Ngọc Linh Hương từ từ đi ra khỏi cửa hàng tạp hóa. Haizzz… Đôi khi nàng thấy nàng mà đi làm bảo mẫu thì không ai tuyệt vời hơn. Vì cớ gì mà nàng, bạn thân hồi đại hoc của cô nàng Hạ Hương Tuyết nổi tiếng đến biểu diện ở đâu chỗ đó liền sập vì dấu chân mà lại phải nửa đêm lọ lọ đi mua bánh mì kiểu Pháp chỉ để cô nàng kia dùng với hộp bơ mới được tặng.
Đúng là số con lươn con trạch. Nàng tra chìa khóa khởi động xe. Cảnh sắc Hà Nội về đêm dường như nhuốm một màu huyền bí không thể nói tên. Đúng lúc này, di động vang lên.
” Gì nữa đây, thưa mẹ kế của Bạch Tuyết.” Chả biết từ bao giờ mà nàng đã chuyển từ gọi Hạ Hương Tuyết sang mẹ kế của Bạch Tuyết. Nhưng mà nàng dám chắc một điều rằng điều ác tâm nhất mà nàng ta từng làm đó là bắt nàng làm quản lí ngôi sao trong khi nàng vừa mới nhận được bằng tiến sĩ y học chỉ vì ngày xưa cô nàng đã giúp nàng xử lí tên bạn trai bắt cá hai tay.
Đầu dây bên kia, Hạ Hương Tuyết nở nụ cười mĩ lệ không lấy gì làm phiền lòng, nhưng lại khiến người ta da gà da vịt thi nhau nổi lên.
” Quên nói cho ngươi biết một điều. Vừa nãy phù thủy này đã tìm được đối tượng xem mặt thứ 99 của ngươi rồi. Người này rất hợp tiêu chuẩn, đảm bảo sẽ không bị ngươi dọa cho dở sống dở chết như 98 tên trước.”
Ngọc Linh Hương chán nản: ” Ngươi không thấy phiền à? Ta không đi.”
” Không đi thì cọ toa lét một tháng, thế thôi, ta càng đỡ tốn tiền thuê lao công.”
Nàng muốn khóc mà không có nước mắt. Rõ ràng là nàng ế chồng chứ có phải nàng ta đâu mà phải dữ như vậy.
Đang định nói câu tiếp theo, thì đột nhiên tiếng còi báo hiệu vang lên dồn dập. Nàng ngước mắt lên đã thấy chiếc xe tải ngay trước mặt.
” Bùm.”
Chiếc xe màu trắng văng ra thành một vệt sáng sau khi đâm vào giải phân cách mới dừng lại. Trong xe, Ngọc Linh Hương ngất đi, trên đầu một dòng máu đỏ từ từ chảy xuống, bên cạnh chiếc điện thoại vẫn còn phát ra tiếng kêu kinh hoàng của Hạ Hương Tuyết.
Đâu đó ở một nơi rất xa. Khắp nơi chỉ bao phủ một màu tối đen như mực, có ba người đàn ông dùng một thứ màu xanh dương làm ánh sáng cầm bộ bài pocker vừa mới ” lấy” được từ mấy tên cai ngục.
Một người nhiều tuổi nhất lên tiếng:
” Lão tam, nếu lần này ngươi thua, thì phải thay Nguyệt lão đi nối dây, à quên đi kết duyên cho một cặp đôi nữa.”
Người được gọi là Lao tam mồ hôi dòng dòng như thác nước. Nhìn bài mình lão đã biết mình thua đên 99%, nhưng cái chính là tại sao Nguyệt lão lại chọn đùng lúc này để mà đến bệnh viện Bạch Mai mổ mắt chứ! Lỡ lão lại làm sai như 100 năm trước thì biết làm sao. Lão tam nhớ lại, lần đó mình phải thay lão già kia nối dây cho hoàng tử và công chúa, ông bán thịt với bà bán rau nhưng thế nào sự thể khiến lão nối nhầm luôn.( Chuyện gì xảy ra chắc ai cũng tưởng tượng được.)
Sau đó lão bị tước quyền, tồng vào nhà giam gặm cỏ trừ bữa suốt 20 năm liền. Lần này nghĩ chơi cho vui thôi, ai ngờ Lão già Nguyệt lão kia lại giở chứng cận thị đòi phẫu thuật ngay lập tức, đem trách nhiệm đổ hết lên đầu mấy ông già cai quản định mệnh.
” Lão đại, ngươi không cần phải nhắc nhở ta, ta cũng sẽ cố gắng ghép cho đúng. Nếu lần trước con bẹc giê nhà ngươi không giẫm nát cái kính áp trong của ta thì làm sao mà ta nối nhầm được chứ!”
Lão nhị đứng ngoài, cười một tiếng: ” Ù.”
Lão tam thở dài. Xong, cuộc đời lão sao lại lúc nào cũng thua cờ bạc thế nhỉ.
Sự đã rồi, không làm không được, lão tam bắt tay vào công việc với ý nghĩ: có chết cũng không thể nối sai.
Nửa canh giờ sau, lão nhị và lão đại đánh chén no say trở về thấy lão tam vừa vuôt mồ hôi xong xuôi. Lão đại cười sằng sặc: ” Chịu nhà ngươi, có nối 1 sợi dây thôi mà cũng nửa canh giờ.”
Lão nhị cũng cười cợt ngó thành quả của đệ đệ. Đột nhiên mắt lão trợn to lên như lợn luộc. Sao… sao có thể được.
” Ngươi, ngươi có nối nhầm không vậy?”
” Làm sao nhầm được.”
” Cụ nội của ta ơi. Lần này ngươi nối còn tai hại hơn. Một người là Cửu vương gia Vân Lạc quốc và một người là công chúa tiền triệu Hạ Việt Quốc sao ngươi lại nối nhầm thành con bé ở thế giới hiện đại hả??????????”
Lão tam giật lại quyển sổ xem xét. Oh my god, có lẽ lần nãy lão phải ở 100 năm cùng lũ bò chứ chẳng chơi.
Lão đại lặng yên không nói, nhìn chằm chằm sổ sinh tử một lúc lâu. Sau đó lão cười như điên. Lần này trời cũng giúp lão.
” Lão tam, ca ca đã tìm ra cách giúp ngươi rồi.”
Lão tam nghe được liền nắm áo lão đại như người chết đuối nắm phao cứu sinh, sốt sắng hỏi: ” Cách gì nói mau?”
” Ha ha, vừa nãy ta xem sổ sinh tử thấy số cô công chúa kia đã tận, chắc khoảng một lúc nữa sẽ đến tìm chúng ta. Còn cô bé hiện đại kia trùng hợp cũng bị tai nạn, sống kiếp người thực vật cả đời. Sao chúng ta không thử dùng phép nhiếp hồn, đưa linh hồn cô ấy và thân xác dù gì cũng sáp chết kia. Mỹ mãn cả đôi đường.”
Thế là ba ông thần canh giữ bánh xe định mệnh đã chuyển cuộc đời cô nàng Ngọc Linh Hương sang một bước ngoặt hoàn toàn khác.
Đúng là số con lươn con trạch. Nàng tra chìa khóa khởi động xe. Cảnh sắc Hà Nội về đêm dường như nhuốm một màu huyền bí không thể nói tên. Đúng lúc này, di động vang lên.
” Gì nữa đây, thưa mẹ kế của Bạch Tuyết.” Chả biết từ bao giờ mà nàng đã chuyển từ gọi Hạ Hương Tuyết sang mẹ kế của Bạch Tuyết. Nhưng mà nàng dám chắc một điều rằng điều ác tâm nhất mà nàng ta từng làm đó là bắt nàng làm quản lí ngôi sao trong khi nàng vừa mới nhận được bằng tiến sĩ y học chỉ vì ngày xưa cô nàng đã giúp nàng xử lí tên bạn trai bắt cá hai tay.
Đầu dây bên kia, Hạ Hương Tuyết nở nụ cười mĩ lệ không lấy gì làm phiền lòng, nhưng lại khiến người ta da gà da vịt thi nhau nổi lên.
” Quên nói cho ngươi biết một điều. Vừa nãy phù thủy này đã tìm được đối tượng xem mặt thứ 99 của ngươi rồi. Người này rất hợp tiêu chuẩn, đảm bảo sẽ không bị ngươi dọa cho dở sống dở chết như 98 tên trước.”
Ngọc Linh Hương chán nản: ” Ngươi không thấy phiền à? Ta không đi.”
” Không đi thì cọ toa lét một tháng, thế thôi, ta càng đỡ tốn tiền thuê lao công.”
Nàng muốn khóc mà không có nước mắt. Rõ ràng là nàng ế chồng chứ có phải nàng ta đâu mà phải dữ như vậy.
Đang định nói câu tiếp theo, thì đột nhiên tiếng còi báo hiệu vang lên dồn dập. Nàng ngước mắt lên đã thấy chiếc xe tải ngay trước mặt.
” Bùm.”
Chiếc xe màu trắng văng ra thành một vệt sáng sau khi đâm vào giải phân cách mới dừng lại. Trong xe, Ngọc Linh Hương ngất đi, trên đầu một dòng máu đỏ từ từ chảy xuống, bên cạnh chiếc điện thoại vẫn còn phát ra tiếng kêu kinh hoàng của Hạ Hương Tuyết.
Đâu đó ở một nơi rất xa. Khắp nơi chỉ bao phủ một màu tối đen như mực, có ba người đàn ông dùng một thứ màu xanh dương làm ánh sáng cầm bộ bài pocker vừa mới ” lấy” được từ mấy tên cai ngục.
Một người nhiều tuổi nhất lên tiếng:
” Lão tam, nếu lần này ngươi thua, thì phải thay Nguyệt lão đi nối dây, à quên đi kết duyên cho một cặp đôi nữa.”
Người được gọi là Lao tam mồ hôi dòng dòng như thác nước. Nhìn bài mình lão đã biết mình thua đên 99%, nhưng cái chính là tại sao Nguyệt lão lại chọn đùng lúc này để mà đến bệnh viện Bạch Mai mổ mắt chứ! Lỡ lão lại làm sai như 100 năm trước thì biết làm sao. Lão tam nhớ lại, lần đó mình phải thay lão già kia nối dây cho hoàng tử và công chúa, ông bán thịt với bà bán rau nhưng thế nào sự thể khiến lão nối nhầm luôn.( Chuyện gì xảy ra chắc ai cũng tưởng tượng được.)
Sau đó lão bị tước quyền, tồng vào nhà giam gặm cỏ trừ bữa suốt 20 năm liền. Lần này nghĩ chơi cho vui thôi, ai ngờ Lão già Nguyệt lão kia lại giở chứng cận thị đòi phẫu thuật ngay lập tức, đem trách nhiệm đổ hết lên đầu mấy ông già cai quản định mệnh.
” Lão đại, ngươi không cần phải nhắc nhở ta, ta cũng sẽ cố gắng ghép cho đúng. Nếu lần trước con bẹc giê nhà ngươi không giẫm nát cái kính áp trong của ta thì làm sao mà ta nối nhầm được chứ!”
Lão nhị đứng ngoài, cười một tiếng: ” Ù.”
Lão tam thở dài. Xong, cuộc đời lão sao lại lúc nào cũng thua cờ bạc thế nhỉ.
Sự đã rồi, không làm không được, lão tam bắt tay vào công việc với ý nghĩ: có chết cũng không thể nối sai.
Nửa canh giờ sau, lão nhị và lão đại đánh chén no say trở về thấy lão tam vừa vuôt mồ hôi xong xuôi. Lão đại cười sằng sặc: ” Chịu nhà ngươi, có nối 1 sợi dây thôi mà cũng nửa canh giờ.”
Lão nhị cũng cười cợt ngó thành quả của đệ đệ. Đột nhiên mắt lão trợn to lên như lợn luộc. Sao… sao có thể được.
” Ngươi, ngươi có nối nhầm không vậy?”
” Làm sao nhầm được.”
” Cụ nội của ta ơi. Lần này ngươi nối còn tai hại hơn. Một người là Cửu vương gia Vân Lạc quốc và một người là công chúa tiền triệu Hạ Việt Quốc sao ngươi lại nối nhầm thành con bé ở thế giới hiện đại hả??????????”
Lão tam giật lại quyển sổ xem xét. Oh my god, có lẽ lần nãy lão phải ở 100 năm cùng lũ bò chứ chẳng chơi.
Lão đại lặng yên không nói, nhìn chằm chằm sổ sinh tử một lúc lâu. Sau đó lão cười như điên. Lần này trời cũng giúp lão.
” Lão tam, ca ca đã tìm ra cách giúp ngươi rồi.”
Lão tam nghe được liền nắm áo lão đại như người chết đuối nắm phao cứu sinh, sốt sắng hỏi: ” Cách gì nói mau?”
” Ha ha, vừa nãy ta xem sổ sinh tử thấy số cô công chúa kia đã tận, chắc khoảng một lúc nữa sẽ đến tìm chúng ta. Còn cô bé hiện đại kia trùng hợp cũng bị tai nạn, sống kiếp người thực vật cả đời. Sao chúng ta không thử dùng phép nhiếp hồn, đưa linh hồn cô ấy và thân xác dù gì cũng sáp chết kia. Mỹ mãn cả đôi đường.”
Thế là ba ông thần canh giữ bánh xe định mệnh đã chuyển cuộc đời cô nàng Ngọc Linh Hương sang một bước ngoặt hoàn toàn khác.
/79
|