Đông Lăng Mặc tựa vào bàn nhìn chằm chằm nàng. Đôi mắt hắn tối đen như bầu trời đêm, sâu thẩm phức tạp khiến nàng không sao hiểu nổi. Đôi mắt ấy tràn ngập sự khinh thường cũng băng lạnh, tà mị cùng đạm mạc (thờ ơ) khiến cả người hắn thoạt nhìn vô cùng quỷ dị.
Mộ Thiển Thiển bị dọa thét lên một tiếng, dùng sức đẩy nam nhân đang say sưa cắn mút nhũ tiêm của nàng. Thật nghĩ tới, lại có thể dễ dàng đẩy Hách Liên Tử Câm ra như thế. Nàng cuống quít lui lại mép giường, kéo chăn quấn chặt lấy thân thể mỏng manh đang run rẩy. Lại nhìn Hách Liên Tử Câm, quần áo hắn vẫn chỉnh tề như cũ, không có lấy một điểm hỗn độn. Cứ như rằng nam nhân cùng nàng kích tình ái muội, phản phát một hồi phong hoa tuyết nguyệt đều là hư ảo. Tất cả trầm luân chỉ có bản thân nàng mà thôi!
Đông Lăng Mặc ở bên bàn khinh thường nói:
Tư vị không sai? So với nữ tử thanh lâu thế nào?
Hách Liên Tử Câm ngồi bên giường, ngoái đầu nhìn lại hắn.
Ta chưa từng dạo thanh lâu, thứ lỗi không thể so sánh
Mộ Thiển Thiển đem cả người vùi trong chăn, nghe bọn họ đối thoại đầy vũ nhục, trong lòng nàng ngoài tuyệt vọng, oán hận thì chính là sợ hãi. Đông Lăng Mặc đối với nàng khinh thường, nàng đã quen rồi. Cớ sao khi Đông Lăng Mặc xuất hiện, cả Hách Liên Tử Câm cũng biến thành như vậy? Vừa rồi có phải hắn biết Đông Lăng Mặc ở đây nên mới cố tình cùng nàng... Hắn rốt cuộc muốn thế nào? Giờ khắc này trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: Hắn sẽ giết nàng, hắn nhất định sẽ giết chết nàng. Nàng không biết bản thân vì sao lại nghĩ như vậy, nhưng chắc chắn là như vậy. Nàng thế này có tính là nương tử đang gian dâm với kẻ khác trước mặt tướng công của mình không? Hắn dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng...
Hách Liên Tử Câm bạch y phiêu dật rời đi... thay vào đó là thân hình cao lớn của Đông Lăng Mặc. Hắn đỗ ở bên giường, chắn đi ánh sáng chiếu vào nàng. Không gian đột nhiên tỏa ra khí lạnh trí mạng, làm cho người ta trong nháy cứ như rơi xuống hầm băng, máu trong người dường như đông lại cả rồi.
Kẻ này vừa đi, kẻ khác lại thay vào!
Mộ Thiển Thiển nhìn hắn, tâm tư cuồn cuộn không yên, cuối cùng nàng quấn cái chăn mỏng như khắn tắm trên người, dìu dạng ngoan ngoãn tiến đến chỗ hắn, nữa ngồi nữa quỳ trước mặt hắn. Vươn cánh tay không biết liêm sỉ quàng lấy cổ hắn.
Ta sai rồi. Thật sự xin lội, đừng tức giận với ta có được không?
Cốt khí là gì? Trân quý lắm sao? Trước mặt nam nhân này, cốt khí gì đó thật không đáng giá một đồng tiền. Nàng thật sự rất ở hắn, hắn... biết nàng cùng Hách Liên Tử Câm làm chuyện này, liệu... có phải sẽ tự tay bóp chết nàng hay không?
Mộ Thiển Thiển bị dọa thét lên một tiếng, dùng sức đẩy nam nhân đang say sưa cắn mút nhũ tiêm của nàng. Thật nghĩ tới, lại có thể dễ dàng đẩy Hách Liên Tử Câm ra như thế. Nàng cuống quít lui lại mép giường, kéo chăn quấn chặt lấy thân thể mỏng manh đang run rẩy. Lại nhìn Hách Liên Tử Câm, quần áo hắn vẫn chỉnh tề như cũ, không có lấy một điểm hỗn độn. Cứ như rằng nam nhân cùng nàng kích tình ái muội, phản phát một hồi phong hoa tuyết nguyệt đều là hư ảo. Tất cả trầm luân chỉ có bản thân nàng mà thôi!
Đông Lăng Mặc ở bên bàn khinh thường nói:
Tư vị không sai? So với nữ tử thanh lâu thế nào?
Hách Liên Tử Câm ngồi bên giường, ngoái đầu nhìn lại hắn.
Ta chưa từng dạo thanh lâu, thứ lỗi không thể so sánh
Mộ Thiển Thiển đem cả người vùi trong chăn, nghe bọn họ đối thoại đầy vũ nhục, trong lòng nàng ngoài tuyệt vọng, oán hận thì chính là sợ hãi. Đông Lăng Mặc đối với nàng khinh thường, nàng đã quen rồi. Cớ sao khi Đông Lăng Mặc xuất hiện, cả Hách Liên Tử Câm cũng biến thành như vậy? Vừa rồi có phải hắn biết Đông Lăng Mặc ở đây nên mới cố tình cùng nàng... Hắn rốt cuộc muốn thế nào? Giờ khắc này trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: Hắn sẽ giết nàng, hắn nhất định sẽ giết chết nàng. Nàng không biết bản thân vì sao lại nghĩ như vậy, nhưng chắc chắn là như vậy. Nàng thế này có tính là nương tử đang gian dâm với kẻ khác trước mặt tướng công của mình không? Hắn dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên của nàng...
Hách Liên Tử Câm bạch y phiêu dật rời đi... thay vào đó là thân hình cao lớn của Đông Lăng Mặc. Hắn đỗ ở bên giường, chắn đi ánh sáng chiếu vào nàng. Không gian đột nhiên tỏa ra khí lạnh trí mạng, làm cho người ta trong nháy cứ như rơi xuống hầm băng, máu trong người dường như đông lại cả rồi.
Kẻ này vừa đi, kẻ khác lại thay vào!
Mộ Thiển Thiển nhìn hắn, tâm tư cuồn cuộn không yên, cuối cùng nàng quấn cái chăn mỏng như khắn tắm trên người, dìu dạng ngoan ngoãn tiến đến chỗ hắn, nữa ngồi nữa quỳ trước mặt hắn. Vươn cánh tay không biết liêm sỉ quàng lấy cổ hắn.
Ta sai rồi. Thật sự xin lội, đừng tức giận với ta có được không?
Cốt khí là gì? Trân quý lắm sao? Trước mặt nam nhân này, cốt khí gì đó thật không đáng giá một đồng tiền. Nàng thật sự rất ở hắn, hắn... biết nàng cùng Hách Liên Tử Câm làm chuyện này, liệu... có phải sẽ tự tay bóp chết nàng hay không?
/122
|