Chương 14 – Nữ Đạo Sĩ Thần Kinh
Tiểu Tiếu nhi dựa theo trí nhớ tìm đường về quê cũ. Trên đường không thấy có dân chạy nạn, trong lòng nó cũng yên tâm vài phần. Xem ra giai đoạn mất mùa đói kém đã qua, những thôn dân lưu lạc năm đó có lẽ đã trở về?
Nghĩ đến chuyện này, nó không khỏi vui mừng nhảy chân sáo, ôm Hoa Lau bắt đầu huyên thuyên: “Lúc ta còn bé, thân hình vừa gầy vừa nhỏ, vậy mà dám đánh nhau với Nhị Cẩu. Nhị Cẩu rất xấu, ỷ cha mình ở ngoài buôn bán chút đỉnh, tưởng mình tài trí hơn người. Hắn cười ta, ta liền xông vào đánh hắn một trận. Cái thằng quỷ đó chỉ là cái túi vải, lần nào ta cũng đá hắn bay xuống sông, thật đó!”
Hoa Lau bị Tiểu Tiếu kẹp chặt, rất không vui. Nó muốn thoát khỏi bàn tay cô bé, giãy dụa vài lần, cuối cùng cũng tìm được sơ hở lủi xuống đất, quạt cánh chui vào bụi rậm ven đường.
Tiểu Tiếu nhi vội đuổi theo, hao hơi tổn sức lắm mới túm được một chân nó. Không ngờ gặp phải sườn dốc, lảo đảo một cái, cả người cả gà lăn luôn xuống dốc.
Cô bé hoảng sợ thét “A a a a” dài thật dài, hơn nữa còn bị Hoa Lau kinh hoàng đạp lia lịa. Hai chủ tớ lăn một đường xuống tận đáy dốc, đụng phải đống cỏ khô mới dừng lại được.
Vừa yên vị trên đống cỏ khô, cô bé lại nghe một tiếng “bịch” tiếp theo.
Tiểu Tiếu bị té đến mức choáng váng, đang ôm đầu lẩm bẩm định đứng dậy, lại cảm thấy hình như ánh sáng trên đầu bị thứ gì đó cản trở.
Nó ngẩng lên nhìn, trước mặt là một thanh trường kiếm sáng choang, bén ngót đang chỉ vào nó.
“Mẹ ơi —“ Tiểu Tiếu nhi lớn như vậy nhưng chưa bao giờ bị kiếm chĩa vào người. Nó bị dọa thét một tiếng chói tai, vội vàng ôm Hoa Lau vào lòng, ra sức lùi về phía sau, vừa lùi vừa run rẩy cầu xin. “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mang… tôi chỉ là kẻ lỡ đường, không có tiền không có —“
Nó còn chưa dứt lời liền cảm thấy trên trán chợt lạnh, tưởng là mũi kiếm chạm vào, lập tức giật bắn người rống lên như heo bị cắt tiết: “A! Đừng giết tôi!!”
“Hứ, không phải yêu tinh.”
Hử? Cái gì?
Là giọng nói trong trẻo của một cô gái.
Còn mình vẫn chưa bị kiếm chẻ làm đôi.
Nó bạo gan mở mắt, lại phát hiện trước mắt mờ mờ ảo ảo. Thảm rồi, chẳng lẽ là đối phương kiếm pháp quá tinh thâm, mình chết rồi còn không biết?
Đang nghĩ ngợi lung tung, trước mắt bỗng sáng tỏ. Cô bé ngẩng đầu nhìn, thấy cách mình vài bước chân là một cô gái đang cầm kiếm. Cô ta búi tóc kiểu đạo đồng, trên còn buộc dây đỏ, người mặc y phục trắng tinh. Vì đứng ngược nắng nên Tiểu Tiếu không nhìn rõ mặt mũi.
Một tay cô ta cầm kiếm, thu ở sau lưng. Tay kia cầm lá bùa vàng.
Trên lá bùa có chỗ bị ướt, chẳng lẽ vừa rồi cô ta dán thứ đó lên trán nó?
“Thật là, ngươi sợ cái gì chứ? Ta đâu có giết người phàm.” Cô gái thu kiếm, duỗi tay kéo Tiểu Tiếu nhi đứng dậy.
Tiểu Tiếu nhi mượn lực hếch người, nhưng không dậy nổi.
Vừa rồi bị cây kiếm bén ngót dọa đến hai chân mềm nhũn, làm sao đứng dậy ngay được?
“Hừ, đồ dở hơi. Gan như thỏ đế.” Cô gái nọ ngồi xuống, lúc này Tiểu Tiếu nhi mới nhìn rõ tướng mạo cô ta.
Nhìn sơ cô nàng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Mắt sáng răng trắng, giữa đôi lông mày hiển lộ khí phách hơn người. Dây đỏ buộc tóc tinh nghịch lúc lắc ở bên tai, da thịt mịn màng như sứ trắng.
Nàng ta bĩu môi: “Hây da, chúng ta coi như huề nha. Ai bảo ngươi đột nhiên lăn từ trên kia xuống, va vào khiến ta rớt khỏi đống cỏ khô. Hứ, còn lãng phí hết một tấm bùa của ta nữa chứ. Xui xẻo, thật là xui xẻo.”
“Ngươi… ngươi… ngươi còn nói… người xui xẻo… rõ ràng phải… là ta…” Cuối cùng Tiểu Tiếu nhi cũng hít được mấy hơi, muốn chỉ trích cô ta nhưng cứ lắp ba lắp bắp thành ra chẳng có chút khí thế.
“Hứ.”
Không duyên không cớ bị nàng ta liếc, Tiểu Tiếu Nhi ấm ức lắm, nhưng nhìn trường kiếm sau lưng cô ta, nó ngẫm nghĩ rồi vẫn nuốt mấy lời muốn nói vào bụng.
Dù sao thì nó ăn nói cũng không bằng ai, có phản kích cũng không ích gì.
Mà nói đi nói lại, thanh kiếm kia trông thật đáng sợ.
Nó đang nghĩ ngợi lung tung, lại thấy cô gái kia dời mắt khỏi người nó, yên lặng nhìn bên cạnh. Tiểu Tiếu nhi hoài nghi thuận theo ánh mắt nàng ta, phát hiện đối tượng cô nàng đang nhìn chính là Hoa Lau.
Nó lập tức túm Hoa Lau ôm vào lòng: “Nhìn cái gì, đây là gà của ta.”
Cô gái nọ lại liếc nó một cái, dẩu môi nói: “Hứ, ai thèm!”
Thế nhưng đúng lúc này, bụng ai đó lại phát ra âm thanh “ùng ục, ùng ục…”.
Tiểu Tiếu nhi cười, duỗi tay lục lọi tay nải, lấy ra một cái bánh ngô đưa cho cô nàng: “Này, cho ngươi.”
Cô gái lúng túng nhận lấy, trầm ngâm cả buổi.
“Sao ngươi không ăn? Ta đâu phải người trong giang hồ, không hạ độc đâu mà lo!” Tiểu Tiếu nhi cười nói.
“Oaa, ngươi đối với ta thật tốt…” Cô nàng cầm cái bánh ngô, khóc ngon lành.
“Ấy… chỉ là cái bánh ngô thôi mà… ngươi muốn ăn thêm thì ở đây ta còn có —“
Không nói thì không sao, vừa nói thêm câu này, cô gái nọ ngồi bệt xuống mặt đất khóc òa.
Chờ cô nàng khóc đã đời, lại chờ cô nàng vừa thút thít vừa ăn hết cái bánh ngô, Tiểu Tiếu nhi mới biết cô gái trông vừa linh lợi vừa láu táu trước mặt tên là A Sở, là một nữ đạo sĩ. Từ nhỏ A Sở đã theo đạo trưởng trên núi Ngọc Long học hàng yêu phục ma, nuôi chí trừ hết yêu ma hại người trong thiên hạ. Mấy hôm trước coi như học nghệ đã xong, rất đắc ý xuống núi thử tài một chuyến.
“Ai mà biết yêu ma quỷ quái khó tìm như vậy. Ta đi lòng vòng tám ngày rồi, một con cũng chẳng thấy.” A Sở bày ra vẻ mặt đau khổ, thở dài nói. “Nếu sư phụ biết ta bị bẽ mặt thế này, nhất định sẽ cười chết ta.”
Tiểu Tiếu nhi cười: “Yêu ma quỷ quái làm gì dễ xuất hiện như vậy? Không bằng ngươi về trước đi, theo sư phụ học tập thêm mấy năm nữa.”
“Quay về? Ta không đi! Khó khăn lắm ta mới lẻn ra được, chẳng lẽ lại ngoan ngoãn trở về làm bia đấm dâng đến tận cửa cho sư phụ? Ta không thích, không thích!” A Sở nắm chặt thanh kiếm trong tay, vẻ mặt hừng hực chí khí: “Ta muốn lên kinh thành, ta muốn hàng phục một trăm con yêu, à không, một ngàn con cho sư phụ xem, để xem về sau người còn nói ta đần độn nữa không! Hừ hừ…”
Cô nương này quả nhiên có hơi thần kinh…
Mà thôi, đây có phải chuyện của mình đâu.
Tiểu Tiếu nhi nhìn trời, đứng dậy nói với A Sở: “Được rồi, không còn sớm nữa, ta phải đi thôi. Ở đây có hai cái bánh ngô, ngươi cầm theo đi. Đúng rồi, ta có chút tiền, chia cho ngươi một ít, ngươi cầm theo còn có cái mà dùng.”
A Sở lúng túng đứng dậy từ chối: “Không, ta không lấy đâu. Ăn đồ của ngươi còn lấy tiền của ngươi, vậy có khác gì ăn cướp? Ngươi giữ lại mà dùng, ta đi đây.”
Nói rồi liền cầm kiếm chạy mất.
Tiểu Tiếu nhi vội gọi với theo: “Này này, ngươi đi đâu đấy?”
A Sở chạy như bay, đầu cũng không quay lại: “Lên kinh!”
Lên kinh? Hướng đó có thể lên kinh thành sao?
Tiểu Tiếu nhi nhanh chóng gọi nàng ta lại, tử tế hướng dẫn đường đi xong mới chính thức xem như mỗi người một ngả.
Có điều, dường như Tiểu Tiếu nhi đã đánh giá thấp thực lực của cô nương tên A Sở này.
Mặt trời ngả về tây, cô bé loáng thoáng nghe thấy phía sau có người gọi tên mình. Nó quay đầu nhìn lại, không ngờ chính là A Sở!
Cô nàng vô cùng hưng phấn chạy tới, túm chặt tay nó cười nói: “Không phải ngươi nói ngươi không lên kinh thành ư? Sao lại đi cùng đường với ta?”
Tiểu Tiếu nhi bất lực thở dài một hơi.
Được rồi, cô nương này không chỉ thần kinh, mà còn mù đường nữa... Không biết tám ngày qua nàng ta làm sao sống sót…
Giải thích rõ ràng rằng cô nàng đã đi nhầm hướng, A Sở vẫn đần mặt ra nhìn cô bé. Tiểu Tiếu nhi không nỡ bỏ lại cái con người mù đường này, đành phải đi chung với cô nàng.
Mắt thấy màn đêm sắp buông, không thể tiếp tục đi, hai người tìm một nơi yên tĩnh quyết định nghỉ tạm.
A Sở bị đả kích vẫn cứ rầu rĩ ủ ê, Tiểu Tiếu nhi không chịu được phải nói chuyện không ngừng. Cô bé kể chuyện ngày xưa mình đánh nhau với Nhị Cẩu, sau đó còn đẩy hắn té xuống nước. Cả những chuyện phát sinh lúc cô bé theo dân chúng chạy nạn, cũng kể luôn với A Sở mọi chuyện ở Liên Lý Trai.
Ban đầu A Sở không để ý, chỉ mặc Tiểu Tiếu nhi ra rả bên tai, nhưng càng nghe càng nhập tâm. Khi kể đến đoạn bị tiểu thư Tư Nhiên kia khi dễ thì A Sở không nhịn được, giận dữ nói: “Quá đáng, thật là quá đáng! Hứ, tưởng rằng mình là con nhà quan lớn thì giỏi lắm sao! Tiểu Tiếu nhi, chờ ta lên kinh rồi thế nào ta cũng quậy nhà cô ta một trận ra trò cho xem!”
“Ngươi đến đi đường nào còn không biết thì nói gì đến lên kinh?” Tiểu Tiếu nhi cười: “Hơn nữa ta đã quyết định bỏ đi thì tội gì phải dây dưa với cô ta? Nói cho cùng, cô ta có hôn ước với công tử từ bé, thanh mai trúc mã lại môn đăng hộ đối, thật tốt.”
Bỗng nhiên A Sở tiến sát lại gần, chăm chú nhìn Tiểu Tiếu nhi một hồi, nói: “Không đúng.”
“Cái gì không đúng?”
“Không biết.” A Sở nói tiếp. “Ta chỉ biết là có gì đó rất lạ. Đừng bảo ta giải thích. Sư phụ từng nói trực giác ta rất tốt.”
“Trực giác của ngươi tốt? Trực giác tốt sao còn không biết đường đi?”
A Sở ngượng ngùng sờ mũi, nghiêm mặt nói: “Đây là hai chuyện khác nhau! Sư phụ nói thì nhất định là đúng. Đừng coi thường sư phụ ta bình thường điên điên khùng khùng. Tuy thỉnh thoảng người có ăn trộm vặt, có khi lại lén sờ mông cô nương người ta nhưng lúc ông ấy nghiêm túc thì nhất định là không phải nói điêu đâu!”
Lén sờ mông cô nương… Đây, đây là kiểu sư phụ gì chứ…
Tiểu Tiếu nhi còn đang thầm khinh bỉ, đột nhiên A Sở bật dậy, rút kiếm chạy đi. Vừa chạy cô nàng vừa lẩm nhẩm, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất ra một cái bùa. Theo động tác ngón tay, tấm bùa bay “vèo” ra ngoài như sao băng.
Một chuỗi động tác tung ra liền mạch, vô cùng xinh đẹp.
Có điều, đánh hụt rồi…
Tiểu Tiếu nhi ôm Hoa Lau, ngồi tại chỗ ngáp dài một cái.
Trông A Sở cũng có vẻ lơ đễnh.
Cô nàng nhặt lá bùa vàng nhăn nhúm rơi trên bụi cây thấp cẩn thận xem xét, cuối cùng quay người lại, cực kỳ nghiêm túc nói với Tiểu Tiếu nhi: “Ta quyết định rồi, ta không lên kinh thành nữa. Ta muốn đi theo ngươi.”
“Hả?” Cái ngáp thứ hai của Tiểu Tiếu nhi bị nghẹn giữa chừng.
A Sở rút kiếm, đâm thủng thiêu hủy lá bùa, thấp giọng nói: “Có thứ gì đó đang bám theo ngươi.”
Hết chương 14
Tiểu Tiếu nhi dựa theo trí nhớ tìm đường về quê cũ. Trên đường không thấy có dân chạy nạn, trong lòng nó cũng yên tâm vài phần. Xem ra giai đoạn mất mùa đói kém đã qua, những thôn dân lưu lạc năm đó có lẽ đã trở về?
Nghĩ đến chuyện này, nó không khỏi vui mừng nhảy chân sáo, ôm Hoa Lau bắt đầu huyên thuyên: “Lúc ta còn bé, thân hình vừa gầy vừa nhỏ, vậy mà dám đánh nhau với Nhị Cẩu. Nhị Cẩu rất xấu, ỷ cha mình ở ngoài buôn bán chút đỉnh, tưởng mình tài trí hơn người. Hắn cười ta, ta liền xông vào đánh hắn một trận. Cái thằng quỷ đó chỉ là cái túi vải, lần nào ta cũng đá hắn bay xuống sông, thật đó!”
Hoa Lau bị Tiểu Tiếu kẹp chặt, rất không vui. Nó muốn thoát khỏi bàn tay cô bé, giãy dụa vài lần, cuối cùng cũng tìm được sơ hở lủi xuống đất, quạt cánh chui vào bụi rậm ven đường.
Tiểu Tiếu nhi vội đuổi theo, hao hơi tổn sức lắm mới túm được một chân nó. Không ngờ gặp phải sườn dốc, lảo đảo một cái, cả người cả gà lăn luôn xuống dốc.
Cô bé hoảng sợ thét “A a a a” dài thật dài, hơn nữa còn bị Hoa Lau kinh hoàng đạp lia lịa. Hai chủ tớ lăn một đường xuống tận đáy dốc, đụng phải đống cỏ khô mới dừng lại được.
Vừa yên vị trên đống cỏ khô, cô bé lại nghe một tiếng “bịch” tiếp theo.
Tiểu Tiếu bị té đến mức choáng váng, đang ôm đầu lẩm bẩm định đứng dậy, lại cảm thấy hình như ánh sáng trên đầu bị thứ gì đó cản trở.
Nó ngẩng lên nhìn, trước mặt là một thanh trường kiếm sáng choang, bén ngót đang chỉ vào nó.
“Mẹ ơi —“ Tiểu Tiếu nhi lớn như vậy nhưng chưa bao giờ bị kiếm chĩa vào người. Nó bị dọa thét một tiếng chói tai, vội vàng ôm Hoa Lau vào lòng, ra sức lùi về phía sau, vừa lùi vừa run rẩy cầu xin. “Đại hiệp tha mạng, đại hiệp tha mang… tôi chỉ là kẻ lỡ đường, không có tiền không có —“
Nó còn chưa dứt lời liền cảm thấy trên trán chợt lạnh, tưởng là mũi kiếm chạm vào, lập tức giật bắn người rống lên như heo bị cắt tiết: “A! Đừng giết tôi!!”
“Hứ, không phải yêu tinh.”
Hử? Cái gì?
Là giọng nói trong trẻo của một cô gái.
Còn mình vẫn chưa bị kiếm chẻ làm đôi.
Nó bạo gan mở mắt, lại phát hiện trước mắt mờ mờ ảo ảo. Thảm rồi, chẳng lẽ là đối phương kiếm pháp quá tinh thâm, mình chết rồi còn không biết?
Đang nghĩ ngợi lung tung, trước mắt bỗng sáng tỏ. Cô bé ngẩng đầu nhìn, thấy cách mình vài bước chân là một cô gái đang cầm kiếm. Cô ta búi tóc kiểu đạo đồng, trên còn buộc dây đỏ, người mặc y phục trắng tinh. Vì đứng ngược nắng nên Tiểu Tiếu không nhìn rõ mặt mũi.
Một tay cô ta cầm kiếm, thu ở sau lưng. Tay kia cầm lá bùa vàng.
Trên lá bùa có chỗ bị ướt, chẳng lẽ vừa rồi cô ta dán thứ đó lên trán nó?
“Thật là, ngươi sợ cái gì chứ? Ta đâu có giết người phàm.” Cô gái thu kiếm, duỗi tay kéo Tiểu Tiếu nhi đứng dậy.
Tiểu Tiếu nhi mượn lực hếch người, nhưng không dậy nổi.
Vừa rồi bị cây kiếm bén ngót dọa đến hai chân mềm nhũn, làm sao đứng dậy ngay được?
“Hừ, đồ dở hơi. Gan như thỏ đế.” Cô gái nọ ngồi xuống, lúc này Tiểu Tiếu nhi mới nhìn rõ tướng mạo cô ta.
Nhìn sơ cô nàng chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi. Mắt sáng răng trắng, giữa đôi lông mày hiển lộ khí phách hơn người. Dây đỏ buộc tóc tinh nghịch lúc lắc ở bên tai, da thịt mịn màng như sứ trắng.
Nàng ta bĩu môi: “Hây da, chúng ta coi như huề nha. Ai bảo ngươi đột nhiên lăn từ trên kia xuống, va vào khiến ta rớt khỏi đống cỏ khô. Hứ, còn lãng phí hết một tấm bùa của ta nữa chứ. Xui xẻo, thật là xui xẻo.”
“Ngươi… ngươi… ngươi còn nói… người xui xẻo… rõ ràng phải… là ta…” Cuối cùng Tiểu Tiếu nhi cũng hít được mấy hơi, muốn chỉ trích cô ta nhưng cứ lắp ba lắp bắp thành ra chẳng có chút khí thế.
“Hứ.”
Không duyên không cớ bị nàng ta liếc, Tiểu Tiếu Nhi ấm ức lắm, nhưng nhìn trường kiếm sau lưng cô ta, nó ngẫm nghĩ rồi vẫn nuốt mấy lời muốn nói vào bụng.
Dù sao thì nó ăn nói cũng không bằng ai, có phản kích cũng không ích gì.
Mà nói đi nói lại, thanh kiếm kia trông thật đáng sợ.
Nó đang nghĩ ngợi lung tung, lại thấy cô gái kia dời mắt khỏi người nó, yên lặng nhìn bên cạnh. Tiểu Tiếu nhi hoài nghi thuận theo ánh mắt nàng ta, phát hiện đối tượng cô nàng đang nhìn chính là Hoa Lau.
Nó lập tức túm Hoa Lau ôm vào lòng: “Nhìn cái gì, đây là gà của ta.”
Cô gái nọ lại liếc nó một cái, dẩu môi nói: “Hứ, ai thèm!”
Thế nhưng đúng lúc này, bụng ai đó lại phát ra âm thanh “ùng ục, ùng ục…”.
Tiểu Tiếu nhi cười, duỗi tay lục lọi tay nải, lấy ra một cái bánh ngô đưa cho cô nàng: “Này, cho ngươi.”
Cô gái lúng túng nhận lấy, trầm ngâm cả buổi.
“Sao ngươi không ăn? Ta đâu phải người trong giang hồ, không hạ độc đâu mà lo!” Tiểu Tiếu nhi cười nói.
“Oaa, ngươi đối với ta thật tốt…” Cô nàng cầm cái bánh ngô, khóc ngon lành.
“Ấy… chỉ là cái bánh ngô thôi mà… ngươi muốn ăn thêm thì ở đây ta còn có —“
Không nói thì không sao, vừa nói thêm câu này, cô gái nọ ngồi bệt xuống mặt đất khóc òa.
Chờ cô nàng khóc đã đời, lại chờ cô nàng vừa thút thít vừa ăn hết cái bánh ngô, Tiểu Tiếu nhi mới biết cô gái trông vừa linh lợi vừa láu táu trước mặt tên là A Sở, là một nữ đạo sĩ. Từ nhỏ A Sở đã theo đạo trưởng trên núi Ngọc Long học hàng yêu phục ma, nuôi chí trừ hết yêu ma hại người trong thiên hạ. Mấy hôm trước coi như học nghệ đã xong, rất đắc ý xuống núi thử tài một chuyến.
“Ai mà biết yêu ma quỷ quái khó tìm như vậy. Ta đi lòng vòng tám ngày rồi, một con cũng chẳng thấy.” A Sở bày ra vẻ mặt đau khổ, thở dài nói. “Nếu sư phụ biết ta bị bẽ mặt thế này, nhất định sẽ cười chết ta.”
Tiểu Tiếu nhi cười: “Yêu ma quỷ quái làm gì dễ xuất hiện như vậy? Không bằng ngươi về trước đi, theo sư phụ học tập thêm mấy năm nữa.”
“Quay về? Ta không đi! Khó khăn lắm ta mới lẻn ra được, chẳng lẽ lại ngoan ngoãn trở về làm bia đấm dâng đến tận cửa cho sư phụ? Ta không thích, không thích!” A Sở nắm chặt thanh kiếm trong tay, vẻ mặt hừng hực chí khí: “Ta muốn lên kinh thành, ta muốn hàng phục một trăm con yêu, à không, một ngàn con cho sư phụ xem, để xem về sau người còn nói ta đần độn nữa không! Hừ hừ…”
Cô nương này quả nhiên có hơi thần kinh…
Mà thôi, đây có phải chuyện của mình đâu.
Tiểu Tiếu nhi nhìn trời, đứng dậy nói với A Sở: “Được rồi, không còn sớm nữa, ta phải đi thôi. Ở đây có hai cái bánh ngô, ngươi cầm theo đi. Đúng rồi, ta có chút tiền, chia cho ngươi một ít, ngươi cầm theo còn có cái mà dùng.”
A Sở lúng túng đứng dậy từ chối: “Không, ta không lấy đâu. Ăn đồ của ngươi còn lấy tiền của ngươi, vậy có khác gì ăn cướp? Ngươi giữ lại mà dùng, ta đi đây.”
Nói rồi liền cầm kiếm chạy mất.
Tiểu Tiếu nhi vội gọi với theo: “Này này, ngươi đi đâu đấy?”
A Sở chạy như bay, đầu cũng không quay lại: “Lên kinh!”
Lên kinh? Hướng đó có thể lên kinh thành sao?
Tiểu Tiếu nhi nhanh chóng gọi nàng ta lại, tử tế hướng dẫn đường đi xong mới chính thức xem như mỗi người một ngả.
Có điều, dường như Tiểu Tiếu nhi đã đánh giá thấp thực lực của cô nương tên A Sở này.
Mặt trời ngả về tây, cô bé loáng thoáng nghe thấy phía sau có người gọi tên mình. Nó quay đầu nhìn lại, không ngờ chính là A Sở!
Cô nàng vô cùng hưng phấn chạy tới, túm chặt tay nó cười nói: “Không phải ngươi nói ngươi không lên kinh thành ư? Sao lại đi cùng đường với ta?”
Tiểu Tiếu nhi bất lực thở dài một hơi.
Được rồi, cô nương này không chỉ thần kinh, mà còn mù đường nữa... Không biết tám ngày qua nàng ta làm sao sống sót…
Giải thích rõ ràng rằng cô nàng đã đi nhầm hướng, A Sở vẫn đần mặt ra nhìn cô bé. Tiểu Tiếu nhi không nỡ bỏ lại cái con người mù đường này, đành phải đi chung với cô nàng.
Mắt thấy màn đêm sắp buông, không thể tiếp tục đi, hai người tìm một nơi yên tĩnh quyết định nghỉ tạm.
A Sở bị đả kích vẫn cứ rầu rĩ ủ ê, Tiểu Tiếu nhi không chịu được phải nói chuyện không ngừng. Cô bé kể chuyện ngày xưa mình đánh nhau với Nhị Cẩu, sau đó còn đẩy hắn té xuống nước. Cả những chuyện phát sinh lúc cô bé theo dân chúng chạy nạn, cũng kể luôn với A Sở mọi chuyện ở Liên Lý Trai.
Ban đầu A Sở không để ý, chỉ mặc Tiểu Tiếu nhi ra rả bên tai, nhưng càng nghe càng nhập tâm. Khi kể đến đoạn bị tiểu thư Tư Nhiên kia khi dễ thì A Sở không nhịn được, giận dữ nói: “Quá đáng, thật là quá đáng! Hứ, tưởng rằng mình là con nhà quan lớn thì giỏi lắm sao! Tiểu Tiếu nhi, chờ ta lên kinh rồi thế nào ta cũng quậy nhà cô ta một trận ra trò cho xem!”
“Ngươi đến đi đường nào còn không biết thì nói gì đến lên kinh?” Tiểu Tiếu nhi cười: “Hơn nữa ta đã quyết định bỏ đi thì tội gì phải dây dưa với cô ta? Nói cho cùng, cô ta có hôn ước với công tử từ bé, thanh mai trúc mã lại môn đăng hộ đối, thật tốt.”
Bỗng nhiên A Sở tiến sát lại gần, chăm chú nhìn Tiểu Tiếu nhi một hồi, nói: “Không đúng.”
“Cái gì không đúng?”
“Không biết.” A Sở nói tiếp. “Ta chỉ biết là có gì đó rất lạ. Đừng bảo ta giải thích. Sư phụ từng nói trực giác ta rất tốt.”
“Trực giác của ngươi tốt? Trực giác tốt sao còn không biết đường đi?”
A Sở ngượng ngùng sờ mũi, nghiêm mặt nói: “Đây là hai chuyện khác nhau! Sư phụ nói thì nhất định là đúng. Đừng coi thường sư phụ ta bình thường điên điên khùng khùng. Tuy thỉnh thoảng người có ăn trộm vặt, có khi lại lén sờ mông cô nương người ta nhưng lúc ông ấy nghiêm túc thì nhất định là không phải nói điêu đâu!”
Lén sờ mông cô nương… Đây, đây là kiểu sư phụ gì chứ…
Tiểu Tiếu nhi còn đang thầm khinh bỉ, đột nhiên A Sở bật dậy, rút kiếm chạy đi. Vừa chạy cô nàng vừa lẩm nhẩm, trong tay không biết từ lúc nào đã xuất ra một cái bùa. Theo động tác ngón tay, tấm bùa bay “vèo” ra ngoài như sao băng.
Một chuỗi động tác tung ra liền mạch, vô cùng xinh đẹp.
Có điều, đánh hụt rồi…
Tiểu Tiếu nhi ôm Hoa Lau, ngồi tại chỗ ngáp dài một cái.
Trông A Sở cũng có vẻ lơ đễnh.
Cô nàng nhặt lá bùa vàng nhăn nhúm rơi trên bụi cây thấp cẩn thận xem xét, cuối cùng quay người lại, cực kỳ nghiêm túc nói với Tiểu Tiếu nhi: “Ta quyết định rồi, ta không lên kinh thành nữa. Ta muốn đi theo ngươi.”
“Hả?” Cái ngáp thứ hai của Tiểu Tiếu nhi bị nghẹn giữa chừng.
A Sở rút kiếm, đâm thủng thiêu hủy lá bùa, thấp giọng nói: “Có thứ gì đó đang bám theo ngươi.”
Hết chương 14
/37
|