Khi Vô Song cùng Hồn Sát quyết đấu đương nhiên không thể nào thoát được ánh mắt của Hồn Hư Tử, tại tòa lầu các cao nhất của Hồn Hư Thành còn được biết với cái tên Dược Các chính là nơi Hồn Hư Tử đang quan sát tất cả.
Hồn Hư Tử nếu xét về tuổi tác mà nói kẻ này thậm chí còn trẻ hơn rất nhiều người, độ tuổi của hắn ta còn chưa bằng một nửa so với Hồn Sát có điều không có bất kỳ một ai trong Hồn Tộc dám lấy tuổi tác để luận với hắn.
Hồn Hư Tử có thể nói là toàn diện, hắn là một trong những viên ngọc quý nhất mà Hồn Tộc từng sản sinh ra, đến cả Hồn Thiên Đế lúc này cũng phải có ba phần nể trọng Hồn Hư Tử.
Về thiên phú tu luyện kẻ này cũng đã đạt đến tam tinh đấu thánh đỉnh phong, cả ngàn đầu tôn may ra mới có một đấu thánh cường giả huống gì là một tam tinh đấu thánh đỉnh phong còn trẻ như Hồn Hư Tử, rất nhiều cường giả của Hồn Tộc đều công nhận nếu không phải Hồn Hư Tử đi theo con đường đan đạo thì hắn lúc này tuyệt đối có tư cách xếp vào hàng ngũ cao thủ mạnh nhất Hồn Tộc.
Nói về đan đạo thì hắn chính là tuyệt thế thiên tài, là người trẻ nhất trong thời đại 'vô đế' có thể bước vào cảnh giới cửu phẩm huyền đan luyện dược sư, trong thiên hạ này hiện nay chỉ có Thần Nông, Vạn Hỏa có tư cách so tài luyện đan cùng Hồn Hư Tử, ba người này tạo ra thế kiềng ba chân vững chắc trong giới đan đạo.
Cuối cùng là về tâm trí, một kẻ như Hồn Hư Tử tuyệt đối cực kỳ thông minh, hắn kiêu ngạo hắn tà ác nhưng hắn có vốn để kiêu ngạo có vốn đề tà ác, một kẻ ngày từ khi chưa thành danh đã một mình đột nhập vào tiểu đan tháp, một mình vượt qua toàn bộ thử thách của tiểu đan tháp để có thể trở thành truyền nhân của toàn bộ đan tháp thì tâm trí kinh khủng bực nào ?.
Hồn Hư Tử chính là mục tiêu lớn nhất của Vô Song lần này tại Hồn Giới trong khi đó ngay lúc này Hồn Hư Tử cũng đang lặng lẽ đánh giá Vô Song.
Linh hồn lực của Hồn Hư Tử là tiên cảnh đỉnh phong chỉ cần có cơ duyên xảo hợp là đủ sức đặt chân vào đế cảnh có điều ngay cả linh hồn lực cỡ đó cũng không xuyên qua được lớp mặt nạ của Vô Song, đây là điều đầu tiên làm Hồn Hư Tử tò mò.
Tất nhiên bản thân Hồn Hư Tử cho dù có là đấu đế đi chăng nữa cũng đừng hòng nhìn ra được dung mạo cùng khí tức của Vô Song sau tấm mặt nạ, tấm mặt nạ của Vô Song không phải là cường giả của thế giới này có khả năng dò xét.
Điều thứ hai làm Hồn Hư Tử tò mò về Vô Song chính là thực lực của hắn, linh hồn lực của Vô Song cũng là tiên cảnh đỉnh phong điều này Hồn Hư Tử tuyệt đối không nhầm lẫn, toàn bộ Hồn Tộc chỉ có ba người đạt đến cảnh giới linh hồn lực bậc này, Vô Song chính là kẻ thứ tư.
Cuối cùng là cảm giác của luyện dược sư, thứ này cực kỳ mơ hồ nhưng chắc chắn tồn tại, tất cả luyện dược sư trong thiên hạ đều có cảm giác rất mạnh với hỏa diễm, bọn họ sống và làm bạn cả đời với hỏa diễm sao có thể không có chút cảm giác nào ?.
Hồn Hư Tử bản thân mang theo tử hỏa của Hư Vô Thôn Viêm thậm chí tử hỏa của hắn còn mạnh hơn cả tử hỏa mà hồn điện điện chủ được cấp, đây là lần đầu tiên trong hơn 50 năm qua Hồn Hư Tử cảm nhận được Hư Vô Thôn Viêm trong cơ thể mình đang sục sôi, Hư Vô Thôn Viêm của Hồn Hư Tử đang rực lên chiến ý.
Điều này chỉ có một cách giải thích duy nhất. Trên người Vô Song có ngọn lửa đủ sức đấu cùng Hư Vô Thôn Viêm.
Hội tụ đủ ba yếu tố trên Hồn Hư Tử cũng thực sự muốn gặp mặt Vô Song một lần, đương nhiên nếu gặp mặt Vô Song thì Hồn Hư Tử có mười thành nắm chắc có thể khám phá ra tất cả các bí mật trên, chỉ cần Hồn Hư Tử cần thì ngoại trừ Hồn Thiên Đế cùng bản thể Hư Vô Thôn Viêm ra mấy ai dám không nể mặt ?.
….....
Hồn Phường cuối cùng cũng đã xuất hiện trong tầm mắt Vô Song, tòa kiến trúc này không được xây dựng trên mặt đất mà là một tòa kiến trúc ẩn dưới lòng đất, phần lộ ra trên mặt đất chỉ có một khuôn mặt khổng lồ đầy tà ác đang há ra.
Vô Song chỉ cần nhìn bằng mắt cũng biết cánh cửa đi vào Hồn Phường lấy ý tưởng từ cái gì, khuôn mặt này chính là tạo hình theo Hư Vô Thôn Viêm. Nhắc đến Hư Vô Thôn Viêm thì bản thân Vô Song cũng có chút nóng mắt, nếu không phải đây là Hồn Giới mà là Trung Châu thì Vô Song quả thực cũng muốn thử hàng phục Hư Vô Thôn Viêm một lần cho dù cái giá phải trả có đắt đến thế nào hắn cũng chịu được.
Hư Vô Thôn Viêm cùng Sinh Linh Chi Diễm chính là hai loại dị hỏa mà bản thân Vô Song đánh giá cao nhất trong Dị Hỏa Bảng đặc biệt là Hư Vô Thôn Viêm.
Khẽ nhếch miệng bỏ qua suy nghĩ trong đầu, Vô Song nắm lấy tay Minh Di chậm rãi bước về phía đại môn trước mặt, thật chậm thật chậm, từng bước chân không khác gì một lữ khách đang dạo chơi ngắm nhìn nhân sinh cả.
Khi Vô Song lại gần 'Quỷ Môn' của Hồn Phường thì rất nhiều ánh mắt đổ dồn về hắn, đấu tôn cũng có mà đấu thánh cũng có.
Trong mắt hầu hết các cường giả đấu tôn đứng xung quanh đó đều hiện một tia nghi hoặc, bọn họ không nhận ra khí tức của Vô Song, khí tức này căn bản quá xa lạ tuy nhiên bọn họ lại nhận ra thực lực của người đi bên cạnh Vô Song – Minh Di.
Minh Di chỉ là tam tinh đại đấu sư mà thôi, thực lực cỡ nàng đến cả chân dọn bàn trong Hồn Phường còn không có thì lấy tư cách gì tiến vào, đặc biệt đây còn là hội đấu giá Thiên Cấp nơi mà đấu tôn cường giả muốn vào còn phải bỏ một cái giác cực lớn.
Ngay lúc này một thân ảnh xuất hiện trước mặt Vô Song, một nam tử trẻ tuổi vô cùng, kẻ này vừa xuất hiện đã cho ngườ ta thấy sự tự tin cường đại vô cùng cộng thêm ánh mắt khinh thường tất cả, ngọa nghễ và đầy cuồng bạo.
Kẻ này thực lực rõ ràng chỉ rơi vào khoảng thất tinh đấu tôn nhưng lại khiến cho những đấu tôn khác lặng lẽ lùi ra một chút, chỉ cần biểu hiện rất nhỏ của những người này cũng làm Vô Song biết chỗ dựa của kẻ này rất cứng.
Các đấu tôn khác của Hồn Tộc có thể bất mãn Minh Di nhưng bọn họ cũng sẽ không hành động ngay, nếu không nắm được sâu cạn của Vô Song rất ít người dám đứng ra gây khó dễ nhưng nam tử trước mặt thì lại khác.
Kẻ này lạnh lùng nhìn Minh Di sau đó bật cười “Ha ha, không ngờ cũng có thể gặp phế vật như ngươi ở đây, Hồn Minh Di đúng không ?, bản công tử không có nhớ sai tên đi, thấy bản công tử xuất hiện tại sao không quỳ ?”.
Minh Di vừa thấy nam tử xuất hiện đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé, cả thân hình của nàng run lên nhè nhẹ, hàm răng cắn chặt vào nhau, thậm chí răng của nàng cắn lên đôi môi đỏ mọng làm một tia máu tràn ra, ánh mắt của nàng đầy sợ hãi nhưng lại chất chứa hận thì vô biên.
Kẻ trước mặt là kẻ thù của nàng, là người Minh Di muốn vượt qua, là người mà nàng muốn lấy mạng. Hồn Tộc – Hồn Nhai.
Hồn Nhai chính là Hồn Tộc tứ công tử, đứng trước mặt hắn cho dù là bán thánh cường giả cũng phải nể trọng 3 phần. Không nói đến thiên phú của hồn nhai mạnh hay yếu chỉ bằng hắn có một vị gia gia không tầm thường là đủ, Hồn Nhai ở trong Hồn Tộc chính là vô pháp vô thiên.
Năm nay Hồn Nhai mới chỉ có gần 40 tuổi đã là thất tinh đấu tôn, thiên phú cữ này thực sự kinh diễm, cộng thêm với chỗ dựa từ gia gia của hắn một vị lục tinh đấu thánh của Hồn Tộc từ đó đã tạo nên cho Hồn Nhai sự kiêu ngạo vô cùng, có rất ít người được hắn để vào trong mắt.
Một điều nữa là bản thân Hồn Nhai cực kỳ biến thái, hắn thích đầy đọa người khác đặc biệt là mỹ nữ, cha mẹ của Minh Di chính là trong một lần xui xẻo gặp phải Hồn Nhai, bọn họ chính là chết trong tay kẻ này.
Hồn Nhai thấy Minh Di không những không nghe lời hắn mà còn bấu chặt lấy tay áo Vô Song việc này làm nụ cười hắn cong lên, một tia sát khí từ từ hiện ra trong ánh mắt.
“Ồ món đồ chơi nhỏ của ta không ngờ lúc này cũng có dũng khí rồi nha, có chỗ dựa rồi nên mới dám tự tin xuất hiện trước mặt bản công tử đúng không ? , mẹ của ngươi bản công tử chơi chưa đủ lúc này gặp ngươi quả nhiên là số trời an bài, đi theo bản công tử nào”.
Hồn Nhai một bàn tay rất nhanh xuất thủ, hắn thò tay hướng thẳng về phía Minh Di, trong mắt Hồn Nhai thậm chí chưa từng để ý đến Vô Song.
Hồn Nhai không nhận ra Vô Song là ai, hắn không biết Vô Song mạnh hay yếu có điều toàn bộ đấu thánh cường giả hắn đều quen mặt, chỉ cần Vô Song không phải là đấu thánh thì hắn có gì phải sợ ?.
Đấu Tôn cường giả căn bản không có mấy người là đối thủ của hắn mà bán thánh cường giả kẻ nào dám không nể mặt hắn ?, trong mắt Hồn Nhai kể cả Vô Song có là bán thánh đi chăng nữa cũng tuyệt đối không vì một phế vật như Minh Di mà dám ngăn cản hắn.
Trong thời gian ở Hồn Hư Thành thì bản thân Hồn Nhai bị gò bó vô cùng, hắn lần này đến đây theo lệnh của gia gia tham dự Thiên cấp đấu giá hội có điều hắn thực sự không hề thích thú gì, Hồn Hư Thành không phải là nơi hắn có thể tung hoành, gia gia của hắn nhìn thấy Hồn Hư Tử còn phải cúi đầu thì huống gì là Hồn Nhai.
Bắt một kẻ như Hồn Nhai ngồi im suốt ba ngày thời gian đã là cực hạn của hắn, lúc này vừa nhìn thấy 'người quen cũ' trong đầu Hồn Nhai lại xuất hiện vô số ỹ nghĩa tà ác, Minh Di thực sự quá giống mẹ nàng, hai người như hai giọt nước vậy, ngay cả Hồn Nhai khi nhìn thấy Minh Di cũng có chút bất ngờ, chính vì khuôn mặt xinh đẹp thêm vài phần non nớt này mới khiến Hồn Nhai xuất thủ.
Đại thủ của Hồn Nhai càng ngày càng gần, khoảng cách với thân thể của Minh Di cũng càng ngày càng gần, ánh mắt của hắn cũng càng ngày càng tà ác có điều ánh mắt đó rất nhanh đổi thành kinh hoàng, cánh tay thò ra của hắn mãi mãi không thể đụng vào người Minh Di nổi, cánh tay đó vô thanh vô tức đã bị người ta chặt đi thậm chí vết thương lập tức khô lại không hề có một giọt máu chảy ra, không đau đớn cũng không có cảm giác, đơn giản chỉ là cánh tay rơi xuống đất, đơn giản chỉ là Hồn Nhai từ nay về sau chỉ còn một cánh tay mà thôi.
Toàn trường kinh hãi, toàn trường chết lặng.
Trước cửa Quỷ Môn có ba đấu thánh nhất tinh còn chưa bước vào mà đang dùng ánh mắt như đang xem trò vui nhìn Minh Di có điều lúc này cả ba người kinh hãi không nói thành lời, nhát chém kia quá ngọt, nhát chém kia làm ba vị đấu thánh rùng mình không hiểu.
Đấu thánh mà còn như thế thì đấu tôn lại càng run sợ, bọn họ tuyệt đối không ngờ Hồn Nhai giữa ban ngày ban mặt lại bị chặt mất một cánh tay, phải biết gia gia của Hồn Nhai là lục tinh đấu thánh, ở trong Hồn Giới quả thực không có mấy người dám chặt một cánh tay của Hồn Nhai như Vô Song làm.
Từ trong hắc bào của Vô Song khẽ mở ra, cánh tay đen thui của hắn từ từ đưa đến trước mặt của Hồn Nhai, lúc này Hồn Nhai mới bi ai nhận ra rõ ràng cánh tay đó rất chậm rất chậm nhưng hắn không tránh được.
Một ngón tay của Vô Song chạm vào vai Hồn Nhai rồi nhẹ ấn, cả cơ thể Hồn Nhai run lên sau đó hai đầu gối đập mạnh xuống nền đất, thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy là ánh mắt khinh thường của Vô Song “Quỳ xuống ?, câu này ngươi nói sai rồi, không phải là nàng quỳ mà là ngươi quỳ”.
Hồn Hư Tử nếu xét về tuổi tác mà nói kẻ này thậm chí còn trẻ hơn rất nhiều người, độ tuổi của hắn ta còn chưa bằng một nửa so với Hồn Sát có điều không có bất kỳ một ai trong Hồn Tộc dám lấy tuổi tác để luận với hắn.
Hồn Hư Tử có thể nói là toàn diện, hắn là một trong những viên ngọc quý nhất mà Hồn Tộc từng sản sinh ra, đến cả Hồn Thiên Đế lúc này cũng phải có ba phần nể trọng Hồn Hư Tử.
Về thiên phú tu luyện kẻ này cũng đã đạt đến tam tinh đấu thánh đỉnh phong, cả ngàn đầu tôn may ra mới có một đấu thánh cường giả huống gì là một tam tinh đấu thánh đỉnh phong còn trẻ như Hồn Hư Tử, rất nhiều cường giả của Hồn Tộc đều công nhận nếu không phải Hồn Hư Tử đi theo con đường đan đạo thì hắn lúc này tuyệt đối có tư cách xếp vào hàng ngũ cao thủ mạnh nhất Hồn Tộc.
Nói về đan đạo thì hắn chính là tuyệt thế thiên tài, là người trẻ nhất trong thời đại 'vô đế' có thể bước vào cảnh giới cửu phẩm huyền đan luyện dược sư, trong thiên hạ này hiện nay chỉ có Thần Nông, Vạn Hỏa có tư cách so tài luyện đan cùng Hồn Hư Tử, ba người này tạo ra thế kiềng ba chân vững chắc trong giới đan đạo.
Cuối cùng là về tâm trí, một kẻ như Hồn Hư Tử tuyệt đối cực kỳ thông minh, hắn kiêu ngạo hắn tà ác nhưng hắn có vốn để kiêu ngạo có vốn đề tà ác, một kẻ ngày từ khi chưa thành danh đã một mình đột nhập vào tiểu đan tháp, một mình vượt qua toàn bộ thử thách của tiểu đan tháp để có thể trở thành truyền nhân của toàn bộ đan tháp thì tâm trí kinh khủng bực nào ?.
Hồn Hư Tử chính là mục tiêu lớn nhất của Vô Song lần này tại Hồn Giới trong khi đó ngay lúc này Hồn Hư Tử cũng đang lặng lẽ đánh giá Vô Song.
Linh hồn lực của Hồn Hư Tử là tiên cảnh đỉnh phong chỉ cần có cơ duyên xảo hợp là đủ sức đặt chân vào đế cảnh có điều ngay cả linh hồn lực cỡ đó cũng không xuyên qua được lớp mặt nạ của Vô Song, đây là điều đầu tiên làm Hồn Hư Tử tò mò.
Tất nhiên bản thân Hồn Hư Tử cho dù có là đấu đế đi chăng nữa cũng đừng hòng nhìn ra được dung mạo cùng khí tức của Vô Song sau tấm mặt nạ, tấm mặt nạ của Vô Song không phải là cường giả của thế giới này có khả năng dò xét.
Điều thứ hai làm Hồn Hư Tử tò mò về Vô Song chính là thực lực của hắn, linh hồn lực của Vô Song cũng là tiên cảnh đỉnh phong điều này Hồn Hư Tử tuyệt đối không nhầm lẫn, toàn bộ Hồn Tộc chỉ có ba người đạt đến cảnh giới linh hồn lực bậc này, Vô Song chính là kẻ thứ tư.
Cuối cùng là cảm giác của luyện dược sư, thứ này cực kỳ mơ hồ nhưng chắc chắn tồn tại, tất cả luyện dược sư trong thiên hạ đều có cảm giác rất mạnh với hỏa diễm, bọn họ sống và làm bạn cả đời với hỏa diễm sao có thể không có chút cảm giác nào ?.
Hồn Hư Tử bản thân mang theo tử hỏa của Hư Vô Thôn Viêm thậm chí tử hỏa của hắn còn mạnh hơn cả tử hỏa mà hồn điện điện chủ được cấp, đây là lần đầu tiên trong hơn 50 năm qua Hồn Hư Tử cảm nhận được Hư Vô Thôn Viêm trong cơ thể mình đang sục sôi, Hư Vô Thôn Viêm của Hồn Hư Tử đang rực lên chiến ý.
Điều này chỉ có một cách giải thích duy nhất. Trên người Vô Song có ngọn lửa đủ sức đấu cùng Hư Vô Thôn Viêm.
Hội tụ đủ ba yếu tố trên Hồn Hư Tử cũng thực sự muốn gặp mặt Vô Song một lần, đương nhiên nếu gặp mặt Vô Song thì Hồn Hư Tử có mười thành nắm chắc có thể khám phá ra tất cả các bí mật trên, chỉ cần Hồn Hư Tử cần thì ngoại trừ Hồn Thiên Đế cùng bản thể Hư Vô Thôn Viêm ra mấy ai dám không nể mặt ?.
….....
Hồn Phường cuối cùng cũng đã xuất hiện trong tầm mắt Vô Song, tòa kiến trúc này không được xây dựng trên mặt đất mà là một tòa kiến trúc ẩn dưới lòng đất, phần lộ ra trên mặt đất chỉ có một khuôn mặt khổng lồ đầy tà ác đang há ra.
Vô Song chỉ cần nhìn bằng mắt cũng biết cánh cửa đi vào Hồn Phường lấy ý tưởng từ cái gì, khuôn mặt này chính là tạo hình theo Hư Vô Thôn Viêm. Nhắc đến Hư Vô Thôn Viêm thì bản thân Vô Song cũng có chút nóng mắt, nếu không phải đây là Hồn Giới mà là Trung Châu thì Vô Song quả thực cũng muốn thử hàng phục Hư Vô Thôn Viêm một lần cho dù cái giá phải trả có đắt đến thế nào hắn cũng chịu được.
Hư Vô Thôn Viêm cùng Sinh Linh Chi Diễm chính là hai loại dị hỏa mà bản thân Vô Song đánh giá cao nhất trong Dị Hỏa Bảng đặc biệt là Hư Vô Thôn Viêm.
Khẽ nhếch miệng bỏ qua suy nghĩ trong đầu, Vô Song nắm lấy tay Minh Di chậm rãi bước về phía đại môn trước mặt, thật chậm thật chậm, từng bước chân không khác gì một lữ khách đang dạo chơi ngắm nhìn nhân sinh cả.
Khi Vô Song lại gần 'Quỷ Môn' của Hồn Phường thì rất nhiều ánh mắt đổ dồn về hắn, đấu tôn cũng có mà đấu thánh cũng có.
Trong mắt hầu hết các cường giả đấu tôn đứng xung quanh đó đều hiện một tia nghi hoặc, bọn họ không nhận ra khí tức của Vô Song, khí tức này căn bản quá xa lạ tuy nhiên bọn họ lại nhận ra thực lực của người đi bên cạnh Vô Song – Minh Di.
Minh Di chỉ là tam tinh đại đấu sư mà thôi, thực lực cỡ nàng đến cả chân dọn bàn trong Hồn Phường còn không có thì lấy tư cách gì tiến vào, đặc biệt đây còn là hội đấu giá Thiên Cấp nơi mà đấu tôn cường giả muốn vào còn phải bỏ một cái giác cực lớn.
Ngay lúc này một thân ảnh xuất hiện trước mặt Vô Song, một nam tử trẻ tuổi vô cùng, kẻ này vừa xuất hiện đã cho ngườ ta thấy sự tự tin cường đại vô cùng cộng thêm ánh mắt khinh thường tất cả, ngọa nghễ và đầy cuồng bạo.
Kẻ này thực lực rõ ràng chỉ rơi vào khoảng thất tinh đấu tôn nhưng lại khiến cho những đấu tôn khác lặng lẽ lùi ra một chút, chỉ cần biểu hiện rất nhỏ của những người này cũng làm Vô Song biết chỗ dựa của kẻ này rất cứng.
Các đấu tôn khác của Hồn Tộc có thể bất mãn Minh Di nhưng bọn họ cũng sẽ không hành động ngay, nếu không nắm được sâu cạn của Vô Song rất ít người dám đứng ra gây khó dễ nhưng nam tử trước mặt thì lại khác.
Kẻ này lạnh lùng nhìn Minh Di sau đó bật cười “Ha ha, không ngờ cũng có thể gặp phế vật như ngươi ở đây, Hồn Minh Di đúng không ?, bản công tử không có nhớ sai tên đi, thấy bản công tử xuất hiện tại sao không quỳ ?”.
Minh Di vừa thấy nam tử xuất hiện đã nắm chặt bàn tay nhỏ bé, cả thân hình của nàng run lên nhè nhẹ, hàm răng cắn chặt vào nhau, thậm chí răng của nàng cắn lên đôi môi đỏ mọng làm một tia máu tràn ra, ánh mắt của nàng đầy sợ hãi nhưng lại chất chứa hận thì vô biên.
Kẻ trước mặt là kẻ thù của nàng, là người Minh Di muốn vượt qua, là người mà nàng muốn lấy mạng. Hồn Tộc – Hồn Nhai.
Hồn Nhai chính là Hồn Tộc tứ công tử, đứng trước mặt hắn cho dù là bán thánh cường giả cũng phải nể trọng 3 phần. Không nói đến thiên phú của hồn nhai mạnh hay yếu chỉ bằng hắn có một vị gia gia không tầm thường là đủ, Hồn Nhai ở trong Hồn Tộc chính là vô pháp vô thiên.
Năm nay Hồn Nhai mới chỉ có gần 40 tuổi đã là thất tinh đấu tôn, thiên phú cữ này thực sự kinh diễm, cộng thêm với chỗ dựa từ gia gia của hắn một vị lục tinh đấu thánh của Hồn Tộc từ đó đã tạo nên cho Hồn Nhai sự kiêu ngạo vô cùng, có rất ít người được hắn để vào trong mắt.
Một điều nữa là bản thân Hồn Nhai cực kỳ biến thái, hắn thích đầy đọa người khác đặc biệt là mỹ nữ, cha mẹ của Minh Di chính là trong một lần xui xẻo gặp phải Hồn Nhai, bọn họ chính là chết trong tay kẻ này.
Hồn Nhai thấy Minh Di không những không nghe lời hắn mà còn bấu chặt lấy tay áo Vô Song việc này làm nụ cười hắn cong lên, một tia sát khí từ từ hiện ra trong ánh mắt.
“Ồ món đồ chơi nhỏ của ta không ngờ lúc này cũng có dũng khí rồi nha, có chỗ dựa rồi nên mới dám tự tin xuất hiện trước mặt bản công tử đúng không ? , mẹ của ngươi bản công tử chơi chưa đủ lúc này gặp ngươi quả nhiên là số trời an bài, đi theo bản công tử nào”.
Hồn Nhai một bàn tay rất nhanh xuất thủ, hắn thò tay hướng thẳng về phía Minh Di, trong mắt Hồn Nhai thậm chí chưa từng để ý đến Vô Song.
Hồn Nhai không nhận ra Vô Song là ai, hắn không biết Vô Song mạnh hay yếu có điều toàn bộ đấu thánh cường giả hắn đều quen mặt, chỉ cần Vô Song không phải là đấu thánh thì hắn có gì phải sợ ?.
Đấu Tôn cường giả căn bản không có mấy người là đối thủ của hắn mà bán thánh cường giả kẻ nào dám không nể mặt hắn ?, trong mắt Hồn Nhai kể cả Vô Song có là bán thánh đi chăng nữa cũng tuyệt đối không vì một phế vật như Minh Di mà dám ngăn cản hắn.
Trong thời gian ở Hồn Hư Thành thì bản thân Hồn Nhai bị gò bó vô cùng, hắn lần này đến đây theo lệnh của gia gia tham dự Thiên cấp đấu giá hội có điều hắn thực sự không hề thích thú gì, Hồn Hư Thành không phải là nơi hắn có thể tung hoành, gia gia của hắn nhìn thấy Hồn Hư Tử còn phải cúi đầu thì huống gì là Hồn Nhai.
Bắt một kẻ như Hồn Nhai ngồi im suốt ba ngày thời gian đã là cực hạn của hắn, lúc này vừa nhìn thấy 'người quen cũ' trong đầu Hồn Nhai lại xuất hiện vô số ỹ nghĩa tà ác, Minh Di thực sự quá giống mẹ nàng, hai người như hai giọt nước vậy, ngay cả Hồn Nhai khi nhìn thấy Minh Di cũng có chút bất ngờ, chính vì khuôn mặt xinh đẹp thêm vài phần non nớt này mới khiến Hồn Nhai xuất thủ.
Đại thủ của Hồn Nhai càng ngày càng gần, khoảng cách với thân thể của Minh Di cũng càng ngày càng gần, ánh mắt của hắn cũng càng ngày càng tà ác có điều ánh mắt đó rất nhanh đổi thành kinh hoàng, cánh tay thò ra của hắn mãi mãi không thể đụng vào người Minh Di nổi, cánh tay đó vô thanh vô tức đã bị người ta chặt đi thậm chí vết thương lập tức khô lại không hề có một giọt máu chảy ra, không đau đớn cũng không có cảm giác, đơn giản chỉ là cánh tay rơi xuống đất, đơn giản chỉ là Hồn Nhai từ nay về sau chỉ còn một cánh tay mà thôi.
Toàn trường kinh hãi, toàn trường chết lặng.
Trước cửa Quỷ Môn có ba đấu thánh nhất tinh còn chưa bước vào mà đang dùng ánh mắt như đang xem trò vui nhìn Minh Di có điều lúc này cả ba người kinh hãi không nói thành lời, nhát chém kia quá ngọt, nhát chém kia làm ba vị đấu thánh rùng mình không hiểu.
Đấu thánh mà còn như thế thì đấu tôn lại càng run sợ, bọn họ tuyệt đối không ngờ Hồn Nhai giữa ban ngày ban mặt lại bị chặt mất một cánh tay, phải biết gia gia của Hồn Nhai là lục tinh đấu thánh, ở trong Hồn Giới quả thực không có mấy người dám chặt một cánh tay của Hồn Nhai như Vô Song làm.
Từ trong hắc bào của Vô Song khẽ mở ra, cánh tay đen thui của hắn từ từ đưa đến trước mặt của Hồn Nhai, lúc này Hồn Nhai mới bi ai nhận ra rõ ràng cánh tay đó rất chậm rất chậm nhưng hắn không tránh được.
Một ngón tay của Vô Song chạm vào vai Hồn Nhai rồi nhẹ ấn, cả cơ thể Hồn Nhai run lên sau đó hai đầu gối đập mạnh xuống nền đất, thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy là ánh mắt khinh thường của Vô Song “Quỳ xuống ?, câu này ngươi nói sai rồi, không phải là nàng quỳ mà là ngươi quỳ”.
/438
|