Trưa ngày thứ hai, A Sở và Tiểu Tiếu mới đến được huyện Hồng Tô.
Hồng Tô mặc dù cũng là huyện nhưng lớn hơn Khâu Bình không biết bao nhiêu lần. Đường phố đông đúc, ngựa xe tấp nập hệt như thành Thụy Hưng.
Thật trùng hợp hôm nay là ngày họp chợ. Rất nhiều hàng quán ăn uống náo nhiệt tập hợp từ đầu đường tới cuối ngõ. Chủ quán nào cũng nhiệt tình chào mời, cầm biển hiệu của cửa hàng mình tranh thủ giới thiệu, sợ bị quán khác giành mất. Người tới đi chợ chen chúc nhau, mấy người phụ nữ thì vội vàng mặc cả, ngã giá với các gánh hàng rong. Ngẫu nhiên có bầy trẻ con vui cười chạy qua, tay cầm xâu mứt quả hoặc mấy cái chong chóng giấy giơ cao, thoăn thoắt như mấy chú cá chạch nhỏ.
Từ nhỏ A Sở lớn lên trên núi, toàn làm bạn với cỏ cây, tâm sự với trăng sao, làm gì có cơ hội nhìn thấy quang cảnh đông đúc thế này. Cô nàng vô cùng háo hức, hai mắt sáng lấp lánh, túm tay Tiểu Tiếu hòa vào dòng người. Xem cái này chưa chán lại sờ cái kia, gặp thứ gì mới lạ thì cực kỳ vui vẻ.
Ngược lại, Hoa Lau không vui chút nào. Nhiều người như thế làm nó sợ đến hồn vía bay sạch, không ngừng dãy dụa trong lòng Tiểu Tiếu. Cô bé phải tốn sức lắm mới giữ chặt được nó.
Nhưng tiếp tục như thế thì không ổn. Tiểu Tiếu suy nghĩ rồi lấy ít tiền đưa cho A Sở, bảo cô nàng đi chơi cho đã. Nếu không biết đường thì cứ đến chờ ở đền thờ phía trước, chờ Tiểu Tiếu tìm được cửa hàng cá cảnh rồi quay lại tìm.
A Sở đang xem ông bán kẹo thổi đường thành đủ mọi hình dạng, nào có chú ý đến lời dặn dò của Tiểu Tiếu nhi, chỉ gật đầu liên tục lấy lệ.
Tiểu Tiếu đành phải dặn thêm lần nữa, rồi ôm lấy Hoa Lau chen qua đám người, chốc chốc lại kiễng chân tìm tên cửa hàng hai bên đường.
Đi mãi đến cuối phố mới thấy một cửa tiệm chuyên buôn cá cảnh tên là Hồng Tô Lý Viên. Thả lỏng tâm tình, Tiểu Tiếu nhi nhanh chóng bước vào.
Mặt tiền Hồng Tô Lý Viên không lớn, tất nhiên không sánh được với vẻ sang trọng của Liên Lý Trai. Vì hôm nay họp chợ, phía trước cửa hàng bày bảy tám cái bồn lớn để mời chào khách. Mấy con cá nhỏ vô cùng đáng yêu, thu hút người qua đường dừng lại xem. Một chú tiểu nhị tuổi không lớn lắm ngồi phía sau chậu nước, tay nghịch sợi dây nhỏ, có vẻ đang buồn ngủ.
Tiểu Tiếu nhi đứng bên bồn nước trước cửa hàng một lúc, cẩn thận quan sát cá. Thì ra cửa hàng này chỉ có một vài loại cá vàng bình thường, màu sắc pha tạp, thậm chí còn có chú một mắt to một mắt bé. Cá đầu lân cũng ốm o, đừng nói đến mấy loại cá quý khác.
Chung quanh cô bé có rất nhiều người, nhưng phần lớn là dạo chơi. Người nghiêm túc muốn mua thật sự rất ít.
Ngẫm lại cũng đúng, trừ phi là gia đình giàu có, người dân bình thường mua mấy thứ đồ chơi này chỉ tổ tốn tiền. Vừa mất công chăm sóc, vừa chỉ có thể ngắm, không như chó mèo còn có thể bắt chuột giữ nhà, hoặc giả trâu ngựa còn có thể cày ruộng kéo xe. Mà bọn cá này đem làm đồ chơi cho trẻ con cũng không ổn. Con nít không biết nặng nhẹ, thò tay vọc tới vọc lui trong chậu bảo đảm cá sẽ chết ngay.
Bày biện bên ngoài trông có vẻ không tốt, không biết tình hình bên trong thế nào. Tiểu Tiếu quyết định vào trong cửa hàng hỏi thăm, liền vòng qua dãy bồn cá đi vào trong.
Bên trong cửa hàng im ắng, không gian không rộng lắm. Cạnh chân tường có một hàng chum đựng nước, toàn là cá chép, đa số là trắng đỏ. Thấy có người tới, lũ cá quẫy đuôi lặn xuống đáy nước.
Tiểu Tiếu nhi đi một vòng, vẫn không có ai ra tiếp khách. Thấy hơi kỳ quái nhưng đường đột đi ra nhà sau thì không tiện, Tiểu Tiếu mới quay ra hỏi chuyện tiểu nhị.
Vừa bước xuống bậc thang, cô bé bắt gặp anh tiểu nhị tay đang chống cằm, đầu gật gà gật gù, hình như đã ngủ gật. Mà phía sau hắn có người đang ngồi xổm, lấm la lấm lét nhìn quanh quất, không giống khách tới xem cá chút nào.
Lúc này trước mấy cái bồn chỉ có ba người khách đang lo bàn tán, so sánh lũ cá, căn bản không chú ý đến người ở phía sau tiểu nhị đang gật gà gật gù.
Tiểu Tiếu hơi dừng lại đã thấy tên kia thò tay mò cái túi to giắt trên thắt lưng anh tiểu nhị. Chỉ xoay xoay hai ba cái đã tháo được, nhẹ nhàng kéo một cái, túi tiền liền rơi vào tay hắn.
Không ổn! Là ăn trộm!
Không ngờ trộm cướp huyện Hồng Tô to gan như vậy, dám giở trò trước mặt bao nhiêu người. Cơn giận bốc lên đầu, Tiểu Tiếu nhi không kịp nghĩ nhiều, quát to một tiếng: “Có trộm!” Rồi lập tức vọt tới.
Tên trộm thấy sự việc bại lộ, thấp giọng chửi thầm một câu, quay đầu bỏ chạy.
Còn anh tiểu nhị nghe tiếng kêu của Tiểu Tiếu nhi, tức khắc tỉnh ngủ. Hắn vô thức sờ soạng quanh thắt lưng, phát hiện cái túi biến mất thì y như bị kim đâm sau mông, đuổi theo kẻ kia.
Lúc này đã quá quá giờ ngọ, người đi chợ vắng hơn ban sáng nhiều. Tên trộm kia chạy cũng thật nhanh, Tiểu Tiếu nhi và tiểu nhị một trước một sau đuổi theo, thế nào cũng đuổi không kịp. Gã tiểu nhị thì chân có tật, chạy khập khà khập khiễng, còn Tiểu Tiếu lại mắc ôm con gà mái mập nặng trịch. Quá nóng lòng, Tiểu Tiếu nhét Hoa Lau vào tay tiểu nhị, còn mình thì tăng tốc đuổi theo tên trộm.
Mặc dù vậy, cô bé vẫn bị tên trộm kia cho rơi lại rất xa. Vừa lúc đó, A Sở ở phía đối diện đi tới. Tay trái cô nàng cầm một xâu hồ lô ngào đường, tay phải cầm cái kẹo đường hình bông hoa, hết ngắm cái này lại nghía cái kia.
Tiểu Tiếu nhi vội la lên: “A Sở! A Sở! Bắt lấy hắn! Bắt lấy cái tên đang chạy! Hắn là ăn trộm!”
Khoảng cách khá xa, A Sở chỉ nghe tiếng Tiểu Tiếu nhi gọi tên mình, vui vẻ vẫy vẫy cái kẹo đường trong tay.
Vận số tên trộm đúng là xui xẻo, hắn chỉ lo cắm đầu chạy như điên, không để ý tông thẳng vào A Sở. A Sở đang hăng say khoe kẹo với Tiểu Tiếu nhi, bị hắn đụng phải, cây kẹo văng xuống đất nát bấy.
Cô nàng lập tức nổi giận đùng đùng, túm chặt tên trộm bắt hắn xin lỗi.
Gã trộm đang vội chạy trốn, hơi sức đâu mà phân bua? Hắn gật đầu liên tục, chẳng nói chẳng rằng đẩy A Sở một cái chuẩn bị chạy tiếp.
A Sở nào phải người dễ dàng bỏ qua? Cô nàng nhanh tay lẹ mắt túm lấy hắn, chết cũng không buông bắt hắn bồi thường kẹo hoa cho mình.
Gã ăn trộm không ngờ A Sở khó đối phó như vậy, nóng lòng quơ lấy cái vợt ở sạp hàng bên cạnh đập lên đầu cô nàng.
A Sở nghiêng người né tránh, động tác vô cùng lưu loát đấm vào mặt hắn một cái, sau đó túm hai tay hắn bắt chéo ra sau lưng, ấn người hắn xuống đất, lại uốn gối đè lên gáy chế ngự tên trộm.
Lúc này Tiểu Tiếu nhi mới thở hở hồng hộc đuổi tới. A Sở hùng hổ mách với cô bé: “Cái tên tiểu tử này đụng phải làm văng mất kẹo đường của ta. Một tiếng xin lỗi cũng không có, còn cầm vợt đập ta nữa chứ!”
Tiểu Tiếu không nói hai lời, giật cái gói to trong tay tên ăn trộm về trước.
A Sở sửng sốt, hào phóng khoát tay: “Tiểu Tiếu nhi, ta chỉ dạy dỗ hắn, không cần bắt hắn bồi thường đâu.”
“Ai bảo tiền này là bồi thường, đây là tiền của người khác!” Tiểu Tiếu cầm cái túi, giận dữ nói: “Gã này ăn trộm tiền, bị ta bắt gặp mới bỏ chạy tới đây.”
A Sở lại nhấn mạnh đầu gối: “Hứ, thì ra là ăn trộm. Ban ngày ban mặt còn dám giở trò trộm cướp, to gan thật!”
Tên trộm quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng nữa.
Dân chúng ai chả thích xem náo nhiệt, chỉ trong nháy mắt đã vây lại thành ba tầng trong ba tầng ngoài, chỉ chỉ trỏ trỏ tên trộm.
Mãi đến giờ gã tiểu nhị thọt chân mới chen vào tới, thấy tên trộm đã bị bắt vội chắp tay thi lễ, cám ơn A Sở và Tiểu Tiếu nhi.
Tiểu Tiếu trả cái túi cho hắn, cười nói. “Không cần đa tạ. Cầm đi, xem còn thiếu thứ gì không?”
Tiểu nhị mở cái túi ra nhìn sơ, ngại ngùng gãi đầu: “Không thiếu gì cả, đa tạ hai vị cô nương. Cái túi này là tiền nợ ban sáng vừa thu được, nếu bị tên này trộm đi thể nào tôi cũng bị bà chủ lột da.”
“Vậy sau này phải cẩn thận hơn chút, trông coi cửa hàng không được ngủ gật nữa nhé.”
Tiểu nhị ngượng ngùng cười cười.
Bỗng từ bên ngoài đám người có giọng nữ lớn tiếng vang lên: “Tiểu Đậu Tử, Tiểu Đậu Tử! Tiền thu được hôm nay đâu? Nếu ngươi dám làm mất, xem lão nương có lột da ngươi hay không!?”
Tiểu nhị sợ hãi, lúng túng quay mặt về hướng vừa phát ra tiếng nói. “Bà chủ…”
Đám người vây quanh tách ra hai bên, một đại thẩm mập mạp cao to bước vào, trừng mắt nhìn anh tiểu nhị. Đến gần, bà ta một tay chống nạnh, một tay nắm lấy lỗ tai tiểu nhị mắng tiếp: “Lúc đi ta đã dặn ngươi phải trông chừng cửa hàng cho tốt, ngươi thì sao? Bỏ cửa hàng lại không ai coi, cũng không sợ cá bị người ta lấy mất! Còn nữa, đang yên đang lành tự dưng lại bị ăn trộm, hai con mắt ngươi vất đi đâu rồi? Hả!?”
Tiểu nhị cúi đầu, không dám thở mạnh.
Có người lên tiếng nói đỡ: “Thím Lê à, không có chuyện gì rồi mà. Tiền bị trộm hai cô nương này cũng tìm lại được rồi, bà đừng mắng Tiểu Đậu Tử nữa.”
Người được gọi là thím Lê nghe vậy, lại thấy A Sở đang kềm chặt tên trộm, nét mặt mới hòa hoãn hơn. Bà ta răn dạy tiểu nhị mấy câu rồi tiến đến cầm tay A Sở thân thiết nói: “Nhất định là cô nương đã giúp chúng tôi trừng trị kẻ gian? Thật là đa tạ!”
A Sở ngại ngùng, rút tay chỉ sang Tiểu Tiếu: “Là cô ấy, chính cô ấy phát hiện ra. Ta chỉ đánh bậy đánh bạ mới bắt được tên khốn kiếp này thôi…”
Thím Lê quay sang giữ chặt Tiểu Tiếu nhi, tươi cười rạng rỡ: “Cô nương, thật là cảm ơn hai vị. Nếu không phải hai người nhiệt tình giúp đỡ, lần này coi như thím đây buôn bán toi công rồi.”
A Sở cướp lời đáp: “Không có gì, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi!”
Thím Lê mập mạp cười càng tươi: “Cô nương nói đúng lắm, quả nhiên là người hào hiệp trượng nghĩa! Hai người giúp thím, thím không biết phải tạ ơn thế nào nữa. Vầy đi, giờ đến nhà thím uống chén trà trước đã nhé!”
Nói rồi không để ai kịp lên tiếng, túm tay Tiểu Tiếu nhi kéo đi.
Đầu gối A Sở còn đang đè tên ăn trộm, không đi được. Cô nàng gấp gáp kêu lên: “Này này, chờ ta một chút, cái tên khốn kiếp này phải xử lý thế nào đây? Có muốn áp giải hắn lên quan phủ cho ăn roi không?”
Có hai người thanh niên từ trong đám đông xung phong nhận việc, muốn giúp A Sở và Tiểu Tiếu giải trên trộm lên quan phủ.
A Sở giao tên trộm cho bọn họ, vui vẻ đuổi theo thím Lê và Tiểu Tiếu nhi, còn không ngừng la hét: “Thím Lê ơi, ta không uống trà đâu, mua cho ta cái kẹo đường hoa đi!”
Lại nói về hai thanh niên đang áp giải tên trộm. Vừa đi tới một ngõ hẻm vắng người, tên trộm nọ bỗng nhiên dừng bước không chịu đi tiếp.
Hai người ra sức xô đẩy nhưng tên trộm cứ như mọc rễ dưới chân, không hề nhúc nhích.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc. Càng không biết tên trộm làm sao thoát ra, xoay ngược lại dùng ngón tay nhanh như chớp điểm huyệt trên người họ. Cả hai đồng loạt ngã xuống đất.
Tên trộm hừ lạnh một tiếng, giơ tay lau mặt. Dung mạo thô tục liền biến mất, thay vào đó là gương mặt vô cùng điển trai. Mày kiếm mắt sáng, biểu tình hờ hững.
Một em bé mặc váy xanh, xinh như búp bê chẳng biết xuất hiện phía sau hắn từ lúc nào. Em bé dựa vào tường mỉm cười, giọng nói lại lạnh lùng: “Nguyên Hòa, nàng ta được ở lại thì sao chứ? Đừng có hy vọng Ỷ Vi sẽ cám ơn ngươi.”
“Ta trước giờ không hề mong điều đó.” Vừa nói người đàn ông vừa hoàn toàn thay đổi tướng mạo, thân hình cao ngất, khí vũ hiên ngang.
Hắn chẳng thèm liếc em bé váy xanh một cái, sửa sang tay áo chuẩn bị rời đi.
“Thật không biết cuối cùng là ngươi ở phe nào nữa.” Em bé áo xanh bĩu môi, đuổi theo bước chân hắn.
Hai người một trước một sau, vừa đến đầu hẻm bỗng bị người nào đó chặn đường.
“Nguyên Hòa.”
Người tới vận bộ y phục trắng tinh, nhàn nhã đứng ở đầu ngõ, khóe miệng thoáng nụ cười mà như không cười.
Rõ ràng ánh mặt trời quá ngọ vô cùng chói chang, nhưng lạc trên người hắn tức khắc trở nên êm dịu.
Nguyên Hòa dừng bước.
Một đôi mắt vàng nhìn thẳng vào hắn. Rõ ràng là ánh mắt hờ hững, không hiểu sao lại có chút cảm giác yêu mị: “Đã tới rồi sao không chào ta một tiếng?”
Nguyên Hòa không đáp, chỉ hơi khom người chào, đi lướt qua người nọ.
Còn em bé váy xanh phía sau dường như rất e ngại cái người mặc áo trắng vừa xuất hiện. Hoàn toàn không thấy khí thế lạnh lẽo rét buốt vừa nãy mà dè dặt đi theo Nguyên Hòa.
“Thật là, vẫn cứ nhạt phèo như xưa.” Người áo trắng nâng tay che ánh mặt trời, cười nói: “Đúng lúc ngày mai khai trương, ta còn định mời hắn uống chén rượu cơ.”
Hết chương 19
Hồng Tô mặc dù cũng là huyện nhưng lớn hơn Khâu Bình không biết bao nhiêu lần. Đường phố đông đúc, ngựa xe tấp nập hệt như thành Thụy Hưng.
Thật trùng hợp hôm nay là ngày họp chợ. Rất nhiều hàng quán ăn uống náo nhiệt tập hợp từ đầu đường tới cuối ngõ. Chủ quán nào cũng nhiệt tình chào mời, cầm biển hiệu của cửa hàng mình tranh thủ giới thiệu, sợ bị quán khác giành mất. Người tới đi chợ chen chúc nhau, mấy người phụ nữ thì vội vàng mặc cả, ngã giá với các gánh hàng rong. Ngẫu nhiên có bầy trẻ con vui cười chạy qua, tay cầm xâu mứt quả hoặc mấy cái chong chóng giấy giơ cao, thoăn thoắt như mấy chú cá chạch nhỏ.
Từ nhỏ A Sở lớn lên trên núi, toàn làm bạn với cỏ cây, tâm sự với trăng sao, làm gì có cơ hội nhìn thấy quang cảnh đông đúc thế này. Cô nàng vô cùng háo hức, hai mắt sáng lấp lánh, túm tay Tiểu Tiếu hòa vào dòng người. Xem cái này chưa chán lại sờ cái kia, gặp thứ gì mới lạ thì cực kỳ vui vẻ.
Ngược lại, Hoa Lau không vui chút nào. Nhiều người như thế làm nó sợ đến hồn vía bay sạch, không ngừng dãy dụa trong lòng Tiểu Tiếu. Cô bé phải tốn sức lắm mới giữ chặt được nó.
Nhưng tiếp tục như thế thì không ổn. Tiểu Tiếu suy nghĩ rồi lấy ít tiền đưa cho A Sở, bảo cô nàng đi chơi cho đã. Nếu không biết đường thì cứ đến chờ ở đền thờ phía trước, chờ Tiểu Tiếu tìm được cửa hàng cá cảnh rồi quay lại tìm.
A Sở đang xem ông bán kẹo thổi đường thành đủ mọi hình dạng, nào có chú ý đến lời dặn dò của Tiểu Tiếu nhi, chỉ gật đầu liên tục lấy lệ.
Tiểu Tiếu đành phải dặn thêm lần nữa, rồi ôm lấy Hoa Lau chen qua đám người, chốc chốc lại kiễng chân tìm tên cửa hàng hai bên đường.
Đi mãi đến cuối phố mới thấy một cửa tiệm chuyên buôn cá cảnh tên là Hồng Tô Lý Viên. Thả lỏng tâm tình, Tiểu Tiếu nhi nhanh chóng bước vào.
Mặt tiền Hồng Tô Lý Viên không lớn, tất nhiên không sánh được với vẻ sang trọng của Liên Lý Trai. Vì hôm nay họp chợ, phía trước cửa hàng bày bảy tám cái bồn lớn để mời chào khách. Mấy con cá nhỏ vô cùng đáng yêu, thu hút người qua đường dừng lại xem. Một chú tiểu nhị tuổi không lớn lắm ngồi phía sau chậu nước, tay nghịch sợi dây nhỏ, có vẻ đang buồn ngủ.
Tiểu Tiếu nhi đứng bên bồn nước trước cửa hàng một lúc, cẩn thận quan sát cá. Thì ra cửa hàng này chỉ có một vài loại cá vàng bình thường, màu sắc pha tạp, thậm chí còn có chú một mắt to một mắt bé. Cá đầu lân cũng ốm o, đừng nói đến mấy loại cá quý khác.
Chung quanh cô bé có rất nhiều người, nhưng phần lớn là dạo chơi. Người nghiêm túc muốn mua thật sự rất ít.
Ngẫm lại cũng đúng, trừ phi là gia đình giàu có, người dân bình thường mua mấy thứ đồ chơi này chỉ tổ tốn tiền. Vừa mất công chăm sóc, vừa chỉ có thể ngắm, không như chó mèo còn có thể bắt chuột giữ nhà, hoặc giả trâu ngựa còn có thể cày ruộng kéo xe. Mà bọn cá này đem làm đồ chơi cho trẻ con cũng không ổn. Con nít không biết nặng nhẹ, thò tay vọc tới vọc lui trong chậu bảo đảm cá sẽ chết ngay.
Bày biện bên ngoài trông có vẻ không tốt, không biết tình hình bên trong thế nào. Tiểu Tiếu quyết định vào trong cửa hàng hỏi thăm, liền vòng qua dãy bồn cá đi vào trong.
Bên trong cửa hàng im ắng, không gian không rộng lắm. Cạnh chân tường có một hàng chum đựng nước, toàn là cá chép, đa số là trắng đỏ. Thấy có người tới, lũ cá quẫy đuôi lặn xuống đáy nước.
Tiểu Tiếu nhi đi một vòng, vẫn không có ai ra tiếp khách. Thấy hơi kỳ quái nhưng đường đột đi ra nhà sau thì không tiện, Tiểu Tiếu mới quay ra hỏi chuyện tiểu nhị.
Vừa bước xuống bậc thang, cô bé bắt gặp anh tiểu nhị tay đang chống cằm, đầu gật gà gật gù, hình như đã ngủ gật. Mà phía sau hắn có người đang ngồi xổm, lấm la lấm lét nhìn quanh quất, không giống khách tới xem cá chút nào.
Lúc này trước mấy cái bồn chỉ có ba người khách đang lo bàn tán, so sánh lũ cá, căn bản không chú ý đến người ở phía sau tiểu nhị đang gật gà gật gù.
Tiểu Tiếu hơi dừng lại đã thấy tên kia thò tay mò cái túi to giắt trên thắt lưng anh tiểu nhị. Chỉ xoay xoay hai ba cái đã tháo được, nhẹ nhàng kéo một cái, túi tiền liền rơi vào tay hắn.
Không ổn! Là ăn trộm!
Không ngờ trộm cướp huyện Hồng Tô to gan như vậy, dám giở trò trước mặt bao nhiêu người. Cơn giận bốc lên đầu, Tiểu Tiếu nhi không kịp nghĩ nhiều, quát to một tiếng: “Có trộm!” Rồi lập tức vọt tới.
Tên trộm thấy sự việc bại lộ, thấp giọng chửi thầm một câu, quay đầu bỏ chạy.
Còn anh tiểu nhị nghe tiếng kêu của Tiểu Tiếu nhi, tức khắc tỉnh ngủ. Hắn vô thức sờ soạng quanh thắt lưng, phát hiện cái túi biến mất thì y như bị kim đâm sau mông, đuổi theo kẻ kia.
Lúc này đã quá quá giờ ngọ, người đi chợ vắng hơn ban sáng nhiều. Tên trộm kia chạy cũng thật nhanh, Tiểu Tiếu nhi và tiểu nhị một trước một sau đuổi theo, thế nào cũng đuổi không kịp. Gã tiểu nhị thì chân có tật, chạy khập khà khập khiễng, còn Tiểu Tiếu lại mắc ôm con gà mái mập nặng trịch. Quá nóng lòng, Tiểu Tiếu nhét Hoa Lau vào tay tiểu nhị, còn mình thì tăng tốc đuổi theo tên trộm.
Mặc dù vậy, cô bé vẫn bị tên trộm kia cho rơi lại rất xa. Vừa lúc đó, A Sở ở phía đối diện đi tới. Tay trái cô nàng cầm một xâu hồ lô ngào đường, tay phải cầm cái kẹo đường hình bông hoa, hết ngắm cái này lại nghía cái kia.
Tiểu Tiếu nhi vội la lên: “A Sở! A Sở! Bắt lấy hắn! Bắt lấy cái tên đang chạy! Hắn là ăn trộm!”
Khoảng cách khá xa, A Sở chỉ nghe tiếng Tiểu Tiếu nhi gọi tên mình, vui vẻ vẫy vẫy cái kẹo đường trong tay.
Vận số tên trộm đúng là xui xẻo, hắn chỉ lo cắm đầu chạy như điên, không để ý tông thẳng vào A Sở. A Sở đang hăng say khoe kẹo với Tiểu Tiếu nhi, bị hắn đụng phải, cây kẹo văng xuống đất nát bấy.
Cô nàng lập tức nổi giận đùng đùng, túm chặt tên trộm bắt hắn xin lỗi.
Gã trộm đang vội chạy trốn, hơi sức đâu mà phân bua? Hắn gật đầu liên tục, chẳng nói chẳng rằng đẩy A Sở một cái chuẩn bị chạy tiếp.
A Sở nào phải người dễ dàng bỏ qua? Cô nàng nhanh tay lẹ mắt túm lấy hắn, chết cũng không buông bắt hắn bồi thường kẹo hoa cho mình.
Gã ăn trộm không ngờ A Sở khó đối phó như vậy, nóng lòng quơ lấy cái vợt ở sạp hàng bên cạnh đập lên đầu cô nàng.
A Sở nghiêng người né tránh, động tác vô cùng lưu loát đấm vào mặt hắn một cái, sau đó túm hai tay hắn bắt chéo ra sau lưng, ấn người hắn xuống đất, lại uốn gối đè lên gáy chế ngự tên trộm.
Lúc này Tiểu Tiếu nhi mới thở hở hồng hộc đuổi tới. A Sở hùng hổ mách với cô bé: “Cái tên tiểu tử này đụng phải làm văng mất kẹo đường của ta. Một tiếng xin lỗi cũng không có, còn cầm vợt đập ta nữa chứ!”
Tiểu Tiếu không nói hai lời, giật cái gói to trong tay tên ăn trộm về trước.
A Sở sửng sốt, hào phóng khoát tay: “Tiểu Tiếu nhi, ta chỉ dạy dỗ hắn, không cần bắt hắn bồi thường đâu.”
“Ai bảo tiền này là bồi thường, đây là tiền của người khác!” Tiểu Tiếu cầm cái túi, giận dữ nói: “Gã này ăn trộm tiền, bị ta bắt gặp mới bỏ chạy tới đây.”
A Sở lại nhấn mạnh đầu gối: “Hứ, thì ra là ăn trộm. Ban ngày ban mặt còn dám giở trò trộm cướp, to gan thật!”
Tên trộm quỳ trên mặt đất, không dám lên tiếng nữa.
Dân chúng ai chả thích xem náo nhiệt, chỉ trong nháy mắt đã vây lại thành ba tầng trong ba tầng ngoài, chỉ chỉ trỏ trỏ tên trộm.
Mãi đến giờ gã tiểu nhị thọt chân mới chen vào tới, thấy tên trộm đã bị bắt vội chắp tay thi lễ, cám ơn A Sở và Tiểu Tiếu nhi.
Tiểu Tiếu trả cái túi cho hắn, cười nói. “Không cần đa tạ. Cầm đi, xem còn thiếu thứ gì không?”
Tiểu nhị mở cái túi ra nhìn sơ, ngại ngùng gãi đầu: “Không thiếu gì cả, đa tạ hai vị cô nương. Cái túi này là tiền nợ ban sáng vừa thu được, nếu bị tên này trộm đi thể nào tôi cũng bị bà chủ lột da.”
“Vậy sau này phải cẩn thận hơn chút, trông coi cửa hàng không được ngủ gật nữa nhé.”
Tiểu nhị ngượng ngùng cười cười.
Bỗng từ bên ngoài đám người có giọng nữ lớn tiếng vang lên: “Tiểu Đậu Tử, Tiểu Đậu Tử! Tiền thu được hôm nay đâu? Nếu ngươi dám làm mất, xem lão nương có lột da ngươi hay không!?”
Tiểu nhị sợ hãi, lúng túng quay mặt về hướng vừa phát ra tiếng nói. “Bà chủ…”
Đám người vây quanh tách ra hai bên, một đại thẩm mập mạp cao to bước vào, trừng mắt nhìn anh tiểu nhị. Đến gần, bà ta một tay chống nạnh, một tay nắm lấy lỗ tai tiểu nhị mắng tiếp: “Lúc đi ta đã dặn ngươi phải trông chừng cửa hàng cho tốt, ngươi thì sao? Bỏ cửa hàng lại không ai coi, cũng không sợ cá bị người ta lấy mất! Còn nữa, đang yên đang lành tự dưng lại bị ăn trộm, hai con mắt ngươi vất đi đâu rồi? Hả!?”
Tiểu nhị cúi đầu, không dám thở mạnh.
Có người lên tiếng nói đỡ: “Thím Lê à, không có chuyện gì rồi mà. Tiền bị trộm hai cô nương này cũng tìm lại được rồi, bà đừng mắng Tiểu Đậu Tử nữa.”
Người được gọi là thím Lê nghe vậy, lại thấy A Sở đang kềm chặt tên trộm, nét mặt mới hòa hoãn hơn. Bà ta răn dạy tiểu nhị mấy câu rồi tiến đến cầm tay A Sở thân thiết nói: “Nhất định là cô nương đã giúp chúng tôi trừng trị kẻ gian? Thật là đa tạ!”
A Sở ngại ngùng, rút tay chỉ sang Tiểu Tiếu: “Là cô ấy, chính cô ấy phát hiện ra. Ta chỉ đánh bậy đánh bạ mới bắt được tên khốn kiếp này thôi…”
Thím Lê quay sang giữ chặt Tiểu Tiếu nhi, tươi cười rạng rỡ: “Cô nương, thật là cảm ơn hai vị. Nếu không phải hai người nhiệt tình giúp đỡ, lần này coi như thím đây buôn bán toi công rồi.”
A Sở cướp lời đáp: “Không có gì, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thôi!”
Thím Lê mập mạp cười càng tươi: “Cô nương nói đúng lắm, quả nhiên là người hào hiệp trượng nghĩa! Hai người giúp thím, thím không biết phải tạ ơn thế nào nữa. Vầy đi, giờ đến nhà thím uống chén trà trước đã nhé!”
Nói rồi không để ai kịp lên tiếng, túm tay Tiểu Tiếu nhi kéo đi.
Đầu gối A Sở còn đang đè tên ăn trộm, không đi được. Cô nàng gấp gáp kêu lên: “Này này, chờ ta một chút, cái tên khốn kiếp này phải xử lý thế nào đây? Có muốn áp giải hắn lên quan phủ cho ăn roi không?”
Có hai người thanh niên từ trong đám đông xung phong nhận việc, muốn giúp A Sở và Tiểu Tiếu giải trên trộm lên quan phủ.
A Sở giao tên trộm cho bọn họ, vui vẻ đuổi theo thím Lê và Tiểu Tiếu nhi, còn không ngừng la hét: “Thím Lê ơi, ta không uống trà đâu, mua cho ta cái kẹo đường hoa đi!”
Lại nói về hai thanh niên đang áp giải tên trộm. Vừa đi tới một ngõ hẻm vắng người, tên trộm nọ bỗng nhiên dừng bước không chịu đi tiếp.
Hai người ra sức xô đẩy nhưng tên trộm cứ như mọc rễ dưới chân, không hề nhúc nhích.
Bọn họ vô cùng kinh ngạc. Càng không biết tên trộm làm sao thoát ra, xoay ngược lại dùng ngón tay nhanh như chớp điểm huyệt trên người họ. Cả hai đồng loạt ngã xuống đất.
Tên trộm hừ lạnh một tiếng, giơ tay lau mặt. Dung mạo thô tục liền biến mất, thay vào đó là gương mặt vô cùng điển trai. Mày kiếm mắt sáng, biểu tình hờ hững.
Một em bé mặc váy xanh, xinh như búp bê chẳng biết xuất hiện phía sau hắn từ lúc nào. Em bé dựa vào tường mỉm cười, giọng nói lại lạnh lùng: “Nguyên Hòa, nàng ta được ở lại thì sao chứ? Đừng có hy vọng Ỷ Vi sẽ cám ơn ngươi.”
“Ta trước giờ không hề mong điều đó.” Vừa nói người đàn ông vừa hoàn toàn thay đổi tướng mạo, thân hình cao ngất, khí vũ hiên ngang.
Hắn chẳng thèm liếc em bé váy xanh một cái, sửa sang tay áo chuẩn bị rời đi.
“Thật không biết cuối cùng là ngươi ở phe nào nữa.” Em bé áo xanh bĩu môi, đuổi theo bước chân hắn.
Hai người một trước một sau, vừa đến đầu hẻm bỗng bị người nào đó chặn đường.
“Nguyên Hòa.”
Người tới vận bộ y phục trắng tinh, nhàn nhã đứng ở đầu ngõ, khóe miệng thoáng nụ cười mà như không cười.
Rõ ràng ánh mặt trời quá ngọ vô cùng chói chang, nhưng lạc trên người hắn tức khắc trở nên êm dịu.
Nguyên Hòa dừng bước.
Một đôi mắt vàng nhìn thẳng vào hắn. Rõ ràng là ánh mắt hờ hững, không hiểu sao lại có chút cảm giác yêu mị: “Đã tới rồi sao không chào ta một tiếng?”
Nguyên Hòa không đáp, chỉ hơi khom người chào, đi lướt qua người nọ.
Còn em bé váy xanh phía sau dường như rất e ngại cái người mặc áo trắng vừa xuất hiện. Hoàn toàn không thấy khí thế lạnh lẽo rét buốt vừa nãy mà dè dặt đi theo Nguyên Hòa.
“Thật là, vẫn cứ nhạt phèo như xưa.” Người áo trắng nâng tay che ánh mặt trời, cười nói: “Đúng lúc ngày mai khai trương, ta còn định mời hắn uống chén rượu cơ.”
Hết chương 19
/37
|