Biên Dịch: Tiểu Mạc Tà
Cổ Hàn còn chưa kịp trả lời, đột nhiên có một thanh âm từ rất xa truyền đến, tràn ngập ý cười nhạo:
- Nói gì? Công đạo gì? Công đạo cái gì? Như thế nào là công đạo? Coi như bọn hắn chết không nhắm mắt thì tính sao?
- Ai? Lăn ra đây cho ta!
Quân Mạc Tà đột nhiên biến sắc.
Cổ Hàn phẫn nộ quát:
- Là ai cố tình giả thần giả quỷ? Mau ra đây cho ta!
Một tiếng huýt sáo dài trên không trung, xoát một cái hơn mấy trăm người ngươi xuống bên ngoài trướng bồng.
Hai người dẫn đầu, quần áo trắng toát, đầu đội kim quan, gương mặt gầy guộc, đôi mắt lóe lên kim quang, đang khinh thường nhìn mọi người bên trong lều. Mà loại ánh mắt này dừng trên người Quân Mạc Tà gần như là khiêu khích.
Quân Mạc Tà thực muốn xông ra ngoài.
Hơi thở toàn thân Quân Mạc Tà hung tàn tới cực điểm. Giận dữ nhìn chằm chằm vào đám người vừa mới đến. Kể từ khi sống ở trên thế giới này, Quân Mạc Tà chưa từng bao giờ hoàn toàn phóng thích sát khí toàn thân, bùng nổ tới cực điểm.
Giờ phút này, vô luận là ngời trong trướng bồng hay là người bên ngoài. Bất kể là người của Tam Đại Thánh Địa hay Tà Quân phủ đều tinh tưởng Quân Mạc Tà sẽ không tiếc hết thảy quyết tâm hủy diệt đám súc sinh kia.
Bây giờ, hắn giống như là tử thần giáng lâm! Minh vương trước khi hạ phàm! Mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân, mỗi một ánh mắt, thậm chí là mỗi một lần lông mi rung động, đều đã tràn ngập lòng căm thù, cùng tử khí mênh mông.
Cổ Hàn chỉ cảm thấy một khí tức lạnh lẽo từ trong lòng lan ra, vội vàng đi ra ngoài, đứng trước mặt Quân Mạc Tà.
Hiện tại bây giờ Quân Mạc Tà gây cho vị cường giả Thánh Quân này một nỗi sợ hãi cùng nguy hiểm lớn lao khó có thể hình dung. Đó là cảm nhận sự uy hiếp trí mạng từ sinh mệnh linh hồn lực.
Cổ Hàn hiện tại cho rằng:
Chỉ cần một khi không hợp cho dù trời xanh Quân Mạc Tà cũng dám bắt ra! Lỗ thủng nơi Thiên Trụ Sơn, an nguy muôn dân thiên hạ, chốn hồng trần … Hết thảy đều không là gì trong mắt hắn.
Cái hắn muốn hiện tại chỉ là đòi công đạo cho huynh đệ của hắn!
Còn cái gì mà lấy đại cục làm trọng, giờ phút này Tà Quân Chi Chủ căn bản sẽ không them để ý tới.
Chỉ cần một lời không vừa ý, chính là giết chóc! Duy chỉ có giết chóc mà thôi.
- Vừa rồi ai là người nói?
Quân Mạc Tà thảm nhiên nở nụ cười, mí mắt giương lên. Thần quang trong mắt giống như sấm chớp bùng phát, nhìn hai người đối diện, thản nhên nói:
- … Nói gì? Công đạo gì? Công đạo cái gì? Như thế nào là công đạo? Coi như bọn hắn chết không nhắm mắt thì tính sao?
Những lời này là ai nói?
Cổ Hàn gấp đến độ giậm chân!
Đám hỗn đản đáng chết này. Thời khắc nên ra lại không thấy tung tích. Lúc không nên xuất hiện lại xông ra. Sớm không ra, muộn không ra, lại cố tình xuất hiện vào đúng lúc này… Xuất hiện đúng lúc hắn đang giận dữ. Nhưng câu nói của bọn hắn lại khiến cho Cố Hàn không thể tha thứ được.
Hai người kia, đúng là hai vị cường giả Thánh Quân của Thiên Thánh Cung.
Lôi Đình Thánh Quân Hạ Trường Thiên. Phích Lịch Thánh Quân Quý Bác Văn.
Hai người này trấn giữ chiến trường Đoạt Thiên Chi Chiến đã hơn ba ngàn năm rồi.
Một thân tu vi của bọn hắn, so với Cổ Hàn Thánh Quân tam cấp chỉ thấp hơn một chút mà thôi.
Nhìn xung quanh thế gian hiện giờ, phóng mắt ra cả Huyền Huyền đại lục, cũng thuộc loại cao thủ đỉnh cấp chân chân chính chính.
Chẳng qua tính cách hai người này phi thường cực đoan. Nhất là hay bao che khuyết điểm thành tính. Luôn tự cho mình là đúng. Vô luận là trấn giữ Thiên Thánh Cung, là Thánh Địa đứng đầu Huyền Huyền đại lục cũng không thể đảm nhiệm. Cho nên Cổ Hàn mới an bài bọn hắn đến trấn thủ chiến trường Đoạt Thiên Chi Chiến. Để rèn luyện tâm cảnh.
Không phải không thừa nhận, những người mà Cổ Hàn một tay an bài toàn bộ đều là nhân tài. Hai người này tính cách nhìn đâu cũng thấy nhược điểm. Một khi tới chiến trường Đoạt Thiên Chi Chiến đối phó tộc nhân lại bổ sung cho nhau làm tăng them sức mạnh. Trong ba ngàn năm qua, dị tộc nhân không biết có bao nhiêu lần dưới bàn tay của bọn họ mà đành ngậm ngùi quay về.
Đối với Huyền Huyền đại lục mà nói, hai người kia tuyệt đối được coi là đại anh hùng, đại công thần, thực sự hoàn toàn xứng đáng.
Bằng vào tu vi của bọn hắn mà nói, hết thảy những sự việc phát sinh một khoảng cách gần như vậy bọn hắn như thế nào lại không biết? Cho nên ngay khi Cổ Hàn vừa nghe Quân Mạc Tà nói đến đó liền biết nguồn gốc tất cả các sự việc đều từ hai người này mà ra.
Nguyên nhân thực sự rất đơn giản. Từ trước đến nay bọn hắn không thuận mắt với lực lượng của Thiên Phạt nhất hung. Đối với huyền thú đại biểu Huyền Huyền đại lục tham dự Đoạt Thiên Chi Chiến, bọn hắn lại càng cho rằng đó là sỉ nhục lớn nhất của toàn bộ nhân loại! Nhân loại được an toàn nào có thể dựa vào đám súc sinh này bảo hộ? Cho dù là thắng đi chăng nữa thì cũng là sỉ nhục lớn lao của bọn hắn. Cứ nghĩ đến cảnh nhân loại sống sót dưới sự che chở của đám huyền thú là bọn hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Vốn trong lòng Cổ Hàn đang tính toán, bọn hắn cũng không được tốt cho lắm, chỉ cần trong khi chiến đấu biểu hiện tốt một chút. Nhóm người của mình chiếu cố Thiên Phạt nhiều hơn một chút, sau đó chậm rãi tiêu trừ mối hiềm khích này.
Nhưng mà hắn trăm ngàn lần cũng không ngờ, bọn hắn lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này!
Đến lúc này, song phương đối mặt, đều trong trạng thái bạt kiếm giương cung không còn có thể vãn hồi được nữa.
Thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm, con người sai lầm, ngôn ngữ nói ra cũng sai lầm.
Kết quả duy nhất, chỉ có thể là xung đột!
- Là lão phu nói! Làm sao?
Lôi đình Thánh Quân Hạ Trường Thiên tiến lên từng bước, nhìn lên người Quân Mạc Tà, giễu cợt nói:
- Tiểu tử, nhìn dáng vẻ của người hẳn là nhân loại. Không phải là huyền thú hóa hình a?
Quân Mạc Tà nhìn vào Hạ Trường Thiên bằng ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi nói:
- Ta, đời này hận nhất cũng không phải là địch nhân của ta. Hai phía đối địch, vô luận là địch nhân vô sỉ, hạ lưu, dơ bẩn như thế nào, ta chỉ biết một việc là đi giết bọn hắn. Nhưng ta không hề hận bọn hắn.
Hắn nói câu này, hỏi một đằng trả lời một nẻo, đi xa chủ đề ngàn dặm! Nhưng ai cũng có thể nghe ra hàm ý trong công này.
- Ta biết! Ngươi hận chúng ta không ra tay tiếp ứng. Lão phu biết ngươi hận cái gì.
Hạ Trường Thiên trong mắt bừng lên nộ hỏa, nhưng vẫn cố gắng đè xuống, bình tĩnh nói:
- Ý ngươi muốn nói: Ngươi bình sinh hận nhất chính là loại người khoanh tay đứng nhìn như chúng ta? Ngươi có biết tại sao lão phu lại khoanh tay đứng nhìn không? Việc đó, là có nguyên nhân của nó hết.
Quân Mạc Tà hắc hắc cười lạnh một tiếng:
- Mặc kệ là lý do gì cũng đều giống nhau!
- Hoang đường!
Hạ Trường Thiên quát lên một tiếng nói:
- Nếu không phải đại chiến trước mắt, chỉ bằng với một câu này lão phu liền cho ngươi một chưởng.
Quân Mạc Tà cười lạnh, đột nhiên ngừng cười, quát lớn:
- Cho dù là kẻ địch trước mắt lão tử cũng muốn ngươi chết trên tay lão tử trước tiên.
Đồng tử Hạ Trường Thiên co rút mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén giống như mũi kim nhìn Quân Mạc Tà, bất động một lúc lâu, sau đó thở dài nặng nề nói:
- Ngươi thân là một nhân loại nhưng lại không có nửa điểm giác ngộ của nhân loại! Ngươi có biết huyền thú cùng loài người có điểm khác nhau?
Quân Mạc Tà chậm rãi nhắm mắt, đối với lời nói của hắn coi như không nghe thấy. Linh khí bên trong người đang ngầm vận chuyển. Hắn đang chuẩn bị, đem lực lượng toàn thân của mình vận chuyển tới mức đỉnh phong. Người trước mặt hắn, thực lực sâu không lường được. Công lực của mình mặc dù hiện tại còn chưa bằng hắn. Nhưng bất kể như thế nào, người này hôm nay coi như đã chết!
Hắn nhất định phải chết.
Hạ Trường Thiên cơ hồ muốn nổi trận lôi đình. Nếu không phải Cổ Hàn ý tứ đưa mắt ra hiệu thì hiện tại hắn đã trở mặt rồi. Tên Tà Quân Chi Chủ này quả thực là vô pháp vô thiên! Lão phu có thân phận như thế nào, có thể đứng trước mặt hắn nói chuyện coi như đã cho hắn mặt mũi lắm rồi.
Hắn cư nhiên lại có thể nhắm mắt lại!
Thúc có thể nhẫn nhưng thím không thể nhịn!
- Đám huyền thú ở đại lục này, ban đầu chỉ để cho nhân loại chúng ta cưỡi!
Hạ Trường Thiên âm trầm nói:
- Thời gian lặng lẽ trôi qua. Trải quả mấy vạn năm, dã thú cư nhiên cũng có thể hóa thân thành con người. Công khai tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến! Cái này căn bản là chuyện cười lớn nhất từ trước đến nay!
Quân Mạc Tà nhắm mắt điều tức, bất động.
- Nhân loại chúng ta chính là chúa tể muôn loài. Đám huyền thú kia nào có thể đánh đồng cùng bọn ta?
- Hiện tại, ngươi lại có thể luôn miệng nói đám dã thú này là huynh đệ của ngươi. Chẳng nhẽ ngươi từ bỏ niềm kiêu ngạo của một nhân loại, cam tâm tình nguyện trở thành Huyền thú sao?
Hạ Trường Thiên chậm rãi nói:
- Sống trên đời, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, chớ nên quên tổ tông của mình … Chính là con người!
Mai Tuyết Yên hai mắt rực lửa, cơ hồ đã không kìm nén được. Hùng vương cùng Hổ vương muốn xông ra ngoài, lại bị Hạc Trùng Tiếu giữ chặt. Hết thảy đã có tỷ phu làm chủ. Vả lại ta muốn xem tỷ phu nói như thế nào.
Quân Mạc Tà rút cục chậm rãi mở mắt:
- Ngươi đã nói xong chưa?
Hạ Trường Thiên lạnh lùng nói:
- Xong rồi thì ngươi làm sao?
- Xong rồi thì động thủ đi!
-
Quân Mạc Tà thản nhiên nói, mí mắt giật một cái, hai ánh mắt giống như sấm sét bắn ra. Lướt qua trước mặt hơn ba trăm người, hờ hững nói:
- Không biết còn có bao nhiêu người không muốn cứu viện? Nếu các ngươi có gan, không ngại thì tiến lên phía trước. Cho ta kiến thức phong phạm cao thủ một phen.
- Cuồng vọng!
Hạ Trường Thiên phẫn nộ hét to một tiếng:
- Quân Mạc Tà, ngươi tìm chết!
Cổ Hàn vội vàng đứng ở giữa, sắc mặt nhăn lại như trái mướp đắng, liên tục xua tay nói:
- Đại địch ngay trước mắt, các người mỗi người bớt một câu đi. Ài. Tình thế hiện tại hung hiểm như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại tự giết lẫn nhau sao?
- Ta cũng không muốn tự giết lẫn nhau! Là chính vị Tà Quân Chi Chủ ngươi mời đến này ép người quá đáng!
Hạ Trường Thiên lạnh lùng nói:
- Cổ lão đại, chuyện này ta cần một lời giải thích!
- Giải thích?
Cổ Hàn sau cơn bối rối qua đi, đột nhiên giận dữ gầm lên một tiếng:
- Ngươi còn muốn giải thích? Trong lúc đại quân đang chiến đấu thì ngươi đang làm cái gì? Vì sao ngươi không đến trợ giúp? Hiện giờ người ta chỉ ra lỗi lầm của ngươi, ngươi chẳng những không biết cái sai của mình. Không biết hối cải, lại cư nhiên còn muốn ta cho ngươi một lời giải thích? Giải thích cái rắm!
- Những con Huyền thú hèn mọn này, không đáng để cứu! Chỉ lãng phí binh lực mà thôi!
Hạ Trường Thiên bình tĩnh nói:
- Cho dù coi như không có bọn hắn, chúng ta cũng đã thành công ngăn chặn dị tộc bao đời nay. Bất quá, để cho bọn hắn làm vật hi sinh để tiêu hao thực lực dị tộc vẫn nên phải có.
- Ngươi!
Cổ Hàn tức giận đến run người.
- Đây chính là chuyện tình liên quan đến an nguy của bá tánh, cùng sự tồn vong của đại lục. Không ngờ ngươi lại khư khư giữ quan niệm cố chấp như thế. Trận chiến này, vạn nhất nếu bị thua, chính là dẫn đến cảnh trăm họ lầm than a.
- Hạ Trường Thiên! Ngươi … Ngươi để cho ta thất vọng rồi! Bát đại Thánh Tôn ... Năm nghìn chiến sĩ Thánh Giả, Thánh Hoàng a… Cứ như thế mà lần lượt ngã xuống… Ngươi…Ngươi…
- Trận chiến này sẽ không thua!
Hạ Trường Thiên khinh thường nói:
- Lão phu cùng ngoại tộc giao chiến đã hơn ba ngàn năm, chẳng lẽ còn không hiểu bọn hắn? Trong ba ngàn năm qua, bọn hắn há có một lần có thể thoát khỏi tay lão phu vượt qua Thiên Trụ Sơn?
- Nhưng bây giờ Thiên Trụ Sơn đã không còn?
Cổ Hàn hét lớn một tiếng nói:
- Ngươi có thể đối mặt với sự thật một chút hay không? Ngươi cuồng vọng như thế là có dụng ý gì?
- Dụng ý ở …
Một tiếng hét lớn cắt đứt sự tranh luận của hai người.
Cổ Hàn cùng Hạ Trường Thiên đồng thời ngạc nhiên. Bọn hắn không có nghĩ tới trong lúc bọn hắn nói chuyện, cư nhiên lại còn có người cắt đứt.
Tiếng hét này dĩ nhiên là từ miệng Quân Mạc Tà mà ra. Hai người kinh ngạc nhìn hắn. Quân Mạc Tà lạnh lùng cười:
- Ta không có hứng thú nghe các ngươi tranh luận. Ta nói, hiện tại ở đây có ai vẫn còn ý định không cứu viện, tự động đứng ra cho ta! Ta không muốn giết nhầm người tốt!
Tiên Kiếm Vấn Tâm
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
Cổ Hàn còn chưa kịp trả lời, đột nhiên có một thanh âm từ rất xa truyền đến, tràn ngập ý cười nhạo:
- Nói gì? Công đạo gì? Công đạo cái gì? Như thế nào là công đạo? Coi như bọn hắn chết không nhắm mắt thì tính sao?
- Ai? Lăn ra đây cho ta!
Quân Mạc Tà đột nhiên biến sắc.
Cổ Hàn phẫn nộ quát:
- Là ai cố tình giả thần giả quỷ? Mau ra đây cho ta!
Một tiếng huýt sáo dài trên không trung, xoát một cái hơn mấy trăm người ngươi xuống bên ngoài trướng bồng.
Hai người dẫn đầu, quần áo trắng toát, đầu đội kim quan, gương mặt gầy guộc, đôi mắt lóe lên kim quang, đang khinh thường nhìn mọi người bên trong lều. Mà loại ánh mắt này dừng trên người Quân Mạc Tà gần như là khiêu khích.
Quân Mạc Tà thực muốn xông ra ngoài.
Hơi thở toàn thân Quân Mạc Tà hung tàn tới cực điểm. Giận dữ nhìn chằm chằm vào đám người vừa mới đến. Kể từ khi sống ở trên thế giới này, Quân Mạc Tà chưa từng bao giờ hoàn toàn phóng thích sát khí toàn thân, bùng nổ tới cực điểm.
Giờ phút này, vô luận là ngời trong trướng bồng hay là người bên ngoài. Bất kể là người của Tam Đại Thánh Địa hay Tà Quân phủ đều tinh tưởng Quân Mạc Tà sẽ không tiếc hết thảy quyết tâm hủy diệt đám súc sinh kia.
Bây giờ, hắn giống như là tử thần giáng lâm! Minh vương trước khi hạ phàm! Mỗi một cử chỉ giơ tay nhấc chân, mỗi một ánh mắt, thậm chí là mỗi một lần lông mi rung động, đều đã tràn ngập lòng căm thù, cùng tử khí mênh mông.
Cổ Hàn chỉ cảm thấy một khí tức lạnh lẽo từ trong lòng lan ra, vội vàng đi ra ngoài, đứng trước mặt Quân Mạc Tà.
Hiện tại bây giờ Quân Mạc Tà gây cho vị cường giả Thánh Quân này một nỗi sợ hãi cùng nguy hiểm lớn lao khó có thể hình dung. Đó là cảm nhận sự uy hiếp trí mạng từ sinh mệnh linh hồn lực.
Cổ Hàn hiện tại cho rằng:
Chỉ cần một khi không hợp cho dù trời xanh Quân Mạc Tà cũng dám bắt ra! Lỗ thủng nơi Thiên Trụ Sơn, an nguy muôn dân thiên hạ, chốn hồng trần … Hết thảy đều không là gì trong mắt hắn.
Cái hắn muốn hiện tại chỉ là đòi công đạo cho huynh đệ của hắn!
Còn cái gì mà lấy đại cục làm trọng, giờ phút này Tà Quân Chi Chủ căn bản sẽ không them để ý tới.
Chỉ cần một lời không vừa ý, chính là giết chóc! Duy chỉ có giết chóc mà thôi.
- Vừa rồi ai là người nói?
Quân Mạc Tà thảm nhiên nở nụ cười, mí mắt giương lên. Thần quang trong mắt giống như sấm chớp bùng phát, nhìn hai người đối diện, thản nhên nói:
- … Nói gì? Công đạo gì? Công đạo cái gì? Như thế nào là công đạo? Coi như bọn hắn chết không nhắm mắt thì tính sao?
Những lời này là ai nói?
Cổ Hàn gấp đến độ giậm chân!
Đám hỗn đản đáng chết này. Thời khắc nên ra lại không thấy tung tích. Lúc không nên xuất hiện lại xông ra. Sớm không ra, muộn không ra, lại cố tình xuất hiện vào đúng lúc này… Xuất hiện đúng lúc hắn đang giận dữ. Nhưng câu nói của bọn hắn lại khiến cho Cố Hàn không thể tha thứ được.
Hai người kia, đúng là hai vị cường giả Thánh Quân của Thiên Thánh Cung.
Lôi Đình Thánh Quân Hạ Trường Thiên. Phích Lịch Thánh Quân Quý Bác Văn.
Hai người này trấn giữ chiến trường Đoạt Thiên Chi Chiến đã hơn ba ngàn năm rồi.
Một thân tu vi của bọn hắn, so với Cổ Hàn Thánh Quân tam cấp chỉ thấp hơn một chút mà thôi.
Nhìn xung quanh thế gian hiện giờ, phóng mắt ra cả Huyền Huyền đại lục, cũng thuộc loại cao thủ đỉnh cấp chân chân chính chính.
Chẳng qua tính cách hai người này phi thường cực đoan. Nhất là hay bao che khuyết điểm thành tính. Luôn tự cho mình là đúng. Vô luận là trấn giữ Thiên Thánh Cung, là Thánh Địa đứng đầu Huyền Huyền đại lục cũng không thể đảm nhiệm. Cho nên Cổ Hàn mới an bài bọn hắn đến trấn thủ chiến trường Đoạt Thiên Chi Chiến. Để rèn luyện tâm cảnh.
Không phải không thừa nhận, những người mà Cổ Hàn một tay an bài toàn bộ đều là nhân tài. Hai người này tính cách nhìn đâu cũng thấy nhược điểm. Một khi tới chiến trường Đoạt Thiên Chi Chiến đối phó tộc nhân lại bổ sung cho nhau làm tăng them sức mạnh. Trong ba ngàn năm qua, dị tộc nhân không biết có bao nhiêu lần dưới bàn tay của bọn họ mà đành ngậm ngùi quay về.
Đối với Huyền Huyền đại lục mà nói, hai người kia tuyệt đối được coi là đại anh hùng, đại công thần, thực sự hoàn toàn xứng đáng.
Bằng vào tu vi của bọn hắn mà nói, hết thảy những sự việc phát sinh một khoảng cách gần như vậy bọn hắn như thế nào lại không biết? Cho nên ngay khi Cổ Hàn vừa nghe Quân Mạc Tà nói đến đó liền biết nguồn gốc tất cả các sự việc đều từ hai người này mà ra.
Nguyên nhân thực sự rất đơn giản. Từ trước đến nay bọn hắn không thuận mắt với lực lượng của Thiên Phạt nhất hung. Đối với huyền thú đại biểu Huyền Huyền đại lục tham dự Đoạt Thiên Chi Chiến, bọn hắn lại càng cho rằng đó là sỉ nhục lớn nhất của toàn bộ nhân loại! Nhân loại được an toàn nào có thể dựa vào đám súc sinh này bảo hộ? Cho dù là thắng đi chăng nữa thì cũng là sỉ nhục lớn lao của bọn hắn. Cứ nghĩ đến cảnh nhân loại sống sót dưới sự che chở của đám huyền thú là bọn hắn cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Vốn trong lòng Cổ Hàn đang tính toán, bọn hắn cũng không được tốt cho lắm, chỉ cần trong khi chiến đấu biểu hiện tốt một chút. Nhóm người của mình chiếu cố Thiên Phạt nhiều hơn một chút, sau đó chậm rãi tiêu trừ mối hiềm khích này.
Nhưng mà hắn trăm ngàn lần cũng không ngờ, bọn hắn lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này!
Đến lúc này, song phương đối mặt, đều trong trạng thái bạt kiếm giương cung không còn có thể vãn hồi được nữa.
Thời gian sai lầm, địa điểm sai lầm, con người sai lầm, ngôn ngữ nói ra cũng sai lầm.
Kết quả duy nhất, chỉ có thể là xung đột!
- Là lão phu nói! Làm sao?
Lôi đình Thánh Quân Hạ Trường Thiên tiến lên từng bước, nhìn lên người Quân Mạc Tà, giễu cợt nói:
- Tiểu tử, nhìn dáng vẻ của người hẳn là nhân loại. Không phải là huyền thú hóa hình a?
Quân Mạc Tà nhìn vào Hạ Trường Thiên bằng ánh mắt lạnh lẽo, chậm rãi nói:
- Ta, đời này hận nhất cũng không phải là địch nhân của ta. Hai phía đối địch, vô luận là địch nhân vô sỉ, hạ lưu, dơ bẩn như thế nào, ta chỉ biết một việc là đi giết bọn hắn. Nhưng ta không hề hận bọn hắn.
Hắn nói câu này, hỏi một đằng trả lời một nẻo, đi xa chủ đề ngàn dặm! Nhưng ai cũng có thể nghe ra hàm ý trong công này.
- Ta biết! Ngươi hận chúng ta không ra tay tiếp ứng. Lão phu biết ngươi hận cái gì.
Hạ Trường Thiên trong mắt bừng lên nộ hỏa, nhưng vẫn cố gắng đè xuống, bình tĩnh nói:
- Ý ngươi muốn nói: Ngươi bình sinh hận nhất chính là loại người khoanh tay đứng nhìn như chúng ta? Ngươi có biết tại sao lão phu lại khoanh tay đứng nhìn không? Việc đó, là có nguyên nhân của nó hết.
Quân Mạc Tà hắc hắc cười lạnh một tiếng:
- Mặc kệ là lý do gì cũng đều giống nhau!
- Hoang đường!
Hạ Trường Thiên quát lên một tiếng nói:
- Nếu không phải đại chiến trước mắt, chỉ bằng với một câu này lão phu liền cho ngươi một chưởng.
Quân Mạc Tà cười lạnh, đột nhiên ngừng cười, quát lớn:
- Cho dù là kẻ địch trước mắt lão tử cũng muốn ngươi chết trên tay lão tử trước tiên.
Đồng tử Hạ Trường Thiên co rút mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén giống như mũi kim nhìn Quân Mạc Tà, bất động một lúc lâu, sau đó thở dài nặng nề nói:
- Ngươi thân là một nhân loại nhưng lại không có nửa điểm giác ngộ của nhân loại! Ngươi có biết huyền thú cùng loài người có điểm khác nhau?
Quân Mạc Tà chậm rãi nhắm mắt, đối với lời nói của hắn coi như không nghe thấy. Linh khí bên trong người đang ngầm vận chuyển. Hắn đang chuẩn bị, đem lực lượng toàn thân của mình vận chuyển tới mức đỉnh phong. Người trước mặt hắn, thực lực sâu không lường được. Công lực của mình mặc dù hiện tại còn chưa bằng hắn. Nhưng bất kể như thế nào, người này hôm nay coi như đã chết!
Hắn nhất định phải chết.
Hạ Trường Thiên cơ hồ muốn nổi trận lôi đình. Nếu không phải Cổ Hàn ý tứ đưa mắt ra hiệu thì hiện tại hắn đã trở mặt rồi. Tên Tà Quân Chi Chủ này quả thực là vô pháp vô thiên! Lão phu có thân phận như thế nào, có thể đứng trước mặt hắn nói chuyện coi như đã cho hắn mặt mũi lắm rồi.
Hắn cư nhiên lại có thể nhắm mắt lại!
Thúc có thể nhẫn nhưng thím không thể nhịn!
- Đám huyền thú ở đại lục này, ban đầu chỉ để cho nhân loại chúng ta cưỡi!
Hạ Trường Thiên âm trầm nói:
- Thời gian lặng lẽ trôi qua. Trải quả mấy vạn năm, dã thú cư nhiên cũng có thể hóa thân thành con người. Công khai tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến! Cái này căn bản là chuyện cười lớn nhất từ trước đến nay!
Quân Mạc Tà nhắm mắt điều tức, bất động.
- Nhân loại chúng ta chính là chúa tể muôn loài. Đám huyền thú kia nào có thể đánh đồng cùng bọn ta?
- Hiện tại, ngươi lại có thể luôn miệng nói đám dã thú này là huynh đệ của ngươi. Chẳng nhẽ ngươi từ bỏ niềm kiêu ngạo của một nhân loại, cam tâm tình nguyện trở thành Huyền thú sao?
Hạ Trường Thiên chậm rãi nói:
- Sống trên đời, ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, chớ nên quên tổ tông của mình … Chính là con người!
Mai Tuyết Yên hai mắt rực lửa, cơ hồ đã không kìm nén được. Hùng vương cùng Hổ vương muốn xông ra ngoài, lại bị Hạc Trùng Tiếu giữ chặt. Hết thảy đã có tỷ phu làm chủ. Vả lại ta muốn xem tỷ phu nói như thế nào.
Quân Mạc Tà rút cục chậm rãi mở mắt:
- Ngươi đã nói xong chưa?
Hạ Trường Thiên lạnh lùng nói:
- Xong rồi thì ngươi làm sao?
- Xong rồi thì động thủ đi!
-
Quân Mạc Tà thản nhiên nói, mí mắt giật một cái, hai ánh mắt giống như sấm sét bắn ra. Lướt qua trước mặt hơn ba trăm người, hờ hững nói:
- Không biết còn có bao nhiêu người không muốn cứu viện? Nếu các ngươi có gan, không ngại thì tiến lên phía trước. Cho ta kiến thức phong phạm cao thủ một phen.
- Cuồng vọng!
Hạ Trường Thiên phẫn nộ hét to một tiếng:
- Quân Mạc Tà, ngươi tìm chết!
Cổ Hàn vội vàng đứng ở giữa, sắc mặt nhăn lại như trái mướp đắng, liên tục xua tay nói:
- Đại địch ngay trước mắt, các người mỗi người bớt một câu đi. Ài. Tình thế hiện tại hung hiểm như vậy, chẳng lẽ chúng ta lại tự giết lẫn nhau sao?
- Ta cũng không muốn tự giết lẫn nhau! Là chính vị Tà Quân Chi Chủ ngươi mời đến này ép người quá đáng!
Hạ Trường Thiên lạnh lùng nói:
- Cổ lão đại, chuyện này ta cần một lời giải thích!
- Giải thích?
Cổ Hàn sau cơn bối rối qua đi, đột nhiên giận dữ gầm lên một tiếng:
- Ngươi còn muốn giải thích? Trong lúc đại quân đang chiến đấu thì ngươi đang làm cái gì? Vì sao ngươi không đến trợ giúp? Hiện giờ người ta chỉ ra lỗi lầm của ngươi, ngươi chẳng những không biết cái sai của mình. Không biết hối cải, lại cư nhiên còn muốn ta cho ngươi một lời giải thích? Giải thích cái rắm!
- Những con Huyền thú hèn mọn này, không đáng để cứu! Chỉ lãng phí binh lực mà thôi!
Hạ Trường Thiên bình tĩnh nói:
- Cho dù coi như không có bọn hắn, chúng ta cũng đã thành công ngăn chặn dị tộc bao đời nay. Bất quá, để cho bọn hắn làm vật hi sinh để tiêu hao thực lực dị tộc vẫn nên phải có.
- Ngươi!
Cổ Hàn tức giận đến run người.
- Đây chính là chuyện tình liên quan đến an nguy của bá tánh, cùng sự tồn vong của đại lục. Không ngờ ngươi lại khư khư giữ quan niệm cố chấp như thế. Trận chiến này, vạn nhất nếu bị thua, chính là dẫn đến cảnh trăm họ lầm than a.
- Hạ Trường Thiên! Ngươi … Ngươi để cho ta thất vọng rồi! Bát đại Thánh Tôn ... Năm nghìn chiến sĩ Thánh Giả, Thánh Hoàng a… Cứ như thế mà lần lượt ngã xuống… Ngươi…Ngươi…
- Trận chiến này sẽ không thua!
Hạ Trường Thiên khinh thường nói:
- Lão phu cùng ngoại tộc giao chiến đã hơn ba ngàn năm, chẳng lẽ còn không hiểu bọn hắn? Trong ba ngàn năm qua, bọn hắn há có một lần có thể thoát khỏi tay lão phu vượt qua Thiên Trụ Sơn?
- Nhưng bây giờ Thiên Trụ Sơn đã không còn?
Cổ Hàn hét lớn một tiếng nói:
- Ngươi có thể đối mặt với sự thật một chút hay không? Ngươi cuồng vọng như thế là có dụng ý gì?
- Dụng ý ở …
Một tiếng hét lớn cắt đứt sự tranh luận của hai người.
Cổ Hàn cùng Hạ Trường Thiên đồng thời ngạc nhiên. Bọn hắn không có nghĩ tới trong lúc bọn hắn nói chuyện, cư nhiên lại còn có người cắt đứt.
Tiếng hét này dĩ nhiên là từ miệng Quân Mạc Tà mà ra. Hai người kinh ngạc nhìn hắn. Quân Mạc Tà lạnh lùng cười:
- Ta không có hứng thú nghe các ngươi tranh luận. Ta nói, hiện tại ở đây có ai vẫn còn ý định không cứu viện, tự động đứng ra cho ta! Ta không muốn giết nhầm người tốt!
Tiên Kiếm Vấn Tâm
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.
/1286
|