Bảy con chim xanh mừng rỡ bay ra Đại La Thiên hướng tới Tiên giới, đột nhiên ba con chim nhỏ hơn quay về thu tổ chim của mình.
Ba con chim líu ríu nói:
- Đi ra ngoài du lịch sao có thể không mang theo ổ ngủ. A Đại, các ngươi không mang theo ổ sao?
Ba con chim khác bay về, la lên:
- Đương nhiên phải mang theo, nếu không kẻ trộm không lấy đi Đại La Thiên của lão gia được quay sang ăn trộm tổ chim thì chúng ta lỗ to. Bọn họ thoải mái ngủ trong tổ chim của chúng ta, còn chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn!
Một con chim xanh khác bẻ một nhánh đế hoàng thụ dính mấy miếng lá, nói:
- Còn nữa, ta nghe nói trong Tiên giới có nhiều người xấu, chúng ta cần mang theo vũ khí!
- A Nhị, mang thêm hai cây cho phụ mẫu đi!
Giang Nam lắc đầu, cất bước đi hướng Huyền Châu. Vốn thực lực bảy con chim xanh này không cao nhưng trải qua Giang Nam tế luyện, pháp lực, thân thể, thậm chí nguyên thần đã biến thành linh quang. Trong cơ thể chim xanh tích lũy lực lượng khủng bố, tương đương với pháp bảo của Giang Nam.
Hiện giờ chúng nó chưa quen thuộc lực lượng bản thân, không phát huy được bao nhiêu nhưng cũng không đơn giản. Chờ chúng hoàn toàn khống chế sức mạnh thì cỡ cao thủ Thiên Quân, muốn giết hay luyện hóa chúng nó càng khó khăn.
Không lâu sau Giang Nam đến Huyền Châu, cường giả đẳng cấp Thiên Quân đều đã đi khai hoang, chỉ còn thuộc hạ cũ của Giang Nam như đám người Thị Hiên Vi, Tịch Ứng Tình, Nhạc Ấu Nương.
Nhóm Đạo Vương, Giang Tuyết, Tinh Quang, minh Thổ cũng rời khỏi Huyền Châu, định tìm động tiên, kỳ trân dị bảo, tham ngộ ba ngàn đại đạo đã thu hoạch được, tự lập môn họ.
Đặc biệt là Lạc Hoa Âm chạy đi trước nhất, kéo Nam Quách Tiên Ông đi cùng. Chắc Lạc Hoa Âm thèm thuồng bảo bối sinh ra trong khai thiên tích địa.
Mọi người tự mang đi thuộc hạ của mình, tiên nhân trong Huyền Châu ít tám phần.
Giang Nam nhìn Huyền Châu vắng vẻ nhưng không để bụng. Huyền Châu bây giờ càng rộng lớn hơn lúc trước, được phúc trạch khai thiên tích địa, lãnh thổ khuếch trương, tiên khí dồi dào. Các khí linh tú tụ tập trong thiên địa, núi tiên, thánh thổ khắp nơi. Thêm nhiều tiên khoáng, mạch khoáng.
Huyền Châu bây giờ dù chuyển vũ trụ tam giới vào chỉ chiếm vị trí nhỏ.
tiên châu khác đang khuếch trương, to hơn lúc trước gấp trăm ngàn lần. Nhưng khu vực Huyền Châu rộng nhất, được nhiều ích lợi nhất.
Nhưng những tiên châu là thiên địa mở mang trước tiên, không như nơi khác mới mở mang có thể sinh ra nguyên thủy chi khí, một ít sinh linh cường đại tiên thiên thần thánh, không có nhiều tiên dược, tiên chu.
Thị Hiên Vi dẫn mọi người ra đón chào. Giang Nam thấy nhóm Tịch Ứng Tình, Nhạc Ấu Nương, Hoa Trấn Nguyên, Âu Tùy Tĩnh đều có mặt.
Giang Nam cười hỏi:
- Sao các ngươi không đi rèn luyện một phen?
Càn Khôn lão tổ trả lời:
- Huyền Châu nên có người trấn thủ, nếu bị ngoại địch xâm nhập thì không tốt. Nên ta khiến bọn họ và Đại La Thiên quân ở lại trấn thủ Huyền Châu.
Giang Nam phất tay nói:
- Ta đã trở về, còn ai dám xâm nhập Huyền Châu? Các người đi đi, sẽ có thu hoạch không nhỏ. Thế hệ chúng ta không kịp có mặt lúc Đế và Tôn khai thiên, bây giờ tám tiên thiên pháp bảo, ba tiên thiên linh bảo khai thiên, nếu các người bỏ lỡ thì rất tiếc. Quân sư hãy dẫn Đại La Thiên quân đi cùng bọn họ, chỗ này có ta là được.
Càn Khôn lão tổ vâng dạ nhưng không di chuyển, cười kỳ dị.
Giang Nam ngạc nhiên nhìn Càn Khôn lão tổ, thấy đám người Hoa Trấn Nguyên, Phong Mãn Lâu, Âu Tùy Tĩnh, hiệu Thiên Nhai cũng cười kỳ cục. Tịch Ứng Tình, Nhạc Ấu Nương lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa. Giang Nam rất khó hiểu.
Giang Lâm đứng một bên sốt ruột mặt đỏ ửng, muốn nói chuyện nhưng không dám.
Quỷ Bà Thiên cười khùng khục.
Thị Hiên Vi ho khan, nhẹ giọng hỏi:
- Kiếp số của lão gia đã qua, đáng vui đáng mừng. Kiếp số hãy nhìn xem đây là ai?
Giang Nam nhìn bên cạnh Thị Hiên Vi. Tiểu nha đầu thò đầu ra từ sau lưng Thị Hiên Vi, tay túm đuôi một áng mây.
Giang Nam cười to bảo:
- Thì ra là Tuyết Tình. Mau qua đây, tới chỗ ta.
Thị Hiên Vi mỉm cười hỏi:
- Lão gia sớm biết Tuyết Tình? Vậy chắc trong lòng lão gia sớm tính toán chuyện mẫu thân ruột của nàng? Xin hỏi lão gia, mẫu thân ruột của Tuyết Tình là ai?
Giang Nam ngạc nhiên, cười nói:
- Phu nhân, gì mà biết hay không? Rõ ràng mẫu thân ruột của Tuyết Tình là Lâm nhi muội muội...
Mọi người xôn xao cùng nhìn hướng Giang Lâm:
- Lâm nhi? Muội muội ruột của giáo chủ?
Nhạc Ấu Nương trợn tròn mắt, rất hưng phấn nhỏ giọng nói:
- Ta cứ tưởng là Đông Cực tỷ tỷ, bây giờ có phát triển mới, sư tôn và muội muội ruột, sư cô của ta, đây là tình cảm cấm kỵ! Tiếc rằng sư tổ không có ở đây, nếu không nàng sẽ vui vẻ nhảy cẫng lên.
Mặt Giang Lâm đỏ rực xua tay nói:
- Tứ ca, Tuyết Tình không phải của ta, thật sự!
Giang Nam kinh ngạc hỏi:
- Tiểu muội, chuyện gì đây? A, sao trên người Tuyết Tình có hơi thở yêu tộc?
Giang Tuyết Tình nhút nhát đến gần Giang Nam, tiểu nha đầu có huyết mạch yêu tộc, tuổi thọ yêu tộc lâu dài nên nàng phát dục hơi chậm. Cộng thêm tu vi Giang Tuyết Tình tiến bộ nhanh, mặt nàng vẫn như con nít.
Giang Nam nhìn ra nguồn gốc huyết mạch của Giang Tuyết Tình là từ yêu tộc.
Giang Nam ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Không phải nữ nhi của tiểum uội, là của ta... Nữ nhi của là ta và Giang Tuyết tỷ tỷ. Chuyện gì đây?
Giang Nam ngộ ra, sáng tỏ đầu đuôi ngọn nguồn. Hắn và Giang Tuyết tỷ tỷ dây dưa nhân duyên kết trái, Giang Tuyết có thai sinh ra Giang Tuyết Tình, đưa nàng hạ giới.
Giang Tuyết là chuyên gia che giấu hơi thở, từng dạy pháp môn che hơi thở cho Giang Nam, giúp hắn né tránh sát kiếp bao nhiêu lần. Giang Tuyết muốn giấu huyết mạch của Giang Tuyết Tình, che mắt Giang Nam không hề khó khăn. Huống chi trong đất Đế và Tôn truyền pháp, Giang Nam và Giang Lâm, Tuyết Tình vội vàng gặp thoáng qua, hắn không nhìn kỹ.
Nỗi lòng Giang Nam phức tạp, cay đắng thầm nghĩ:
- Tại sao tỷ tỷ giấu diếm ta? Tại sao đặt tên Tuyết Tình cho nữ nhi của chúng ta?
Thị Hiên Vi xua mọi người đi, tiến lên nói:
- Lão gia, không phải thiếp thân cố ý làm lão gia khó xử mà vì Tuyết tỷ tỷ không muốn giữ lại Tuyết Tình, nói huyết mạch Giang gia thì trả lại cho Giang gia.
- Tuyết tỷ tỷ rời đi là định tự mình lập môn hộ, chứng đạo Thiên Quân, để lại Tuyết Tình. Lão gia hãy nhận nữ nhi trước mặt mọi người, cho nàng nhận tổ quy tông, có danh phận, không đến nỗi là trẻ mồ côi không phụ không mẫu.
- Không phụ không mẫu?
Giang Nam hít sâu, yêu thương vuốt đầu Giang Tuyết Tình làm rối tóc tơ.
Giang Nam cười nói:
- Sao có thể không phụ không mẫu? Nàng là nữ nhi của ta, công chúa Huyền Châu, hồn ngọc quý trên tay vi phụ!
Giang Nam bế Giang Tuyết Tình lên, cười nói:
- Phu nhân nói đúng, nên có danh có phận. Huyền Thiên giáo chủ ta mừng được nữ nhi yêu quý, là minh châu của Tiên giới!
Giang Tuyết Tình cắn môi dưới, rụt rè hỏi:
- Người là phụ thân của ta? Thật sự?
- Tuyết Tình, trong người của ngươi có lực lượng huyết mạch của ta, chưa hoàn toàn kích phát ra, áng mây này đã kích phát một phần. Ngươi xem, huyết mạch phụ thân và nữ nhi, nhìn liền biết ta là phụ thân của ngươi.
Ba con chim líu ríu nói:
- Đi ra ngoài du lịch sao có thể không mang theo ổ ngủ. A Đại, các ngươi không mang theo ổ sao?
Ba con chim khác bay về, la lên:
- Đương nhiên phải mang theo, nếu không kẻ trộm không lấy đi Đại La Thiên của lão gia được quay sang ăn trộm tổ chim thì chúng ta lỗ to. Bọn họ thoải mái ngủ trong tổ chim của chúng ta, còn chúng ta chỉ có thể giương mắt nhìn!
Một con chim xanh khác bẻ một nhánh đế hoàng thụ dính mấy miếng lá, nói:
- Còn nữa, ta nghe nói trong Tiên giới có nhiều người xấu, chúng ta cần mang theo vũ khí!
- A Nhị, mang thêm hai cây cho phụ mẫu đi!
Giang Nam lắc đầu, cất bước đi hướng Huyền Châu. Vốn thực lực bảy con chim xanh này không cao nhưng trải qua Giang Nam tế luyện, pháp lực, thân thể, thậm chí nguyên thần đã biến thành linh quang. Trong cơ thể chim xanh tích lũy lực lượng khủng bố, tương đương với pháp bảo của Giang Nam.
Hiện giờ chúng nó chưa quen thuộc lực lượng bản thân, không phát huy được bao nhiêu nhưng cũng không đơn giản. Chờ chúng hoàn toàn khống chế sức mạnh thì cỡ cao thủ Thiên Quân, muốn giết hay luyện hóa chúng nó càng khó khăn.
Không lâu sau Giang Nam đến Huyền Châu, cường giả đẳng cấp Thiên Quân đều đã đi khai hoang, chỉ còn thuộc hạ cũ của Giang Nam như đám người Thị Hiên Vi, Tịch Ứng Tình, Nhạc Ấu Nương.
Nhóm Đạo Vương, Giang Tuyết, Tinh Quang, minh Thổ cũng rời khỏi Huyền Châu, định tìm động tiên, kỳ trân dị bảo, tham ngộ ba ngàn đại đạo đã thu hoạch được, tự lập môn họ.
Đặc biệt là Lạc Hoa Âm chạy đi trước nhất, kéo Nam Quách Tiên Ông đi cùng. Chắc Lạc Hoa Âm thèm thuồng bảo bối sinh ra trong khai thiên tích địa.
Mọi người tự mang đi thuộc hạ của mình, tiên nhân trong Huyền Châu ít tám phần.
Giang Nam nhìn Huyền Châu vắng vẻ nhưng không để bụng. Huyền Châu bây giờ càng rộng lớn hơn lúc trước, được phúc trạch khai thiên tích địa, lãnh thổ khuếch trương, tiên khí dồi dào. Các khí linh tú tụ tập trong thiên địa, núi tiên, thánh thổ khắp nơi. Thêm nhiều tiên khoáng, mạch khoáng.
Huyền Châu bây giờ dù chuyển vũ trụ tam giới vào chỉ chiếm vị trí nhỏ.
tiên châu khác đang khuếch trương, to hơn lúc trước gấp trăm ngàn lần. Nhưng khu vực Huyền Châu rộng nhất, được nhiều ích lợi nhất.
Nhưng những tiên châu là thiên địa mở mang trước tiên, không như nơi khác mới mở mang có thể sinh ra nguyên thủy chi khí, một ít sinh linh cường đại tiên thiên thần thánh, không có nhiều tiên dược, tiên chu.
Thị Hiên Vi dẫn mọi người ra đón chào. Giang Nam thấy nhóm Tịch Ứng Tình, Nhạc Ấu Nương, Hoa Trấn Nguyên, Âu Tùy Tĩnh đều có mặt.
Giang Nam cười hỏi:
- Sao các ngươi không đi rèn luyện một phen?
Càn Khôn lão tổ trả lời:
- Huyền Châu nên có người trấn thủ, nếu bị ngoại địch xâm nhập thì không tốt. Nên ta khiến bọn họ và Đại La Thiên quân ở lại trấn thủ Huyền Châu.
Giang Nam phất tay nói:
- Ta đã trở về, còn ai dám xâm nhập Huyền Châu? Các người đi đi, sẽ có thu hoạch không nhỏ. Thế hệ chúng ta không kịp có mặt lúc Đế và Tôn khai thiên, bây giờ tám tiên thiên pháp bảo, ba tiên thiên linh bảo khai thiên, nếu các người bỏ lỡ thì rất tiếc. Quân sư hãy dẫn Đại La Thiên quân đi cùng bọn họ, chỗ này có ta là được.
Càn Khôn lão tổ vâng dạ nhưng không di chuyển, cười kỳ dị.
Giang Nam ngạc nhiên nhìn Càn Khôn lão tổ, thấy đám người Hoa Trấn Nguyên, Phong Mãn Lâu, Âu Tùy Tĩnh, hiệu Thiên Nhai cũng cười kỳ cục. Tịch Ứng Tình, Nhạc Ấu Nương lộ vẻ vui sướng khi người gặp họa. Giang Nam rất khó hiểu.
Giang Lâm đứng một bên sốt ruột mặt đỏ ửng, muốn nói chuyện nhưng không dám.
Quỷ Bà Thiên cười khùng khục.
Thị Hiên Vi ho khan, nhẹ giọng hỏi:
- Kiếp số của lão gia đã qua, đáng vui đáng mừng. Kiếp số hãy nhìn xem đây là ai?
Giang Nam nhìn bên cạnh Thị Hiên Vi. Tiểu nha đầu thò đầu ra từ sau lưng Thị Hiên Vi, tay túm đuôi một áng mây.
Giang Nam cười to bảo:
- Thì ra là Tuyết Tình. Mau qua đây, tới chỗ ta.
Thị Hiên Vi mỉm cười hỏi:
- Lão gia sớm biết Tuyết Tình? Vậy chắc trong lòng lão gia sớm tính toán chuyện mẫu thân ruột của nàng? Xin hỏi lão gia, mẫu thân ruột của Tuyết Tình là ai?
Giang Nam ngạc nhiên, cười nói:
- Phu nhân, gì mà biết hay không? Rõ ràng mẫu thân ruột của Tuyết Tình là Lâm nhi muội muội...
Mọi người xôn xao cùng nhìn hướng Giang Lâm:
- Lâm nhi? Muội muội ruột của giáo chủ?
Nhạc Ấu Nương trợn tròn mắt, rất hưng phấn nhỏ giọng nói:
- Ta cứ tưởng là Đông Cực tỷ tỷ, bây giờ có phát triển mới, sư tôn và muội muội ruột, sư cô của ta, đây là tình cảm cấm kỵ! Tiếc rằng sư tổ không có ở đây, nếu không nàng sẽ vui vẻ nhảy cẫng lên.
Mặt Giang Lâm đỏ rực xua tay nói:
- Tứ ca, Tuyết Tình không phải của ta, thật sự!
Giang Nam kinh ngạc hỏi:
- Tiểu muội, chuyện gì đây? A, sao trên người Tuyết Tình có hơi thở yêu tộc?
Giang Tuyết Tình nhút nhát đến gần Giang Nam, tiểu nha đầu có huyết mạch yêu tộc, tuổi thọ yêu tộc lâu dài nên nàng phát dục hơi chậm. Cộng thêm tu vi Giang Tuyết Tình tiến bộ nhanh, mặt nàng vẫn như con nít.
Giang Nam nhìn ra nguồn gốc huyết mạch của Giang Tuyết Tình là từ yêu tộc.
Giang Nam ngạc nhiên lẩm bẩm:
- Không phải nữ nhi của tiểum uội, là của ta... Nữ nhi của là ta và Giang Tuyết tỷ tỷ. Chuyện gì đây?
Giang Nam ngộ ra, sáng tỏ đầu đuôi ngọn nguồn. Hắn và Giang Tuyết tỷ tỷ dây dưa nhân duyên kết trái, Giang Tuyết có thai sinh ra Giang Tuyết Tình, đưa nàng hạ giới.
Giang Tuyết là chuyên gia che giấu hơi thở, từng dạy pháp môn che hơi thở cho Giang Nam, giúp hắn né tránh sát kiếp bao nhiêu lần. Giang Tuyết muốn giấu huyết mạch của Giang Tuyết Tình, che mắt Giang Nam không hề khó khăn. Huống chi trong đất Đế và Tôn truyền pháp, Giang Nam và Giang Lâm, Tuyết Tình vội vàng gặp thoáng qua, hắn không nhìn kỹ.
Nỗi lòng Giang Nam phức tạp, cay đắng thầm nghĩ:
- Tại sao tỷ tỷ giấu diếm ta? Tại sao đặt tên Tuyết Tình cho nữ nhi của chúng ta?
Thị Hiên Vi xua mọi người đi, tiến lên nói:
- Lão gia, không phải thiếp thân cố ý làm lão gia khó xử mà vì Tuyết tỷ tỷ không muốn giữ lại Tuyết Tình, nói huyết mạch Giang gia thì trả lại cho Giang gia.
- Tuyết tỷ tỷ rời đi là định tự mình lập môn hộ, chứng đạo Thiên Quân, để lại Tuyết Tình. Lão gia hãy nhận nữ nhi trước mặt mọi người, cho nàng nhận tổ quy tông, có danh phận, không đến nỗi là trẻ mồ côi không phụ không mẫu.
- Không phụ không mẫu?
Giang Nam hít sâu, yêu thương vuốt đầu Giang Tuyết Tình làm rối tóc tơ.
Giang Nam cười nói:
- Sao có thể không phụ không mẫu? Nàng là nữ nhi của ta, công chúa Huyền Châu, hồn ngọc quý trên tay vi phụ!
Giang Nam bế Giang Tuyết Tình lên, cười nói:
- Phu nhân nói đúng, nên có danh có phận. Huyền Thiên giáo chủ ta mừng được nữ nhi yêu quý, là minh châu của Tiên giới!
Giang Tuyết Tình cắn môi dưới, rụt rè hỏi:
- Người là phụ thân của ta? Thật sự?
- Tuyết Tình, trong người của ngươi có lực lượng huyết mạch của ta, chưa hoàn toàn kích phát ra, áng mây này đã kích phát một phần. Ngươi xem, huyết mạch phụ thân và nữ nhi, nhìn liền biết ta là phụ thân của ngươi.
/2823
|