Dị Thế Độc Y

Chương 3: Kỳ tích

/48


Tần Thiên từ trù phòng (bếp) đi lên phía trước quán, trước đó hắn đi qua nhưng không quan sát kĩ mọi thứ. Bây giờ Tần Thiên đang nhìn mọi thứ. Đầu tiên là một cái phòng rất lớn, một bên là cái quầy, phía bên kia được đặt vài cái bàn cùng ghế ngồi. Ở đây nhìn có vẻ gọn gàng, sạch sẽ và thoải mái. Hiện giờ chỉ còn có một bàn trống, các bàn khác đều đầy người ngồi ăn uống. Mọi người đang ăn uống ở đây, thấy Tần Thiên liền quay đầu nhìn hắn một cái. Trong ánh mắt của bọn họ có chút đáng tiếc, nhưng nhiều sự chán ghét.

Ngả Mễ đang mời mọc khách khứa, thấy Tần Thiên đi ra, vẻ mặt trách móc vì bận rộn mà nói: “Duy Sâm, con lại không ngoan rồi. Ta muốn con ngồi yên ở chỗ kia, sao lại chạy ra đây!” Vẻ mặt của Ngả Mễ tuy có vẻ là trách móc, nhưng không che giống được sự yêu thương của nàng.

Tần Thiên chầm chậm trả lời: “Mẫu… mẫu… mẫu thân, con ngồi một mình không có gì làm, nên muốn ra đi nhìn một chút thôi!”

Tần Thiên nhìn vị mẫu thân trẻ tuổi này. Mặc dù thân thể của mình hiện giờ là của một tiểu hài tử sáu bảy tuổi, nhưng tâm lý của hắn là của một người trưởng thành từng trải rất nhiều chuyện. Hôm nay hắn phải gọi Ngả Mễ là mẫu thân, dĩ nhiên có chút không quen.

“Được rồi! Duy Sâm, con tới quầy đó mà ngồi đi. Nhất định phải ngoan đó! Không được gây việc gì lộn xộn nha!“ Ngả Mễ bất đắc dĩ phải đồng ý.

Tần Thiên mặc dù không muốn người khác đối xử với hắn như là một tiểu hài tử, nhưng sự thật là như vậy. Hắn cũng chỉ có thể tiếp nhận cái sự thật này, làm một tiểu hài tử. Tần Thiên liền đáp ứng một tiếng, rồi đi đến ngồi ở bên cạnh quầy, quan sát khách khứa ở đây.

“Ngả Mễ thân ái, sinh ý hôm nay thế nào vậy?” Tần Thiên nghe được, liền nhìn thì thấy một nam tử mặc một trường bào màu đen. Trên mặt y là một nụ cười hòa ái. Nếu nhìn thẳng sau vào đôi mắt ngọc biếc của y, sẽ khiến cho mọi người có cảm giác ấm áp hoặc tin tưởng.

Ngả Mễ nở một nụ cười đón tiếp, rồi nói: “Xá Nhĩ tiên sinh, người đến rồi. Ngài lại làm cái bộ dạng đó nữa rồi?”

Xá Nhĩ dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn Ngả Mễ, nhẹ giọng nói: “Đúng vậy! Đúng vậy!” Ánh mắt của Xá Nhĩ, dù là kẻ thật sự ngốc, cũng nhìn ra được ý tứ trong mắt của y.

Ngả Mễ đỏ mặt, còn không thể tự nhiên nữa, rồi nói với y: “Xá Nhĩ tiên sinh, nơi đây còn một bàn trống. Người đến đó đi! Ta đi lấy rượu đây!” Ngả Mễ liền chạy đến quầy để lấy đồ.

Trong ánh mắt của Xá Nhĩ lộ ra một tia thất vọng khó thấy. Y cảm giác có chút mất mác, rồi trả lời: “Được!”

Nói xong rồi đi đến cái bàn trống, nhưng con mắt của y vẫn đặt trên người của Ngả Mễ.

Mọi việc vừa rồi, Tần Thiên đều thấy hết. Nam nhân mặc trường bào màu đen kia, nhất định hiện tại đang để ý đến mẫu thân này. Mà thật ra, mẫu thân quả là rất mĩ lệ, có một mị lực không thể miêu tả được. Nam nhân không bị thu hút mới là việc lạ! Nếu là trước kia, thế nào cũng để ý đến nàng ta. Chỉ là không biết phụ thân đang ở đâu? Hắn cũng có thể thấy rằng, mẫu thân đối với nam nhân cũng không phải là hoàn toàn không có cảm giác. Tần Thiên thấy khi Ngả Mễ rót rượu, tay có chút run khẽ.

Xá Nhĩ thấy Tần Thiên đang ở quầy. Y vẫn mỉm cười, rồi vẫy tay gọi Tần Thiên, giọng thân thiết: “Duy Sâm, đến đây với thúc thúc nào!” Tần Thiên ngây ngô, không biết nên cười hay khóc. Với trí nhớ của kiếp trước, hiện nay để nhiều người gọi hắn là hài tử, người nào cũng là trưởng bối của hắn. Muốn cười cũng cười không được, muốn khóc thì không thể khóc. Nhưng Tần Thiên thấy trong mắt của Xá Nhĩ không có loại chán ghét và đáng tiếc của mấy người kia, mà có một loại trìu mến của một phụ thân bình thường. Tần Thiên nhìn nam nhân xa lạ với ánh mắt bất đồng nhìn hắn, rồi tiến tới.

Ngả Mễ nhìn Tần Thiên đi về phía Xá Nhĩ, trong lòng cũng được một trận vui thầm. Đối với ý tứ của Xá Nhĩ với mình, Ngả Mễ không thể không nhận ra. Xá Nhĩ đối với nàng ôn nhu ân cần, mà đặc biệt là Xá Nhĩ đối xử rất tốt với Duy Sâm. Y cũng không vì một Duy Sâm khờ khạo, mà cười nhạo và tị hiềm nó giống như người khác, ngược lại mỗi lần đến đây đều chơi cùng với Duy Sâm một hồi. Nhưng bởi một vài nguyên nhân khác, Ngả Mễ vẫn đặt chân tình của Xá Nhĩ qua một bên, nhìn y hồi lâu yên lặng không nói gì!

Tần Thiên đi đến trước mặt Xá Nhĩ. Y ân cần nói với Tần Thiên: “Duy Sâm, hôm nay có ngoan không?”

Tần Thiên thầm cười khổ, rồi đáp: “Ngoan!” Thường bị người khác hỏi hắn có ngoan hay không, Tần Thiên có cảm giác khó chịu không thể diễn tả được.

Xá Nhĩ mỉm cười rồi ôm lấy Tần Thiến. Lúc này thì Ngả Mễ cũng bưng rượu tới. Xá Nhĩ cầm một cái gì đó dí vào tay của Tần Thiên, rồi nói: “Duy Sâm, thúc thúc cho con ăn nè, ăn nhanh đi!”

Nếu là Duy Sâm trước kía, nhất định nó sẽ rất vui mừng đem thứ đó nhét vào trong miệng, nhưng Duy Sâm hôm nay lại đứng ngây người một chỗ, khiến cho Xá Nhĩ có chút kỳ quái.

Tần Thiên suy nghĩ một lát, rồi hỏi: “Cho hỏi đây là Anh quốc, Pháp quốc, hay là Đức quốc?“

Những từ phát ra từ trong miệng của Tần Thiên khiến cho Xá Nhĩ ngẩn người. Y suy nghĩ một hồi, thì đáp: “Duy Sâm, con thế nào lại hỏi vấn đề kỳ quái như vậy? Những quốc gia mà con nói ra, cho tới bây giờ ta chưa từng nghe nói qua!“

Câu trả lời của Xá Nhĩ khiến Tần Thiên giật mình. Bọn họ chưa từng nghe đến Anh quốc, Pháp quốc, cả Đức quốc. Tần Thiên lại hỏi tiếp: “Nơi này là châu nào vậy?“

Xá Nhĩ nghe xong, trong lòng xuất hiện một trận kỳ quái, hôm nay Duy Sâm làm sao ấy? Tại sao lại hỏi y những chuyện kỳ quái. Nhưng y vẫn kiên nhân trả lời Tần Thiên: “Chúng ta đang ở Cơ Đức thành của Lạp Duy Đặc đế quốc!”

“Nơi đây không phải trái đất ư?” Chính hắn vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp. Tâm lý của hắn chậm rãi trầm xuống.

Xá Nhĩ chỉ cảm thấy Duy Sâm hôm nay hình như rất lạ, nhưng cũng không có trách cứ, vẫn tiếp tục kiên nhẫn trả lời: “Nơi này là Mã Đặc Tư đại lục. Cái Trái đất mà con nói, ta cũng chưa từng nghe qua!”

Tần Thiên chỉ cảm thấy toàn thân không còn một chút khí lực, sắc mặt cũng rất khó coi. Nếu hắn không phải đang dựa trong lòng của Xá Nhĩ, Tần Thiên nhất định bị ngã. Xá Nhĩ chứng kiến sắc mặt khó coi của Tần Thiên, liền hỏi: “Duy Sâm, con sao vậy?”

Ngả Mễ nghe được tiếng của Xá Nhĩ, vội vàng chạy đến. Sắc mặt khó coi của Tần Thiên, khiến tâm trạng nàng rất lo lắng. Ngả Mễ vội hỏi: “Duy Sâm, hài tử của ta, con thế nào rồi?” Con thấy không khỏe ở chỗ nào?”

Vừa nói nàng vừa sờ bàn tay của Tần Thiên. Nàng phát hiện tay hắn rất lạnh. Điều này khiến nàng phát sợ, nước mắt cũng chảy ra, lớn tiếng kêu lên: “Duy Sâm, Duy Sâm, con thế nào?”

Khách khứa đang uống rượu cũng chạy tới. Bọn họ nhìn Tần Thiên, rồi nói: “Ngả Mễ, nàng mau đem hài tử đến chổ của Cách Lôi thầy thuốc để kiểm tra đi!”

Ngả Mễ hiện giờ tâm trạng không còn ổn định nữa. Nàng không suy nghĩ, liền muốn ôm lấy Tần Thiên đang trong lòng của Xá Nhĩ. Xá Nhĩ ngăn cản nàng, và nói: “Để cho ta! Ta là một ma pháp sư. Ta có thể dùng phong hệ ma pháp, chạy đến chỗ của Cách Lôi thầy thuốc nhanh hơn nàng!”

Nói xong, Xá Nhĩ ôm Tần Thiên rồi đứng dậy, miệng niệm chú ngữ, một lúc thì bạch quang hiện ra, Tật Phong thuật bổ sung lên người của Xá Nhĩ . Xá Nhĩ cũng không dừng lại, cứ như vậy bay lên không trung rồi hướng về phía ngoài bay tiếp.

Tần Thiên chỉ cảm thấy một chút hy vọng trong nội tâm biến mất như bọt bong bóng xà phòng, cả người hình như không còn ba hồn bảy phách, không một chút khí lực. Hắn tưởng rằng chính mình được đầu thai đến một cái quốc gia nào đó ở Châu Âu, nhưng nghĩ không ra là ở đâu, bèn hỏi nam nhân gọi là Xá Nhĩ kia. Nhưng đáp án mà hắn nhận được khiến hắn khiếp sợ. Nơi này không phải Châu Âu, lại càng không phải trái đất trước kia, mà là một đại lục có tên là Mã Đặc Tư. Tâm lý trong lòng hắn có một loại cảm giác mất mát vô cùng. Hắn vẫn giữ trong lòng hy vọng hão huyền. Ngay cả Xá Nhĩ hiện giờ dùng Tật Phong thuật mang hắn bay trong không trung, hắn cũng không biết.

Phi hành trên không trung thật rất nhanh, vì không trung không vật cản nào. Xá Nhĩ chỉ chốc lát đã đến được chỗ của Cách Lôi thầy thuốc. Ma pháp sư Xá Nhĩ rất có thân phận. Người đứng ở đấy thấy y tới cũng tránh sang một bên. Vì thế y thuận lợi đến trước mặt Cách Lôi thầy thuốc.

Cách Lôi thầy thuốc lập tức kiểm tra Tần Thiên. Ông nhìn hắn một chút, rồi nói: “Duy Sâm, nó không có gì đâu, chỉ là bị một chút kinh hãi mà thôi! Ngài có biết nó tại sao bị kinh hãi không?”

“Không! Nhưng mà hôm nay Duy Sâm có chút kỳ quái. Nó hỏi toàn những vấn đề mà ta chưa từng nghe qua. Ta trả lời nó xong, thì nó biến thành như thế này!” Xá Nhĩ cũng có điểm không nói rõ được tại sao.

Cách Lôi thầy thuốc ngẩng mặt lên trời, suy nghĩ một lúc, ông cũng không biết phải nói như thế nào. Tần Thiên từ trong lòng ngực của Xá Nhĩ tỉnh dậy, Xá Nhĩ vội hỏi: “Duy Sâm, con không có việc gì chứ? Vừa rồi con thiếu chút nữa hù chết mẫu thân của con đấy!”

Tần Thiên ở trong lòng của Xá Nhĩ, suy nghĩ một hồi, hắn thầm nghĩ: Quên đi, không cần quản việc đây là nơi nào, quan trọng nhất là mình vẫn còn sống! Chính mình còn có thể sống sót ở chỗ này, như vậy mẫu tử Như Nguyệt mấy nàng kia cũng có thể còn sống. Cái loại lãng tử có tính cách phóng khoáng, như Tần Thiên này, sẽ rất nhanh chấp nhận sự thật. Ở đâu cũng có thể sống được thôi! Tại sao phải nhất định sống ở Trái Đất mới được chứ?

Đã nghĩ thông suốt, Tần Thiên thất hồn lạc phách cũng dần tỉnh lại.

Tần Thiên nhìn Xá Nhĩ, đáp: “Con không có việc gì nữa!”

Hắn nhìn tứ phía, rồi ngạc nhiên hỏi: “Ý! Sao con không còn ở tại tửu điếm? Con sao lại đến đây?”

Cách Lôi thầy thuốc nhìn Tần Thiên một lúc, phát hiện ánh mắt của hắn có thần thái, không giống như vô hồn trước kia. Ông vội hỏi: “Duy Sâm, con có biết ta không?“

Tần Thiên quan sát Cách Lôi thầy thuốc một lúc, rồi đáp: “Ta không biết ông, nhưng ta biết y!” Tần Thiên chỉ vào Xá Nhĩ mà nói.

Cách Lôi thầy thuốc tiếp tục lấy một quyển sách trên bàn, và hỏi: “Duy Sâm, đây là cái gì?”

Tần Thiên không thích người khác xem hắn là một tiểu hài tử. Hắn hừ một cái, có chút tức giận, trả lời: “Cái này không phải là một quyển sách sao! Ông xem ta là một đứa trẻ lên ba à!“

Cách Lôi thầy thuốc ngẩng mặt lên cười to. Điều này làm cho Xá Nhĩ có chút không hiểu, y liền hỏi: “Cách Lôi, ông sao vậy?”

Cách Lôi thầy thuốc ngừng cười, và đáp: “Kỳ tích, đúng là kỳ tích! Nghĩ không ra, Duy Sâm lại trở nên tốt hẳn. Thật là làm cho người khác không thể ngờ tới!”

Xá Nhĩ có một chút kinh ngạc, nói: “Ông nói là Duy Sâm không còn là một đứa khờ khạo nữa ư!”

“Ai nói ta là đứa khờ khạo, ta sẽ xử lý người đó!” Tần Thiên nghe Xá Nhĩ bảo hắn là khờ khạo, không khỏi lớn tiếng nói lại.

Cách Lôi thầy thước cười cười với Xá Nhĩ: “Xá Nhĩ! Ngài có thể đem cái tin tốt lành này về cho Ngả Mễ rồi. Nhiều năm qua nàng ấy quả thực đã lao tâm vì hài tử này. Bây giờ nàng ấy có thể yên tâm rồi!”

Xá Nhĩ gật đầu một cái. Duy Sâm cũng được y coi như là nhi tử thân sanh. Vì thế trên mặt y, ai cũng có thể nhận ra nét vui mừng và hạnh phúc.

“Ngài nói thật ư? Duy Sâm của ta đã tốt rồi đúng không?” Ngả Mễ ôm Tần Thiên nhìn Xá Nhĩ mà kích động hỏi. Đến khi Xá Nhĩ gật đầu, Ngả Mễ liền bật khóc. Sau nhiều năm khổ sở lo lắng, những giọt nước mắt chảy xuống trên gương mặt của nàng, chỉ có điều những giọt nước mắt này chính là sự sung sướng.

Ngả Mễ thầm cảm tạ tất cả các vị thần linh. Tần Thiên ngây ngô cảm giác được sự ôn tình và vĩ đại của một mẫu thân như nàng, cũng như sự chịu khó và khổ cực trên người nàng! Tần Thiên trong lòng thầm nghĩ: Có một mẫu thân như vậy, có thể là may mắn lớn nhất của hắn khi đến địa phương này!


/48

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status