của anh gọi là ăn cắp, là ăn cắp rõ chưa? Người ta không trả tiền mà họ trả bằng thẻ hiểu chưa? Anh mau đi trả lại đống đồ này cho họ mau lên!!!!!!!!!!!!!!
(P/S: Thực ra có một lý do mà Gia Bảo không cần trả tiền, vẫn có thể ngang nhiên lấy đồ mà không bị bắt lại. Các bạn thử nghĩ đi nhé >-<)
Ánh mắt Gia Bảo nhìn cô mang theo sự thất vọng và có gì đó rất mơ hồ mà Đình Nhã không nói được. Cô ngồi im, nhìn anh trân trối. Gia Bảo buông đũa, đứng phắt dậy:
- Tuỳ em!
Đình Nhã sững sờ nhìn anh bước ra chỗ ghế ngồi . Có cảm xúc rất khó tả dâng lên trong lòng cô. Đôi mắt cô không hiểu sao đỏ hoe, sống mũi cay cay, thật đáng ghét mà! Cô bực bội buông bát và cũng đứng dậy, về phòng:
- Vậy mặc kệ anh! Tôi không quan tâm nữa!
Gia Bảo lặng lẽ nhìn theo cô, khuôn mặt có chút buồn....
*****************************************
1 tuần sau...
Suốt một tuần, Gia Bảo không thèm nói chuyện với Đình Nhã. Cứ thấy mặt cô là anh lại tránh hoặc làm lơ đi. Không hiểu sao Đình Nhã có chút buồn bã và bực tức. Hừ, muốn giận cô hả? Cô mới là người nên giận chứ. Mặt Đình Nhã có vẻ không vui, cô khoác nhanh chiếc áo khoác, đeo chiếc túi rồi đi luôn đến công ty.Ở công ty...
Đình Nhã ngồi nghĩ ngợi, cô xao nhãng công việc hẳn đi, đôi mắt cụp xuống buồn bã. Đáng ghét, tại sao cô phải buồn nhỉ? Đình Nhã lơ đễnh cầm cốc cà phê lên uống....
- Á!
Cô hét lên thảng thốt, buông tay đánh rơi cốc cà phê. Sở dĩ cô giật mình như vậy vì cà phê quá nóng. Nhưng xui xẻo hơn....
- Á!
Lần này thì Đình Nhã còn giật mình hoảng hốt hơn. Do cô vừa buông tay đánh rơi cốc cà phê nên nó đổ trúng áo cô, bộ đồng phục nhân viên của cô ướt đẫm cà phê, thêm nữa là cà phê rất nóng nên làm người cô bỏng rát
- Mau đi thay đồ nhanh!- Một chàng trai cao ráo từ đâu xuất hiện, vội vàng kéo Đình Nhã vào phòng vệ sinh. Đình Nhã ngẩng lên nhìn, khuôn mặt đó....Chẳng phải là Thiên Huy sao? Đình Nhã mím môi, cô bỗng thấy thật mất mặt mà, ai đời lớn tướng rồi mà còn hậu đậu thế chứ
Sau khi thay xong trang phục....
- Cảm ơn nhé, mà sao anh biết tôi gặp nguy mà tới cứu kịp lúc vậy?- Đình Nhã mỉm cười, cô cất bộ đồ bị ướt bẩn vào túi, đưa tay vuốt vuốt lọn tóc bị rối
- À, là tôi vừa bước vào thì thấy cô bị đổ cà phê vào áo. Hôm nay tôi cũng có việc cần gặp chủ tịch nên mới tới. Vừa kịp lúc đúng không? - Thiên Huy cười nhã nhặn, cộng thêm khuôn mặt thiên sứ nên trông hắn càng cuốn hút
- À....Ừm....Dù sao cũng cảm ơn anh- Đình Nhã ngập ngừng nói
- Ha ha, không cần khách sáo đâu. Mà không biết hôm nay chủ tịch có mặt không nhỉ?- Thiên Huy nhìn Đình Nhã, lời nói mang ẩn ý nhưng Đình Nhã không hề nhận ra, cô ngơ ngác lắc đầu:
- Xin lỗi anh, thật sự tôi không biết chủ tịch là ai
Môi Thiên Huy thoáng nụ cười, ánh mắt sắc bén nhìn cô như xoáy sâu vào cô, Đình Nhã bất chợt rùng mình. Ánh mắt ấy, sao đáng sợ quá...Cô lắc lắc đầu, ấp úng:
- À, nếu...nếu không có gì thì......
Chỉ một phút, rất nhanh, khuôn mặt thiên thần của Thiên Huy đã trở lại. Hắn cười dịu dàng, trìu mến nhìn cô:
- Cô muốn đi ăn sáng với tôi không?
Đình Nhã sững người như không tin vào tai mình, mặt cô đỏ bừng, tim đập thình thịch. Chúa ơi, cô đúng là đồ hám trai mà.Cô không nghe nhầm chứ? Hắn mời cô đi ăn....Đúng lúc Đình Nhã định trả lời thì một cánh tay rắn chắc kéo cô lại, cùng một giọng nói đanh thép vang lên:
- Cút khỏi đây mau!
Đình Nhã giật mình quay phắt lại. Đây không phải là Kim Song Huân- giám đốc của công ty ư? Đình Nhã cảm giác như mình vừa làm điều xấu bị bắt quả tang, cô cúi mặt không nói được câu gì. Trái lại với cô, Thiên Huy có vẻ rất bình thản. Hắn nhìn Song Huân như thách thức, cười ấm áp nhưng thực chất nụ cười chứa đầy dao găm:
- Ồ, không phải là con chó trung thành của Hàn thiếu gia ư? Ngươi làm gì ở đây vậy? Giám đốc sao? Nực cười quá.
Mặt Song Huân tối sầm, giọng nói như phát ra từ kẽ răng:
- Cút đi!
- Sao ngươi phải sợ sệt như chú mèo nhỏ thế nhỉ? Thật đáng thương, ngươi sợ lộ ra chuyện đó ư?- Thiên Huy nhếch môi, ánh mắt đầy căm thù. Đình Nhã ngạc nhiên mở to mắt, chuyện đó là chuyện gì chứ? Thật khó hiểu.....
Song Huân nghiến răng ken két, bàn tay siết chặt thành nắm đấm. Thiên Huy cười đắc ý, quay người rời đi:
- Xem ra có kỳ đà cản mũi rồi, hẹn cô hôm khác nhé, Mai- Đình- Nhã!
Ba từ cuối cùng được Thiên Huy nhấn mạnh như một sự đe doạ. Đình Nhã bất giác sợ hãi lùi lại , sao hắn biết tên cô? Bao Cảm xúc ngại ngùng trước hắn giờ đi đâu mất, chỉ còn lại sự khiếp sợ.
- Cô...từ nay đừng nên tiếp xúc với anh ta nữa, anh ta không tốt như cô tưởng đâu.Mau quay lại làm việc đi- Song Huân lạnh lùng nói, và bỏ đi. Đình Nhã thắc mắc nhìn theo, tại sao...cả Gia Bảo và người này đều cấm cô giao tiếp với Thiên Huy? Công nhận là hồi nãy anh ta có đáng sợ thật, nhưng làm gì tới nỗi phải tránh xa.....Bao nhiêu câu hỏi xoáy trong đầu Đình Nhã, rốt cuộc là sao?
Lúc này......
- Thưa chủ tịch, không hay rồi, cô ấy....đã gặp hắn ta...- Trong phòng, một người đàn ông đang ngồi gọi điện cho ai đó
"....."- Bên kia im lặng một hồi rồi cất tiếng, giọng nói lạnh lẽo âm u -"Không phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi sao?"
- Xin chủ tịch thứ lỗi, là do tôi quá sơ suất....
" Nếu cô ấy còn gặp lại hắn ta một lần nữa thì ngươi liệu hồn đấy. Tạm thời hãy giúp ta bảo vệ cô ấy. Hắn ta...có lẽ vẫn thù ta chuyện năm xưa nên tuyệt đối sẽ không tha cho cô ấy..."
- Xin chủ tịch yên tâm, tôi sẽ dốc hết sức, kể cả có phải hy sinh mạng sống, tôi cũng sẽ bảo vệ cô gái đó
" Được rồi, không có gì thì ta cúp máy đây"
- Tạm biệt chủ tịch- Người đàn ông lễ phép nói xong cúp máy và đặt máy lên mặt bàn, ánh mắt xa xăm nghĩ ngợi.....
******************************************
Tối...
Đình Nhã mệt mỏi đẩy cửa bước vào nhà. Bất ngờ...
Bùm!!!!
Một dải dây ngũ sắc rơi xuống đầu cô. Đình Nhã cau mày. Gì đây? Chắc chắn là trò của Gia Bảo rồi. Mà đúng thật, từ trong nhà một con thỏ bông "di động" to lớn, bước ra, cầm bó hoa giơ trước mặt cô, trong con thỏ vang lên giọng của Gia Bảo:
- Vợ ơi, anh xin lỗi vì quá đáng, vợ đừng giận nhé.
Đình Nhã thở dài, bao nhiêu tức giận Gia Bảo đã bay đâu hết, dù sao cô cũng có phần quá đáng. Cô gật nhẹ đầu:
- Haizz, được rồi, anh mau cởi bộ đồ con thỏ ấy ra đi, tiện thể đem cất bó hoa đi, tôi không giận anh.
Gia Bảo hào hứng cười tươi:
- Cảm ơn vợ!
Đình Nhã bỗng ngớ người. Gia Bảo....anh lấy đâu ra tiền để làm những việc này chứ....Chẳng lẽ.....Đình Nhã thấy rợn người vì ý nghĩ đó. Không thể nào, chắc Gia Bảo không phải người tồi tệ đến mức đó đâu. Cô lắp bắp chỉ vào bó hoa và hỏi Gia Bảo:
- Những thứ này....anh lấy ở đâu?
Gia Bảo ngẩn người, suy nghĩ một hồi rồi anh mới nói, vẻ tự hào:
- À, những thứ này anh tự lấy đấy, nhưng không cần trả tiền. Hồi sáng em quên khoá cửa, anh ra ngoài chơi thì anh thấy một cửa hàng có đầy hoa và gấu bông, thỏ bông....Anh thấy có một vị khách đi vào lấy nhưng không trả tiền mà chỉ đưa cái thẻ gì đó nên anh cũng vào lấy luôn. Em xem anh giỏi không?
Đình Nhã trợn tròn mắt nhìn Gia Bảo, cả người cô run lên. Cháu ơi, đấy...đấy chẳng phải là ăn cắp sao? ÔI đừng đùa chứ? như vậy nghĩa là cô đã trở thành đồng phạm với Gia Bảo rồi. Đình Nhã giận run lên, cô bẻ tay, cười lạnh:
- Hàn Gia Bảo, hôm nay anh sẽ chết chắc trong tay tôi!!!!!!!
Gia Bảo ngơ ngác, anh sợ sệt co rúm người lại, mắt ngân ngấn nước:
- Vợ à, anh đâu có làm gì?
Không-làm-gì? Khoé miệng Đình Nhã giật giật, mắt cô tối sầm, cô vơ hết hoa, thỏ bông,....ném vào người Gia Bảo, quát to:
- Hành vi của anh gọi là ăn cắp, là ăn cắp rõ chưa? Người ta không trả tiền mà họ trả bằng thẻ hiểu chưa? Anh mau đi trả lại đống đồ này cho họ mau lên!!!!!!!!!!!!!!
(P/S: Thực ra có một lý do mà Gia Bảo không cần trả tiền, vẫn có thể ngang nhiên lấy đồ mà không bị bắt lại. Các bạn thử nghĩ đi nhé >-<)
/44
|