Dị Giới Thú Y

Chương 375: Truy hỏi (Thượng)

/597


Trong mắt Sở Thiên tinh quang lóe lên, ngón tay gõ gõ liên tục lên mặt bàn, nụ cười trên khóe môi càng ngày càng lộ ra vẻ đắc ý.

Mới tới khu rừng này, Sở Thiên còn đang suy tư, Thần Không Gian Cáp Đạt Uy nói thần lực mạnh nhất đại lục có ý nghĩa gì, thần lực ở đây mạnh hơn chỗ Bào Uy Nhĩ đã được khẳng định rõ rồi. Nhưng rốt cuộc ai có thể mạnh hơn cả mỹ nhân ngư đây?

Ban đầu Sở Thiên hoài nghi là con trai mình, Tiểu Sở Viêm tuy không biết dùng thần lực nhưng vừa sinh ra nó đã mang thần lực tầng thứ năm, điều này là sự thật không cần phải bàn cãi gì nữa, nhưng thần lực trên người Sở Viêm chỉ mới tầng thứ năm, chắc chắn không thể vượt qua Bào Uy Nhĩ.

Sau đó Sở Thiên lại cho rằng gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc có cao thủ ẩn danh, nhưng xem xét kỹ điều đó cũng không đúng, vì gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc đã tuyệt hậu rồi. Nếu thật sự có cao thủ ẩn danh như vậy, nhất định không ngồi nhìn gia tộc cổ tuyệt hậu như vậy, nhất định sẽ đứng ra giúp đỡ Cách Lạp Tư cướp lại Tiểu Bạch, như vậy đương nhiên cả nhà Thác Mã Tư cũng không thể từ bỏ lời cầu hôn của Tiểu Bạch được.

Nghĩ đi nghĩ lại, Sở Thiên nghĩ ra một ý nghĩ không thể tin được, đây là nơi Thần Hoàng chém giết Thiên Kiêu Lang Thần, khối thủy tinh ở bên trong cũng vẫn ghi lại hai phiến đoạn, nói không chừng...

Nghĩ tới đây, Sở Thiên đứng bật dậy, hướng ra ngoài quan sát một lượt, không thấy ai theo dõi, mới lấy từ trong giới chỉ ra khối thủy tinh La Tân tặng cho hắn.

Vì đây là lĩnh vực cấm cố thần lực, Sở Thiên đưa thủy tinh cho A Mạt Kỳ, sai hắn dùng ma pháp của bản thân để khởi động khối thủy tinh.

Từng phần ảnh tượng xuất hiện, Tư Đặc Ân và A Thụy Nạp Tư quyết chiến, nhanh đến nỗi không thể nhìn thấy tình tiết, sau đó thi thể của A Thụy Nạp Tư bị phân làm hai, một phần nuôi nấng La Tân, một phần khác rơi xuống biển bị một người thần bí mình đầy thương tích lấy đi.

Ảnh tượng kết thúc, Sở Thiên cất thủy tinh đi, hỏi: “Đã nhìn thấy gì chưa?”

A Mạt Kỳ nhớ lại rồi nói: “Tốc độ của Thần Hoàng và Lang Thần quá nhanh ta không nhìn rõ, nhưng nơi họ quyết chiến là ở trong trang viên của Lai Nhân Cáp Đặc, thế nhưng khi đó, bầu trời trang viên có màu ngân bạch, bây giờ đã là màu hồng rồi.”

Sở Thiên gật đầu, “Không sai, xem ra vạn năm trước mặt trăng không phải có màu hồng, ánh sáng trong trận quyết đấu có lẽ là ánh trăng.”

“Có thể nhìn thấy từ trong hình rằng, trang viên này không thể chịu được trận chiến của Phán Quyết Thần Hoàng sớm đã bị hủy diệt rồi. Tại sao lại có thể xuất hiện ở đây được?”

Sở Thiên trầm ngâm nói: “Bên trong trang viên này ta luôn có cảm giác thiếu cái gì đó, ngươi đã nhận ra chưa, Tư Đặc Ân và A Thụy Nạp Tư quyết chiến trên đỉnh một ngọn tháp cao, thế nhưng bên trong trang viên Lai Nhân Cáp lại không có tòa tháp ấy!”

“Tháp?” A Mạt Kỳ vô thức nhìn hướng ra ngoài cửa sổ, nơi đó vừa hay nhìn thấy bóng dáng của một tòa tháp, nhìn xa hơn một chút, tòa tháp nhìn lúc mới đến tuy có chút cổ nát, nhưng bất luận là hình dáng hay màu sắc đều giống với ngọn tháp nơi quyết chiến trong hình ảnh.

Phần đất nơi ngọn tháp cao trong rừng rậm, phía dưới đâm sâu tận biển, trên nối liền với mặt trăng trên trời, mặc dù trên mặt trăng không thể nhìn thấy được tháp, nếu không nhầm thì tòa tháp này xuyên qua mặt trăng, phía sau mặt trăng lộ ra đỉnh tháp.

Nếu như phía sau hồng nguyệt cũng có một trang viên Lai Nhân Cáp Đặc, thì trùng hợp kiến tạo thành một vòng quanh đỉnh tháp, vậy tất cả đã được làm rõ rồi - năm đó cuộc chiến của Thần Hoàng và Thiên Kiêu Lang Thần bắt đầu phát sinh trên mặt trăng.

“Hoang đường, trên mặt trăng làm sao có thể có người được?” Sở Thiên cười tự giễu, phủ định cách nghĩ không thể tưởng tưởng nổi của mình, trên mặt trăng không thể có người, quan niệm này đã quá thâm căn cố đế trong tâm tưởng những người sống trên địa cầu rồi.

A Mạt Kỳ cũng nghĩ đến tình huống này, nhưng hắn không thể có tư duy giống của Sở Thiên mà dũng cảm nói rằng: “Ông chủ, khi đại chiến chúng thần, những cường giả thần cấp đều chiến đấu ở thiên ngoại hỗn độn, cho thấy họ có thể tồn tại ở những nơi không có nguyên tố, nói không chừng bên trên thực sự có một tòa cung điện nữa.”

Sở Thiên chợt nhận ra rằng, nơi đây là đại lục Huyễn Thú của thần lực và Ma Pháp Đấu Khí, đương nhiên không thể dùng để so sánh với địa cầu được, bèn gật đầu nói: “Gia tộc Lai Nhân Cáp Đặc năm đó là sủng vật của nữ thần mặt trăng... chẳng lẽ trên mặt trăng thực sự có một tòa cung điện!”

Leng keng.

Dưới bàn đột nhiên phát ra một âm thanh giống như kim thiết va chạm vào nhau vậy, thì ra là hai con Cuồng Lang không biết từ lúc nào đã tỉnh lại, một con trong đó đang liên tục gật đầu, dường như cũng thừa nhận với cách nói của Sở Thiên - Trên Hồng Nguyệt có một tòa Nguyệt Thần Điện!

Con sói gật đầu chính là Cát Nặc Bỉ Lợi.

Cả người Mạt Khắc bị trói chặt, dĩ nhiên không thể nào ngăn cản Cát Nặc Bỉ Lợi, đành tuyệt vọng nhắm mắt lại, lẩm bẩm nói: “Huynh đệ, ngươi đã hại chết chúng ta rồi!”

“Làm sao?” Cát Nặc Bỉ Lợi cố gắng nhướng người lên, quay đầu sang hỏi.

“Ngốc ạ, Cuồng Lang bình thường có thể biết chuyện Nguyệt Thần Điện không? Ngươi nhìn bộ dạng của Phất Lạp Địch Nặc, chắc chắn hắn đã biết chúng ta không phải là ma thú bình thường, hắn đang nhìn chằm chằm vào chúng ta kia kìa!”

Sở Thiên cười nhìn về hai con Cuồng Lang đang dùng tiếng sói nói chuyện với nhau, sau đó thị ý cho A Mạt Kỳ nhấc chúng lên chiếc bàn.

Tự mình ra tay tháo lỏng xích sắt trên hai người họ, nhưng để chắc chắn họ không thể trốn thoát, Sở Thiên lấy ra một vò rượu, đặt xuống bên cạnh miệng của Cát Nặc Bỉ Lợi, “Ta biết các ngươi không phải là Cuồng Lang bình thường, vừa rồi ngươi gật đầu, có phải ý nói là trên mặt trăng đích thực có một trang viên không?”

Mỹ tửu ngay trước mặt, Cát Nặc Bỉ Lợi không để ý đến ám thị của Mạt Khắc, thò đầu ra uống cạn một hơi, sau đó gật đầu, coi như đã trả lời Sở Thiên.

“Các ngươi là ai?” Sở Thiên cũng đặt một vò rượu ngay trước mặt Mạt Khắc, có điều Thần Âm Mưu sau khi khẽ ngửi mùi, rồi cúi đầu xuống không còn để ý tới Sở Thiên.

Cát Nặc Bỉ Lợi thì lại sảng khoái hơn, phát ra chuỗi tiếng “ư ử”, đáng tiếc Sở Thiên thật không có cách nào để hiểu được.

“A Mạt Kỳ, ngươi có biết chúng đang nói gì không?”

“Không rõ lắm, có mấy từ có nghĩa là thần, những cái khác nghe không hiểu.” A Mạt Kỳ lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Ta chỉ học một ít lang ngữ, có điều trước đây ta đã học Phượng Hoàng ngữ, Ưng ngữ, Hỏa Liệt Điểu ngữ… Á Long ngữ và một số ngôn ngữ của loài thú trên cạn.”

Sở Thiên nhìn A Mạt Kỳ bằng ánh mắt đầy sự kinh ngạc, không ngờ một Thú Thần cao lớn thô kệch, cả ngày chỉ biết tới tu luyện và đánh nhau, lại chính là một nhà ngôn ngữ học.”

Có cơ hội phải đến quê nhà của A Mạt Kỳ xem thử, Sở Thiên chợt nảy ra ý nghĩ này, hắn vẫn chưa hiểu rõ về quá khứ của A Mạt Kỳ, chỉ biết năm hắn mười tám tuổi đã từng đánh nhau với một con Phượng Hoàng.

Ngôn ngữ không thông, Sở Thiên cũng không có cách nào khác, lúc này hắn lại nhớ Tiểu Bạch vạn phần, tiểu bảo bối tuy là không biết nói chuyện, nhưng ngôn ngữ cơ thể của nó lại rất phong phú, hơn nữa đôi mắt to tinh nhanh, có nhiều lúc chỉ cần một ánh mắt, cũng có thể khiến Sở Thiên hiểu được ý của nó.

“Các ngươi là thần?” Sở Thiên hỏi.

Cát Nặc Bỉ Lợi gật đầu, còn Mạt Khắc vẫn không đếm xỉa tới Sở Thiên.

“Nếu như là Thần tại sao lại rơi vào bước đường này?” Sở Thiên cưới giả lả, sau đó vỗ một cái vào người Mạt Khắc nãy giờ im lặng, “Ta có cách giúp các ngươi nói chuyện.”

Trong mắt Mạt Khắc chợt vụt lên một tia sáng, hiển nhiên là hiểu được ý của Sở Thiên, hiện giờ họ chỉ là ma thú cấp ba, chỉ cần thăng lên cấp bảy là có thể nói chuyện, Thú Thần thăng cấp đối với một người có thể tạo ra thần như Sở Thiên thì quả thực quá đơn giản.

Phát hiện ra Mạt Khắc khá thông minh, Sở Thiên cũng không để ý tới Cát Nặc Bỉ Lợi, cười nói với Mạt Khắc: “Không chỉ là nói chuyện, cho dù là thành thần cũng còn được, trong tay ta còn có máu thịt của lịch đại Long Hoàng…”

“Hú!” Cát Nặc Bỉ Lợi phấn khích kêu lên. Nhưng hắn không biết, Sở Thiên chỉ nói là lịch đại Long Hoàng, mà không nói là Long Thần.

Mạt Khắc lại không mừng rỡ quá nhiều, chỉ về mình, rồi lại chỉ vào Sở Thiên - Chúng ta có thể cho ngươi cái gì?

Rất thông minh mà! Sở Thiên tặc lưỡi, lấy dao phẫu thuật từ trong giới chỉ ra, và cả những tinh hạch của mấy con ma thú cấp bảy, “Không thể trao đổi nói chuyện thật là phiền phức, ta thăng cấp cho các ngươi lên cấp bảy trước, sau đó nói tiếp! A Mạt Kỳ, ngươi đi nói cho Thác Mã Tư, cứ nói ta đang tu luyện thuật thượng cổ Tế Tự, đợi lát nữa sẽ có một dị biến lớn, kêu hắn không cần để tâm, cũng đừng đến quấy rầy ta!”

Dứt lời, Sở Thiên không đợi hai con Cuồng Lang đồng ý, đã dùng quyển trục gây mê cho chúng, sau đó bắt đầu phẫu thuật.

Khu rừng rậm trên không này là lĩnh vực cấm chế, không có thời gian thuận lưu, tốc độ phẫu thuật của Sở Thiên dĩ nhiên sẽ chậm lại, thời gian đã trôi đi tròn trịa nửa ngày.

Trong thời gian này, Sở Thiên lại phát hiện một hiện tượng rất kỳ lạ, khu trang viên này, hay nói là vùng không trung của nơi này không có phân biệt ngày đêm, bên ngoài cửa sổ vẫn luôn chiếu rọi ánh sáng của vầng trăng đỏ, trên đỉnh đầu cũng luôn chỉ có một vầng hồng nguyệt không bao giờ thay đổi.

Không có nhật nguyệt tham chiếu, Sở Thiên thầm nhẩm tính thời gian, sau nửa ngày. Hai tiếng nổ “ầm ầm” vang dội truyền khắp cả trang viên, sau đó lại quay trở về im lặng.

Dị tượng khi ma thú thăng cấp không được lộ rõ, có lẽ là bị sức mạnh thần bí nơi đây áp chế.

“Con mẹ nó! Lão tử cuối cùng cũng nói chuyện được rồi!” Cát Nặc Bỉ Lợi rống lớn lên, giải tỏa sự bức bách lâu ngày không được thể nói chuyện!

“Khục khục!” Mạt Khắc lấy lại giọng nói, thử nói ra mấy câu tiếng người, sau đó ngồi khoanh tròn trước mặt Sở Thiên, nói: “Kỹ thuật của Phất Lạp Địch Nặc bệ hạ quả nhiên thần kỳ, chỉ cần mất nửa ngày đã khiến chúng ta thăng lên làm ma thú cấp bảy rồi! Nói đi, ngươi muốn gì, chúng ta trước nay không muốn nợ ân tình của ai!”

Sở Thiên nheo mắt lại, cười nhìn hai con Cuồng Lang trước mặt, nhẹ nhàng châm một điếu xì gà, “Hãy nói các ngươi là ai trước đi!”

“Hắc Ám Cao Vị Hủy Diệt Chi Thần, Cát Nặc Bỉ Lợi, hắn là Âm Mưu Chi Thần Mạt Khắc! Hai chúng ta chính là người lần trước đánh cướp thi thể Long Thần ở Địa Cực Băng Nguyên!” Cát Nặc Bỉ Lợi mau mồm mau miệng, đã trực tiếp nói ra gốc gác thân phận của mình, Mạt Khắc nhìn thấy chỉ biết cau mày.

“Ha ha, vậy thì không phải là người ngoài rồi.” Sở Thiên cười một cách vui vẻ, “Nói ra thì nếu không phải là nhờ các ngươi, ta cũng không thể làm được Long Hoàng!”

Thần sắc của Cát Nặc Bỉ Lợi rất ngạo nghễ, Mạt Khắc lại vẫn giữ sự im lặng như lúc trước.

Sở Thiên cười nói: “Nghe Khách Thu Sa nói, là các ngươi mang con trai ta tới đây?”

“Không sai, là ta làm!” Mạt Khắc dùng đuôi sói đập vào Cát Nặc Bỉ Lợi, thị ý để bản thân nói chuyện với Sở Thiên.

“Mọi người đều là người thông minh, ta cũng không phí lời nữa, tại sao các ngươi lại muốn đến nơi này? Nơi này ngoài trang viên của Lai Nhân Cáp Đặc ra thì còn là nơi nào? Đừng vội trả lời!” Sở Thiên gọi A Mạt Kỳ đang trấn thủ bên ngoài vào, dặn dò nói: “Ngươi đem Cát Nặc Bỉ Lợi ra ngoài, đừng để hắn nghe thấy ta nói gì.”

Nhìn hai người rời đi, Sở Thiên nhướng mày, cười nói: “Mạt Khắc, những vấn đề này ta sẽ lại hỏi riêng Cát Nặc Bỉ Lợi một lần nữa, nếu như các ngươi trả lời không giống nhau, ha ha…”

“Ài, ta chịu ngươi rồi!” Mạt Khắc quá hiểu tính khí của Cát Nặc Bỉ Lợi, nếu bị đơn độc truy hỏi, chắc chắn hắn sẽ nói thật.

Cười khổ lắc đầu, Mạt Khắc thật thà nói, “Chúng ta đến tìm lão đại năm xưa của mình.”


/597

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status