"Không tốt" Liễu Tú Nhã đột nhiên nói.
Bon họ sở dĩ phát hiện đống bùn thịt này là bởi vì thanh âm của giọt nước rớt xuống, giọt thứ hai rơi xuống đã cắn nuốt Đằng Huyết của Hạ Hầu Nghị, sau đó bò trở lại, như vậy_______giọt đầu tiên của đống bùn thịt này đi đâu rồi.
Nghĩ đến đây, Liễu Tú Nhã vội nói lớn: "Mọi người cẩn thận xung quanh, cái thứ kia nhỏ xuống đến hai giọt nước thịt"
Mấy người còn lại cũng nghĩ đến một màn lúc đầu nhìn thấy đống bùn thịt này, lập tức nhìn xung quanh để tìm kiếm.
"Tú Nhã, cẩn thận" Lâm Hạo trạch lớn tiếng thét lên.
Liễu Tú Nhã trong lòng cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy chân trái tê rần. Nàng cúi đầu nhìn xuống, toàn bộ linh lực mà nàng thả ra điều bị giọt nước thịt kia cắn nuốt, mà nó đã bám trên bàn chân trái của nàng, đang muốn dung nhập vào trong cơ thể .
"Không được tới đây" Liễu Tú Nhã hét lớn, nàng điều động linh lực roàn bộ ập xuống chân trái muốn bức giọt nước thịt kia, vừa rồi giọt nước thịt thôn phệ Đằng Huyết nàng điều nhìn rõ quá trình, Đằng Huyết to lớn liền hóa thành vũng máu, sáp nhập vào trong cơ thể giọt nước thịt.
Cơ thể mình sợ rằng không thể kiên trì lâu hơn so với Đằng Huyết kia, cả đám mà nhào lên thì không lẽ cấp cái đống thịt đó làm bữa ăn thêm sao.
"Chết tiệt, tiểu Nhã"
"Nhã nhi"
"Nhã tỷ, mau đánh bật nó đi"
Ba người Ngọc Lan Hân khó khăn bắt trụ 6 người kia không nhào qua thật khó, Liễu Tú Nhã chỉ cảm thây chân trái từ bàn chân kéo dài lên trên tê dại mà linh lực trên người thì liên tục bị xoáy mòn, thoát phá ra khỏi cơ thể.
"Ông___" Âm huyền kiếm cảm nhận được nàng nguy hiểm rung lên trong linh thức của nàng, Âm Huyền kiếm hóa thành một đạo quang mang hướng trong cơ thể của nàng thẳng tắp hướng về chân trái bay thẳng đi.
Liễu Tú Nhã chỉ cảm thấy luồng tê dài theo Âm Huyền kiếm từ từ rút đi, linh lực trên người cũng quay về sự khống chế của nàng.
"Xèo____" giọt nước thịt vốn bám vào trên chân nàng bị Âm Huyền kiếm đốt cháy khét, rớt xuống đất.
Liễu Tú Nhã nhìn giọt nước thịt bị cháy đen thui kia mà lòng sợ hãi, không ngờ một giọt nước nho nhỏ lại thiếu chút nữa lấy mạng nàng, cái thứ này mà có nhiều hơn nữa thì không phải không còn chốn dung thân cho mọi người sao.
"Cẩn thận con quái vật kia công kích nữa" Liễu Tú Nhã không dám thả lỏng, vội nhắc nhở mọi người.
"Nó chạy mất rồi" Võ Dũng mới phát giác, cái thứ bùn thịt kia dĩ nhiên đã không thấy
Mọi người điều nhìn nhau ngay cả Liễu Tú Nhã cũng thở ra một hơi. Sau đó, sáu người đàn ông điều bu lại bên Liễu Tú Nhã nhìn nàng chằm chằm, thật ra họ muốn ôm lắm nhưng lại không dám.
"Được rồi, ta không sao" Liễu Tú Nhã biết bọn họ quan tâm, nàng chần chờ một lát rồi đưa tay vỗ vỗ vai từng người giống như an ủi.
Đáng tiếc bọn họ không nhận sự an ủi này, vẫn nhìn chằm chằm nàng, Liễu Tú Nhã trong lòng bất đắc dĩ, nàng không biết bọn họ đối với nàng có tâm tư như thế tự bao giờ nhưng nàng không hề cảm thấy phản cảm, vốn là với tu luyện đến Trúc Cơ còn thêm Huyết Âm Tâm Kinh không nói tại mạt thế đầy rẫy hiểm nguy này tung hoành ngang dọc nhưng ích ra cũng bảo đảm an toàn, thật không ngờ đi một chuyến Thanh Hà trấn thì thiếu chút nữa nạp mạng, xem ra là năng lực nàng chưa đủ cao, phải gia tăng tu luyện mới được.
"Được rồi, tính đứng đây cả đời sao bây giờ nên thảo luận phải làm sao bây giờ" Liễu Tú Nhã xoa xoa thái dương bất đắc dĩ nói với mấy tên môn thần này.
Ngọc Lan Hân sắc mặt khó coi nói: "Nhã tỷ, quái vật kia không biết chạy đi đâu, chúng ta lại không thể quay lại, giờ sao đây"
"Mạt thế đến nhiều thứ mà chúng ta không biết cũng là bình thường, chúng ta đã tới đây không thể lựa chọn cách khác, chỉ đành kiến trì đi tiếp, mọi người cẩn thận chút" Tống Cảnh Hàn nghiêm nghị nói.
Mọi người nhớ đến quái vật kia sắc mặt điều nặng nề nhưng quả thật họ đã không còn đường lui, đoàn người thận trọng mà hướng về phía trước đi tới.
Mọi người đi tới trạm ga xe điện ngầm, nơi hành khách ngồi chờ xe, trên tường có gắn một ích bóng đen không hiểu sao chúng vẫn còn phát sáng, ánh đèn nhẹ nhẹ u u chiếu ra trạm xe trống trãi mà hoang vắng.
"Trạm xe này có lẽ đang xây dựng" Mộc Tuấn Khanh quan sát một hồi rồi nói.
"Có mùi của máu" Hạ Hầu Nghị nheo mắt, thả ra Đằng Huyết khiến nó lớn dần lên, Đằng Huyết như có sức sống từ sau lưng hắn nhẹ nhàng lắc lư, gắt gao nhìn chằm chằm một phương hướng đại sảnh.
"Mũi thật linh" Một giọng nữ thanh thúy dễ nghe vang lên từ một góc đường hầm, mọi người nhìn về phía đó thì nhất thời hít một ngụm khí lạnh, một nữ tử trên vai bị thương đi tới.
Cô gái kia dung nhan xinh đẹp lạnh lùng, tướng mạo tinh xảo, một đôi mắt phượng thâm thúy dịu dàng khi nhìn người thì mang cảm giác ôn nhu vô cùng, vô luận dựa theo tiêu chuẩn gì thì cũng nhìn ra đây là một vị đầy đủ tiêu chuẩn gọi mỹ nhân, nhưng khiến mọi người khiếp sợ chính là gương mặt đó, đẹp thì không ai phản bác nhưng____nhìn sao cũng thấy giống y đúc Liễu Tú Nhã
Bon họ sở dĩ phát hiện đống bùn thịt này là bởi vì thanh âm của giọt nước rớt xuống, giọt thứ hai rơi xuống đã cắn nuốt Đằng Huyết của Hạ Hầu Nghị, sau đó bò trở lại, như vậy_______giọt đầu tiên của đống bùn thịt này đi đâu rồi.
Nghĩ đến đây, Liễu Tú Nhã vội nói lớn: "Mọi người cẩn thận xung quanh, cái thứ kia nhỏ xuống đến hai giọt nước thịt"
Mấy người còn lại cũng nghĩ đến một màn lúc đầu nhìn thấy đống bùn thịt này, lập tức nhìn xung quanh để tìm kiếm.
"Tú Nhã, cẩn thận" Lâm Hạo trạch lớn tiếng thét lên.
Liễu Tú Nhã trong lòng cả kinh, còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy chân trái tê rần. Nàng cúi đầu nhìn xuống, toàn bộ linh lực mà nàng thả ra điều bị giọt nước thịt kia cắn nuốt, mà nó đã bám trên bàn chân trái của nàng, đang muốn dung nhập vào trong cơ thể .
"Không được tới đây" Liễu Tú Nhã hét lớn, nàng điều động linh lực roàn bộ ập xuống chân trái muốn bức giọt nước thịt kia, vừa rồi giọt nước thịt thôn phệ Đằng Huyết nàng điều nhìn rõ quá trình, Đằng Huyết to lớn liền hóa thành vũng máu, sáp nhập vào trong cơ thể giọt nước thịt.
Cơ thể mình sợ rằng không thể kiên trì lâu hơn so với Đằng Huyết kia, cả đám mà nhào lên thì không lẽ cấp cái đống thịt đó làm bữa ăn thêm sao.
"Chết tiệt, tiểu Nhã"
"Nhã nhi"
"Nhã tỷ, mau đánh bật nó đi"
Ba người Ngọc Lan Hân khó khăn bắt trụ 6 người kia không nhào qua thật khó, Liễu Tú Nhã chỉ cảm thây chân trái từ bàn chân kéo dài lên trên tê dại mà linh lực trên người thì liên tục bị xoáy mòn, thoát phá ra khỏi cơ thể.
"Ông___" Âm huyền kiếm cảm nhận được nàng nguy hiểm rung lên trong linh thức của nàng, Âm Huyền kiếm hóa thành một đạo quang mang hướng trong cơ thể của nàng thẳng tắp hướng về chân trái bay thẳng đi.
Liễu Tú Nhã chỉ cảm thấy luồng tê dài theo Âm Huyền kiếm từ từ rút đi, linh lực trên người cũng quay về sự khống chế của nàng.
"Xèo____" giọt nước thịt vốn bám vào trên chân nàng bị Âm Huyền kiếm đốt cháy khét, rớt xuống đất.
Liễu Tú Nhã nhìn giọt nước thịt bị cháy đen thui kia mà lòng sợ hãi, không ngờ một giọt nước nho nhỏ lại thiếu chút nữa lấy mạng nàng, cái thứ này mà có nhiều hơn nữa thì không phải không còn chốn dung thân cho mọi người sao.
"Cẩn thận con quái vật kia công kích nữa" Liễu Tú Nhã không dám thả lỏng, vội nhắc nhở mọi người.
"Nó chạy mất rồi" Võ Dũng mới phát giác, cái thứ bùn thịt kia dĩ nhiên đã không thấy
Mọi người điều nhìn nhau ngay cả Liễu Tú Nhã cũng thở ra một hơi. Sau đó, sáu người đàn ông điều bu lại bên Liễu Tú Nhã nhìn nàng chằm chằm, thật ra họ muốn ôm lắm nhưng lại không dám.
"Được rồi, ta không sao" Liễu Tú Nhã biết bọn họ quan tâm, nàng chần chờ một lát rồi đưa tay vỗ vỗ vai từng người giống như an ủi.
Đáng tiếc bọn họ không nhận sự an ủi này, vẫn nhìn chằm chằm nàng, Liễu Tú Nhã trong lòng bất đắc dĩ, nàng không biết bọn họ đối với nàng có tâm tư như thế tự bao giờ nhưng nàng không hề cảm thấy phản cảm, vốn là với tu luyện đến Trúc Cơ còn thêm Huyết Âm Tâm Kinh không nói tại mạt thế đầy rẫy hiểm nguy này tung hoành ngang dọc nhưng ích ra cũng bảo đảm an toàn, thật không ngờ đi một chuyến Thanh Hà trấn thì thiếu chút nữa nạp mạng, xem ra là năng lực nàng chưa đủ cao, phải gia tăng tu luyện mới được.
"Được rồi, tính đứng đây cả đời sao bây giờ nên thảo luận phải làm sao bây giờ" Liễu Tú Nhã xoa xoa thái dương bất đắc dĩ nói với mấy tên môn thần này.
Ngọc Lan Hân sắc mặt khó coi nói: "Nhã tỷ, quái vật kia không biết chạy đi đâu, chúng ta lại không thể quay lại, giờ sao đây"
"Mạt thế đến nhiều thứ mà chúng ta không biết cũng là bình thường, chúng ta đã tới đây không thể lựa chọn cách khác, chỉ đành kiến trì đi tiếp, mọi người cẩn thận chút" Tống Cảnh Hàn nghiêm nghị nói.
Mọi người nhớ đến quái vật kia sắc mặt điều nặng nề nhưng quả thật họ đã không còn đường lui, đoàn người thận trọng mà hướng về phía trước đi tới.
Mọi người đi tới trạm ga xe điện ngầm, nơi hành khách ngồi chờ xe, trên tường có gắn một ích bóng đen không hiểu sao chúng vẫn còn phát sáng, ánh đèn nhẹ nhẹ u u chiếu ra trạm xe trống trãi mà hoang vắng.
"Trạm xe này có lẽ đang xây dựng" Mộc Tuấn Khanh quan sát một hồi rồi nói.
"Có mùi của máu" Hạ Hầu Nghị nheo mắt, thả ra Đằng Huyết khiến nó lớn dần lên, Đằng Huyết như có sức sống từ sau lưng hắn nhẹ nhàng lắc lư, gắt gao nhìn chằm chằm một phương hướng đại sảnh.
"Mũi thật linh" Một giọng nữ thanh thúy dễ nghe vang lên từ một góc đường hầm, mọi người nhìn về phía đó thì nhất thời hít một ngụm khí lạnh, một nữ tử trên vai bị thương đi tới.
Cô gái kia dung nhan xinh đẹp lạnh lùng, tướng mạo tinh xảo, một đôi mắt phượng thâm thúy dịu dàng khi nhìn người thì mang cảm giác ôn nhu vô cùng, vô luận dựa theo tiêu chuẩn gì thì cũng nhìn ra đây là một vị đầy đủ tiêu chuẩn gọi mỹ nhân, nhưng khiến mọi người khiếp sợ chính là gương mặt đó, đẹp thì không ai phản bác nhưng____nhìn sao cũng thấy giống y đúc Liễu Tú Nhã
/64
|