Phong Dực không dễ chịu nhưng bóng U Linh thần bí kia so với hắn cũng không chút nào tốt hơn.
U Linh không hổ là sống vạn năm lão hồ ly tâm kế kín đáo, thấy Phong Dực ngờ vực liền dùng một chiêu tương kế tựu kế, bản lãnh thăm dò của hắn thật sự rất cao. Nếu Phong Dực nghe lời hắn nhấn Lam Sắc tinh thạch xuống thì chỉ sợ hắn đã sớm tiêu tan hồn phách rồi.
Nhưng cuối cùng người tính không bằng trời tính, U Linh vừa thoát phong ấn liền muốn diệt ý thức Phong Dực ý định “cưa chiếm thước sào”(GD :con tu hú chiếm tổ của con chim khách, ý nói chiếm lấy thứ không phải của mình), không ngờ bên trong mi tâm Phong Dực còn có một khoả thần châu, ý thức của hắn vừa tiến vào lập tức bị lực hút khổng lồ do thần châu truyền ra cắn nuốt mất phân nửa. Hiện tại hắn đang khổ sở chống đỡ bên trong.
Đột nhiên trong đầu Phong Dực một trận sấm nổ vang, một luồng u ảnh từ mi tâm hắn bắn ra.
Thân ảnh mờ nhạt lại lần nữa ngưng tụ chỉ là so với trước mờ nhạt đi nhiều, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong không khí.
Phong Dực ý thức vẫn còn hỗn loạn nhưng tay hắn theo phản xạ liền hướng phía Lam Sắc tinh thạch kia chụp tới.
“Không nên, tiểu tử, nếu ngươi nhấn xuống ta chắc chắn sẽ hồn phi phách tán nhưng ngươi cũng sẽ chết theo ta” Ảnh Tử kinh hoảng lớn tiếng kêu lên.
Phong Dực tay đặt trên Lam Sắc tinh thạch đứng chấn tĩnh lại một lúc, ý thức hỗn loạn từ từ tỉnh táo lại. Trong lòng hắn hết sức tức giận, bản thân trải qua nhiểu lần Luân Hồi tự cho rằng tâm tư cũng đủ kín đáo không ngờ thiếu chút nữa thua trong tay U Linh này.
“Ngươi đến tột cùng là ai? Là Thiên Ma Vương?” Phong Dực khẩn trương nhìn chằm chằm thân ảnh hỏi.
“Thiên Ma Vương? Ha ha ha, tiểu gia hỏa ngươi nói xem có phải hay không?”. U Linh cười lớn một tiếng ngón tay chỉ tới vách băng tinh điện đối diện. Trên vách hiện ra một thân ảnh có mười tám cánh ma dực cầm trong tay Huyết Sát Nghịch Thiên Kích dài ba trượng.
Phong Dực ngẩn ra, đây chẳng phải là hình dáng bức tượng Thiên Ma Vương trong Thiên Ma Đại Điện sao.
“Xem ra người ngươi nói chính là hắn? Ha ha, thực sự buồn cười, Thiên ma Vương mà ngươi nói hai trăm vạn năm trước giống như ngươi đi tới nơi này, chỉ đáng tiếc là trên người hắn không có Địa Tâm Linh Hồn Hỏa.” Bóng U Linh cười như vừa được nghe truyện tiếu lâm buồn cười nhất thế giới vậy.
"Địa tâm linh hồn hỏa?" Phong Dực nhớ lại, trong chiểu trạch mình nuốt vào Thất Thải Hoả Diễm có thể chình là địa tâm linh hồn hỏa mà thân ảnh vừa nói.
“ Không sai, chính là địa tâm linh hồn hỏa, nó là một đoàn hỏa diễm có linh tính do địa hỏa trăm triệu năm rèn luyện tạo thành. Là hỏa thuộc tính từ xưa tới nay đệ nhất chí bảo có thể dung hoá thiên địa dung hợp vạn vật, chỉ có thân thể dung hợp địa tâm linh hồn hỏa mới có thể khiến cho ý thức của ta cùng thân thể dung hợp hoàn mỹ.” U Linh kiên nhẫn giải thích.
"Như vậy Thiên Ma Vương rốt cuộc thế nào?" Phong dực hỏi.
“ Ngươi không phải là đã thấy rồi sao?”. Hắn bị ta hút khô ma lực, máu huyết để bổ sung năng lượng, thi cốt không còn, bất quá tàn niệm của hắn cũng khá cường đại, không chỉ lưu lại hình ảnh trên băng tinh triệu năm mà cứ qua một thời gian còn có ý nghĩ muốn thoát ra, ‘ hừ hừ ’ tàn niệm của hắn nếu không phải ở trong Băng Tinh Điện này thì đã tiêu tán trong trời đất từ lâu rồi.” Thân ảnh nói.
Phong Dực trầm mặc, không ngờ trụ cột tinh thần của ma tộc trong truyền thuyết phá toái hư không Thiên Ma Vương lại chết trong Băng Tinh Điện. Nhưng không phải Thiên Ma Vương là cường giả cường đại nhất trên thế giới này tồn tại sao?, tại băng tinh điện này, nhận thức của hắn lại hoàn toàn bị lật đổ. Thế giới này tựa hồ không chỉ đơn giản như thế.
“Tiểu tử, trong mi tâm ngươi có thần châu rất thần kỳ không cần lo lắng ta chiếm thân thể ngươi nữa. Ta nghĩ chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện, ta sẽ cho ngươi những thứ mà có nằm mơ ngươi cũng không dám tưởng tượng tới.” Thân ảnh ngữ khí chậm lại ôn hoà nói, giọng nói giống như khi Phong Dực vừa tỉnh dậy nghe thấy cả người cảm giác như tắm trong gió xuân.
“Là sao? Ngươi trước tiên nói xem là cái gì mà ta nằm mơ cũng không dám tưởng tượng tới?” Phong Dực khoé miệng khẽ cười.
“Ngươi cho rằng người gọi là Thiên Ma Vương kia chính là chí cao tồn tại đúng không, ta sẽ cho ngươi trở thành siêu việt hơn hắn, nữ nhân tài phú đều muốn dễ như trở bàn tay.” Thân ảnh trả lời.
Phong Dực lắc đầu châm chọc nói: “ Ta nói này, ngươi thật là thô tục, nhìn ngươi cũng đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, thế mà trong đầu vẫn đầy ắp nữ nhân với tài phú vậy.”
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Thân ảnh nhẫn nại hỏi.
“Ta muốn ngươi chết.” Phong Dực thản nhiên nói.
“Ngươi…Tiểu tử, chớ có đựơc voi đòi tiên, ta sống nhiêu năm như vậy cũng đủ rồi, cùng lắm thi đồng quy vu tận” Thân ảnh thu hồi vẻ mặt ôn hoà giả tạo già trái non hạt nói. ( Biên: dịch loạn quá chỗ này nên hiểu là gái ** già mồm )
“Ha ha, nếu ngươi bỏ được sinh tử vậy sẽ không cùng ta nói nhiều như vậy ” Phong Dực tâm tình bình tĩnh, hiện tại hắn vẫn đang chiếm thế chủ động.
Thân ảnh trầm mặc một lúc, ngữ khí mềm xuống nói: “Ta không muốn chết, ngươi cũng không muốn chết, chỉ cần cho ta một giọt máu của ngươi, ngươi muốn yêu cầu gì chỉ cần ta có thể làm được liền đáp ứng ngươi.”
“Cho ngươi một giọt máu là ngươi có thể trùng tổ thân thể?” Phong Dực cười hỏi.
“Không sai, chỉ là phương pháp này cần thời gian hơn vạn năm, hiện tại ta cũng chỉ có thể chọn cách này thôi.” Thân ảnh buồn bã nói.
Phong Dực nói: “Điều kiện rất mê người, bất quá muốn ta tin tưởng thì ngươi cũng nên xuất ra một chút thành ý chứ.”. Có thể đạt đựoc lực lượng siêu việt Thiên Ma Vương tồn tại, điều kiện này khiến hắn rất khó cự tuyệt.
Thân ảnh vung tay lên, thần phách tinh thạch cùng với hộ thân hạng liên nằm dưới bức tượng liền bay đến trước mặt Phong Dực, hắn nói: “ Trong thần phách tinh thạch này thật sự có phương pháp tu luyện thuật pháp của ta bất quá là đã bị ta hạ cấm chế, ngươi chỉ cần dựa theo phương pháp ta dạy xoá bỏ cấm chế là được, chỉ cần luyện một thời gian ngay cả Thiên Ma Vương mà ngươi nói muốn xách giày cho ngươi cũng không xứng.
Phải thừa nhận thân ảnh này rất có năng lực mê hoặc, nam nhân nào mà không muốn trở thành cưòng giả, những điều hắn nói khiến người khác cực kỳ động tâm. Phải biết rằng Thiên Ma Vương chính là trụ cột tinh thần, tối cao của ma tộc, là tín ngưỡng trong lòng nam nhân ma tộc. Nhưng nếu có một ngày ngươi đột nhiên có cơ hội đem tín ngưỡng đó dẫm nát dưới chân và chính mỉnh trở thành tín ngưỡng mới, có người nào không bị mê hoặc đây.
Phong Dực cũng không ngoại lệ, hắn phải thừa nhận rằng mình đã động tâm. Bất quá hắn trải qua nhiều lần luân hồi, tâm tính cứng cỏi cố gắng nén xuống ý nghĩ đáp ứng trong đầu mình, phân ra một điểm ý thức hướng bên trong thần phách tinh thạnh quang mang trắng noãn trước mặt tìm kiếm. Ý niệm của hắn vừa chạm vào thần phách tinh thạch liền bị một cỗ uy áp khổng lồ tiêu diệt dọa hắn nhảy dựng lên.
“Vô dụng, cấm chế này của ta chỉ có ta mới cởi bỏ được.” Thân ảnh thấy hành động của Phong Dực liền nói.
“Không sai.” Thân ảnh không chút do dự đáp, một mặt hắn lại chậm rãi tiến đến gần Phong Dực.
Phong Dực khoé miệng mỉm cười kỳ dị nói: “Ngươi tốt nhất đứng nguyên tại chỗ cho ta, đừng tới đây, bằng không tay ta liền nhấn xuống đó.”
“Vậy ngươi cứ làm đi thôi, tiểu tử thối.” Thân ảnh nở nụ cười, ánh mắt nhìn Phong Dực như nhìn tình nhân của mình. Phong Dực đột nhiên phát hiện, hắn ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể cử động.
----------oOo----------
U Linh không hổ là sống vạn năm lão hồ ly tâm kế kín đáo, thấy Phong Dực ngờ vực liền dùng một chiêu tương kế tựu kế, bản lãnh thăm dò của hắn thật sự rất cao. Nếu Phong Dực nghe lời hắn nhấn Lam Sắc tinh thạch xuống thì chỉ sợ hắn đã sớm tiêu tan hồn phách rồi.
Nhưng cuối cùng người tính không bằng trời tính, U Linh vừa thoát phong ấn liền muốn diệt ý thức Phong Dực ý định “cưa chiếm thước sào”(GD :con tu hú chiếm tổ của con chim khách, ý nói chiếm lấy thứ không phải của mình), không ngờ bên trong mi tâm Phong Dực còn có một khoả thần châu, ý thức của hắn vừa tiến vào lập tức bị lực hút khổng lồ do thần châu truyền ra cắn nuốt mất phân nửa. Hiện tại hắn đang khổ sở chống đỡ bên trong.
Đột nhiên trong đầu Phong Dực một trận sấm nổ vang, một luồng u ảnh từ mi tâm hắn bắn ra.
Thân ảnh mờ nhạt lại lần nữa ngưng tụ chỉ là so với trước mờ nhạt đi nhiều, tưởng như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất trong không khí.
Phong Dực ý thức vẫn còn hỗn loạn nhưng tay hắn theo phản xạ liền hướng phía Lam Sắc tinh thạch kia chụp tới.
“Không nên, tiểu tử, nếu ngươi nhấn xuống ta chắc chắn sẽ hồn phi phách tán nhưng ngươi cũng sẽ chết theo ta” Ảnh Tử kinh hoảng lớn tiếng kêu lên.
Phong Dực tay đặt trên Lam Sắc tinh thạch đứng chấn tĩnh lại một lúc, ý thức hỗn loạn từ từ tỉnh táo lại. Trong lòng hắn hết sức tức giận, bản thân trải qua nhiểu lần Luân Hồi tự cho rằng tâm tư cũng đủ kín đáo không ngờ thiếu chút nữa thua trong tay U Linh này.
“Ngươi đến tột cùng là ai? Là Thiên Ma Vương?” Phong Dực khẩn trương nhìn chằm chằm thân ảnh hỏi.
“Thiên Ma Vương? Ha ha ha, tiểu gia hỏa ngươi nói xem có phải hay không?”. U Linh cười lớn một tiếng ngón tay chỉ tới vách băng tinh điện đối diện. Trên vách hiện ra một thân ảnh có mười tám cánh ma dực cầm trong tay Huyết Sát Nghịch Thiên Kích dài ba trượng.
Phong Dực ngẩn ra, đây chẳng phải là hình dáng bức tượng Thiên Ma Vương trong Thiên Ma Đại Điện sao.
“Xem ra người ngươi nói chính là hắn? Ha ha, thực sự buồn cười, Thiên ma Vương mà ngươi nói hai trăm vạn năm trước giống như ngươi đi tới nơi này, chỉ đáng tiếc là trên người hắn không có Địa Tâm Linh Hồn Hỏa.” Bóng U Linh cười như vừa được nghe truyện tiếu lâm buồn cười nhất thế giới vậy.
"Địa tâm linh hồn hỏa?" Phong Dực nhớ lại, trong chiểu trạch mình nuốt vào Thất Thải Hoả Diễm có thể chình là địa tâm linh hồn hỏa mà thân ảnh vừa nói.
“ Không sai, chính là địa tâm linh hồn hỏa, nó là một đoàn hỏa diễm có linh tính do địa hỏa trăm triệu năm rèn luyện tạo thành. Là hỏa thuộc tính từ xưa tới nay đệ nhất chí bảo có thể dung hoá thiên địa dung hợp vạn vật, chỉ có thân thể dung hợp địa tâm linh hồn hỏa mới có thể khiến cho ý thức của ta cùng thân thể dung hợp hoàn mỹ.” U Linh kiên nhẫn giải thích.
"Như vậy Thiên Ma Vương rốt cuộc thế nào?" Phong dực hỏi.
“ Ngươi không phải là đã thấy rồi sao?”. Hắn bị ta hút khô ma lực, máu huyết để bổ sung năng lượng, thi cốt không còn, bất quá tàn niệm của hắn cũng khá cường đại, không chỉ lưu lại hình ảnh trên băng tinh triệu năm mà cứ qua một thời gian còn có ý nghĩ muốn thoát ra, ‘ hừ hừ ’ tàn niệm của hắn nếu không phải ở trong Băng Tinh Điện này thì đã tiêu tán trong trời đất từ lâu rồi.” Thân ảnh nói.
Phong Dực trầm mặc, không ngờ trụ cột tinh thần của ma tộc trong truyền thuyết phá toái hư không Thiên Ma Vương lại chết trong Băng Tinh Điện. Nhưng không phải Thiên Ma Vương là cường giả cường đại nhất trên thế giới này tồn tại sao?, tại băng tinh điện này, nhận thức của hắn lại hoàn toàn bị lật đổ. Thế giới này tựa hồ không chỉ đơn giản như thế.
“Tiểu tử, trong mi tâm ngươi có thần châu rất thần kỳ không cần lo lắng ta chiếm thân thể ngươi nữa. Ta nghĩ chúng ta có thể hảo hảo nói chuyện, ta sẽ cho ngươi những thứ mà có nằm mơ ngươi cũng không dám tưởng tượng tới.” Thân ảnh ngữ khí chậm lại ôn hoà nói, giọng nói giống như khi Phong Dực vừa tỉnh dậy nghe thấy cả người cảm giác như tắm trong gió xuân.
“Là sao? Ngươi trước tiên nói xem là cái gì mà ta nằm mơ cũng không dám tưởng tượng tới?” Phong Dực khoé miệng khẽ cười.
“Ngươi cho rằng người gọi là Thiên Ma Vương kia chính là chí cao tồn tại đúng không, ta sẽ cho ngươi trở thành siêu việt hơn hắn, nữ nhân tài phú đều muốn dễ như trở bàn tay.” Thân ảnh trả lời.
Phong Dực lắc đầu châm chọc nói: “ Ta nói này, ngươi thật là thô tục, nhìn ngươi cũng đã sống không biết bao nhiêu vạn năm, thế mà trong đầu vẫn đầy ắp nữ nhân với tài phú vậy.”
“Vậy ngươi muốn cái gì?” Thân ảnh nhẫn nại hỏi.
“Ta muốn ngươi chết.” Phong Dực thản nhiên nói.
“Ngươi…Tiểu tử, chớ có đựơc voi đòi tiên, ta sống nhiêu năm như vậy cũng đủ rồi, cùng lắm thi đồng quy vu tận” Thân ảnh thu hồi vẻ mặt ôn hoà giả tạo già trái non hạt nói. ( Biên: dịch loạn quá chỗ này nên hiểu là gái ** già mồm )
“Ha ha, nếu ngươi bỏ được sinh tử vậy sẽ không cùng ta nói nhiều như vậy ” Phong Dực tâm tình bình tĩnh, hiện tại hắn vẫn đang chiếm thế chủ động.
Thân ảnh trầm mặc một lúc, ngữ khí mềm xuống nói: “Ta không muốn chết, ngươi cũng không muốn chết, chỉ cần cho ta một giọt máu của ngươi, ngươi muốn yêu cầu gì chỉ cần ta có thể làm được liền đáp ứng ngươi.”
“Cho ngươi một giọt máu là ngươi có thể trùng tổ thân thể?” Phong Dực cười hỏi.
“Không sai, chỉ là phương pháp này cần thời gian hơn vạn năm, hiện tại ta cũng chỉ có thể chọn cách này thôi.” Thân ảnh buồn bã nói.
Phong Dực nói: “Điều kiện rất mê người, bất quá muốn ta tin tưởng thì ngươi cũng nên xuất ra một chút thành ý chứ.”. Có thể đạt đựoc lực lượng siêu việt Thiên Ma Vương tồn tại, điều kiện này khiến hắn rất khó cự tuyệt.
Thân ảnh vung tay lên, thần phách tinh thạch cùng với hộ thân hạng liên nằm dưới bức tượng liền bay đến trước mặt Phong Dực, hắn nói: “ Trong thần phách tinh thạch này thật sự có phương pháp tu luyện thuật pháp của ta bất quá là đã bị ta hạ cấm chế, ngươi chỉ cần dựa theo phương pháp ta dạy xoá bỏ cấm chế là được, chỉ cần luyện một thời gian ngay cả Thiên Ma Vương mà ngươi nói muốn xách giày cho ngươi cũng không xứng.
Phải thừa nhận thân ảnh này rất có năng lực mê hoặc, nam nhân nào mà không muốn trở thành cưòng giả, những điều hắn nói khiến người khác cực kỳ động tâm. Phải biết rằng Thiên Ma Vương chính là trụ cột tinh thần, tối cao của ma tộc, là tín ngưỡng trong lòng nam nhân ma tộc. Nhưng nếu có một ngày ngươi đột nhiên có cơ hội đem tín ngưỡng đó dẫm nát dưới chân và chính mỉnh trở thành tín ngưỡng mới, có người nào không bị mê hoặc đây.
Phong Dực cũng không ngoại lệ, hắn phải thừa nhận rằng mình đã động tâm. Bất quá hắn trải qua nhiều lần luân hồi, tâm tính cứng cỏi cố gắng nén xuống ý nghĩ đáp ứng trong đầu mình, phân ra một điểm ý thức hướng bên trong thần phách tinh thạnh quang mang trắng noãn trước mặt tìm kiếm. Ý niệm của hắn vừa chạm vào thần phách tinh thạch liền bị một cỗ uy áp khổng lồ tiêu diệt dọa hắn nhảy dựng lên.
“Vô dụng, cấm chế này của ta chỉ có ta mới cởi bỏ được.” Thân ảnh thấy hành động của Phong Dực liền nói.
“Không sai.” Thân ảnh không chút do dự đáp, một mặt hắn lại chậm rãi tiến đến gần Phong Dực.
Phong Dực khoé miệng mỉm cười kỳ dị nói: “Ngươi tốt nhất đứng nguyên tại chỗ cho ta, đừng tới đây, bằng không tay ta liền nhấn xuống đó.”
“Vậy ngươi cứ làm đi thôi, tiểu tử thối.” Thân ảnh nở nụ cười, ánh mắt nhìn Phong Dực như nhìn tình nhân của mình. Phong Dực đột nhiên phát hiện, hắn ngay cả một đầu ngón tay cũng không thể cử động.
----------oOo----------
/189
|