Nhìn chăm chăm vào túi tiền để trên bàn, đôi mắt Bách Điệp nheo lại đầy vẻ căm phẫn. Cô nói với Hồng Loan, giọng còn đầy vẻ bực tức:
− Hắn vừa mới ra về.
Thấy vẻ mặt Bách Điệp, Hồng Loan quan tâm hỏi:
− Có chuyện gì à?
Đưa tay chỉ túi tiền trên bàn, Bách Điệp rít qua kẽ răng:
− Hắn ta nói với số tiền này, hắn mong mình sẽ chữa trị hết cho đôi chân, và đừng làm phiền đến hắn nữa, bởi vì mình và hắn không thể sống chung với nhau được.
Nhìn cọc tiền, Hồng Loan đoán:
− Anh Bảo đưa cho mày năm mươi triệu à?
Bách Điệp tỏ ra chẳng hề quan tâm:
− Mình cũng không để ý xem là bao nhiêu nữa. Mình cảm thấy buồn chán lắm, Hồng Loan ạ. Bạn hãy nghĩ cách giúp mình đi.
Hồng Loan nhận xét:
− Ảnh cư xử với Bách Điệp như vậy cũng trọn tình trọn nghĩa lắm rồi, bởi vì ảnh chưa hề lợi dụng bạn mà. Chuyện tình cảm thời buổi bây giờ, quen nhau yêu nhau rồi chia tay là chuyện bình thường thôi mà. Vả lại, bạn cũng đâu có mất mát gì đâu.
Bách Điệp nhăn nhó:
− Nhưng mà mình không chịu nổi cảm giác khó chịu khi thấy Quế Lâm sánh bước bên anh Bảo. Đã từ lâu mình quen thấy anh Bảo là của mình rồi, kể từ khi còn học chung bên Úc lận.
Nhớ lại những ngày học chung, Bách Điệp kể tiếp:
− Trong lớp có không biết bao nhiêu người để ý đến mình nhưng mình không thích ai hết, mình chỉ thích anh Bảo mà thôi bởi tính hiền lành, chăm chỉ và nghiêm túc của anh ấy. Hồi đó… là do mình chủ động đến làm quen với ảnh.
Hồng Loan như chia xẻ những cảm nghĩ của bạn, cô hỏi:
− Vậy là từ khi ở bên Úc, anh Bảo chỉ quen với một mình bạn thôi à?
Bách Điệp gật đầu:
− Anh Bảo rất đứng đắn, nghiêm túc trong chuyện tình yêu, bởi vậy mình rất tin tưởng ảnh. Chẳng ngờ bây giờ chuyện của mình lại ra nông nỗi này.
Nhớ đến chuyện Hồng Loan đang học chung trường với Quế Lâm, mắt Bách Điệp ánh lên niềm hy vọng, cô nói:
− Hôm đó mình gọi điện thoại cho bạn nhưng bạn không có ở nhà.
Hồng Loan suy nghĩ hỏi:
− Có chuyện gì quan trọng không?
Bách Điệp vào thẳng vấn đề:
− Hình như bạn đang học chung trường với Quế Lâm, phải không?
Hồng Loan gật đầu:
− Quế Lâm là một sinh viên ngoan hiền, các thầy cô đều quý – Sực nhớ, Hồng Loan thích thú nói tiếp – Hình như thầy Chí Văn, một ông thầy của mình rất thích Quế Lâm.
Bách Điệp nôn nóng hơn:
− Bạn thấy Quế Lâm thế nào?
Suy nghĩ một chút, Hồng Loan đáp:
− Bạn ấy không tỏ vẻ gì quan tâm, vẫn chăm chỉ học thôi.
Bách Điệp hỏi thêm:
− Bạn có quen với Quế Lâm không?
− Mình cũng có nói chuyện với Quế Lâm một hai lần gì đó. Cô ấy rất hiền.
Nghe Hồng Loan khen như vậy, Bách Điệp càng nóng mũi hơn:
− Hình như bạn cũng thích cô ấy lắm phải không? Thật uổng công mình cứ nghĩ bạn là người bạn tốt và hiểu mình nhất.
Hồng Loan tỏ vẻ hối hận trước lời trách móc của Bách Điệp. Cô nói:
− Chớ bạn muốn mình phải làm sao đây. Mình chỉ có một người bạn thân là bạn thôi mà Bách Điệp.
Bách Điệp như hài lòng khi thấy vẻ hối hận của Hồng Loan. Cô bày vẽ:
− Mình muốn tạo ra một sự hiểu lầm nào đó giữa Hoài Bảo và Quế Lâm để Hoài Bảo bất mãn với cô ấy.
Thoáng suy tính rồi Hồng Loan ngần ngừ nói:
− Mình sẽ giúp bạn. Đang có một dịp tốt sắp đến đấy, không biết bạn có muốn không.
Bách Điệp nôn nao:
− Bạn nói ra nghe thử xem. Nếu không được thì thôi, có gì mà bạn phải ngại.
Nghe bạn thúc giục, Hồng Loan nói luôn:
− Sắp đến ngày hai mươi tháng mười một, nhà trường có tổ chức cho các sinh viên đi Vũng Tàu chơi, vừa để kỷ niệm ngày nhà giáo vừa tổ chức cho sinh viên giải trí. Mình chắc là hôm đó sẽ có thầy Chí Văn và Quế Lâm.
Với nét mặt lo lắng, Bách Điệp phân vân hỏi:
− Mình sợ anh Bảo sẽ không cho Quế Lâm đi đâu.
Hồng Loan nói chắc nịch:
− Mình chắc chắn là Quế Lâm sẽ đi chuyến này, bởi vì Quế Lâm không thể vắng mặt trong những dịp sinh hoạt tập thể được.
Bách Điệp hỏi tới:
− Còn thầy Chí Văn?
Hồng Loan thông thạo:
− Thầy Văn lại càng không thể vắng mặt.
Nghe qua, gương mặt Bách Điệp đầy vẻ hân hoan:
− Còn bạn, bạn có đi được không?
Hồng Loan hơi sượng nhưng rồi cũng nói thật:
− Chắc mình phải năn nỉ lớp trưởng giảm cho khoản tiền đóng thì mới được đi.
Bách Điệp ra vẻ:
− Vậy bạn còn ngại ngùng gì nữa! Cần bao nhiêu tiền bạn cứ nói, mình đóng cho. Miễn sao ra ngoài đó bạn chụp cho mình mấy tấm hình có thầy Văn và Quế Lâm trong đó là được rồi.
Hồng Loan búng tay thật kêu:
− Chuyện đó thì có khó khăn gì đâu. Mình chỉ cần ngồi ở một nơi kín đáo rồi theo dõi hai người đó là chụp thoải mái thôi.
Như sợ không chắc ăn lắm, Bách Điệp đề nghị:
− Hay là ra ngoài đó, bạn cứ tìm đại một ông thợ chụp hình nào đó nhờ ông chụp cho chắc ăn.
Có vẻ suy nghĩ hồi lâu rồi Hồng Loan lắc đầu:
− Mình thấy như vậy không tiện lắm đâu, đổ bể ra thì tiêu luôn. Cứ để mình chụp là được rồi. – Rồi như tự khen mình, Hồng Loan nói – Bạn đừng quên mình cũng là một tay chụp ảnh có hạng chứ không phải vừa đâu.
Thấy cũng vững tin, Bách Điệp dặn dò thêm:
− Bạn phải giấu kín chuyện này không được để cho ai biết nhé!
Ra vẻ sành đời, Hồng Loan đáp nhanh:
− Mình biết mà.
Giờ thì Bách Điệp đã hoàn toàn hài lòng với kế hoạch vừa sắp đặt. Chợt nhớ ra, cô hỏi tiếp:
− Chụp xong bạn giữ máy cẩn thận nhé, để về đây bạn và mình cùng đi rửa ảnh.
Hồng Loan gật đầu:
− Dĩ nhiên là để về đây rửa rồi. Mình chỉ nghĩ một điều là phải chụp càng nhiều càng tốt thôi.
Thắc mắc không biết Bách Điệp làm gì với những tấm ảnh đó, Hồng Loan hỏi thêm:
− Rồi bạn sẽ làm gì với những tấm ảnh đó?
Bách Điệp không giấu được nụ cười đắc ý:
− Mình sẽ gởi chúng cho Hoài Bảo theo địa chỉ công ty anh ta. Nếu thấy thích, mình sẽ cho đăng báo luôn. Mình muốn coi gương mặt của mẹ Hoài Bảo lúc đó khi thấy hình con dâu mình và người đàn ông khác.
Như cảm thấy quá đáng, Hồng Loan khuyên:
− Mình nghĩ chỉ cần gởi cho Hoài Bảo là đủ rồi. Nếu mình đăng lên báo thì có phần hơi quá đáng. Và mình cũng chẳng an tâm mấy, vì Hoài Bảo sẽ không khó khăn gì tìm ra người đăng tin, như thế mọi chuyện sẽ đổ bể ngay Bách Điệp ạ.
Bách Điệp gật gù:
− Ừ, bạn nói cũng có lý. Bạn cố gắng thành công đi, khi có hình rồi thì hẵng tính.
Với gương mặt đầy vẻ thỏa mãn, Bách Điệp bước lại cầm cọc tiền trên tay, cô rút ra một xấp đưa cho Hồng Loan:
− Bạn cầm đỡ năm triệu mà dùng. Bao giờ thiếu, mình sẽ đưa thêm.
Hồng Loan cầm lấy rất tự nhiên, kèm theo câu nói:
− Bạn cứ yên tâm đi, mình sẽ cố gắng hết sức! Mọi chuyện rồi sẽ như bạn muốn thôi.
Nhìn chiếc xe lăn nằm ở góc phòng, Hồng Loan gợi ý:
− Hôm nay bạn cho dọn chiếc xe này là vừa rồi, đỡ phải nhìn thấy nó lại càng thêm chướng mắt.
Gương mặt Bách Điệp hằn lên vẻ căm hận:
− Chút nữa mình sẽ dọn tất.
Nhưng rồi Bách Điệp hỏi Hồng Loan bằng một giọng lo lắng:
− Nếu lỡ anh Bảo có đến đột xuất thì mình biết tính sao đây hở Loan?
Hồng Loan chỉ bảo:
− Thì bạn cứ nói là bạn đang điều trị và đã bắt đầu có tiến triển tốt.
Bách Điệp vỗ đầu mình rồi tự trách:
− Chuyện đơn giản như vậy mà mình cũng không nghĩ ra, thật là tệ!
Chợt nhớ ra cả hai chưa ăn gì, Bách Điệp rủ rê:
− Đi kiếm chút gì ăn cho bao tử nó làm việc chứ Hồng Loan. Đã hơn một giờ trưa rồi.
Hồng Loan cũng nghe bụng đói cồn cào, cô đáp:
− Ừ thì đi! Mình cũng thấy đói lắm rồi.
Quế Lâm đang sắp xếp cho quần áo và đồ dùng cá nhân vào túi du lịch thì thấy Hoài Bảo đi vào. Anh tự nhiên ngồi xuống giường của Quế Lâm, miệng hỏi:
− Em định đi đâu vậy?
Từ đêm ngoài Vũng Tàu về cho đến nay, Quế Lâm thường tìm cách tránh mặt Hoài Bảo, bởi những chuyện đã xảy ra khiến cô cảm thấy thật ngại ngùng và khó xử khi gặp anh. Riêng Hoài Bảo, anh cư xử như một người chồng mẫu mực, mỗi chiều tan sở đều về nhà ăn cơm cùng cô, lo lắng, chăm sóc cô, mua những món quà tặng cô. Dường như anh muốn cho cô thấy sự quan tâm của anh dành cho cô, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
Để trả lời anh, Quế Lâm mỉm cười:
− Em định sắp xếp đồ đạc xong mới xuống nói với anh. Em định ngày mai đi Vũng Tàu, nhân dịp “Ngày nhà giáo” ấy mà.
Hoài Bảo có vẻ suy nghĩ, rồi anh thận trọng hỏi thêm:
− Đi về trong ngày hả Quế Lâm?
Quế Lâm ngẩng đầu lên nói:
− Dạ không! Phải ở lại ngủ qua đêm chứ.
Hoài Bảo có vẻ lo lắng, anh hỏi vội:
− Em thấy thế có tiện hay không? Hay là để ngày mai anh đi cùng với em.
Quế Lâm khẽ cười:
− Em lớn rồi mà. Vả lại, ở xa nhà chỉ một đêm thôi, chắc cũng không có chuyện gì đâu. Chuyến đi này là do nhà trường tổ chức mà, em nghĩ chắc là an toàn lắm.
Hoài Bảo gật đầu:
− Nếu được như vậy thì anh mới thấy yên tâm.
Rồi anh nhắc nhở:
− Em nhớ đem theo thuốc cảm và chai dầu nhé, lỡ có bệnh thì có mà dùng ngay!
Quế Lâm mỉm cười vẻ biết lỗi:
− Anh nhắc em mới nhớ, nếu không chắc là em đã quên mất.
Như một người chồng thật sự lo cho vợ, Hoài Bảo nhắc thêm:
− Em nhớ mang theo áo tắm nữa nhé!
− Dạ, có chứ. Em mang theo cái áo tắm mà anh đã mua cho em hôm nọ.
Hoài Bảo gật gù đồng ý:
− Ừ, chiếc áo đó em mặc trông đẹp lắm.
Rồi anh nói thêm:
− Em nhớ đừng tắm buổi trưa nắng nhé, nắng sẽ làm em bị lột da đó.
Quế Lâm ngoan ngoãn đáp:
− Vâng, em biết rồi.
Hoài Bảo hỏi thêm, vẻ ân cần:
− Chuyến đi này chắc là chia tay nhau ra trường luôn phải không Quế Lâm?
Quế Lâm gật đầu:
− Dạ, em đoán là thế.
Biết ngày mai cô đi, tự dưng Hoài Bảo cảm thấy buồn buồn. Anh muốn ở lại nói chuyện thêm một chút với cô nên hỏi tiếp về những dự định trong tương lai:
− Ra trường rồi, em sẽ về công ty làm việc chung với anh chứ?
Quế Lâm hỏi như dọ ý:
− Thế anh có muốn nhận em vào không?
Hoài Bảo cười cười đáp:
− Anh không nhận em thì biết nhận ai bây giờ. Nếu không nhận em sẽ là một sai lầm lớn của anh.
Quế Lâm cảm thấy cởi mở hơn, cô đùa:
− Anh làm như em là một người tài giỏi lắm vậy.
Hoài Bảo nhấn giọng:
− Em thì không tài giỏi gì lắm, nhưng anh tin là em sẽ là người rất được việc.
Nói dứt câu, bỗng anh bỏ đi ra ngoài rồi trở lại rất nhanh với một gói nhỏ trên tay. Hoài Bảo trao gói nhỏ ấy cho Quế Lâm, nói:
− Em đem theo để chi tiêu.
Biết là Hoài Bảo đưa tiền cho mình, Quế Lâm vội từ chối:
− Em vẫn còn tiền đây, anh cất đi.
Vừa nói, cô vừa đẩy gói giấy lại vào tay Hoài Bảo. Thấy vậy, anh tỏ vẻ khó chịu:
− Nghe lời anh, mang tiền theo đi, rồi nhớ mua quà về cho anh!
Rồi không đợi cô từ chối, anh bỏ luôn gói tiền vào túi du lịch của Quế Lâm, miệng dặn dò thêm:
− Tối, em đừng đi dạo dọc theo bãi biển nhé, đi một mình nhiều khi nguy hiểm lắm đấy.
Những lúc như thế này, Quế Lâm mới cảm thấy được sự quan tâm, lo lắng của anh dành cho cô, điều này làm cô thấy rất ấm áp, bao nhiêu đau khổ ngày xưa dường như đã không còn nữa. Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc và tự hứa sẽ cố hết sức để giữ nó bền lâu mãi.
Chợt nhớ mình đã làm sẵn một số thức ăn để dành cho anh, cô căn dặn:
− Em đã kho cho anh một nồi thịt kho nước dừa, có đủ ăn trong hai ngày và mấy trái khổ qua em đã hầm sẵn. Khi ăn anh chỉ cần bật bếp hâm lại cho nóng là được rồi. Còn rau cải, dưa leo, em đã rửa sạch, để ở ngăn dưới cùng trong tủ lạnh, khi nào ăn anh không cần phải làm gì hết.
Nghe Quế Lâm căn dặn như thế, Hoài Bảo ngạc nhiên hỏi lại cô:
− Em kho thịt và nấu canh hồi nào vậy, sao anh không biết?
Quế Lâm cười:
− Thì lúc trưa, hình như lúc đó anh đang ngủ.
Hoài Bảo càng quan tâm cô hơn:
− Em cần gì phải làm cho cực nhọc vậy chớ. Chỉ có hai ngày thôi, anh ăn cơm tiệm hoặc sang mẹ ăn cũng tiện vậy. Em nấu nướng cả buổi trưa không được ngủ rồi, giờ còn thức khuya quá làm sao chịu nổi.
Vừa nhìn đồng hồ trên tường, Quế Lâm vừa chống chế:
− Mới có mười giờ thôi mà, đâu có khuya gì mấy đâu anh.
Thấy Quế Lâm đã soạn đồ đạc xong, Hoài Bảo hỏi thêm cô:
− Ngày mai, mấy giờ em đi?
Quế Lâm bỏ chiếc lược, vật dụng sau cùng cần chuẩn bị vào túi xách rồi trả lời:
− Dạ, bốn giờ sáng.
Nghe xong, Hoài Bảo quyết định ngay:
− Để sáng mai anh đưa em đi nhé. Mọi người tập trung ở đâu vậy Quế Lâm?
Cũng muốn được Hoài Bảo đưa cô đi lắm, vừa an toàn vừa khỏi phải gửi xe trong trường. Nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai anh còn phải đi làm, muốn giữ sức khỏe cho anh nên Quế Lâm vội từ chối:
− Thôi khỏi đi anh Bảo à. Ngày mai anh còn phải đi làm nữa, thức sớm quá đưa em đi thì không tốt cho sức khỏe của anh. Để em đi một mình rồi gửi xe trong trường cũng được.
Hoài Bảo lắc đầu:
− Bốn giờ sáng trời còn tối lắm, để em đi một mình anh không an tâm đâu. Nghe lời anh đi, đừng bướng bỉnh nữa!
Nói câu này, ánh mắt anh nhìn Quế Lâm có vẻ là lạ. Dường như trong lòng còn muốn nói gì thêm, nhưng rồi anh lại đứng lên:
− Em ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá không tốt đâu – Rồi anh dặn thêm – Nếu bốn giờ mà em chưa thức, anh sẽ qua đánh thức em dậy đấy nhé.
Quế Lâm không biết nói gì hơn, cô đành đứng nhìn theo dáng anh, ánh mắt trầm tư. Không biết anh có nhìn thấy, có hiểu rằng lòng cô hiện đang xao động hay không?
− Hắn vừa mới ra về.
Thấy vẻ mặt Bách Điệp, Hồng Loan quan tâm hỏi:
− Có chuyện gì à?
Đưa tay chỉ túi tiền trên bàn, Bách Điệp rít qua kẽ răng:
− Hắn ta nói với số tiền này, hắn mong mình sẽ chữa trị hết cho đôi chân, và đừng làm phiền đến hắn nữa, bởi vì mình và hắn không thể sống chung với nhau được.
Nhìn cọc tiền, Hồng Loan đoán:
− Anh Bảo đưa cho mày năm mươi triệu à?
Bách Điệp tỏ ra chẳng hề quan tâm:
− Mình cũng không để ý xem là bao nhiêu nữa. Mình cảm thấy buồn chán lắm, Hồng Loan ạ. Bạn hãy nghĩ cách giúp mình đi.
Hồng Loan nhận xét:
− Ảnh cư xử với Bách Điệp như vậy cũng trọn tình trọn nghĩa lắm rồi, bởi vì ảnh chưa hề lợi dụng bạn mà. Chuyện tình cảm thời buổi bây giờ, quen nhau yêu nhau rồi chia tay là chuyện bình thường thôi mà. Vả lại, bạn cũng đâu có mất mát gì đâu.
Bách Điệp nhăn nhó:
− Nhưng mà mình không chịu nổi cảm giác khó chịu khi thấy Quế Lâm sánh bước bên anh Bảo. Đã từ lâu mình quen thấy anh Bảo là của mình rồi, kể từ khi còn học chung bên Úc lận.
Nhớ lại những ngày học chung, Bách Điệp kể tiếp:
− Trong lớp có không biết bao nhiêu người để ý đến mình nhưng mình không thích ai hết, mình chỉ thích anh Bảo mà thôi bởi tính hiền lành, chăm chỉ và nghiêm túc của anh ấy. Hồi đó… là do mình chủ động đến làm quen với ảnh.
Hồng Loan như chia xẻ những cảm nghĩ của bạn, cô hỏi:
− Vậy là từ khi ở bên Úc, anh Bảo chỉ quen với một mình bạn thôi à?
Bách Điệp gật đầu:
− Anh Bảo rất đứng đắn, nghiêm túc trong chuyện tình yêu, bởi vậy mình rất tin tưởng ảnh. Chẳng ngờ bây giờ chuyện của mình lại ra nông nỗi này.
Nhớ đến chuyện Hồng Loan đang học chung trường với Quế Lâm, mắt Bách Điệp ánh lên niềm hy vọng, cô nói:
− Hôm đó mình gọi điện thoại cho bạn nhưng bạn không có ở nhà.
Hồng Loan suy nghĩ hỏi:
− Có chuyện gì quan trọng không?
Bách Điệp vào thẳng vấn đề:
− Hình như bạn đang học chung trường với Quế Lâm, phải không?
Hồng Loan gật đầu:
− Quế Lâm là một sinh viên ngoan hiền, các thầy cô đều quý – Sực nhớ, Hồng Loan thích thú nói tiếp – Hình như thầy Chí Văn, một ông thầy của mình rất thích Quế Lâm.
Bách Điệp nôn nóng hơn:
− Bạn thấy Quế Lâm thế nào?
Suy nghĩ một chút, Hồng Loan đáp:
− Bạn ấy không tỏ vẻ gì quan tâm, vẫn chăm chỉ học thôi.
Bách Điệp hỏi thêm:
− Bạn có quen với Quế Lâm không?
− Mình cũng có nói chuyện với Quế Lâm một hai lần gì đó. Cô ấy rất hiền.
Nghe Hồng Loan khen như vậy, Bách Điệp càng nóng mũi hơn:
− Hình như bạn cũng thích cô ấy lắm phải không? Thật uổng công mình cứ nghĩ bạn là người bạn tốt và hiểu mình nhất.
Hồng Loan tỏ vẻ hối hận trước lời trách móc của Bách Điệp. Cô nói:
− Chớ bạn muốn mình phải làm sao đây. Mình chỉ có một người bạn thân là bạn thôi mà Bách Điệp.
Bách Điệp như hài lòng khi thấy vẻ hối hận của Hồng Loan. Cô bày vẽ:
− Mình muốn tạo ra một sự hiểu lầm nào đó giữa Hoài Bảo và Quế Lâm để Hoài Bảo bất mãn với cô ấy.
Thoáng suy tính rồi Hồng Loan ngần ngừ nói:
− Mình sẽ giúp bạn. Đang có một dịp tốt sắp đến đấy, không biết bạn có muốn không.
Bách Điệp nôn nao:
− Bạn nói ra nghe thử xem. Nếu không được thì thôi, có gì mà bạn phải ngại.
Nghe bạn thúc giục, Hồng Loan nói luôn:
− Sắp đến ngày hai mươi tháng mười một, nhà trường có tổ chức cho các sinh viên đi Vũng Tàu chơi, vừa để kỷ niệm ngày nhà giáo vừa tổ chức cho sinh viên giải trí. Mình chắc là hôm đó sẽ có thầy Chí Văn và Quế Lâm.
Với nét mặt lo lắng, Bách Điệp phân vân hỏi:
− Mình sợ anh Bảo sẽ không cho Quế Lâm đi đâu.
Hồng Loan nói chắc nịch:
− Mình chắc chắn là Quế Lâm sẽ đi chuyến này, bởi vì Quế Lâm không thể vắng mặt trong những dịp sinh hoạt tập thể được.
Bách Điệp hỏi tới:
− Còn thầy Chí Văn?
Hồng Loan thông thạo:
− Thầy Văn lại càng không thể vắng mặt.
Nghe qua, gương mặt Bách Điệp đầy vẻ hân hoan:
− Còn bạn, bạn có đi được không?
Hồng Loan hơi sượng nhưng rồi cũng nói thật:
− Chắc mình phải năn nỉ lớp trưởng giảm cho khoản tiền đóng thì mới được đi.
Bách Điệp ra vẻ:
− Vậy bạn còn ngại ngùng gì nữa! Cần bao nhiêu tiền bạn cứ nói, mình đóng cho. Miễn sao ra ngoài đó bạn chụp cho mình mấy tấm hình có thầy Văn và Quế Lâm trong đó là được rồi.
Hồng Loan búng tay thật kêu:
− Chuyện đó thì có khó khăn gì đâu. Mình chỉ cần ngồi ở một nơi kín đáo rồi theo dõi hai người đó là chụp thoải mái thôi.
Như sợ không chắc ăn lắm, Bách Điệp đề nghị:
− Hay là ra ngoài đó, bạn cứ tìm đại một ông thợ chụp hình nào đó nhờ ông chụp cho chắc ăn.
Có vẻ suy nghĩ hồi lâu rồi Hồng Loan lắc đầu:
− Mình thấy như vậy không tiện lắm đâu, đổ bể ra thì tiêu luôn. Cứ để mình chụp là được rồi. – Rồi như tự khen mình, Hồng Loan nói – Bạn đừng quên mình cũng là một tay chụp ảnh có hạng chứ không phải vừa đâu.
Thấy cũng vững tin, Bách Điệp dặn dò thêm:
− Bạn phải giấu kín chuyện này không được để cho ai biết nhé!
Ra vẻ sành đời, Hồng Loan đáp nhanh:
− Mình biết mà.
Giờ thì Bách Điệp đã hoàn toàn hài lòng với kế hoạch vừa sắp đặt. Chợt nhớ ra, cô hỏi tiếp:
− Chụp xong bạn giữ máy cẩn thận nhé, để về đây bạn và mình cùng đi rửa ảnh.
Hồng Loan gật đầu:
− Dĩ nhiên là để về đây rửa rồi. Mình chỉ nghĩ một điều là phải chụp càng nhiều càng tốt thôi.
Thắc mắc không biết Bách Điệp làm gì với những tấm ảnh đó, Hồng Loan hỏi thêm:
− Rồi bạn sẽ làm gì với những tấm ảnh đó?
Bách Điệp không giấu được nụ cười đắc ý:
− Mình sẽ gởi chúng cho Hoài Bảo theo địa chỉ công ty anh ta. Nếu thấy thích, mình sẽ cho đăng báo luôn. Mình muốn coi gương mặt của mẹ Hoài Bảo lúc đó khi thấy hình con dâu mình và người đàn ông khác.
Như cảm thấy quá đáng, Hồng Loan khuyên:
− Mình nghĩ chỉ cần gởi cho Hoài Bảo là đủ rồi. Nếu mình đăng lên báo thì có phần hơi quá đáng. Và mình cũng chẳng an tâm mấy, vì Hoài Bảo sẽ không khó khăn gì tìm ra người đăng tin, như thế mọi chuyện sẽ đổ bể ngay Bách Điệp ạ.
Bách Điệp gật gù:
− Ừ, bạn nói cũng có lý. Bạn cố gắng thành công đi, khi có hình rồi thì hẵng tính.
Với gương mặt đầy vẻ thỏa mãn, Bách Điệp bước lại cầm cọc tiền trên tay, cô rút ra một xấp đưa cho Hồng Loan:
− Bạn cầm đỡ năm triệu mà dùng. Bao giờ thiếu, mình sẽ đưa thêm.
Hồng Loan cầm lấy rất tự nhiên, kèm theo câu nói:
− Bạn cứ yên tâm đi, mình sẽ cố gắng hết sức! Mọi chuyện rồi sẽ như bạn muốn thôi.
Nhìn chiếc xe lăn nằm ở góc phòng, Hồng Loan gợi ý:
− Hôm nay bạn cho dọn chiếc xe này là vừa rồi, đỡ phải nhìn thấy nó lại càng thêm chướng mắt.
Gương mặt Bách Điệp hằn lên vẻ căm hận:
− Chút nữa mình sẽ dọn tất.
Nhưng rồi Bách Điệp hỏi Hồng Loan bằng một giọng lo lắng:
− Nếu lỡ anh Bảo có đến đột xuất thì mình biết tính sao đây hở Loan?
Hồng Loan chỉ bảo:
− Thì bạn cứ nói là bạn đang điều trị và đã bắt đầu có tiến triển tốt.
Bách Điệp vỗ đầu mình rồi tự trách:
− Chuyện đơn giản như vậy mà mình cũng không nghĩ ra, thật là tệ!
Chợt nhớ ra cả hai chưa ăn gì, Bách Điệp rủ rê:
− Đi kiếm chút gì ăn cho bao tử nó làm việc chứ Hồng Loan. Đã hơn một giờ trưa rồi.
Hồng Loan cũng nghe bụng đói cồn cào, cô đáp:
− Ừ thì đi! Mình cũng thấy đói lắm rồi.
Quế Lâm đang sắp xếp cho quần áo và đồ dùng cá nhân vào túi du lịch thì thấy Hoài Bảo đi vào. Anh tự nhiên ngồi xuống giường của Quế Lâm, miệng hỏi:
− Em định đi đâu vậy?
Từ đêm ngoài Vũng Tàu về cho đến nay, Quế Lâm thường tìm cách tránh mặt Hoài Bảo, bởi những chuyện đã xảy ra khiến cô cảm thấy thật ngại ngùng và khó xử khi gặp anh. Riêng Hoài Bảo, anh cư xử như một người chồng mẫu mực, mỗi chiều tan sở đều về nhà ăn cơm cùng cô, lo lắng, chăm sóc cô, mua những món quà tặng cô. Dường như anh muốn cho cô thấy sự quan tâm của anh dành cho cô, cứ như là không có chuyện gì xảy ra vậy.
Để trả lời anh, Quế Lâm mỉm cười:
− Em định sắp xếp đồ đạc xong mới xuống nói với anh. Em định ngày mai đi Vũng Tàu, nhân dịp “Ngày nhà giáo” ấy mà.
Hoài Bảo có vẻ suy nghĩ, rồi anh thận trọng hỏi thêm:
− Đi về trong ngày hả Quế Lâm?
Quế Lâm ngẩng đầu lên nói:
− Dạ không! Phải ở lại ngủ qua đêm chứ.
Hoài Bảo có vẻ lo lắng, anh hỏi vội:
− Em thấy thế có tiện hay không? Hay là để ngày mai anh đi cùng với em.
Quế Lâm khẽ cười:
− Em lớn rồi mà. Vả lại, ở xa nhà chỉ một đêm thôi, chắc cũng không có chuyện gì đâu. Chuyến đi này là do nhà trường tổ chức mà, em nghĩ chắc là an toàn lắm.
Hoài Bảo gật đầu:
− Nếu được như vậy thì anh mới thấy yên tâm.
Rồi anh nhắc nhở:
− Em nhớ đem theo thuốc cảm và chai dầu nhé, lỡ có bệnh thì có mà dùng ngay!
Quế Lâm mỉm cười vẻ biết lỗi:
− Anh nhắc em mới nhớ, nếu không chắc là em đã quên mất.
Như một người chồng thật sự lo cho vợ, Hoài Bảo nhắc thêm:
− Em nhớ mang theo áo tắm nữa nhé!
− Dạ, có chứ. Em mang theo cái áo tắm mà anh đã mua cho em hôm nọ.
Hoài Bảo gật gù đồng ý:
− Ừ, chiếc áo đó em mặc trông đẹp lắm.
Rồi anh nói thêm:
− Em nhớ đừng tắm buổi trưa nắng nhé, nắng sẽ làm em bị lột da đó.
Quế Lâm ngoan ngoãn đáp:
− Vâng, em biết rồi.
Hoài Bảo hỏi thêm, vẻ ân cần:
− Chuyến đi này chắc là chia tay nhau ra trường luôn phải không Quế Lâm?
Quế Lâm gật đầu:
− Dạ, em đoán là thế.
Biết ngày mai cô đi, tự dưng Hoài Bảo cảm thấy buồn buồn. Anh muốn ở lại nói chuyện thêm một chút với cô nên hỏi tiếp về những dự định trong tương lai:
− Ra trường rồi, em sẽ về công ty làm việc chung với anh chứ?
Quế Lâm hỏi như dọ ý:
− Thế anh có muốn nhận em vào không?
Hoài Bảo cười cười đáp:
− Anh không nhận em thì biết nhận ai bây giờ. Nếu không nhận em sẽ là một sai lầm lớn của anh.
Quế Lâm cảm thấy cởi mở hơn, cô đùa:
− Anh làm như em là một người tài giỏi lắm vậy.
Hoài Bảo nhấn giọng:
− Em thì không tài giỏi gì lắm, nhưng anh tin là em sẽ là người rất được việc.
Nói dứt câu, bỗng anh bỏ đi ra ngoài rồi trở lại rất nhanh với một gói nhỏ trên tay. Hoài Bảo trao gói nhỏ ấy cho Quế Lâm, nói:
− Em đem theo để chi tiêu.
Biết là Hoài Bảo đưa tiền cho mình, Quế Lâm vội từ chối:
− Em vẫn còn tiền đây, anh cất đi.
Vừa nói, cô vừa đẩy gói giấy lại vào tay Hoài Bảo. Thấy vậy, anh tỏ vẻ khó chịu:
− Nghe lời anh, mang tiền theo đi, rồi nhớ mua quà về cho anh!
Rồi không đợi cô từ chối, anh bỏ luôn gói tiền vào túi du lịch của Quế Lâm, miệng dặn dò thêm:
− Tối, em đừng đi dạo dọc theo bãi biển nhé, đi một mình nhiều khi nguy hiểm lắm đấy.
Những lúc như thế này, Quế Lâm mới cảm thấy được sự quan tâm, lo lắng của anh dành cho cô, điều này làm cô thấy rất ấm áp, bao nhiêu đau khổ ngày xưa dường như đã không còn nữa. Cô cảm thấy mình rất hạnh phúc và tự hứa sẽ cố hết sức để giữ nó bền lâu mãi.
Chợt nhớ mình đã làm sẵn một số thức ăn để dành cho anh, cô căn dặn:
− Em đã kho cho anh một nồi thịt kho nước dừa, có đủ ăn trong hai ngày và mấy trái khổ qua em đã hầm sẵn. Khi ăn anh chỉ cần bật bếp hâm lại cho nóng là được rồi. Còn rau cải, dưa leo, em đã rửa sạch, để ở ngăn dưới cùng trong tủ lạnh, khi nào ăn anh không cần phải làm gì hết.
Nghe Quế Lâm căn dặn như thế, Hoài Bảo ngạc nhiên hỏi lại cô:
− Em kho thịt và nấu canh hồi nào vậy, sao anh không biết?
Quế Lâm cười:
− Thì lúc trưa, hình như lúc đó anh đang ngủ.
Hoài Bảo càng quan tâm cô hơn:
− Em cần gì phải làm cho cực nhọc vậy chớ. Chỉ có hai ngày thôi, anh ăn cơm tiệm hoặc sang mẹ ăn cũng tiện vậy. Em nấu nướng cả buổi trưa không được ngủ rồi, giờ còn thức khuya quá làm sao chịu nổi.
Vừa nhìn đồng hồ trên tường, Quế Lâm vừa chống chế:
− Mới có mười giờ thôi mà, đâu có khuya gì mấy đâu anh.
Thấy Quế Lâm đã soạn đồ đạc xong, Hoài Bảo hỏi thêm cô:
− Ngày mai, mấy giờ em đi?
Quế Lâm bỏ chiếc lược, vật dụng sau cùng cần chuẩn bị vào túi xách rồi trả lời:
− Dạ, bốn giờ sáng.
Nghe xong, Hoài Bảo quyết định ngay:
− Để sáng mai anh đưa em đi nhé. Mọi người tập trung ở đâu vậy Quế Lâm?
Cũng muốn được Hoài Bảo đưa cô đi lắm, vừa an toàn vừa khỏi phải gửi xe trong trường. Nhưng nghĩ đến chuyện ngày mai anh còn phải đi làm, muốn giữ sức khỏe cho anh nên Quế Lâm vội từ chối:
− Thôi khỏi đi anh Bảo à. Ngày mai anh còn phải đi làm nữa, thức sớm quá đưa em đi thì không tốt cho sức khỏe của anh. Để em đi một mình rồi gửi xe trong trường cũng được.
Hoài Bảo lắc đầu:
− Bốn giờ sáng trời còn tối lắm, để em đi một mình anh không an tâm đâu. Nghe lời anh đi, đừng bướng bỉnh nữa!
Nói câu này, ánh mắt anh nhìn Quế Lâm có vẻ là lạ. Dường như trong lòng còn muốn nói gì thêm, nhưng rồi anh lại đứng lên:
− Em ngủ sớm đi, đừng thức khuya quá không tốt đâu – Rồi anh dặn thêm – Nếu bốn giờ mà em chưa thức, anh sẽ qua đánh thức em dậy đấy nhé.
Quế Lâm không biết nói gì hơn, cô đành đứng nhìn theo dáng anh, ánh mắt trầm tư. Không biết anh có nhìn thấy, có hiểu rằng lòng cô hiện đang xao động hay không?
/20
|