Trong lời nói của Đông Lăng Mặc âm cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi, chỉ thấy ngón tay thô trưởng bỗng nhiên mở ra hoa môi xông vào phía bên trong, một lần liền nhập vào.
“A!” Mộ Thiển Thiển nhịn không được cao ngẩng đầu, cổ họng tràn ra một tiếng thét chói tai trong thống khổ lại mang theo vài phần thỏa mãn.
Nàng tự giác mở rộng hai chân, muốn đem thân mình nhấc cao lên, bàn tay to của Đông Lăng Mặc lại ở giữa hai chân nàng, nàng càng muốn chạy trốn, hắn lại càng giáp chặt, làm ngón tay càng thêm xâm nhập.
Con người ta mi của Đông Lăng Mặc phiếm ra mấy phần khinh thường: “Đều ướt thành như vậy, còn nói không cùng hắn làm qua, coi ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?”
“Thật sự không có.” Nàng nâng lên đôi mắt, xem hắn, lông mi run run ánh lên con ngươi điềm đạm đáng yêu, như thế động lòng người: “Đông Lăng Mặc, ta thật sự không có, ngươi có biết ta bị hạ mị dược, ân… Ta là thân bất do kỷ, thật sự.”
Tầm mắt Đông Lăng Mặc đảo qua mỗi một chỗ da thịt trêи người nàng, cả người phiếm ửng đỏ không bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng ửng hồng một mảnh kiều diễm động lòng người.
Hắn đương nhiên biết nàng là vì bị hạ mị dược, nhưng hắn không biết vừa rồi nàng có phải đã cho Hiên Viên Liên Thành hay không.
Hắn không nghĩ sau khi Hiên Viên Liên Thành chạm qua nàng, lại đem bản thân nhập thân thể dơ bẩn chưa được tắm rửa qua.
(Ha, ta cười nhặt :)) nghiệp ko chừa 1 ai nha anh Mặc)
Hắn ngại bẩn.
Nàng biết hắn đang nghĩ gì.
Chân dài nhẹ nhàng run run, tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi mở ra trước mặt hắn, nàng khép chặt mắt, lời nói hết sức phóng đãng đáng xấu hổ: “Ngươi… Ân… Ngươi cẩn thận nhìn… Xem… Ta là trong sạch…”
Hết thảy đều là vì mị dược, nàng là vì bị dược khống chế mới sẽ làm ra hành động không biết xấu hổ như vậy.
Nhất định là bởi vì như vậy.
Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, nếu lại nhìn, nàng sẽ xấu hổ đến muốn chết.
Trêи người như bị ngàn vạn con kiến cắn, ngứa vô cùng.
Nàng cắn môi, kêu rên: “Đông Lăng Mặc, ta là… Trong sạch…”
Đông Lăng Mặc đúng là nhìn nàng, cẩn thận nhìn.
Miệng hoa huyệt mềm mại chói mắt sáng bóng, tuy rằng cực hạn hỗn độn, nhưng cũng là sạch sẽ, thuần túy nhuận ẩm, không có sưng đỏ, cũng không có lưu lại tϊиɦ ɖϊƈh͙ nam nhân.
Hấp thụ ở ngón tay dài của hắn là thịt huyệt ấm áp hữu lực, khi đầu ngón tay hắn rời khỏi, còn mang ra một luồng mùi thơm trí mạng…
Hô hấp cứng lại, không thể kiềm được hạ nhân tịch mịch, bàn tay to dùng sức, trực tiếp đem quần áo trêи người ném tới góc xó không biết tên.
Không có tiền diễn, thịt hành vĩ đại dâng trào nhắm ngay tiểu huyệt mềm nhẵn sớm chuẩn bị tốt, một lần nhập vào.
“A…” Đau, rất đau, nhưng phong phú, thỏa mãn, mang theo giải thoát phóng túng, nàng vươn chân dài, ôm lấy thắt lưng tinh tráng của hắn.
Mặc kệ, cứ như vậy, thật sâu kết hợp, để hắn đem bản thân nàng vô hạn chống đỡ, chỉ có như vậy, sóng nhiệt dưới thân mới được đến nửa điểm giải thoát.
Được hắn giải phóng tay nhỏ bé, nhìn đến con ngươi thâm thúy đến mức làm người ta hoàn toàn không thấy được tâm tư, nàng lầu bầu đô đô môi mỏng, phát ra lời mời trí mạng: “Muốn ta, Đông Lăng Mặc, Hầu gia, gia, muốn ta, ừ ừ… Dùng sức, a…”
Hắn xưa nay không phải là người nói nhiều, cho nên thời điểm nàng mời hắn “Dùng sức” muốn nàng, hắn chỉ có thể dùng hành động đến nói cho nàng, hắn có thể “Dùng sức” thật nhiều.
Tiếng thở dốc nặng nề ở giữa đêm khuya yên tĩnh có vẻ dị thường rõ ràng, mang theo lực lượng phá hủy hết thảy, Thiển Thiển chỉ cảm thấy cả người tựa như vắt ở tầng mây, lực lượng cường hãn khiến thân mình mảnh khảnh kịch liệt chớp lên một lần lại một lần.
Nàng không ngừng hò hét, không ngừng thét chói tai, ở trong cảm giác làm người ta hoa mắt kɧօáϊ ý, nàng chỉ dư hạ một ý niệm trong đầu: Kỳ thực, hắn có thể không cần thiết dùng sức như vậy.
…
Thật lâu thật lâu sau, Thiển Thiển vô lực ghé vào trêи đệm hỗn độn, vừa định muốn nghỉ một hơi, nam nhân phía sau lại bỗng nhiên vươn dài cánh tay nắm ở vai nàng, đem nàng kéo đến trong vòng ôm của hắn.
Đây là lần đầu tiên, hắn sau khi làm xong nguyện ý để nàng ngủ ở trong lòng mình. Vài lần trước kia, hắn mỗi lần làm xong sẽ đem nàng ném rất xa, đợi đến thời điểm ɖu͙ƈ vọng lại tới, mới có thể đem nàng đào ra, tiếp tục hung hăng thao huyệt.
Lần này bị hắn ôm, nàng có chút thụ sủng nhược kinh.
“Có ý tứ gì?” Đông Lăng Mặc rũ mắt xem tiểu nữ nhân trong lòng, tuấn mi hơi hơi ninh khởi.
Đây là biểu hiện không kiên nhẫn, ở chung với hắn không lâu, nàng lại thật sự rõ ràng.
Nàng hít sâu một hơi, ý cười tái nhợt: “Ta… Ta chính là cảm thấy rất hạnh phúc.”
Nói xong lời này nàng liền bắt đầu ảo não, như vậy rõ ràng là lời nói vuốt ᘻôиɠ ngựa, không biết có phải hay không chọc hắn mất hứng?
Hắn không phải là ngốc tử.
Nam nhân “Không là ngốc tử” kia phiêu nàng liếc mắt một cái, lòng tự tin lại càng trướng đại, mắt đẹp môi mỏng giật giật, bàn tay to dừng ở trêи lưng nàng vỗ nhẹ nhẹ: “Không cần cảm động, ta không như ngươi tưởng tượng tốt như vậy.”
Khụ!
Đầu nàng nhập vào trong khuỷu tay hắn, không nói chuyện.
Sự thật chứng minh, vừa làm xong đầu óc nam nhân trong nháy mắt sẽ không có nếp nhăn.
Nàng vươn tay nhỏ bé ôm giữa lưng hắn, dịu ngoan giống như một sủng vật, nam nhân đều thích như vậy, hắn nhất định cũng sẽ thích.
Thân thể mềm mại ma sát thân hình tráng kiện vững vàng, nàng không tự giác thở dài một hơi.
Cư nhiên lại nằm ở dưới thân bị hắn giữ lấy, đã không còn là lần đầu tiên, muốn nói tình một đêm cũng không có khả năng.
Hắn bỗng nhiên xoay người đối mặt nàng, trong đôi mắt sáng ngời mang theo một tia huân hắc nàng nhìn không thấu: “Vì sao bất hòa Hiên Viên Liên Thành? Hắn không cần ngươi?”
Nàng chỉ biết, vừa rồi tia ôn nhu trong nháy mắt bất quá là nàng nhầm lẫn mà thấy, nam nhân này từ trong lòng vốn xem thường nàng, ngay từ đầu đã là vậy.
Đại khái chính nàng cũng không biết vì sao đi, chỉ là đơn thuần không nghĩ sẽ tự giao phó thân hình bị càng ngày càng nhiều nam nhân áp ở dưới thân.
Nàng buông xuống mặt mày, một câu nhàn nhạt không lừa được bản thân nói: “Ta… Thầm nghĩ muốn ngươi.”
Hắn đã nói qua, cái cô gái này cùng độc dược giống nhau, làm người ta trầm luân, bất quá chỉ là một câu nói mà thôi, cư nhiên làm hắn vừa phát tiết, thân thể nháy mắt lại căng thẳng lên.
Thịt hành dưới thân đã rõ ràng bành trướng lên, biết rõ nàng chỉ là vì sợ hãi mà cố ý lấy lòng, nhưng, hắn đáng chết chính là nhịn không được cứng rắn.
Nữ nhân này, trời sinh tư thái dụ dỗ, thời điểm bị nam nhân áp ở dưới thân, thực tao!
“Đã muốn, ta thỏa mãn ngươi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, kéo ra đùi nàng, để hoa huyệt nàng sớm đã sưng đỏ không chịu nổi lại vì bản thân rộng mở.
Côn thịt vĩ đại đi lên, bỗng nhiên dùng sức nhất đỉnh, lại nhập vào cả căn.
“A…” Mộ Thiển Thiển hoảng sợ ôm cổ hắn, bị hắn bỗng nhiên tiến vào sợ tới mức có chút bất thần.
Nàng vừa rồi nói gì đó? Hắn vì sao bỗng nhiên biến thành như vậy?
“Hầu gia, không… A! Không được…” Dưới thân bị chống đỡ trướng đại, bởi vì kϊƈɦ cỡ hắn thiên phú dị phẩm, thời điểm bị hắn hoàn toàn cắm vào vẫn là cảm thấy trướng đau không chịu nổi.
“Hầu gia, Hầu gia… A! Mặc! Không… Ta không là… A! A a! Nhẹ một chút, cầu ngươi nhẹ một chút, a…” Trêи người mị dược đã giải trừ, giờ phút này, hoa huyệt sưng đỏ trướng đau, tứ chi mềm mại vô lực, nàng một điểm đều không muốn, căn bản không có thể lực tốt như vậy.
“Không…”
“Không muốn ta?” Mồ hôi Đông Lăng Mặc đầm đìa từ trêи người nàng ngẩng đầu, thắt lưng tinh tráng nhất đỉnh, lập tức để cự vật thật sâu nhập động “Gạt ta? Ân?”
“Không… A! A a… Không là…”
“Là cái gì?” Đông Lăng Mặc bỗng nhiên cúi đầu, một ngụm cắn ở trêи nhũ tiêm phấn nộn.
“A!” Mộ Thiển Thiển đau đến thất thanh thét chói tai, nhũ tiêm bị hắn cắn không tha, nàng đau đến mức nước mắt đều xuất ra.
Nam nhân này, vừa rồi còn ôn hoà như vậy, đột nhiên không ngờ biến thành một đầu sói hoang.
Nàng làm sai cái gì? Lời nói lấy lòng hắn cũng sai lầm rồi sao?
“Không…”
“Nói!”
“Nói… Nói cái gì?” Nhũ tiêm vừa mới được giải phóng, hoa huyệt lại bỗng nhiên bị hung hăng thao loạn lên, nàng thét chói tai thở dốc, nói giọng khàn khàn: “Không, không… A a… Chậm một chút a… Đau… Ta nói, ta… A! Ta muốn ngươi, muốn ngươi… Ân a… Mặc… Ta muốn ngươi, chỉ cần ngươi… A a…”
“Ngoan!” Đông Lăng Mặc oa oa ứng thanh, bàn tay to dừng ở trêи bờ vai mảnh mai, lần này lại không lưu nửa điểm đường sống cho nàng, điên cuồng trừu sáp.
“A…” Luật động không biết chán ghét muốn nàng, tốc độ giống như máy móc mô tớ, sự chịu đựng vô cùng kéo dài… Nữ nhân bị hắn thao đến chết đi sống lại, thân mình lắc lư bất định, rốt cục ở trong một trận cao trào run rẩy, run run chết ngất đi.
Thời điểm ngất xỉu đi, Mộ Thiển Thiển thê lương nghĩ, có một ngày, nàng sẽ chết dưới thân nam nhân này, nàng nhất định sẽ bị hắn giết chết……
“A!” Mộ Thiển Thiển nhịn không được cao ngẩng đầu, cổ họng tràn ra một tiếng thét chói tai trong thống khổ lại mang theo vài phần thỏa mãn.
Nàng tự giác mở rộng hai chân, muốn đem thân mình nhấc cao lên, bàn tay to của Đông Lăng Mặc lại ở giữa hai chân nàng, nàng càng muốn chạy trốn, hắn lại càng giáp chặt, làm ngón tay càng thêm xâm nhập.
Con người ta mi của Đông Lăng Mặc phiếm ra mấy phần khinh thường: “Đều ướt thành như vậy, còn nói không cùng hắn làm qua, coi ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?”
“Thật sự không có.” Nàng nâng lên đôi mắt, xem hắn, lông mi run run ánh lên con ngươi điềm đạm đáng yêu, như thế động lòng người: “Đông Lăng Mặc, ta thật sự không có, ngươi có biết ta bị hạ mị dược, ân… Ta là thân bất do kỷ, thật sự.”
Tầm mắt Đông Lăng Mặc đảo qua mỗi một chỗ da thịt trêи người nàng, cả người phiếm ửng đỏ không bình thường, khuôn mặt nhỏ nhắn lại càng ửng hồng một mảnh kiều diễm động lòng người.
Hắn đương nhiên biết nàng là vì bị hạ mị dược, nhưng hắn không biết vừa rồi nàng có phải đã cho Hiên Viên Liên Thành hay không.
Hắn không nghĩ sau khi Hiên Viên Liên Thành chạm qua nàng, lại đem bản thân nhập thân thể dơ bẩn chưa được tắm rửa qua.
(Ha, ta cười nhặt :)) nghiệp ko chừa 1 ai nha anh Mặc)
Hắn ngại bẩn.
Nàng biết hắn đang nghĩ gì.
Chân dài nhẹ nhàng run run, tốc độ mắt thường có thể thấy được chậm rãi mở ra trước mặt hắn, nàng khép chặt mắt, lời nói hết sức phóng đãng đáng xấu hổ: “Ngươi… Ân… Ngươi cẩn thận nhìn… Xem… Ta là trong sạch…”
Hết thảy đều là vì mị dược, nàng là vì bị dược khống chế mới sẽ làm ra hành động không biết xấu hổ như vậy.
Nhất định là bởi vì như vậy.
Nàng dứt khoát nhắm mắt lại, nếu lại nhìn, nàng sẽ xấu hổ đến muốn chết.
Trêи người như bị ngàn vạn con kiến cắn, ngứa vô cùng.
Nàng cắn môi, kêu rên: “Đông Lăng Mặc, ta là… Trong sạch…”
Đông Lăng Mặc đúng là nhìn nàng, cẩn thận nhìn.
Miệng hoa huyệt mềm mại chói mắt sáng bóng, tuy rằng cực hạn hỗn độn, nhưng cũng là sạch sẽ, thuần túy nhuận ẩm, không có sưng đỏ, cũng không có lưu lại tϊиɦ ɖϊƈh͙ nam nhân.
Hấp thụ ở ngón tay dài của hắn là thịt huyệt ấm áp hữu lực, khi đầu ngón tay hắn rời khỏi, còn mang ra một luồng mùi thơm trí mạng…
Hô hấp cứng lại, không thể kiềm được hạ nhân tịch mịch, bàn tay to dùng sức, trực tiếp đem quần áo trêи người ném tới góc xó không biết tên.
Không có tiền diễn, thịt hành vĩ đại dâng trào nhắm ngay tiểu huyệt mềm nhẵn sớm chuẩn bị tốt, một lần nhập vào.
“A…” Đau, rất đau, nhưng phong phú, thỏa mãn, mang theo giải thoát phóng túng, nàng vươn chân dài, ôm lấy thắt lưng tinh tráng của hắn.
Mặc kệ, cứ như vậy, thật sâu kết hợp, để hắn đem bản thân nàng vô hạn chống đỡ, chỉ có như vậy, sóng nhiệt dưới thân mới được đến nửa điểm giải thoát.
Được hắn giải phóng tay nhỏ bé, nhìn đến con ngươi thâm thúy đến mức làm người ta hoàn toàn không thấy được tâm tư, nàng lầu bầu đô đô môi mỏng, phát ra lời mời trí mạng: “Muốn ta, Đông Lăng Mặc, Hầu gia, gia, muốn ta, ừ ừ… Dùng sức, a…”
Hắn xưa nay không phải là người nói nhiều, cho nên thời điểm nàng mời hắn “Dùng sức” muốn nàng, hắn chỉ có thể dùng hành động đến nói cho nàng, hắn có thể “Dùng sức” thật nhiều.
Tiếng thở dốc nặng nề ở giữa đêm khuya yên tĩnh có vẻ dị thường rõ ràng, mang theo lực lượng phá hủy hết thảy, Thiển Thiển chỉ cảm thấy cả người tựa như vắt ở tầng mây, lực lượng cường hãn khiến thân mình mảnh khảnh kịch liệt chớp lên một lần lại một lần.
Nàng không ngừng hò hét, không ngừng thét chói tai, ở trong cảm giác làm người ta hoa mắt kɧօáϊ ý, nàng chỉ dư hạ một ý niệm trong đầu: Kỳ thực, hắn có thể không cần thiết dùng sức như vậy.
…
Thật lâu thật lâu sau, Thiển Thiển vô lực ghé vào trêи đệm hỗn độn, vừa định muốn nghỉ một hơi, nam nhân phía sau lại bỗng nhiên vươn dài cánh tay nắm ở vai nàng, đem nàng kéo đến trong vòng ôm của hắn.
Đây là lần đầu tiên, hắn sau khi làm xong nguyện ý để nàng ngủ ở trong lòng mình. Vài lần trước kia, hắn mỗi lần làm xong sẽ đem nàng ném rất xa, đợi đến thời điểm ɖu͙ƈ vọng lại tới, mới có thể đem nàng đào ra, tiếp tục hung hăng thao huyệt.
Lần này bị hắn ôm, nàng có chút thụ sủng nhược kinh.
“Có ý tứ gì?” Đông Lăng Mặc rũ mắt xem tiểu nữ nhân trong lòng, tuấn mi hơi hơi ninh khởi.
Đây là biểu hiện không kiên nhẫn, ở chung với hắn không lâu, nàng lại thật sự rõ ràng.
Nàng hít sâu một hơi, ý cười tái nhợt: “Ta… Ta chính là cảm thấy rất hạnh phúc.”
Nói xong lời này nàng liền bắt đầu ảo não, như vậy rõ ràng là lời nói vuốt ᘻôиɠ ngựa, không biết có phải hay không chọc hắn mất hứng?
Hắn không phải là ngốc tử.
Nam nhân “Không là ngốc tử” kia phiêu nàng liếc mắt một cái, lòng tự tin lại càng trướng đại, mắt đẹp môi mỏng giật giật, bàn tay to dừng ở trêи lưng nàng vỗ nhẹ nhẹ: “Không cần cảm động, ta không như ngươi tưởng tượng tốt như vậy.”
Khụ!
Đầu nàng nhập vào trong khuỷu tay hắn, không nói chuyện.
Sự thật chứng minh, vừa làm xong đầu óc nam nhân trong nháy mắt sẽ không có nếp nhăn.
Nàng vươn tay nhỏ bé ôm giữa lưng hắn, dịu ngoan giống như một sủng vật, nam nhân đều thích như vậy, hắn nhất định cũng sẽ thích.
Thân thể mềm mại ma sát thân hình tráng kiện vững vàng, nàng không tự giác thở dài một hơi.
Cư nhiên lại nằm ở dưới thân bị hắn giữ lấy, đã không còn là lần đầu tiên, muốn nói tình một đêm cũng không có khả năng.
Hắn bỗng nhiên xoay người đối mặt nàng, trong đôi mắt sáng ngời mang theo một tia huân hắc nàng nhìn không thấu: “Vì sao bất hòa Hiên Viên Liên Thành? Hắn không cần ngươi?”
Nàng chỉ biết, vừa rồi tia ôn nhu trong nháy mắt bất quá là nàng nhầm lẫn mà thấy, nam nhân này từ trong lòng vốn xem thường nàng, ngay từ đầu đã là vậy.
Đại khái chính nàng cũng không biết vì sao đi, chỉ là đơn thuần không nghĩ sẽ tự giao phó thân hình bị càng ngày càng nhiều nam nhân áp ở dưới thân.
Nàng buông xuống mặt mày, một câu nhàn nhạt không lừa được bản thân nói: “Ta… Thầm nghĩ muốn ngươi.”
Hắn đã nói qua, cái cô gái này cùng độc dược giống nhau, làm người ta trầm luân, bất quá chỉ là một câu nói mà thôi, cư nhiên làm hắn vừa phát tiết, thân thể nháy mắt lại căng thẳng lên.
Thịt hành dưới thân đã rõ ràng bành trướng lên, biết rõ nàng chỉ là vì sợ hãi mà cố ý lấy lòng, nhưng, hắn đáng chết chính là nhịn không được cứng rắn.
Nữ nhân này, trời sinh tư thái dụ dỗ, thời điểm bị nam nhân áp ở dưới thân, thực tao!
“Đã muốn, ta thỏa mãn ngươi!” Hắn nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ, kéo ra đùi nàng, để hoa huyệt nàng sớm đã sưng đỏ không chịu nổi lại vì bản thân rộng mở.
Côn thịt vĩ đại đi lên, bỗng nhiên dùng sức nhất đỉnh, lại nhập vào cả căn.
“A…” Mộ Thiển Thiển hoảng sợ ôm cổ hắn, bị hắn bỗng nhiên tiến vào sợ tới mức có chút bất thần.
Nàng vừa rồi nói gì đó? Hắn vì sao bỗng nhiên biến thành như vậy?
“Hầu gia, không… A! Không được…” Dưới thân bị chống đỡ trướng đại, bởi vì kϊƈɦ cỡ hắn thiên phú dị phẩm, thời điểm bị hắn hoàn toàn cắm vào vẫn là cảm thấy trướng đau không chịu nổi.
“Hầu gia, Hầu gia… A! Mặc! Không… Ta không là… A! A a! Nhẹ một chút, cầu ngươi nhẹ một chút, a…” Trêи người mị dược đã giải trừ, giờ phút này, hoa huyệt sưng đỏ trướng đau, tứ chi mềm mại vô lực, nàng một điểm đều không muốn, căn bản không có thể lực tốt như vậy.
“Không…”
“Không muốn ta?” Mồ hôi Đông Lăng Mặc đầm đìa từ trêи người nàng ngẩng đầu, thắt lưng tinh tráng nhất đỉnh, lập tức để cự vật thật sâu nhập động “Gạt ta? Ân?”
“Không… A! A a… Không là…”
“Là cái gì?” Đông Lăng Mặc bỗng nhiên cúi đầu, một ngụm cắn ở trêи nhũ tiêm phấn nộn.
“A!” Mộ Thiển Thiển đau đến thất thanh thét chói tai, nhũ tiêm bị hắn cắn không tha, nàng đau đến mức nước mắt đều xuất ra.
Nam nhân này, vừa rồi còn ôn hoà như vậy, đột nhiên không ngờ biến thành một đầu sói hoang.
Nàng làm sai cái gì? Lời nói lấy lòng hắn cũng sai lầm rồi sao?
“Không…”
“Nói!”
“Nói… Nói cái gì?” Nhũ tiêm vừa mới được giải phóng, hoa huyệt lại bỗng nhiên bị hung hăng thao loạn lên, nàng thét chói tai thở dốc, nói giọng khàn khàn: “Không, không… A a… Chậm một chút a… Đau… Ta nói, ta… A! Ta muốn ngươi, muốn ngươi… Ân a… Mặc… Ta muốn ngươi, chỉ cần ngươi… A a…”
“Ngoan!” Đông Lăng Mặc oa oa ứng thanh, bàn tay to dừng ở trêи bờ vai mảnh mai, lần này lại không lưu nửa điểm đường sống cho nàng, điên cuồng trừu sáp.
“A…” Luật động không biết chán ghét muốn nàng, tốc độ giống như máy móc mô tớ, sự chịu đựng vô cùng kéo dài… Nữ nhân bị hắn thao đến chết đi sống lại, thân mình lắc lư bất định, rốt cục ở trong một trận cao trào run rẩy, run run chết ngất đi.
Thời điểm ngất xỉu đi, Mộ Thiển Thiển thê lương nghĩ, có một ngày, nàng sẽ chết dưới thân nam nhân này, nàng nhất định sẽ bị hắn giết chết……
/122
|