Nhìn phản ứng của tân lang tân nương, khách khứa trong đại sảnh vẫn không hiểu chuyện gì, đều nhao nhao suy đoán e là tân nương này có vài phần tình nghĩa sâu đậm với thiếu chủ Đế gia, nhưng tiểu thư Diệp gia bỏ Đế gia chọn Trang gia, điều này có chút không hợp lý.
"Vĩnh Ninh, nếu đã đến chúc mừng, con đã chuẩn bị lễ vật chưa?" đúng lúc này, giọng nói không nhẹ không nặng của Đế Thịnh Thiên vang lên.
Đế Vĩnh Ninh gật đầu, vừa định lên tiếng. Hàn Trọng Viễn cầm hai hộp gấm không biết từ chỗ nào nhảy ra, hắn híp mắt cười lộ ra hai cái răng hổ "Chuẩn bị rồi, chuẩn bị rồi, Đế gia chủ, ta và Vĩnh Ninh đã chuẩn bị lễ vật từ lâu rồi."
Hàn Trọng Viễn trời sinh rất giống Hàn Tử An, lại ăn mặc phú quý, mọi người đương nhiên đoán được thân phận của hắn.
Hắn chạy đến bên cạnh Đế Vĩnh Ninh, xoay hai hộp gấm trong tay, rất linh hoạt.
Hàn Trọng Viễn hướng về phía Trang Cẩm và Diệp Thi Lan mở hộp gấm thứ nhất "Tân lang, đây là lễ vật đầu tiên của chúng ta."
Hộp gấm mở ra, một tờ giấy Tuyên bị đốt chỉ còn lại một nửa nằm lặng lẽ trong đó.
Dù không rõ nội dung, nhưng hai từ hôn thư và chữ ký của Ninh Tử Khiêm vẫn còn đó.
Thiếu chủ Đế gia Đế Vĩnh Ninh, Ninh Tử Khiêm, trong hào môn thiên hạ, không phải là một bí mật.
Một tờ hôn ước, ban đầu do Đế Vĩnh Ninh đích thân cầu được, nhưng bây giờ hắn đích thân trả lại trước mặt thiên hạ.
Khách khứa trong đại sảnh nhìn chữ ký trên tờ hôn thư, liếc mắt một cái đã đoán được đầu đuôi câu chuyện. Xem ra thiếu chủ Đế gia che giấu thân phận định thân với tiểu thư Diệp gia này, nhưng Diệp gia lại không nhìn ra trân bảo, sau khi bám vào được Trang gia thì hủy hôn sự ban đầu với Ninh Tử Khiêm.
Nhìn khí thế của Đế gia hôm nay, e là Trang gia và Diệp gia đã dùng thủ đoạn gì đó trong lúc hủy hôn.
Khi Trang Cẩm và Diệp Thi Lan thấy đồ bên trong hộp, vẻ mặt càng thêm khó coi, nhưng không dám nói gì. Diệp Thi Lan đó nhìn Đế Vĩnh Ninh, trong sợ hãi mang theo vài phần đau khổ lại đáng thương.
Hàn Trọng Viễn đã từng nhìn thấy bản lĩnh tham phú phụ bần của tiểu thư Diệp gia dưới khuê lầu Diệp gia, thấy nàng lộ ra dáng vẻ như vậy, khinh thường hừ một tiếng "Còn phần lễ vật thứ hai ấy mà, nghe nói Diệp tiểu thư yêu thi từ ca phú, Vĩnh Ninh nhà chúng ta cũng thích, hôm nay đến vội vàng, chỉ chuẩn bị vài bài thi phú của Vĩnh Ninh, xem như lễ vật chúc mừng."
Sắc mặt Diệp Thi Lan tái đi ngay khi Hàn Trọng Viễn dứt lời. Để được gả vào Trang gia, nàng đã lấy tất cả thi từ của Đế Vĩnh Ninh để lại Diệp phủ làm của mình, tự sao chép lại rồi phái người bí mật truyền ra ngoài, thu được danh tiếng mới khiến Trang Hồ đồng ý hôn sự hai nhà, nếu Trang gia biết những chuyện này, Trang Hồ sẽ tuyệt đối không cho phép Trang Cẩm cưới mình. Xúc phạm Đế gia, bây giờ lại đắc tội Trang gia, nàng và Diệp gia chỉ có một con đường chết!
Nàng nhìn chăm chăm tay của thiếu niên đó, thấy hộp gấm thứ hai đang từ từ mở ra, cả người Diệp Thi Lan không khỏi run lên.
Đột nhiên, một đôi tay đưa ra đóng hộp gấm đang hé mở trong tay Hàn Trọng Viễn.
"Thi từ kém cỏi của ta, tặng cho đôi tân nhân làm lễ vật là được, không cần lấy ra xem." Đế Vĩnh Ninh nhẹ giọng nói.
Hàn Trọng Viễn sửng sốt, nhìn về phía Đế Vĩnh Ninh, lại thấy ánh mắt thông suốt dịu dàng của thiếu niên. Hắn bĩu môi, gật đầu, không tiếp tục làm khó tân nương suýt ngất vì sợ hãi.
"Được thôi." Hàn Trọng Viễn đưa hộp gấm vào tay Trang Hồ "Trang thành chủ, lễ vật này ......"
"Còn không mau nhận lấy lễ vật của tiểu công tử." Trang Hồ phất tay với quản gia ở bên, Trang Tuyền vội tiến lên nhận lấy.
"Được rồi, lễ vật cũng tặng rồi, không nên chậm trễ giờ lành của họ nữa." Đế Thịnh Thiên mỉm cười nhìn Trang Hồ "Trang thành chủ, vẫn nên nhanh chóng để hai vị tân nhân hoàn thành nghi lễ đi."
Trang Hồ sững người, sau chuyện nực cười như vậy, ông nào còn muốn để Diệp Thi Lan gả vào Trang gia. Hôm nay, ông thà từ bỏ hôn sự này còn hơn để cho thiên hạ biết Trang gia ông đã đắc tội Đế gia, nhưng Đế Thịnh Thiên rõ ràng từ chối cho ông cơ hội cầu hòa.
Trang Hồ thở dài, trở lại chỗ ngồi, yếu ớt vẫy tay "Hành lễ đi."
Tiếng chiêng trống lại vang, đôi tân nhân hoàn thành lễ nghi dưới giọng hô vang của hỉ quan, nhưng trong đại sảnh lại không có tiếng cười vui vẻ, chỉ có trầm mặc khó xử trong cả quá trình.
Từ đầu đến cuối, Đế Vĩnh Ninh chưa từng nhìn Diệp Thi Lan lần nào nữa.
Đoạn tình cảm thời niên thiếu, cuối cùng cũng trở thành dĩ vãng.
Trên con đường lớn ngoài Thương thành, đội xe của hai nhà Hàn Đế đã cách Thương thành vài dặm.
Hàn Trọng Viễn ngồi trên ngựa, trong miệng ngậm cọng cỏ dại, lắc lư nhìn Đế Vĩnh Ninh bên cạnh.
"Lễ vật thứ hai đó, tại sao ngươi không cho ta mở ra chứ, tiểu nha đầu Diệp gia kia đã trộm thi từ và danh tiếng của ngươi, ngươi có thể nuốt trôi cục tức này sao."
Đế Vĩnh Ninh vỗ vỗ đầu Hàn Trọng Viễn cười nói "Những thứ này đối với ta vốn không quan trọng."
Hắn nhìn xa xăm, thở một hơi dài "Hơn nữa hôm đó, muội ấy cũng đã giơ cao đánh khẽ với ta. Sao ta phải làm mọi chuyện đến đường cùng, đẩy muội ấy vào chỗ chết?"
Lúc đó hai người ở dưới khuê lầu Diệp gia, dù Diệp Thi Lan đã hủy hôn, nhưng cũng không đẩy Ninh Tử Khiêm đến đường cùng.
Hàn Trọng Viễn hừ vài tiếng, xua xua tay "Ngươi đó, lòng dạ bồ tát, sau này nắm quyền Đế gia thì làm sao đây!"
"Không phải còn có ngươi sao?" Đế Vĩnh Ninh vươn tay, cách một con ngựa quàng vai Hàn Trọng Viễn "Có huynh đệ như ngươi đây, ai dám ức hiếp ta?"
"Đúng vậy!" Hàn Trọng Viễn hăng hái tinh thần, hai mắt sáng lên "Có ta đây, ai cũng không thể ức hiếp ngươi! Ngày sau thiên hạ này thuộc về hai huynh đệ chúng ta! Đúng rồi, sau này chúng ta phải kết thông gia cho nhi tử nữ nhi nữa, tốt nhất là ta có nhi tử, ngươi có nữ nhi, sau này sẽ mang cả Đế gia ngươi làm của hồi môn, ha ha ha ha ha!"
Giọng nói phấn khởi của các thiếu niên, xuyên qua đoàn xe dài, rơi vào tai của Hàn Tử An và Đế Thịnh Thiên ở cuối đội xe.
Hai người nhìn con cháu ở phía xa, ngầm liếc nhìn nhau rồi bật cười.
"Tiễn người ngàn dặm, cũng phải từ biệt. Chúng ta một Nam một Bắc, đến lúc cáo biệt rồi." Đế Thịnh Thiên ôm quyền với Hán Tử An, cười nói.
Ánh mắt Hàn Tử An không có hối tiếc, mà tự tại thoải mái "Đường về Tấn Nam xa xôi, Đế gia chủ bảo trọng."
"Thịnh Thiên." Đế Thịnh Thiên đột nhiên nói, nhướng mày nhìn về phía hai thiếu niên "Hai đứa nó cũng thành huynh đệ rồi, Hàn tướng quân cũng không cần xem ta như người ngoài."
Hàn Tử An sửng sốt, sau đó bật cười "Được, Thịnh Thiên tự tại thoải mái như vậy, vi huynh cũng không xa cách nữa. Ngày sau có cơ hội, nhất định sẽ cùng Thịnh Thiên so tài võ nghệ, thưởng trà luận thiên hạ!"
Đế Thịnh Thiên gật đầu, siết dây cương "Cáo từ ở đây, Tử An huynh bảo trọng!"
Tuấn mã dưới thân nàng hí dài, quay về hướng Nam không chút do dự.
Khi Đế Vĩnh Ninh thấy Đế Thịnh Thiên đã rời đi, hắn vội chào Hàn Trọng Viễn, rời đi cùng Đế Thịnh Thiên.
Giọng cao vang của Hàn Trọng Viễn có chút không nỡ.
"Vĩnh Ninh! Tết Nguyên tiêu năm sau, ngươi phải đến thành Bắc An thăm ta đó! Ta đợi ngươi!"
Dưới ánh hoàng hôn, Đế Vĩnh Ninh vung tay mạnh mẽ trả lời.
Không ai biết trước tương lai xảy ra chuyện gì, nhưng tình nghĩa giữa các thiếu niên lúc này là thật.
Khung cảnh này đã dừng lại trong nhiều năm, mấy chục năm sau còn có thể hoài niệm, lại chỉ có một mình Đế Thịnh Thiên.
Trên đỉnh Thương sơn, vò rượu trước bia mộ Hàn Tử An vương vãi khắp nơi, Đế Thịnh Thiên thu hồi ánh mắt hồi tưởng xa xăm, đột nhiên đứng dậy rút thanh trường kiếm trên thắt lưng.
Một màn múa kiếm, cuốn đầy lá phong.
Kiếm đại tông sư, cực phẩm trên đời.
Nhưng chỉ có tấm bia mộ lạnh lẽo nhìn thấy.
Nhát kiếm cuối cùng, ngọn núi nứt ra, chim muông bay loạn. Cả đỉnh Thương sơn bị cắt bằng một thanh kiếm, rơi vào khe sâu của hẽm núi.
Tiếng động ầm ầm, đá vụn lăn dốc, đỉnh núi không ngừng chìm xuống, nhưng Đế Thịnh Thiên vẫn bình tĩnh, thu hồi trường kiếm trở về tựa vào bia mộ của Hàn Tử An, cầm lấy vò rượu cuối cùng vẫn chưa uống hết khẽ cười.
"Tất cả mọi chuyện, ta đều đã làm xong. Tử An, ta có thể đến gặp huynh rồi."
Trong cơn mê, Thái tổ Đại Tĩnh một thân tấn y đi về phía nàng, như thể hai người từng nhìn nhau ở Thương thành năm đó.
--- TOÀN VĂN HOÀN ---
/254
|