” Nguyệt Hương, con đã tỉnh?”
Lan nhi nghe tiếng Lâm lão gia, hai tròng mắt chợt mở to vui sướng, nàng vội vàng chạy ra ngoài nói lớn: ” Nhanh lên, lão gia tỉnh rồi, mau truyền đại phu a!”
Ngọc Linh Hương ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra thân thể này là Lâm Nguyệt Hương nên vội vã trả lời:
” Dạ, phụ thân, con không sao, chỉ là trí nhớ dường như có chút vấn đề. Con không có nhớ những sự việc trước kia.”
Nàng hấp háy mắt tỏ vẻ rất u sầu.( Diễm: Không phải chứ, tại sao tỷ lại không theo ngành diễn viên a, trình độ này chắc chắn ngang bằng Hương Tuyết tỷ rồi. Nói dối mà ánh mắt vẫn chân thật vậy)
Một làn nghi hoặc lướt qua trong đôi mắt Lâm Chính Viễn. Sắc mặt ông dường như trở nên nghiêm trọng:
” Con… đưa tay… ra đây. Khụ khụ…”
Linh Hương do dự đưa tay ra. Không phải cha nàng cũng là đại phu đi. Hồi trước nàng mê y học kinh khủng, không ngờ xuyên qua rồi cũng có cha tâm ý tương đồng nha. Không tệ không tệ.
Lâm Chính Viễn run rẩy đặt tay xem mạch nàng, trong đầu ông chợt hiện lên hình ảnh bất thường. Không thể nào… chẳng lẽ ngày đó cuối cùng cũng đến hay sao? Ngâm Mai à, có lẽ ta đã có thể theo nàng rồi a. Một giọt nước mắt lóng lánh rơi từ khóe mắt ông xuống.
Linh Hương mở tròn mắt. Nàng còn chưa kịp nghi hoặc thì ông đã lên tiếng:
” Nguyệt Hương. Con đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần tẩm bổ thôi.”
Trong ngực ông run lên, một dòng chất lỏng tanh tanh trào lên cổ họng, sau đó phun ra ngoài. Ngọc Linh Hương hoảng sợ đỡ Lâm Chính Viễn lại giường. Ho máu đen, chẳng lẽ ông cha này của nàng trúng độc?
Lâm Chính Viễn ho liên tục không dứt. Ông cười khổ, không ngờ cái mạng này cũng thật khó giữ, cố cũng chỉ được một năm. Cũng may, ông chỉ còn cần nói rõ mọi chuyện nữa thôi là có thể yên tâm xuống hoàng tiền đoàn tụ cũng Ngâm Mai.
” Nguyệt Hương… Con hãy… chú ý nghe… ta nói… Ngày xưa, lúc ta cùng mẫu thân con… lên núi hái thuốc… đã tình cờ… cứu được… Dinh lão vương phi hiện giờ… Bà ấy muốn… trả ơn nên đã… lập hôn ước cho con và … Cửu vương gia… Hiện giờ ta… cũng không được… bao lâu nữa… nên mới nói cho con biết… Coi như phụ thân… này xin con… con nhất định phải… phải làm cửu vương phi… thì phụ mẫu mới yên lòng…”
Ngọc Linh Hương có cảm tưởng như thấy sét đánh giữa trời quang. Không đâu, sao có thể như thế được, lấy chồng mà còn chưa biết mặt mũi hắn ra sao. Điều này là tối kị nhất trong hôn nhân mà. Nàng đang định mở miệng cự tuyệt thì Lâm Chính Viện lại tiếp:
” Hương nhi, hiện giờ con… mới được 15 tuổi… đến lúc con… tròn 18 tự khắc vương phủ sẽ đến hỏi… Bây giờ con hãy giúp… ta… trông coi Lâm phủ… Ngày xưa… ta có dạy con… võ công và y thuật,… nếu… con không còn nhớ… thì hãy đem… tất cả những… quyển sách… được giấu dưới… mật thất sau kệ sách… đem ra học lại….
Nhìn lão nhân ở trên giường chống chọi lại cơn đau, khóe mắt Linh Hương bỗng chốc nóng lên, lệ không tự chủ mà rơi xuống. Trước giờ nàng rất hận cha nàng, bỏ mẹ con nàng đi theo người khác nhưng lúc này thấy Lâm lão gia ngồi đây nàng lại không nỡ lòng nói cho ông biết sự thật kia nên chỉ có thể mở miệng:
” Con biết rồi, phụ thân.”
Lâm Chính Viễn khóe môi mang ý cười, hai mắt ông từ từ nhắm lại. Hình ảnh của Ngâm Mai hiện lên thật sắc nét trong tâm chí ông. Quỷ y à, ông liệu có biết rằng nàng đã không còn từ trên đời này một năm trước hay không, mà nguyên nhân lại là do chính độc dược mà ông chế ra hại chết.
Tất cả, chỉ vì yêu.
Yêu là hạnh phúc.
Yếu là đau thương.
Yêu là khổ sở.
Hai nam nhân từng là huynh đệ thân thiết cũng có thể trở mặt thành thù cũng vì yêu. Vậy ai có thể định nghĩa yêu là gì hay không? Ông chỉ biết ông đã rất yêu nàng, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và quan trọng hơn cả là ông không hối hận.
Ngọc Linh Hương òa khóc nức nở, có lẽ nàng không thương tâm như vậy nhưng hình như chính cơ thể này tự phản ứng khiến cho lệ đột nhiên trào dâng mãi không dứt. Trước giờ nàng chưa bao giờ được thân ái phụ thân, ông lúc nào cũng chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt thâm sâu, không bao giờ cười, thế nên nàng nghĩ chỉ cần nàng giỏi ông sẽ thương nàng nhưng nàng đã nhầm. Thực sự vốn từ đầu trong mắt ông ta không hề có nàng, nàng chỉ là đồ thừa cản đường ông ta.
Đến bây giờ, nhìn ánh mắt yêu thương kia của Lâm Chính Viễn, nàng đột nhiên ghen tị với cơ thể này. Kia ánh mắt ấm áp, nàng ước ao có được dù chỉ trong giây lát.
Nàng đã quyết định dù phải lấy người mình không yêu nàng cũng phải hoàn thành tâm nguyện này cho ông.
” Tiểu thư, đại phu đến rồi.” Lan nhi thở hồng hộc kéo tay đại phu vào nhưng nhìn hai thân ảnh trước mắt, nàng đã hiểu. Lão gia đã đi rồi.
Trên dưới Lâm gia ngày hôm đó, tất cả cũng khóc thương cho Lâm Chính Viễn. Họ yêu kính ông thực sự, vì ông không như các chủ tử khác, không xem họ như súc vật, mà đối đãi thực tình như một con người.
Khắp Lâm gia là một màu trắng tang tóc. Người qua đường cũng bị sự buồn thương vô hạn này làm cho không khỏi thấy đau lòng. Những người trước kia được Lâm Chính Viễn cứu giúp lên đến hàng nghìn người, lúc này đều tìm đến thắp một nén hương. Ngọc Linh Hương mặc đồ tang màu trắng. Khuôn mặt không hề có một giọt nước mắt mà chỉ lạnh như băng khiến cho người khác không dám đến gần. Nàng lặng lẽ đốt tiền giấy.
Lan nhi ở đằng sau cũng gia nhân cũng chỉ lặng lẽ khóc, không dám tiến lên khuyên tiểu thư nên về nghỉ ngơi. Quả thực nàng đã không ăn, không ngủ hai ngày hai đêm, chỉ quỳ trước bài vị hoặc đốt tiền. Lan nhi có cảm tưởng tiểu thư của nàng dường như đã trở thành người hoàn toàn khác.
Vì chịu tang Lâm Chính Viễn, nên dược điếm của Lâm gia cũng đã một tuần không hoạt động. Nghe quản gia trình bày, Ngọc Linh Hương có hơi nhíu mày một chút sau đó xem qua một số sổ sách. Phong thái hiện giờ của nàng trưởng thành hiếm thấy khiến cho Ngô quản gia có phần kính nể. Chỉ là một tiểu cô nương 15 tuổi nhưng mà lại khiến ông có cảm giác cô tiểu thư này chắc chắn sẽ làm nên một sự nghiệp trọng đại.
Ngọc Linh Hương xem xong liền nói: ” Ngô thúc, ta cảm thấy cứ đóng cửa thế này không phải là cách, ngày mai hãy cho dược điếm mở cửa lại đi. Sửa sang lại cả trong lẫn ngoài, sau đó thanh lí hết dược liệu không còn dùng được. Ta sẽ cố gắng chế thêm nhiều phương thuốc mới. Ngoài ra, có thể hay không mở một y quán chuyên về xoa bóp châm cứu. Ta muốn Lâm gia này phải phát triển thành phú khả địch quốc.”
Ngô quản gia trợn to mắt. Không ngờ dã tâm của tiểu thư còn lớn gấp 10 lần lão gia a. Phú khả địch quốc, nhưng mà ý kiến của tiểu thư quả thực rất có lí. Lão sống ngần này rồi, giờ mới thấy một nữ nhi lộ mặt ra ngoài buôn bán. Tuy có vẻ kinh thiên nhưng không có gì là không thể, trong lòng kính trọng Ngọc Linh Hương càng tăng thêm vài phần.
” Dạ, tiểu thư.” Nhìn bóng dáng Ngô tổng quản rời đi, Ngọc Linh Hương nở một nụ cười. Ngày xưa nàng không hề có hứng thú với quản trị kinh doanh nhưng không ngờ mấy năm học với Hạ Hương Tuyết không phải vô nghĩa a. Tuy 3 năm nữa là phải lấy chồng rồi nhưng nàng cũng phải suy nghĩ cho tương lại. Nhỡ đâu tên vương gia kia đùng một phát bỏ nàng thì biết làm sao. Đâu thể đi ăn xin, thà bây giờ cứ kiếm nhiều tiền vào để hưởng phúc mai sau.
Vấn đề hiện giờ nàng suy nghĩ là trong lúc nàng ở vương phủ, ai sẽ thay thế nàng tiếp quản sự vụ a. Ngô tổng quản tuy làm việc chăm chỉ cần mẫn nhưng sức khỏe cũng không được tốt, nên nàng phải tìm một người trẻ tuổi đáng tin cậy để truyền thụ.
Khó khăn a
Lan nhi nghe tiếng Lâm lão gia, hai tròng mắt chợt mở to vui sướng, nàng vội vàng chạy ra ngoài nói lớn: ” Nhanh lên, lão gia tỉnh rồi, mau truyền đại phu a!”
Ngọc Linh Hương ngơ ngác hồi lâu, cuối cùng mới nhớ ra thân thể này là Lâm Nguyệt Hương nên vội vã trả lời:
” Dạ, phụ thân, con không sao, chỉ là trí nhớ dường như có chút vấn đề. Con không có nhớ những sự việc trước kia.”
Nàng hấp háy mắt tỏ vẻ rất u sầu.( Diễm: Không phải chứ, tại sao tỷ lại không theo ngành diễn viên a, trình độ này chắc chắn ngang bằng Hương Tuyết tỷ rồi. Nói dối mà ánh mắt vẫn chân thật vậy)
Một làn nghi hoặc lướt qua trong đôi mắt Lâm Chính Viễn. Sắc mặt ông dường như trở nên nghiêm trọng:
” Con… đưa tay… ra đây. Khụ khụ…”
Linh Hương do dự đưa tay ra. Không phải cha nàng cũng là đại phu đi. Hồi trước nàng mê y học kinh khủng, không ngờ xuyên qua rồi cũng có cha tâm ý tương đồng nha. Không tệ không tệ.
Lâm Chính Viễn run rẩy đặt tay xem mạch nàng, trong đầu ông chợt hiện lên hình ảnh bất thường. Không thể nào… chẳng lẽ ngày đó cuối cùng cũng đến hay sao? Ngâm Mai à, có lẽ ta đã có thể theo nàng rồi a. Một giọt nước mắt lóng lánh rơi từ khóe mắt ông xuống.
Linh Hương mở tròn mắt. Nàng còn chưa kịp nghi hoặc thì ông đã lên tiếng:
” Nguyệt Hương. Con đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần tẩm bổ thôi.”
Trong ngực ông run lên, một dòng chất lỏng tanh tanh trào lên cổ họng, sau đó phun ra ngoài. Ngọc Linh Hương hoảng sợ đỡ Lâm Chính Viễn lại giường. Ho máu đen, chẳng lẽ ông cha này của nàng trúng độc?
Lâm Chính Viễn ho liên tục không dứt. Ông cười khổ, không ngờ cái mạng này cũng thật khó giữ, cố cũng chỉ được một năm. Cũng may, ông chỉ còn cần nói rõ mọi chuyện nữa thôi là có thể yên tâm xuống hoàng tiền đoàn tụ cũng Ngâm Mai.
” Nguyệt Hương… Con hãy… chú ý nghe… ta nói… Ngày xưa, lúc ta cùng mẫu thân con… lên núi hái thuốc… đã tình cờ… cứu được… Dinh lão vương phi hiện giờ… Bà ấy muốn… trả ơn nên đã… lập hôn ước cho con và … Cửu vương gia… Hiện giờ ta… cũng không được… bao lâu nữa… nên mới nói cho con biết… Coi như phụ thân… này xin con… con nhất định phải… phải làm cửu vương phi… thì phụ mẫu mới yên lòng…”
Ngọc Linh Hương có cảm tưởng như thấy sét đánh giữa trời quang. Không đâu, sao có thể như thế được, lấy chồng mà còn chưa biết mặt mũi hắn ra sao. Điều này là tối kị nhất trong hôn nhân mà. Nàng đang định mở miệng cự tuyệt thì Lâm Chính Viện lại tiếp:
” Hương nhi, hiện giờ con… mới được 15 tuổi… đến lúc con… tròn 18 tự khắc vương phủ sẽ đến hỏi… Bây giờ con hãy giúp… ta… trông coi Lâm phủ… Ngày xưa… ta có dạy con… võ công và y thuật,… nếu… con không còn nhớ… thì hãy đem… tất cả những… quyển sách… được giấu dưới… mật thất sau kệ sách… đem ra học lại….
Nhìn lão nhân ở trên giường chống chọi lại cơn đau, khóe mắt Linh Hương bỗng chốc nóng lên, lệ không tự chủ mà rơi xuống. Trước giờ nàng rất hận cha nàng, bỏ mẹ con nàng đi theo người khác nhưng lúc này thấy Lâm lão gia ngồi đây nàng lại không nỡ lòng nói cho ông biết sự thật kia nên chỉ có thể mở miệng:
” Con biết rồi, phụ thân.”
Lâm Chính Viễn khóe môi mang ý cười, hai mắt ông từ từ nhắm lại. Hình ảnh của Ngâm Mai hiện lên thật sắc nét trong tâm chí ông. Quỷ y à, ông liệu có biết rằng nàng đã không còn từ trên đời này một năm trước hay không, mà nguyên nhân lại là do chính độc dược mà ông chế ra hại chết.
Tất cả, chỉ vì yêu.
Yêu là hạnh phúc.
Yếu là đau thương.
Yêu là khổ sở.
Hai nam nhân từng là huynh đệ thân thiết cũng có thể trở mặt thành thù cũng vì yêu. Vậy ai có thể định nghĩa yêu là gì hay không? Ông chỉ biết ông đã rất yêu nàng, yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Và quan trọng hơn cả là ông không hối hận.
Ngọc Linh Hương òa khóc nức nở, có lẽ nàng không thương tâm như vậy nhưng hình như chính cơ thể này tự phản ứng khiến cho lệ đột nhiên trào dâng mãi không dứt. Trước giờ nàng chưa bao giờ được thân ái phụ thân, ông lúc nào cũng chỉ nhìn nàng bằng ánh mắt thâm sâu, không bao giờ cười, thế nên nàng nghĩ chỉ cần nàng giỏi ông sẽ thương nàng nhưng nàng đã nhầm. Thực sự vốn từ đầu trong mắt ông ta không hề có nàng, nàng chỉ là đồ thừa cản đường ông ta.
Đến bây giờ, nhìn ánh mắt yêu thương kia của Lâm Chính Viễn, nàng đột nhiên ghen tị với cơ thể này. Kia ánh mắt ấm áp, nàng ước ao có được dù chỉ trong giây lát.
Nàng đã quyết định dù phải lấy người mình không yêu nàng cũng phải hoàn thành tâm nguyện này cho ông.
” Tiểu thư, đại phu đến rồi.” Lan nhi thở hồng hộc kéo tay đại phu vào nhưng nhìn hai thân ảnh trước mắt, nàng đã hiểu. Lão gia đã đi rồi.
Trên dưới Lâm gia ngày hôm đó, tất cả cũng khóc thương cho Lâm Chính Viễn. Họ yêu kính ông thực sự, vì ông không như các chủ tử khác, không xem họ như súc vật, mà đối đãi thực tình như một con người.
Khắp Lâm gia là một màu trắng tang tóc. Người qua đường cũng bị sự buồn thương vô hạn này làm cho không khỏi thấy đau lòng. Những người trước kia được Lâm Chính Viễn cứu giúp lên đến hàng nghìn người, lúc này đều tìm đến thắp một nén hương. Ngọc Linh Hương mặc đồ tang màu trắng. Khuôn mặt không hề có một giọt nước mắt mà chỉ lạnh như băng khiến cho người khác không dám đến gần. Nàng lặng lẽ đốt tiền giấy.
Lan nhi ở đằng sau cũng gia nhân cũng chỉ lặng lẽ khóc, không dám tiến lên khuyên tiểu thư nên về nghỉ ngơi. Quả thực nàng đã không ăn, không ngủ hai ngày hai đêm, chỉ quỳ trước bài vị hoặc đốt tiền. Lan nhi có cảm tưởng tiểu thư của nàng dường như đã trở thành người hoàn toàn khác.
Vì chịu tang Lâm Chính Viễn, nên dược điếm của Lâm gia cũng đã một tuần không hoạt động. Nghe quản gia trình bày, Ngọc Linh Hương có hơi nhíu mày một chút sau đó xem qua một số sổ sách. Phong thái hiện giờ của nàng trưởng thành hiếm thấy khiến cho Ngô quản gia có phần kính nể. Chỉ là một tiểu cô nương 15 tuổi nhưng mà lại khiến ông có cảm giác cô tiểu thư này chắc chắn sẽ làm nên một sự nghiệp trọng đại.
Ngọc Linh Hương xem xong liền nói: ” Ngô thúc, ta cảm thấy cứ đóng cửa thế này không phải là cách, ngày mai hãy cho dược điếm mở cửa lại đi. Sửa sang lại cả trong lẫn ngoài, sau đó thanh lí hết dược liệu không còn dùng được. Ta sẽ cố gắng chế thêm nhiều phương thuốc mới. Ngoài ra, có thể hay không mở một y quán chuyên về xoa bóp châm cứu. Ta muốn Lâm gia này phải phát triển thành phú khả địch quốc.”
Ngô quản gia trợn to mắt. Không ngờ dã tâm của tiểu thư còn lớn gấp 10 lần lão gia a. Phú khả địch quốc, nhưng mà ý kiến của tiểu thư quả thực rất có lí. Lão sống ngần này rồi, giờ mới thấy một nữ nhi lộ mặt ra ngoài buôn bán. Tuy có vẻ kinh thiên nhưng không có gì là không thể, trong lòng kính trọng Ngọc Linh Hương càng tăng thêm vài phần.
” Dạ, tiểu thư.” Nhìn bóng dáng Ngô tổng quản rời đi, Ngọc Linh Hương nở một nụ cười. Ngày xưa nàng không hề có hứng thú với quản trị kinh doanh nhưng không ngờ mấy năm học với Hạ Hương Tuyết không phải vô nghĩa a. Tuy 3 năm nữa là phải lấy chồng rồi nhưng nàng cũng phải suy nghĩ cho tương lại. Nhỡ đâu tên vương gia kia đùng một phát bỏ nàng thì biết làm sao. Đâu thể đi ăn xin, thà bây giờ cứ kiếm nhiều tiền vào để hưởng phúc mai sau.
Vấn đề hiện giờ nàng suy nghĩ là trong lúc nàng ở vương phủ, ai sẽ thay thế nàng tiếp quản sự vụ a. Ngô tổng quản tuy làm việc chăm chỉ cần mẫn nhưng sức khỏe cũng không được tốt, nên nàng phải tìm một người trẻ tuổi đáng tin cậy để truyền thụ.
Khó khăn a
/79
|