Gió ngừng, cảm giác khô nóng liền đánh úp tới!
Vẫn là con đường cũ đi đến Tuyết các, vẫn là chiếc giường nơi nàng tỉnh dậy mỗi sáng.
Đông Lăng Mặc tùy tiện ném nàng lên giường, da thịt nóng bỏng bị va vào giường khiến nàng đau đớn, nhưng chút đau đớn này làm sao so được với cảm xúc vội vàng dưới thân.
Khi nàng quay đầu lại, hắn đang ngồi trên băng ghế cách đó không xa toan rót trà, trên khuôn mắt hắn không có biểu cảm gì, đáy mắt cũng không có một tia gợn sóng.
Hạ khố rõ ràng cự vật kia đã ngẩn đầu ưỡn ngực, vĩ đại đến mức cơ hồ có thể chui ra khỏi quần dài.
Mộ Thiển Thiển thật sự không chịu nổi, nàng nghiên ngả chao đảo tiến về phía hắn. Nàng không nói nên lời cầu hắn muốn bản thân nhưng hoa huyệt thật sự rất ngứa, thật sự rất khó chịu, nàng muốn, thật sự rất muốn.
Đông Lăng Mặc đêm nay quyết tâm không để nàng thoải mái, chẳng ngại côn thịt giữa hai chân đã sưng lên nóng bỏng khiến bản thân cơ hồ không thể chịu nổi nhưng hắn vẫn sẽ cố áp chế mình.
Chỉ dựa vào một mình nàng mà muốn rời khỏi phủ công chúa, nếu không phải hắn đã hạ lệnh, nàng làm sao có thể dễ dàng chạy thoát như vậy?
Hắn chính là muốn xem lá gan của nàng rốt cục lớn thế nào, nhưng không nghĩ đến nàng đúng thật là dám trốn.
Trộm chút ngân phiếu không đáng giá đó, cứ như vậy liền uốn lưu lạc thiên nhai? Chút tiến ấy mà muốn duy trì cuộc sống xa xỉ như hiện tại, còn không được quá ba ngày, nàng đi ra ngoài còn có thể sống sót?
Hắn muốn để nàng ăn chút đau khổ trở về, chỉ cần nàng giống như hôm qua vậy, biết nhận sai với hắn, hắn sẽ tha thứ, nhưng không ngờ nàng không hề ý thức được bản thân đã làm sai, ngược lại còn ở bên ngoài tiêu dieu tự tại.
Đồ ăn giá rẻ, khách điếm đơn sơ mà nàng còn có thể dương dượng tự đắc.
Hắn không biết mình đang tức giận cái gì nhưng nhìn nàng khi rời khỏi hắn lại vui vẻ như vậy, hắn thực sự cảm thấy tức giận.
Mộ Thiển Thiển biết hắn đang giận, nhưng hắn giận cái gì thì nàng cũng không rõ, mà thời khác này, nàng nào còn sức lực để quan tâm đến điều đó.
Bổ nhào giữa hai chân hắn, nàng nữa ngồi nữa quỳ vươn tay run run muốn cởi đai lưng của hắn, nhưng không hiểu thế nào lại không cởi được. Cởi một hồi vẫn cứ như ban đầu, nàng xem chút vì sự ngu dốt của mình mà bật khóc. Hoa huyệt thật sự rất khó chịu, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang không ngừng cắn xé, nàng thật sự muốn côn thịt vĩ đại nóng bỏng đó nhét vào giúp nàng xua đổi cảm giác hiện tại.
Mặc, Mặc... Nàng bật khóc, đai lưng chết tiệt cớ sao vẫn không tháo được.
Một tay nàng vẫn giúp hắn cởi đay lưng một tay còn lại toan cởi dây yếm sau đó không ngừng xoa nắn bầu ngực tròn trịa: Ân.. Ta muốn, a... Mặc, ta muốn... Ân...a..
Hô hấp của Đông Lăng Mặc phúc chốc tăng thêm, thịt hành đang ẩn nấp ngày một trương đau đến khó chịu.
Hắn thở phì phò kéo tay nàng, tùy ý làm vài động tác, thịt hành nổi đầy gân xanh bại lộ như đạn ra khỏi nòng. Vừa thô vừa dài, trước mặt nàng không hề kiêng kị mà vươn nanh múa vuốt. Quy đầu bởi vì động tình mà chảy chút ngọc dịch trong suốt.
Mộ Thiển Thiển nhìn thấy cảnh này bị dọa đến sợ hãi nhưng lúc này ý thức của nàng đã bị mê tình hương triệt để khống chế. Nhìn cự long thô to như cánh tay trẻ em, không có cảm giác kháng cự ngược lại còn muốn cầm lấy nó.
Đông Lăng Mặc hít sâu một hơi, hai tay nắm chặc lấy thắc lưng nàng dễ dàng đem nàng nâng lên.
Đầu thịt hành và hoa huyệt chạm vào nhau, sự nóng bỏng dâng lên khiến nàng run rẩy.
Không đủ, nàng còn muốn hiều hơn nữa. Nàng muốn nó đi vào, hoàn toàn, triệt để chà đạp hoa huyệt yếu ớt. Nàng cực lực mở đùi, hoa huyệt lập tức bao phủ lấy thịt hành. Nàng đau đến hét lên, Đông Lăng Mặc ngược lại vô cùng thoải mái, không nhịn được rên rỉ một tiếng.
Tiếng nam như rên rỉ như câu hồn, Mộ Thiển Thiển ngẩn đầu nhìn gương mặc anh tuấn, lãnh nghị (lạnh lùng + cương nghị) trước mặt, đôi môi phím hồn như cánh hoa khiến nàng chỉ hận khổng thể lập tức nuốt vào bụng.
Nàng vươn người muốn hôn hắn nhưng bởi vì chiều cao chênh lệnh nên mãi chẳng chạm đến. Cái miệng nhỏ bắt đầu lầu bầu, nàng dùng sức choàng lên cổ hắn kéo hắn đến gần. Hôn được rồi, cuối cùng cũng hôn được rồi.
Đông Lăng Mặc bị nàng hôn đến hơi say, rõ ràng không tính giúp nàng nhưng bị nàng hôn như vậy, bàn tay to vẩn không nhịn được vươn lên nắm lấy bầu ngực tuyết mềm mại, đầu ngón tay khảy nhẹ lên đỉnh ti, khiến nó bị trêu chọc đến ngày một cương cứng.
Ân.. Đầu ngực bị hắn miết thật thoải mái, hoa huyệt nhất thời lại tràn ra một cổ mật dịch, theo sự chuyển động của thịt hành mà trượt xuống. Một màn này vừa dâm uế vừa phóng đãng nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng. Hoa huyệt bên trong thật ấm áp, trơn ẩm. Thịt hành bị hoa huyệt của nàng không ngừng hút vào khiến thể xác lẫn tinh thần của hắn tê dại, hận không thể cứ như vậy xuyên qua nàng.
Nàng hôn hắn không chút kỹ thuật nhưng lại khiến tâm hắn say, triệt để say. Bàn tay to nắm hai bầu thịt không ngừng xoa nắn, ban đầu nhẹ nhàng như gió xuân, đến cuối cùng lại là mưa rền gió dữ.
A... A! Mặc, Mặc... Ân...
Tuyệt quá! Hắn dùng lực lớn như vậy xoa ngực nàng khiến nàng có cảm giác như bị cường bạo.
Ân.. Ân!
Tiểu huyệt của nàng trời sinh đã nhỏ khiến nàng so với tiểu hài tử chẳng khác biệt. Thịt hành lớn như vậy không ngừng cắm vào nàng không đau đến khóc cũng là quá lạ đi.
Tuy rằng hoa huyệt đã chảy không ít mật dịch, nhưng cơ bản vẫn khiến nàng đau. Nhưng phần đau đớn này lại tựa hồ là một loại khoái cảm. Khoái cảm nàng, nàng rất thích, rất thích,...
Vẫn là con đường cũ đi đến Tuyết các, vẫn là chiếc giường nơi nàng tỉnh dậy mỗi sáng.
Đông Lăng Mặc tùy tiện ném nàng lên giường, da thịt nóng bỏng bị va vào giường khiến nàng đau đớn, nhưng chút đau đớn này làm sao so được với cảm xúc vội vàng dưới thân.
Khi nàng quay đầu lại, hắn đang ngồi trên băng ghế cách đó không xa toan rót trà, trên khuôn mắt hắn không có biểu cảm gì, đáy mắt cũng không có một tia gợn sóng.
Hạ khố rõ ràng cự vật kia đã ngẩn đầu ưỡn ngực, vĩ đại đến mức cơ hồ có thể chui ra khỏi quần dài.
Mộ Thiển Thiển thật sự không chịu nổi, nàng nghiên ngả chao đảo tiến về phía hắn. Nàng không nói nên lời cầu hắn muốn bản thân nhưng hoa huyệt thật sự rất ngứa, thật sự rất khó chịu, nàng muốn, thật sự rất muốn.
Đông Lăng Mặc đêm nay quyết tâm không để nàng thoải mái, chẳng ngại côn thịt giữa hai chân đã sưng lên nóng bỏng khiến bản thân cơ hồ không thể chịu nổi nhưng hắn vẫn sẽ cố áp chế mình.
Chỉ dựa vào một mình nàng mà muốn rời khỏi phủ công chúa, nếu không phải hắn đã hạ lệnh, nàng làm sao có thể dễ dàng chạy thoát như vậy?
Hắn chính là muốn xem lá gan của nàng rốt cục lớn thế nào, nhưng không nghĩ đến nàng đúng thật là dám trốn.
Trộm chút ngân phiếu không đáng giá đó, cứ như vậy liền uốn lưu lạc thiên nhai? Chút tiến ấy mà muốn duy trì cuộc sống xa xỉ như hiện tại, còn không được quá ba ngày, nàng đi ra ngoài còn có thể sống sót?
Hắn muốn để nàng ăn chút đau khổ trở về, chỉ cần nàng giống như hôm qua vậy, biết nhận sai với hắn, hắn sẽ tha thứ, nhưng không ngờ nàng không hề ý thức được bản thân đã làm sai, ngược lại còn ở bên ngoài tiêu dieu tự tại.
Đồ ăn giá rẻ, khách điếm đơn sơ mà nàng còn có thể dương dượng tự đắc.
Hắn không biết mình đang tức giận cái gì nhưng nhìn nàng khi rời khỏi hắn lại vui vẻ như vậy, hắn thực sự cảm thấy tức giận.
Mộ Thiển Thiển biết hắn đang giận, nhưng hắn giận cái gì thì nàng cũng không rõ, mà thời khác này, nàng nào còn sức lực để quan tâm đến điều đó.
Bổ nhào giữa hai chân hắn, nàng nữa ngồi nữa quỳ vươn tay run run muốn cởi đai lưng của hắn, nhưng không hiểu thế nào lại không cởi được. Cởi một hồi vẫn cứ như ban đầu, nàng xem chút vì sự ngu dốt của mình mà bật khóc. Hoa huyệt thật sự rất khó chịu, giống như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang không ngừng cắn xé, nàng thật sự muốn côn thịt vĩ đại nóng bỏng đó nhét vào giúp nàng xua đổi cảm giác hiện tại.
Mặc, Mặc... Nàng bật khóc, đai lưng chết tiệt cớ sao vẫn không tháo được.
Một tay nàng vẫn giúp hắn cởi đay lưng một tay còn lại toan cởi dây yếm sau đó không ngừng xoa nắn bầu ngực tròn trịa: Ân.. Ta muốn, a... Mặc, ta muốn... Ân...a..
Hô hấp của Đông Lăng Mặc phúc chốc tăng thêm, thịt hành đang ẩn nấp ngày một trương đau đến khó chịu.
Hắn thở phì phò kéo tay nàng, tùy ý làm vài động tác, thịt hành nổi đầy gân xanh bại lộ như đạn ra khỏi nòng. Vừa thô vừa dài, trước mặt nàng không hề kiêng kị mà vươn nanh múa vuốt. Quy đầu bởi vì động tình mà chảy chút ngọc dịch trong suốt.
Mộ Thiển Thiển nhìn thấy cảnh này bị dọa đến sợ hãi nhưng lúc này ý thức của nàng đã bị mê tình hương triệt để khống chế. Nhìn cự long thô to như cánh tay trẻ em, không có cảm giác kháng cự ngược lại còn muốn cầm lấy nó.
Đông Lăng Mặc hít sâu một hơi, hai tay nắm chặc lấy thắc lưng nàng dễ dàng đem nàng nâng lên.
Đầu thịt hành và hoa huyệt chạm vào nhau, sự nóng bỏng dâng lên khiến nàng run rẩy.
Không đủ, nàng còn muốn hiều hơn nữa. Nàng muốn nó đi vào, hoàn toàn, triệt để chà đạp hoa huyệt yếu ớt. Nàng cực lực mở đùi, hoa huyệt lập tức bao phủ lấy thịt hành. Nàng đau đến hét lên, Đông Lăng Mặc ngược lại vô cùng thoải mái, không nhịn được rên rỉ một tiếng.
Tiếng nam như rên rỉ như câu hồn, Mộ Thiển Thiển ngẩn đầu nhìn gương mặc anh tuấn, lãnh nghị (lạnh lùng + cương nghị) trước mặt, đôi môi phím hồn như cánh hoa khiến nàng chỉ hận khổng thể lập tức nuốt vào bụng.
Nàng vươn người muốn hôn hắn nhưng bởi vì chiều cao chênh lệnh nên mãi chẳng chạm đến. Cái miệng nhỏ bắt đầu lầu bầu, nàng dùng sức choàng lên cổ hắn kéo hắn đến gần. Hôn được rồi, cuối cùng cũng hôn được rồi.
Đông Lăng Mặc bị nàng hôn đến hơi say, rõ ràng không tính giúp nàng nhưng bị nàng hôn như vậy, bàn tay to vẩn không nhịn được vươn lên nắm lấy bầu ngực tuyết mềm mại, đầu ngón tay khảy nhẹ lên đỉnh ti, khiến nó bị trêu chọc đến ngày một cương cứng.
Ân.. Đầu ngực bị hắn miết thật thoải mái, hoa huyệt nhất thời lại tràn ra một cổ mật dịch, theo sự chuyển động của thịt hành mà trượt xuống. Một màn này vừa dâm uế vừa phóng đãng nhưng lại có sức hấp dẫn trí mạng. Hoa huyệt bên trong thật ấm áp, trơn ẩm. Thịt hành bị hoa huyệt của nàng không ngừng hút vào khiến thể xác lẫn tinh thần của hắn tê dại, hận không thể cứ như vậy xuyên qua nàng.
Nàng hôn hắn không chút kỹ thuật nhưng lại khiến tâm hắn say, triệt để say. Bàn tay to nắm hai bầu thịt không ngừng xoa nắn, ban đầu nhẹ nhàng như gió xuân, đến cuối cùng lại là mưa rền gió dữ.
A... A! Mặc, Mặc... Ân...
Tuyệt quá! Hắn dùng lực lớn như vậy xoa ngực nàng khiến nàng có cảm giác như bị cường bạo.
Ân.. Ân!
Tiểu huyệt của nàng trời sinh đã nhỏ khiến nàng so với tiểu hài tử chẳng khác biệt. Thịt hành lớn như vậy không ngừng cắm vào nàng không đau đến khóc cũng là quá lạ đi.
Tuy rằng hoa huyệt đã chảy không ít mật dịch, nhưng cơ bản vẫn khiến nàng đau. Nhưng phần đau đớn này lại tựa hồ là một loại khoái cảm. Khoái cảm nàng, nàng rất thích, rất thích,...
/122
|