Lúc Quế Lâm và Hoài Bảo về đến nhà thì đã hơn mười giờ. Hai người vừa vào nhà thì chuông điện thoại chợt reo lên inh ỏi. Hoài Bảo dựng xe xong, anh đến cầm ống nghe lên nghe. Quế Lâm đứng khóa cửa nhưng vô tình cô nghe được câu nói ngọt ngào của anh:
− Anh mới về tới đây.
Rồi anh lại nói tiếp:
− Ngày mai là chủ nhật rồi. Anh sẽ ở bên em suốt ngày. Như vậy, em vừa lòng chưa.
Nghe những câu nói đó, Quế Lâm đã biết là Hoài Bảo đang nói chuyện với ai rồi. Chỉ có với Bách Điệp anh mới có lời nói ngọt ngào như thế mà thôi. Hoài Bảo không để ý gì đến cô, anh cứ tự nhiên nói:
− Được rồi, ngày mai anh sẽ đền cho. Vậy thôi, anh cúp máy nhé!
Khi Hoài Bảo gác máy thì Quế Lâm đã đi vào phòng mình. Cô không ghen nhưng cảm thấy xót xa cho bản thân quá. Vở kịch này không biết cô phải đóng đến bao giờ mới được hạ màn đây.
Ngày mai chủ nhật, Hoài Bảo đã có tiết mục đi chơi rồi. Còn cô sẽ đi đâu đây? Chẳng lẽ cô cứ mãi thu mình vào vỏ ốc một mình sao? Chắc cô cũng phải tìm một nơi nào đó đi chơi cho khuây khỏa.
Còn Hoài Bảo, khi trở vào phòng mình, anh nhớ lại những lời trách móc, giận hờn của Bách Điệp mà thấy khó chịu. Anh có cảm giác như Bách Điệp đang muốn quản lý hết cả mọi cuộc sống riêng tư của anh vậy.
Tự dưng Hoài Bảo nhớ đến Quế Lâm, không biết giờ này cô đã ngủ chưa. Nằm đây mà anh nhớ đến mùi thơm thoang thoảng từ tóc cô, nét mặt trẻ trung nhưng pha chút chịu đựng trông rất đáng yêu của cô. Còn Bách Điệp, từ ngày tai nạn xảy ra với cô, dường như tính tình của Bách Điệp thay đổi hoàn toàn, đôi khi tỏ ra quá đáng khiến anh rất bực mình.
Tuy vậy, nhưng Hoài Bảo vẫn nhớ đến lời hứa của mình, và nhất là lúc này, anh không thể bỏ mặc cô được, khi mà vì anh, cô đã trở nên tội nghiệp thế này.
Nghĩ đến đây, cảm thấy mệt mỏi, Hoài Bảo cố dỗ giấc ngủ cho mình, một giấc ngủ đầy phiền muộn đan xen với những bực mình mà anh tự buộc vào mình dù rằng anh không muốn.
Hoài Bảo tỉnh giấc khi nghe tiếng ồn ào nơi phòng khách rồi tiếp đến là giọng cười trong vắt của Quế Lâm. Anh nghe cô lí lắc hỏi:
− Sao thầy biết nhà Lâm mà ghé qua?
Rồi giọng một người thanh niên:
− Thầy chỉ đi ngang qua đây thôi. Tình cờ nhìn thấy Quế Lâm đứng tưới kiểng nên mới ghé vào đó chứ.
Rồi tiếp đó là giọng Quế Lâm:
− Thầy đi đâu mà sớm vậy thầy?
Giọng một người thanh niên rất ấm trả lời cô:
− Thầy đi mua đồ ăn sáng cho mẹ thôi.
Quế Lâm hỏi tiếp:
− Sao thầy không chở cô đi cùng?
Giọng người thanh niên đáp gọn:
− Có cô đâu mà chở chứ! Thầy còn đang định nhờ Quế Lâm tìm giúp một cô đây.
Quế Lâm vẫn hồn nhiên:
− Thầy chỉ nói vậy cho vui thôi, phải không thầy?
Rồi giọng người đàn ông đáp ngọt lịm:
− Đâu có, thầy nói thật đấy chứ!
Nghe đến đây, Hoài Bảo chợt cảm thấy khó chịu, khác hẳn với cảm giác sảng khoái vừa nãy lúc thức giấc. Anh ngồi dậy, đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Khi trở ra, anh lại nghe:
− Quế Lâm sống ở đây với ai?
Giọng Quế Lâm thản nhiên:
− Em sống ở đây với người anh họ.
Giọng người thanh niên có vẻ quan tâm:
− Vậy ba má của Quế Lâm đâu mà em phải sống với anh họ?
− Dạ, ba má em mất cả rồi.
Giọng người thanh niên như đồng cảm:
− Anh họ của Quế Lâm làm gì?
− Dạ, ảnh làm cho một công ty du lịch.
Nghe đến đây, Hoài Bảo chợt cảm thấy cơn giận bùng lên trước hai từ “anh họ” mà Quế Lâm gán cho anh.
Anh mặc vội bộ đồ vào, chải sơ mái tóc rồi đi ngang qua phòng khách. Chẳng để Quế Lâm kịp nói năng gì, anh lên tiếng với giọng trịch thượng:
− Ở nhà coi nhà, tôi đi công chuyện đó. Chiều tối tôi mới về.
Nói xong, anh đi luôn ra cửa, chẳng thèm gật đầu chào Chí Văn, người khách của Quế Lâm dù anh đã lịch sự đứng lên chào anh.
Thấy thái độ khác thường của Hoài Bảo, Quế Lâm không khỏi ngạc nhiên. Cô không hiểu sao hôm nay anh lại có thái độ kỳ lạ như vậy. Sợ Chí Văn đánh giá Hoài Bảo, Quế Lâm tươi cười, cố giải thích:
− Thầy biết không, ông anh họ em là như vậy đó. Nói chuyện rất trực tính, nhưng ảnh rất tốt bụng. Mong thầy đừng để bụng thái độ của ảnh.
Chí Văn cũng cười độ lượng:
− Chắc là có chuyện gì đó làm ảnh không vui. Thầy nghĩ đó là chuyện nhỏ thôi. Thầy không để ý đâu.
Chí Văn lại hỏi tiếp:
− Anh ấy đã lập gia đình chưa?
Quế Lâm đành phải lắc đầu, nói cho qua chuyện:
− Anh Bảo vẫn chưa có vợ. Nhưng hình như ảnh đã có người yêu.
Chí Văn nhìn Quế Lâm một cách trìu mến, hỏi tiếp:
− Còn Quế Lâm thì sao, đã có người yêu chưa?
Quế Lâm chỉ mỉm cười không trả lời câu hỏi của Chí Văn. Cô cố tình né tránh, bởi nói thật thì cô chưa thể nói được. Còn nói dối anh thì cô lại không thích. Vì vậy cô đành phải lặng thinh. Với nét mặt đượm buồn, cô chuyển sang chuyện khác:
− Nhà thầy có gần đây không hở thầy?
Vừa suy nghĩ, Chí Văn vừa nói:
− Cách đây khoảng ba cây số. Thế cũng không xa lắm, phải không Quế Lâm?
Nghe câu hỏi có nhiều ẩn ý của Chí Văn, Quế Lâm không biết phải trả lời thế nào, cô tư lự:
− Em chưa biết nhà thầy nên xa hay gần em đâu có xác định được.
Được dịp, Chí Văn nói luôn:
− Hôm nào có dịp, mời em đến nhà thầy chơi.
Quế Lâm lấp lửng:
− Dạ, chuyện đó để lúc nào rảnh hẵng tính.
Chí Văn thật lòng:
− Thầy mời em thật lòng mà.
Quế Lâm đành miễn cưỡng gật đầu:
− Vậy hôm nào em sẽ đến.
Biết Quế Lâm chưa ăn sáng, Chí Văn cũng nghe bụng đói, cộng thêm ý muốn mua bún bó Huế về cho mẹ nên Chí Văn mời:
− Quế Lâm chắc chưa ăn điểm tâm đâu nhỉ?
Quế Lâm thật tình trả lời:
− Dạ.
− Vậy thầy mời em đi ăn bún bò Huế với thầy được không? Thầy biết chỗ này nấu rất ngon. Đi với thầy nhé Quế Lâm.
Quế Lâm vội từ chối:
− Dạ, em cám ơn thầy. Nhưng em đã có mấy cái hột gà để dành sẵn trong tủ lạnh rồi.
Thật là không thể lay chuyển được Quế Lâm. Đúng như lời đồn trong lớp:”Quế Lâm là một cô gái đẹp nhưng rất lạnh lùng, hình như cô chỉ có toàn là bạn gái”. Chí Văn biết là thế nhưng anh không hiểu tại sao Quế Lâm lại như thế. Nên hôm nay, khi thấy Quế Lâm, anh không ngại ngùng gì khi ghé nhà mời cô ăn sáng. Dù bị từ chối nhưng anh nhủ thầm sẽ ghé lại thường xuyên hơn với nhiều lý do mà chỉ một mình anh biết.
Thời gian không còn sớm, để dịp khác vậy. Nghĩ thế nên Chí Văn đứng lên:
− Thôi, thầy mời mãi mà Quế Lâm không chịu đi cùng, đành phải đi một mình vậy. Buồn thật!
Quế Lâm cũng đứng lên tiễn Chí Văn ra cổng. Khi trở vào, lòng cô ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Những lời nói đầy ẩn ý của Chí Văn khiến cô hơi ngại. Nếu thầy ghé đây thường xuyên hơn thì cô không biết phải cư xử thế nào? Ai sẽ hiểu cho cô đây. Nhất là Hoài Bảo, anh sẽ nghĩ về cô thế nào?
Rồi Quế Lâm lại nhớ đến gương mặt khó đăm đăm của Hoài Bảo sáng nay, cô nhủ thầm: “Không lẽ anh lại nhỏ mọn đến thế sao. Anh có quá nhiều tự do. Còn cô thì sao…”
Nghe tiếng chân Hoài Bảo đi vào, Bách Điệp vẫn nằm dài trên giường với nét mặt ủ dột.
Hoài Bảo đẩy nhẹ cửa đi vào. Anh ngồi xuống kế bên cô, hỏi giọng ân cần:
− Em ăn sáng chưa?
Với vẻ giận hờn, Bách Điệp quay mặt vào trong:
− Có ai mua cho đâu mà ăn.
Nghe Bách Điệp than thở như vậy, Hoài Bảo nhìn quanh quất. Không thấy Hồng Loan đâu, anh hỏi:
− Chứ Hồng Loan đâu mà em không nhờ cô ấy mua giùm?
Vẫn quay mặt vào tường, Bách Điệp nói trỏng:
− Hồng Loan đã về nhà nó hồi chiều hôm qua rồi, vì ba cô ấy bị bệnh.
Hoài Bảo buông tiếng thở ra với nét mặt hơi bất mãn.
Nghe tiếng thở dài của anh, Bách Điệp cảm thấy khó chịu. Cô nhìn anh, nặng nhẹ:
− Tôi đâu có buộc anh phải đến đây với tôi đâu mà anh ngồi thở dài thở ngắn. Tôi đâu có cần anh lo cho tôi. Anh cứ bỏ mặc tôi đi. Ai bảo anh thương hại tôi chứ?
Nói xong, Bách Điệp cố tình để cho hai dòng nước mắt tuôn rơi, có như thế cô mới mong điều khiển được anh theo ý muốn của mình.
Thấy những giọt nước mắt của Bách Điệp, giọng Hoài Bảo dịu lại:
− Anh đâu có biết là Hồng Loan bỏ em lại một mình như thế này. Giờ em muốn ăn gì, để anh đi mua.
Bách Điệp vẫn lặng thinh với những giọt nước mắt ngắn dài. Hoài Bảo nắm nhẹ tay cô:
− Thôi, nín đi! Hôm nay anh sẽ ở đây với em cả ngày, được không? Anh sẽ nấu cơm cho em ăn nhé. Nào, cười đi nào!
Bách Điệp nhăn nhó:
− Buồn muốn chết mà anh bảo người ta cười, ai mà cười cho được.
Thấy Bách Điệp đã chịu nói chuyện, Hoài Bảo tỉ tê:
− Anh đi mua phở, hai chúng ta cùng ăn nhé.
Bách Điệp nói với vẻ ước ao:
− Em chỉ thích anh chở em đi ăn thôi, mà làm sao được chứ. Mua về đây thì lại không được ngon mấy.
Hoài Bảo cảm thông với cô, anh phân bày:
− Tại em không chịu chữa trị để đi tới đi lui cho thuận tiện, chứ anh đâu có muốn em suốt ngày ngồi trên xe lăn thế này đâu.
Bách Điệp đổ lỗi:
− Tại anh chứ đâu phải tại em! Tại anh không chịu dứt khoát sớm với Quế Lâm. Anh muốn thấy em đau khổ thế này mãi, đúng không?
Hoài Bảo tỏ vẻ đau khổ:
− Em cũng phải hiểu mà thông cảm cho anh chứ. Đám cưới chưa được một tháng mà em bảo anh phải dứt khoát thì dứt khoát thế nào đây. Em phải cho anh chút thời gian mới được chứ!
Bách Điệp tỏ vẻ khó chịu:
− Em bị tàn phế thế này cũng chỉ là vì anh thôi. Nếu anh có yêu em thật lòng thì anh hãy chứng minh cho em thấy đi.
Hoài Bảo gật đầu:
− Được! Chờ một thời gian nữa, rồi anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em. Hãy ráng đợi anh nhé, Bách Điệp!
Bách Điệp với nét mặt đầy vẻ quan tâm, cô hỏi anh:
− Anh bảo em chờ anh một thời gian, mà là bao lâu chứ? Một năm, hai năm hay em phải chờ suốt cả cuộc đời em.
Hoài Bảo hứa hẹn với Bách Điệp:
− Em hãy chờ anh, nhiều nhất là hai năm nữa thôi. Giờ em ở nhà, anh đi mua phở nghen!
Bách Điệp tỏ vẻ chán đời:
− Em không muốn ăn nữa.
Hoài Bảo nói với nỗi xót xa:
− Coi em kìa! Đã xanh xao thế kia mà lại không chịu ăn thì làm sao có sức khỏe mà chờ đợi anh chứ. Nếu em yêu anh thì em phải cố gắng ăn uống thật nhiều vào, cho đẹp ra mà xứng với anh chứ.
Bách Điệp lo sợ hỏi:
− Chẳng lẽ bây giờ em xấu xí lắm hay sao?
Hoài Bảo dọa cô:
− Bây giờ thì chưa đâu! Nhưng nếu em cứ nhịn ăn mãi thì có ngày trở nên xấu xí cho coi.
Bách Điệp tỏ ra ngây thơ:
− Vậy thì anh đi mua ngay đi. Em sẽ nghe lời anh.
Hoài Bảo cảm thấy rất vui khi Bách Điệp nghe lời anh, nhưng trongniềm vui đó là một điều gì đấy bất an. Như không muốn suy nghĩ thêm, anh nói:
− Em nằm nghỉ đi! Anh đi mua rồi sẽ về ngay thôi.
Hoài Bảo đi rồi, Bách Điệp nhảy vội xuống giường đến ngắm mình trong gương, ngắm thật kỹ rồi cô nói một mình:
− Mình thấy mình có vẻ mập ra thêm nữa là khác. Sao ảnh lại bảo là mình ốm đi. Chắc là ảnh chỉ lo cho mình vậy thôi.
Nói xong, cô tự cười với vẻ thích thú.
Bách Điệp vươn vai cho thư thả rồi cô thay vội bộ đồ bằng phi bóng thơm tho, chải lại mái tóc cho suôn rồi bước lên xe lăn ngồi chờ Hoài Bảo.
Khi Hoài Bảo về, anh ngạc nhiên nhìn cô hỏi:
− Bộ Hồng Loan vừa đến hả em?
Bách Điệp ngơ ngác:
− Hồng Loan đâu có đến. Mà sao anh lại hỏi em như vậy?
Hoài Bảo mỉm cười giải thích:
− Tại anh thấy em tươm tất quá, như có ai đến chăm sóc cho em vậy.
Bách Điệp làm như vừa hiểu ra, cô vội trả lời:
− À! Anh hỏi vậy là vì thấy em thay đồ xong và ngồi trên xe lăn phải không?
Hoài Bảo gật đầu. Anh bày hai tô phở ra mâm rất gọn gàng và ngon mắt. Bách Điệp giải thích:
− Bộ đồ này là do Hồng Loan sợ hôm nay anh không đến nên đã chuẩn bị sẵn cho em.
Bách Điệp nói xong, Hoài Bảo chợt nhớ ra lúc nãy ngồi trên giường, anh nào có thấy bộ đồ nào đâu. Sợ là mình nhớ không chính xác, anh cố lục lại trí nhớ một lần nữa. Rõ ràng lúc đó trên giường nào có bộ quần áo nào đâu, chỉ có một cái chăn đắp ngang trên bụng Bách Điệp mà thôi. Vậy là bộ đồ cô đang mặc ở đâu mà có? Nếu ở trong tủ quần áo thì làm sao cô có thể tự mình lấy thay được chứ. Chẳng lẽ Bách Điệp đang có điều gì giấu giếm anh?
Một dấu hỏi đặt ra trong đầu nhưng Hoài Bảo vẫn tỏ vẻ thản nhiên, anh hỏi tiếp:
− Sao em có thể tự qua xe lăn ngồi được vậy?
Bách Điệp trả lời có vẻ khó chịu:
− Lúc nãy xe lăn để dưới chân giường, em kéo nó lại sát bên rồi em cố gắng leo qua thôi.
Câu trả lời này cũng có lý, Hoài Bảo dẹp nỗi nghi ngờ khi nãy lại. Anh thân mật đẩy cô lại bàn cùng ăn phở với mình.
Bách Điệp dường như cũng nhận ra sự nghi ngờ của Hoài Bảo về chuyện bộ quần áo lúc nãy nên cô cười nói:
− Lúc nãy anh không biết đâu, em thay đồ khó khăn lắm, nhức buốt cả đôi chân ấy chứ.
Hoài Bảo tuy không tin lắm nhưng anh nói cho qua chuyện:
− Sao không đợi anh về phụ cho?
Bách Điệp nguýt anh:
− Ai mà dám chớ! Anh cứ đùa mãi – Rồi như chợt nhớ ra, cô hỏi – Anh à! Nếu lỡ như Quế Lâm có con với anh thì làm sao anh có thể ly dị với cô ấy được.
Hoài Bảo cố tình thử lòng Bách Điệp, anh hỏi:
− Nếu lỡ như vậy thì em nghĩ mình tính sao đây?
Bách Điệp chua ngoa:
− Anh không được để chuyện đó xảy ra đâu. Nếu lỡ xảy ra như vậy rồi thì anh phải bảo cô ấy phá bỏ ngay.
Hoài Bảo hỏi tiếp:
− Nếu Quế Lâm không đồng ý bỏ đứa con thì sao?
Bách Điệp xẵng giọng:
− Thì anh phải tìm mọi cách để cô ấy nghe lời anh chứ.
Nghe qua những lời này của Bách Điệp, Hoài Bảo nghe lòng bất mãn vô cùng. Một người phụ nữ mà không có tình thiêng liêng mẫu tử, chỉ vì quyền lợi của riêng mình như thế thật là đáng sợ. Dù vậy anh vẫn giữ kín nỗi bất mãn vào lòng, chỉ lặng thinh không nói gì.
Bách Điệp lại nhìn anh ngọt ngào:
− Anh Bảo à! Em muốn có con với anh lắm.
Đã nghe nhưng Hoài Bảo hơi thắc mắc. Tại sao Bách Điệp không đi lại được lúc này mà lại muốn có con với anh. Nghĩ thế, anh hỏi ngay:
− Chân em bị thế này, em không điều trị thì khi có con, em làm sao chăm sóc con cho tốt được.
Bách Điệp tỏ vẻ suy nghĩ rồi cô nói:
− Nếu em chịu điều trị cho khỏi hẳn đôi chân thì anh có bằng lòng có con với em không?
Hoài Bảo nói một cách thẳng thắn:
− Giờ đây, điều trước tiên là anh muốn cho em đi trị lành đôi chân như ngày xưa. Còn về chuyện có con hay không, anh thật sự không muốn làm cho em khổ thêm nữa. Anh chỉ muốn bao giờ chúng ta chính thức là vợ chồng, thì hãy tính đến chuyện đó.
Nghe qua, Bách Điệp cười nhạt:
− Em biết là anh sẽ từ chối em mà. Em chỉ hỏi thử lòng anh vậy thôi. Em biết anh là người sống rất có nguyên tắc mà. Anh đâu có thích những mối quan hệ lăng nhăng như vậy.
Nói xong, Bách Điệp buông đũa khi tô phở vẫn còn hơn một nửa, rồi cô tự đẩy xe ra phòng khách.
Hoài Bảo lặng thinh nhìn theo những cử chỉ của cô. Anh không thể chiều cô mãi được nữa, dù biết rằng do lỗi của anh mà cô bị tổn thương như vậy. Nhưng tại sao cô lại không chịu đi điều trị cho lòng anh được nhẹ nhõm hơn chứ? Cô lúc nào cũng đòi anh phải ly dị với Quế Lâm, chuyện này làm cho anh bất mãn vô cùng. Nhưng anh cũng không biết nên cư xử như thế nào khi mọi chuyện đã đến nước này rồi.
Không quan tâm đến Bách Điệp nữa, Hoài Bảo ngồi ăn tô phở của mình một cách ngon lành, mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Ăn xong, anh bước ra phòng khách, ngồi đốt cho mình một điếu thuốc.
Bách Điệp bỏ ra ngoài là muốn anh phải đến năn nỉ cô, nhưng vì Hoài Bảo cảm thấy đó không phải là lỗi của mình nên anh vẫn ngồi yên với điếu thuốc trên môi. Gương mặt lộ vẻ quyết tâm, anh đề nghị:
− Bách Điệp! Nếu em ngại không muốn đến bệnh viện chữa bệnh thì anh sẽ mời bác sĩ đến đây để khám và điều trị đôi chân cho em, em thấy thế nào?
Bách Điệp gắt gỏng:
− Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, anh còn hỏi gì nữa!
Không còn kiên nhẫn nữa, Hoài Bảo cao giọng:
− Tại sao em cứ muốn làm khó cho anh vậy chứ? Em cứ đòi hỏi mọi thứ nơi anh, mà lại không muốn làm theo ý anh dù là một chuyện nhỏ.
Bách Điệp lại cười gằn:
− Vậy thì anh cứ bỏ mặc tôi đi, tôi không nghe lời anh đó. Ai bảo lương tâm anh cắn rứt làm gì, tôi đâu có cần sự thương hại của anh. Tôi chỉ cần tình yêu thật sự của anh mà thôi. Anh hiểu chứ?
Khi nói câu này, Bách Điệp đã đặt cược một ván cuối cùng. Hoặc là anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô, còn nếu không thì anh sẽ bỏ rơi cô. Nhưng như thế cũng không sao, cô cũng không mất mát gì, không cần phải đóng kịch thêm cho khổ thân.
Lời của Bách Điệp nói ra đánh đúng điểm yếu của Hoài Bảo là tính trách nhiệm nơi anh. Vì vậy, dù giận nhưng anh cũng không thể bỏ mặc cô được. Anh dịu giọng:
− Em có nghe lời anh thì mới tốt cho em. Em phải hiểu cho anh chứ. Nhưng nếu em không muốn thì anh cũng không ép em nữa. Em cứ làm theo ý muốn của mình – Rồi nhỏ giọng hơn, anh trầm ngâm – Nhưng anh chỉ sợ mai mốt nếu anh phải đi công tác xa một hai ngày hoặc cả tuần thì ai sẽ chăm sóc cho em đây khi Hồng Loan bận việc.
Biết chắc Hoài Bảo không thể bỏ mặc mình, Bách Điệp trở lại vẻ ngọt ngào:
− Bao giờ anh có đi công tác thì anh phải nói cho em biết trước để em dặn Hồng Loan chứ.
Nhớ đến lời của mẹ hôm qua, Hoài Bảo nói luôn:
− Tuần sau gia đình anh sẽ đi Vũng Tàu, chắc là ba bốn ngày mới về.
Với ánh mắt giận dữ, Bách Điệp hỏi ngay:
− Luôn cả Quế Lâm à?
Hoài Bảo gật đầu:
− Ừ, mẹ anh muốn như thế mà.
Bách Điệp mỉa mai:
− Chứ không phải bản thân anh cũng muốn như thế sao? Anh quả thật là một người con hiếu thảo.
Hoài Bảo không kềm được cơn bực bội, anh hỏi:
− Em nói như vậy mà nghe được hay sao chứ?
Bách Điệp cao giọng:
− Đúng, em ghen đó, anh làm gì em nào? Lúc nào anh cũng có con nhỏ đó ở cạnh bên, làm sao anh ly dị nó cho được chứ. Anh chỉ muốn lừa gạt tình cảm của em thôi.
Hoài Bảo cũng lớn tiếng:
− Những suy nghĩ của em thật là nông cạn. Em nghĩ lại đi, Quế Lâm có tội tình gì đâu, mọi chuyện cũng chỉ là do mẹ anh quyết định mà thôi. Cô ấy hoàn toàn vô tội mà.
Bách Điệp cao giọng:
− Anh lại còn dám bênh vực nó ư? Vậy là anh đã yêu nó rồi. Anh đừng gạt tôi nữa!
Lời của Bách Điệp nói, Hoài Bảo cũng không thèm đính chính làm gì. Anh cố kiềm chế cơn giận đang bùng nổ trong lòng. Hoài Bảo nghĩ Bách Điệp thay đổi như thế này có thể là do tổn thương nên anh không nói gì thêm, chỉ cố dằn cơn giận xuống mà thôi.
Thấy Hoài Bảo im lặng, Bách Điệp lại càng lấn lướt hơn:
− Anh đã chấp nhận là anh yêu nó rồi phải không? Vậy thì anh bỏ mặc tôi đi, anh đừng đến đây nữa làm gì.
Hoài Bảo nhìn Bách Điệp bằng ánh mắt lạnh lùng:
− Em thật là quá đáng lắm, anh cố nhịn em bởi vì anh nghĩ em đang bị thương, có thể có sự ức chế nào đó. Nhưng em không chịu hiểu điều đó. Em càng lúc càng làm anh thấy bất mãn.
Bách Điệp không thèm nghe anh nói, cô át giọng anh:
− Nếu anh đã cảm thấy bất mãn với em thôi thì anh cứ đi đi, bỏ mặc tôi.
Hoài Bảo quơ vội chiếc áo khoác, anh đứng lên với nét mặt bừng giận:
− Đây không phải là lần đầu tiên em xua đuổi anh. Câu nói này em đã nói nhiều lần lắm rồi nhưng anh cố nhịn. Bây giờ anh không muốn nghe thêm một lần nào nữa cả. Anh về đây! Nếu khi nào em thấy mình đã sai thì em gọi điện thoại cho anh.
Hoài Bảo đã đi lâu rồi mà Bách Điệp vẫn còn ngồi chết trân trên xe, ánh mắt nhìn vô định, miệng thì lẩm bẩm:
− Quế Lâm! Tất cả là lỗi của cô. Rồi đây cô sẽ phải trả giá, cái giá từ những đau khổ do bị bỏ rơi mà cô đã mang đến cho tôi.
Đôi mắt Bách Điệp chợt sáng lên khi cô nhớ ra là Hồng Loan và Quế Lâm cùng học chung một trường. Chắc hẳn nhờ vào điều này mà cô cùng Hồng Loan có thể nghĩ ra những kế hoạch khác có lợi cho cô hơn. Chắc chắn thế!
Chợt nhớ ra, Bách Điệp tự cười một mình, lẩm bẩm:
− Hắn đã đi rồi, sao mình còn ngồi đây tự đày đọa bản thân mà không xuống bay nhảy thỏa thích.
Nghĩ thế, miệng huýt sáo một bản nhạc vui nhộn, yêu đời, Bách Điệp đến bên điện thoại bấm số máy của Hồng Loan. Một ý nghĩ đã hình thành trong đầu cô.
− Anh mới về tới đây.
Rồi anh lại nói tiếp:
− Ngày mai là chủ nhật rồi. Anh sẽ ở bên em suốt ngày. Như vậy, em vừa lòng chưa.
Nghe những câu nói đó, Quế Lâm đã biết là Hoài Bảo đang nói chuyện với ai rồi. Chỉ có với Bách Điệp anh mới có lời nói ngọt ngào như thế mà thôi. Hoài Bảo không để ý gì đến cô, anh cứ tự nhiên nói:
− Được rồi, ngày mai anh sẽ đền cho. Vậy thôi, anh cúp máy nhé!
Khi Hoài Bảo gác máy thì Quế Lâm đã đi vào phòng mình. Cô không ghen nhưng cảm thấy xót xa cho bản thân quá. Vở kịch này không biết cô phải đóng đến bao giờ mới được hạ màn đây.
Ngày mai chủ nhật, Hoài Bảo đã có tiết mục đi chơi rồi. Còn cô sẽ đi đâu đây? Chẳng lẽ cô cứ mãi thu mình vào vỏ ốc một mình sao? Chắc cô cũng phải tìm một nơi nào đó đi chơi cho khuây khỏa.
Còn Hoài Bảo, khi trở vào phòng mình, anh nhớ lại những lời trách móc, giận hờn của Bách Điệp mà thấy khó chịu. Anh có cảm giác như Bách Điệp đang muốn quản lý hết cả mọi cuộc sống riêng tư của anh vậy.
Tự dưng Hoài Bảo nhớ đến Quế Lâm, không biết giờ này cô đã ngủ chưa. Nằm đây mà anh nhớ đến mùi thơm thoang thoảng từ tóc cô, nét mặt trẻ trung nhưng pha chút chịu đựng trông rất đáng yêu của cô. Còn Bách Điệp, từ ngày tai nạn xảy ra với cô, dường như tính tình của Bách Điệp thay đổi hoàn toàn, đôi khi tỏ ra quá đáng khiến anh rất bực mình.
Tuy vậy, nhưng Hoài Bảo vẫn nhớ đến lời hứa của mình, và nhất là lúc này, anh không thể bỏ mặc cô được, khi mà vì anh, cô đã trở nên tội nghiệp thế này.
Nghĩ đến đây, cảm thấy mệt mỏi, Hoài Bảo cố dỗ giấc ngủ cho mình, một giấc ngủ đầy phiền muộn đan xen với những bực mình mà anh tự buộc vào mình dù rằng anh không muốn.
Hoài Bảo tỉnh giấc khi nghe tiếng ồn ào nơi phòng khách rồi tiếp đến là giọng cười trong vắt của Quế Lâm. Anh nghe cô lí lắc hỏi:
− Sao thầy biết nhà Lâm mà ghé qua?
Rồi giọng một người thanh niên:
− Thầy chỉ đi ngang qua đây thôi. Tình cờ nhìn thấy Quế Lâm đứng tưới kiểng nên mới ghé vào đó chứ.
Rồi tiếp đó là giọng Quế Lâm:
− Thầy đi đâu mà sớm vậy thầy?
Giọng một người thanh niên rất ấm trả lời cô:
− Thầy đi mua đồ ăn sáng cho mẹ thôi.
Quế Lâm hỏi tiếp:
− Sao thầy không chở cô đi cùng?
Giọng người thanh niên đáp gọn:
− Có cô đâu mà chở chứ! Thầy còn đang định nhờ Quế Lâm tìm giúp một cô đây.
Quế Lâm vẫn hồn nhiên:
− Thầy chỉ nói vậy cho vui thôi, phải không thầy?
Rồi giọng người đàn ông đáp ngọt lịm:
− Đâu có, thầy nói thật đấy chứ!
Nghe đến đây, Hoài Bảo chợt cảm thấy khó chịu, khác hẳn với cảm giác sảng khoái vừa nãy lúc thức giấc. Anh ngồi dậy, đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân. Khi trở ra, anh lại nghe:
− Quế Lâm sống ở đây với ai?
Giọng Quế Lâm thản nhiên:
− Em sống ở đây với người anh họ.
Giọng người thanh niên có vẻ quan tâm:
− Vậy ba má của Quế Lâm đâu mà em phải sống với anh họ?
− Dạ, ba má em mất cả rồi.
Giọng người thanh niên như đồng cảm:
− Anh họ của Quế Lâm làm gì?
− Dạ, ảnh làm cho một công ty du lịch.
Nghe đến đây, Hoài Bảo chợt cảm thấy cơn giận bùng lên trước hai từ “anh họ” mà Quế Lâm gán cho anh.
Anh mặc vội bộ đồ vào, chải sơ mái tóc rồi đi ngang qua phòng khách. Chẳng để Quế Lâm kịp nói năng gì, anh lên tiếng với giọng trịch thượng:
− Ở nhà coi nhà, tôi đi công chuyện đó. Chiều tối tôi mới về.
Nói xong, anh đi luôn ra cửa, chẳng thèm gật đầu chào Chí Văn, người khách của Quế Lâm dù anh đã lịch sự đứng lên chào anh.
Thấy thái độ khác thường của Hoài Bảo, Quế Lâm không khỏi ngạc nhiên. Cô không hiểu sao hôm nay anh lại có thái độ kỳ lạ như vậy. Sợ Chí Văn đánh giá Hoài Bảo, Quế Lâm tươi cười, cố giải thích:
− Thầy biết không, ông anh họ em là như vậy đó. Nói chuyện rất trực tính, nhưng ảnh rất tốt bụng. Mong thầy đừng để bụng thái độ của ảnh.
Chí Văn cũng cười độ lượng:
− Chắc là có chuyện gì đó làm ảnh không vui. Thầy nghĩ đó là chuyện nhỏ thôi. Thầy không để ý đâu.
Chí Văn lại hỏi tiếp:
− Anh ấy đã lập gia đình chưa?
Quế Lâm đành phải lắc đầu, nói cho qua chuyện:
− Anh Bảo vẫn chưa có vợ. Nhưng hình như ảnh đã có người yêu.
Chí Văn nhìn Quế Lâm một cách trìu mến, hỏi tiếp:
− Còn Quế Lâm thì sao, đã có người yêu chưa?
Quế Lâm chỉ mỉm cười không trả lời câu hỏi của Chí Văn. Cô cố tình né tránh, bởi nói thật thì cô chưa thể nói được. Còn nói dối anh thì cô lại không thích. Vì vậy cô đành phải lặng thinh. Với nét mặt đượm buồn, cô chuyển sang chuyện khác:
− Nhà thầy có gần đây không hở thầy?
Vừa suy nghĩ, Chí Văn vừa nói:
− Cách đây khoảng ba cây số. Thế cũng không xa lắm, phải không Quế Lâm?
Nghe câu hỏi có nhiều ẩn ý của Chí Văn, Quế Lâm không biết phải trả lời thế nào, cô tư lự:
− Em chưa biết nhà thầy nên xa hay gần em đâu có xác định được.
Được dịp, Chí Văn nói luôn:
− Hôm nào có dịp, mời em đến nhà thầy chơi.
Quế Lâm lấp lửng:
− Dạ, chuyện đó để lúc nào rảnh hẵng tính.
Chí Văn thật lòng:
− Thầy mời em thật lòng mà.
Quế Lâm đành miễn cưỡng gật đầu:
− Vậy hôm nào em sẽ đến.
Biết Quế Lâm chưa ăn sáng, Chí Văn cũng nghe bụng đói, cộng thêm ý muốn mua bún bó Huế về cho mẹ nên Chí Văn mời:
− Quế Lâm chắc chưa ăn điểm tâm đâu nhỉ?
Quế Lâm thật tình trả lời:
− Dạ.
− Vậy thầy mời em đi ăn bún bò Huế với thầy được không? Thầy biết chỗ này nấu rất ngon. Đi với thầy nhé Quế Lâm.
Quế Lâm vội từ chối:
− Dạ, em cám ơn thầy. Nhưng em đã có mấy cái hột gà để dành sẵn trong tủ lạnh rồi.
Thật là không thể lay chuyển được Quế Lâm. Đúng như lời đồn trong lớp:”Quế Lâm là một cô gái đẹp nhưng rất lạnh lùng, hình như cô chỉ có toàn là bạn gái”. Chí Văn biết là thế nhưng anh không hiểu tại sao Quế Lâm lại như thế. Nên hôm nay, khi thấy Quế Lâm, anh không ngại ngùng gì khi ghé nhà mời cô ăn sáng. Dù bị từ chối nhưng anh nhủ thầm sẽ ghé lại thường xuyên hơn với nhiều lý do mà chỉ một mình anh biết.
Thời gian không còn sớm, để dịp khác vậy. Nghĩ thế nên Chí Văn đứng lên:
− Thôi, thầy mời mãi mà Quế Lâm không chịu đi cùng, đành phải đi một mình vậy. Buồn thật!
Quế Lâm cũng đứng lên tiễn Chí Văn ra cổng. Khi trở vào, lòng cô ngổn ngang bao nhiêu suy nghĩ. Những lời nói đầy ẩn ý của Chí Văn khiến cô hơi ngại. Nếu thầy ghé đây thường xuyên hơn thì cô không biết phải cư xử thế nào? Ai sẽ hiểu cho cô đây. Nhất là Hoài Bảo, anh sẽ nghĩ về cô thế nào?
Rồi Quế Lâm lại nhớ đến gương mặt khó đăm đăm của Hoài Bảo sáng nay, cô nhủ thầm: “Không lẽ anh lại nhỏ mọn đến thế sao. Anh có quá nhiều tự do. Còn cô thì sao…”
Nghe tiếng chân Hoài Bảo đi vào, Bách Điệp vẫn nằm dài trên giường với nét mặt ủ dột.
Hoài Bảo đẩy nhẹ cửa đi vào. Anh ngồi xuống kế bên cô, hỏi giọng ân cần:
− Em ăn sáng chưa?
Với vẻ giận hờn, Bách Điệp quay mặt vào trong:
− Có ai mua cho đâu mà ăn.
Nghe Bách Điệp than thở như vậy, Hoài Bảo nhìn quanh quất. Không thấy Hồng Loan đâu, anh hỏi:
− Chứ Hồng Loan đâu mà em không nhờ cô ấy mua giùm?
Vẫn quay mặt vào tường, Bách Điệp nói trỏng:
− Hồng Loan đã về nhà nó hồi chiều hôm qua rồi, vì ba cô ấy bị bệnh.
Hoài Bảo buông tiếng thở ra với nét mặt hơi bất mãn.
Nghe tiếng thở dài của anh, Bách Điệp cảm thấy khó chịu. Cô nhìn anh, nặng nhẹ:
− Tôi đâu có buộc anh phải đến đây với tôi đâu mà anh ngồi thở dài thở ngắn. Tôi đâu có cần anh lo cho tôi. Anh cứ bỏ mặc tôi đi. Ai bảo anh thương hại tôi chứ?
Nói xong, Bách Điệp cố tình để cho hai dòng nước mắt tuôn rơi, có như thế cô mới mong điều khiển được anh theo ý muốn của mình.
Thấy những giọt nước mắt của Bách Điệp, giọng Hoài Bảo dịu lại:
− Anh đâu có biết là Hồng Loan bỏ em lại một mình như thế này. Giờ em muốn ăn gì, để anh đi mua.
Bách Điệp vẫn lặng thinh với những giọt nước mắt ngắn dài. Hoài Bảo nắm nhẹ tay cô:
− Thôi, nín đi! Hôm nay anh sẽ ở đây với em cả ngày, được không? Anh sẽ nấu cơm cho em ăn nhé. Nào, cười đi nào!
Bách Điệp nhăn nhó:
− Buồn muốn chết mà anh bảo người ta cười, ai mà cười cho được.
Thấy Bách Điệp đã chịu nói chuyện, Hoài Bảo tỉ tê:
− Anh đi mua phở, hai chúng ta cùng ăn nhé.
Bách Điệp nói với vẻ ước ao:
− Em chỉ thích anh chở em đi ăn thôi, mà làm sao được chứ. Mua về đây thì lại không được ngon mấy.
Hoài Bảo cảm thông với cô, anh phân bày:
− Tại em không chịu chữa trị để đi tới đi lui cho thuận tiện, chứ anh đâu có muốn em suốt ngày ngồi trên xe lăn thế này đâu.
Bách Điệp đổ lỗi:
− Tại anh chứ đâu phải tại em! Tại anh không chịu dứt khoát sớm với Quế Lâm. Anh muốn thấy em đau khổ thế này mãi, đúng không?
Hoài Bảo tỏ vẻ đau khổ:
− Em cũng phải hiểu mà thông cảm cho anh chứ. Đám cưới chưa được một tháng mà em bảo anh phải dứt khoát thì dứt khoát thế nào đây. Em phải cho anh chút thời gian mới được chứ!
Bách Điệp tỏ vẻ khó chịu:
− Em bị tàn phế thế này cũng chỉ là vì anh thôi. Nếu anh có yêu em thật lòng thì anh hãy chứng minh cho em thấy đi.
Hoài Bảo gật đầu:
− Được! Chờ một thời gian nữa, rồi anh sẽ chứng minh cho em thấy, anh sẽ mang đến hạnh phúc cho em. Hãy ráng đợi anh nhé, Bách Điệp!
Bách Điệp với nét mặt đầy vẻ quan tâm, cô hỏi anh:
− Anh bảo em chờ anh một thời gian, mà là bao lâu chứ? Một năm, hai năm hay em phải chờ suốt cả cuộc đời em.
Hoài Bảo hứa hẹn với Bách Điệp:
− Em hãy chờ anh, nhiều nhất là hai năm nữa thôi. Giờ em ở nhà, anh đi mua phở nghen!
Bách Điệp tỏ vẻ chán đời:
− Em không muốn ăn nữa.
Hoài Bảo nói với nỗi xót xa:
− Coi em kìa! Đã xanh xao thế kia mà lại không chịu ăn thì làm sao có sức khỏe mà chờ đợi anh chứ. Nếu em yêu anh thì em phải cố gắng ăn uống thật nhiều vào, cho đẹp ra mà xứng với anh chứ.
Bách Điệp lo sợ hỏi:
− Chẳng lẽ bây giờ em xấu xí lắm hay sao?
Hoài Bảo dọa cô:
− Bây giờ thì chưa đâu! Nhưng nếu em cứ nhịn ăn mãi thì có ngày trở nên xấu xí cho coi.
Bách Điệp tỏ ra ngây thơ:
− Vậy thì anh đi mua ngay đi. Em sẽ nghe lời anh.
Hoài Bảo cảm thấy rất vui khi Bách Điệp nghe lời anh, nhưng trongniềm vui đó là một điều gì đấy bất an. Như không muốn suy nghĩ thêm, anh nói:
− Em nằm nghỉ đi! Anh đi mua rồi sẽ về ngay thôi.
Hoài Bảo đi rồi, Bách Điệp nhảy vội xuống giường đến ngắm mình trong gương, ngắm thật kỹ rồi cô nói một mình:
− Mình thấy mình có vẻ mập ra thêm nữa là khác. Sao ảnh lại bảo là mình ốm đi. Chắc là ảnh chỉ lo cho mình vậy thôi.
Nói xong, cô tự cười với vẻ thích thú.
Bách Điệp vươn vai cho thư thả rồi cô thay vội bộ đồ bằng phi bóng thơm tho, chải lại mái tóc cho suôn rồi bước lên xe lăn ngồi chờ Hoài Bảo.
Khi Hoài Bảo về, anh ngạc nhiên nhìn cô hỏi:
− Bộ Hồng Loan vừa đến hả em?
Bách Điệp ngơ ngác:
− Hồng Loan đâu có đến. Mà sao anh lại hỏi em như vậy?
Hoài Bảo mỉm cười giải thích:
− Tại anh thấy em tươm tất quá, như có ai đến chăm sóc cho em vậy.
Bách Điệp làm như vừa hiểu ra, cô vội trả lời:
− À! Anh hỏi vậy là vì thấy em thay đồ xong và ngồi trên xe lăn phải không?
Hoài Bảo gật đầu. Anh bày hai tô phở ra mâm rất gọn gàng và ngon mắt. Bách Điệp giải thích:
− Bộ đồ này là do Hồng Loan sợ hôm nay anh không đến nên đã chuẩn bị sẵn cho em.
Bách Điệp nói xong, Hoài Bảo chợt nhớ ra lúc nãy ngồi trên giường, anh nào có thấy bộ đồ nào đâu. Sợ là mình nhớ không chính xác, anh cố lục lại trí nhớ một lần nữa. Rõ ràng lúc đó trên giường nào có bộ quần áo nào đâu, chỉ có một cái chăn đắp ngang trên bụng Bách Điệp mà thôi. Vậy là bộ đồ cô đang mặc ở đâu mà có? Nếu ở trong tủ quần áo thì làm sao cô có thể tự mình lấy thay được chứ. Chẳng lẽ Bách Điệp đang có điều gì giấu giếm anh?
Một dấu hỏi đặt ra trong đầu nhưng Hoài Bảo vẫn tỏ vẻ thản nhiên, anh hỏi tiếp:
− Sao em có thể tự qua xe lăn ngồi được vậy?
Bách Điệp trả lời có vẻ khó chịu:
− Lúc nãy xe lăn để dưới chân giường, em kéo nó lại sát bên rồi em cố gắng leo qua thôi.
Câu trả lời này cũng có lý, Hoài Bảo dẹp nỗi nghi ngờ khi nãy lại. Anh thân mật đẩy cô lại bàn cùng ăn phở với mình.
Bách Điệp dường như cũng nhận ra sự nghi ngờ của Hoài Bảo về chuyện bộ quần áo lúc nãy nên cô cười nói:
− Lúc nãy anh không biết đâu, em thay đồ khó khăn lắm, nhức buốt cả đôi chân ấy chứ.
Hoài Bảo tuy không tin lắm nhưng anh nói cho qua chuyện:
− Sao không đợi anh về phụ cho?
Bách Điệp nguýt anh:
− Ai mà dám chớ! Anh cứ đùa mãi – Rồi như chợt nhớ ra, cô hỏi – Anh à! Nếu lỡ như Quế Lâm có con với anh thì làm sao anh có thể ly dị với cô ấy được.
Hoài Bảo cố tình thử lòng Bách Điệp, anh hỏi:
− Nếu lỡ như vậy thì em nghĩ mình tính sao đây?
Bách Điệp chua ngoa:
− Anh không được để chuyện đó xảy ra đâu. Nếu lỡ xảy ra như vậy rồi thì anh phải bảo cô ấy phá bỏ ngay.
Hoài Bảo hỏi tiếp:
− Nếu Quế Lâm không đồng ý bỏ đứa con thì sao?
Bách Điệp xẵng giọng:
− Thì anh phải tìm mọi cách để cô ấy nghe lời anh chứ.
Nghe qua những lời này của Bách Điệp, Hoài Bảo nghe lòng bất mãn vô cùng. Một người phụ nữ mà không có tình thiêng liêng mẫu tử, chỉ vì quyền lợi của riêng mình như thế thật là đáng sợ. Dù vậy anh vẫn giữ kín nỗi bất mãn vào lòng, chỉ lặng thinh không nói gì.
Bách Điệp lại nhìn anh ngọt ngào:
− Anh Bảo à! Em muốn có con với anh lắm.
Đã nghe nhưng Hoài Bảo hơi thắc mắc. Tại sao Bách Điệp không đi lại được lúc này mà lại muốn có con với anh. Nghĩ thế, anh hỏi ngay:
− Chân em bị thế này, em không điều trị thì khi có con, em làm sao chăm sóc con cho tốt được.
Bách Điệp tỏ vẻ suy nghĩ rồi cô nói:
− Nếu em chịu điều trị cho khỏi hẳn đôi chân thì anh có bằng lòng có con với em không?
Hoài Bảo nói một cách thẳng thắn:
− Giờ đây, điều trước tiên là anh muốn cho em đi trị lành đôi chân như ngày xưa. Còn về chuyện có con hay không, anh thật sự không muốn làm cho em khổ thêm nữa. Anh chỉ muốn bao giờ chúng ta chính thức là vợ chồng, thì hãy tính đến chuyện đó.
Nghe qua, Bách Điệp cười nhạt:
− Em biết là anh sẽ từ chối em mà. Em chỉ hỏi thử lòng anh vậy thôi. Em biết anh là người sống rất có nguyên tắc mà. Anh đâu có thích những mối quan hệ lăng nhăng như vậy.
Nói xong, Bách Điệp buông đũa khi tô phở vẫn còn hơn một nửa, rồi cô tự đẩy xe ra phòng khách.
Hoài Bảo lặng thinh nhìn theo những cử chỉ của cô. Anh không thể chiều cô mãi được nữa, dù biết rằng do lỗi của anh mà cô bị tổn thương như vậy. Nhưng tại sao cô lại không chịu đi điều trị cho lòng anh được nhẹ nhõm hơn chứ? Cô lúc nào cũng đòi anh phải ly dị với Quế Lâm, chuyện này làm cho anh bất mãn vô cùng. Nhưng anh cũng không biết nên cư xử như thế nào khi mọi chuyện đã đến nước này rồi.
Không quan tâm đến Bách Điệp nữa, Hoài Bảo ngồi ăn tô phở của mình một cách ngon lành, mặc cho cô muốn làm gì thì làm. Ăn xong, anh bước ra phòng khách, ngồi đốt cho mình một điếu thuốc.
Bách Điệp bỏ ra ngoài là muốn anh phải đến năn nỉ cô, nhưng vì Hoài Bảo cảm thấy đó không phải là lỗi của mình nên anh vẫn ngồi yên với điếu thuốc trên môi. Gương mặt lộ vẻ quyết tâm, anh đề nghị:
− Bách Điệp! Nếu em ngại không muốn đến bệnh viện chữa bệnh thì anh sẽ mời bác sĩ đến đây để khám và điều trị đôi chân cho em, em thấy thế nào?
Bách Điệp gắt gỏng:
− Tôi đã nói với anh nhiều lần rồi, anh còn hỏi gì nữa!
Không còn kiên nhẫn nữa, Hoài Bảo cao giọng:
− Tại sao em cứ muốn làm khó cho anh vậy chứ? Em cứ đòi hỏi mọi thứ nơi anh, mà lại không muốn làm theo ý anh dù là một chuyện nhỏ.
Bách Điệp lại cười gằn:
− Vậy thì anh cứ bỏ mặc tôi đi, tôi không nghe lời anh đó. Ai bảo lương tâm anh cắn rứt làm gì, tôi đâu có cần sự thương hại của anh. Tôi chỉ cần tình yêu thật sự của anh mà thôi. Anh hiểu chứ?
Khi nói câu này, Bách Điệp đã đặt cược một ván cuối cùng. Hoặc là anh sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô, còn nếu không thì anh sẽ bỏ rơi cô. Nhưng như thế cũng không sao, cô cũng không mất mát gì, không cần phải đóng kịch thêm cho khổ thân.
Lời của Bách Điệp nói ra đánh đúng điểm yếu của Hoài Bảo là tính trách nhiệm nơi anh. Vì vậy, dù giận nhưng anh cũng không thể bỏ mặc cô được. Anh dịu giọng:
− Em có nghe lời anh thì mới tốt cho em. Em phải hiểu cho anh chứ. Nhưng nếu em không muốn thì anh cũng không ép em nữa. Em cứ làm theo ý muốn của mình – Rồi nhỏ giọng hơn, anh trầm ngâm – Nhưng anh chỉ sợ mai mốt nếu anh phải đi công tác xa một hai ngày hoặc cả tuần thì ai sẽ chăm sóc cho em đây khi Hồng Loan bận việc.
Biết chắc Hoài Bảo không thể bỏ mặc mình, Bách Điệp trở lại vẻ ngọt ngào:
− Bao giờ anh có đi công tác thì anh phải nói cho em biết trước để em dặn Hồng Loan chứ.
Nhớ đến lời của mẹ hôm qua, Hoài Bảo nói luôn:
− Tuần sau gia đình anh sẽ đi Vũng Tàu, chắc là ba bốn ngày mới về.
Với ánh mắt giận dữ, Bách Điệp hỏi ngay:
− Luôn cả Quế Lâm à?
Hoài Bảo gật đầu:
− Ừ, mẹ anh muốn như thế mà.
Bách Điệp mỉa mai:
− Chứ không phải bản thân anh cũng muốn như thế sao? Anh quả thật là một người con hiếu thảo.
Hoài Bảo không kềm được cơn bực bội, anh hỏi:
− Em nói như vậy mà nghe được hay sao chứ?
Bách Điệp cao giọng:
− Đúng, em ghen đó, anh làm gì em nào? Lúc nào anh cũng có con nhỏ đó ở cạnh bên, làm sao anh ly dị nó cho được chứ. Anh chỉ muốn lừa gạt tình cảm của em thôi.
Hoài Bảo cũng lớn tiếng:
− Những suy nghĩ của em thật là nông cạn. Em nghĩ lại đi, Quế Lâm có tội tình gì đâu, mọi chuyện cũng chỉ là do mẹ anh quyết định mà thôi. Cô ấy hoàn toàn vô tội mà.
Bách Điệp cao giọng:
− Anh lại còn dám bênh vực nó ư? Vậy là anh đã yêu nó rồi. Anh đừng gạt tôi nữa!
Lời của Bách Điệp nói, Hoài Bảo cũng không thèm đính chính làm gì. Anh cố kiềm chế cơn giận đang bùng nổ trong lòng. Hoài Bảo nghĩ Bách Điệp thay đổi như thế này có thể là do tổn thương nên anh không nói gì thêm, chỉ cố dằn cơn giận xuống mà thôi.
Thấy Hoài Bảo im lặng, Bách Điệp lại càng lấn lướt hơn:
− Anh đã chấp nhận là anh yêu nó rồi phải không? Vậy thì anh bỏ mặc tôi đi, anh đừng đến đây nữa làm gì.
Hoài Bảo nhìn Bách Điệp bằng ánh mắt lạnh lùng:
− Em thật là quá đáng lắm, anh cố nhịn em bởi vì anh nghĩ em đang bị thương, có thể có sự ức chế nào đó. Nhưng em không chịu hiểu điều đó. Em càng lúc càng làm anh thấy bất mãn.
Bách Điệp không thèm nghe anh nói, cô át giọng anh:
− Nếu anh đã cảm thấy bất mãn với em thôi thì anh cứ đi đi, bỏ mặc tôi.
Hoài Bảo quơ vội chiếc áo khoác, anh đứng lên với nét mặt bừng giận:
− Đây không phải là lần đầu tiên em xua đuổi anh. Câu nói này em đã nói nhiều lần lắm rồi nhưng anh cố nhịn. Bây giờ anh không muốn nghe thêm một lần nào nữa cả. Anh về đây! Nếu khi nào em thấy mình đã sai thì em gọi điện thoại cho anh.
Hoài Bảo đã đi lâu rồi mà Bách Điệp vẫn còn ngồi chết trân trên xe, ánh mắt nhìn vô định, miệng thì lẩm bẩm:
− Quế Lâm! Tất cả là lỗi của cô. Rồi đây cô sẽ phải trả giá, cái giá từ những đau khổ do bị bỏ rơi mà cô đã mang đến cho tôi.
Đôi mắt Bách Điệp chợt sáng lên khi cô nhớ ra là Hồng Loan và Quế Lâm cùng học chung một trường. Chắc hẳn nhờ vào điều này mà cô cùng Hồng Loan có thể nghĩ ra những kế hoạch khác có lợi cho cô hơn. Chắc chắn thế!
Chợt nhớ ra, Bách Điệp tự cười một mình, lẩm bẩm:
− Hắn đã đi rồi, sao mình còn ngồi đây tự đày đọa bản thân mà không xuống bay nhảy thỏa thích.
Nghĩ thế, miệng huýt sáo một bản nhạc vui nhộn, yêu đời, Bách Điệp đến bên điện thoại bấm số máy của Hồng Loan. Một ý nghĩ đã hình thành trong đầu cô.
/20
|