Hữu Duy ko quan tâm tới sự có mặt của người lạ, anh vẫn tiếp tục uống rượu. Loại rượu mạnh này bắt đầu làm đầu anh hơi chao đảo nhưng vẫn ngập tràn kí ức về người ấy.
Cô gái có hơi thất vọng về sự thờ ơ của anh nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ bởi vì đây có thể là cơ hội tốt nhất để cô có được anh. Cô tự nhiên kéo ghế ngồi sát cạnh anh, ý tứ rõ ràng muốn anh bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cô.
Hữu Duy khó chịu, anh thực sự ko thích người con gái nào chạm vào mình, anh lạnh lùng nâng khoé miệng mấp máy:
- Biến!
Cô gái run người, cô nghe nói anh rất lạnh lùng nhưng ko ngờ gặp anh rồi cô mới biết anh lạnh lùng hơn cô nghĩ.
- Anh đừng như vậy. Em chỉ muốn làm quen với anh thôi.
Anh chẳng quan tâm, tiếp tục uống rượu.
............
- Này tôi nói cho cô biết, chỗ này ko dành cho hạng người nghèo hèn như cô đâu. - cô gái lại gần, chỉ tay vào người Windy.
- Sao biết tôi nghèo? Nghèo thì sao? Liên quan à? - Nó cười điểu.
- Này, bộ cánh cô mặc hình như tôi thấy bán rong ở đường thì phải.- Quỳnh Như vờ ngạc nhiên, cô cùng Bảo Long đến đây ko ngờ lại gặp con cáo hoa này đang bát nạt bạn mình, hừ, dám chê bộ đồ cô thiết kế ư?
- Các người cậy đông ăn hiếp tôi. - Cô gái tức tối hét lên.
Nó cũng định bổ nhào lại nhưng chợt nhận thấy ko biết từ lúc nào Shin đã đứng cạnh nó. Nó túm lấy tay anh lay mạnh:
- Anh Shin, con nhện kia nói xấu cả nhà mình đấy.
Anh cười vì trò trẻ con mách lẻo của nó, ghé tai nó nói nhỏ.
- Sắp mất hoàng tử đến nơi rồi mà còn ở đây cãi nhau à?
- Sao chứ?
- Hữu Duy của em đang bị hồ ly dụ dỗ ở trên sân thượng đó.
- Hả? Gì chứ. Đáng ghét!
Nó vội vàng phi thẳng lên sân thượng nhưng ko quên ném lại một câu nói:
- Nhện nhiều màu, lần sau nhớ nhắc người khác đeo kính râm!
Cô gái kia tức giận định đuổi theo nhưng chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Shin nên đành nuốt hận vào trong.
Tại sân thượng....
- Biến đi. - Hữu Duy ngà ngà say quát lên.
- Sao anh vô tình quá vậy, em ko đủ xinh đẹp bằng cô gái đó sao?- Thuỳ An giữ tay anh.
- Câm miệng!
- Anh chấp nhận sự thật đi, cô ta đã chết rồi.
- Này cô kia, cô đang nói ai chết hả? - Windy mở tung cửa, giận giữ nhìn Thuỳ An.
- Cô...cô là...ma..? - Thuỳ An tái mặt lắp bắp.
- Tôi ấy à? Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy đấy thì sao?
Nó mải phân định với Thuỳ An mà ko hề để ý tới ai đó, anh sững sờ nhìn người con gái ấy, phải chăng là nó, chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
- Nói dối. Ma quỷ gì hiện hình đi. - Thuỳ An hơi sợ hãi nhìn nó.
- Phải. Tôi là ma đây. Cô dám cướp chồng tôi. Tôi ám cô tới chết! - Nó đổi nét mặt, giả làm mặt quỷ tới gần Thuỳ An, móng tay dài giơ lên. Thuỳ An khiếp đảm lùi về phía sau, thứ khiến cô sợ nhất là ma.
Nó ngày càng tới gần, bàn tay đưa lên cổ cô ta.
-Aaaaaaaaa!!! - Thuỳ An hét lên xỉu ngay tại chỗ, mặt mũi tái mét.
- Hahaha.... - Nó ôm bụng cười như điên. Cảm giác nhát ma người khác thật là vui.
Đột nhiên nó bị ai đó ôm chầm lấy từ phía sau, anh ôm nó thật chặt, cằm tựa lên vai nó:
- Em phải ko đã trở về bên tôi?
Nó gỡ tay anh, xoay người ôm anh mỉm cười:
- Em đã về đây rồi.
Anh đẹp trai, làm người yêu em nhé.!
Hữu Duy choàng tỉnh, đẩy nó ra. Là do anh say rượu nhận nhầm người phải ko? Gà ngốc sao lại nói với anh những điều này chứ?
- Cô ko phải.
Anh day day thái dương cho tỉnh táo thêm.
- Hình như đây là điều ước của ông thì phải. Nhưng xem ra ông ko thích . Vậy thôi. Tiểu Mỹ, chúng ta về! - Shin khoanh tay dựa người vào cửa nói bâng quơ.
- HOÀNG HẢI. ĐỒ CHẾT TIỆT. ÔNG ĐI CHẾT ĐI.- Hữu Duy hét lên giận giữ, rồi mạnh mẽ kéo Nó đang đứng ngây ngốc vào lòng. Siết chặt nó trong tay, anh gầm nhẹ:
- Tôi là chồng chứ ko phải người yêu. Em đừng hòng chạy thoát nữa.
Nó sững người vài giây rồi ôm anh mỉm cười:
- Chồng đẹp trai. Em yêu anh!!!
Nụ cười hạnh phúc đầu tiên xuất hiện trên gương mặt ấy sau 3 mùa thu qua. Quá khứ đã thực sự khép lại ,nhường chỗ cho hiện tại hạnh phúc của những trái tim thuỷ chung dành trọn cho nhau.
Cô gái có hơi thất vọng về sự thờ ơ của anh nhưng vẫn tỏ ra vui vẻ bởi vì đây có thể là cơ hội tốt nhất để cô có được anh. Cô tự nhiên kéo ghế ngồi sát cạnh anh, ý tứ rõ ràng muốn anh bị cuốn hút bởi vẻ đẹp của cô.
Hữu Duy khó chịu, anh thực sự ko thích người con gái nào chạm vào mình, anh lạnh lùng nâng khoé miệng mấp máy:
- Biến!
Cô gái run người, cô nghe nói anh rất lạnh lùng nhưng ko ngờ gặp anh rồi cô mới biết anh lạnh lùng hơn cô nghĩ.
- Anh đừng như vậy. Em chỉ muốn làm quen với anh thôi.
Anh chẳng quan tâm, tiếp tục uống rượu.
............
- Này tôi nói cho cô biết, chỗ này ko dành cho hạng người nghèo hèn như cô đâu. - cô gái lại gần, chỉ tay vào người Windy.
- Sao biết tôi nghèo? Nghèo thì sao? Liên quan à? - Nó cười điểu.
- Này, bộ cánh cô mặc hình như tôi thấy bán rong ở đường thì phải.- Quỳnh Như vờ ngạc nhiên, cô cùng Bảo Long đến đây ko ngờ lại gặp con cáo hoa này đang bát nạt bạn mình, hừ, dám chê bộ đồ cô thiết kế ư?
- Các người cậy đông ăn hiếp tôi. - Cô gái tức tối hét lên.
Nó cũng định bổ nhào lại nhưng chợt nhận thấy ko biết từ lúc nào Shin đã đứng cạnh nó. Nó túm lấy tay anh lay mạnh:
- Anh Shin, con nhện kia nói xấu cả nhà mình đấy.
Anh cười vì trò trẻ con mách lẻo của nó, ghé tai nó nói nhỏ.
- Sắp mất hoàng tử đến nơi rồi mà còn ở đây cãi nhau à?
- Sao chứ?
- Hữu Duy của em đang bị hồ ly dụ dỗ ở trên sân thượng đó.
- Hả? Gì chứ. Đáng ghét!
Nó vội vàng phi thẳng lên sân thượng nhưng ko quên ném lại một câu nói:
- Nhện nhiều màu, lần sau nhớ nhắc người khác đeo kính râm!
Cô gái kia tức giận định đuổi theo nhưng chạm phải ánh mắt cảnh cáo của Shin nên đành nuốt hận vào trong.
Tại sân thượng....
- Biến đi. - Hữu Duy ngà ngà say quát lên.
- Sao anh vô tình quá vậy, em ko đủ xinh đẹp bằng cô gái đó sao?- Thuỳ An giữ tay anh.
- Câm miệng!
- Anh chấp nhận sự thật đi, cô ta đã chết rồi.
- Này cô kia, cô đang nói ai chết hả? - Windy mở tung cửa, giận giữ nhìn Thuỳ An.
- Cô...cô là...ma..? - Thuỳ An tái mặt lắp bắp.
- Tôi ấy à? Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy đấy thì sao?
Nó mải phân định với Thuỳ An mà ko hề để ý tới ai đó, anh sững sờ nhìn người con gái ấy, phải chăng là nó, chuyện quái gì đang xảy ra vậy.
- Nói dối. Ma quỷ gì hiện hình đi. - Thuỳ An hơi sợ hãi nhìn nó.
- Phải. Tôi là ma đây. Cô dám cướp chồng tôi. Tôi ám cô tới chết! - Nó đổi nét mặt, giả làm mặt quỷ tới gần Thuỳ An, móng tay dài giơ lên. Thuỳ An khiếp đảm lùi về phía sau, thứ khiến cô sợ nhất là ma.
Nó ngày càng tới gần, bàn tay đưa lên cổ cô ta.
-Aaaaaaaaa!!! - Thuỳ An hét lên xỉu ngay tại chỗ, mặt mũi tái mét.
- Hahaha.... - Nó ôm bụng cười như điên. Cảm giác nhát ma người khác thật là vui.
Đột nhiên nó bị ai đó ôm chầm lấy từ phía sau, anh ôm nó thật chặt, cằm tựa lên vai nó:
- Em phải ko đã trở về bên tôi?
Nó gỡ tay anh, xoay người ôm anh mỉm cười:
- Em đã về đây rồi.
Anh đẹp trai, làm người yêu em nhé.!
Hữu Duy choàng tỉnh, đẩy nó ra. Là do anh say rượu nhận nhầm người phải ko? Gà ngốc sao lại nói với anh những điều này chứ?
- Cô ko phải.
Anh day day thái dương cho tỉnh táo thêm.
- Hình như đây là điều ước của ông thì phải. Nhưng xem ra ông ko thích . Vậy thôi. Tiểu Mỹ, chúng ta về! - Shin khoanh tay dựa người vào cửa nói bâng quơ.
- HOÀNG HẢI. ĐỒ CHẾT TIỆT. ÔNG ĐI CHẾT ĐI.- Hữu Duy hét lên giận giữ, rồi mạnh mẽ kéo Nó đang đứng ngây ngốc vào lòng. Siết chặt nó trong tay, anh gầm nhẹ:
- Tôi là chồng chứ ko phải người yêu. Em đừng hòng chạy thoát nữa.
Nó sững người vài giây rồi ôm anh mỉm cười:
- Chồng đẹp trai. Em yêu anh!!!
Nụ cười hạnh phúc đầu tiên xuất hiện trên gương mặt ấy sau 3 mùa thu qua. Quá khứ đã thực sự khép lại ,nhường chỗ cho hiện tại hạnh phúc của những trái tim thuỷ chung dành trọn cho nhau.
/47
|