Dạ. Dương Quang hướng hai người hành lể sau đó mới lui ra.
Nhìn Dương Quang dần dần đi xa ý thức của Mộ Thiển Thiển mới chậm rải trở về thực tế.
Ông trời ơi! Nàng vừa rồi đang nghĩ cái gì? Nàng cứ nhiên cho rằng Hách Liên Tử Câm là nhu nhược, dễ dàng đẩy ngã! Hắn... hắn lại có thể dể dàng ôm nàng bằng tay trái, bưng thuốc bằng tay phải, một dường hướng Tuyết Các mà đi, bộ pháp nhẹ nhàng, ngay cả hô hấp cũng không có một tia hỗn loạn.
Một làn gió nhẹ thổi tới làm tóc hắn nhẹ nhàng lay động, tuấn nhan hoàn toàn không có khuyết điểm, gương mặt tinh khổi không dính bụi trần, hắn cứ như một đóa bạch lan nơi u cốc, tao nhã mà yên tĩnh.
Nàng không tự giác nhìn đến thất thần.
Hách Liên Tử Câm liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt hiện hiện lên ý cười: Nghĩ cái gì?
Đẹp quá... Nàng thành thật đáp lời.
Đôi môi tao nhã hơi hơi nhếch lên khó có thể nhận ra ý cười: Ta không thể giúp ngươi lau nước miếng, mau tỉnh lại.
Kỳ thực thanh âm của hắn thật sự mê người, cực han dễ nghe, chỉ là câu nói này làm nàng có chút ngượng ngùng. Cơ hồ là xuất phát từ bản năng, nàng phủ nhận. Ải chảy nước miếng? Đồ trứng thôi này!
Bản thân vừa rồi đúng là bị hắn làm cho thất thần... Thật là xấu hổ vô cùng!
Bị Hách Liên Tử Câm ôm một đường trở về Tuyết Các, sau khi uống dược, Mộ Thiển Thiển nằm trên giường không đến một khắc liền ngủ say.
Tỉnh lại thấy sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Đông Lăng Mặc còn chưa trở về nhưng Hách Liên Tử Câm nói tối nay hắn sẽ đến...
Ý niệm này vừa thoáng qua làm nàng sợ tới mức đổ mồ hôi. Nàng nhấc chăn ngồn dậy mới phát hiện toàn thân ướt đẫm mồ hồi.
Quả là thuốc tốt, ra mồ hôi cả người liền thấy nhẹ nhàng, khoan khoái đi không ít.
Đông Lăng Mặc đêm nay sẽ đến... Điều này cứ như bóng ma, luôn quanh quẩn trong tâm trí nàng.
Mộ Thiển Thiển lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, nhìn trước trướng có bóng Dương Quang và Du Lan đang tiến vào, nàng hít sâu một hơi, bỗng nhiên trầm giọng nói: đừng tiến vào.
Hai người bị nàng dọa dừng bước, đứng trước trướng do dự.
Ta còn muốn ăn mức hoa quả, các ngươi đi đến chỗ Hách Liên Tử Câm lấy một ít mang về. Nghĩ nghĩ lại bổ xung một câu: Hai người cùng đi.
Nàng nói như vậy, hai người cũng biết là nàng muốn chia khai các nàng, nhưng nàng là công chúa, mặc kệ nàng có quyết định gì, các nàng chỉ có thể nghe theo.
Thẳng đến khi hai nàng ra cửa, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Mộ Thiển Thiển mới từ trên giường bước xuống, nhanh chóng đến tủ quần áo chọn một bộ y phục gọn nhẹ, luống cuống tay chân mặc vào.
Y phục cổ đại rất phức tạp, từ yếm, li váy đến áo khoác... vốn định bỏ qua li váy nhưng ai bảo cái yếm nàng mỏng như cánh ve, nếu chỉ mặc yếm là khoác áo ngoài nhất định hai đóa nhũ tiêm hồng nhạt trước ngực sẽ hiện rõ trước mặt mọi người.
Lần sau nàng nhất định phải tìm người làm vài món nội y, bằng không vạn nhất meo meo rủ xuống thì phải làm sao bây giờ.
Thật vất vả mới có hai bầu thịt no đủ cao ngất này.
Mặc một bộ xiêm y thập phần khó khăn, đến lúc mặc xong thì cũng mồ hôi đầm đìa. Thừa dịp bốn bề vắng lặng, nàng lục tung trong phòng tìm đồ đáng giá.
Ngọc ngà châu báu không nhiều lắm, thập chí đến trang sức cũng ít đến đáng thương, cuối cùng nhớ đến đây là chỗ của Đông Lăng Mặc, không phải khuê phòng của nàng.
Nhất quốc công chúa lại nghèo kiết hủ lậu như vậy, muốn chạy trốn lại tìm không thấy bao nhiêu thứ đáng giá, đúng là dọa người!
Cuối cùng nàng kinh hỉ, lục ra mấy cai rương cùng ngân phiếu gì đó, trên đầu có ấn ký, ngân hiệu Hòa Phong tư nhân.
Mặc kệ, trước tiên cứ mang đi. Không biết từ nơi nào tìm được một khối bố, nàng học trong tivi, đem chỗ đồ đặt vào trong, bốn góc cột vào nhau, cuối cùng cảm giác bên trong không có gì rơi ràng, nàng mới vừa lòng đem gói đồ giấu trong ngực, de dặt cẩn trong ra cửa.
Thời gian không còn nhiều, Du Lan cùng Dương Quang rất nhanh sẽ đến, Đông Lăng Mặc cũng không biết khi nào thì bỗng nhiên xuất hiện, lúc này không đi, không biết đến bao giờ mới có cơ hội tốt như vậy.
Cũng may thuốc của Hách Liên Tử Câm dùng rất tốt, ngủ dậy liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bằng không nàng hôm nay khó mà ra khỏi nơi này. Nàng không thể ở lại chỗ này! Tuyệt đối không thể! Lưu lại, không chết dưới thân ba nam nhân kia cũng chết dưới âm mưu quỹ kế của Thái hậu. Nàng còn trẻ như vậy, nàng không muốn chết!
Không muốn chết, chỉ có một biện pháp... Chính là bỏ trốn.
Trong viện hiện tại đến một cung nữ cũng không có, hoàng hôn là thời điểm mọi người đều bận rộn, ngoại viện cũng không có thủ vệ, hiện tại thái bình thịnh thế, cũng không có nhiều đạo tặc lắm
Không nghĩ nhiều, Mộ Thiển Thiển rón ra rón rén ra khỏi viện.
Những tưởng đã đến tiền viện không ngờ vẫn đang ở hoa viên trong hậu viện. Xa xa Thiển Thiển nhìn thấy Du Lan cùng Dương Quang một đường hướng Tuyết Các mà đi, hai người không biết đang nói chuyện gì, trên mặt hiện rõ ý cười. Nhìn thái độ lanh lợi hoạt bát của Dương Quang nào phải a hoàn dè dặt khẩn trương khi đối diện với nàng.
Đã nói nàng ở nơi này khiến nhân thần cộng phẫn, căm ghét vô cùng, quả nhiên không sai, ngay cả hai cũng nữ hầu hạ thân cận với nàng đều mang lớp ngụy trang. Nếu không thoát khỏi chỗ này, nàng không bị Đông Lăng Mặc bức tử cũng sẽ vì buồn bực mà chết.
Chạy trốn còn có thể giữ được mạng.
Nhưng vấn đề của nàng hiện giờ là chưa ra được cửa điện nói chi đến cử cung, đường đi quanh co nhiều ngã rẻ, nàng nhục chí phát hiện ra bãn thân đã bị lạc đường.
Nàng đi qua đi lại không biết đã ở hoa viên này bao lâu rồi, bụng đói cơ hồ đang muốn phất cờ đánh trống, đang lúc định buông tay nàng lại phát hiện ra một tòa đại môn khiến Mộ Thiển Thiển kinh hỷ muôn phần.
Đại môn rộng lớn, hai bên cửa đều có thị vệ canh giữ. Nhìn thân hình cao lớn tráng kiện của họ, ai không sợ chết thì cứ xông vào.
Nhưng nàng rõ ràng là chủ nhận của điện này, sao không thể quang minh chính đại đi vào?
Nàng có chút do dự, không biết tiếp theo nên làm thế nào, đột nhiên đại môn bỗng xuất hiện một người một ngựa.
Thân ảnh thon dài ngự trên tuấn mã, huyền y dưới ánh hoàng hôn là người ta có chút hoa mắt. Khuôn mặt hắn tinh sảo mê người, nhìn từ xa, con ngươi sâu thẳm của hắn như hai hòn ngọc trong đêm tối, một cái liếc mắt đầy xa xăm.
Hắn vốn muốn thúc ngựa tiến vào, bỗng nhiên đối mắt chợt lóe lên hướng về phía nàng. Mộ Thiển Thiển sợ tới mức cuống quít lùi về phía sau bụi hoa, tim đập như điên loạn cơ hồ muốn phá thể mà ra.
Thật đáng sợ, chỉ cần ở trong tầm mắt hắn, nàng liền cảm thấy cả người vô lực, tứ chi nhũn ra.
Đông Lăng Mặc đã trở lại!
(Còn tưởng Phong Dạ Ảnh...)
Nhìn Dương Quang dần dần đi xa ý thức của Mộ Thiển Thiển mới chậm rải trở về thực tế.
Ông trời ơi! Nàng vừa rồi đang nghĩ cái gì? Nàng cứ nhiên cho rằng Hách Liên Tử Câm là nhu nhược, dễ dàng đẩy ngã! Hắn... hắn lại có thể dể dàng ôm nàng bằng tay trái, bưng thuốc bằng tay phải, một dường hướng Tuyết Các mà đi, bộ pháp nhẹ nhàng, ngay cả hô hấp cũng không có một tia hỗn loạn.
Một làn gió nhẹ thổi tới làm tóc hắn nhẹ nhàng lay động, tuấn nhan hoàn toàn không có khuyết điểm, gương mặt tinh khổi không dính bụi trần, hắn cứ như một đóa bạch lan nơi u cốc, tao nhã mà yên tĩnh.
Nàng không tự giác nhìn đến thất thần.
Hách Liên Tử Câm liếc mắt nhìn nàng, khuôn mặt hiện hiện lên ý cười: Nghĩ cái gì?
Đẹp quá... Nàng thành thật đáp lời.
Đôi môi tao nhã hơi hơi nhếch lên khó có thể nhận ra ý cười: Ta không thể giúp ngươi lau nước miếng, mau tỉnh lại.
Kỳ thực thanh âm của hắn thật sự mê người, cực han dễ nghe, chỉ là câu nói này làm nàng có chút ngượng ngùng. Cơ hồ là xuất phát từ bản năng, nàng phủ nhận. Ải chảy nước miếng? Đồ trứng thôi này!
Bản thân vừa rồi đúng là bị hắn làm cho thất thần... Thật là xấu hổ vô cùng!
Bị Hách Liên Tử Câm ôm một đường trở về Tuyết Các, sau khi uống dược, Mộ Thiển Thiển nằm trên giường không đến một khắc liền ngủ say.
Tỉnh lại thấy sắc trời đã gần đến hoàng hôn, Đông Lăng Mặc còn chưa trở về nhưng Hách Liên Tử Câm nói tối nay hắn sẽ đến...
Ý niệm này vừa thoáng qua làm nàng sợ tới mức đổ mồ hôi. Nàng nhấc chăn ngồn dậy mới phát hiện toàn thân ướt đẫm mồ hồi.
Quả là thuốc tốt, ra mồ hôi cả người liền thấy nhẹ nhàng, khoan khoái đi không ít.
Đông Lăng Mặc đêm nay sẽ đến... Điều này cứ như bóng ma, luôn quanh quẩn trong tâm trí nàng.
Mộ Thiển Thiển lấy ống tay áo lau mồ hôi trên trán, nhìn trước trướng có bóng Dương Quang và Du Lan đang tiến vào, nàng hít sâu một hơi, bỗng nhiên trầm giọng nói: đừng tiến vào.
Hai người bị nàng dọa dừng bước, đứng trước trướng do dự.
Ta còn muốn ăn mức hoa quả, các ngươi đi đến chỗ Hách Liên Tử Câm lấy một ít mang về. Nghĩ nghĩ lại bổ xung một câu: Hai người cùng đi.
Nàng nói như vậy, hai người cũng biết là nàng muốn chia khai các nàng, nhưng nàng là công chúa, mặc kệ nàng có quyết định gì, các nàng chỉ có thể nghe theo.
Thẳng đến khi hai nàng ra cửa, nghe tiếng bước chân càng ngày càng xa, Mộ Thiển Thiển mới từ trên giường bước xuống, nhanh chóng đến tủ quần áo chọn một bộ y phục gọn nhẹ, luống cuống tay chân mặc vào.
Y phục cổ đại rất phức tạp, từ yếm, li váy đến áo khoác... vốn định bỏ qua li váy nhưng ai bảo cái yếm nàng mỏng như cánh ve, nếu chỉ mặc yếm là khoác áo ngoài nhất định hai đóa nhũ tiêm hồng nhạt trước ngực sẽ hiện rõ trước mặt mọi người.
Lần sau nàng nhất định phải tìm người làm vài món nội y, bằng không vạn nhất meo meo rủ xuống thì phải làm sao bây giờ.
Thật vất vả mới có hai bầu thịt no đủ cao ngất này.
Mặc một bộ xiêm y thập phần khó khăn, đến lúc mặc xong thì cũng mồ hôi đầm đìa. Thừa dịp bốn bề vắng lặng, nàng lục tung trong phòng tìm đồ đáng giá.
Ngọc ngà châu báu không nhiều lắm, thập chí đến trang sức cũng ít đến đáng thương, cuối cùng nhớ đến đây là chỗ của Đông Lăng Mặc, không phải khuê phòng của nàng.
Nhất quốc công chúa lại nghèo kiết hủ lậu như vậy, muốn chạy trốn lại tìm không thấy bao nhiêu thứ đáng giá, đúng là dọa người!
Cuối cùng nàng kinh hỉ, lục ra mấy cai rương cùng ngân phiếu gì đó, trên đầu có ấn ký, ngân hiệu Hòa Phong tư nhân.
Mặc kệ, trước tiên cứ mang đi. Không biết từ nơi nào tìm được một khối bố, nàng học trong tivi, đem chỗ đồ đặt vào trong, bốn góc cột vào nhau, cuối cùng cảm giác bên trong không có gì rơi ràng, nàng mới vừa lòng đem gói đồ giấu trong ngực, de dặt cẩn trong ra cửa.
Thời gian không còn nhiều, Du Lan cùng Dương Quang rất nhanh sẽ đến, Đông Lăng Mặc cũng không biết khi nào thì bỗng nhiên xuất hiện, lúc này không đi, không biết đến bao giờ mới có cơ hội tốt như vậy.
Cũng may thuốc của Hách Liên Tử Câm dùng rất tốt, ngủ dậy liền cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bằng không nàng hôm nay khó mà ra khỏi nơi này. Nàng không thể ở lại chỗ này! Tuyệt đối không thể! Lưu lại, không chết dưới thân ba nam nhân kia cũng chết dưới âm mưu quỹ kế của Thái hậu. Nàng còn trẻ như vậy, nàng không muốn chết!
Không muốn chết, chỉ có một biện pháp... Chính là bỏ trốn.
Trong viện hiện tại đến một cung nữ cũng không có, hoàng hôn là thời điểm mọi người đều bận rộn, ngoại viện cũng không có thủ vệ, hiện tại thái bình thịnh thế, cũng không có nhiều đạo tặc lắm
Không nghĩ nhiều, Mộ Thiển Thiển rón ra rón rén ra khỏi viện.
Những tưởng đã đến tiền viện không ngờ vẫn đang ở hoa viên trong hậu viện. Xa xa Thiển Thiển nhìn thấy Du Lan cùng Dương Quang một đường hướng Tuyết Các mà đi, hai người không biết đang nói chuyện gì, trên mặt hiện rõ ý cười. Nhìn thái độ lanh lợi hoạt bát của Dương Quang nào phải a hoàn dè dặt khẩn trương khi đối diện với nàng.
Đã nói nàng ở nơi này khiến nhân thần cộng phẫn, căm ghét vô cùng, quả nhiên không sai, ngay cả hai cũng nữ hầu hạ thân cận với nàng đều mang lớp ngụy trang. Nếu không thoát khỏi chỗ này, nàng không bị Đông Lăng Mặc bức tử cũng sẽ vì buồn bực mà chết.
Chạy trốn còn có thể giữ được mạng.
Nhưng vấn đề của nàng hiện giờ là chưa ra được cửa điện nói chi đến cử cung, đường đi quanh co nhiều ngã rẻ, nàng nhục chí phát hiện ra bãn thân đã bị lạc đường.
Nàng đi qua đi lại không biết đã ở hoa viên này bao lâu rồi, bụng đói cơ hồ đang muốn phất cờ đánh trống, đang lúc định buông tay nàng lại phát hiện ra một tòa đại môn khiến Mộ Thiển Thiển kinh hỷ muôn phần.
Đại môn rộng lớn, hai bên cửa đều có thị vệ canh giữ. Nhìn thân hình cao lớn tráng kiện của họ, ai không sợ chết thì cứ xông vào.
Nhưng nàng rõ ràng là chủ nhận của điện này, sao không thể quang minh chính đại đi vào?
Nàng có chút do dự, không biết tiếp theo nên làm thế nào, đột nhiên đại môn bỗng xuất hiện một người một ngựa.
Thân ảnh thon dài ngự trên tuấn mã, huyền y dưới ánh hoàng hôn là người ta có chút hoa mắt. Khuôn mặt hắn tinh sảo mê người, nhìn từ xa, con ngươi sâu thẳm của hắn như hai hòn ngọc trong đêm tối, một cái liếc mắt đầy xa xăm.
Hắn vốn muốn thúc ngựa tiến vào, bỗng nhiên đối mắt chợt lóe lên hướng về phía nàng. Mộ Thiển Thiển sợ tới mức cuống quít lùi về phía sau bụi hoa, tim đập như điên loạn cơ hồ muốn phá thể mà ra.
Thật đáng sợ, chỉ cần ở trong tầm mắt hắn, nàng liền cảm thấy cả người vô lực, tứ chi nhũn ra.
Đông Lăng Mặc đã trở lại!
(Còn tưởng Phong Dạ Ảnh...)
/122
|