Đông Nhi tròn mắt nhìn người con gái xinh đẹp trước mặt. Đều là tiểu thư cùng một giàn với nhau mà cô và cô gái ấy khác nhau một trời một vực. Cô ngạc nhiên hết nhìn cô gái ấy lại quay sang nhìn Minh Vũ. Minh Vũ chẳng mấy ngạc nhiên đối với cô gái này, vì chẳng những là không quen biết mà anh và cô ấy còn thân thiết hơn nữa là đằng khác.
- Mộng Linh... Cô đến đây làm gì? - Minh Vũ hất mặt. Vô số câu hỏi cứ rối tung lên trong đầu anh. Rốt cuộc thì cô gái này, trong suốt thời gian qua đã ở đâu? Làm gì và sống như thế nào?
- Em... em muốn quay về với anh...
Bật cười một tiếng khinh bỉ nhất dành cho Mộng Linh. Minh Vũ nhếch môi, trợn mắt với người con gái đang đứng e dè trước mặt anh mà không tránh hỏi tức giận. Anh không hề biết rằng, gương mặt hồng hào vốn có của Đông Nhi đang dần trở nên trắng bệch.
- Cô còn tư cách đó sao? Chẳng phải cô đã nhận tiền của ông ấy để bỏ rơi tôi sao?
- Em sai rồi... nhưng... em không quên anh được... - Cô gái bật khóc, giọt nước mắt đầu tiên chạm xuống sàn nhà, long lanh như giọt sương nặng trịch của buổi đêm u tối.
- Mộng Linh... Tôi cho cô 30 giây để ra khỏi nhà tôi! - Khẽ lườm Mộng Linh một cái thật sắc bén, Minh Vũ nhấc bổng Đông Nhi đứng dậy rồi anh cũng đứng dậy theo. Bỏ mặc cho Mộng Linh đứng đó, Minh Vũ nắm tay Đông Nhi lôi đi. - À, đừng khóc nữa..... vì nước mắt của cô sẽ làm bẩn nhà tôi đấy!
Một nỗi mơ hồ dây tơ rễ má dậy lên trong con người Mộng Linh. Câu nói ấy... là câu nói phũ phàng nhất mà cô từng nghe khi ở bên Minh Vũ.
3 năm trước, Mộng Linh cô và Minh Vũ đã có một mối tình đẹp. Nhưng cô đã nhận một số tiền lớn của Đằng lão gia, bỏ ra nước ngoài sống và chấp nhận bỏ lại Minh Vũ.
Nhưng giờ đây, cô đã bất chấp tất cả để về đây và để gặp Minh Vũ. Nhưng cô chỉ nhận được những lời nói cay đắng đầy khinh khi từ Minh Vũ. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể buông tay Minh Vũ dễ dàng như thế được.
- Vậy còn cô ta, cô ta là ai?? Tại sao lại ở đây?? - Gạt nhanh mấy giọt nước mắt. Mộng Linh chạy theo Minh Vũ mà không một chút chần chừ, cô mạnh bạo giật bàn tay Đông Nhi ra khỏi tay Minh Vũ. Tất nhiên là cô vẫn chưa hề nghĩ tới hậu quả ghê gớm của hành động này.
Minh Vũ tuột mất bàn tay nhỏ nhắn của Đông Nhi thì trở nên tức giận, anh quay ngoắc lại Mộng Linh, trừng đôi mắt màu hổ phách nhìn cô. Đối với Mộng Linh bây giờ, thứ tình cảm ngày xưa trong Minh Vũ cũng chẳng còn, chỉ còn lại những hận thù, căm giận. Vì chính Mộng Linh cô đã làm cho anh trong thời gian đó trở nên thân tàn ma dại.
- Là ai thì cũng không phải chuyện của cô!! Ra khỏi nhà tôi ngay!!! - Minh Vũ quát lên. Mọi khi, anh đã kìm chế cảm xúc lại, nhưng hôm nay anh hoàn toàn bất lực. Bao nhiêu cảm xúc cứ ùa ra khi Mộng Linh đang đứng trước mặt anh.
Sợ sệt khiến Đông Nhi run lên. Cô chỉ dám lén nhìn Minh Vũ, vì anh bây giờ thật đáng sợ. Cánh tay cô đang bị Mộng Linh nắm chặt, kéo cô về phía sau. Và cô biết, Mộng Linh và Minh Vũ đang giáp mặt với nhau. Không ai nói Đông Nhi cô cũng biết họ là tình nhân cũ của. Bỗng dưng cô cảm thấy mình là một vật thừa thãi, đáng lẽ ra đã chưa tới lượt cô làm dâu nhà này.
- Mộng Linh... chị... làm ơn buông tay em ra!! - Đông Nhi ngọ nguậy cánh tay. Cô chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ai, kể cả Minh Vũ. Vì là ''vật thừa thãi'', cô nghĩ mình nên rút khỏi đây thì hơn. Hoặc nếu... Minh Vũ có còn yêu cô ta, Đông Nhi cô cũng sẽ tôn trọng quyết định ấy. - Em nghĩ mình nên... đi chỗ khác!!
Cánh tay dần được buông lõng, Mộng Linh nhíu mày nhìn Đông Nhi. Một người con gái thật biết điều và có thể cao thượng đến thế hay sao...?
Đông Nhi xoa xoa cổ tay bị bóp chặt, sau đó nhắm hướng cầu thang mà bước.
- Đứng yên đó, em không cần phải đi đâu cả!!! - Minh Vũ gằng giọng nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn Mộng Linh không rời. Nếu cần, anh sẽ nói sự thật cho Đông Nhi nghe. Nhưng anh biết, nếu để Đông Nhi một mình ngay lúc này, cô ấy cũng sẽ tủi thân mà khóc.
- À... em đi học bài. Anh cứ nói chuyện với chị ấy!! - Cố rặng một nụ cười gượng gạo không mấy tự nhiên, Đông Nhi bước đến lấy quyển vở của mình. Cô bẻ cuốn vở cho nó uốn éo trong tay mình, lòng lại chẳng muốn đi. Cô muốn biết sự thật, nhưng cũng chẳng thể ở lại.
- Tôi nói em đứng đó cho tôi!!! - Thanh âm của Minh Vũ như muốn hét lên, ngay cả cách xưng hô cũng được thay đổi. Đôi mắt màu hổ phách như rực lửa, muốn đốt cháy con người phụ bạc trước mặt. Bao nhiêu oán hận được dồn nén, khiến gương mặt tuấn tú của Minh Vũ tối sầm lại. - Bước ra khỏi nhà tôi ngay...!!!
Mộng Linh bất giác thụt lại vài bước vì Minh Vũ. Cô hốt hoảng lấy bàn tay mình ôm mặt. Lần đầu tiên... cô thấy Minh Vũ khác biệt như thế. Bước chân vội vàng chạy ra khỏi cửa, nước mắt cũng không ngừng rơi vì người cô yêu không còn yêu cô nữa.
Minh Vũ đứng nhìn theo Mộng Linh cho đến khi mất hút sau cánh cổng sắt to. Anh siết chặt nắm đấm. Cảm xúc của anh lúc này chưa hẳn là đau đớn, anh chỉ hận họ, hận cả ba anh đã đem tiền ra để trao đổi tình cảm với người khác.
Xoay gót chân, Minh Vũ bước về phía Đông Nhi. Cô đang ôm chặt cuốn vở trong tay, gương mặt lại cuối gằm dưới nền nhà. Minh Vũ đưa tay nâng cằm cô, hôn nhẹ lên cánh môi màu hồng đào rồi ôm cô thật chặt.
- Lên phòng... anh sẽ giúp em học bài!!
....
Hai tiếng đồng hồ trôi qua chậm chạp. Đông Nhi liên tục ngáp dài, trong khi Minh Vũ vẫn tỉnh táo giảng bài cho cô. Tỉ mỉ và cặn kẽ. Chốc chốc lại bị những cú đập bàn của Minh Vũ khiến Đông Nhi giật mình, làm lệch đi ngòi bút và một đường dài xuất hiện trong trang vở trắng tinh.
Là năm cuối cấp nên tất cả các học viên khối 12 đều tập trung vào ôn thi, Đông Nhi cô cũng không ngoại lệ. Vì vốn có sẵn sự thông minh mà trời ban cho, những môn tự nhiên đối với cô là dễ như húp cháo. Còn các môn xã hội thì hơi khó nhằn.
- Nghỉ!! - Minh Vũ đập nhẹ cái bàn nhỏ trong phòng mình, đứng dậy rồi leo lên giường nằm dài. Nhắm hờ đôi mắt vẻ mệt mỏi, anh khẽ thở dài.
- Minh Vũ... - Đông Nhi cũng đứng dậy theo. Cô từ từ bước về phía Minh Vũ, có hơi e dè một chút vì điều mà cô sắp hỏi có thể sẽ khiến cho Minh Vũ tức giận. - Thật ra... giữa anh và Mộng Linh... đã có chuyện gì?
- Sao lại hỏi đến chuyện này? - Minh Vũ ngồi bật dậy, anh nhíu mày nhìn Đông Nhi đang bước đến khiến cô phải khựng lại.
- Em chỉ muốn biết... tại sao anh và cô ấy lại xa nhau... Cô ấy có lẽ vẫn còn yêu anh!
- Anh không quan tâm!! Anh đã có vợ và không thích có thêm vợ bé!! - Minh Vũ trừng mắt nhìn Đông Nhi, nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi của cô, anh lại dịu xuống. Ngoắc ngón tay, anh ra hiệu cho cô. - Lại đây!
Đông Nhi trèo lên giường. Cái tình cũ của Minh Vũ vẫn còn đeo bám cô. Cô muốn biết tất cả, biết hết những gì có liên quan đến Minh Vũ, cho dù chuyện đó có liên quan đến Mafia cô vẫn muốn biết.
- Đừng bao giờ hỏi về chuyện này nữa, được chứ?
....
Sáng sớm tinh mơ, bao nhiêu ánh nắng của ngày mới rọi qua tấm rèm, sưởi ấm cả căn phòng. Đông Nhi khẽ cựa mình, cô nằm sấp, uể oải kéo tấm chăn dưới chân lên. Cô nheo đôi mắt tìm kiếm cái dáng quen thuộc nhưng không thấy. Lại nữa rồi, Minh Vũ lại đi làm từ rất sớm.
Hôm nay là chủ nhật mà!!
Nhưng như thế lại càng tốt cho cô. Cô có thể hiên ngang bước ra đường mà không sợ chồng Minh Vũ theo sau giám sát. Với tay lấy chiếc đồng hồ màu đen nhỏ bên cạnh giường ra xem. 7 giờ 30 phút. Và 8 giờ cô có cái hẹn.
Có lẽ đó là cái hẹn quan trọng nhất đối với cô. Không biết vì lý do gì, nhưng cô đã trông chờ vào cái hẹn này.
Bước xuống giường, tiện tay cô vò vò cái đầu. Đôi bàn chân xỏ vào đôi dép bông màu hồng dưới giường rồi lững thững đi vào phòng tắm.
Cô diện cho mình chiếc váy ngắn màu hồng phấn rất nhạt, nhìn thoáng qua cứ như nó là một màu trắng. Mái tóc màu hạt dẻ của cô được tết lại gọn gàng. Chỉnh tề đâu đó, cô mới ung dung bước ra khỏi nhà.
Điểm hẹn là một quán cà phê được thiết kế theo phong cách nhật bản. Tức là họ sẽ ngồi bệt dưới sàn nhà trên một tấm đệm. Tầng dưới của quán cà phê này lại là một nhà hàng. Nhìn thôi cũng đã thấy chỉ có người giàu có sang trọng mới đủ tư cách vào đây.
Chiếc BMW vừa dừng lại, Đông Nhi đã thấy trên tầng hai có một bàn tay đang vẫy cô. Không ai khác, là Mộng Linh.
Đông Nhi ngồi xuống một chiếc đệm. Sau đó nhìn thẳng vào Mộng Linh, chờ đợi chủ đề mà cũng chính là lý do Mộng Linh hẹn gặp cô ở đây.
Mộng Linh khoác lên mình chiếc váy nhung màu đỏ. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ toát lên cô là con người quý phái, sang trọng đến mức nào. Cô vẫn luôn cho rằng, tất cả bọn đàn ông trên đời đang rất ham muốn có được cô. Đi đến đâu, mọi người cũng đều nhìn cô với cặp mắt ngưỡng mộ hay mê mệt cô.
Đôi môi đỏ choét mấp máy định nói điều gì đó nhưng phải khựng lại. Cô ngạc nhiên ngước nhìn xung quanh quán cà phê. Đáng lẽ ra tất cả những ánh mắt ở đây đã phải tập trung vào cô, vậy mà họ nhìn đi đâu vậy?
Tất cả những ánh mắt ấy cùng nhìn về một hướng, cùng các lời xì xào và xuýt xoa, nhưng nó không dành cho cô, mà là dành cho người đang ngồi đối diện với cô.
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, làm rạng lên gương mặt của Đông Nhi. Một gương mặt mộc hoàn toàn, không hề có một chút phấn trang điểm, hay một chút son cho đôi môi thêm hồng. Chẳng bù với Đông Nhi cô, ở phía đối diện, người con gái ấy thể hiện cả một sự kiêu sa, lộng lẫy của một cô tiểu thư. Nhưng một chút phấn son trên mặt đã làm cô kém tươi.
Mộng Linh tức anh ách. Chưa bao giờ cô lâm vào tình thế như thế này. Tất cả được cô kìm xuống, từ tốn hớp một ngụm trà để thanh lọc lại cổ họng, cô cất tiếng:
- Cô là gì của Minh Vũ?
- Vợ... - Trả lời ngắn gọn, Đông Nhi cũng nâng tách cà phê uống một ngụm nhỏ. Nuốt nó xuống cổ họng làm người cô cũng từ từ ấm lên, sau đó cô nở nụ cười thân thiện.
- Vậy... tôi muốn cô rời xa Minh Vũ cho tôi! - Mộng Linh gằng giọng.
- Xin lỗi, nhưng khi Minh Vũ chưa ra lệnh, em sẽ không đi đâu cả!
- Cô dám....! - Nhỏm người dậy, Mộng Linh đưa cao cánh tay định cho một cú trời giáng ngay vào gương mặt hớp hồn ấy thì bị Đông Nhi cản lại băng giọng nói trong trẻo.
Cô vẫn ngồi im. Không có gì là sợ hãi cả, Đông Nhi ngước mặt nhìn Mộng Linh, khóe môi vẫn còn nở nụ cười hết sức hiền từ và đẹp.
- Chị nghĩ thế nào nếu Minh Vũ biết được dấu tay trên mặt em là của chị?!
Cánh tay từ từ hạ xuống. Mộng Linh hít lấy một hơi thật sâu, tiếp tục cố gắng kìm nén tất cả vào trong. ''Không thể vì con nhỏ này mà làm mất hình tượng ở đây được!!!''
- Chị... là người yêu cũ của Minh Vũ?
- Thì sao? - Mộng Linh nghênh mặt sau khi uống một ngụm cà phê nóng. Cô đang dần trở nên khó chịu, càng lúc càng phục người ngồi đối diện bởi sự thông minh, lanh lợi.
- Vậy tại sao...?
Cơ thể Mộng Linh bắt đầu mềm nhũn ra khi có người đụng chạm vào cái nỗi đau quá khứ của cô. Mà cái nỗi đau ấy lại do chính cô gây ra. Cô lại thấy nhói, bần thần ngồi bệt xuống cái đệm êm, thật khó chịu khi cô biết việc ấy là sai mà cô vẫn làm. Mộng Linh bật khóc:
- Tôi đã nhận tiền của ba anh ấy để ra nước ngoài sống... Tôi đã quay lưng lại với Minh Vũ...!!
Trong khi Mộng Linh đang ôm mặt khóc nức nở, Đông Nhi chỉ khẽ nhíu mày nhìn cô rồi hí hoáy viết gì đó vào tờ giấy note trên bàn. Đông Nhi đặt nó dưới tách cà phê của mình rồi đứng dậy bỏ về.
- Mộng Linh... Cô đến đây làm gì? - Minh Vũ hất mặt. Vô số câu hỏi cứ rối tung lên trong đầu anh. Rốt cuộc thì cô gái này, trong suốt thời gian qua đã ở đâu? Làm gì và sống như thế nào?
- Em... em muốn quay về với anh...
Bật cười một tiếng khinh bỉ nhất dành cho Mộng Linh. Minh Vũ nhếch môi, trợn mắt với người con gái đang đứng e dè trước mặt anh mà không tránh hỏi tức giận. Anh không hề biết rằng, gương mặt hồng hào vốn có của Đông Nhi đang dần trở nên trắng bệch.
- Cô còn tư cách đó sao? Chẳng phải cô đã nhận tiền của ông ấy để bỏ rơi tôi sao?
- Em sai rồi... nhưng... em không quên anh được... - Cô gái bật khóc, giọt nước mắt đầu tiên chạm xuống sàn nhà, long lanh như giọt sương nặng trịch của buổi đêm u tối.
- Mộng Linh... Tôi cho cô 30 giây để ra khỏi nhà tôi! - Khẽ lườm Mộng Linh một cái thật sắc bén, Minh Vũ nhấc bổng Đông Nhi đứng dậy rồi anh cũng đứng dậy theo. Bỏ mặc cho Mộng Linh đứng đó, Minh Vũ nắm tay Đông Nhi lôi đi. - À, đừng khóc nữa..... vì nước mắt của cô sẽ làm bẩn nhà tôi đấy!
Một nỗi mơ hồ dây tơ rễ má dậy lên trong con người Mộng Linh. Câu nói ấy... là câu nói phũ phàng nhất mà cô từng nghe khi ở bên Minh Vũ.
3 năm trước, Mộng Linh cô và Minh Vũ đã có một mối tình đẹp. Nhưng cô đã nhận một số tiền lớn của Đằng lão gia, bỏ ra nước ngoài sống và chấp nhận bỏ lại Minh Vũ.
Nhưng giờ đây, cô đã bất chấp tất cả để về đây và để gặp Minh Vũ. Nhưng cô chỉ nhận được những lời nói cay đắng đầy khinh khi từ Minh Vũ. Dù thế nào đi nữa, cô cũng không thể buông tay Minh Vũ dễ dàng như thế được.
- Vậy còn cô ta, cô ta là ai?? Tại sao lại ở đây?? - Gạt nhanh mấy giọt nước mắt. Mộng Linh chạy theo Minh Vũ mà không một chút chần chừ, cô mạnh bạo giật bàn tay Đông Nhi ra khỏi tay Minh Vũ. Tất nhiên là cô vẫn chưa hề nghĩ tới hậu quả ghê gớm của hành động này.
Minh Vũ tuột mất bàn tay nhỏ nhắn của Đông Nhi thì trở nên tức giận, anh quay ngoắc lại Mộng Linh, trừng đôi mắt màu hổ phách nhìn cô. Đối với Mộng Linh bây giờ, thứ tình cảm ngày xưa trong Minh Vũ cũng chẳng còn, chỉ còn lại những hận thù, căm giận. Vì chính Mộng Linh cô đã làm cho anh trong thời gian đó trở nên thân tàn ma dại.
- Là ai thì cũng không phải chuyện của cô!! Ra khỏi nhà tôi ngay!!! - Minh Vũ quát lên. Mọi khi, anh đã kìm chế cảm xúc lại, nhưng hôm nay anh hoàn toàn bất lực. Bao nhiêu cảm xúc cứ ùa ra khi Mộng Linh đang đứng trước mặt anh.
Sợ sệt khiến Đông Nhi run lên. Cô chỉ dám lén nhìn Minh Vũ, vì anh bây giờ thật đáng sợ. Cánh tay cô đang bị Mộng Linh nắm chặt, kéo cô về phía sau. Và cô biết, Mộng Linh và Minh Vũ đang giáp mặt với nhau. Không ai nói Đông Nhi cô cũng biết họ là tình nhân cũ của. Bỗng dưng cô cảm thấy mình là một vật thừa thãi, đáng lẽ ra đã chưa tới lượt cô làm dâu nhà này.
- Mộng Linh... chị... làm ơn buông tay em ra!! - Đông Nhi ngọ nguậy cánh tay. Cô chẳng dám nhìn thẳng vào mắt ai, kể cả Minh Vũ. Vì là ''vật thừa thãi'', cô nghĩ mình nên rút khỏi đây thì hơn. Hoặc nếu... Minh Vũ có còn yêu cô ta, Đông Nhi cô cũng sẽ tôn trọng quyết định ấy. - Em nghĩ mình nên... đi chỗ khác!!
Cánh tay dần được buông lõng, Mộng Linh nhíu mày nhìn Đông Nhi. Một người con gái thật biết điều và có thể cao thượng đến thế hay sao...?
Đông Nhi xoa xoa cổ tay bị bóp chặt, sau đó nhắm hướng cầu thang mà bước.
- Đứng yên đó, em không cần phải đi đâu cả!!! - Minh Vũ gằng giọng nhưng đôi mắt vẫn trừng trừng nhìn Mộng Linh không rời. Nếu cần, anh sẽ nói sự thật cho Đông Nhi nghe. Nhưng anh biết, nếu để Đông Nhi một mình ngay lúc này, cô ấy cũng sẽ tủi thân mà khóc.
- À... em đi học bài. Anh cứ nói chuyện với chị ấy!! - Cố rặng một nụ cười gượng gạo không mấy tự nhiên, Đông Nhi bước đến lấy quyển vở của mình. Cô bẻ cuốn vở cho nó uốn éo trong tay mình, lòng lại chẳng muốn đi. Cô muốn biết sự thật, nhưng cũng chẳng thể ở lại.
- Tôi nói em đứng đó cho tôi!!! - Thanh âm của Minh Vũ như muốn hét lên, ngay cả cách xưng hô cũng được thay đổi. Đôi mắt màu hổ phách như rực lửa, muốn đốt cháy con người phụ bạc trước mặt. Bao nhiêu oán hận được dồn nén, khiến gương mặt tuấn tú của Minh Vũ tối sầm lại. - Bước ra khỏi nhà tôi ngay...!!!
Mộng Linh bất giác thụt lại vài bước vì Minh Vũ. Cô hốt hoảng lấy bàn tay mình ôm mặt. Lần đầu tiên... cô thấy Minh Vũ khác biệt như thế. Bước chân vội vàng chạy ra khỏi cửa, nước mắt cũng không ngừng rơi vì người cô yêu không còn yêu cô nữa.
Minh Vũ đứng nhìn theo Mộng Linh cho đến khi mất hút sau cánh cổng sắt to. Anh siết chặt nắm đấm. Cảm xúc của anh lúc này chưa hẳn là đau đớn, anh chỉ hận họ, hận cả ba anh đã đem tiền ra để trao đổi tình cảm với người khác.
Xoay gót chân, Minh Vũ bước về phía Đông Nhi. Cô đang ôm chặt cuốn vở trong tay, gương mặt lại cuối gằm dưới nền nhà. Minh Vũ đưa tay nâng cằm cô, hôn nhẹ lên cánh môi màu hồng đào rồi ôm cô thật chặt.
- Lên phòng... anh sẽ giúp em học bài!!
....
Hai tiếng đồng hồ trôi qua chậm chạp. Đông Nhi liên tục ngáp dài, trong khi Minh Vũ vẫn tỉnh táo giảng bài cho cô. Tỉ mỉ và cặn kẽ. Chốc chốc lại bị những cú đập bàn của Minh Vũ khiến Đông Nhi giật mình, làm lệch đi ngòi bút và một đường dài xuất hiện trong trang vở trắng tinh.
Là năm cuối cấp nên tất cả các học viên khối 12 đều tập trung vào ôn thi, Đông Nhi cô cũng không ngoại lệ. Vì vốn có sẵn sự thông minh mà trời ban cho, những môn tự nhiên đối với cô là dễ như húp cháo. Còn các môn xã hội thì hơi khó nhằn.
- Nghỉ!! - Minh Vũ đập nhẹ cái bàn nhỏ trong phòng mình, đứng dậy rồi leo lên giường nằm dài. Nhắm hờ đôi mắt vẻ mệt mỏi, anh khẽ thở dài.
- Minh Vũ... - Đông Nhi cũng đứng dậy theo. Cô từ từ bước về phía Minh Vũ, có hơi e dè một chút vì điều mà cô sắp hỏi có thể sẽ khiến cho Minh Vũ tức giận. - Thật ra... giữa anh và Mộng Linh... đã có chuyện gì?
- Sao lại hỏi đến chuyện này? - Minh Vũ ngồi bật dậy, anh nhíu mày nhìn Đông Nhi đang bước đến khiến cô phải khựng lại.
- Em chỉ muốn biết... tại sao anh và cô ấy lại xa nhau... Cô ấy có lẽ vẫn còn yêu anh!
- Anh không quan tâm!! Anh đã có vợ và không thích có thêm vợ bé!! - Minh Vũ trừng mắt nhìn Đông Nhi, nhưng khi nhìn thấy vẻ sợ hãi của cô, anh lại dịu xuống. Ngoắc ngón tay, anh ra hiệu cho cô. - Lại đây!
Đông Nhi trèo lên giường. Cái tình cũ của Minh Vũ vẫn còn đeo bám cô. Cô muốn biết tất cả, biết hết những gì có liên quan đến Minh Vũ, cho dù chuyện đó có liên quan đến Mafia cô vẫn muốn biết.
- Đừng bao giờ hỏi về chuyện này nữa, được chứ?
....
Sáng sớm tinh mơ, bao nhiêu ánh nắng của ngày mới rọi qua tấm rèm, sưởi ấm cả căn phòng. Đông Nhi khẽ cựa mình, cô nằm sấp, uể oải kéo tấm chăn dưới chân lên. Cô nheo đôi mắt tìm kiếm cái dáng quen thuộc nhưng không thấy. Lại nữa rồi, Minh Vũ lại đi làm từ rất sớm.
Hôm nay là chủ nhật mà!!
Nhưng như thế lại càng tốt cho cô. Cô có thể hiên ngang bước ra đường mà không sợ chồng Minh Vũ theo sau giám sát. Với tay lấy chiếc đồng hồ màu đen nhỏ bên cạnh giường ra xem. 7 giờ 30 phút. Và 8 giờ cô có cái hẹn.
Có lẽ đó là cái hẹn quan trọng nhất đối với cô. Không biết vì lý do gì, nhưng cô đã trông chờ vào cái hẹn này.
Bước xuống giường, tiện tay cô vò vò cái đầu. Đôi bàn chân xỏ vào đôi dép bông màu hồng dưới giường rồi lững thững đi vào phòng tắm.
Cô diện cho mình chiếc váy ngắn màu hồng phấn rất nhạt, nhìn thoáng qua cứ như nó là một màu trắng. Mái tóc màu hạt dẻ của cô được tết lại gọn gàng. Chỉnh tề đâu đó, cô mới ung dung bước ra khỏi nhà.
Điểm hẹn là một quán cà phê được thiết kế theo phong cách nhật bản. Tức là họ sẽ ngồi bệt dưới sàn nhà trên một tấm đệm. Tầng dưới của quán cà phê này lại là một nhà hàng. Nhìn thôi cũng đã thấy chỉ có người giàu có sang trọng mới đủ tư cách vào đây.
Chiếc BMW vừa dừng lại, Đông Nhi đã thấy trên tầng hai có một bàn tay đang vẫy cô. Không ai khác, là Mộng Linh.
Đông Nhi ngồi xuống một chiếc đệm. Sau đó nhìn thẳng vào Mộng Linh, chờ đợi chủ đề mà cũng chính là lý do Mộng Linh hẹn gặp cô ở đây.
Mộng Linh khoác lên mình chiếc váy nhung màu đỏ. Bao nhiêu đó thôi cũng đủ toát lên cô là con người quý phái, sang trọng đến mức nào. Cô vẫn luôn cho rằng, tất cả bọn đàn ông trên đời đang rất ham muốn có được cô. Đi đến đâu, mọi người cũng đều nhìn cô với cặp mắt ngưỡng mộ hay mê mệt cô.
Đôi môi đỏ choét mấp máy định nói điều gì đó nhưng phải khựng lại. Cô ngạc nhiên ngước nhìn xung quanh quán cà phê. Đáng lẽ ra tất cả những ánh mắt ở đây đã phải tập trung vào cô, vậy mà họ nhìn đi đâu vậy?
Tất cả những ánh mắt ấy cùng nhìn về một hướng, cùng các lời xì xào và xuýt xoa, nhưng nó không dành cho cô, mà là dành cho người đang ngồi đối diện với cô.
Ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, làm rạng lên gương mặt của Đông Nhi. Một gương mặt mộc hoàn toàn, không hề có một chút phấn trang điểm, hay một chút son cho đôi môi thêm hồng. Chẳng bù với Đông Nhi cô, ở phía đối diện, người con gái ấy thể hiện cả một sự kiêu sa, lộng lẫy của một cô tiểu thư. Nhưng một chút phấn son trên mặt đã làm cô kém tươi.
Mộng Linh tức anh ách. Chưa bao giờ cô lâm vào tình thế như thế này. Tất cả được cô kìm xuống, từ tốn hớp một ngụm trà để thanh lọc lại cổ họng, cô cất tiếng:
- Cô là gì của Minh Vũ?
- Vợ... - Trả lời ngắn gọn, Đông Nhi cũng nâng tách cà phê uống một ngụm nhỏ. Nuốt nó xuống cổ họng làm người cô cũng từ từ ấm lên, sau đó cô nở nụ cười thân thiện.
- Vậy... tôi muốn cô rời xa Minh Vũ cho tôi! - Mộng Linh gằng giọng.
- Xin lỗi, nhưng khi Minh Vũ chưa ra lệnh, em sẽ không đi đâu cả!
- Cô dám....! - Nhỏm người dậy, Mộng Linh đưa cao cánh tay định cho một cú trời giáng ngay vào gương mặt hớp hồn ấy thì bị Đông Nhi cản lại băng giọng nói trong trẻo.
Cô vẫn ngồi im. Không có gì là sợ hãi cả, Đông Nhi ngước mặt nhìn Mộng Linh, khóe môi vẫn còn nở nụ cười hết sức hiền từ và đẹp.
- Chị nghĩ thế nào nếu Minh Vũ biết được dấu tay trên mặt em là của chị?!
Cánh tay từ từ hạ xuống. Mộng Linh hít lấy một hơi thật sâu, tiếp tục cố gắng kìm nén tất cả vào trong. ''Không thể vì con nhỏ này mà làm mất hình tượng ở đây được!!!''
- Chị... là người yêu cũ của Minh Vũ?
- Thì sao? - Mộng Linh nghênh mặt sau khi uống một ngụm cà phê nóng. Cô đang dần trở nên khó chịu, càng lúc càng phục người ngồi đối diện bởi sự thông minh, lanh lợi.
- Vậy tại sao...?
Cơ thể Mộng Linh bắt đầu mềm nhũn ra khi có người đụng chạm vào cái nỗi đau quá khứ của cô. Mà cái nỗi đau ấy lại do chính cô gây ra. Cô lại thấy nhói, bần thần ngồi bệt xuống cái đệm êm, thật khó chịu khi cô biết việc ấy là sai mà cô vẫn làm. Mộng Linh bật khóc:
- Tôi đã nhận tiền của ba anh ấy để ra nước ngoài sống... Tôi đã quay lưng lại với Minh Vũ...!!
Trong khi Mộng Linh đang ôm mặt khóc nức nở, Đông Nhi chỉ khẽ nhíu mày nhìn cô rồi hí hoáy viết gì đó vào tờ giấy note trên bàn. Đông Nhi đặt nó dưới tách cà phê của mình rồi đứng dậy bỏ về.
/41
|