Tiểu Tiếu và A Sở theo chân thím Lê. Một đường vừa nói vừa cười, chẳng mấy chốc đã đến Hồng Tô Lý Viên.
A Sở nhìn biển hiệu trên cửa liền reo lên: “Đây không phải là không hẹn mà gặp sao! Tiểu Tiếu nhi, chỗ ngươi muốn tìm là nơi này đúng không?”
“Sao? Cô nương có chuyện đến tìm chúng ta?”
Tiểu Tiếu hơi bối rối, cười đáp: “Thật không dám giấu, ông chủ của tiệm mì Lý Gia bên huyện Khâu Bình giới thiệu con tới đây, có lẽ thím có thể cho con việc làm. Không biết chỗ thím có đang cần người không?”
Thím Lê nghe Tiểu Tiếu nói, vẻ mặt bà hơi ngượng nghịu.
Tiểu Tiếu nhi thấy thế, vội tiếp lời: “Thím ơi, không cần lương nhiều ít gì đâu, con chỉ cần có nơi để ở lại là tốt lắm rồi.”
Nhưng thím Lê vẫn trầm mặc, không trả lời.
Tiểu Tiếu tự biết lần này xin việc không thành, không khỏi có chút buồn bã.
“Thím Lê, thím nhận cô ấy đi mà…” A Sở cũng lên tiếng cầu tình, nắm tay bà không chịu buông. “Chúng tôi đi xa lắm mới đến được đây… Tiểu Tiếu nhi lại rất chịu khó, nhất định có thể giúp thím chăm sóc tốt nơi này!”
Thím Lê thở dài, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cô nương, không phải thím không muốn giữ cô lại, ngặt nỗi mấy ngày trước ta đã nhận Tiểu Đậu Tử vào giúp việc trong cửa hàng. Tuy thằng nhóc này không được lanh lợi mấy, nhưng tốt xấu gì ta cũng nhận hắn vào làm rồi, sao nói cho nghỉ là nghỉ được. Còn cái cửa hàng này của ta, gần đây tình hình kinh doanh không được tốt, muốn nhận thêm người giúp việc thật sự là lực bất tòng tâm. Haizz, tuy là nói cửa hàng có tiếng trong mười dặm tám làng đổ lại, nhưng mấy năm nay thiên tai mất mùa, kể cả người có học cũng lo kiếm cái ăn, huống chi là bá tánh bình dân. Ai lại chịu tiêu tiền vào mấy thứ chỉ để ngắm chơi?”
Tiểu Tiếu nhi buồn bã phụ họa: “Thím nói cũng đúng, trước mắt là thiên tai mất mùa, cuộc sống nhà nào mà không khó khăn…”
“Cô nương, thím nói thật với cô, năm ngoái lão gia nhà ta đột ngột đi rồi. Trong ngoài chỉ còn lại một người đàn bà là ta chèo chống. Lo ngược lo xuôi cũng chỉ đủ cơm áo qua ngày. Vốn ta muốn sang tiệm cho người khác, nhưng lão gia nhà ta đã dặn dù giá nào cũng không được bán nó đi. Thật là nan giải…”
“Cơ mà thím ơi, Tiểu Tiếu nhi rất có tay nghề đó. Lúc trước cô ấy từng làm việc ở cửa hàng cá cảnh rất lớn. Nói về cá là không ai rành hơn cô ấy đâu!” A Sở cố thuyết phục.
Tiểu Tiếu nhi ngăn A Sở: “Được rồi A Sở, đừng làm thím Lê khó xử.”
“Nhưng…” A Sở cảm thấy khó nghĩ: “Ngươi không giống ta lang thang nơi nào cũng được. Lăn lộn không nổi thì còn có thể về chỗ sư phụ xin chén cơm. Ngươi một thân một mình, sau này phải làm thế nào?”
Tiểu Tiếu không lên tiếng.
Trên nóc nhà đối diện Hồng Tô Lý Viên có hai người đang ngồi, động tác giống nhau như đúc. Cả hai đều chống cằm ôm má nhìn về hướng nữ đạo sĩ đang kéo ống tay áo cô nương kia.
Giữa ban ngày ban mặt, hai người ngồi trên nóc nhà lẽ ra phải bắt mắt lắm mới đúng, nhưng không hiểu sao không ai nhìn thấy. Mặt trời hơi ngả về tây, ánh nắng vàng trải lên người bọn họ, đổ thành hai cái bóng dài trên mái ngói.
Một người trong đó là thiếu niên. Cậu ta thu hồi ánh mắt, quay sang nam tử bên cạnh hơi cau có nói: “Ỷ Vi, ngươi tính sai rồi. Bà chủ kia vốn không muốn nhận nàng vào làm việc!”
Người được gọi là Ỷ Vi không trả lời ngay, ngược lại thong thả duỗi người, tìm tư thế thoải mái nhất nghiêng người nằm xuống, mỉm cười: “Xem kịch thì phải kiên nhẫn.”
Thiếu niên bĩu môi: “Cũng vậy thôi, kiên nhẫn thì có tác dụng gì chứ!”
“Ngươi nói xem Nguyên Hòa chịu để bà cô đạo sĩ kia đá một cước vào mặt không công hay sao? Con linh miêu này giỏi nhất chính là tính kế.” Ỷ Vi lơ đãng vuốt vuốt ngón tay, trên đầu ngón tay xuất hiện một đóa hoa đào xinh đẹp. Hắn rũ mắt nhìn đóa hoa, đôi đồng tử vàng tắm trong ánh hoàng hôn càng tăng thêm vẻ phong tình ma mị.
Bà chủ tiệm cá cảnh tuy đanh đá, nhưng ai trong trấn cũng biết bà là người miệng dao găm tâm đậu hủ, đối xử với người khác rất tốt. Bằng không có ai mà thu nhận một người có tật như Tiểu Đậu Tử làm tiểu nhị.
Lần này với Tiểu Tiếu cũng thế. Tuy ngoài miệng luôn nói không được là không được, nhưng tới cùng vẫn không nhẫn tâm. Huống chi cô nương này vừa tìm được số tiền lẽ ra đã mất, là ân nhân của mình. Bất luận thế nào mình không thể không báo đáp nàng.
Thím Lê phân vân rất lâu, cuối cùng cắn răng dậm chân một cái, giữ chặt tay Tiểu Tiếu nói: “Thôi được rồi, thím nhận cô vào làm. Cái gì mà thiên tai với chả mất mùa, đi chết hết đi!”
“Ngươi xem, ta nói không sai chứ?” Ỷ Vi mỉm cười.
Cậu thiếu niên không thèm để ý hắn.
Hắn ném đóa hoa đào trong tay vào người thiếu niên: “Kịch hay thì cũng xem xong rồi, còn không chịu xuống coi nhà?”
“Lại bắt ta đi?” Cậu thiếu niên vừa nghe vậy, lập tức bất mãn cãi lại.
“Không đi?”
“Không! Đi!” Hắn chém đinh chặt sắt gằn từng chữ.
“Vậy được.” Ỷ Vi đứng dậy, bước từng bước một về phía mép mái nhà, nhón chân đứng lên góc mái cong cong. Hắn nâng tay chỉ thẳng vào cậu thiếu niên.
Cậu ta hơi hoảng, rụt người lại hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Con gà gã thọt chân ôm bên dưới hình như đang đói ấy nhỉ.”
Cậu thiếu niên như bị bàn ủi nóng ủi vào mông, nhảy loi choi, ánh mắt tràn ngập oai oán hét lên: “Đào Ỷ Vi, ngươi là đồ chết tiệt!”
Nói thế thôi chứ không dám trái lời, chẳng mấy chốc hắn đã biến khỏi nóc nhà.
Ỷ Vi vẫn đứng trên góc mái nghịch nắng, tay áo bị gió thổi bay bay.
Hắn nhìn xuống chỗ cô nương đang vui đến phát điên, khóe miệng cong thành nụ cười đẹp vô cùng.
Không dễ gì có được công việc, còn có chỗ ở, không cần nói cũng biết Tiểu Tiếu nhi vui mừng biết bao. Cô nhóc không chịu nghỉ ngơi, lập tức đi theo thím Lê xem xét bài trí trong tiệm.
Hồng Tô Lý Viên khác với Liên Lý Trai, không có sân và hồ nuôi cá, toàn bộ đều được nuôi trong vạc. Bên trong cửa hàng chỉ bày cá chép, còn các loại cá vàng khác thì đặt dưới hiên cạnh hành lang xuống nhà sau.
Ngoài tiểu nhị là Tiểu Đậu Tử, thím Lê còn có một người con trai. Bình thường anh ta cũng hay ở trong tiệm phụ mẹ buôn bán nhưng thời gian này đang mùa thu hoạch cam quýt, nhà mẹ đẻ của thím Lê có ít đất trồng quýt nên bà sai con trai về thu hoạch.
Cửa hàng Hồng Tô không lớn lắm, hai gian nhà trước sau, phân thành ba phòng. Thím Lê sắp xếp cho Tiểu Tiếu ở gian sau cạnh mái hiên. Căn phòng khá to, có điều hơi có mùi ẩm mốc, hình như lâu rồi không ai ở. Thế là A Sở và Tiểu Tiếu lập tức bắt tay vào dọn dẹp quét tước.
Thấy cô bé tay chân nhanh nhẹn, thím Lê rất hài lòng. Hơn nữa trong nhà bà cũng nuôi vài con gà, Hoa Lau không sợ bị lạc loài.
Được ở một nơi đầy đủ điều kiện thế này, cuối cùng Tiểu Tiếu nhi có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vấn đề duy nhất còn lại, chính là A Sở.
Hai người bèo nước gặp nhau, cùng đi nhiều ngày như vậy nên chung quy không nỡ tách ra. Nhưng A Sở là đạo sĩ, còn Tiểu Tiếu chỉ là một người dân bình thường. Mỗi người một con đường, cuối cũng vẫn phải chia tay.
Trời đã khuya, hai cô gái ngồi dưới mái hiên.
Mi mắt A Sở hơi ửng đỏ, tâm trạng nặng nề không lên tiếng.
Trong lòng Tiểu Tiếu nhi cũng chẳng thoải mái, nhất thời không biết phải nói gì.
Hai người cứ rầu rĩ ngồi như vậy một lúc lâu. Cuối cùng hình như A Sở hạ quyết tâm, quay về phòng lấy cái tay nải, mang hết đồ đạc ra ngoài.
Là một đạo sĩ, dĩ nhiên bên người không thiếu các loại đạo cụ trừ tà.
Nào là kiếm gỗ đào, đại đao bằng gỗ đào, phù chú có rắc máu chó mực, còn cả các loại bùa cầu phúc, bùa bình an, linh tinh lang tang, toàn bộ đều nhét vào tay nải của Tiểu Tiếu nhi.
“Sau này ta không có đây, ngươi phải tự bảo vệ chính mình. Nếu có yêu quái đi theo ngươi nữa thì cứ cầm đao hay kiếm này chém nó, bảo đảm công hiệu…” A Sở nói lia lịa, nước mắt chỉ chực tràn ra.
Tiểu Tiếu gom tất cả số tiền còn lại đưa cho A Sở làm phí đi đường. Cô bé nuốt nước mắt nói: “Không biết đường tai hại lắm, ngài mai ngươi ra dịch quán coi giá thuê một chiếc xe ngựa đến kinh thành đi. Mắc hay rẻ không quan trọng, chỉ cần ngươi không một mình đi lung tung là tốt rồi. Nếu lỡ mà, ta chỉ nói là lỡ mà không bắt được yêu quái cũng đừng nhụt chí, quay về nhận sai với sư phụ rồi học thêm mấy năm nữa, nhất định có thể làm được.”
A Sở gật đầu đáp ứng, gục trên vai Tiểu Tiếu nhi khóc cả buổi y như sinh ly tử biệt đến nơi.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tiếu tiễn A Sở đến dịch quán.
Dịch quán ở huyện Hồng Tô rất nhỏ, không có xe ngựa nào đến kinh thành. Tiểu Tiếu nhi hỏi thăm một chút, không ngờ họ có chuyến đến Thụy Hưng.
Cô bé bàn bạc giá tiền với phu xe xong, quay sang nói với A Sở: “Ta trả tiền đi Thụy Hưng rồi, ngươi đến đó rồi chuyển tiếp đi kinh thành cũng được. Đến Thụy Hưng, qua khỏi cổng thành ngươi cứ tiếp tục đi về bên trái là gặp dịch quán. Nhỡ không tìm thấy dịch quán hoặc không còn tiền, cứ đến Liên Lý Trai. Công tử rất tốt bụng, nhất định sẽ giúp ngươi.”
A Sở chỉ lo gật đầu, không biết có nghe vào tai này ra tai kia không nữa.
Dặn dò mấy việc linh tinh xong, xe ngựa cũng sắp lên đường.
Hai người bịn rịn chia tay.
Tiểu Tiếu nhi đứng trước dịch quán nhìn theo xe ngựa A Sở càng ngày càng xa, rưng rưng nước mắt.
A Sở đi rồi, cô bé lại đơn độc như trước.
Dù thế nào đi nữa, cuối cùng cũng tìm được việc làm, có nơi ăn chốn ở. Chuyện sau này thì cứ để sau này tính.
Cô bé cúi đầu quay về Hồng Tô Lý Viên. Về tới ngưỡng cửa thì hơi dừng lại.
Cả con phố thưa thớt người, không huyên náo như hôm qua. Bên đường không còn mấy quán hàng rong, thật là trống vắng.
Tiểu Tiếu ngây ngẩn cả người, chợt nhớ đến ngõ hẻm trước cửa Liên Lý Trai cũng vắng vẻ thế này.
“Đùng đùng!” Tiếng pháo bỗng đâu nổ đì đùng bên tai.
Tiếng vang đột ngột khiến Tiểu Tiếu giật nảy người. Cô bé quay sang, phát hiện đối diện Hồng Tô Lý Viên có cửa hàng gì đó mới khai trương.
Một cậu thiếu niên đang ngồi xổm trước cửa. Một tay bịt lỗ tai, một tay vân vê nhóm lửa. Cả người hắn ngửa hết về sau, hình như là sợ pháo bắn phải.
Tiểu Tiếu nhi nhìn cậu nhóc kia, cảm thấy quen lắm nhưng nhất thời không nhớ nổi mình đã gặp ở đâu.
“Đùng đùng!” Lại thêm một tràng tiếng nổ thật lớn.
Cậu chàng sợ hãi ném cả mồi lửa. Hai bàn tay bịt chặt lỗ tai, vụt trốn vào phía sau bức tượng sư tử đá.
Tiểu Tiếu nhi nhìn bộ dạng hoảng hốt của hắn, bật cười khúc khích.
Căn bản cậu thiếu niên không để ý người khác, hai mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm dây pháo đỏ còn thừa. Bất kể ra sao hắn cũng không muốn tiến lên mồi lửa lần nữa. Hắn chần chừ thật lâu sau con sư tử đá, bỗng quay mặt vào trong tiệm gọi to: “Ỷ Vi, ta không đốt nữa đâu! Đáng sợ quá!”
Nước mắt rưng rưng chỉ chực khóc ngay.
Tiểu Tiếu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của cửa hàng nọ.
Đào Hoa Túy.
Nếu không phải tiệm trà thì chắc hẳn là quán rượu.
Mở tiệm ở cuối hẻm, sao không sợ vắng khách nhỉ?
Tiểu Tiếu nhìn quanh con phố vắng tanh, lắc lắc đầu rồi quay vào Hồng Tô Lý Viên.
Cậu nhóc sợ pháo kia dĩ nhiên là bị người trong tiệm mắng mỏ. Hắn lại đau khổ nhặt đồ mồi lửa, chậm chạp bước về phía dây pháo.
Thật lâu sau, tiếng pháo nổ mới vang lên.
Đì đà đì đùng, nghe rất náo nhiệt.
Giữa tiếng pháo còn xen lẫn tiếng khóc oán than của cậu chàng: “Ỷ Vi, ta hận chết ngươi luôn!”
Hết chương 20
A Sở nhìn biển hiệu trên cửa liền reo lên: “Đây không phải là không hẹn mà gặp sao! Tiểu Tiếu nhi, chỗ ngươi muốn tìm là nơi này đúng không?”
“Sao? Cô nương có chuyện đến tìm chúng ta?”
Tiểu Tiếu hơi bối rối, cười đáp: “Thật không dám giấu, ông chủ của tiệm mì Lý Gia bên huyện Khâu Bình giới thiệu con tới đây, có lẽ thím có thể cho con việc làm. Không biết chỗ thím có đang cần người không?”
Thím Lê nghe Tiểu Tiếu nói, vẻ mặt bà hơi ngượng nghịu.
Tiểu Tiếu nhi thấy thế, vội tiếp lời: “Thím ơi, không cần lương nhiều ít gì đâu, con chỉ cần có nơi để ở lại là tốt lắm rồi.”
Nhưng thím Lê vẫn trầm mặc, không trả lời.
Tiểu Tiếu tự biết lần này xin việc không thành, không khỏi có chút buồn bã.
“Thím Lê, thím nhận cô ấy đi mà…” A Sở cũng lên tiếng cầu tình, nắm tay bà không chịu buông. “Chúng tôi đi xa lắm mới đến được đây… Tiểu Tiếu nhi lại rất chịu khó, nhất định có thể giúp thím chăm sóc tốt nơi này!”
Thím Lê thở dài, cuối cùng cũng mở miệng nói: “Cô nương, không phải thím không muốn giữ cô lại, ngặt nỗi mấy ngày trước ta đã nhận Tiểu Đậu Tử vào giúp việc trong cửa hàng. Tuy thằng nhóc này không được lanh lợi mấy, nhưng tốt xấu gì ta cũng nhận hắn vào làm rồi, sao nói cho nghỉ là nghỉ được. Còn cái cửa hàng này của ta, gần đây tình hình kinh doanh không được tốt, muốn nhận thêm người giúp việc thật sự là lực bất tòng tâm. Haizz, tuy là nói cửa hàng có tiếng trong mười dặm tám làng đổ lại, nhưng mấy năm nay thiên tai mất mùa, kể cả người có học cũng lo kiếm cái ăn, huống chi là bá tánh bình dân. Ai lại chịu tiêu tiền vào mấy thứ chỉ để ngắm chơi?”
Tiểu Tiếu nhi buồn bã phụ họa: “Thím nói cũng đúng, trước mắt là thiên tai mất mùa, cuộc sống nhà nào mà không khó khăn…”
“Cô nương, thím nói thật với cô, năm ngoái lão gia nhà ta đột ngột đi rồi. Trong ngoài chỉ còn lại một người đàn bà là ta chèo chống. Lo ngược lo xuôi cũng chỉ đủ cơm áo qua ngày. Vốn ta muốn sang tiệm cho người khác, nhưng lão gia nhà ta đã dặn dù giá nào cũng không được bán nó đi. Thật là nan giải…”
“Cơ mà thím ơi, Tiểu Tiếu nhi rất có tay nghề đó. Lúc trước cô ấy từng làm việc ở cửa hàng cá cảnh rất lớn. Nói về cá là không ai rành hơn cô ấy đâu!” A Sở cố thuyết phục.
Tiểu Tiếu nhi ngăn A Sở: “Được rồi A Sở, đừng làm thím Lê khó xử.”
“Nhưng…” A Sở cảm thấy khó nghĩ: “Ngươi không giống ta lang thang nơi nào cũng được. Lăn lộn không nổi thì còn có thể về chỗ sư phụ xin chén cơm. Ngươi một thân một mình, sau này phải làm thế nào?”
Tiểu Tiếu không lên tiếng.
Trên nóc nhà đối diện Hồng Tô Lý Viên có hai người đang ngồi, động tác giống nhau như đúc. Cả hai đều chống cằm ôm má nhìn về hướng nữ đạo sĩ đang kéo ống tay áo cô nương kia.
Giữa ban ngày ban mặt, hai người ngồi trên nóc nhà lẽ ra phải bắt mắt lắm mới đúng, nhưng không hiểu sao không ai nhìn thấy. Mặt trời hơi ngả về tây, ánh nắng vàng trải lên người bọn họ, đổ thành hai cái bóng dài trên mái ngói.
Một người trong đó là thiếu niên. Cậu ta thu hồi ánh mắt, quay sang nam tử bên cạnh hơi cau có nói: “Ỷ Vi, ngươi tính sai rồi. Bà chủ kia vốn không muốn nhận nàng vào làm việc!”
Người được gọi là Ỷ Vi không trả lời ngay, ngược lại thong thả duỗi người, tìm tư thế thoải mái nhất nghiêng người nằm xuống, mỉm cười: “Xem kịch thì phải kiên nhẫn.”
Thiếu niên bĩu môi: “Cũng vậy thôi, kiên nhẫn thì có tác dụng gì chứ!”
“Ngươi nói xem Nguyên Hòa chịu để bà cô đạo sĩ kia đá một cước vào mặt không công hay sao? Con linh miêu này giỏi nhất chính là tính kế.” Ỷ Vi lơ đãng vuốt vuốt ngón tay, trên đầu ngón tay xuất hiện một đóa hoa đào xinh đẹp. Hắn rũ mắt nhìn đóa hoa, đôi đồng tử vàng tắm trong ánh hoàng hôn càng tăng thêm vẻ phong tình ma mị.
Bà chủ tiệm cá cảnh tuy đanh đá, nhưng ai trong trấn cũng biết bà là người miệng dao găm tâm đậu hủ, đối xử với người khác rất tốt. Bằng không có ai mà thu nhận một người có tật như Tiểu Đậu Tử làm tiểu nhị.
Lần này với Tiểu Tiếu cũng thế. Tuy ngoài miệng luôn nói không được là không được, nhưng tới cùng vẫn không nhẫn tâm. Huống chi cô nương này vừa tìm được số tiền lẽ ra đã mất, là ân nhân của mình. Bất luận thế nào mình không thể không báo đáp nàng.
Thím Lê phân vân rất lâu, cuối cùng cắn răng dậm chân một cái, giữ chặt tay Tiểu Tiếu nói: “Thôi được rồi, thím nhận cô vào làm. Cái gì mà thiên tai với chả mất mùa, đi chết hết đi!”
“Ngươi xem, ta nói không sai chứ?” Ỷ Vi mỉm cười.
Cậu thiếu niên không thèm để ý hắn.
Hắn ném đóa hoa đào trong tay vào người thiếu niên: “Kịch hay thì cũng xem xong rồi, còn không chịu xuống coi nhà?”
“Lại bắt ta đi?” Cậu thiếu niên vừa nghe vậy, lập tức bất mãn cãi lại.
“Không đi?”
“Không! Đi!” Hắn chém đinh chặt sắt gằn từng chữ.
“Vậy được.” Ỷ Vi đứng dậy, bước từng bước một về phía mép mái nhà, nhón chân đứng lên góc mái cong cong. Hắn nâng tay chỉ thẳng vào cậu thiếu niên.
Cậu ta hơi hoảng, rụt người lại hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Con gà gã thọt chân ôm bên dưới hình như đang đói ấy nhỉ.”
Cậu thiếu niên như bị bàn ủi nóng ủi vào mông, nhảy loi choi, ánh mắt tràn ngập oai oán hét lên: “Đào Ỷ Vi, ngươi là đồ chết tiệt!”
Nói thế thôi chứ không dám trái lời, chẳng mấy chốc hắn đã biến khỏi nóc nhà.
Ỷ Vi vẫn đứng trên góc mái nghịch nắng, tay áo bị gió thổi bay bay.
Hắn nhìn xuống chỗ cô nương đang vui đến phát điên, khóe miệng cong thành nụ cười đẹp vô cùng.
Không dễ gì có được công việc, còn có chỗ ở, không cần nói cũng biết Tiểu Tiếu nhi vui mừng biết bao. Cô nhóc không chịu nghỉ ngơi, lập tức đi theo thím Lê xem xét bài trí trong tiệm.
Hồng Tô Lý Viên khác với Liên Lý Trai, không có sân và hồ nuôi cá, toàn bộ đều được nuôi trong vạc. Bên trong cửa hàng chỉ bày cá chép, còn các loại cá vàng khác thì đặt dưới hiên cạnh hành lang xuống nhà sau.
Ngoài tiểu nhị là Tiểu Đậu Tử, thím Lê còn có một người con trai. Bình thường anh ta cũng hay ở trong tiệm phụ mẹ buôn bán nhưng thời gian này đang mùa thu hoạch cam quýt, nhà mẹ đẻ của thím Lê có ít đất trồng quýt nên bà sai con trai về thu hoạch.
Cửa hàng Hồng Tô không lớn lắm, hai gian nhà trước sau, phân thành ba phòng. Thím Lê sắp xếp cho Tiểu Tiếu ở gian sau cạnh mái hiên. Căn phòng khá to, có điều hơi có mùi ẩm mốc, hình như lâu rồi không ai ở. Thế là A Sở và Tiểu Tiếu lập tức bắt tay vào dọn dẹp quét tước.
Thấy cô bé tay chân nhanh nhẹn, thím Lê rất hài lòng. Hơn nữa trong nhà bà cũng nuôi vài con gà, Hoa Lau không sợ bị lạc loài.
Được ở một nơi đầy đủ điều kiện thế này, cuối cùng Tiểu Tiếu nhi có thể thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Vấn đề duy nhất còn lại, chính là A Sở.
Hai người bèo nước gặp nhau, cùng đi nhiều ngày như vậy nên chung quy không nỡ tách ra. Nhưng A Sở là đạo sĩ, còn Tiểu Tiếu chỉ là một người dân bình thường. Mỗi người một con đường, cuối cũng vẫn phải chia tay.
Trời đã khuya, hai cô gái ngồi dưới mái hiên.
Mi mắt A Sở hơi ửng đỏ, tâm trạng nặng nề không lên tiếng.
Trong lòng Tiểu Tiếu nhi cũng chẳng thoải mái, nhất thời không biết phải nói gì.
Hai người cứ rầu rĩ ngồi như vậy một lúc lâu. Cuối cùng hình như A Sở hạ quyết tâm, quay về phòng lấy cái tay nải, mang hết đồ đạc ra ngoài.
Là một đạo sĩ, dĩ nhiên bên người không thiếu các loại đạo cụ trừ tà.
Nào là kiếm gỗ đào, đại đao bằng gỗ đào, phù chú có rắc máu chó mực, còn cả các loại bùa cầu phúc, bùa bình an, linh tinh lang tang, toàn bộ đều nhét vào tay nải của Tiểu Tiếu nhi.
“Sau này ta không có đây, ngươi phải tự bảo vệ chính mình. Nếu có yêu quái đi theo ngươi nữa thì cứ cầm đao hay kiếm này chém nó, bảo đảm công hiệu…” A Sở nói lia lịa, nước mắt chỉ chực tràn ra.
Tiểu Tiếu gom tất cả số tiền còn lại đưa cho A Sở làm phí đi đường. Cô bé nuốt nước mắt nói: “Không biết đường tai hại lắm, ngài mai ngươi ra dịch quán coi giá thuê một chiếc xe ngựa đến kinh thành đi. Mắc hay rẻ không quan trọng, chỉ cần ngươi không một mình đi lung tung là tốt rồi. Nếu lỡ mà, ta chỉ nói là lỡ mà không bắt được yêu quái cũng đừng nhụt chí, quay về nhận sai với sư phụ rồi học thêm mấy năm nữa, nhất định có thể làm được.”
A Sở gật đầu đáp ứng, gục trên vai Tiểu Tiếu nhi khóc cả buổi y như sinh ly tử biệt đến nơi.
Sáng sớm hôm sau, Tiểu Tiếu tiễn A Sở đến dịch quán.
Dịch quán ở huyện Hồng Tô rất nhỏ, không có xe ngựa nào đến kinh thành. Tiểu Tiếu nhi hỏi thăm một chút, không ngờ họ có chuyến đến Thụy Hưng.
Cô bé bàn bạc giá tiền với phu xe xong, quay sang nói với A Sở: “Ta trả tiền đi Thụy Hưng rồi, ngươi đến đó rồi chuyển tiếp đi kinh thành cũng được. Đến Thụy Hưng, qua khỏi cổng thành ngươi cứ tiếp tục đi về bên trái là gặp dịch quán. Nhỡ không tìm thấy dịch quán hoặc không còn tiền, cứ đến Liên Lý Trai. Công tử rất tốt bụng, nhất định sẽ giúp ngươi.”
A Sở chỉ lo gật đầu, không biết có nghe vào tai này ra tai kia không nữa.
Dặn dò mấy việc linh tinh xong, xe ngựa cũng sắp lên đường.
Hai người bịn rịn chia tay.
Tiểu Tiếu nhi đứng trước dịch quán nhìn theo xe ngựa A Sở càng ngày càng xa, rưng rưng nước mắt.
A Sở đi rồi, cô bé lại đơn độc như trước.
Dù thế nào đi nữa, cuối cùng cũng tìm được việc làm, có nơi ăn chốn ở. Chuyện sau này thì cứ để sau này tính.
Cô bé cúi đầu quay về Hồng Tô Lý Viên. Về tới ngưỡng cửa thì hơi dừng lại.
Cả con phố thưa thớt người, không huyên náo như hôm qua. Bên đường không còn mấy quán hàng rong, thật là trống vắng.
Tiểu Tiếu ngây ngẩn cả người, chợt nhớ đến ngõ hẻm trước cửa Liên Lý Trai cũng vắng vẻ thế này.
“Đùng đùng!” Tiếng pháo bỗng đâu nổ đì đùng bên tai.
Tiếng vang đột ngột khiến Tiểu Tiếu giật nảy người. Cô bé quay sang, phát hiện đối diện Hồng Tô Lý Viên có cửa hàng gì đó mới khai trương.
Một cậu thiếu niên đang ngồi xổm trước cửa. Một tay bịt lỗ tai, một tay vân vê nhóm lửa. Cả người hắn ngửa hết về sau, hình như là sợ pháo bắn phải.
Tiểu Tiếu nhi nhìn cậu nhóc kia, cảm thấy quen lắm nhưng nhất thời không nhớ nổi mình đã gặp ở đâu.
“Đùng đùng!” Lại thêm một tràng tiếng nổ thật lớn.
Cậu chàng sợ hãi ném cả mồi lửa. Hai bàn tay bịt chặt lỗ tai, vụt trốn vào phía sau bức tượng sư tử đá.
Tiểu Tiếu nhi nhìn bộ dạng hoảng hốt của hắn, bật cười khúc khích.
Căn bản cậu thiếu niên không để ý người khác, hai mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm dây pháo đỏ còn thừa. Bất kể ra sao hắn cũng không muốn tiến lên mồi lửa lần nữa. Hắn chần chừ thật lâu sau con sư tử đá, bỗng quay mặt vào trong tiệm gọi to: “Ỷ Vi, ta không đốt nữa đâu! Đáng sợ quá!”
Nước mắt rưng rưng chỉ chực khóc ngay.
Tiểu Tiếu ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của cửa hàng nọ.
Đào Hoa Túy.
Nếu không phải tiệm trà thì chắc hẳn là quán rượu.
Mở tiệm ở cuối hẻm, sao không sợ vắng khách nhỉ?
Tiểu Tiếu nhìn quanh con phố vắng tanh, lắc lắc đầu rồi quay vào Hồng Tô Lý Viên.
Cậu nhóc sợ pháo kia dĩ nhiên là bị người trong tiệm mắng mỏ. Hắn lại đau khổ nhặt đồ mồi lửa, chậm chạp bước về phía dây pháo.
Thật lâu sau, tiếng pháo nổ mới vang lên.
Đì đà đì đùng, nghe rất náo nhiệt.
Giữa tiếng pháo còn xen lẫn tiếng khóc oán than của cậu chàng: “Ỷ Vi, ta hận chết ngươi luôn!”
Hết chương 20
/37
|