Hôm nay dì Khoa đi Châu Đốc viếng Bà, chỉ có Quế Lâm và Hoài Bảo ở nhà. Nấu cơm nước xong, cô chờ đợi anh về để cùng ăn cho vui.
Theo thói quen hằng ngày, năm giờ là Hoài Bảo về tới. Kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ rồi bảy giờ… tám giờ… mười giờ, Quế Lâm mới nghe tiếng xe của anh. Dù trễ nhưng anh đã về cô thấy an tâm hơn.
Hoài Bảo đi vào nhà với gương mặt đỏ gay xen lẫn mùi rượu. Thấy Quế Lâm ngồi nơi ghế salon, anh cũng ngồi xuống đối diện với cô. Nhìn cô thật lâu, anh nói:
− Quế Lâm! Tại sao em lại đến đây ở, để anh phải khó xử bên tình bên nghĩa, anh không thể bỏ bên nào được cả. Anh khổ lắm, em có biết không? – Giọng lè nhè, Hoài Bảo nói tiếp – Đó là anh chưa nói đến chuyện đám cưới, nếu có xảy ra chắc anh rất đau khổ, anh thật tình không dám nghĩ đến.
Quế Lâm ngạc nhiên nhìn Hoài Bảo. Những lời của anh vừa nói làm cho cô có cảm giác mình là người phạm tội, bị kết án.
Lần đầu tiên, cô thấy anh say. Thường thì những người say hay nói thật những gì ở lòng mình. Vậy là anh đang nói thật với cô, anh đang trách cô.
Lời anh nói cũng đúng. Quế Lâm nghẹn ngào:
− Anh muốn em phải làm gì để cho anh đừng khổ? Anh hãy nói thật với em đi anh Bảo!
Hoài Bảo lắc đầu:
− Em chẳng làm được gì đâu, mẹ anh đã quyết định hết rồi… – Vẻ mặt anh đầy đau khổ – Anh đã có người yêu rồi, em biết không? Nếu buộc anh phải chia tay cô ấy, anh chẳng đành lòng.
Hai tay anh giơ lên đầy bức xúc:
− Anh phải làm sao đây, em nói đi! Em nói đi, Quế Lâm!
Quế Lâm muốn tâm sự với anh, nhưng tâm hồn cô chết lịm. Cô ngồi đó mà đôi mắt vô hồn, còn anh thì ủ rũ như đang bị trúng thương, thời gian cứ như vậy mà chầm chậm trôi qua.
Cơn say đã kéo anh vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật may mắn cho cô. Anh ngồi quẹo đầu vào ghế chẳng còn biết gì và cũng chẳng nói gì thêm.
Quế Lâm ngồi như vậy không biết bao lâu, cũng chẳng biết cô nghĩ gì. Cho đến khi đồng hồ gõ tròn mười hai tiếng. Cô lên phòng lấy chăn xuống đắp cho anh, rồi lẳng lặng đi về phòng với tâm hồn trống rỗng.
Qua một đêm mơ màng, như con tàu mất hướng, Quế Lâm cố gắng thức dậy với đầu óc nặng trĩu. Mới có một đêm mà gương mặt cô đã tiều tụy rất nhiều.
Khi cô xuống đến phòng khách, Hoài Bảo đã dậy từ lúc nào, anh ngồi đó với điếu thuốc trên môi. Quế Lâm cúi đầu, cô chẳng thiết nhìn anh, bởi vì nỗi đau còn đầy ắp trong cô.
Hoài Bảo khẽ giọng gọi cô đầy thân mật:
− Quế Lâm!
Quế Lâm nhìn lên với cặp mắt đượm buồn:
− Anh Bảo gọi em?
− Em lại đây! Anh muốn xin lỗi em về chuyện đêm hôm qua.
Cô vừa bước đi ra nhà bếp vừa trả lời:
− Đâu có gì đâu mà anh phải xin lỗi.
Hoài Bảo nói với vẻ ăn năn:
− Nếu không có gì thì em hãy lại đây, anh em mình cùng nói chuyện cho cởi mở hơn.
Không thể từ chối với gương mặt thành thật của anh, Quế Lâm trở vào e dè ngồi xuống, đối diện với anh.
Hoài Bảo thân thiện:
− Những lời nói của anh đêm qua chắc làm em buồn lắm?
Quế Lâm lắc đầu lảng tránh:
− Anh có nói gì đâu.
Hoài Bảo suy đoán:
− Nhìn nét mặt em cũng đủ biết rồi. Em cho anh xin lỗi vì những lời nói khó nghe của anh. Anh hứa sẽ không làm em buồn nữa.
Quế Lâm âu sầu:
− Những lời anh nói đều là sự thật, vậy thì anh đâu có lỗi gì.
Hoài Bảo nhận lỗi của mình:
− Thì em cũng đâu có lỗi gì sao anh lại đổ lỗi cho em. Đêm qua anh thật là bậy quá khi nói mà không suy nghĩ.
Với nét mặt trầm tư còn đọng lại, giọng cô êm đềm:
− Anh Bảo à! Những lời nói của anh đêm qua rất đúng. Em tự trách mình tại sao em lại đến ở đây, để cho anh phải khó xử, một bên là mẹ, một bên là người yêu. Em nghĩ mình thật có lỗi với anh – Giọng buồn buồn Quế Lâm nói tiếp – Em biết em phải làm gì rồi, em sẽ tìm cho mình một hướng đi để không là gánh nặng cho anh và cho dì Khoa. Chỉ có như vậy, em mới cảm thấy thoải mái hơn.
Gương mặt Hoài Bảo đầy vẻ ân hận:
− Quế Lâm! Em hãy tha lỗi cho anh. Đừng vì những lỗi vô tình mà em làm việc khờ dại. Em không thể đi được và cũng không thể quyết định gì được, bởi mẹ anh và dì Hà đã quyết định rồi, chúng mình phải chấp nhận cuộc hôn nhân thôi em ạ.
Quế Lâm thẫn thờ:
− Em không thể chấp nhận được trong khi anh đau khổ như vậy. Ngày mai dì Khoa về, em sẽ nói thật với dì Khoa, xin dì hãy quên đi lời hứa, để cho anh được vui vẻ và em cũng được nhẹ nhàng hơn.
Nghe Quế Lâm nói vậy, gương mặt Hoài Bảo lộ vẻ bất bình:
− Quế Lâm! Anh xin em, nếu em muốn gia đình vui vẻ, mẹ anh đừng buồn rầu thì em đừng nói gì cả, mà hãy cùng anh chấp nhận đi chung con đường đã được vạch sẵn. Còn nếu em nói lên tất cả sự thật thì mẹ anh sẽ đau khổ lắm và anh cũng bị dằn vặt bởi tội bất hiếu của mình.
Đé nén những nỗi buồn và đau xót trong lòng, Quế Lâm càng tự chủ hơn, cô nói:
− Nếu mình chấp nhận đi trên con đường đó thì anh có cảm thấy êm ái hay không, hay là đoạn đường trước mắt chúng ta toàn là chông gai trắc trở mà chúng ta phải cố gắng bước đi với những bước thật nặng nề và đầy ân hận.
Lời nói của Quế Lâm cũng có lý, nhưng anh không thể nào để mẹ anh đau khổ được. Bằng mọi cách, anh quyết sẽ vượt qua. Nghĩ vậy, anh nói:
− Anh sẽ cố quên cô ấy, rồi cô ấy sẽ có người yêu và có chồng. Anh quyết là sẽ được, anh không thể để mẹ anh đau khổ. Vì từ lúc ba anh mất đi, mẹ anh đã chăm chút lo cho anh ăn học, đến nay đã trưởng thành, chẳng lẽ vì một chữ tình mà anh rũ bỏ tất cả tình yêu bao la của mẹ đã dành cho anh hai mươi mấy năm trời. Phải! Anh và cô ấy phải chia tay, đó là con đường anh cần phải đi vì nó không phải là con đường cấm.
Quế Lâm vẫn ngồi lặng thinh nghe những lời tâm sự của anh. Anh nói có lý của anh, cô cũng có lý của cô. Quế Lâm buông tiếng thở dài thật là não nuột.
Hoài Bảo an ủi cô:
− Em đừng có sầu não như vậy! Hãy hứa với anh là chúng mình sẽ cố gắng để cho mẹ anh được vui và mẹ em cũng mỉm cười nơi chín suối, chúng ta sẽ cố gắng kể từ hôm nay nhé Quế Lâm. Anh nói như vậy em nghe có được không?
Quế Lâm từ tốn:
− Em cũng không biết mình phải làm sao nữa. Nhưng nếu anh thật lòng muốn như vậy thì em sẽ cố gắng.
Hoài Bảo với gương mặt bớt căng thẳng hơn. Anh dặn dò thêm:
− Vậy là chuyện hôm qua, em đừng để trong lòng nữa, có được không em?
Quế Lâm gật đầu với nét mặt chẳng vui gì:
− Vâng, coi như đêm qua anh chưa nói gì, và em cũng chưa nghe gì. Anh cũng đừng suy nghĩ đến nữa.
Như muốn tìm hiểu thêm, Quế Lâm hỏi thêm:
− Người yêu của anh ở đâu và hiện nay chị ấy đang làm gì?
Hoài Bảo lặng thinh có vẻ suy nghĩ. Thấy vậy, Quế Lâm nói tiếp:
− Em chỉ muốn tìm hiểu vậy thôi, chứ em không có ý nghĩ gì khác đâu, nếu anh thấy tiện thì tâm sự cùng em, còn không tiện thì thôi.
Giọng Hoài Bảo trầm trầm:
− Cô ấy tên là Bách Điệp cũng đang sống ở thành phố này, anh và cô ấy học chung một lớp và quen nhau ở bên Úc cho đến bây giờ.
Quế Lâm thắc mắc:
− Nếu quen nhau lâu như vậy sao anh không cho dì Khoa biết, có phải bây giờ sẽ đỡ khó xử hơn không?
Hoài Bảo cười buồn:
− Anh chỉ muốn dành cho mẹ một sự bất ngờ, không ngờ nó lại trở thành sự rắc rối.
Không muốn nhắc đến chuyện này nữa, Hoài Bảo lảng chuyện:
− Hôm nay em không đi học sao?
Quế Lâm đáp:
− Hôm nay em học buổi chiều. Còn anh Bảo, hôm nay có đi làm không?
Nhìn đồng hồ thấy gần tám giờ, Hoài Bảo vươn vai đứng lên, anh dặn dò:
− Anh sửa soạn đi làm đây. Trưa, em đợi cơm anh nhé!
Quế Lâm đáp nhỏ:
− Vâng!
Anh đi rồi, cô vẫn ngồi đó thầm gọi tên mẹ như tâm sự:
− Mẹ ơi! Con chẳng biết phải làm gì nữa, con thật là vô dụng. Con chỉ là gánh nặng cho mọi người và cuộc đời con chẳng được gì…
Không kìm được, cô nấc lên:
− Sao mẹ đành bỏ con bơ vơ hả mẹ? Con nhớ mẹ vô cùng. Con ước gì có mẹ bên cạnh để mẹ che chở cho con, một cánh chim nhỏ bé.
Theo thói quen hằng ngày, năm giờ là Hoài Bảo về tới. Kim đồng hồ đã chỉ sáu giờ rồi bảy giờ… tám giờ… mười giờ, Quế Lâm mới nghe tiếng xe của anh. Dù trễ nhưng anh đã về cô thấy an tâm hơn.
Hoài Bảo đi vào nhà với gương mặt đỏ gay xen lẫn mùi rượu. Thấy Quế Lâm ngồi nơi ghế salon, anh cũng ngồi xuống đối diện với cô. Nhìn cô thật lâu, anh nói:
− Quế Lâm! Tại sao em lại đến đây ở, để anh phải khó xử bên tình bên nghĩa, anh không thể bỏ bên nào được cả. Anh khổ lắm, em có biết không? – Giọng lè nhè, Hoài Bảo nói tiếp – Đó là anh chưa nói đến chuyện đám cưới, nếu có xảy ra chắc anh rất đau khổ, anh thật tình không dám nghĩ đến.
Quế Lâm ngạc nhiên nhìn Hoài Bảo. Những lời của anh vừa nói làm cho cô có cảm giác mình là người phạm tội, bị kết án.
Lần đầu tiên, cô thấy anh say. Thường thì những người say hay nói thật những gì ở lòng mình. Vậy là anh đang nói thật với cô, anh đang trách cô.
Lời anh nói cũng đúng. Quế Lâm nghẹn ngào:
− Anh muốn em phải làm gì để cho anh đừng khổ? Anh hãy nói thật với em đi anh Bảo!
Hoài Bảo lắc đầu:
− Em chẳng làm được gì đâu, mẹ anh đã quyết định hết rồi… – Vẻ mặt anh đầy đau khổ – Anh đã có người yêu rồi, em biết không? Nếu buộc anh phải chia tay cô ấy, anh chẳng đành lòng.
Hai tay anh giơ lên đầy bức xúc:
− Anh phải làm sao đây, em nói đi! Em nói đi, Quế Lâm!
Quế Lâm muốn tâm sự với anh, nhưng tâm hồn cô chết lịm. Cô ngồi đó mà đôi mắt vô hồn, còn anh thì ủ rũ như đang bị trúng thương, thời gian cứ như vậy mà chầm chậm trôi qua.
Cơn say đã kéo anh vào giấc ngủ, một giấc ngủ thật may mắn cho cô. Anh ngồi quẹo đầu vào ghế chẳng còn biết gì và cũng chẳng nói gì thêm.
Quế Lâm ngồi như vậy không biết bao lâu, cũng chẳng biết cô nghĩ gì. Cho đến khi đồng hồ gõ tròn mười hai tiếng. Cô lên phòng lấy chăn xuống đắp cho anh, rồi lẳng lặng đi về phòng với tâm hồn trống rỗng.
Qua một đêm mơ màng, như con tàu mất hướng, Quế Lâm cố gắng thức dậy với đầu óc nặng trĩu. Mới có một đêm mà gương mặt cô đã tiều tụy rất nhiều.
Khi cô xuống đến phòng khách, Hoài Bảo đã dậy từ lúc nào, anh ngồi đó với điếu thuốc trên môi. Quế Lâm cúi đầu, cô chẳng thiết nhìn anh, bởi vì nỗi đau còn đầy ắp trong cô.
Hoài Bảo khẽ giọng gọi cô đầy thân mật:
− Quế Lâm!
Quế Lâm nhìn lên với cặp mắt đượm buồn:
− Anh Bảo gọi em?
− Em lại đây! Anh muốn xin lỗi em về chuyện đêm hôm qua.
Cô vừa bước đi ra nhà bếp vừa trả lời:
− Đâu có gì đâu mà anh phải xin lỗi.
Hoài Bảo nói với vẻ ăn năn:
− Nếu không có gì thì em hãy lại đây, anh em mình cùng nói chuyện cho cởi mở hơn.
Không thể từ chối với gương mặt thành thật của anh, Quế Lâm trở vào e dè ngồi xuống, đối diện với anh.
Hoài Bảo thân thiện:
− Những lời nói của anh đêm qua chắc làm em buồn lắm?
Quế Lâm lắc đầu lảng tránh:
− Anh có nói gì đâu.
Hoài Bảo suy đoán:
− Nhìn nét mặt em cũng đủ biết rồi. Em cho anh xin lỗi vì những lời nói khó nghe của anh. Anh hứa sẽ không làm em buồn nữa.
Quế Lâm âu sầu:
− Những lời anh nói đều là sự thật, vậy thì anh đâu có lỗi gì.
Hoài Bảo nhận lỗi của mình:
− Thì em cũng đâu có lỗi gì sao anh lại đổ lỗi cho em. Đêm qua anh thật là bậy quá khi nói mà không suy nghĩ.
Với nét mặt trầm tư còn đọng lại, giọng cô êm đềm:
− Anh Bảo à! Những lời nói của anh đêm qua rất đúng. Em tự trách mình tại sao em lại đến ở đây, để cho anh phải khó xử, một bên là mẹ, một bên là người yêu. Em nghĩ mình thật có lỗi với anh – Giọng buồn buồn Quế Lâm nói tiếp – Em biết em phải làm gì rồi, em sẽ tìm cho mình một hướng đi để không là gánh nặng cho anh và cho dì Khoa. Chỉ có như vậy, em mới cảm thấy thoải mái hơn.
Gương mặt Hoài Bảo đầy vẻ ân hận:
− Quế Lâm! Em hãy tha lỗi cho anh. Đừng vì những lỗi vô tình mà em làm việc khờ dại. Em không thể đi được và cũng không thể quyết định gì được, bởi mẹ anh và dì Hà đã quyết định rồi, chúng mình phải chấp nhận cuộc hôn nhân thôi em ạ.
Quế Lâm thẫn thờ:
− Em không thể chấp nhận được trong khi anh đau khổ như vậy. Ngày mai dì Khoa về, em sẽ nói thật với dì Khoa, xin dì hãy quên đi lời hứa, để cho anh được vui vẻ và em cũng được nhẹ nhàng hơn.
Nghe Quế Lâm nói vậy, gương mặt Hoài Bảo lộ vẻ bất bình:
− Quế Lâm! Anh xin em, nếu em muốn gia đình vui vẻ, mẹ anh đừng buồn rầu thì em đừng nói gì cả, mà hãy cùng anh chấp nhận đi chung con đường đã được vạch sẵn. Còn nếu em nói lên tất cả sự thật thì mẹ anh sẽ đau khổ lắm và anh cũng bị dằn vặt bởi tội bất hiếu của mình.
Đé nén những nỗi buồn và đau xót trong lòng, Quế Lâm càng tự chủ hơn, cô nói:
− Nếu mình chấp nhận đi trên con đường đó thì anh có cảm thấy êm ái hay không, hay là đoạn đường trước mắt chúng ta toàn là chông gai trắc trở mà chúng ta phải cố gắng bước đi với những bước thật nặng nề và đầy ân hận.
Lời nói của Quế Lâm cũng có lý, nhưng anh không thể nào để mẹ anh đau khổ được. Bằng mọi cách, anh quyết sẽ vượt qua. Nghĩ vậy, anh nói:
− Anh sẽ cố quên cô ấy, rồi cô ấy sẽ có người yêu và có chồng. Anh quyết là sẽ được, anh không thể để mẹ anh đau khổ. Vì từ lúc ba anh mất đi, mẹ anh đã chăm chút lo cho anh ăn học, đến nay đã trưởng thành, chẳng lẽ vì một chữ tình mà anh rũ bỏ tất cả tình yêu bao la của mẹ đã dành cho anh hai mươi mấy năm trời. Phải! Anh và cô ấy phải chia tay, đó là con đường anh cần phải đi vì nó không phải là con đường cấm.
Quế Lâm vẫn ngồi lặng thinh nghe những lời tâm sự của anh. Anh nói có lý của anh, cô cũng có lý của cô. Quế Lâm buông tiếng thở dài thật là não nuột.
Hoài Bảo an ủi cô:
− Em đừng có sầu não như vậy! Hãy hứa với anh là chúng mình sẽ cố gắng để cho mẹ anh được vui và mẹ em cũng mỉm cười nơi chín suối, chúng ta sẽ cố gắng kể từ hôm nay nhé Quế Lâm. Anh nói như vậy em nghe có được không?
Quế Lâm từ tốn:
− Em cũng không biết mình phải làm sao nữa. Nhưng nếu anh thật lòng muốn như vậy thì em sẽ cố gắng.
Hoài Bảo với gương mặt bớt căng thẳng hơn. Anh dặn dò thêm:
− Vậy là chuyện hôm qua, em đừng để trong lòng nữa, có được không em?
Quế Lâm gật đầu với nét mặt chẳng vui gì:
− Vâng, coi như đêm qua anh chưa nói gì, và em cũng chưa nghe gì. Anh cũng đừng suy nghĩ đến nữa.
Như muốn tìm hiểu thêm, Quế Lâm hỏi thêm:
− Người yêu của anh ở đâu và hiện nay chị ấy đang làm gì?
Hoài Bảo lặng thinh có vẻ suy nghĩ. Thấy vậy, Quế Lâm nói tiếp:
− Em chỉ muốn tìm hiểu vậy thôi, chứ em không có ý nghĩ gì khác đâu, nếu anh thấy tiện thì tâm sự cùng em, còn không tiện thì thôi.
Giọng Hoài Bảo trầm trầm:
− Cô ấy tên là Bách Điệp cũng đang sống ở thành phố này, anh và cô ấy học chung một lớp và quen nhau ở bên Úc cho đến bây giờ.
Quế Lâm thắc mắc:
− Nếu quen nhau lâu như vậy sao anh không cho dì Khoa biết, có phải bây giờ sẽ đỡ khó xử hơn không?
Hoài Bảo cười buồn:
− Anh chỉ muốn dành cho mẹ một sự bất ngờ, không ngờ nó lại trở thành sự rắc rối.
Không muốn nhắc đến chuyện này nữa, Hoài Bảo lảng chuyện:
− Hôm nay em không đi học sao?
Quế Lâm đáp:
− Hôm nay em học buổi chiều. Còn anh Bảo, hôm nay có đi làm không?
Nhìn đồng hồ thấy gần tám giờ, Hoài Bảo vươn vai đứng lên, anh dặn dò:
− Anh sửa soạn đi làm đây. Trưa, em đợi cơm anh nhé!
Quế Lâm đáp nhỏ:
− Vâng!
Anh đi rồi, cô vẫn ngồi đó thầm gọi tên mẹ như tâm sự:
− Mẹ ơi! Con chẳng biết phải làm gì nữa, con thật là vô dụng. Con chỉ là gánh nặng cho mọi người và cuộc đời con chẳng được gì…
Không kìm được, cô nấc lên:
− Sao mẹ đành bỏ con bơ vơ hả mẹ? Con nhớ mẹ vô cùng. Con ước gì có mẹ bên cạnh để mẹ che chở cho con, một cánh chim nhỏ bé.
/20
|