Dị Thế Độc Y

Chương 20: Ác ý đích điêu nan

/48


Bên ngoài thành Cơ Đức, một trang viên rộng yên tĩnh được ánh nắng rọi vào những cái cây ở đó tạo thành bóng râm. Nơi này là sản nghiệp của Tái Đắc Nhĩ thương hội ở Cơ Đức thành. Còn người chủ phía sau của Tái Đắc Nhĩ thương hội chính là gia tộc Nặc Mễ Lý Á , là bá chủ thổ địa lớn nhất của đế quốc Lạp Duy Lợi Đặc.

Ánh nắng nhu hòa chiếu vào trong phòng, khiến trên mặt đất có một cái bóng thật dài. Một cái bàn lớn màu vàng đặt ngay trung tâm của phòng. Bên bàn đã đầy đủ người ngồi ở đó. Tại một chỗ ngồi ở gần cái bàn đó, có một nam nhân có đôi môi mỏng, mặt dài, hai con mắt nhìn như rất nham hiểm ác độc. Nam nhân đó dùng một giọng già dặn, nói: “Các ngươi đã biết rõ kế hoạch của Phí Nhĩ Nam rồi! Các ngươi có ý kiến gì không?” Nam nhân đó nói xong, bên miệng xuất hiện một nụ cười nham hiểm.

Cái chủ ý của Phí Nhĩ Nam Đa không tồi. Hắn vì có thể cứu những người vì Tần Thiên mà bị bắt ra, đã nghĩ một phương án có thể nói là hoàn mỹ. Cơ Đức thành cũng không phải là một nơi quan trọng về quân sự, cho nên số lượng binh lính cũng không nhiều lắm. Chỉ cần phái một nhóm người tạo ra vài vụ cướp bóc ở khắp nơi, sẽ gây ra cảnh hỗn loạn. Như vậy, thành chủ nhất định sẽ phái quân đội ít ỏi ra trấn áp. Những người còn lại thì có thể thừa lúc quân đội nhất thời vắng mặt từ những nơi lân cận của ngục giam, nhanh chóng chạy vào, cứu những người bị bắt ra. Nếu có cơ hội tiện tay bắt luôn Tần Thiên. Vì trong tay hắn có cái loại độc gì đó, mà nhiều người muốn có. Nếu vật đó tới tay, đúng là như hổ chắp cánh. Đừng nói là trở thành bá chủ thổ địa ở Lạp Duy Đặc đế quốc, mà là bá chủ cả đại lục cũng không phải là việc khó!

Mạc Tang Khoa làm lão nhị trong Nặc Mễ Lý Á gia tộc, cũng có bất mãn đối với gia trưởng, Phí Nhĩ Nam Đa, không cần tại trước mặt nhiều người nói thẳng ra! Nhưng mà, trong lòng những người này lại mừng thầm. Xem ra hai huynh đệ bọn họ cũng không phải đồng tâm. Nếu có thể để cho bọn họ tranh đấu, nhưng vậy gia tộc của những người kia lại có cơ hội trở thành bá chủ thổ địa lớn nhất.

Mạc Tang Khoa dùng hai con mắt nhỏ xíu của hắn quan sát. Hắn thấy mọi người không có ý kiến nào nữa, liền nói: “Cứ quyết định như vậy đi. Các ngươi mau đi chuẩn bị đi!”

Mọi người vừa nghe xong, lần lượt rời khỏi. Mạc Tang Khoa đột nhiêu gọi: “Tát Duy Khắc, ngươi chờ một chút!”

Gia trưởng của Lý Sâm Đặc gia tộc, Tát Duy Khắc, dừng bước, quay người lại, hỏi: “Không biết nhị gia trưởng còn muốn dặn dò gì nữa?”

Mạc Tang Khoa đưa tay ra, rồi nói: “Ngồi đi, ngồi đi. Chúng ta ngồi xuống rồi nói!”

Tát Duy Khắc không biết Mạc Tang Khoa gọi y lưu lại có việc gì. Y không thể làm khác hơn là ngồi xuống trước.

Mạc Tang Khoa xích lại gần Tát Duy Khắc, thì thầm: “Việc lần này đều do cái tên đáng chết gọi là Duy Sâm gây ra. Hôm nay hắn còn có được thanh danh là thần y, thật sự khiến ta nghĩ tới mà tức tối!”

Tát Duy Khắc nghe Mạc Tang Khoa nói xong. Y cũng không biết hắn thật sự muốn làm gì, trong lòng suy nghĩ vài lần, rồi nói: “Vậy ý tứ của ngài ra sao?”

“Chúng ta nên nghĩ biện pháp đánh bể cái chiêu bài của tên tiểu vương bát đản kia!” Mạc Tang Khoa vẻ mặt cười gian, nói.

“Chúng ta làm gì để đập bể chiêu bài của tên tiểu vương bát đản kia?” Tát Duy Khắc cảm thấy không ổn, nhưng chỉ còn biết giả bộ không hiểu.

“Cái tiểu vương bát đản kia không phải là thần y hay sao? Chúng ta có thể khiến một vài người bệnh gần chết, rồi giao cho hắn. Nếu hắn không trị khỏi, như vậy hắn…. hắc hắc!” Mạc Tang Khoa cất một tràng cười nham hiểm. Hắn ra hiện cho một người đứng bên cạnh hắn. Tên đó hiểu ý, liền đi xuống.

Tát Duy Khắc trong lòng càng ngày càng thấy bất an. Y cuối cùng cũng minh bạch hết thảy.

Mạc Tang Khoa cũng không đợi y trả lời, giành nói: “Lần này, Lý Sâm Đặc gia tộc các ngươi xuất lực ít nhất. Chuyện này để do gia tộc các ngươi làm đi!”

“Lão đại Phí Nhĩ Nam Đa nói rằng, chúng ta chỉ cần cứu những người bị bắt mà thôi. Việc sau này để sau này hẳn tính, không nên gây thêm rắc rối!” Tát Duy Khắc đã biết ý tứ của Mạc Tang Khoa, y không thể làm gì khác hơn là lấy Phí Nhĩ Nam Da ra, hy vọng có thể khiến hắn từ bỏ chủ ý.

Tát Duy Khắc thật không muốn nói đến Phí Nhĩ Nam Da. Y phải nói ra như vậy, khiến Mạc Tang Khoa cũng không có thể làm gì, chỉ còn biết than một tiếng: “Lời của tên gia hoả kia thì nghe theo. Mẹ nó, lời cũng ta cũng không nghe!” Mạc Tang Khoa nói xong, phất tay áo rời khỏi, chỉ còn bỏ lại một Tát Duy Khắc ngẩn người ở đây.

Tát Duy Khắc vô lực đi ra ngoài, thì một người gấp rút chạy tới chỗ y, lớn tiếng nói: “Gia trưởng! Chuyện không tốt! Có chuyện xảy ra!”

Tát Duy Khắc vô lực hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Người đó một lời cũng không nói ra được, chỉ có khóc rống lên mà thôi. Tát Duy Khắc biết rằng việc này nhất định không phải nhỏ, y nắm lấy áo của người đưa tin, lớn tiếng quát: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Người ấy vẫn cứ tiếp tục khóc, và nói: “Ngài mau đi xem một chút đi! Người của Mạc Tang Khoa đã đem huynh đệ chúng ta….”

Tát Duy Khắc không đợi người đó nói xong, liền rất nhanh chạy ra cửa lớn. Trước mắt y xuất kiện việc mà khiến có y thiếu chút nữa phải phát hỏa. Chỉ thấy đám thủ hạ của y bị người của Mạc Tang Khoa biến thành dạng muốn chết không được, muốn sống cũng không xong. Sau đó giống như những con voi, cùng nhét vào một chiếc xe ngựa sơ sài. Tát Duy Khắc trong lòng như lửa đốt không ngừng. Y phóng tới nơi tên tâm phúc của Mạc Tang Khoa, Kiệt Cáp, đang vui vẻ chỉ huy ở đây, mà hỏi: “Các ngươi muốn làm gì?”

Kiệt Cáp không màng tới, trả lời: “Không có ý tứ gì cả! Gia tộc Lý Sâm Đặc các ngươi lần này xuất lực ít nhất. Nếu ở chỗ này không ra chút sức, thì tìm việc khác mà làm! Đừng có muốn làm trái lệnh đó, còn không mau đi? Muốn chết thì cũng phải chết ở nơi của tiểu thần y kia. Hắc hắc!” Gã đánh xe liền giật mình quất roi, xe ngựa lập tức hướng thành Cơ Đức mà chạy.

Tát Duy Khắc biết rõ với lực lượng của gia tộc mình, không có bất cứ biện pháp ngăn cản chuyện này. Y chỉ có việc đứng tại một chỗ nắm chạy nắm tay, trong lòng thề rằng, một ngày nào đó y sẽ đòi lại hết thảy cả vốn lẫn lời!

Trong nhà Cách Lôi thầy thuốc, bệnh nhân ở đây được nhận một thẻ bài từ Xá Nhĩ, sau đó theo số thứ tự trên thẻ bài, mà đến chỗ của Tần Thiên để xem bệnh. Vì thế hiện giờ cũng không còn cảnh hỗn loạn như trước, tất cả đều rất trận tự. Tần Thiền cũng do vậy mà có thể chuyên tâm chữa bệnh. Cách Lôi cũng không cần phải cực nhọc duy trùy trật tự đến nỗi phải đổ mồ hôi.

Một chiếc xe ngựa cũ kỹ ngừng lại trước cửa lớn. Kiệt Cáp nhảy xuống xe ngựa, vẻ mặt lo lắng chạy vào, lớn tiếng kêu lên: “Thầy thuốc có ở đây không? Chúng ta bị cường đạo đánh cướp, có mấy người bị thương. Xin giúp bọn ta chữa trị một hồi đi!” Trên mặt Kiệt Cáp mặc dù là lo lắng, nhưng trong lòng lại thầm cười một phen, thần y ngươi lập tức sẽ mắc sai lầm đây, hắc hắc!

Người từ trên xe ngựa được khiêng xuống, khiến cho rất nhiều người ở đây bị hù dọa một lúc. Những người từ trên xe ngựa đó, các thương tích đều không giống nhau, đặc biệt là người bị một cây đinh sắt đâm thủng vào mắt, máu tươi chảy ròng ròng. Điều này khiến cho mọi người cũng không nhịn được phải hít một hơi, cái này là trọng thương ư? Hoàn toàn là điểm trí mạng. Toàn bộ người ở đây cũng đều đưa ánh mắt nhìn Tần Thiên. Bọn họ không biết hắn thật có biện pháp cứu những ngươi này hay không.

Đôi mắt của Tần Thiên co rút một trận, không tưởng tượng được rằng lại có người độc ác như thế. Từ thương thế của đám người này, căn bản không thể do cường đạo gây ra. Cường đạo chỉ biết giết người, chứ không có hành hạ người. Nếu các ngươi muốn đến làm khó dễ ta, ta đây sẽ tiếp nhận, và cho các ngươi biết cái gì gọi là y thuật chính thức, cái gì gọi là thần y chân chính!

“Đem những người này vào trong phòng đi. Ta trước tiên chuẩn bệnh cho những người trọng thương, các bị có thể bài có thể chờ đợi một chút hay không?” Tần Thiên nhíu đôi mắt, và lên tiếng.

“Ngài cứ việc cứu bọn họ trước đi! Bọn ta có thể chờ đợi!” Những người có thể bài khoan dung nói. Bệnh của bọn họ chỉ chờ một chút thì không có việc gì cả, còn những người này mới là người cần được chữa trị trước nhất.

“Xem ra những người nay không phải do cường đạo gây nên. Có phải có người nào đó cố ý muốn gây khó dễ cho ngươi hay không?!” Xá Nhĩ và Cách Lôi nhẹ thì thầm với Tần Thiên.

“Binh đến thì tướng đánh, nước tới thì đất cản.” Tần Thiên vẻ mặt tự nhiên đáp lại.

“Duy Sâm! Ngươi thật sự có biện pháp cứu bọn họ ư? Đây chính là những vết thương trí mạng đó!” Cách Lôi dù sao cũng là thầy thuốc, ông có thể nhìn ra thương thế của đám người này. Ông thật sự không có cách nào cứu những người này. Ông cũng sợ Tần Thiên gặp khó.

“Biện pháp ta có. Cách Lôi thầy thuốc, ta cần sự trợ giúp của người!” Tần Thiên gật đầu nói.

“Tốt! Chỉ cần ngươi cần gì. Thuốc, người, tiền, đều cũng có!” Cách Lôi nói.

Mặt trời trên bầu trời từ từ lặn ở hướng tây. Tần Thiên vì gấp rút cứu những người này cũng phải mất một ngày. Người bệnh ở bên ngoài cũng không có ai rời khỏi. Bọn họ muốn biết, Tần Thiên có thể cứu những người này được hay không. Tâm lý của mỗi người cũng đều thầm chúc cho Tần Thiên. Chỉ có vẻ mặt của Kiệt Cáp khinh bỉ ở một bên. Hắn đều muốn thấy Tần Thiên không thể chữa trị, đến lúc đó nhìn thấy cảnh Tần Thiên bị cười chê.

Học đồ của dược điếm thỉnh thưởng từ trong phòng chạy ra. Tần Thiên cần cái gì, bọn họ lập tức sẽ làm ngay. Cách Lôi cũng nghe kỹ mỗi một câu của Tần Thiên. Từng loại biện pháp toàn bộ đều ghi kỹ càng hết. Đây chính là tư liệu hết sức quý giá đó! Điều khiến cho Xá Nhĩ và Cách Lôi bội phục nhất chính là ánh mắt đầy tự tin của Tần Thiên. Chỉ thấy hắn miệng thì nói phương pháp trị liệu, tay thì không có rảnh rỗi do chữa bệnh. Những người bị thương này, cũng từ từ khôi phục lại, người trong phòng đều cảm giác được như vậy là rất thần kỳ. Cách Lôi lại khiếp sợ hơn. Phải biết rằng những thương thế này đối với ông chính là chỉ có chết mà thôi. Ông không có cách nào chữa trị. Nhưng còn Tần Thiên lại rất thuần thục tìm ra phương pháp chữa trị. Nếu không có mấy chục năm kinh nghiệm, hoàn toàn không thể làm được. Tần Thiên bây giờ thoạt nhìn chỉ có bộ dạng của tiểu hài mười bốn mười lăm tuổi. Cách Lôi thầy thuốc thấy mình đã già rồi!

Yên lặng, sự tĩnh lặng không một tiếng động, từ trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, những người bị thương này cùng lúc ra khỏi phòng. Mặc dù khuôn mặt của bọn họ có chút mệt mỏi, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra được rằng, bọn họ được Tần Thiên kéo từ tử vong trở về. Điều này khiến những người được Tần Thiên cứu sống đều cảm kích hắn. Bọn họ mặc dù là vì muốn gây khó dễ cho Tần Thiên, nhưng sự cảm kích đích thật xuất phát từ nội tâm. Kiệt Cáp thế nhưng lại choáng váng một lúc đứng tại một chỗ. Ngay cả hắn cũng thật không dám tin tưởng hết thảy sự việc xảy ra trước mắt là sự thật.

Một trận hoan hô đinh tai nhức óc. Tiếng hoan hô khen ngợi ‘thần y, tuyệt đại thần y’ vang khắp nơi. Cái danh hào thần y của Tần Thiên không chỉ có ở nơi này, cũng không ở tại Lạp Duy Đặc đế quốc, mà còn tại những địa phương khác trên đại lục, đều vĩnh viễn truyền lưu cái truyền thuyết về Tần Thiên, một thần y trong truyền thuyết.

Mạc Tang Khoa có thể đang trong phòng ném vật nào đó. Hắn phái người làm khó dễ Tần Thiên, nhưng lại không ra được chính mình như thể đem hòn đá nặng đập vào chân mình. Chẳng những không có gây khó dễ cho Tần Thiên, ngược lại còn khiến cho danh tiếng của Tần Thiên lên đến đỉnh điểm. Mạc Tang Khoa trong lòng vẫn nhớ lấy cái tên Tần Thiên này. Hắn nhất định sẽ không để cái tên tiểu vương bát đản có một cuộc sống tốt, tuyệt đối không để hắn sống thoải mái được!


/48

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status