Trong phòng bệnh
- Mẹ ơi! Huhu. Con nhớ mẹ lắm! - Nhi khóc nức nở rồi sà vào lòng bà Như Hạ.
Còn nó, ko hề nói bất cứ câu gì mà chỉ lặng lẽ khóc rồi ôm chặt lấy mẹ.
Bà Hạ cũng mỉm cười với hai hàng nước mắt mà ôm hai đứa con gái vào lòng để tìm lại được cảm giác thân quen như ngày nào.
- Ngoan! Đừng khóc nữa... Xem nào, hai đứa lớn quá rồi! - Bà Hạ xoa đầu cả hai, giọng có chút yếu ớt trong nước mắt.
Khóc mừng một hồi lâu, như chợt nhớ ra điều gì đó, Thiên Chi rời lòng mẹ chạy ra khỏi phòng bệnh. Nó gặp Hải Phong đang ngồi bên ngoài, nét mặt buồn bã.
- Phong..! Sao em lại ngồi đây!
- Chị hai em.........
- Đứa em ngốc này! Đi với chị nào! - Nó kéo tay Hải Phong đi vào phòng bệnh, cậu chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
- Mẹ. Giới thiệu với mẹ đây là......
- Hải Phong.
Lời nó còn chưa nói xong đã bị giọng bà Hạ cắt đứt. Cả lũ trố mắt nhìn mẹ mình vừa gọi tên Phong.
Bà Hạ mỉm cười hiền hậu với Phong, đưa 1 tay ra phía trước
- Con trai ngoan. Lại đây nào!
Nước mắt trào ra, Hải Phong xúc động, nhanh như sóc lao vào lòng Bà Hạ.
Bà ôm lấy Phong, vỗ vỗ lưng cậu.
- Cho con được...gọi một tiếng mẹ được ko ạ? - Phong e dè hỏi
- Sao lại ko? Con là con trai của mẹ, đương nhiên phải gọi mẹ là mẹ rồi!
- Cảm ơn mẹ... Mẹ! Con ...yêu mẹ nhiều lắm!
Trong gian phòng nhỏ trắng xoá toàn mùi thuốc giờ đây đã trở nên ấm cúng lạ thường, không còn cái vẻ lạnh lẽo của bệnh viện nữa mà thay vào đó là một ko khí hạnh phúc của một gia đình nhỏ tưởng như đã chia lìa 6 năm nay được đoàn tụ.
- Me. Sao mẹ biết Phong? - Nó tò mò hỏi.
- Thực ra 6 năm nay thể xác mẹ liệt nhưng tinh thần lại vẫn tỉnh táo. Các con nói gì, chăm sóc mẹ thế nào, mẹ đều biết. Hải Phong là một đứa ngoan, nó hay đọc truyện và tâm sự với mẹ. Những lời động viên yêu thương của nó đã giúp mẹ hiểu rằng mẹ ko thể nằm mãi ở đây được, các con cần mẹ. Các con vì mẹ mà chịu khổ rồi. Mẹ xin lỗi!
Bà Hạ cúi xuống ngắm từng đường nét trông khôi ngô có chút trẻ con trên gương mặt Hải Phong và Nhi đang ngủ gục trong lòng mình, nước mắt lại một lần nữa rơi. Đã đến lúc bà nên trở lại cho các con mình một cuộc sống hạnh phúc và đầy đủ. Đó cũng là những gì mà bà đã hứa với người chồng cũng là ba tụi nó trong giấc mơ.
\\\" Con gà ngốc này, bận gì mà cũng ko nói với người ta một tiếng, làm người ta lo chết đi được\\\"
Hữu Duy gối tay vào gốc cây long não, đôi mắt nhắm hờ, miệng vẫn còn lẩm bẩm.
Giật mình, một vòng tay ôm chầm lấy cậu , hôn nhẹ vào má cậu.
Hữu Duy mở mắt, phát hiện người trước mắt ko phải người mình đang mong chờ nên ánh mắt có tia thất vọng nhìn người đó.
- Quyên Quyên ,Em làm gì vậy?
- Hihi. Người yêu làm vậy có gì lạ đâu chứ! - Mỹ Quyên ôm chặt tay đối phương, vui vẻ cười nói
\\\" Người yêu \\\"? Hai từ này đối với Hữu Duy mà nói thì nó đã là quá khứ của 2 năm trước rồi, và hiện tại định nghĩa nó trong cậu đã dành cho một người luôn làm cậu vui vẻ và thoải mái khi ở cạnh người đó.
Kéo tay Mỹ Quyên ra khỏi tay mình,
- Anh có chuyện muốn nói.
Thái độ của Hữu Duy làm cô có phần hụt hẫng nhưng vẫn cố ra vẻ ngây thơ nhìn cậu chờ đợi lời nói.
- Quan hệ của chúng ta nên chấm dứt tại đây thôi! Anh mệt mỏi lắm rồi.
Sững người, cô vừa nghe nhầm? Là cậu vừa nói chấm dứt? Chuyện gì chứ?
- Chấm dứt? Em ko hiểu
- Chúng ta ko còn là người yêu của nhau nữa.
Cô ngây người nhìn cậu, ý cậu muốn chia tay sao? Cô tuyệt đối ko bao giờ để chuyện đó xảy ra.
- Cho em lý do được ko?
- Tình yêu của chúng ta ko tồn tại, bây giờ và mãi mãi.
- Anh nói dối. Em ko tin. Anh ko phải Hữu Duy mà em yêu. - Mỹ Quyên túm cổ áo cậu.
- Phải. Hữu Duy yêu em đã chết rồi. Chết theo tình yêu mù quáng có em rồi.
Thẫn thờ buông tay khỏi cổ áo cậu.
- Sao anh đối với em lại như vậy.
Câu đó phải là cậu hỏi cô mới phải. Trong lúc cậu khó khăn buồn tẻ sao cô không ở bên cậu mà lại chạy theo người khác. Sao bây giờ muốn quay lại cùng cậu tiếp tục yêu chứ. Quá đủ rồi, cậu ko muốn lặp lại sai lầm thêm lần nữa, cậu đã nhận ra rằng từ trước tới giờ cô không hề yêu cậu, cái đó ko phải tình yêu. Với cậu, cô giờ chỉ như một người bạn, người em gái ko hơn ko kém.
Cậu chỉ muốn dành tất cả yêu thương của mình cho người cậu thực sự yêu cho dù người đó có hay ko chấp nhận cậu.
Khoảng thời gian đã qua tuy ko dài nhưng cũng đủ để cậu nhận ra một điều : cậu đã yêu gà ngốc đó. Là yêu chứ ko còn đơn thuần là thích nữa.
- Vì cô ta phải ko?
- Không vì ai cả! Anh thấy như vậy là quá đủ rồi!
Hữu Duy quay lưng bỏ đi để mình Mỹ Quyên đứng chôn trân tại chỗ.
Vô cùng căm phẫn Thiên Chi, cô cho rằng chính nó đã cướp đi Hữu Duy từ tay mình. Trước đây cô đã quá coi thường Chi, sở dĩ cô không có bất kỳ hành động gì với nó vì theo cô nghĩ một đứa con gái nghèo lại ko xinh đẹp bằng mình sẽ ko thể nào thu hút Hữu Duy. Nhưng thật sự cô đã lầm.
Cô từ Mĩ quay về Việt Nam cũng là để hàn gắn tình cảm với Hữu Duy và cũng còn vì mục đích sâu xa. Nếu như kết hôn với cậu, cô không những chẳng thiệt hại mà còn có lợi nhiều là đằng khác. Cậu vừa đẹp trai, tài giỏi, lại là công tử nhà giàu, thử hỏi xem có cô gái nào lại không mơ ước có được người chồng như cậu chứ! Hơn nữa cô sẽ trở thành vị phu nhân tương lai của một tập đoàn mạnh mẽ nhà họ Hàn, lúc đó cô sẽ được nổi tiếng và còn có thể giúp tập đoàn ba mình giải quyết về kinh tế rất nhiều.
Lúc ở Mĩ, cô rất tự tin vào bản thân mình, cô đi cùng người bạn tên Kun và cũng là bạn trai mới của cô 2 năm trước nhưng cô lại bỏ rơi anh mà một mình chạy về Việt Nam thực hiện ý đồ và cũng là mệnh lệnh của ba mình.
Cô rất tự tin vào bản thân mình, tự tin rằng Cô vẫn có thể thu hút được Hữu Duy, vẫn sẽ được cậu yêu như ngày nào.
2 năm cô bỏ đi ko một lần liên lạc đã khiến trái tim Hữu Duy tổn thương rất nhiều. Cho đến ngày gặp được Chi, trái tim vốn đóng cửa nay lại một lần rung động. Cậu yêu sự đáng yêu, tính cách trẻ con rất chân thật của nó chứ không phải vì vẻ bề ngoài. Thu hút cậu nhất chính là đôi mắt đen trong veo ánh kim cương của nó, đôi mắt mà cậu thấy vô cùng quen thuộc, không nhớ rằng cậu đã gặp nó ở đâu đó rồi. Nhưng đôi mắt nó làm cậu mang máng nhớ về cô bé hồi nhỏ cậu gặp trong sở thú và cũng là người hàng xóm cũ của mình, rất ngây thơ và đáng yêu.
- Mẹ ơi! Huhu. Con nhớ mẹ lắm! - Nhi khóc nức nở rồi sà vào lòng bà Như Hạ.
Còn nó, ko hề nói bất cứ câu gì mà chỉ lặng lẽ khóc rồi ôm chặt lấy mẹ.
Bà Hạ cũng mỉm cười với hai hàng nước mắt mà ôm hai đứa con gái vào lòng để tìm lại được cảm giác thân quen như ngày nào.
- Ngoan! Đừng khóc nữa... Xem nào, hai đứa lớn quá rồi! - Bà Hạ xoa đầu cả hai, giọng có chút yếu ớt trong nước mắt.
Khóc mừng một hồi lâu, như chợt nhớ ra điều gì đó, Thiên Chi rời lòng mẹ chạy ra khỏi phòng bệnh. Nó gặp Hải Phong đang ngồi bên ngoài, nét mặt buồn bã.
- Phong..! Sao em lại ngồi đây!
- Chị hai em.........
- Đứa em ngốc này! Đi với chị nào! - Nó kéo tay Hải Phong đi vào phòng bệnh, cậu chỉ biết cúi gằm mặt xuống.
- Mẹ. Giới thiệu với mẹ đây là......
- Hải Phong.
Lời nó còn chưa nói xong đã bị giọng bà Hạ cắt đứt. Cả lũ trố mắt nhìn mẹ mình vừa gọi tên Phong.
Bà Hạ mỉm cười hiền hậu với Phong, đưa 1 tay ra phía trước
- Con trai ngoan. Lại đây nào!
Nước mắt trào ra, Hải Phong xúc động, nhanh như sóc lao vào lòng Bà Hạ.
Bà ôm lấy Phong, vỗ vỗ lưng cậu.
- Cho con được...gọi một tiếng mẹ được ko ạ? - Phong e dè hỏi
- Sao lại ko? Con là con trai của mẹ, đương nhiên phải gọi mẹ là mẹ rồi!
- Cảm ơn mẹ... Mẹ! Con ...yêu mẹ nhiều lắm!
Trong gian phòng nhỏ trắng xoá toàn mùi thuốc giờ đây đã trở nên ấm cúng lạ thường, không còn cái vẻ lạnh lẽo của bệnh viện nữa mà thay vào đó là một ko khí hạnh phúc của một gia đình nhỏ tưởng như đã chia lìa 6 năm nay được đoàn tụ.
- Me. Sao mẹ biết Phong? - Nó tò mò hỏi.
- Thực ra 6 năm nay thể xác mẹ liệt nhưng tinh thần lại vẫn tỉnh táo. Các con nói gì, chăm sóc mẹ thế nào, mẹ đều biết. Hải Phong là một đứa ngoan, nó hay đọc truyện và tâm sự với mẹ. Những lời động viên yêu thương của nó đã giúp mẹ hiểu rằng mẹ ko thể nằm mãi ở đây được, các con cần mẹ. Các con vì mẹ mà chịu khổ rồi. Mẹ xin lỗi!
Bà Hạ cúi xuống ngắm từng đường nét trông khôi ngô có chút trẻ con trên gương mặt Hải Phong và Nhi đang ngủ gục trong lòng mình, nước mắt lại một lần nữa rơi. Đã đến lúc bà nên trở lại cho các con mình một cuộc sống hạnh phúc và đầy đủ. Đó cũng là những gì mà bà đã hứa với người chồng cũng là ba tụi nó trong giấc mơ.
\\\" Con gà ngốc này, bận gì mà cũng ko nói với người ta một tiếng, làm người ta lo chết đi được\\\"
Hữu Duy gối tay vào gốc cây long não, đôi mắt nhắm hờ, miệng vẫn còn lẩm bẩm.
Giật mình, một vòng tay ôm chầm lấy cậu , hôn nhẹ vào má cậu.
Hữu Duy mở mắt, phát hiện người trước mắt ko phải người mình đang mong chờ nên ánh mắt có tia thất vọng nhìn người đó.
- Quyên Quyên ,Em làm gì vậy?
- Hihi. Người yêu làm vậy có gì lạ đâu chứ! - Mỹ Quyên ôm chặt tay đối phương, vui vẻ cười nói
\\\" Người yêu \\\"? Hai từ này đối với Hữu Duy mà nói thì nó đã là quá khứ của 2 năm trước rồi, và hiện tại định nghĩa nó trong cậu đã dành cho một người luôn làm cậu vui vẻ và thoải mái khi ở cạnh người đó.
Kéo tay Mỹ Quyên ra khỏi tay mình,
- Anh có chuyện muốn nói.
Thái độ của Hữu Duy làm cô có phần hụt hẫng nhưng vẫn cố ra vẻ ngây thơ nhìn cậu chờ đợi lời nói.
- Quan hệ của chúng ta nên chấm dứt tại đây thôi! Anh mệt mỏi lắm rồi.
Sững người, cô vừa nghe nhầm? Là cậu vừa nói chấm dứt? Chuyện gì chứ?
- Chấm dứt? Em ko hiểu
- Chúng ta ko còn là người yêu của nhau nữa.
Cô ngây người nhìn cậu, ý cậu muốn chia tay sao? Cô tuyệt đối ko bao giờ để chuyện đó xảy ra.
- Cho em lý do được ko?
- Tình yêu của chúng ta ko tồn tại, bây giờ và mãi mãi.
- Anh nói dối. Em ko tin. Anh ko phải Hữu Duy mà em yêu. - Mỹ Quyên túm cổ áo cậu.
- Phải. Hữu Duy yêu em đã chết rồi. Chết theo tình yêu mù quáng có em rồi.
Thẫn thờ buông tay khỏi cổ áo cậu.
- Sao anh đối với em lại như vậy.
Câu đó phải là cậu hỏi cô mới phải. Trong lúc cậu khó khăn buồn tẻ sao cô không ở bên cậu mà lại chạy theo người khác. Sao bây giờ muốn quay lại cùng cậu tiếp tục yêu chứ. Quá đủ rồi, cậu ko muốn lặp lại sai lầm thêm lần nữa, cậu đã nhận ra rằng từ trước tới giờ cô không hề yêu cậu, cái đó ko phải tình yêu. Với cậu, cô giờ chỉ như một người bạn, người em gái ko hơn ko kém.
Cậu chỉ muốn dành tất cả yêu thương của mình cho người cậu thực sự yêu cho dù người đó có hay ko chấp nhận cậu.
Khoảng thời gian đã qua tuy ko dài nhưng cũng đủ để cậu nhận ra một điều : cậu đã yêu gà ngốc đó. Là yêu chứ ko còn đơn thuần là thích nữa.
- Vì cô ta phải ko?
- Không vì ai cả! Anh thấy như vậy là quá đủ rồi!
Hữu Duy quay lưng bỏ đi để mình Mỹ Quyên đứng chôn trân tại chỗ.
Vô cùng căm phẫn Thiên Chi, cô cho rằng chính nó đã cướp đi Hữu Duy từ tay mình. Trước đây cô đã quá coi thường Chi, sở dĩ cô không có bất kỳ hành động gì với nó vì theo cô nghĩ một đứa con gái nghèo lại ko xinh đẹp bằng mình sẽ ko thể nào thu hút Hữu Duy. Nhưng thật sự cô đã lầm.
Cô từ Mĩ quay về Việt Nam cũng là để hàn gắn tình cảm với Hữu Duy và cũng còn vì mục đích sâu xa. Nếu như kết hôn với cậu, cô không những chẳng thiệt hại mà còn có lợi nhiều là đằng khác. Cậu vừa đẹp trai, tài giỏi, lại là công tử nhà giàu, thử hỏi xem có cô gái nào lại không mơ ước có được người chồng như cậu chứ! Hơn nữa cô sẽ trở thành vị phu nhân tương lai của một tập đoàn mạnh mẽ nhà họ Hàn, lúc đó cô sẽ được nổi tiếng và còn có thể giúp tập đoàn ba mình giải quyết về kinh tế rất nhiều.
Lúc ở Mĩ, cô rất tự tin vào bản thân mình, cô đi cùng người bạn tên Kun và cũng là bạn trai mới của cô 2 năm trước nhưng cô lại bỏ rơi anh mà một mình chạy về Việt Nam thực hiện ý đồ và cũng là mệnh lệnh của ba mình.
Cô rất tự tin vào bản thân mình, tự tin rằng Cô vẫn có thể thu hút được Hữu Duy, vẫn sẽ được cậu yêu như ngày nào.
2 năm cô bỏ đi ko một lần liên lạc đã khiến trái tim Hữu Duy tổn thương rất nhiều. Cho đến ngày gặp được Chi, trái tim vốn đóng cửa nay lại một lần rung động. Cậu yêu sự đáng yêu, tính cách trẻ con rất chân thật của nó chứ không phải vì vẻ bề ngoài. Thu hút cậu nhất chính là đôi mắt đen trong veo ánh kim cương của nó, đôi mắt mà cậu thấy vô cùng quen thuộc, không nhớ rằng cậu đã gặp nó ở đâu đó rồi. Nhưng đôi mắt nó làm cậu mang máng nhớ về cô bé hồi nhỏ cậu gặp trong sở thú và cũng là người hàng xóm cũ của mình, rất ngây thơ và đáng yêu.
/47
|