Ngọc Linh Hương chỉ có thể làm một điều là trân trân nhìn bạch y nam tử trước mắt. Nhưng ngay sau đó dường như nàng tưởng mình đã lầm khi hắn nâng nhẹ chiết phiến mở ra, tiêu sái quay người bước đi đến lúc không còn thấy bóng dáng. Thanh âm kia cũng giống như chưa từng hiện hữu.
“ Vương phi tỷ tỷ, không vào trong sao? Nhanh lên đi a!” Lâm Thư Uyển kéo tay nàng đi vào trong. Phía sau, ước chừng khoảng 5, 6 người cũng đang bước đến, ai cũng là nam thanh nữ tú, đỏ bừng mặt mũi ngượng ngùng nhìn đối phương. Lâm Thư Uyển chu môi tiếc nuối:
“ Hừ, đúng là lễ hội luôn là nơi kén phu thê tốt nhất. Vậy mà ta còn chưa tìm được Dạ ca ca.”
Linh Hương đã lấy lại được bình tĩnh, gạt bóng dáng kia ra sau đầu đánh giá xung quanh. Nhưng ngay lúc đó, hồng y nữ nhân vừa nãy đã bước ra, thanh âm trong vắt vang lên:
“ Các vị đã qua được vòng đầu tiên, vòng tiếp theo là vấn đáp.”
Sau đó nàng ta ra từng câu đố nhưng Linh Hương không hề có hứng thú nghe, ngược lại quay người thong thả nhìn từng góc một. Dường như cách bài trí ở đây đối với nàng cực kì quen thuộc.
Bốn phía được bao bởi hàng rào trắng, bên góc phía đông có bàn ghế bằng đá, hiển nhiên cũng đã rất lâu rồi. Tự động bước đi tách khỏi Lâm Thư Uyển và Tứ nhi đang cố gắng trả lời các câu hỏi, Ngọc Linh Hương dần bước đến hành lang mờ mờ không có ánh đèn, chỉ thấp thoáng nhìn qua ánh trăng rọi xuống.
***
“ Phụ thân, con muốn có xích đu.” Hình ảnh đứa bé lại nhạt nhòa hiện ra.
“ Chơi xích đu rất nguy hiểm.” Nữ nhân xinh đẹp từ ái nói, ôm lấy đứa bé xoa nhẹ.
“ Nhưng mà con muốn nha, ở nhà không có xích đu đâu. Lúc nào đi thăm Mai di con mới được ngồi một chút.” Đứa bé trề môi nói, ngân ngấn nước mắt.
“ Huệ nhi, đừng như vậy. Để cho Hương nhi chơi đi, ta sẽ làm một cái cho công chúa bé bỏng, hiếm khi chúng ta được đến đây.”
“ Phụ thân là tốt nhất.” Đứa bé mỉm cười thật tươi, chạy đến bên cạnh nam nhân anh tuấn hôn “ chụt” một cái lên má.
***
Linh Hương lắc mạnh đầu, hình ảnh đột nhiên biến mất, giống như thân thể có phản ứng, đi qua hành lang mù mịt 3 vòng. Dưới ánh trăng mờ ảo, gần trạc cây cổ thụ có một chiếc xích đu nhỏ. Nàng khẽ sờ nhẹ lên tấm gỗ, chợt nhìn thấy một vòng hoa nhỏ. Nàng vô thức nhấc vòng hoa lên ôm vào lòng, giống như đã rất quen thuộc.
Hoa vẫn còn tươi chứng tỏ mới được đặt ở đây không lâu. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, giống như được trở lại hồi còn bé, lúc mẹ vẫn còn, người hay dẫn nàng đi chơi công viên. Nàng cũng thích chơi xích đu nhất.
Khẽ khàng đặt vòng hoa lên trên đầu, Linh Hương ngồi xuống xích đu đẩy nhẹ.
Không khí vương mùi sương đêm dìu dịu, cộng thêm nhàn nhạt hương nhài khiến nàng cảm thấy dễ chịu. Gió lùa qua tai khiến khăn che mặt bay phấp phới.
Cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.
Ở phía xa, một hắc y nam nhân đang uống rượu trong phòng, đôi mắt màu lam ẩn chứa đau thương thoáng qua, rượu vẫn tiếp tục được rót ra, sóng sánh trong chiếc li bạch ngọc.
Đột nhiên cảm nhận được tiếng động, hắn ngước mắt quay ra, thấy được bóng trắng trên chiếc xích đu, tròng mắt màu lam cơ hồ ngạc nhiên khôn cùng xen lẫn xúc động cùng kinh hỉ.
“ Choang” một tiếng, chén rượu rơi xuống đất, đổ vấy rượu ra ngoài sàn, hắc y nhảy ra ngoài, hướng đến phía đó mà phi thân.
Càng đến gần, tim hắn đập càng lúc càng mạnh, chính là nàng.
Linh Hương mặc dù đang chìm trong cảm xúc riêng nhưng linh tính của người có võ công đâu thể mất đi. Cảm nhận được có khí tức đang tiến đến, nàng vội vàng từ xích đu nhảy xuống, khăn che mặt và vòng hoa liền rơi ra ngoài, đang định nhặt lại thì đã thấy một hắc y nam nhân đứng đó.
Tròng mắt màu lam khi thấy nàng lập tức từ vui mừng chuyển sang ảm đạm, sau đó là giăng đầy sát khí. Không phải là nàng ư? Có lẽ hắn đã uống rượu quá nhiều mới nhận nhầm là nữ nhân này.
“ Sao ngươi dám ngồi lên đây, lấy cả hoa mà ta tặng cho nàng?” Hắn tức giận nói, cúi xuống cầm vòng hoa lên ôm vào ngực.
Linh Hương chỉ cảm thấy tròng mắt kia rất quen nhưng nhất thời không thể nhớ ra được là đã thấy ở đâu. Ngẫm lại, đúng là đã động vào đồ của người khác, vì vậy đành nhượng bộ.
“ Xin lỗi ngươi. Là ta nhất thời đường đột.”
“ Một tiếng là xong hay sao? Nếu nàng biết có người đã đụng vào đồ của nàng chắc chắn sẽ thương tâm.” Hắn bực bội nói, mắt dâng lên một tầng sát khí, chỉ có việc liên quan đến nàng mới có thể khiến hắn mất bình tĩnh.
Vừa nói, trong tay vừa xuất ra hàng loạt phi tiêu ném về phía nàng. Linh Hương mở to mắt, né người mà trong lòng hỗn loạn. Tên này đúng là quá không được bình thường đi. Chỉ là ngồi vào một chiếc xích đu thôi a! Có cần phải như muốn đòi mạng nàng không vậy?
Hắc y trong nháy mắt ngạc nhiên, có thể tránh được chiêu này của hắn cũng là một cao thủ. Nàng ta tới đây làm gì? Muốn dò xét?
Linh Hương không biết nói sao nữa, đúng lúc đó, một thiếu phụ mặc trang phục thanh nhã bước đến, thấy hắc y nam nhân tức giận, lại thấy có người lạ, liền hiểu chuyện gì xảy ra. Thở dài một tiếng nhẹ nhàng nói:
“ Cô nương xin hãy đi đi, hắn chính là tính tình không được tốt, cô nương hãy lượng thứ.”
“ Phu nhân đừng nói vậy, là ta có lỗi trước. Cáo từ.” Nói xong cúi người xuống, sau đó hướng đường cũ mà đi ra.
Thiếu phụ đột nhiên có cảm giác thấy quen thuộc không nói lên lời, đang định vươn tay gọi Linh Hương lại nhưng lúc đó hắc y tức giận nói:
“ Liên di, sao người lại cản con. Nàng ta dám động vào đồ của nàng.”
“ Tuấn nhi, đừng như vậy nữa, nàng cũng không rõ sống chết. Nếu biết con thành cái dạng này thì vui vẻ được hay sao?” Thiếu phụ trách cứ.
“ Nàng thích nhất là chơi xích đu, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ đó vẫn in sâu trong lòng con.” Hắc y đau thương nắm lấy dây thừng, trong mắt nổi lên oán hận không nguôi. “ Tất cả là tại triều đình Vân Lạc quốc, tại tên cẩu hoàng đế Thượng Quan Tịch, con nhất định phải giết hắn trả thù.”
Thiếu phụ nhìn về nơi xa xăm. Rất lâu rồi, cảnh tượng đẹp đẽ đã chỉ còn trong quá khứ mà thôi. Bà đã sống nhiều hơn hắn 13 năm trời. Dựa vào đâu mà sống được như vậy? Chẳng qua chỉ là do ý nghĩ trả thù thôi thúc.
Đáng lẽ bà có thể nhìn hắn hạnh phúc đến già, con đàn cháu đống hòa thuận, nhưng chỉ vì Thượng Quan Tịch, một đêm máu chảy thành sông, lửa loạn khắp nơi. Hoàng triều không còn ai còn sống, hắn tắt hơi thở cuối cùng, nhưng lời cuối cùng vẫn là có thể ở bên cạnh người kia.
Bà không cần gì hết, thấy hắn sống là đủ, nhưng sao ông trời độc ác như vậy, ngay cả thứ nhỏ nhoi đó cũng không cho bà. Tương tư khổ, nhưng người khiến mình tương tư ra đi thì cuộc sống còn gì là ý nghĩa đây?
Hắc y chìm trong đau khổ ngã phịch xuống.
Nụ cười của nàng đã từng là nguồn sống duy nhất của hắn. Nhưng khi mất đi nàng, hắn còn có thể làm gì ngoài việc trả thù?
Trăng rọi lên hai người thứ ánh sáng bạc yếu ớt, vây hãm họ trong cảm xúc của chính mình.
***
Ngọc Linh Hương đi ra ngoài, đầu óc không ngừng nhớ đến đôi mắt xanh kia, nhưng càng nghĩ lại khiến đầu càng đau. Đến lúc gần quay trở lại lúc ban đầu, nghe thấy tiếng Tứ nhi hốt hoảng gọi, nàng mới lên tiếng:
“ Tứ nhi, ta ở đây.”
Tứ nhi kéo Lâm Thư Uyển ra khỏi chỗ đó đến gần Ngọc Linh Hương.
“ Tiểu thư làm em lo quá. Người vừa đi đâu vậy?”
“ Đi dạo chút thôi, giờ có thể đi về vương phủ. Thượng Quan Vũ Hiên phỏng chừng đang nguyền rủa ta.” Nàng nhún vai nói.
Thư Uyển ấm ức bù lu bù loa:
“ Hu hu. Tại sao muội không đoạt được giải chứ?”
“ Được rồi, tha cho ta. Uyển nhi……..”
Trên con thuyền nhỏ khác, một bạch y nam nhân chăm chú nhìn nàng, khóe miệng giương lên như cười. Chiết phiến nhẹ nâng một lọn tóc đỏ hất ra sau lưng. Phía sau, một hắc y nhỏ giọng nói:
“ Chúa thượng, bây giờ đi đâu ạ?”
“ Về thôi.”
Liếc nhìn bóng trắng thuần khiết, hắn nhắm mắt lại. Đã luân hồi tam kiếp, giờ mới lại được nhìn thấy nàng. Mặc dù cái giá phải trả không hề nhỏ, nhưng hắn vẫn không hối hận. Tha cho Thượng Quan Vũ Hiên, là vì hắn muốn quang minh chính đại lấy được tình cảm của nàng.
Còn vì…… nếu quá khứ phơi bày, thì thế giới này có còn toàn vẹn?
Hắn cũng vậy, Dư Nhược cũng không hơn. Hai con người giống nhau đến lạ kì!
Lần này Dư Nhược sẽ làm sao đây? Khi tái sinh lại là ca ca của chính kẻ mà mình đã từng hận nhất.
Kẻ đã từng khiến nàng phải chịu dày vò, oán hận thốt lên không bao giờ cần tái sinh.
***
Lúc bọn họ về đến Tĩnh vương phủ, trời đã tối đen như mực. Ngọc Linh Hương phải vận dụng tất cả các kĩ năng hùng biện của nàng để đuổi Lâm Thư Uyển về Uyển Thư các. Nói giỡn sao? Hôm nay nàng đã mệt muốn chết rồi, nàng ta còn muốn tâm sự thâu đêm. Vẫn là tìm cho mình một con đường sống đi thì hơn.
Lạ kì một điều, lúc nàng trở về không hề thấy Thượng Quan Vũ Hiên nữa. Chưa kịp thắc mắc, thì lúc đó, một hoàng y nữ nhân, chính là người đầu tiên nếm thử Áp lực trận của nàng lúc ngày đầu tiên sau thành thân đã bước vào giải thích:
“ Vương phi, Hoàng thượng đã truyền Vương gia vào cung từ trưa, vừa nãy người có truyền lệnh, vương phi cứ thong thả đi nghỉ. Có lẽ vương gia sẽ về muộn.”
“ Ân được rồi, ngươi tên là gì?” Linh Hương nhẹ nhàng nói.
“ Nô tì là Hoàng Tần.” Hoàng y đứng thẳng người, trên mặt là một bộ dáng thản nhiên, không hề gợn sóng.
Linh Hương âm thầm đánh giá nàng. Hoàng Tần cũng là một cao thủ không hề kém cỏi chút nào. Riêng năng lực trầm ổn kia cũng đã có rất ít người đạt được. Trong Tứ sắc cũng chỉ có Vỹ Thủy khiến nàng an tâm nhất, Lan nhi và Tử Viên hành sự phụ thuộc quá nhiều vào cảm tính.
“ Được rồi, ngươi có thể lui.” Linh Hương phất tay nói.
Hoàng Tần vẫn đứng yên như cũ, mở miệng:
“ Vương gia đã ra lệnh cho Hoàng Tần ở Minh Nguyệt cư để bảo vệ Vương phi.”
“ Nếu hắn đã nói vậy ta cũng đâu còn cách nào.” Ngọc Linh Hương xoa xoa mi tâm, hắn lúc nào cũng làm theo ý mình.
Hoàng Tần thức thời lui ra ngoài đứng canh cửa. Tứ nhi nhìn nàng chăm chú, đột nhiên có một cảm giác gì đó không thể nói ra mặt.
Ban đêm, Thượng Quan Vũ Hiên trở lại Thu Phong các, mặt ảm đạm không nói lên lời. Nghĩ đến những lời hôm nay Phụ hoàng nói, hắn lại càng thêm không hiểu.
“ Hiên nhi, hôm nay gọi con đến là do Phụ hoàng muốn con hiểu cho rõ tại sao ta lại đem Nguyệt Hương làm vương phi của con. Thực ra không hề có việc mẫu phi con chịu ơn gì của Lâm Chính Viễn, mà cái chính, là nàng là con gái của Vân Ngâm Mai. Vân gia đã có từ thời Thái tổ bình ổn đất nước, có công rất lớn, các vị Hoàng hậu và Quý phi hầu như đều xuất thân từ Vân gia. Nhưng cho đến đời của ta, chỉ còn lại có 2 nữ nhân là Vân Ngâm Mai và Vân Ngâm Huệ. Trận huyết chiến 12 năm trước đã có dính dáng đến Vân gia, khiến cho tất cả người Vân gia bị xử trảm, chỉ còn lại Ngâm Mai. Là Triều đình có lỗi với Vân gia trước, nên mới chuộc tội cho Ngâm Mai như vậy. Cho nên, con hãy đối xử tốt với Nguyệt Hương, đừng làm thương tổn nó.”
Vũ Hiên than nhẹ một tiếng. Trận huyết đồ 13 năm trước, lúc đó hắn mới 8 tuổi, cũng không nhớ rõ lắm. Hơn nữa, lần đó Phụ hoàng đã xâm chiếm một quốc gia khác làm thuộc địa, đưa Vân Lạc quốc trở thành cường quốc mạnh nhất trong Lục quốc.
Nhưng lúc nhắc đến 2 tỷ muội họ Vân, dường như Phụ hoàng đang cố nén cảm xúc gì đó.
Cạch một tiếng, cửa ngoài đóng lại, trước mặt Vũ Hiên là một lam y nam nhân, cầm chiết phiến trên tay. Hắn mệt mỏi nói:
“ Sao rồi?”
“ Không sao tra được kẻ đứng sau vụ bắt cóc vương phi của ngài.” Ảnh nhẹ nhàng ngồi xuống. “ Bởi vì 2 tên đó đã điên rồi. Lúc thì nói là nhận lệnh của chủ tử bọn hắn, lúc thì nói là vương phi ra lệnh bắt cóc. Nực cười thật.”
Vũ Hiên thoáng trầm tư. Dựa vào vẻ mặt của Trữ vương sáng nay thì có lẽ là hắn làm, nhưng mà có một cái gì đó rất lạ lùng.
“ Bỏ đi, tra về sự tình của 12 năm trước cho ta.”
Ảnh dường như có điều gì muốn nói, nhưng sau đó lại thôi, nhẹ nhàng xoay người trở ra như bóng ma chưa từng hiện hữu.
Thượng Quan Vũ Hiên nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy thân người nhẹ bẫng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đây là đâu? Vũ Hiên tự hỏi, sau đó bước đi như vô định, toàn bộ không gian đều một màu trắng xóa, hắn đi mãi, nhưng không tìm được lối ra. Đến lúc trong tâm có cảm giác không lành, thì ở phía trước là một con đường dẫn ra khu rừng. Xung quanh là cây cối um tùm, phía dưới chân cũng là sỏi đá.
Đến lúc hắn thắc mắc tại sao mình lại lạc đến chỗ này, thì thấy một nữ nhân mặc bạch y cũng đang nhìn ngó xung quanh.
Nàng đi qua hắn giống như không hề nhìn thấy hắn, chiếc mạng che không che giấu được đôi mắt to tròn long lanh như hồ nước. Không hiểu sao, hắn lại thấy nữ nhân này rất giống Nguyệt Hương.
Bước chân không tự chủ đi theo nàng cất tiếng gọi: “ Cô nương.. Cô nương……” Nhưng đáp lại hắn chẳng có gì cả, khiến cho Vũ Hiên chợt hiểu, có lẽ mình đang ở trong một thế giới kì quái. Hay là hắn đang mơ? Có lẽ vậy.
Bạch y nữ nhân dường như rất vui vẻ, nhưng ánh mặt trời càng lúc càng nóng khiến cho người nàng mồ hôi tuôn như suối. Đến lúc gặp một hồ nước, nàng vui vẻ cởi khăn che mặt ra, đưa tay lấy nước bưng lên miệng uống.
Lúc đó, Vũ Hiên cảm tưởng có lẽ mình đã nhìn thấy một tiên tử hạ phàm, nhan sắc kia có thể khiến cho hoa dung thất sắc, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa. Làn da trắng như bao phủ một lớp tuyết màu bạc mờ ảo, chiếc mũi nhỏ xinh như được chạm khắc khéo léo, mày liễu mắt phượng, lông mi cong dài như cánh bướm khẽ chớp, môi hồng phấn khẽ nhếch thành một nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
Nhưng hắn không hề thấy bất ngờ. Mà lại thấy quen thuộc.
Dường như………. đã từng……….
Nữ nhân thỏa mãn, thanh âm trong veo như chuông bạc cất lên:
“ Aaaaaaaaaa. Sư huynh, sao huynh lâu đến vậy, Hương nhi chờ rất lâu rồi a! Hừ, đáng ghét, suốt 16 năm trời ở trên núi, giờ mới xuống được mà lại khó chịu như vậy?”
Nàng mở miệng than vãn trách cứ, không hề để ý đến phía sau, một con rắn màu đỏ rực rỡ, nhẹ nhàng trườn đến, lưỡi thè ra rồi rụt vào tạo nên âm thanh rợn người.
“ Á.” Con rắn thành công cắn vào chân bạch y nữ nhân, khiến nàng vội vàng hất tung nó đi, con rắn thè lưỡi ra trườn vào bụi rậm, mà bạch y nữ nhân lúc này đã hoảng sợ đến mặt tái mét, chỗ bị cắn ở chân nhanh chóng sưng tấy biến thành màu đen. Đúng lúc nàng đang tuyệt vọng kêu Nhị sư huynh, một nam nhân mặc trường bào màu xám, tóc vấn lên bằng dây kim tuyến, nhanh chóng chạy đến nhìn vết thương kia, sau đó nói:
“ Cô nương, đắc tội.”
Hắn thẳng tay xé lấy chỗ ống quần của bạch y nữ nhân, sau đó buộc một mảnh vải vào chân nàng thật chặt để ngăn độc, nhanh nhẹn kề miệng xuống vết thương, hút từng chút chất độc ra.
Vũ Hiên đứng xa xa không thể nhìn rõ, bèn bước chân đến gần đó hơn. Từng ngụm máu độc được phun ra ngoài, đến khi máu có màu đỏ, nam nhân kia mới lấy trong người ra một lọ thuốc rắc lên chân nàng rồi băng lại. Bạch y nữ nhân vẫn chưa hết kinh sợ, khuôn mặt hoảng hốt, mồ hôi đọng lại trên trán. Hắn mở miệng:
“ Cô nương, đã không sao rồi. Chỉ cần nhanh chóng ra ngoài trấn tìm đại phu là được.” Xong xuôi mới ngẩng đầu lên.
Bạch y nữ nhân trong phút chốc cảm giác hô hấp của mình như bị ngưng lại, ánh mắt dừng lại trên người nam tử kia thật lâu. Ngũ quan thành thục, mày kiếm sắc lạnh nhưng không hề làm giảm đi vẻ phong nhã của hắn, ngược lại càng thêm phần ngạo khí. Đôi mắt ánh lên một sự ưu nhã, nhưng lại ẩn giấu cao ngạo khiến nàng không tự chủ bị vây hãm ở trong đó.
Nam nhân kia ngược lại chỉ có chút ngạc nhiên, nữ nhân này quả thật đúng là rất đẹp, chỉ là…….
“ Hương nhi…..” Phía xa vọng đến thanh âm vội vã, bạch y nữ nhân nhẹ kêu một tiếng: “ Nhị sư huynh.”
“ Cô nương đã có người đến cứu, vậy tại hạ xin được cáo từ.” Hắn đứng lên mỉm cười nhìn nàng.
Bạch y nữ nhân đỏ ửng mặt, vội vàng cười trừ che lấp đi xấu hổ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
“ Ta là Bạch Đinh Hương, không biết đại danh của ân nhân?”
“ Tại hạ là Dịch Hiên. Sau này hữu duyên sẽ gặp lại.” Nam nhân đó quay người ra đi, nhìn thấy mặt hắn, Vũ Hiên khiếp sợ không thôi, lúc đó, không gian như bị xoay thành một vòng tròn đồng tâm, hình ảnh 2 người kia cứ nhạt nhòa dần đi, đến lúc không thấy.
Hắn giật mình mở mắt, nhìn quanh vẫn là Thư phòng ở đêm tối, mồ hôi lạnh đã chảy khắp toàn thân.
Tại sao nam nhân kia lại có khuôn mặt giống hệt hắn?
“ Vương phi tỷ tỷ, không vào trong sao? Nhanh lên đi a!” Lâm Thư Uyển kéo tay nàng đi vào trong. Phía sau, ước chừng khoảng 5, 6 người cũng đang bước đến, ai cũng là nam thanh nữ tú, đỏ bừng mặt mũi ngượng ngùng nhìn đối phương. Lâm Thư Uyển chu môi tiếc nuối:
“ Hừ, đúng là lễ hội luôn là nơi kén phu thê tốt nhất. Vậy mà ta còn chưa tìm được Dạ ca ca.”
Linh Hương đã lấy lại được bình tĩnh, gạt bóng dáng kia ra sau đầu đánh giá xung quanh. Nhưng ngay lúc đó, hồng y nữ nhân vừa nãy đã bước ra, thanh âm trong vắt vang lên:
“ Các vị đã qua được vòng đầu tiên, vòng tiếp theo là vấn đáp.”
Sau đó nàng ta ra từng câu đố nhưng Linh Hương không hề có hứng thú nghe, ngược lại quay người thong thả nhìn từng góc một. Dường như cách bài trí ở đây đối với nàng cực kì quen thuộc.
Bốn phía được bao bởi hàng rào trắng, bên góc phía đông có bàn ghế bằng đá, hiển nhiên cũng đã rất lâu rồi. Tự động bước đi tách khỏi Lâm Thư Uyển và Tứ nhi đang cố gắng trả lời các câu hỏi, Ngọc Linh Hương dần bước đến hành lang mờ mờ không có ánh đèn, chỉ thấp thoáng nhìn qua ánh trăng rọi xuống.
***
“ Phụ thân, con muốn có xích đu.” Hình ảnh đứa bé lại nhạt nhòa hiện ra.
“ Chơi xích đu rất nguy hiểm.” Nữ nhân xinh đẹp từ ái nói, ôm lấy đứa bé xoa nhẹ.
“ Nhưng mà con muốn nha, ở nhà không có xích đu đâu. Lúc nào đi thăm Mai di con mới được ngồi một chút.” Đứa bé trề môi nói, ngân ngấn nước mắt.
“ Huệ nhi, đừng như vậy. Để cho Hương nhi chơi đi, ta sẽ làm một cái cho công chúa bé bỏng, hiếm khi chúng ta được đến đây.”
“ Phụ thân là tốt nhất.” Đứa bé mỉm cười thật tươi, chạy đến bên cạnh nam nhân anh tuấn hôn “ chụt” một cái lên má.
***
Linh Hương lắc mạnh đầu, hình ảnh đột nhiên biến mất, giống như thân thể có phản ứng, đi qua hành lang mù mịt 3 vòng. Dưới ánh trăng mờ ảo, gần trạc cây cổ thụ có một chiếc xích đu nhỏ. Nàng khẽ sờ nhẹ lên tấm gỗ, chợt nhìn thấy một vòng hoa nhỏ. Nàng vô thức nhấc vòng hoa lên ôm vào lòng, giống như đã rất quen thuộc.
Hoa vẫn còn tươi chứng tỏ mới được đặt ở đây không lâu. Nàng mỉm cười nhẹ nhàng, giống như được trở lại hồi còn bé, lúc mẹ vẫn còn, người hay dẫn nàng đi chơi công viên. Nàng cũng thích chơi xích đu nhất.
Khẽ khàng đặt vòng hoa lên trên đầu, Linh Hương ngồi xuống xích đu đẩy nhẹ.
Không khí vương mùi sương đêm dìu dịu, cộng thêm nhàn nhạt hương nhài khiến nàng cảm thấy dễ chịu. Gió lùa qua tai khiến khăn che mặt bay phấp phới.
Cảnh tượng đẹp không sao tả xiết.
Ở phía xa, một hắc y nam nhân đang uống rượu trong phòng, đôi mắt màu lam ẩn chứa đau thương thoáng qua, rượu vẫn tiếp tục được rót ra, sóng sánh trong chiếc li bạch ngọc.
Đột nhiên cảm nhận được tiếng động, hắn ngước mắt quay ra, thấy được bóng trắng trên chiếc xích đu, tròng mắt màu lam cơ hồ ngạc nhiên khôn cùng xen lẫn xúc động cùng kinh hỉ.
“ Choang” một tiếng, chén rượu rơi xuống đất, đổ vấy rượu ra ngoài sàn, hắc y nhảy ra ngoài, hướng đến phía đó mà phi thân.
Càng đến gần, tim hắn đập càng lúc càng mạnh, chính là nàng.
Linh Hương mặc dù đang chìm trong cảm xúc riêng nhưng linh tính của người có võ công đâu thể mất đi. Cảm nhận được có khí tức đang tiến đến, nàng vội vàng từ xích đu nhảy xuống, khăn che mặt và vòng hoa liền rơi ra ngoài, đang định nhặt lại thì đã thấy một hắc y nam nhân đứng đó.
Tròng mắt màu lam khi thấy nàng lập tức từ vui mừng chuyển sang ảm đạm, sau đó là giăng đầy sát khí. Không phải là nàng ư? Có lẽ hắn đã uống rượu quá nhiều mới nhận nhầm là nữ nhân này.
“ Sao ngươi dám ngồi lên đây, lấy cả hoa mà ta tặng cho nàng?” Hắn tức giận nói, cúi xuống cầm vòng hoa lên ôm vào ngực.
Linh Hương chỉ cảm thấy tròng mắt kia rất quen nhưng nhất thời không thể nhớ ra được là đã thấy ở đâu. Ngẫm lại, đúng là đã động vào đồ của người khác, vì vậy đành nhượng bộ.
“ Xin lỗi ngươi. Là ta nhất thời đường đột.”
“ Một tiếng là xong hay sao? Nếu nàng biết có người đã đụng vào đồ của nàng chắc chắn sẽ thương tâm.” Hắn bực bội nói, mắt dâng lên một tầng sát khí, chỉ có việc liên quan đến nàng mới có thể khiến hắn mất bình tĩnh.
Vừa nói, trong tay vừa xuất ra hàng loạt phi tiêu ném về phía nàng. Linh Hương mở to mắt, né người mà trong lòng hỗn loạn. Tên này đúng là quá không được bình thường đi. Chỉ là ngồi vào một chiếc xích đu thôi a! Có cần phải như muốn đòi mạng nàng không vậy?
Hắc y trong nháy mắt ngạc nhiên, có thể tránh được chiêu này của hắn cũng là một cao thủ. Nàng ta tới đây làm gì? Muốn dò xét?
Linh Hương không biết nói sao nữa, đúng lúc đó, một thiếu phụ mặc trang phục thanh nhã bước đến, thấy hắc y nam nhân tức giận, lại thấy có người lạ, liền hiểu chuyện gì xảy ra. Thở dài một tiếng nhẹ nhàng nói:
“ Cô nương xin hãy đi đi, hắn chính là tính tình không được tốt, cô nương hãy lượng thứ.”
“ Phu nhân đừng nói vậy, là ta có lỗi trước. Cáo từ.” Nói xong cúi người xuống, sau đó hướng đường cũ mà đi ra.
Thiếu phụ đột nhiên có cảm giác thấy quen thuộc không nói lên lời, đang định vươn tay gọi Linh Hương lại nhưng lúc đó hắc y tức giận nói:
“ Liên di, sao người lại cản con. Nàng ta dám động vào đồ của nàng.”
“ Tuấn nhi, đừng như vậy nữa, nàng cũng không rõ sống chết. Nếu biết con thành cái dạng này thì vui vẻ được hay sao?” Thiếu phụ trách cứ.
“ Nàng thích nhất là chơi xích đu, vẻ mặt tươi cười rạng rỡ đó vẫn in sâu trong lòng con.” Hắc y đau thương nắm lấy dây thừng, trong mắt nổi lên oán hận không nguôi. “ Tất cả là tại triều đình Vân Lạc quốc, tại tên cẩu hoàng đế Thượng Quan Tịch, con nhất định phải giết hắn trả thù.”
Thiếu phụ nhìn về nơi xa xăm. Rất lâu rồi, cảnh tượng đẹp đẽ đã chỉ còn trong quá khứ mà thôi. Bà đã sống nhiều hơn hắn 13 năm trời. Dựa vào đâu mà sống được như vậy? Chẳng qua chỉ là do ý nghĩ trả thù thôi thúc.
Đáng lẽ bà có thể nhìn hắn hạnh phúc đến già, con đàn cháu đống hòa thuận, nhưng chỉ vì Thượng Quan Tịch, một đêm máu chảy thành sông, lửa loạn khắp nơi. Hoàng triều không còn ai còn sống, hắn tắt hơi thở cuối cùng, nhưng lời cuối cùng vẫn là có thể ở bên cạnh người kia.
Bà không cần gì hết, thấy hắn sống là đủ, nhưng sao ông trời độc ác như vậy, ngay cả thứ nhỏ nhoi đó cũng không cho bà. Tương tư khổ, nhưng người khiến mình tương tư ra đi thì cuộc sống còn gì là ý nghĩa đây?
Hắc y chìm trong đau khổ ngã phịch xuống.
Nụ cười của nàng đã từng là nguồn sống duy nhất của hắn. Nhưng khi mất đi nàng, hắn còn có thể làm gì ngoài việc trả thù?
Trăng rọi lên hai người thứ ánh sáng bạc yếu ớt, vây hãm họ trong cảm xúc của chính mình.
***
Ngọc Linh Hương đi ra ngoài, đầu óc không ngừng nhớ đến đôi mắt xanh kia, nhưng càng nghĩ lại khiến đầu càng đau. Đến lúc gần quay trở lại lúc ban đầu, nghe thấy tiếng Tứ nhi hốt hoảng gọi, nàng mới lên tiếng:
“ Tứ nhi, ta ở đây.”
Tứ nhi kéo Lâm Thư Uyển ra khỏi chỗ đó đến gần Ngọc Linh Hương.
“ Tiểu thư làm em lo quá. Người vừa đi đâu vậy?”
“ Đi dạo chút thôi, giờ có thể đi về vương phủ. Thượng Quan Vũ Hiên phỏng chừng đang nguyền rủa ta.” Nàng nhún vai nói.
Thư Uyển ấm ức bù lu bù loa:
“ Hu hu. Tại sao muội không đoạt được giải chứ?”
“ Được rồi, tha cho ta. Uyển nhi……..”
Trên con thuyền nhỏ khác, một bạch y nam nhân chăm chú nhìn nàng, khóe miệng giương lên như cười. Chiết phiến nhẹ nâng một lọn tóc đỏ hất ra sau lưng. Phía sau, một hắc y nhỏ giọng nói:
“ Chúa thượng, bây giờ đi đâu ạ?”
“ Về thôi.”
Liếc nhìn bóng trắng thuần khiết, hắn nhắm mắt lại. Đã luân hồi tam kiếp, giờ mới lại được nhìn thấy nàng. Mặc dù cái giá phải trả không hề nhỏ, nhưng hắn vẫn không hối hận. Tha cho Thượng Quan Vũ Hiên, là vì hắn muốn quang minh chính đại lấy được tình cảm của nàng.
Còn vì…… nếu quá khứ phơi bày, thì thế giới này có còn toàn vẹn?
Hắn cũng vậy, Dư Nhược cũng không hơn. Hai con người giống nhau đến lạ kì!
Lần này Dư Nhược sẽ làm sao đây? Khi tái sinh lại là ca ca của chính kẻ mà mình đã từng hận nhất.
Kẻ đã từng khiến nàng phải chịu dày vò, oán hận thốt lên không bao giờ cần tái sinh.
***
Lúc bọn họ về đến Tĩnh vương phủ, trời đã tối đen như mực. Ngọc Linh Hương phải vận dụng tất cả các kĩ năng hùng biện của nàng để đuổi Lâm Thư Uyển về Uyển Thư các. Nói giỡn sao? Hôm nay nàng đã mệt muốn chết rồi, nàng ta còn muốn tâm sự thâu đêm. Vẫn là tìm cho mình một con đường sống đi thì hơn.
Lạ kì một điều, lúc nàng trở về không hề thấy Thượng Quan Vũ Hiên nữa. Chưa kịp thắc mắc, thì lúc đó, một hoàng y nữ nhân, chính là người đầu tiên nếm thử Áp lực trận của nàng lúc ngày đầu tiên sau thành thân đã bước vào giải thích:
“ Vương phi, Hoàng thượng đã truyền Vương gia vào cung từ trưa, vừa nãy người có truyền lệnh, vương phi cứ thong thả đi nghỉ. Có lẽ vương gia sẽ về muộn.”
“ Ân được rồi, ngươi tên là gì?” Linh Hương nhẹ nhàng nói.
“ Nô tì là Hoàng Tần.” Hoàng y đứng thẳng người, trên mặt là một bộ dáng thản nhiên, không hề gợn sóng.
Linh Hương âm thầm đánh giá nàng. Hoàng Tần cũng là một cao thủ không hề kém cỏi chút nào. Riêng năng lực trầm ổn kia cũng đã có rất ít người đạt được. Trong Tứ sắc cũng chỉ có Vỹ Thủy khiến nàng an tâm nhất, Lan nhi và Tử Viên hành sự phụ thuộc quá nhiều vào cảm tính.
“ Được rồi, ngươi có thể lui.” Linh Hương phất tay nói.
Hoàng Tần vẫn đứng yên như cũ, mở miệng:
“ Vương gia đã ra lệnh cho Hoàng Tần ở Minh Nguyệt cư để bảo vệ Vương phi.”
“ Nếu hắn đã nói vậy ta cũng đâu còn cách nào.” Ngọc Linh Hương xoa xoa mi tâm, hắn lúc nào cũng làm theo ý mình.
Hoàng Tần thức thời lui ra ngoài đứng canh cửa. Tứ nhi nhìn nàng chăm chú, đột nhiên có một cảm giác gì đó không thể nói ra mặt.
Ban đêm, Thượng Quan Vũ Hiên trở lại Thu Phong các, mặt ảm đạm không nói lên lời. Nghĩ đến những lời hôm nay Phụ hoàng nói, hắn lại càng thêm không hiểu.
“ Hiên nhi, hôm nay gọi con đến là do Phụ hoàng muốn con hiểu cho rõ tại sao ta lại đem Nguyệt Hương làm vương phi của con. Thực ra không hề có việc mẫu phi con chịu ơn gì của Lâm Chính Viễn, mà cái chính, là nàng là con gái của Vân Ngâm Mai. Vân gia đã có từ thời Thái tổ bình ổn đất nước, có công rất lớn, các vị Hoàng hậu và Quý phi hầu như đều xuất thân từ Vân gia. Nhưng cho đến đời của ta, chỉ còn lại có 2 nữ nhân là Vân Ngâm Mai và Vân Ngâm Huệ. Trận huyết chiến 12 năm trước đã có dính dáng đến Vân gia, khiến cho tất cả người Vân gia bị xử trảm, chỉ còn lại Ngâm Mai. Là Triều đình có lỗi với Vân gia trước, nên mới chuộc tội cho Ngâm Mai như vậy. Cho nên, con hãy đối xử tốt với Nguyệt Hương, đừng làm thương tổn nó.”
Vũ Hiên than nhẹ một tiếng. Trận huyết đồ 13 năm trước, lúc đó hắn mới 8 tuổi, cũng không nhớ rõ lắm. Hơn nữa, lần đó Phụ hoàng đã xâm chiếm một quốc gia khác làm thuộc địa, đưa Vân Lạc quốc trở thành cường quốc mạnh nhất trong Lục quốc.
Nhưng lúc nhắc đến 2 tỷ muội họ Vân, dường như Phụ hoàng đang cố nén cảm xúc gì đó.
Cạch một tiếng, cửa ngoài đóng lại, trước mặt Vũ Hiên là một lam y nam nhân, cầm chiết phiến trên tay. Hắn mệt mỏi nói:
“ Sao rồi?”
“ Không sao tra được kẻ đứng sau vụ bắt cóc vương phi của ngài.” Ảnh nhẹ nhàng ngồi xuống. “ Bởi vì 2 tên đó đã điên rồi. Lúc thì nói là nhận lệnh của chủ tử bọn hắn, lúc thì nói là vương phi ra lệnh bắt cóc. Nực cười thật.”
Vũ Hiên thoáng trầm tư. Dựa vào vẻ mặt của Trữ vương sáng nay thì có lẽ là hắn làm, nhưng mà có một cái gì đó rất lạ lùng.
“ Bỏ đi, tra về sự tình của 12 năm trước cho ta.”
Ảnh dường như có điều gì muốn nói, nhưng sau đó lại thôi, nhẹ nhàng xoay người trở ra như bóng ma chưa từng hiện hữu.
Thượng Quan Vũ Hiên nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy thân người nhẹ bẫng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đây là đâu? Vũ Hiên tự hỏi, sau đó bước đi như vô định, toàn bộ không gian đều một màu trắng xóa, hắn đi mãi, nhưng không tìm được lối ra. Đến lúc trong tâm có cảm giác không lành, thì ở phía trước là một con đường dẫn ra khu rừng. Xung quanh là cây cối um tùm, phía dưới chân cũng là sỏi đá.
Đến lúc hắn thắc mắc tại sao mình lại lạc đến chỗ này, thì thấy một nữ nhân mặc bạch y cũng đang nhìn ngó xung quanh.
Nàng đi qua hắn giống như không hề nhìn thấy hắn, chiếc mạng che không che giấu được đôi mắt to tròn long lanh như hồ nước. Không hiểu sao, hắn lại thấy nữ nhân này rất giống Nguyệt Hương.
Bước chân không tự chủ đi theo nàng cất tiếng gọi: “ Cô nương.. Cô nương……” Nhưng đáp lại hắn chẳng có gì cả, khiến cho Vũ Hiên chợt hiểu, có lẽ mình đang ở trong một thế giới kì quái. Hay là hắn đang mơ? Có lẽ vậy.
Bạch y nữ nhân dường như rất vui vẻ, nhưng ánh mặt trời càng lúc càng nóng khiến cho người nàng mồ hôi tuôn như suối. Đến lúc gặp một hồ nước, nàng vui vẻ cởi khăn che mặt ra, đưa tay lấy nước bưng lên miệng uống.
Lúc đó, Vũ Hiên cảm tưởng có lẽ mình đã nhìn thấy một tiên tử hạ phàm, nhan sắc kia có thể khiến cho hoa dung thất sắc, chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa. Làn da trắng như bao phủ một lớp tuyết màu bạc mờ ảo, chiếc mũi nhỏ xinh như được chạm khắc khéo léo, mày liễu mắt phượng, lông mi cong dài như cánh bướm khẽ chớp, môi hồng phấn khẽ nhếch thành một nụ cười khuynh đảo chúng sinh.
Nhưng hắn không hề thấy bất ngờ. Mà lại thấy quen thuộc.
Dường như………. đã từng……….
Nữ nhân thỏa mãn, thanh âm trong veo như chuông bạc cất lên:
“ Aaaaaaaaaa. Sư huynh, sao huynh lâu đến vậy, Hương nhi chờ rất lâu rồi a! Hừ, đáng ghét, suốt 16 năm trời ở trên núi, giờ mới xuống được mà lại khó chịu như vậy?”
Nàng mở miệng than vãn trách cứ, không hề để ý đến phía sau, một con rắn màu đỏ rực rỡ, nhẹ nhàng trườn đến, lưỡi thè ra rồi rụt vào tạo nên âm thanh rợn người.
“ Á.” Con rắn thành công cắn vào chân bạch y nữ nhân, khiến nàng vội vàng hất tung nó đi, con rắn thè lưỡi ra trườn vào bụi rậm, mà bạch y nữ nhân lúc này đã hoảng sợ đến mặt tái mét, chỗ bị cắn ở chân nhanh chóng sưng tấy biến thành màu đen. Đúng lúc nàng đang tuyệt vọng kêu Nhị sư huynh, một nam nhân mặc trường bào màu xám, tóc vấn lên bằng dây kim tuyến, nhanh chóng chạy đến nhìn vết thương kia, sau đó nói:
“ Cô nương, đắc tội.”
Hắn thẳng tay xé lấy chỗ ống quần của bạch y nữ nhân, sau đó buộc một mảnh vải vào chân nàng thật chặt để ngăn độc, nhanh nhẹn kề miệng xuống vết thương, hút từng chút chất độc ra.
Vũ Hiên đứng xa xa không thể nhìn rõ, bèn bước chân đến gần đó hơn. Từng ngụm máu độc được phun ra ngoài, đến khi máu có màu đỏ, nam nhân kia mới lấy trong người ra một lọ thuốc rắc lên chân nàng rồi băng lại. Bạch y nữ nhân vẫn chưa hết kinh sợ, khuôn mặt hoảng hốt, mồ hôi đọng lại trên trán. Hắn mở miệng:
“ Cô nương, đã không sao rồi. Chỉ cần nhanh chóng ra ngoài trấn tìm đại phu là được.” Xong xuôi mới ngẩng đầu lên.
Bạch y nữ nhân trong phút chốc cảm giác hô hấp của mình như bị ngưng lại, ánh mắt dừng lại trên người nam tử kia thật lâu. Ngũ quan thành thục, mày kiếm sắc lạnh nhưng không hề làm giảm đi vẻ phong nhã của hắn, ngược lại càng thêm phần ngạo khí. Đôi mắt ánh lên một sự ưu nhã, nhưng lại ẩn giấu cao ngạo khiến nàng không tự chủ bị vây hãm ở trong đó.
Nam nhân kia ngược lại chỉ có chút ngạc nhiên, nữ nhân này quả thật đúng là rất đẹp, chỉ là…….
“ Hương nhi…..” Phía xa vọng đến thanh âm vội vã, bạch y nữ nhân nhẹ kêu một tiếng: “ Nhị sư huynh.”
“ Cô nương đã có người đến cứu, vậy tại hạ xin được cáo từ.” Hắn đứng lên mỉm cười nhìn nàng.
Bạch y nữ nhân đỏ ửng mặt, vội vàng cười trừ che lấp đi xấu hổ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
“ Ta là Bạch Đinh Hương, không biết đại danh của ân nhân?”
“ Tại hạ là Dịch Hiên. Sau này hữu duyên sẽ gặp lại.” Nam nhân đó quay người ra đi, nhìn thấy mặt hắn, Vũ Hiên khiếp sợ không thôi, lúc đó, không gian như bị xoay thành một vòng tròn đồng tâm, hình ảnh 2 người kia cứ nhạt nhòa dần đi, đến lúc không thấy.
Hắn giật mình mở mắt, nhìn quanh vẫn là Thư phòng ở đêm tối, mồ hôi lạnh đã chảy khắp toàn thân.
Tại sao nam nhân kia lại có khuôn mặt giống hệt hắn?
/79
|