Sau một tuần bị nhốt trong bệnh viện, nó vẫn ko được thả về. Phải nói là nó chúa ghét bệnh viện, toàn một màu trắng, trắng đến chói mắt. Suốt mấy ngày nay có rất nhiều người đến thăm nó, toàn người lạ hoắc, hỏi ra mới biết họ đều là đối tác làm ăn của mẹ nó.
Nó cũng vui vẻ chấp nhận sự thật rằng Hoàng Dương là anh trai mình, có trai cũng tốt với cả nó rất quý anh. Nó chỉ thắc mắc tại sao nó ko nhớ gì hết, mẹ nói hai anh em nó bị xa cách lúc 5tuổi. Hữu Duy cũng thấy lạ nên cố gắng đi năn nỉ mẹ nó. Hết cách, bà đành nói cho cậu biết cả sự thật, về việc nó bị chấn thương ở đầu nên mất hết trí nhớ. Bà còn nói thêm một câu khiến cậu muốn cười ko ngớt:
- Hồi trước Tiểu Mỹ rất hay nhắc đến cháu, ta tin nếu nó mà ko mất trí nhớ, Nó sẽ nhớ đến cháu.
.................
Phần Tống Hùng và Tống Mỹ Quyên đã được Hữu Duy trả về tự do với thân xác tàn tạ. Nhưng chưa được bao lâu thì mấy anh cảnh sát áo xanh đã mỉm cười với hai người, nhà đá trở thành đích đến cuối cùng.
Tống Hùng bị xử án chung thân vì tội danh bắt cóc và quan trọng hơn là tham gia vụ án mưu hại Dương Đình Khang. Mỹ Quyên chỉ được coi là đồng phạm trong vụ bắt cóc nên hưởng án tù 5 năm.
Ko chấp nhận thất bại, cô ta trở nên mắc bệnh tâm thần.
.
.
Chiều nay, ba mẹ Hữu Duy và nhóc Hữu Thiên có đến thăm nó. Họ ở lại chơi rất lâu, có vẻ như cùng là người doanh nhân nên ba mẹ cậu nói chuyện với mẹ nó rất hợp. Họ thay nhau thao thao bất tuyệt bàn chuyện làm ăn rồi bắt đầu lảng sang chuyện của nó với Hữu Duy nào là bao giờ cưới, đám cưới tổ chức ở đâu, sau này sinh mấy cháu..... Cứ phải nói là mặt nó và cậu đỏ ngang với gấc.
Hữu Thiên vẫn thế, cứ thấy nó là thằng nhóc lại tíu tít đủ chuyện:
- Chị ơi, chị ôm con gì trong tay vậy?
- À đây là con gà Small của chị. Em xem này, nó dễ thương nhỉ? - Nó mỉm cười, đưa con Small cho thằng nhóc làm Hữu Duy tái mặt.
Chợt nhóc hô lên:
- Ơ sao giống con Bông xanh của em vậy. Nhưng mà Bông xanh của em bị mất rồi. - Mặt nhóc bỗng chốc ỉu sìu.
Nghe thằng nhóc nói vậy mặt nó bỗng chốc biến sắc, quay qua nhìn Hữu Duy mặt tím tái vào rồi nó thở dài vuốt tóc tơ của nhóc Thiên, nhìn khuôn mặt buồn thiu của nhóc mà nó chỉ muốn nói rằng : anh trai em chính là thủ phạm đấy.
Sau khi mọi người ra về hết, chỉ còn lại mỗi nó và Hữu Duy, dùng ánh mắt giận dữ nó nhìn cậu:
- Anh...anh được lắm!
- Anh mua đền Thiên con gà khác là được chứ gì?
- Thôi anh mang trả con Small đi. - Nó xua tay.
- Ko được. Anh đã tặng đi rồi thì sẽ ko bao giờ lấy lại.
- Thì anh mua con khác cho em là được mà. - Nó tỉnh bơ đáp làm Hữu Duy suýt té ghế, làm thế hoá ra nó được lợi
quá còn gì. Khôn thật.
Hữu Duy nhìn đồng hồ, giờ đã là 5h chiều rồi, cậu hỏi nó đang nằm xem phim Lý Tiểu Long:
- Em đói chưa, muốn ăn gì ko?
Mắt nó ko rời khỏi màn hình tivi, hờ hững đáp:
- Anh mua cho em mì ăn liền nhé!
Một ý tưởng rất hay, vừa ăn mì vừa xem phim quả thực rất tuyệt vời. Hữu Duy chẹp miệng lắc đầu rồi rời khỏi phòng, xem ra cậu còn phải làm người yêu kiêm bảo mẫu của nó dài dài.
Liếc thấy Hữu Duy đi rồi, nó nhảy xuống khép cửa phòng lại, chỉnh màn hình Tivi và âm lượng to lên xem cho đã. Nó cực kỳ say mê Lý Tiểu Long, tuy ko đẹp trai nhưng võ nghệ rất cao cường.
- Đấy đấy. Đúng rồi. Đấm vào mặt nó.
- Kìa, đánh nó đi anh.
- Coi chừng nó đánh lén anh ơi.
- Chuẩn quá. Đấm nó đi.
Nó mải mê hò hét, cổ vũ mà ko hề biết trong phòng đã xuất hiện thêm một bóng người.
Huy Minh ôm bó hoa đứng nghệt mặt ra nhìn nó, anh đã gõ cửa nhưng ko ai mở nên đành tự vào và chứng kiến được cái cảnh này. Nhìn nó thế này ai bảo nó là người bệnh chứ?
- Cô bé! - anh gọi to để át đi tiếng loa tivi.
Nó đang đứng trên giường hăng say bắt chước mấy động tác võ của Lý Tiểu Long thì nghe thấy tiếng gọi. Nó nhìn anh ngây ngô hỏi:
- Anh gọi tôi à?
Huy Minh xém ngã, ngốc, trong phòng có 2 người, anh ko gọi nó ko lẽ gọi ma chắc.
- Phải. Em nhận ra tôi chứ?
- Anh là anh hai của Mỹ Quyên phải ko?
- Là tôi. Thực ra hôm nay tôi đến là để thay mặt cho ba và em gái tôi xin lỗi cô bé về tất cả mọi chuyện.
Nó khó hiểu nhìn người con trai trước mặt, tại sao anh ta lại là con của Tống Hùng chứ? Một người cha thâm hiểm, một cô em gái thù độc và một đứa em trai lêu lổng quá trái ngược với tính cách của anh, thẳng thắn và rất biết đúng sai. Có lẽ anh là người tốt còn sót lại của họ Tống.
- Chuyện đã qua rồi, tôi ko quan tâm đến nữa, phát luật đã xử lí hõ thích đáng.
- Vậy cô bé chấp nhận tha thứ?
- Phải. Dù sao họ cũng đã phải trả giá cho những việc làm của mình rồi mà.
- Cám ơn cô bé! - anh đưa tay ra bắt.
- Ko có gì! - Nó cũng vui vẻ đáp lại.
Nắm tay nó mà anh bỗng dưng thấy mình có cảm giác là lạ, tim cũng đập nhanh hơn.
- Này cô bé. Làm bạn gái tôi nhé!
- H...ha...hả?
Nó sốc, người kia, anh ta vừa mới nói gì vậy, là tỏ tình ư? Vốn ko quen biết gì mấy nhưng sao anh ta nói kiểu gì thế? Bộ anh ta nghĩ mình đang nói chuyện với bệnh nhân tâm thần chắc. Thế thì xin lỗi anh nhầm khoa rồi.
- Tôi-chưa-điên! - Nó gằn từng tiếng khiến anh bật cười.
- Huy Minh, anh chết với tôi! - Hữu Duy ko biết vào từ bao giờ, tay đang xách túi mì, mặt hằm hằm nhìn anh.
- Sao cậu ko tự chết đi? Kéo theo tôi làm gì?
- Anh được lắm, dám nhân lúc tôi ra ngoài mà vào tán tỉnh bạn gái à ko vợ chưa cưới của tôi hả?
- Chưa cưới chứ đã cưới đâu mà tôi ko dám!
- Cô - ấy - là - vợ - tôi.
- Haha. Hữu Duy cậu còn kém lắm! - Huy Minh cười, vỗ vai Hữu Duy rồi rời đi, ra đến cửa còn ko quên bồi thêm một câu:
- Giữ cho chắc vào. Nếu ko tôi cướp đấy.
- Tên chết tiệt. - Hữu Duy nói theo nhưng Huy Minh đã đi mất dạng.
Nó cười trộm, nhìn cái khuôn mặt tức tối đỏ lừ kia thật buồn cười.
Nhảy xuống khỏi giường, nó đan hai qua lên cổ cậu, nhìn cậu cười tươi.
- Em cười cái gì? - Hữu Duy nhíu mày.
- Anh ghen?
- Ghen á? Em đang nằm mơ đấy hả? - cậu nhéo mũi nó.
- Tụt hết cả hứng. Vậy thôi, em đi tìm Huy Minh nhận lời vậy.
Nó vùng vằng đẩy cậu ra, định bước đi thì tay đã bị giữ lại:
- Anh bỏ.....- Môi đã bị chặn, vế sau của câu nói bị nuốt ngược vào trong. Nó trợn mắt nhìn cái người đang hôn mình, con người này - thật - là - bá - đạo.
- Ko ai bảo em là khi hôn phải nhắm mắt à? - Hữu Duy cười đểu.
- Anh...anh đi chết đi! - Nó đẩy mạnh cậu ra, quơ cái gối nhằm mặt cậu mà đánh. Chưa hết, tóc cậu còn bị nó túm đến thảm hại.
- Đau. Này anh thấy em ngày càng bạo lực đấy.
- Anh đáng đánh mà!
Nó tiếp tục lấy gối đánh tới tấp vào cậu mà ko biết ai đó đã thấy toàn bộ cuộc chiến.
- OH MY GOD!!! - Hoàng Dương, Đinh Huy, Bảo Long đứng ngoài cửa đồng thanh, cả 3 há hốc miệng kinh ngạc
Nó cũng vui vẻ chấp nhận sự thật rằng Hoàng Dương là anh trai mình, có trai cũng tốt với cả nó rất quý anh. Nó chỉ thắc mắc tại sao nó ko nhớ gì hết, mẹ nói hai anh em nó bị xa cách lúc 5tuổi. Hữu Duy cũng thấy lạ nên cố gắng đi năn nỉ mẹ nó. Hết cách, bà đành nói cho cậu biết cả sự thật, về việc nó bị chấn thương ở đầu nên mất hết trí nhớ. Bà còn nói thêm một câu khiến cậu muốn cười ko ngớt:
- Hồi trước Tiểu Mỹ rất hay nhắc đến cháu, ta tin nếu nó mà ko mất trí nhớ, Nó sẽ nhớ đến cháu.
.................
Phần Tống Hùng và Tống Mỹ Quyên đã được Hữu Duy trả về tự do với thân xác tàn tạ. Nhưng chưa được bao lâu thì mấy anh cảnh sát áo xanh đã mỉm cười với hai người, nhà đá trở thành đích đến cuối cùng.
Tống Hùng bị xử án chung thân vì tội danh bắt cóc và quan trọng hơn là tham gia vụ án mưu hại Dương Đình Khang. Mỹ Quyên chỉ được coi là đồng phạm trong vụ bắt cóc nên hưởng án tù 5 năm.
Ko chấp nhận thất bại, cô ta trở nên mắc bệnh tâm thần.
.
.
Chiều nay, ba mẹ Hữu Duy và nhóc Hữu Thiên có đến thăm nó. Họ ở lại chơi rất lâu, có vẻ như cùng là người doanh nhân nên ba mẹ cậu nói chuyện với mẹ nó rất hợp. Họ thay nhau thao thao bất tuyệt bàn chuyện làm ăn rồi bắt đầu lảng sang chuyện của nó với Hữu Duy nào là bao giờ cưới, đám cưới tổ chức ở đâu, sau này sinh mấy cháu..... Cứ phải nói là mặt nó và cậu đỏ ngang với gấc.
Hữu Thiên vẫn thế, cứ thấy nó là thằng nhóc lại tíu tít đủ chuyện:
- Chị ơi, chị ôm con gì trong tay vậy?
- À đây là con gà Small của chị. Em xem này, nó dễ thương nhỉ? - Nó mỉm cười, đưa con Small cho thằng nhóc làm Hữu Duy tái mặt.
Chợt nhóc hô lên:
- Ơ sao giống con Bông xanh của em vậy. Nhưng mà Bông xanh của em bị mất rồi. - Mặt nhóc bỗng chốc ỉu sìu.
Nghe thằng nhóc nói vậy mặt nó bỗng chốc biến sắc, quay qua nhìn Hữu Duy mặt tím tái vào rồi nó thở dài vuốt tóc tơ của nhóc Thiên, nhìn khuôn mặt buồn thiu của nhóc mà nó chỉ muốn nói rằng : anh trai em chính là thủ phạm đấy.
Sau khi mọi người ra về hết, chỉ còn lại mỗi nó và Hữu Duy, dùng ánh mắt giận dữ nó nhìn cậu:
- Anh...anh được lắm!
- Anh mua đền Thiên con gà khác là được chứ gì?
- Thôi anh mang trả con Small đi. - Nó xua tay.
- Ko được. Anh đã tặng đi rồi thì sẽ ko bao giờ lấy lại.
- Thì anh mua con khác cho em là được mà. - Nó tỉnh bơ đáp làm Hữu Duy suýt té ghế, làm thế hoá ra nó được lợi
quá còn gì. Khôn thật.
Hữu Duy nhìn đồng hồ, giờ đã là 5h chiều rồi, cậu hỏi nó đang nằm xem phim Lý Tiểu Long:
- Em đói chưa, muốn ăn gì ko?
Mắt nó ko rời khỏi màn hình tivi, hờ hững đáp:
- Anh mua cho em mì ăn liền nhé!
Một ý tưởng rất hay, vừa ăn mì vừa xem phim quả thực rất tuyệt vời. Hữu Duy chẹp miệng lắc đầu rồi rời khỏi phòng, xem ra cậu còn phải làm người yêu kiêm bảo mẫu của nó dài dài.
Liếc thấy Hữu Duy đi rồi, nó nhảy xuống khép cửa phòng lại, chỉnh màn hình Tivi và âm lượng to lên xem cho đã. Nó cực kỳ say mê Lý Tiểu Long, tuy ko đẹp trai nhưng võ nghệ rất cao cường.
- Đấy đấy. Đúng rồi. Đấm vào mặt nó.
- Kìa, đánh nó đi anh.
- Coi chừng nó đánh lén anh ơi.
- Chuẩn quá. Đấm nó đi.
Nó mải mê hò hét, cổ vũ mà ko hề biết trong phòng đã xuất hiện thêm một bóng người.
Huy Minh ôm bó hoa đứng nghệt mặt ra nhìn nó, anh đã gõ cửa nhưng ko ai mở nên đành tự vào và chứng kiến được cái cảnh này. Nhìn nó thế này ai bảo nó là người bệnh chứ?
- Cô bé! - anh gọi to để át đi tiếng loa tivi.
Nó đang đứng trên giường hăng say bắt chước mấy động tác võ của Lý Tiểu Long thì nghe thấy tiếng gọi. Nó nhìn anh ngây ngô hỏi:
- Anh gọi tôi à?
Huy Minh xém ngã, ngốc, trong phòng có 2 người, anh ko gọi nó ko lẽ gọi ma chắc.
- Phải. Em nhận ra tôi chứ?
- Anh là anh hai của Mỹ Quyên phải ko?
- Là tôi. Thực ra hôm nay tôi đến là để thay mặt cho ba và em gái tôi xin lỗi cô bé về tất cả mọi chuyện.
Nó khó hiểu nhìn người con trai trước mặt, tại sao anh ta lại là con của Tống Hùng chứ? Một người cha thâm hiểm, một cô em gái thù độc và một đứa em trai lêu lổng quá trái ngược với tính cách của anh, thẳng thắn và rất biết đúng sai. Có lẽ anh là người tốt còn sót lại của họ Tống.
- Chuyện đã qua rồi, tôi ko quan tâm đến nữa, phát luật đã xử lí hõ thích đáng.
- Vậy cô bé chấp nhận tha thứ?
- Phải. Dù sao họ cũng đã phải trả giá cho những việc làm của mình rồi mà.
- Cám ơn cô bé! - anh đưa tay ra bắt.
- Ko có gì! - Nó cũng vui vẻ đáp lại.
Nắm tay nó mà anh bỗng dưng thấy mình có cảm giác là lạ, tim cũng đập nhanh hơn.
- Này cô bé. Làm bạn gái tôi nhé!
- H...ha...hả?
Nó sốc, người kia, anh ta vừa mới nói gì vậy, là tỏ tình ư? Vốn ko quen biết gì mấy nhưng sao anh ta nói kiểu gì thế? Bộ anh ta nghĩ mình đang nói chuyện với bệnh nhân tâm thần chắc. Thế thì xin lỗi anh nhầm khoa rồi.
- Tôi-chưa-điên! - Nó gằn từng tiếng khiến anh bật cười.
- Huy Minh, anh chết với tôi! - Hữu Duy ko biết vào từ bao giờ, tay đang xách túi mì, mặt hằm hằm nhìn anh.
- Sao cậu ko tự chết đi? Kéo theo tôi làm gì?
- Anh được lắm, dám nhân lúc tôi ra ngoài mà vào tán tỉnh bạn gái à ko vợ chưa cưới của tôi hả?
- Chưa cưới chứ đã cưới đâu mà tôi ko dám!
- Cô - ấy - là - vợ - tôi.
- Haha. Hữu Duy cậu còn kém lắm! - Huy Minh cười, vỗ vai Hữu Duy rồi rời đi, ra đến cửa còn ko quên bồi thêm một câu:
- Giữ cho chắc vào. Nếu ko tôi cướp đấy.
- Tên chết tiệt. - Hữu Duy nói theo nhưng Huy Minh đã đi mất dạng.
Nó cười trộm, nhìn cái khuôn mặt tức tối đỏ lừ kia thật buồn cười.
Nhảy xuống khỏi giường, nó đan hai qua lên cổ cậu, nhìn cậu cười tươi.
- Em cười cái gì? - Hữu Duy nhíu mày.
- Anh ghen?
- Ghen á? Em đang nằm mơ đấy hả? - cậu nhéo mũi nó.
- Tụt hết cả hứng. Vậy thôi, em đi tìm Huy Minh nhận lời vậy.
Nó vùng vằng đẩy cậu ra, định bước đi thì tay đã bị giữ lại:
- Anh bỏ.....- Môi đã bị chặn, vế sau của câu nói bị nuốt ngược vào trong. Nó trợn mắt nhìn cái người đang hôn mình, con người này - thật - là - bá - đạo.
- Ko ai bảo em là khi hôn phải nhắm mắt à? - Hữu Duy cười đểu.
- Anh...anh đi chết đi! - Nó đẩy mạnh cậu ra, quơ cái gối nhằm mặt cậu mà đánh. Chưa hết, tóc cậu còn bị nó túm đến thảm hại.
- Đau. Này anh thấy em ngày càng bạo lực đấy.
- Anh đáng đánh mà!
Nó tiếp tục lấy gối đánh tới tấp vào cậu mà ko biết ai đó đã thấy toàn bộ cuộc chiến.
- OH MY GOD!!! - Hoàng Dương, Đinh Huy, Bảo Long đứng ngoài cửa đồng thanh, cả 3 há hốc miệng kinh ngạc
/47
|