Sáng hôm sau trời đằng đông đã hửng nắng, trước sân Ngọc viện sạch sẽ không hề vương chút bụi bẩn, dường như trận chiến đẫm máu đêm qua là một giấc mơ. Lan nhi tựa người trên bàn ngủ ngon lành không biết trời đất trăng sao là gì! Nhưng ít ra còn sạch sẽ hơn Phượng Diên Hồng.
Mang danh hiệu Hồng Yến, vậy mà khi ngủ nước miếng văng tùm lum. Ngọc Linh Hương mở mắt giống như đột nhiên choàng tỉnh.
Khóe mắt hơi đau, nàng cau mày. Chẳng lẽ hôm qua nàng đã khóc? Hình như là hôm qua nàng mông lung mơ đến ai đó nhưng lại không nhớ rõ. Aiz, thôi bỏ đi.
Nàng đứng dậy mở cửa đi ra, hưởng thụ không khí trong lành, thật không ngờ có ngày nàng cũng dậy sớm như vậy a! Từ lúc đến cổ đại này nàng luôn luôn sống theo lối tiểu tư sản, chỉ ăn, chơi, ngủ, ngoài những thứ đó ra, hình như là ngủ, chơi và ăn.
Thế nên dậy muộn là chuyện đương nhiên rồi!
Nhưng thật không ngờ, lại thấy Thương Huỳnh đang đứng quay lưng với nàng ở trước sân.
Hắn đến đây có chuyện gì? Không lẽ vẫn còn gì thắc mắc về đại hội võ lâm a?
“ Thương trang chủ.”
Thương Huỳnh giật mình giây lát, nhận ra là nàng đột nhiên mặt đỏ bừng như táo chín khiến nàng bật cười thanh thúy. Hồi lâu sau hắn mới lúng túng nói:
“ Ơ, à…. ừm,.. hôm qua cô nương ngủ có ngon không?”
“ Cảm ơn trang chủ quan tâm, ta ngủ rất ngon.” Nàng ưu nhã nhấc váy đi xuống thềm.
Thương Huỳnh thoáng chút nhẹ nhõm, lại nhớ đến hôm qua, người của sơn trang vong mạng gần một nửa. Cũng may mà nàng không sao hết, nếu không hắn thật sự không biết phải làm sao!
Chỉ cần thấy nàng bình yên vô sự cũng đủ rồi.
“ Vậy là tốt rồi.”
“ Ngươi không khỏe hay sao, mà mặt lại đỏ bừng như vậy?” Nàng hiếu kì hỏi.
Bị phát giác tâm tư, Thương Huỳnh càng nóng dữ dội hơn, lần này giống hệt cà chua. Hắn thật sự khó có thể mở miệng a!
“ Ta…. à … không có gì hết…… thực ra…..”
“ Huỳnh, huynh đến đây làm ta đi tìm mãi.” Một thanh âm hét lớn vọng đến.
Ngay lúc đó, một hồng y nữ nhân, tóc kết thành lọn đeo châu sai phỉ thúy lấp lánh vô cùng. Ngọc Linh Hương hơi lui bước cười cười. Thật là………
Thương Huỳnh nhìn thấy nàng kia mặt trầm lại, lãnh băng nói:
“ Lăng tiểu thư, hình như ta nhớ đã bảo gia nhân không cho phép cô nương đi vào. Xin cô nương hãy tự trọng một chút!” Thực ra hắn nói nhiều như vậy cũng chỉ vì sợ Ngọc Linh Hương hiểu lầm, sẽ tránh hắn.
Lăng Thi Huyễn nghe vậy cũng không có tức giận, nàng bám theo hắn nghe những câu này cũng quen rồi. Nhưng cái chính là tại sao sáng sớm hắn lại cùng nữ nhân này gặp mặt?
Lòng ghen tị lại nổi lên, nàng ta cậy mình xinh đẹp hơn nàng, tài phú hơn nàng, bây giờ còn muốn cướp Huỳnh đi hay sao chứ?
“ Huỳnh, tại sao huynh lại ở đây?”
Linh Hương âm thầm đứng một bên xem kịch. Nàng muốn xem Lăng Thi Huyễn có thể làm gì nàng? Lần trước tha Lăng gia là muốn cảnh cáo những người khác, nếu lần này nàng ta còn không biết tốt xấu thì đừng trách nàng vô tình.
“ Ta có chuyện cần bàn với Ngọc cô nương, Lăng tiểu thư, Thương Ngọc sơn trang không hoan nghênh cô nương, thỉnh cô nương rời đi.” Thanh âm hắn không chút cảm xúc.
“ Huynh……” Lăng Thi Huyễn tức giận nhưng lại không thể bộc phát, lúc này mà đắc tội tiện nhân này thì Lăng gia cũng bị liên lụy. Nàng tức tối giậm chân bỏ đi. Nhưng trong lòng lại âm thầm nghiến răng: “ Tiện nhân, nhất định ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”
Thương Huỳnh cũng không tiện ở bèn cáo lui, Ngọc Linh Hương đáp lễ rồi đi vào trong phòng suy tư. Đúng lúc đó, một con chim thúy điểu bay đến đậu trên vai nàng. Nàng nhẹ nhàng rút mẩu giấy từ chân nó, vỗ nhẹ đôi cánh. Mở giấy ra, mắt nàng tối lại không ít.
“Bảy ngày sau, Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử của Hạo Long quốc sẽ đến Kinh thành.”
Linh Hương nắm chặt mẩu giấy thành bột phấn, chuyện này rốt cuộc là sao? Lần trước Tử Việt quốc đã liên quan đến Tử Nguyệt Băng muốn đến ám sát Thượng Quan Vũ Hiên, bây giờ lại là Hạo Long quốc đến thăm dò. Lục quốc là muốn loạn rồi hay sao?
“ Tiểu thư sao vậy?” Lan nhi dụi dụi mắt ngáp một tiếng.
“ Không sao.” Nàng trấn tĩnh lại nói.
“ Vậy em đi chuẩn bị điểm tâm sáng.”
Đến lúc Lan nhi trở về, Phượng Diên Hồng cũng thức dậy. Bọn họ ăn sáng xong đi đến võ đài lần nữa thì thấy Vỹ Thủy cùng Thư Nguyệt đã ở sẵn đó. Tất nhiên, mặc dù đã xuất hiện cả ngày hôm qua, nhưng nàng vẫn khiến cho bao người phải ngơ ngác mê mẩn một lúc lâu.
Cuối cùng, “ MC” mở miệng tuyên bố vòng đấu cặp bắt đầu thì không khí mới trở nên sôi động, phấn khích hơn.
Ngọc Linh Hương căng mắt nhìn diễn biến sân đấu, hôm qua nàng ngủ gật nên không chú ý cho lắm. Nhưng đã qua nửa canh giờ, cũng không có gì khác thường lắm. Thật là lạ.
Trận đấu tiếp theo là của một nam một nữ. Vỹ Thủy nhìn bọn họ một chút, sau đó mở miệng.
“ Nam nhân là một người tên Bạch Diện, còn nữ nhân là Hồng Xích. Hai người này chưa từng xuất hiện trên giang hồ nhưng hôm qua giải quyết người rất nhanh gọn, chiêu thức kì ảo. Cao thủ!”
Ngọc Linh Hương nghe vậy lập tức mắt sáng lên. Nhất định 2 người này có liên quan đến phân chia thế lực. Chờ mãi không ngờ lại có thật.
Bạch Diện người như tên, đích thực diện mạo thanh tú, sáng sủa như bạch diện thư sinh, cầm chiết phiến ngọc khẽ quạt. Còn Hồng xích một thân đỏ thẫm, tay cầm một sợi dây xích.
Hai người nhìn nhau, trong mắt thoáng qua một tia hàn quang.
“ Thất lễ!”
“ Thất lễ!”
Môi vừa động, tay lập tức cũng vung. Xích sắt nhanh nhẹn vung đến, uốn lượn tựa xà, nhưng lực đạo lại lạnh lão hung hãn bức người vung đến phía Bạch Diện. Bạch Diên nhướng môi cười nhẹ, đợi đến khi xích sắt tới gần, mới nhẹ vung chiết phiến, tạo ra thanh âm thanh thúy.
“ Cạch.”
Hồng Xích bị lực của chính mình phản lại tay tê rần, nhanh chóng sưng đỏ lên. Nhưng lại ra vẻ không có gì, âm trầm cười.
“ Hảo đối thủ.”
Sau đó mặt lại lạnh băng hồng quang lộng vũ, xích văng tới tấp đến không thấy bóng dáng. Bạch Diện vẫn ưu nhã đứng, tay cầm chiết phiến liên tục tránh đi lực lượng xông tới.
Lan nhi xem đến như thôi miên như những người khác, miệng khẽ nói:
“ Hai người này đúng là ngang tài ngang sức!”
Ngọc Linh Hương cười cười.
“ Sai rồi, phải là một trời một vực.”
Sắc mặt Bạch Diên hơi đổ chút mồ hôi, động tác càng lúc càng chậm đi, trái lại, động tác vung dây của Xích Hồng càng ngày càng nhanh, mờ ảo biến hóa khôn lường. Bất thình lình, nàng vung tay quất mạnh vào phía bên tay cầm chiết phiến của Bạch Diện khiến hắn nhất thời mắt mở lớn, nhanh chóng xoay người tránh né.
Bạch y phấp phới một vòng thanh thoát.
Diên Hồng xoay xoay tay, mắt đảo ngược loạn hết lên.
“ Xích Hồng đang chiếm ưu thế!”
“ Nhưng nàng ta lại háo thắng, điều này sẽ khiến nàng ta bại trận.” Linh Hương buông một câu.
4 người quay lại nhìn Linh Hương khó hiểu. Rõ ràng là Bạch Diện đang yếu đi, làm sao có thể thắng được Xích Hồng?
Luật của sân đài lần này chỉ cần có thể ép đối thủ xuống dưới là được, không cần phải làm trọng thương đối thủ. Mà lúc này Xích Hồng sức áp quần phương, đang dần tiến đến phía Bạch Diện, xích trong tay vung càng lúc càng nhanh, không cho hắn một cơ hội trốn thoát.
Bạch Diện lùi dần về phía rìa sân đấu, mồ hôi lấm thấm nhỏ giọt nhưng lại khiến hắn càng thêm tuấn mĩ. Xích Hồng cười lạnh:
“ Bạch công tử, ngươi thua.”
Bạch Diện yếu ớt cười, chiết phiến trong tay không ngừng tránh đi dây xích, nhưng lại phi thường chói mắt.
“ Xích cô nương quả thực bất phàm.”
“ Vậy ngươi có thể tự đi xuống, ta sẽ không làm khó ngươi.”
“ Sẽ không đâu.” Hắn mỉm cười ôn nhu, một giây đó, có một tia sắc lạnh lướt qua đáy mắt.
Xích Hồng không thèm nói lại, chỉ ngoan độc vung xích hướng mặt hắn mà tới. Nam nhân này tuấn mĩ như vậy, hẳn là sẽ rất chú trọng diện mạo. Nàng không cần biết quang minh chính đại hay không, chỉ cần thắng là đủ.
Quả nhiên Bạch Diện có phần hoảng hốt, vội giơ chiết phiến đến đỡ. Xích Hồng nhân cơ hội đó, tay lập tức xuất chưởng hướng thân hắn đánh tới.
“ Tiểu thư, Bạch Diện thua.” Lan nhi cười cười nói. Khó khăn lắm tiểu thư mới phán đoán sai, phải ăn mừng mới được.
“ Ta cá với Lan tiểu thư ngươi, nếu Xích Hồng thắng thì ngươi sẽ không cần phải làm gì trong vòng 1 tháng. Còn ngược lại…….” Linh Hương ngừng một chút. “ ngươi sẽ phải làm gấp đôi công việc trong tháng đó, thế nào?”
Lan nhi nhìn trận đấu căng thẳng trên sân, lại thấy thần sắc Linh Hương có vẻ kì quái thì hơi do dự, sau đó quyết tâm quơ tay:
“ Thành giao.”
“ Hảo!” Linh Hương nháy mắt.
Trên sân, thân người Bạch Diên cơ hồ đã chạm đến dây chăng quanh sân đấu, chưởng lực của Xích Hồng lại nhanh như vũ bão.
Nhưng không ngờ, cú đấm đó lại buông vào không khí. Xích Hồng hoảng hốt thu người lại nhưng đã không kịp nữa, hoang mang không biết Bạch Diện đã biến đi đâu. Đằng sau vang lên tiếng cười nhẹ nhàng, ấm áp như gió xuân.
“ Xích cô nương, ngươi thua.”
Chiết phiến hắn đẩy nhẹ vào người nàng nhưng lực lượng lại cực kì lớn, thêm vào đó chưởng lực đáng ra phải đánh vào Bạch Diện lại đánh vào không khí nên thân ảnh này cứ thế vào lao xuống khỏi sân đấu.
“ Phịch.”
Toàn bộ người xem im lặng trong nháy mắt, sau đó như bùng nổ, trận đấu này thật sự rất đáng xem.
Lan nhi líu lưỡi nhìn Xích Hồng rơi xuống như diều đứt dây, mắt trợn to nhìn Linh Hương.
“ Tiểu thư, sao người biết Bạch Diện sẽ thắng.”
Linh Hương cầm cốc trà lên ngửi, sau đó mới xoa nhẹ tay, uống một ngụm.
“ Bạch Diện là kẻ khôn ngoan, biết tiến thoái. Còn Xích Hồng là người chỉ biết dùng vũ lực. Lúc đầu Bạch Diện chỉ né tránh, không hề phản công vì muốn xem thực lực cùng chiêu thức của Xích Hồng, sau đó tự mình lùi dần về phía rìa sân đấu. Chỉ chờ đến lúc khoảng cách 2 người họ đã rất gần, Xích Hồng không thể dùng xích sắt mới bay lên đáp xuống phía sau nàng ta. Bẫy này đúng là có chút cao minh.”
Diên Hồng “ à” một tiếng đã hiểu, Vỹ Thủy cùng Thư Nguyệt đem ánh mắt sùng bái đến nhìn nàng khiến nàng đánh phất phất tay tỏ ý “ làm ơn đừng nhìn ta như động vật quý hiếm nữa.”. Chẳng lẽ bọn họ không nghe bị chăm chú nhìn sẽ giảm thọ sao?
MC hưng phấn tuyên bố: “ Bạch Diện công tử thắng!”
Xích Hồng bị ngã xuống, khóe miệng vương máu, lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài.
Không một ai chú ý đến nàng.
Thanh âm nhẹ nhàng bay trong gió:
“ Kế hoạch thành công, chủ nhân ngài có vui không?”
Hồng y cô tịch một mảnh, nàng mỉm cười ưu thương phi người bay mất.
***
Trong phòng, Ngọc Linh Hương trầm giọng phân phó:
“ Điều tra kĩ càng về Bạch Diện.”
“ Tại sao ạ?” Lan nhi hiếu kì nói.
“ Hắn không phải kẻ tầm thường, thiết kế cái bẫy đó nếu không phải có người tự mình chui đầu vào liệu có thành công không? Hơn nữa, ta cảm thấy khí tức của hắn thường xuyên biến mất, trình độ này đã cao hơn ta những một bậc. Nếu hắn độc lại độc vãng, cho hắn quản lí võ lâm cũng không sao. Nhưng nếu hắn đứng dưới hoặc thực sự cầm quyền lực lợi dụng chức Minh chủ này để củng cố thế lực hắn thì rất đáng sợ.”
Vỹ Thủy cùng Thư Nguyệt trầm trọng gật đầu, lần này là do bọn họ sơ suất.
“ Tiểu thư, những người lai lịch không thể tra rất nhiều, gần như chiếm đến 7 phần, hơn nữa đều như bước ra từ trong bóng tối vậy, thần bí đến đáng ngờ. Ta chỉ sợ…… 1 tuần sau Tứ hoàng tử cùng Thất hoàng tử Hạo Long quốc lại sang thăm. Trùng hợp như vậy hay sao?”
Linh Hương cũng rất đau đầu, chỉ sợ Hoàng cung Vân Lạc quốc sẽ có một ngày rung chuyển, bất chợt nhớ đến quyển sách kia, thánh vật trấn giữ Hạo Long quốc chính là Vạn Linh Mộc. Nhưng một nhánh cây chắc chỉ có tác dụng chữa thương, cũng không thể gây hại được.
Lan nhi không ngờ mọi việc lại rắc rối như vậy. Diên Hồng suy tư một lúc lâu, sau đó nói:
“ Tối nay ta sẽ vào mật thất của Thương Ngọc sơn trang. Chỉ có vào xem thanh kiếm kia ra sao mới có thể tìm được người đứng sau vụ việc này.”
Linh Hương gật đầu, thanh âm nhẹ như gió thoảng:
“ 1 tháng ra đi, cũng đến lúc quay về rồi.”
Hết thu, hồng liên đã tàn, gió cũng dần trở nên lạnh buốt.
Mang danh hiệu Hồng Yến, vậy mà khi ngủ nước miếng văng tùm lum. Ngọc Linh Hương mở mắt giống như đột nhiên choàng tỉnh.
Khóe mắt hơi đau, nàng cau mày. Chẳng lẽ hôm qua nàng đã khóc? Hình như là hôm qua nàng mông lung mơ đến ai đó nhưng lại không nhớ rõ. Aiz, thôi bỏ đi.
Nàng đứng dậy mở cửa đi ra, hưởng thụ không khí trong lành, thật không ngờ có ngày nàng cũng dậy sớm như vậy a! Từ lúc đến cổ đại này nàng luôn luôn sống theo lối tiểu tư sản, chỉ ăn, chơi, ngủ, ngoài những thứ đó ra, hình như là ngủ, chơi và ăn.
Thế nên dậy muộn là chuyện đương nhiên rồi!
Nhưng thật không ngờ, lại thấy Thương Huỳnh đang đứng quay lưng với nàng ở trước sân.
Hắn đến đây có chuyện gì? Không lẽ vẫn còn gì thắc mắc về đại hội võ lâm a?
“ Thương trang chủ.”
Thương Huỳnh giật mình giây lát, nhận ra là nàng đột nhiên mặt đỏ bừng như táo chín khiến nàng bật cười thanh thúy. Hồi lâu sau hắn mới lúng túng nói:
“ Ơ, à…. ừm,.. hôm qua cô nương ngủ có ngon không?”
“ Cảm ơn trang chủ quan tâm, ta ngủ rất ngon.” Nàng ưu nhã nhấc váy đi xuống thềm.
Thương Huỳnh thoáng chút nhẹ nhõm, lại nhớ đến hôm qua, người của sơn trang vong mạng gần một nửa. Cũng may mà nàng không sao hết, nếu không hắn thật sự không biết phải làm sao!
Chỉ cần thấy nàng bình yên vô sự cũng đủ rồi.
“ Vậy là tốt rồi.”
“ Ngươi không khỏe hay sao, mà mặt lại đỏ bừng như vậy?” Nàng hiếu kì hỏi.
Bị phát giác tâm tư, Thương Huỳnh càng nóng dữ dội hơn, lần này giống hệt cà chua. Hắn thật sự khó có thể mở miệng a!
“ Ta…. à … không có gì hết…… thực ra…..”
“ Huỳnh, huynh đến đây làm ta đi tìm mãi.” Một thanh âm hét lớn vọng đến.
Ngay lúc đó, một hồng y nữ nhân, tóc kết thành lọn đeo châu sai phỉ thúy lấp lánh vô cùng. Ngọc Linh Hương hơi lui bước cười cười. Thật là………
Thương Huỳnh nhìn thấy nàng kia mặt trầm lại, lãnh băng nói:
“ Lăng tiểu thư, hình như ta nhớ đã bảo gia nhân không cho phép cô nương đi vào. Xin cô nương hãy tự trọng một chút!” Thực ra hắn nói nhiều như vậy cũng chỉ vì sợ Ngọc Linh Hương hiểu lầm, sẽ tránh hắn.
Lăng Thi Huyễn nghe vậy cũng không có tức giận, nàng bám theo hắn nghe những câu này cũng quen rồi. Nhưng cái chính là tại sao sáng sớm hắn lại cùng nữ nhân này gặp mặt?
Lòng ghen tị lại nổi lên, nàng ta cậy mình xinh đẹp hơn nàng, tài phú hơn nàng, bây giờ còn muốn cướp Huỳnh đi hay sao chứ?
“ Huỳnh, tại sao huynh lại ở đây?”
Linh Hương âm thầm đứng một bên xem kịch. Nàng muốn xem Lăng Thi Huyễn có thể làm gì nàng? Lần trước tha Lăng gia là muốn cảnh cáo những người khác, nếu lần này nàng ta còn không biết tốt xấu thì đừng trách nàng vô tình.
“ Ta có chuyện cần bàn với Ngọc cô nương, Lăng tiểu thư, Thương Ngọc sơn trang không hoan nghênh cô nương, thỉnh cô nương rời đi.” Thanh âm hắn không chút cảm xúc.
“ Huynh……” Lăng Thi Huyễn tức giận nhưng lại không thể bộc phát, lúc này mà đắc tội tiện nhân này thì Lăng gia cũng bị liên lụy. Nàng tức tối giậm chân bỏ đi. Nhưng trong lòng lại âm thầm nghiến răng: “ Tiện nhân, nhất định ta sẽ cho ngươi sống không bằng chết.”
Thương Huỳnh cũng không tiện ở bèn cáo lui, Ngọc Linh Hương đáp lễ rồi đi vào trong phòng suy tư. Đúng lúc đó, một con chim thúy điểu bay đến đậu trên vai nàng. Nàng nhẹ nhàng rút mẩu giấy từ chân nó, vỗ nhẹ đôi cánh. Mở giấy ra, mắt nàng tối lại không ít.
“Bảy ngày sau, Tứ hoàng tử và Thất hoàng tử của Hạo Long quốc sẽ đến Kinh thành.”
Linh Hương nắm chặt mẩu giấy thành bột phấn, chuyện này rốt cuộc là sao? Lần trước Tử Việt quốc đã liên quan đến Tử Nguyệt Băng muốn đến ám sát Thượng Quan Vũ Hiên, bây giờ lại là Hạo Long quốc đến thăm dò. Lục quốc là muốn loạn rồi hay sao?
“ Tiểu thư sao vậy?” Lan nhi dụi dụi mắt ngáp một tiếng.
“ Không sao.” Nàng trấn tĩnh lại nói.
“ Vậy em đi chuẩn bị điểm tâm sáng.”
Đến lúc Lan nhi trở về, Phượng Diên Hồng cũng thức dậy. Bọn họ ăn sáng xong đi đến võ đài lần nữa thì thấy Vỹ Thủy cùng Thư Nguyệt đã ở sẵn đó. Tất nhiên, mặc dù đã xuất hiện cả ngày hôm qua, nhưng nàng vẫn khiến cho bao người phải ngơ ngác mê mẩn một lúc lâu.
Cuối cùng, “ MC” mở miệng tuyên bố vòng đấu cặp bắt đầu thì không khí mới trở nên sôi động, phấn khích hơn.
Ngọc Linh Hương căng mắt nhìn diễn biến sân đấu, hôm qua nàng ngủ gật nên không chú ý cho lắm. Nhưng đã qua nửa canh giờ, cũng không có gì khác thường lắm. Thật là lạ.
Trận đấu tiếp theo là của một nam một nữ. Vỹ Thủy nhìn bọn họ một chút, sau đó mở miệng.
“ Nam nhân là một người tên Bạch Diện, còn nữ nhân là Hồng Xích. Hai người này chưa từng xuất hiện trên giang hồ nhưng hôm qua giải quyết người rất nhanh gọn, chiêu thức kì ảo. Cao thủ!”
Ngọc Linh Hương nghe vậy lập tức mắt sáng lên. Nhất định 2 người này có liên quan đến phân chia thế lực. Chờ mãi không ngờ lại có thật.
Bạch Diện người như tên, đích thực diện mạo thanh tú, sáng sủa như bạch diện thư sinh, cầm chiết phiến ngọc khẽ quạt. Còn Hồng xích một thân đỏ thẫm, tay cầm một sợi dây xích.
Hai người nhìn nhau, trong mắt thoáng qua một tia hàn quang.
“ Thất lễ!”
“ Thất lễ!”
Môi vừa động, tay lập tức cũng vung. Xích sắt nhanh nhẹn vung đến, uốn lượn tựa xà, nhưng lực đạo lại lạnh lão hung hãn bức người vung đến phía Bạch Diện. Bạch Diên nhướng môi cười nhẹ, đợi đến khi xích sắt tới gần, mới nhẹ vung chiết phiến, tạo ra thanh âm thanh thúy.
“ Cạch.”
Hồng Xích bị lực của chính mình phản lại tay tê rần, nhanh chóng sưng đỏ lên. Nhưng lại ra vẻ không có gì, âm trầm cười.
“ Hảo đối thủ.”
Sau đó mặt lại lạnh băng hồng quang lộng vũ, xích văng tới tấp đến không thấy bóng dáng. Bạch Diện vẫn ưu nhã đứng, tay cầm chiết phiến liên tục tránh đi lực lượng xông tới.
Lan nhi xem đến như thôi miên như những người khác, miệng khẽ nói:
“ Hai người này đúng là ngang tài ngang sức!”
Ngọc Linh Hương cười cười.
“ Sai rồi, phải là một trời một vực.”
Sắc mặt Bạch Diên hơi đổ chút mồ hôi, động tác càng lúc càng chậm đi, trái lại, động tác vung dây của Xích Hồng càng ngày càng nhanh, mờ ảo biến hóa khôn lường. Bất thình lình, nàng vung tay quất mạnh vào phía bên tay cầm chiết phiến của Bạch Diện khiến hắn nhất thời mắt mở lớn, nhanh chóng xoay người tránh né.
Bạch y phấp phới một vòng thanh thoát.
Diên Hồng xoay xoay tay, mắt đảo ngược loạn hết lên.
“ Xích Hồng đang chiếm ưu thế!”
“ Nhưng nàng ta lại háo thắng, điều này sẽ khiến nàng ta bại trận.” Linh Hương buông một câu.
4 người quay lại nhìn Linh Hương khó hiểu. Rõ ràng là Bạch Diện đang yếu đi, làm sao có thể thắng được Xích Hồng?
Luật của sân đài lần này chỉ cần có thể ép đối thủ xuống dưới là được, không cần phải làm trọng thương đối thủ. Mà lúc này Xích Hồng sức áp quần phương, đang dần tiến đến phía Bạch Diện, xích trong tay vung càng lúc càng nhanh, không cho hắn một cơ hội trốn thoát.
Bạch Diện lùi dần về phía rìa sân đấu, mồ hôi lấm thấm nhỏ giọt nhưng lại khiến hắn càng thêm tuấn mĩ. Xích Hồng cười lạnh:
“ Bạch công tử, ngươi thua.”
Bạch Diện yếu ớt cười, chiết phiến trong tay không ngừng tránh đi dây xích, nhưng lại phi thường chói mắt.
“ Xích cô nương quả thực bất phàm.”
“ Vậy ngươi có thể tự đi xuống, ta sẽ không làm khó ngươi.”
“ Sẽ không đâu.” Hắn mỉm cười ôn nhu, một giây đó, có một tia sắc lạnh lướt qua đáy mắt.
Xích Hồng không thèm nói lại, chỉ ngoan độc vung xích hướng mặt hắn mà tới. Nam nhân này tuấn mĩ như vậy, hẳn là sẽ rất chú trọng diện mạo. Nàng không cần biết quang minh chính đại hay không, chỉ cần thắng là đủ.
Quả nhiên Bạch Diện có phần hoảng hốt, vội giơ chiết phiến đến đỡ. Xích Hồng nhân cơ hội đó, tay lập tức xuất chưởng hướng thân hắn đánh tới.
“ Tiểu thư, Bạch Diện thua.” Lan nhi cười cười nói. Khó khăn lắm tiểu thư mới phán đoán sai, phải ăn mừng mới được.
“ Ta cá với Lan tiểu thư ngươi, nếu Xích Hồng thắng thì ngươi sẽ không cần phải làm gì trong vòng 1 tháng. Còn ngược lại…….” Linh Hương ngừng một chút. “ ngươi sẽ phải làm gấp đôi công việc trong tháng đó, thế nào?”
Lan nhi nhìn trận đấu căng thẳng trên sân, lại thấy thần sắc Linh Hương có vẻ kì quái thì hơi do dự, sau đó quyết tâm quơ tay:
“ Thành giao.”
“ Hảo!” Linh Hương nháy mắt.
Trên sân, thân người Bạch Diên cơ hồ đã chạm đến dây chăng quanh sân đấu, chưởng lực của Xích Hồng lại nhanh như vũ bão.
Nhưng không ngờ, cú đấm đó lại buông vào không khí. Xích Hồng hoảng hốt thu người lại nhưng đã không kịp nữa, hoang mang không biết Bạch Diện đã biến đi đâu. Đằng sau vang lên tiếng cười nhẹ nhàng, ấm áp như gió xuân.
“ Xích cô nương, ngươi thua.”
Chiết phiến hắn đẩy nhẹ vào người nàng nhưng lực lượng lại cực kì lớn, thêm vào đó chưởng lực đáng ra phải đánh vào Bạch Diện lại đánh vào không khí nên thân ảnh này cứ thế vào lao xuống khỏi sân đấu.
“ Phịch.”
Toàn bộ người xem im lặng trong nháy mắt, sau đó như bùng nổ, trận đấu này thật sự rất đáng xem.
Lan nhi líu lưỡi nhìn Xích Hồng rơi xuống như diều đứt dây, mắt trợn to nhìn Linh Hương.
“ Tiểu thư, sao người biết Bạch Diện sẽ thắng.”
Linh Hương cầm cốc trà lên ngửi, sau đó mới xoa nhẹ tay, uống một ngụm.
“ Bạch Diện là kẻ khôn ngoan, biết tiến thoái. Còn Xích Hồng là người chỉ biết dùng vũ lực. Lúc đầu Bạch Diện chỉ né tránh, không hề phản công vì muốn xem thực lực cùng chiêu thức của Xích Hồng, sau đó tự mình lùi dần về phía rìa sân đấu. Chỉ chờ đến lúc khoảng cách 2 người họ đã rất gần, Xích Hồng không thể dùng xích sắt mới bay lên đáp xuống phía sau nàng ta. Bẫy này đúng là có chút cao minh.”
Diên Hồng “ à” một tiếng đã hiểu, Vỹ Thủy cùng Thư Nguyệt đem ánh mắt sùng bái đến nhìn nàng khiến nàng đánh phất phất tay tỏ ý “ làm ơn đừng nhìn ta như động vật quý hiếm nữa.”. Chẳng lẽ bọn họ không nghe bị chăm chú nhìn sẽ giảm thọ sao?
MC hưng phấn tuyên bố: “ Bạch Diện công tử thắng!”
Xích Hồng bị ngã xuống, khóe miệng vương máu, lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài.
Không một ai chú ý đến nàng.
Thanh âm nhẹ nhàng bay trong gió:
“ Kế hoạch thành công, chủ nhân ngài có vui không?”
Hồng y cô tịch một mảnh, nàng mỉm cười ưu thương phi người bay mất.
***
Trong phòng, Ngọc Linh Hương trầm giọng phân phó:
“ Điều tra kĩ càng về Bạch Diện.”
“ Tại sao ạ?” Lan nhi hiếu kì nói.
“ Hắn không phải kẻ tầm thường, thiết kế cái bẫy đó nếu không phải có người tự mình chui đầu vào liệu có thành công không? Hơn nữa, ta cảm thấy khí tức của hắn thường xuyên biến mất, trình độ này đã cao hơn ta những một bậc. Nếu hắn độc lại độc vãng, cho hắn quản lí võ lâm cũng không sao. Nhưng nếu hắn đứng dưới hoặc thực sự cầm quyền lực lợi dụng chức Minh chủ này để củng cố thế lực hắn thì rất đáng sợ.”
Vỹ Thủy cùng Thư Nguyệt trầm trọng gật đầu, lần này là do bọn họ sơ suất.
“ Tiểu thư, những người lai lịch không thể tra rất nhiều, gần như chiếm đến 7 phần, hơn nữa đều như bước ra từ trong bóng tối vậy, thần bí đến đáng ngờ. Ta chỉ sợ…… 1 tuần sau Tứ hoàng tử cùng Thất hoàng tử Hạo Long quốc lại sang thăm. Trùng hợp như vậy hay sao?”
Linh Hương cũng rất đau đầu, chỉ sợ Hoàng cung Vân Lạc quốc sẽ có một ngày rung chuyển, bất chợt nhớ đến quyển sách kia, thánh vật trấn giữ Hạo Long quốc chính là Vạn Linh Mộc. Nhưng một nhánh cây chắc chỉ có tác dụng chữa thương, cũng không thể gây hại được.
Lan nhi không ngờ mọi việc lại rắc rối như vậy. Diên Hồng suy tư một lúc lâu, sau đó nói:
“ Tối nay ta sẽ vào mật thất của Thương Ngọc sơn trang. Chỉ có vào xem thanh kiếm kia ra sao mới có thể tìm được người đứng sau vụ việc này.”
Linh Hương gật đầu, thanh âm nhẹ như gió thoảng:
“ 1 tháng ra đi, cũng đến lúc quay về rồi.”
Hết thu, hồng liên đã tàn, gió cũng dần trở nên lạnh buốt.
/79
|