Bốn bức tường của Hoàng cung thực chất không phải lúc nào cũng đáng sợ.
Với Ngọc Linh Hương thì nó là nơi dơ bẩn nhất, nhưng với một số người khác thì có lẽ, đây chính là nơi cao quý nhất, xa hoa nhất mà người ta sẵn sàng đầu rơi máu chảy để có thể bò lên cái thứ gọi là cao quý đó.
Chiều tà.
Cả Hoàng cung rọi một màu hoàng kim, lấp lánh rơi rớt từng chút ánh sáng màu cam diễm lệ.
Cung nữ, công công đi đi lại lại theo chủ nhân, không dám thở mạnh, chỉ nhẹ nhàng theo sau như một du hồn.
Lúc này, ở Ngự Hoa viên, một nữ nhân một thân tử trang cao quý, trâm thoa đầy đầu, muôn phần rực rỡ lấp lánh, mị nhãn như tơ buông chân đi dạo.
Cung nữ bên cạnh nàng khẽ mở miệng:
“ Nương nương, hoa sen bên này nở rất đẹp, ngài có muốn thưởng thức?”
Nữ nhân hơi nghiêng đầu thanh thúy cười:
“ Được, đi xem.”
***
Thượng Quan Vũ Hiên sau khi rũ bỏ tâm trạng bằng cách cưỡi ngựa khắp trường đua, hắn nhễ nhại mồ hôi trở về, nhưng vẫn khiến cho các cung nữ nhìn đến không khỏi tim đập đỏ mặt.
Oa, thật sự là rất đẹp a.
Hắn! Đúng là yêu nghiệt mà!
Hắn bước vào trong Lạc Uyển cung không thấy một bóng người.
Chỉ hiu hắt một mảnh ánh tà dương lên cây cổ đàn còn vương âm thanh đau buồn kia.
Lúc này mà nàng vẫn còn chưa trở về?
Có nhận thức được ở đây còn nguy hiểm hơn ở vương phủ rất nhiều hay không? Hắn thật chẳng dám trông mong cái đầu gỗ kia hiểu được a.
“ Người đâu?”
Một cung nữ cuống cuồng chạy vào quỳ xuống:
“ Vương gia.”
Hắn nhấc nhẹ chiếc khăn trên giá, mùi đinh hương thoang thoảng vương vấn, môi không nhịn được khẽ cười đem lau lên mặt.
Mùi hương của nàng là như vậy?
Thật thân quen.
***
“ Mùi đinh hương?” Nam nhân tiếu ý hỏi nữ nhân trước mặt.
“ Đúng vậy a. Vì ta chính là chính là chúng.” Nàng ngoái đầu cười, khuynh đảo chúng sinh.
***
Vũ Hiên hơi lắc đầu. Vừa rồi dường như có một số hình ảnh lướt qua trong đầu hắn.
Phải chăng dạo này hắn mệt mỏi sinh ảo giác?
Có lẽ vậy đi.
Không hiểu sao hắn lại muốn gặp nàng lúc này, muốn hảo hảo ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia.
Hắn giật mình! Khiếp sợ vì cái ý tưởng kia.
Không, là hắn không cãi nhau với nàng thì không yên thôi.
“ Vương phi đâu?”
Cung nữ nhẹ thở ra, cứ như sợ hắn cầm dao đâm một nhát, lập tức bẩm báo:
“ Vương gia, Vương phi cùng Tư Hinh ( phong hào của Linh tỷ á) công chúa đi thưởng liên.”
Thưởng liên? Ở Huệ Tịch hồ sao?
Hắn đem khăn vứt xuống một bên không nói gì đi khỏi.
***
Hồng liên nở hoàn mỹ không tì vết.
Nước hồ trong vắt một mảnh khẽ dập dềnh.
Bạch đình phất phơ mùi hương dịu nhẹ.
Vũ Linh không biết đã ngủ tự bao giờ, mặt áp lên bàn, khóe miệng hơi hơi cười.
Ngọc Linh Hương hai mắt không còn mở rõ cầm chiếc li thanh thúy cười:
“ Ưm, Lan nhi tỷ tỷ, đây là chén thứ bao nhiêu nhỉ?”
Lan nhi hai mắt mở to suốt mấy canh giờ. Tiểu thư của nàng….. chơi luôn thắng bọn họ mà. Sao cùng với ba tên vương gia này chơi liền thảm bại không thắng được 2 ván.
“ Tiểu thư, đây đã là chén thứ 19 rồi, người dừng lại đi.”
Ngọc Linh Hương hiện giờ đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy trong người như có một ngọn lửa đang cháy, nàng bắt lấy bình rượu nói:
“ Vậy vẫn chưa đủ a. Ta muốn uống tiếp nha.”
Lan nhi giằng chén rượu trên tay nàng, quay người ra hai mắt oán hận nhìn ba nam nhân kia nhưng bọn hắn làm như không biết.
Thái tử quay về hồ nước nói:
“ Aiz, hồng liên hôm nay nở thật đẹp a.”
Trữ vương hai mắt hếch lên trời cảm thán:
“ Trăng rất sáng, các ngươi có muốn ngắm không?” Sao mà điêu quá vậy, trời chỉ mới sẩm tối, đã làm gì có trăng?
Cẩn vương duy trì trầm lặng, nhìn chằm chằm nghiên cứu mấy con kiến đang tha đi một mẩu điểm tâm.
Ngọc Linh Hương không biết trời đất trăng sao là gì nữa, chộp lấy bình rượu chạy ra ngoài nói:
“ Lan nhi, hôm nay tiểu thư ngươi muốn uống rượu a, đừng lo, ta không thiếu tiền. Lát về trả cho ngươi.”
Ba nam nhân nghe xong nhìn về phía Lan nhi mạc danh kì diệu.
Lan nhi vỗ tay vào đầu. Trời ơi, tiểu thư a, làm ơn về sau người đừng nói có quen biết ta. Mất mặt quá đi mất.
Linh Hương nở nụ cười, đem cả bình rượu đổ vào miệng. Nóng quá a, sao tự nhiên người nàng lại nóng vậy nhỉ.
Chiếc bình rơi “ choang” một tiếng xuống đất, nàng hơi quay người nói lan man:
“ Lan nhi a, có thấy Tuyết của ta không? Ta rất nhớ Tuyết a, ba năm rồi ta không có thấy bóng dáng…. ta thật xấu xa đúng không…. cư nhiên lại bỏ đi……..”
Thái tử nhìn bóng nàng si ngốc, ánh trăng nhuốm lên mặt nàng một mảnh lấp lánh đẹp tuyệt trần.
Hắn đột nhiên trong lòng dâng lên tiếc hận, nếu là nàng gả cho hắn, thì bây giờ sẽ ra sao?
Lan nhi ngẩn ngơ, Tuyết là ai a, tiểu thư hỏi như vậy bảo nàng trả lời làm sao? Nàng vội vàng chạy ra định kéo Ngọc Linh Hương lại thì không ngờ lại bị nàng hất tay ra.
Hai mắt nàng nhắm hờ, cảm thấy nóng không thể chịu nổi, tay không tự chủ đưa tay cởi lớp áo bên ngoài ra.
Phịch!
Áo ngoài màu lam rơi xuống đất chỏng chơ.
Lan nhi suýt ngất.
Thân hình yểu điệu như mờ như ảo quay lung tung nhưng lại xinh đẹp vô hạn.
Mị ảnh khuynh đảo chúng sinh.
Làn môi hồng đỏ kiều diễm ướt át.
Ba nam nhân không tự chủ mặt hơi đỏ lên. Rõ ràng nàng là đang cố ý câu dẫn bọn hắn mà.
Lan nhi hận không thể đánh ngất tiểu thư bây giờ, nàng chạy ra kéo Linh Hương lại hét lên như còi:
“ Vương phi, xin ngài, ta thề từ về sau còn cho ngài uống rượu ta sẽ tự mình cắt đầu cho ngài làm bóng đá.”
Ngọc Linh Hương mặt đỏ lên giận dữ, đẩy Lan nhi ra, chỉ tay vào mặt nàng:
“ Lan nhi, nếu còn ngăn ta nữa, ta đảm bảo…. không khách khí đâu đấy! Chủ tử người đang rất hỏa! Đầu ngươi làm sao làm bóng đá chứ? Ngươi tưởng làm dễ lắm hả, dùng bưởi thì may ra…..”
Tay nàng lần nữa đặt lên vạt áo định cởi ra nhưng chưa kịp “ hoàn thành” thì một đạo thanh âm giận dữ truyền đến:
“ Lâm Nguyệt Hương, có phải bổn vương quá dung túng, nên ngươi làm càn phải không?”
Lan nhi lắc đầu mãnh liệt, sao trường hợp xấu nhất cứ phải xảy ra mới được a. Bị Tĩnh vương bắt gặp thê tử đang chơi trò “ thoát y vũ” trước mắt ba nam nhân, hơn nữa xấu hổ hơn còn là huynh trưởng của hắn.
Chỉ cần có một cái lỗ, nàng dám đảm bảo hắn chui xuống luôn.
Sau đó nhất định đem tiểu thư xắt nhỏ làm nhân bánh bao ăn sáng.
Ngọc Linh Hương thấy mờ ảo thân ảnh, đến gần hắn, hơi lắc đầu cố nhìn cho rõ. Thấy hắn, nàng nhếch miệng lên cười khanh khách, một tay đặt lên vai hắn:
“ Vương gia, ngài về rồi? Ta còn tưởng ngài chịu không nổi tịch mịch đi thanh lâu tìm vui?”
Thái tử nghe xong câu này không khỏi cười to.
Cẩn vương cùng Trữ vương mặc dù không thái quá nhưng Vũ Hiên nhìn ra bọn họ đang ẩn nhẫn để ém tiếng cười.
Mặt hắn phút chốc đen kịt như đáy nồi. Vừa rồi còn muốn hảo hảo đối xử nàng nhưng vừa nãy thấy nàng trước mặt nam nhân khác thoát y phục, trong đầu hắn dâng lên cơn trào giận dữ.
Nàng là thê của hắn, lại cùng nam nhân khác dây dưa, quả thực rất đáng giận mà.
Hắn không mảy may quan tâm nàng có sao hay không, một tay đem chiếc áo trên mặt đất quấn lại trên người nàng như gói bánh chưng. Sau đó đem cả người nàng nhấc lên vai.
Ngọc Linh Hương bị đau la oai oái lên:
“ Uy, đồ lợn giống, mau thả bổn cô nương xuống, nếu không ta sẽ gọi cảnh sát đến bắt ngươi a….. uy, ngươi có nghe không vậy?”
Mặt hắn lúc này so với giống tố nổi lên còn kinh khủng hơn. Lại gì nữa, “ cảnh sát ” có quan hệ gì với nàng? Hắn thật không ngờ xấu nữ Nguyệt Hương này lại có tài câu dẫn nam nhân như vậy.
Phen này hắn không dạy dỗ nàng thì thật không xong.
Thái tử không tự chủ cảm thấy run người, chuyện này cũng là do bọn hắn gây nên.
Nhưng hắn làm sao biết nàng không biết uống rượu mà vẫn dám lấy làm hình phạt.
Phải nói là nàng ngu ngốc hay là quá tự tin a.
“ Hiên đệ, nàng đang say rượu a. Cẩn thận một chút.”
Vũ Hiên nghe vậy trong lòng minh bạch hơn một chút.
Là nàng đang say rượu mới có những cử chỉ không đúng mực như vậy. Nhưng là hắn vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Hắn lạnh lùng đáp:
“ Thái tử, huynh nên làm tốt phận sự của mình, không nên ở đây chuốc rượu đệ muội.”
Thái tử mở miệng định thanh minh thì liếc thấy bóng hắn đã đi xa.
“ Uy, Hiên đệ ngươi rõ ràng không công bằng, đâu có phải ta chuốc rượu nàng.”
Lan nhi phục hồi tinh thần lại chạy theo sau hắn.
Thái tử thanh minh không được, liền hướng ngược lại cầm quạt rời đi.
Trữ vương cùng Cẩn vương không còn lí do gì ở lại cũng tự động li khai.
Phía xa, nữ nhân một thân cung trang tử nhiễm khẽ nhếch miệng cười thanh thúy:
“ Aiz, Hoàng cung lắm chuyện không thể ngờ a. Đúng không Thúy nhi.”
Cung nữ bên cạnh nàng mở miệng mỉm cười:
“ Dạ, nương nương nói phải.”
“ Về đi a.”
Đoàn người đi xa.
Khoảng không tối om, ánh trăng chỉ còn lập lòe mờ ảo.
Lúc này ở trên bàn. Vũ Linh mở mắt, phức tạp nhìn màn đêm lóe lên tia sáng.
Với Ngọc Linh Hương thì nó là nơi dơ bẩn nhất, nhưng với một số người khác thì có lẽ, đây chính là nơi cao quý nhất, xa hoa nhất mà người ta sẵn sàng đầu rơi máu chảy để có thể bò lên cái thứ gọi là cao quý đó.
Chiều tà.
Cả Hoàng cung rọi một màu hoàng kim, lấp lánh rơi rớt từng chút ánh sáng màu cam diễm lệ.
Cung nữ, công công đi đi lại lại theo chủ nhân, không dám thở mạnh, chỉ nhẹ nhàng theo sau như một du hồn.
Lúc này, ở Ngự Hoa viên, một nữ nhân một thân tử trang cao quý, trâm thoa đầy đầu, muôn phần rực rỡ lấp lánh, mị nhãn như tơ buông chân đi dạo.
Cung nữ bên cạnh nàng khẽ mở miệng:
“ Nương nương, hoa sen bên này nở rất đẹp, ngài có muốn thưởng thức?”
Nữ nhân hơi nghiêng đầu thanh thúy cười:
“ Được, đi xem.”
***
Thượng Quan Vũ Hiên sau khi rũ bỏ tâm trạng bằng cách cưỡi ngựa khắp trường đua, hắn nhễ nhại mồ hôi trở về, nhưng vẫn khiến cho các cung nữ nhìn đến không khỏi tim đập đỏ mặt.
Oa, thật sự là rất đẹp a.
Hắn! Đúng là yêu nghiệt mà!
Hắn bước vào trong Lạc Uyển cung không thấy một bóng người.
Chỉ hiu hắt một mảnh ánh tà dương lên cây cổ đàn còn vương âm thanh đau buồn kia.
Lúc này mà nàng vẫn còn chưa trở về?
Có nhận thức được ở đây còn nguy hiểm hơn ở vương phủ rất nhiều hay không? Hắn thật chẳng dám trông mong cái đầu gỗ kia hiểu được a.
“ Người đâu?”
Một cung nữ cuống cuồng chạy vào quỳ xuống:
“ Vương gia.”
Hắn nhấc nhẹ chiếc khăn trên giá, mùi đinh hương thoang thoảng vương vấn, môi không nhịn được khẽ cười đem lau lên mặt.
Mùi hương của nàng là như vậy?
Thật thân quen.
***
“ Mùi đinh hương?” Nam nhân tiếu ý hỏi nữ nhân trước mặt.
“ Đúng vậy a. Vì ta chính là chính là chúng.” Nàng ngoái đầu cười, khuynh đảo chúng sinh.
***
Vũ Hiên hơi lắc đầu. Vừa rồi dường như có một số hình ảnh lướt qua trong đầu hắn.
Phải chăng dạo này hắn mệt mỏi sinh ảo giác?
Có lẽ vậy đi.
Không hiểu sao hắn lại muốn gặp nàng lúc này, muốn hảo hảo ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn quật cường kia.
Hắn giật mình! Khiếp sợ vì cái ý tưởng kia.
Không, là hắn không cãi nhau với nàng thì không yên thôi.
“ Vương phi đâu?”
Cung nữ nhẹ thở ra, cứ như sợ hắn cầm dao đâm một nhát, lập tức bẩm báo:
“ Vương gia, Vương phi cùng Tư Hinh ( phong hào của Linh tỷ á) công chúa đi thưởng liên.”
Thưởng liên? Ở Huệ Tịch hồ sao?
Hắn đem khăn vứt xuống một bên không nói gì đi khỏi.
***
Hồng liên nở hoàn mỹ không tì vết.
Nước hồ trong vắt một mảnh khẽ dập dềnh.
Bạch đình phất phơ mùi hương dịu nhẹ.
Vũ Linh không biết đã ngủ tự bao giờ, mặt áp lên bàn, khóe miệng hơi hơi cười.
Ngọc Linh Hương hai mắt không còn mở rõ cầm chiếc li thanh thúy cười:
“ Ưm, Lan nhi tỷ tỷ, đây là chén thứ bao nhiêu nhỉ?”
Lan nhi hai mắt mở to suốt mấy canh giờ. Tiểu thư của nàng….. chơi luôn thắng bọn họ mà. Sao cùng với ba tên vương gia này chơi liền thảm bại không thắng được 2 ván.
“ Tiểu thư, đây đã là chén thứ 19 rồi, người dừng lại đi.”
Ngọc Linh Hương hiện giờ đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy trong người như có một ngọn lửa đang cháy, nàng bắt lấy bình rượu nói:
“ Vậy vẫn chưa đủ a. Ta muốn uống tiếp nha.”
Lan nhi giằng chén rượu trên tay nàng, quay người ra hai mắt oán hận nhìn ba nam nhân kia nhưng bọn hắn làm như không biết.
Thái tử quay về hồ nước nói:
“ Aiz, hồng liên hôm nay nở thật đẹp a.”
Trữ vương hai mắt hếch lên trời cảm thán:
“ Trăng rất sáng, các ngươi có muốn ngắm không?” Sao mà điêu quá vậy, trời chỉ mới sẩm tối, đã làm gì có trăng?
Cẩn vương duy trì trầm lặng, nhìn chằm chằm nghiên cứu mấy con kiến đang tha đi một mẩu điểm tâm.
Ngọc Linh Hương không biết trời đất trăng sao là gì nữa, chộp lấy bình rượu chạy ra ngoài nói:
“ Lan nhi, hôm nay tiểu thư ngươi muốn uống rượu a, đừng lo, ta không thiếu tiền. Lát về trả cho ngươi.”
Ba nam nhân nghe xong nhìn về phía Lan nhi mạc danh kì diệu.
Lan nhi vỗ tay vào đầu. Trời ơi, tiểu thư a, làm ơn về sau người đừng nói có quen biết ta. Mất mặt quá đi mất.
Linh Hương nở nụ cười, đem cả bình rượu đổ vào miệng. Nóng quá a, sao tự nhiên người nàng lại nóng vậy nhỉ.
Chiếc bình rơi “ choang” một tiếng xuống đất, nàng hơi quay người nói lan man:
“ Lan nhi a, có thấy Tuyết của ta không? Ta rất nhớ Tuyết a, ba năm rồi ta không có thấy bóng dáng…. ta thật xấu xa đúng không…. cư nhiên lại bỏ đi……..”
Thái tử nhìn bóng nàng si ngốc, ánh trăng nhuốm lên mặt nàng một mảnh lấp lánh đẹp tuyệt trần.
Hắn đột nhiên trong lòng dâng lên tiếc hận, nếu là nàng gả cho hắn, thì bây giờ sẽ ra sao?
Lan nhi ngẩn ngơ, Tuyết là ai a, tiểu thư hỏi như vậy bảo nàng trả lời làm sao? Nàng vội vàng chạy ra định kéo Ngọc Linh Hương lại thì không ngờ lại bị nàng hất tay ra.
Hai mắt nàng nhắm hờ, cảm thấy nóng không thể chịu nổi, tay không tự chủ đưa tay cởi lớp áo bên ngoài ra.
Phịch!
Áo ngoài màu lam rơi xuống đất chỏng chơ.
Lan nhi suýt ngất.
Thân hình yểu điệu như mờ như ảo quay lung tung nhưng lại xinh đẹp vô hạn.
Mị ảnh khuynh đảo chúng sinh.
Làn môi hồng đỏ kiều diễm ướt át.
Ba nam nhân không tự chủ mặt hơi đỏ lên. Rõ ràng nàng là đang cố ý câu dẫn bọn hắn mà.
Lan nhi hận không thể đánh ngất tiểu thư bây giờ, nàng chạy ra kéo Linh Hương lại hét lên như còi:
“ Vương phi, xin ngài, ta thề từ về sau còn cho ngài uống rượu ta sẽ tự mình cắt đầu cho ngài làm bóng đá.”
Ngọc Linh Hương mặt đỏ lên giận dữ, đẩy Lan nhi ra, chỉ tay vào mặt nàng:
“ Lan nhi, nếu còn ngăn ta nữa, ta đảm bảo…. không khách khí đâu đấy! Chủ tử người đang rất hỏa! Đầu ngươi làm sao làm bóng đá chứ? Ngươi tưởng làm dễ lắm hả, dùng bưởi thì may ra…..”
Tay nàng lần nữa đặt lên vạt áo định cởi ra nhưng chưa kịp “ hoàn thành” thì một đạo thanh âm giận dữ truyền đến:
“ Lâm Nguyệt Hương, có phải bổn vương quá dung túng, nên ngươi làm càn phải không?”
Lan nhi lắc đầu mãnh liệt, sao trường hợp xấu nhất cứ phải xảy ra mới được a. Bị Tĩnh vương bắt gặp thê tử đang chơi trò “ thoát y vũ” trước mắt ba nam nhân, hơn nữa xấu hổ hơn còn là huynh trưởng của hắn.
Chỉ cần có một cái lỗ, nàng dám đảm bảo hắn chui xuống luôn.
Sau đó nhất định đem tiểu thư xắt nhỏ làm nhân bánh bao ăn sáng.
Ngọc Linh Hương thấy mờ ảo thân ảnh, đến gần hắn, hơi lắc đầu cố nhìn cho rõ. Thấy hắn, nàng nhếch miệng lên cười khanh khách, một tay đặt lên vai hắn:
“ Vương gia, ngài về rồi? Ta còn tưởng ngài chịu không nổi tịch mịch đi thanh lâu tìm vui?”
Thái tử nghe xong câu này không khỏi cười to.
Cẩn vương cùng Trữ vương mặc dù không thái quá nhưng Vũ Hiên nhìn ra bọn họ đang ẩn nhẫn để ém tiếng cười.
Mặt hắn phút chốc đen kịt như đáy nồi. Vừa rồi còn muốn hảo hảo đối xử nàng nhưng vừa nãy thấy nàng trước mặt nam nhân khác thoát y phục, trong đầu hắn dâng lên cơn trào giận dữ.
Nàng là thê của hắn, lại cùng nam nhân khác dây dưa, quả thực rất đáng giận mà.
Hắn không mảy may quan tâm nàng có sao hay không, một tay đem chiếc áo trên mặt đất quấn lại trên người nàng như gói bánh chưng. Sau đó đem cả người nàng nhấc lên vai.
Ngọc Linh Hương bị đau la oai oái lên:
“ Uy, đồ lợn giống, mau thả bổn cô nương xuống, nếu không ta sẽ gọi cảnh sát đến bắt ngươi a….. uy, ngươi có nghe không vậy?”
Mặt hắn lúc này so với giống tố nổi lên còn kinh khủng hơn. Lại gì nữa, “ cảnh sát ” có quan hệ gì với nàng? Hắn thật không ngờ xấu nữ Nguyệt Hương này lại có tài câu dẫn nam nhân như vậy.
Phen này hắn không dạy dỗ nàng thì thật không xong.
Thái tử không tự chủ cảm thấy run người, chuyện này cũng là do bọn hắn gây nên.
Nhưng hắn làm sao biết nàng không biết uống rượu mà vẫn dám lấy làm hình phạt.
Phải nói là nàng ngu ngốc hay là quá tự tin a.
“ Hiên đệ, nàng đang say rượu a. Cẩn thận một chút.”
Vũ Hiên nghe vậy trong lòng minh bạch hơn một chút.
Là nàng đang say rượu mới có những cử chỉ không đúng mực như vậy. Nhưng là hắn vẫn cảm thấy trong lòng khó chịu.
Hắn lạnh lùng đáp:
“ Thái tử, huynh nên làm tốt phận sự của mình, không nên ở đây chuốc rượu đệ muội.”
Thái tử mở miệng định thanh minh thì liếc thấy bóng hắn đã đi xa.
“ Uy, Hiên đệ ngươi rõ ràng không công bằng, đâu có phải ta chuốc rượu nàng.”
Lan nhi phục hồi tinh thần lại chạy theo sau hắn.
Thái tử thanh minh không được, liền hướng ngược lại cầm quạt rời đi.
Trữ vương cùng Cẩn vương không còn lí do gì ở lại cũng tự động li khai.
Phía xa, nữ nhân một thân cung trang tử nhiễm khẽ nhếch miệng cười thanh thúy:
“ Aiz, Hoàng cung lắm chuyện không thể ngờ a. Đúng không Thúy nhi.”
Cung nữ bên cạnh nàng mở miệng mỉm cười:
“ Dạ, nương nương nói phải.”
“ Về đi a.”
Đoàn người đi xa.
Khoảng không tối om, ánh trăng chỉ còn lập lòe mờ ảo.
Lúc này ở trên bàn. Vũ Linh mở mắt, phức tạp nhìn màn đêm lóe lên tia sáng.
/79
|