Cảm nhận được sự tình nghiêm trọng, Ba Ba Thác có chút không yên tâm về đám thợ rèn Ải Nhân trong cửa hàng rèn Hoàng Kim, liền sử dụng cấm phá thần thạch, thay hình đổi dạng khác với khi tới chợ.
Lúc này ở cửa lớn của cửa hàng rèn Hoàng Kim, bên trong không có một tiếng động, chỉ có một ngọn ma pháp đăng dưới mái hiên hôn ám đang chập chờn trong gió.
Ba Ba Thác cảm nhận được có chút không ổn, cố nén sự bất an trong lòng, giả dạng làm một loại khách nhân bình thường đến trước cửa lớn của cửa hàng, kêu lên: "Có người không? Lão tử muốn mua binh khí”.
Cửa lớn không có đóng chặt, dùng sức một chút liền “chi nha” một tiếng, lộ ra một khe hở.
Ba Ba Thác đẩy cửa đi vào, liền ngửi thấy một cỗ huyết tinh nồng đậm, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Hắn cố ý "a" nhẹ một tiếng, bởi vì rất có thể người của Không Diệp Tông đang ở một nơi nào đó giám thị hắn.
Mùi máu tươi nồng đậm kia là từ phía phòng rèn bay ra. Ngay khi Ba Ba Thác đi vào, hắn không khỏi sợ ngây người, chỉ thấy được bên trong này toàn là thi thể của thợ rèn Ải Nhân nằm ngổn ngang, nhất là thi thể của lão thợ rèn Mễ Tây còn bị tứ phân ngũ liệt, tử trạng cực kỳ thê thảm.
"A, xảy ra chuyện rồi, người đâu…. !” Ba Ba Thác sợ hãi kêu lên một tiếng rồi tông cửa chạy ra bên ngoài, hắn vừa chạy vừa hét lớn, vội vội vàng vàng chẳng thèm chú ý đến ai, lúc này khóe mắt hắn đã hoàn toàn ướt át.
Tiếng kêu của Ba Ba Thác đã làm kinh động rất nhiều người, bọn họ tề tụ tại cửa hàng thợ rèn Hoàng Kim, ai nấy đều sợ hãi tới ngây người, bên trong phòng rèn này, Mễ Tây cùng tám mươi tám người thợ rèn khác đều bị sát hại một cách tàn nhẫn, đây là thực sự là một vụ huyết án đã rất lâu rồi không có xảy ra tại Phương Hương thảo nguyên.
"Đại sư bá, người kia có phải là tên nghiệt chủng Ba Ba Thác hay không?" Một nam tử trẻ tuổi đang ẩn nấp ở một góc khuất, cất tiếng hỏi một vị lão giả trung niên đang đứng bên cạnh, hắn chính là kẻ vào ban ngày đã cùng sư huynh của mình phát hiện ra Ba Ba Thác.
"Không phải, hắn chỉ là một tên Chiến sư bình thường thôi.” Vị đại sư bá kia thất vọng mà lắc đầu phủ nhận.
Chỉ trong có một đêm Ba Ba Thác đã chạy cả trăm dặm đường, đến khi mặt trời chậm rãi mọc lên ở phía cuối chân trời trên thảo nguyên, hắn mới thống khổ, điên cuồng hét lên một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống, nước mắt tán loạn, toàn bộ thảo nguyên đều vang vọng âm thanh tê hống như cô lang ( chó sói ) bị thương của hắn.
Phong Dực cùng Cách Lôi Đặc đạt thành bước đầu trong hiệp nghị hợp tác, trước tiên hắn muốn từ Khổng Tước gia tộc lấy được một ít khoáng thạch có chứa năng lượng, chủ yếu là dùng để nghiên cứu tìm cách thay thế khoáng thạch năng lượng bên trong ma pháp trận phổ của Mặc Tâm Tông, bởi vì những loại khoáng thạch năng lượng trên đó ghi lại có tới 99% là Phong Dực đều chưa từng nghe nói tới, nếu như không nghiên cứu ra khoáng thạch năng lượng thay thế, thì trước mắt ma pháp trận phổ này đối với hắn cũng chỉ như một loại phế liệu mà thôi.
Mà Phong Dực cũng giữ đúng hẹn đưa Cách Lôi Đặc tới giới thiệu gặp mặt với công chúa Thanh Linh của Thần Tộc, Thanh Mộc Trường Phong cùng Khoa Tác, có lẽ thật sự vì suy nghĩ đến quan hệ giữa Thần tộc và nhân loại, Thanh Linh vẫn đồng ý công khai thân phận chính thức làm khách ở Kim Ưng đế quốc, bất quá điều này không có quan hệ với Phong Dực.
Không thể nghi ngờ là tin tức này lại một lần nữa thắp lên lòng nhiệt tình và hiếu kì trong người dân tại Kim Ưng đế quốc. Bởi vì từ xưa đến nay, Thần Tộc ở trong lòng nhân loại bình thường đều là một loại tồn tại cao không thể tưởng.
Đây là đêm cuối cùng Phong Dực giúp Cầm Nhất Tiếu khu trừ ma khí, hắn cảm thấy lưu luyến, cẩn thận nhìn ngắm thân thể hoàn mỹ này, khắc sâu hình ảnh đó vào trong trí nhớ, sau khi trục xuất tia ma khí cuối cùng ra khỏi người nàng, hắn liền xoay người rời khỏi kim trướng.
Tối nay mưa dầm kéo dài phối hợp với ánh sáng của ma pháp đăng khiến doanh địa này có vẻ lung linh mờ ảo, cực kỳ mê hoặc.
" Đế đô dạ vũ kinh khách mộng, nhân sinh xử xử thị thiên nhai ".
(Đêm mưa ở đế đô làm kinh động giấc mộng của khách nhân, cả cuộc đời người đều như là xa xăm). Phong Dực tay cầm chén trà nóng, khẽ ngâm một câu thơ chắp ghép, nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, bỗng giật mình tỉnh mộng, cuộc đời này của hắn có phải chỉ như một khách nhân vội vã hay không?
Cầm Nhất Tiếu không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, nàng đã mặc lại quần áo, mái tóc dài đen nhánh, đứng bên cạnh mành trướng, khẽ ngâm lại câu thơ "nhân sinh xử xử thị thiên nhai" chỉ cảm thấy bên trong vẻ thê lương của nó, dường như còn ẩn chứa sự cơ trí cùng tiêu sái, chỉ trong có mấy chữ ngắn ngủi nhưng đã miêu tả ra tâm cảnh của một lãng tử chốn Thiên Nhai, so với những câu thơ mà nàng nghe người khác ngâm khi trước, ý cảnh lại càng thâm ảo hơn nhiều.
Cầm Nhất Tiếu đi tới ngồi đối diện với Phong Dực, đây là lần đầu tiên nàng mặc quần áo như vậy ngồi trước mặt người khác, bất quá lại có vấn đề gì nữa đây? Ngay chính tấm thân trong trắng chưa từng có nam nhân nào nhìn thấy của mình còn bị hắn nhìn hết không còn một chỗ nào? Đã có lý do trước này, thì việc mình mặc quần áo ngồi nói chuyện với hắn cũng chỉ như chuyện tình thuận lý thành chương mà thôi, không hề có chút cảm giác mất tự nhiên.
"Ha hả, Cầm quân đoàn trưởng, hôm nay vì sao tỉnh lại sớm như vậy?" Phong Dực cười hỏi, đối với việc nàng đột nhiên thanh tỉnh, hoàn toàn không có lấy nửa điểm bất ngờ.
"Nếu không phải sớm tỉnh lại, ta còn không phát hiện được dụng tâm hiểm ác của ngươi đúng không?" Cầm Nhất Tiếu thản nhiên nói, hiện tại nàng vô cùng nghi ngờ việc phải cởi sạch quần áo cùng mặt nạ khi khu trừ ma khi mà Phong Dực yêu cầu.
"Lời này là có ý gì?" Phong Dực giả ngu hỏi.
"Ta nghĩ trong lòng ngươi đã hiểu rất rõ ràng.” Cầm Nhất Tiếu hừ một tiếng, lại ngoài ý muốn không có xen lẫn nửa phần lãnh ý.
Phong Dực nhún nhún vai, hắc hắc cười nói: "Ta thật không rõ, bất quá ngươi tỉnh lại, hẳn là đã biết ma khí trong cơ thể đã được khu trừ toàn bộ rồi chứ ? mặt khác thù lao có phải là nên giao ra rồi hay không ? "
Cầm Nhất Tiếu vung tay lên, mặt khác năm trăm khối cực phẩm ma tinh thạch chất đống bên người Phong Dực.
Phong Dực cực nhanh đem cực phẩm ma tinh thạch này vào bên trong không gian giới chỉ, giống như là sợ Cầm Nhất Tiếu đổi ý, thấy vậy Cầm Nhất Tiếu đang tức giận lại cảm thấy buồn cười. Một một tên Thần mục sư có thực lực cường đại, không ngờ lại quá tham tiền, không có lấy một chút phong phạm của cao thủ, nhưng mà lại khiến nàng cảm thấy được chân thật, sinh động.
“Thần Điện các người nghèo như vậy sao?” Cầm Nhất Tiếu hỏi thăm khác thường, án theo tính cách bình thường của nàng thì sau khi trả thù lao liền lập tức rời đi, từ nay về sau, cùng tên gia hỏa biết bí mật lớn nhất của mình này cả đời không gặp lại.
"Ha hả, cũng không đến mức, bất quá thật sự kém xa so với Thần tộc các ngươi, Thần tộc các ngươi chiếm cứ những mỏ quặng ma tinh thạch có hàm lượng cùng phẩm chất cao nhất trên Thần Phong đại lục, tất nhiên là không thể hiểu được khó khăn của người bình thường chúng ta rồi.” Phong Dực ha hả cười nói, một ngàn khối cực phẩm ma tinh thạch đối với Cầm Nhất Tiếu mà nói không tính là nhiều, cũng không là tính ít, dù sao rất khó mà có được cực phẩm ma tinh thạch, hơn nữa hắn có thể dùng số khoáng thạch năng lượng mà Khổng Tước gia tộc mang tới để nghiên cứu ma pháp trận phổ của Mặc Tâm Tông, còn hơn một ngàn khối ma tinh thạch này thì để vẽ ma pháp quyển trục cấp Kim Cương, và ma pháp trận đồ Lôi Thần chi nộ hắn tạm cất trong không gian giới chỉ một thời gian.
Cầm Nhất Tiếu hiển nhiên là rất ít khi nói chuyện cùng người khác. Trong lúc nhất thời lại không biết nên nói những gì, kỳ thật chính nàng cũng không biết, vì cái gì còn muốn ở lại chỗ này? Là không muốn đeo mặt nạ vào rồi rời khỏi kim trướng này, hay không muốn lần thứ hai che giấu thân phận nữ tử của mình, hay chỉ muốn là chính mính thêm một thời gian?
Nhìn Cầm Nhất Tiếu không nói chuyện cũng không có ý rời đi, Phong Dực cũng có chút mê hoặc, chẳng lẽ nàng còn có chuyện gì sao?
"Có phải ngươi cảm thấy hình dáng của ta rất giống Thanh Linh hay không?" Cầm Nhất Tiếu đột nhiên hỏi.
"Không sai." Phong Dực gật đầu, thật không thể ngờ nàng lại đưa ra vấn đề nghi hoặc của mình.
"Nếu ta nói nàng là tỷ tỷ của ta ngươi có tin không?" Cầm Nhất Tiếu hỏi.
"Tin, hình dáng hai ngươi rất giống nhau, ta tin là ai nhìn qua đều sẽ có cảm nghĩ như thế ", Phong Dực nói, nhìn trong đôi mắt đẹp của Cầm Nhất Tiếu thoáng hiện lên vẻ thoải mái, hắn đột nhiên có chút minh bạch nàng vì cái gì lại nói bí mật kinh thiên động địa này với mình. Lấy góc độ tâm lý mà nói, trong lòng một người có ẩn giấu quá nhiều bí mật là một gáng nặng vô cùng trầm trọng, hơn nữa bí mật này lại không thể nói với ai. Một ngày nào đó có người nào đó biết được bí mật này của nàng, liền giống như một lỗ hổng lộ ra trên dòng sông tràn đầy, lại muốn nói ra hết những bí mật đã làm mình thống khổ, bởi vì dù sao người này cũng đã biết bí mật của mình, để hắn biết thêm một chút cũng chẳng sao, một khi đem bí mật đó nói ra, nỗi thống khổ từ việc phải che giấu bí mật này sẽ giảm bớt, chính hắn hiện tại đang đảm đương làm nhân vật để Cầm Nhất Tiếu phát tiết.
"Đúng vậy, đáng tiếc trừ ngươi ra không có ai nhìn thấy diện mạo thật của ta, nên cũng không có ai nghĩ tới điều đó, Thanh Linh là công chúa Thần tộc, nàng cao cao tại thượng, có được hết thảy, ta nghĩ muốn nhưng lại không thể có được, mà ta chỉ có thể tránh ở góc phòng âm u để ngưỡng mộ nàng.” Cầm Nhất Tiếu nói ra với ngữ khí lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt toát ra sự ghen tị và phẫn hận là không thể nghi ngờ.
"Hết thảy chuyện này đều vì mẫu thân của ta là Thiên Sứ có cánh cấp thấp nhất, mà cha ta lại là người đứng đầu toàn bộ Thần tộc, Thần vương bệ hạ tôn kính, việc bọn họ yêu nhau vốn dĩ đã là một sai lầm, mà ta sinh ra cũng là một sự sai lầm." Cầm Nhất Tiếu nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, bên trong hốc mắt lại có lệ quang lóe ra, giống như lại trở về với thời thơ ấu, trong ấn tượng của nàng chỉ có nước mặt âm thầm của mẫu thuẫn cùng tiếng thở dài của bà vú.
"Hắn tuy là người đứng đầu Thần tộc, thế nhưng lại yếu đuối không dám thừa nhận nữ nhân mà mình đã yêu, không dám thừa nhận có một nữ nhi với một Thần tộc cấp thấp, hắn thẹn xưng là Thần Vương, cho dù hiện tại hắn có cố gắng bù đắp nhiều ra sao, thì liệu có thể bù đắp được tổn thương trong lòng mẫu thân của khuyết thiếu trong lòng ta?"Nước mắt bên trong hốc mắt của Cầm Nhất Tiếu lại tiếp tục chảy xuống, trong suốt như thủy tinh, nhưng thật ra khiến Phong Dực một trận đau lòng, nam nhân lại khiến nữ nhi của mình đau lòng mà rơi lệ như vậy thật đáng giận a.
"Mẫu thân buồn bực mà chết, đến chết đều không thấy được mặt hắn, mà ta phải che giấu tung tích, đeo mặt nạ vào mới có thể xuất hiện trước mặt người khác, cho dù hôm nay hắn có cho ta tất cả, cũng không thể nào bù đắp một phần nỗi đau, mất mát ở trong lòng ta." Cầm Nhất Tiếu bỗng nhiên biến đổi có chút kích động, chén tra trong tay bị bóp thành bụi phấn, nước trà bên trong trong nháy mắt bị thần lực hong khô.
Phong Dực không có trả lời, nhiệm vụ của hắn chỉ là lắng nghe, cũng chỉ cần lắng nghe.
Thật lâu sau, tâm tình của Cầm Nhất Tiếu mới bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy một trận thoải mái, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên nàng cảm thấy gông kiềng gia tăng trong lòng được gỡ bỏ dần, ngay cả hô hấp không khí cũng dần trở nên trong lành hơn, Thần lực lưu chuyển trong cơ thể không ngờ lại nhanh hơn hai lần, nàng vừa cẩn thận nhấm nháp cảm giác chưa từng có này, vừa suy ngẫm cái gì đó.
"Phong Dực, ngươi có biết hiện tại ta đang nghĩ gì không?” . Cầm Nhất Tiếu ngẩng đầu hỏi, biểu tình rõ ràng thanh thoát hơn rất nhiều.
"Sẽ không phải là giết ta đi chứ ?” Phong Dực làm bộ vẻ mặt như rất sợ hãi nói.
Cầm Nhất Tiếu đột nhiên mỉm cười, như cảnh sắc mùa xuân, sáng lạn khiến bách hoa thất sắc, nàng nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi, Phong Dực, còn có, nhớ kỹ tên của ta, ta gọi là Cầm Chỉ Doanh”.
"Cầm Chỉ Doanh" Phong Dực mỉm cười nhớ kỹ tên này, bóng người trước mắt đã tiêu thất, nhưng mùi hương vẫn còn đọng lại.
Bất quá Phong Dực đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, tâm lý học còn nói, nếu là nhân vật bị phát tiết không bị hồng thủy nhấn chìm thì có thể sẽ trở thành một loại cảm tình ký thác của nàng.
Lúc này ở cửa lớn của cửa hàng rèn Hoàng Kim, bên trong không có một tiếng động, chỉ có một ngọn ma pháp đăng dưới mái hiên hôn ám đang chập chờn trong gió.
Ba Ba Thác cảm nhận được có chút không ổn, cố nén sự bất an trong lòng, giả dạng làm một loại khách nhân bình thường đến trước cửa lớn của cửa hàng, kêu lên: "Có người không? Lão tử muốn mua binh khí”.
Cửa lớn không có đóng chặt, dùng sức một chút liền “chi nha” một tiếng, lộ ra một khe hở.
Ba Ba Thác đẩy cửa đi vào, liền ngửi thấy một cỗ huyết tinh nồng đậm, cảm giác bất an trong lòng càng ngày càng mãnh liệt. Hắn cố ý "a" nhẹ một tiếng, bởi vì rất có thể người của Không Diệp Tông đang ở một nơi nào đó giám thị hắn.
Mùi máu tươi nồng đậm kia là từ phía phòng rèn bay ra. Ngay khi Ba Ba Thác đi vào, hắn không khỏi sợ ngây người, chỉ thấy được bên trong này toàn là thi thể của thợ rèn Ải Nhân nằm ngổn ngang, nhất là thi thể của lão thợ rèn Mễ Tây còn bị tứ phân ngũ liệt, tử trạng cực kỳ thê thảm.
"A, xảy ra chuyện rồi, người đâu…. !” Ba Ba Thác sợ hãi kêu lên một tiếng rồi tông cửa chạy ra bên ngoài, hắn vừa chạy vừa hét lớn, vội vội vàng vàng chẳng thèm chú ý đến ai, lúc này khóe mắt hắn đã hoàn toàn ướt át.
Tiếng kêu của Ba Ba Thác đã làm kinh động rất nhiều người, bọn họ tề tụ tại cửa hàng thợ rèn Hoàng Kim, ai nấy đều sợ hãi tới ngây người, bên trong phòng rèn này, Mễ Tây cùng tám mươi tám người thợ rèn khác đều bị sát hại một cách tàn nhẫn, đây là thực sự là một vụ huyết án đã rất lâu rồi không có xảy ra tại Phương Hương thảo nguyên.
"Đại sư bá, người kia có phải là tên nghiệt chủng Ba Ba Thác hay không?" Một nam tử trẻ tuổi đang ẩn nấp ở một góc khuất, cất tiếng hỏi một vị lão giả trung niên đang đứng bên cạnh, hắn chính là kẻ vào ban ngày đã cùng sư huynh của mình phát hiện ra Ba Ba Thác.
"Không phải, hắn chỉ là một tên Chiến sư bình thường thôi.” Vị đại sư bá kia thất vọng mà lắc đầu phủ nhận.
Chỉ trong có một đêm Ba Ba Thác đã chạy cả trăm dặm đường, đến khi mặt trời chậm rãi mọc lên ở phía cuối chân trời trên thảo nguyên, hắn mới thống khổ, điên cuồng hét lên một tiếng, hai đầu gối quỳ xuống, nước mắt tán loạn, toàn bộ thảo nguyên đều vang vọng âm thanh tê hống như cô lang ( chó sói ) bị thương của hắn.
Phong Dực cùng Cách Lôi Đặc đạt thành bước đầu trong hiệp nghị hợp tác, trước tiên hắn muốn từ Khổng Tước gia tộc lấy được một ít khoáng thạch có chứa năng lượng, chủ yếu là dùng để nghiên cứu tìm cách thay thế khoáng thạch năng lượng bên trong ma pháp trận phổ của Mặc Tâm Tông, bởi vì những loại khoáng thạch năng lượng trên đó ghi lại có tới 99% là Phong Dực đều chưa từng nghe nói tới, nếu như không nghiên cứu ra khoáng thạch năng lượng thay thế, thì trước mắt ma pháp trận phổ này đối với hắn cũng chỉ như một loại phế liệu mà thôi.
Mà Phong Dực cũng giữ đúng hẹn đưa Cách Lôi Đặc tới giới thiệu gặp mặt với công chúa Thanh Linh của Thần Tộc, Thanh Mộc Trường Phong cùng Khoa Tác, có lẽ thật sự vì suy nghĩ đến quan hệ giữa Thần tộc và nhân loại, Thanh Linh vẫn đồng ý công khai thân phận chính thức làm khách ở Kim Ưng đế quốc, bất quá điều này không có quan hệ với Phong Dực.
Không thể nghi ngờ là tin tức này lại một lần nữa thắp lên lòng nhiệt tình và hiếu kì trong người dân tại Kim Ưng đế quốc. Bởi vì từ xưa đến nay, Thần Tộc ở trong lòng nhân loại bình thường đều là một loại tồn tại cao không thể tưởng.
Đây là đêm cuối cùng Phong Dực giúp Cầm Nhất Tiếu khu trừ ma khí, hắn cảm thấy lưu luyến, cẩn thận nhìn ngắm thân thể hoàn mỹ này, khắc sâu hình ảnh đó vào trong trí nhớ, sau khi trục xuất tia ma khí cuối cùng ra khỏi người nàng, hắn liền xoay người rời khỏi kim trướng.
Tối nay mưa dầm kéo dài phối hợp với ánh sáng của ma pháp đăng khiến doanh địa này có vẻ lung linh mờ ảo, cực kỳ mê hoặc.
" Đế đô dạ vũ kinh khách mộng, nhân sinh xử xử thị thiên nhai ".
(Đêm mưa ở đế đô làm kinh động giấc mộng của khách nhân, cả cuộc đời người đều như là xa xăm). Phong Dực tay cầm chén trà nóng, khẽ ngâm một câu thơ chắp ghép, nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, bỗng giật mình tỉnh mộng, cuộc đời này của hắn có phải chỉ như một khách nhân vội vã hay không?
Cầm Nhất Tiếu không biết đã tỉnh dậy từ khi nào, nàng đã mặc lại quần áo, mái tóc dài đen nhánh, đứng bên cạnh mành trướng, khẽ ngâm lại câu thơ "nhân sinh xử xử thị thiên nhai" chỉ cảm thấy bên trong vẻ thê lương của nó, dường như còn ẩn chứa sự cơ trí cùng tiêu sái, chỉ trong có mấy chữ ngắn ngủi nhưng đã miêu tả ra tâm cảnh của một lãng tử chốn Thiên Nhai, so với những câu thơ mà nàng nghe người khác ngâm khi trước, ý cảnh lại càng thâm ảo hơn nhiều.
Cầm Nhất Tiếu đi tới ngồi đối diện với Phong Dực, đây là lần đầu tiên nàng mặc quần áo như vậy ngồi trước mặt người khác, bất quá lại có vấn đề gì nữa đây? Ngay chính tấm thân trong trắng chưa từng có nam nhân nào nhìn thấy của mình còn bị hắn nhìn hết không còn một chỗ nào? Đã có lý do trước này, thì việc mình mặc quần áo ngồi nói chuyện với hắn cũng chỉ như chuyện tình thuận lý thành chương mà thôi, không hề có chút cảm giác mất tự nhiên.
"Ha hả, Cầm quân đoàn trưởng, hôm nay vì sao tỉnh lại sớm như vậy?" Phong Dực cười hỏi, đối với việc nàng đột nhiên thanh tỉnh, hoàn toàn không có lấy nửa điểm bất ngờ.
"Nếu không phải sớm tỉnh lại, ta còn không phát hiện được dụng tâm hiểm ác của ngươi đúng không?" Cầm Nhất Tiếu thản nhiên nói, hiện tại nàng vô cùng nghi ngờ việc phải cởi sạch quần áo cùng mặt nạ khi khu trừ ma khi mà Phong Dực yêu cầu.
"Lời này là có ý gì?" Phong Dực giả ngu hỏi.
"Ta nghĩ trong lòng ngươi đã hiểu rất rõ ràng.” Cầm Nhất Tiếu hừ một tiếng, lại ngoài ý muốn không có xen lẫn nửa phần lãnh ý.
Phong Dực nhún nhún vai, hắc hắc cười nói: "Ta thật không rõ, bất quá ngươi tỉnh lại, hẳn là đã biết ma khí trong cơ thể đã được khu trừ toàn bộ rồi chứ ? mặt khác thù lao có phải là nên giao ra rồi hay không ? "
Cầm Nhất Tiếu vung tay lên, mặt khác năm trăm khối cực phẩm ma tinh thạch chất đống bên người Phong Dực.
Phong Dực cực nhanh đem cực phẩm ma tinh thạch này vào bên trong không gian giới chỉ, giống như là sợ Cầm Nhất Tiếu đổi ý, thấy vậy Cầm Nhất Tiếu đang tức giận lại cảm thấy buồn cười. Một một tên Thần mục sư có thực lực cường đại, không ngờ lại quá tham tiền, không có lấy một chút phong phạm của cao thủ, nhưng mà lại khiến nàng cảm thấy được chân thật, sinh động.
“Thần Điện các người nghèo như vậy sao?” Cầm Nhất Tiếu hỏi thăm khác thường, án theo tính cách bình thường của nàng thì sau khi trả thù lao liền lập tức rời đi, từ nay về sau, cùng tên gia hỏa biết bí mật lớn nhất của mình này cả đời không gặp lại.
"Ha hả, cũng không đến mức, bất quá thật sự kém xa so với Thần tộc các ngươi, Thần tộc các ngươi chiếm cứ những mỏ quặng ma tinh thạch có hàm lượng cùng phẩm chất cao nhất trên Thần Phong đại lục, tất nhiên là không thể hiểu được khó khăn của người bình thường chúng ta rồi.” Phong Dực ha hả cười nói, một ngàn khối cực phẩm ma tinh thạch đối với Cầm Nhất Tiếu mà nói không tính là nhiều, cũng không là tính ít, dù sao rất khó mà có được cực phẩm ma tinh thạch, hơn nữa hắn có thể dùng số khoáng thạch năng lượng mà Khổng Tước gia tộc mang tới để nghiên cứu ma pháp trận phổ của Mặc Tâm Tông, còn hơn một ngàn khối ma tinh thạch này thì để vẽ ma pháp quyển trục cấp Kim Cương, và ma pháp trận đồ Lôi Thần chi nộ hắn tạm cất trong không gian giới chỉ một thời gian.
Cầm Nhất Tiếu hiển nhiên là rất ít khi nói chuyện cùng người khác. Trong lúc nhất thời lại không biết nên nói những gì, kỳ thật chính nàng cũng không biết, vì cái gì còn muốn ở lại chỗ này? Là không muốn đeo mặt nạ vào rồi rời khỏi kim trướng này, hay không muốn lần thứ hai che giấu thân phận nữ tử của mình, hay chỉ muốn là chính mính thêm một thời gian?
Nhìn Cầm Nhất Tiếu không nói chuyện cũng không có ý rời đi, Phong Dực cũng có chút mê hoặc, chẳng lẽ nàng còn có chuyện gì sao?
"Có phải ngươi cảm thấy hình dáng của ta rất giống Thanh Linh hay không?" Cầm Nhất Tiếu đột nhiên hỏi.
"Không sai." Phong Dực gật đầu, thật không thể ngờ nàng lại đưa ra vấn đề nghi hoặc của mình.
"Nếu ta nói nàng là tỷ tỷ của ta ngươi có tin không?" Cầm Nhất Tiếu hỏi.
"Tin, hình dáng hai ngươi rất giống nhau, ta tin là ai nhìn qua đều sẽ có cảm nghĩ như thế ", Phong Dực nói, nhìn trong đôi mắt đẹp của Cầm Nhất Tiếu thoáng hiện lên vẻ thoải mái, hắn đột nhiên có chút minh bạch nàng vì cái gì lại nói bí mật kinh thiên động địa này với mình. Lấy góc độ tâm lý mà nói, trong lòng một người có ẩn giấu quá nhiều bí mật là một gáng nặng vô cùng trầm trọng, hơn nữa bí mật này lại không thể nói với ai. Một ngày nào đó có người nào đó biết được bí mật này của nàng, liền giống như một lỗ hổng lộ ra trên dòng sông tràn đầy, lại muốn nói ra hết những bí mật đã làm mình thống khổ, bởi vì dù sao người này cũng đã biết bí mật của mình, để hắn biết thêm một chút cũng chẳng sao, một khi đem bí mật đó nói ra, nỗi thống khổ từ việc phải che giấu bí mật này sẽ giảm bớt, chính hắn hiện tại đang đảm đương làm nhân vật để Cầm Nhất Tiếu phát tiết.
"Đúng vậy, đáng tiếc trừ ngươi ra không có ai nhìn thấy diện mạo thật của ta, nên cũng không có ai nghĩ tới điều đó, Thanh Linh là công chúa Thần tộc, nàng cao cao tại thượng, có được hết thảy, ta nghĩ muốn nhưng lại không thể có được, mà ta chỉ có thể tránh ở góc phòng âm u để ngưỡng mộ nàng.” Cầm Nhất Tiếu nói ra với ngữ khí lạnh nhạt, nhưng trong ánh mắt toát ra sự ghen tị và phẫn hận là không thể nghi ngờ.
"Hết thảy chuyện này đều vì mẫu thân của ta là Thiên Sứ có cánh cấp thấp nhất, mà cha ta lại là người đứng đầu toàn bộ Thần tộc, Thần vương bệ hạ tôn kính, việc bọn họ yêu nhau vốn dĩ đã là một sai lầm, mà ta sinh ra cũng là một sự sai lầm." Cầm Nhất Tiếu nhìn mưa bụi ngoài cửa sổ, bên trong hốc mắt lại có lệ quang lóe ra, giống như lại trở về với thời thơ ấu, trong ấn tượng của nàng chỉ có nước mặt âm thầm của mẫu thuẫn cùng tiếng thở dài của bà vú.
"Hắn tuy là người đứng đầu Thần tộc, thế nhưng lại yếu đuối không dám thừa nhận nữ nhân mà mình đã yêu, không dám thừa nhận có một nữ nhi với một Thần tộc cấp thấp, hắn thẹn xưng là Thần Vương, cho dù hiện tại hắn có cố gắng bù đắp nhiều ra sao, thì liệu có thể bù đắp được tổn thương trong lòng mẫu thân của khuyết thiếu trong lòng ta?"Nước mắt bên trong hốc mắt của Cầm Nhất Tiếu lại tiếp tục chảy xuống, trong suốt như thủy tinh, nhưng thật ra khiến Phong Dực một trận đau lòng, nam nhân lại khiến nữ nhi của mình đau lòng mà rơi lệ như vậy thật đáng giận a.
"Mẫu thân buồn bực mà chết, đến chết đều không thấy được mặt hắn, mà ta phải che giấu tung tích, đeo mặt nạ vào mới có thể xuất hiện trước mặt người khác, cho dù hôm nay hắn có cho ta tất cả, cũng không thể nào bù đắp một phần nỗi đau, mất mát ở trong lòng ta." Cầm Nhất Tiếu bỗng nhiên biến đổi có chút kích động, chén tra trong tay bị bóp thành bụi phấn, nước trà bên trong trong nháy mắt bị thần lực hong khô.
Phong Dực không có trả lời, nhiệm vụ của hắn chỉ là lắng nghe, cũng chỉ cần lắng nghe.
Thật lâu sau, tâm tình của Cầm Nhất Tiếu mới bình tĩnh lại, trong lòng cảm thấy một trận thoải mái, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên nàng cảm thấy gông kiềng gia tăng trong lòng được gỡ bỏ dần, ngay cả hô hấp không khí cũng dần trở nên trong lành hơn, Thần lực lưu chuyển trong cơ thể không ngờ lại nhanh hơn hai lần, nàng vừa cẩn thận nhấm nháp cảm giác chưa từng có này, vừa suy ngẫm cái gì đó.
"Phong Dực, ngươi có biết hiện tại ta đang nghĩ gì không?” . Cầm Nhất Tiếu ngẩng đầu hỏi, biểu tình rõ ràng thanh thoát hơn rất nhiều.
"Sẽ không phải là giết ta đi chứ ?” Phong Dực làm bộ vẻ mặt như rất sợ hãi nói.
Cầm Nhất Tiếu đột nhiên mỉm cười, như cảnh sắc mùa xuân, sáng lạn khiến bách hoa thất sắc, nàng nhẹ giọng nói: "Cám ơn ngươi, Phong Dực, còn có, nhớ kỹ tên của ta, ta gọi là Cầm Chỉ Doanh”.
"Cầm Chỉ Doanh" Phong Dực mỉm cười nhớ kỹ tên này, bóng người trước mắt đã tiêu thất, nhưng mùi hương vẫn còn đọng lại.
Bất quá Phong Dực đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, tâm lý học còn nói, nếu là nhân vật bị phát tiết không bị hồng thủy nhấn chìm thì có thể sẽ trở thành một loại cảm tình ký thác của nàng.
/189
|