Trong miệng chỉ có dị vật không ngừng bị xâm nhập, cảm giác ẩm ướt truyền khắp toàn thân làm cho đôi mắt Đông Phương ngập tràn sương mù. Khoa Lạc Đặc nhẫn nại dẫn dắt, y phiêu đãng tại bên tai Đông Phương ha hả thấp giọng cười khẽ.
Một Đông Phương tính tình luôn luôn ngang ngạnh tinh nghịch, gặp phải khắc tinh một bực trái lại ngoan ngoãn an tịnh mà tiếp nhận. Trong tim vẫn là sợ hãi, nhưng rồi lại bị động thái của Khoa Lạc Đặc khiêu khích, khơi mào một điểm sâu trong tâm trí làm cho bản chất vốn có dần thức tỉnh.
Mặc kệ nói như thế nào, Khoa Lạc Đặc không kiêng nể gì, tham lam tiến vào sâu trong vòm miệng, khiêu khích đầu lưỡi làm cho y si mê, Đông Phương giật nảy người rụt rè né tránh. Vẫn như cũ không cách nào trốn thoát nhiệt khí khi thì cuồng bạo, khi thì ôn nhu tại bên môi, tại đầu lưỡi nô đùa rượt đuổi.
Nụ hôn sâu thân mật. Đông Phương nhớ kỹ lời Khoa Lạc Đặc nói, đây chính là dạy hắn thế nào là hôn thật sự. suốt một ngày không có ăn cơm, lại bị hù dọa đến sợ hãi, Đông Phương trước mắt dần dần bắt đầu mơ hồ.
“Hảo hảo ngủ một giấc.” Khoa Lạc Đặc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có điểm buồn ngủ, đá chiếc chăn tơ tằm bị xé tới, đem chăn cùng Đông Phương ôm gọn vào trong lòng. Người này không có khả năng là Khoa Lạc Đặc… … Y đang muốn dùng thủ đoạn gì để đùa giỡn đây?
Dù sao không tái hành hạ ta là tốt rồi.
Toàn thân căng thẳng mệt mỏi nhẹ nhàng thả lỏng một phần, Đông Phương dần dần nằm trọn trong vòng tay của Khoa Lạc Đặc.
Đêm tĩnh lặng, xuyên thấu qua các khung cửa sổ mang dáng vẻ cổ xưa trên tường có thể chứng kiến ánh trăng hình lưỡi liềm.
Ào ào.... đây chính là thanh âm do song biển đánh vào các tảng đá phát ra, có quy luật, giống đang diễn tấu những bản Slow trữ tình.
Hô hấp nhẹ nhàng, Đông Phương phát ra tiếng trầm thấp giống như vật nhỏ, trọng miệng tràn ngập mùi hương của Khoa Lạc Đặc, khóe miệng xinh đẹp loang loáng ngân quang của nước bọt, nặng nề thiếp đi.
Đôi mắt xanh thẫm tựa biển sâu lòe sang lên, Khoa Lạc Đặc nhìn Đông Phương ngủ bất an phận mà dùng mặt cọ cọ vào khuỷu tay của mình, trên mặt gợn nụ cười;
Đã nắm trong tầm tay rồi ư?
Thân hình kiện mỹ, khuôn mặt tinh xảo, còn có đôi mắt thời thời khắc khắc hấp dẫn thế nhân.
Đối phó với con mèo nhỏ tính tình quái dị của Sóc Phúc Lai ti gia tộc chính là nên dùng biện pháp đặc biệt a.
Nhìn xem, bây giờ chẳng phải lúc để nghiệm thu thành quả sao?
Bất kể người nào cũng tốt, muốn Đông Phương như vậy ngoan ngoan vốn là không có khả năng rồi. Bản tính sóc Phúc Lai ti gia tộc chính là chỉ nhận chủ nhân lúc còn trẻ thơ, hơn nữa....... Khoa Lạc Đặc xốc quần áo của Đông Phương đang mờ mịt ngủ lên, hài lòng phát hiện lạc ngân lưu lại trên người hắn hoàn toàn biến mất – — – – – – – – – – hơn nữa, chỉ nhận thức một người chủ nhân.
Ngươi là con mèo nhỏ của riêng ta, Đông Phương.
Duỗi thẳng cánh tay, Đông Phương rất tự nhiên mà nằm lệch qua vai Khoa Lạc Đặc. Khoa Lạc Đặc cúi đầu dùng môi chạm vào trán của Đông Phương. Đông Phương nhíu mày nhắm mắt lại, vừa nỉ non vừa cọ cọ vào người Khoa Lạc Đặc một chút.
Sóc Phúc Lai Ti gia tộc rất chán ghét cùng kẻ khác đụng chạm thân thể, nhưng nếu một khi trở thành thói quen sẽ bắt đầu ỷ lại. Đông Phương bây giờ tựa hồ chưa có thói quen đó, hắn chỉ đơn thuần bởi vì sợ hãi mà không dám chống cự mà thôi. Khoa Lạc Đặc tâm tình thư sướng mà không ngừng dùng một loạt hành động tránh làm thức giấc Đông Phương, đem mùi vị của chính mình lưu lại trên thân thể tuyết trắng của hắn, làm cho hắn không an ổn ngủ được, thỉnh thoảng tại trong lòng y trở mình.
Cấp mọi người một chút thời gian, ta có thể còn phải mất một chút tâm tư.
Đông Phương, ngươi rồi cũng sẽ quen thôi.
Gió biển tràn vào thản nhiên mang theo mùi vị mờ nhạt, nhưng lại có cảm giác tự do nói không nên lời.
Từng đợt từng đợt sóng không ngừng vỗ vào chân đá làm bọt biển văng tung tóe. Nếu như có thể từ ô cửa sổ này nhảy thẳng xuống, có thể bám vào khối đá duy nhất nhộ ra trên vách núi kia sao? Hay là dùng thêm một sợi dây siêu đàn hồi dường như thỏa đáng hơn, bất quá sợi dây sẽ làm địch nhân rất nhanh theo kịp...
...
“Đông Phương, lại đây.” Thanh âm của Khoa Lạc Đặc vang lên khiến Đông Phương đang đứng bên cửa sổ chấn động. Quay đầu lại, dùng ánh mắt vô tội nhìn Khoa Lạc Đặc. Do dự một hồi, sau đó di chuyện chậm chạp đến bên cạnh Khoa Lạc Đặc.
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Ngắm biển.”
“Ngắm biển?” Khoa Lạc Đặc hung ác nhìn làm Đông Phương có chút nao núng. Y nheo lại đôi mắt nhỏ dài, đem Đông Phương kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai hắn cảnh cáo: “Ta nói cho ngươi hay, từ nơi này nhảy xuống, chỉ có nước làm mồi cho cá mập.”
Thổi một luồng nhiệt khí vào bên tai Đông Phương, ngữ điệu của Khoa Lạc Đặc làm cho hắn cuống cuồng sợ hãi.
Không sai, khôn khéo như Khoa Lạc Đặc, khắp nơi nhất định là đã chuẩn bị đầy đủ các biện pháp chắc chắn.
Đông Phương nhớ tới tình cảnh quỷ dị, khó lường ban đầu khi bị y bắt được, tâm tình chán nản đi một nửa.
Gương mặt biểu hiện khác biệt dựa trên vai Khoa Lạc Đặc, Đông Phương ngơ ngác cùng Khoa lạc Đặc xử lý công vụ. lòng đang xao động, cũng không dám để Khoa Lạc Đặc phát hiện.
Một tuần rồi, Khoa Lạc Đặc tựa hồ đối hắn rất tốt, cũng không đối đãi đáng sợ như trong tưởng tượng của hắn.Tất nhiên, nếu như Đông Phương không an phận nghe lời như vậy, nói không chừng sẽ bị đối đãi giống lúc đầu rồi.
Đông Phương theo ý thức mà thuận theo Khoa Lạc Đặc, hắn tự nhủ phải chuẩn bị thật tốt kế hoạch trốn thoát, nhưng nghĩ nát óc, cũng nghĩ không ra bất cứ biện pháp nào tốt cả. Cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, nhưng Đông Phương không dám nghĩ sẽ áp dụng các sách lược táo bạo trước kia. Mỗi kế hoạch, cũng bởi vì không có nắm chắc mười phần mà không nhịn được phỏng đoán nếu như thất bại sẽ chịu hậu quả gì, sau đó hắn bỏ cuộc.
Thực sự là nhát gan đến cực điểm! Hắn đối với sự hèn nhát của chính mình cũng nghiến răng nghiến lợi.
Khoa Lạc Đặc thú vị mà quan sát Đông Phương. Hắn thành thật không nhúc nhích tựa vào lòng Khoa Lạc Đặc, tinh quang trong đôi mắt không ngừng biến đổi.
Hiển nhiên, chú mèo nhỏ vẫn còn đang suy nghĩ lệch lạc.
Vì làm cho Đông Phương mau chóng quen với sự tồn tại của y, Khoa Lạc Đặc đem hết thảy tất cả nghiệp vụ tiến hành và điều khiển từ xa. Một tuần này, có thể nói y và Đông Phương như hình với bóng, y và hắn cùng nhau ăn cơm, ôm hắn ngủ, không có lúc nào không ở trong suy nghĩ của Đông Phương, nhiễu loạn ý định bỏ trốn của hắn, thật sự là một việc phi thường mệt mỏi nha.
Chuyện đã tới giai đoạn tế nhị này rồi, Đông Phương cũng đã thu hồi móng vuốt, tiềm thức bắt đầu tiếp nhận Khoa Lạc Đặc đến gần, nhưng giả như để cho hắn chạy trốn, vô luận có hay không có thể đem hắn trở về, đều đã tạo thành thương tổn đối với loại quan hệ mới mẻ này.
Đông Phương tâm tính đã được định sẵn từ trước, hiện tại muốn thuần phục hắn, chỉ có thể dựa vào tâm tư, không thể sử dụng bạo lực.
Bình thường, Khoa Lạc Đặc cho rằng uy hiếp tâm lý so với uy hiếp thân thể hiệu quả hơn nhiều.
Toàn tâm toàn ý mà ký đám văn kiện bên ngoài mang tới. Khoa Lạc Đặc khép lại đống văn kiện dày cộp, đem mặt chuyển hướng sang vẻ mặt nhàm chán của Đông Phương.
“Rất buồn bực, đúng không?”
Đông Phương quả thực rất buồn bực, hắn từ trong lòng Khoa Lạc Đặc ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt từ chối cho ý kiến. Khoa Lạc Đặc nắm bắt cơ hội giữ chặt chiếc cằm của hắn, yêu thương hôn lên.
Một tuần ở chung, Khoa Lạc Đặc hầu như đều tùy thời mà dùng đầu luỡi cùng tân dịch tuyên cáo sở hữu hắn. Có thể nói Đông Phương không hề kháng cự loại phương thức thân mật này rồi. Hắn giương cái miêng nhỏ nhắn, tùy ỳ Khoa Lạc Đặc chiếm đoạt.
Khoa Lạc Đặc đôi khi rất ôn nhu, nhưng đối với bất kì sự kháng cự cùng trốn tránh hành vi thân mật của y đều là không được phép.
Ban đầu, Đông Phương không chịu nằm trong lòng Khoa Lạc Đặc, y liền cái gì cũng không nói, lẳng lặng đem Đông Phương đưa đến căn phòng hành hình ngày đó, để Đông Phương ngồi một bên xem mọi người đối phó với những tên phản bội trong tổ chức.
Khoa Lạc Đặc cố ý để bọn tay sai ác ôn sử dụng lạc thiết.
Hết thảy tất cả những ký ức khủng khiếp đều quay trở về.
Đông Phương hoảng sợ nhìn tên nam nhân cường tráng kia bị đốt cháy khét kêu la thảm thiết, hắn mặt cắt không còn giọt máu.
Đột nhiên phát hiện ra rằng da trơn mịn ban đầu tại thời điểm dán tại mỏ hàn sẽ phát ra âm thanh “xèo xèo”, sau đó sẽ trở nên khô vàng, ứa ra bọt, vừa nổi lên liền phá nát, phá xong lại nổi lên bọt mới. Tái tại vết thương đốt thêm một lần, tiếng “xèo xèo” sẽ không còn như vậy vang nữa, hay là có thể nhìn thấy ánh lửa màu xanh từ mỏ hàn tiếp xúc lên bề mặt da.
Lại đốt thêm lần nữa, căn bản là sẽ không còn nhìn thấy huyết nữa, cũng không nhìn thấy được da, chỉ có thể nhìn thấy thịt bị cháy xém giống như tro bụi của than.
… ….....
Sau đó, trong phòng tra tấn ngập tràn mùi khét, cùng bắt đầu một mùi hoàn toàn khác, mặc dù cũng là mùi của đồ vật bị đốt cháy, nhưng là bên trong có mùi vị làm cho người ta ghê tởm muốn hôn mê.
Đông Phương hiện tại chính là đang ở trong luồng mùi ghê tởm này, hắn mềm yếu tựa vào lòng Khoa Lạc Đặc, không hề động đậy.
Sau này, hắn nhất định sẽ không có cự tuyệt bất kì cử chỉ thân mật nào của Khoa Lạc Đặc nữa. Mỗi lần Khoa Lạc Đặc kéo hắn vào lòng, chỉ cần không có chỉ thị muốn hắn rời đi, hắn sẽ ngoan ngoãn bất động dựa vào.
Một Đông Phương tính tình luôn luôn ngang ngạnh tinh nghịch, gặp phải khắc tinh một bực trái lại ngoan ngoãn an tịnh mà tiếp nhận. Trong tim vẫn là sợ hãi, nhưng rồi lại bị động thái của Khoa Lạc Đặc khiêu khích, khơi mào một điểm sâu trong tâm trí làm cho bản chất vốn có dần thức tỉnh.
Mặc kệ nói như thế nào, Khoa Lạc Đặc không kiêng nể gì, tham lam tiến vào sâu trong vòm miệng, khiêu khích đầu lưỡi làm cho y si mê, Đông Phương giật nảy người rụt rè né tránh. Vẫn như cũ không cách nào trốn thoát nhiệt khí khi thì cuồng bạo, khi thì ôn nhu tại bên môi, tại đầu lưỡi nô đùa rượt đuổi.
Nụ hôn sâu thân mật. Đông Phương nhớ kỹ lời Khoa Lạc Đặc nói, đây chính là dạy hắn thế nào là hôn thật sự. suốt một ngày không có ăn cơm, lại bị hù dọa đến sợ hãi, Đông Phương trước mắt dần dần bắt đầu mơ hồ.
“Hảo hảo ngủ một giấc.” Khoa Lạc Đặc nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn có điểm buồn ngủ, đá chiếc chăn tơ tằm bị xé tới, đem chăn cùng Đông Phương ôm gọn vào trong lòng. Người này không có khả năng là Khoa Lạc Đặc… … Y đang muốn dùng thủ đoạn gì để đùa giỡn đây?
Dù sao không tái hành hạ ta là tốt rồi.
Toàn thân căng thẳng mệt mỏi nhẹ nhàng thả lỏng một phần, Đông Phương dần dần nằm trọn trong vòng tay của Khoa Lạc Đặc.
Đêm tĩnh lặng, xuyên thấu qua các khung cửa sổ mang dáng vẻ cổ xưa trên tường có thể chứng kiến ánh trăng hình lưỡi liềm.
Ào ào.... đây chính là thanh âm do song biển đánh vào các tảng đá phát ra, có quy luật, giống đang diễn tấu những bản Slow trữ tình.
Hô hấp nhẹ nhàng, Đông Phương phát ra tiếng trầm thấp giống như vật nhỏ, trọng miệng tràn ngập mùi hương của Khoa Lạc Đặc, khóe miệng xinh đẹp loang loáng ngân quang của nước bọt, nặng nề thiếp đi.
Đôi mắt xanh thẫm tựa biển sâu lòe sang lên, Khoa Lạc Đặc nhìn Đông Phương ngủ bất an phận mà dùng mặt cọ cọ vào khuỷu tay của mình, trên mặt gợn nụ cười;
Đã nắm trong tầm tay rồi ư?
Thân hình kiện mỹ, khuôn mặt tinh xảo, còn có đôi mắt thời thời khắc khắc hấp dẫn thế nhân.
Đối phó với con mèo nhỏ tính tình quái dị của Sóc Phúc Lai ti gia tộc chính là nên dùng biện pháp đặc biệt a.
Nhìn xem, bây giờ chẳng phải lúc để nghiệm thu thành quả sao?
Bất kể người nào cũng tốt, muốn Đông Phương như vậy ngoan ngoan vốn là không có khả năng rồi. Bản tính sóc Phúc Lai ti gia tộc chính là chỉ nhận chủ nhân lúc còn trẻ thơ, hơn nữa....... Khoa Lạc Đặc xốc quần áo của Đông Phương đang mờ mịt ngủ lên, hài lòng phát hiện lạc ngân lưu lại trên người hắn hoàn toàn biến mất – — – – – – – – – – hơn nữa, chỉ nhận thức một người chủ nhân.
Ngươi là con mèo nhỏ của riêng ta, Đông Phương.
Duỗi thẳng cánh tay, Đông Phương rất tự nhiên mà nằm lệch qua vai Khoa Lạc Đặc. Khoa Lạc Đặc cúi đầu dùng môi chạm vào trán của Đông Phương. Đông Phương nhíu mày nhắm mắt lại, vừa nỉ non vừa cọ cọ vào người Khoa Lạc Đặc một chút.
Sóc Phúc Lai Ti gia tộc rất chán ghét cùng kẻ khác đụng chạm thân thể, nhưng nếu một khi trở thành thói quen sẽ bắt đầu ỷ lại. Đông Phương bây giờ tựa hồ chưa có thói quen đó, hắn chỉ đơn thuần bởi vì sợ hãi mà không dám chống cự mà thôi. Khoa Lạc Đặc tâm tình thư sướng mà không ngừng dùng một loạt hành động tránh làm thức giấc Đông Phương, đem mùi vị của chính mình lưu lại trên thân thể tuyết trắng của hắn, làm cho hắn không an ổn ngủ được, thỉnh thoảng tại trong lòng y trở mình.
Cấp mọi người một chút thời gian, ta có thể còn phải mất một chút tâm tư.
Đông Phương, ngươi rồi cũng sẽ quen thôi.
Gió biển tràn vào thản nhiên mang theo mùi vị mờ nhạt, nhưng lại có cảm giác tự do nói không nên lời.
Từng đợt từng đợt sóng không ngừng vỗ vào chân đá làm bọt biển văng tung tóe. Nếu như có thể từ ô cửa sổ này nhảy thẳng xuống, có thể bám vào khối đá duy nhất nhộ ra trên vách núi kia sao? Hay là dùng thêm một sợi dây siêu đàn hồi dường như thỏa đáng hơn, bất quá sợi dây sẽ làm địch nhân rất nhanh theo kịp...
...
“Đông Phương, lại đây.” Thanh âm của Khoa Lạc Đặc vang lên khiến Đông Phương đang đứng bên cửa sổ chấn động. Quay đầu lại, dùng ánh mắt vô tội nhìn Khoa Lạc Đặc. Do dự một hồi, sau đó di chuyện chậm chạp đến bên cạnh Khoa Lạc Đặc.
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Ngắm biển.”
“Ngắm biển?” Khoa Lạc Đặc hung ác nhìn làm Đông Phương có chút nao núng. Y nheo lại đôi mắt nhỏ dài, đem Đông Phương kéo vào trong lòng, ghé vào lỗ tai hắn cảnh cáo: “Ta nói cho ngươi hay, từ nơi này nhảy xuống, chỉ có nước làm mồi cho cá mập.”
Thổi một luồng nhiệt khí vào bên tai Đông Phương, ngữ điệu của Khoa Lạc Đặc làm cho hắn cuống cuồng sợ hãi.
Không sai, khôn khéo như Khoa Lạc Đặc, khắp nơi nhất định là đã chuẩn bị đầy đủ các biện pháp chắc chắn.
Đông Phương nhớ tới tình cảnh quỷ dị, khó lường ban đầu khi bị y bắt được, tâm tình chán nản đi một nửa.
Gương mặt biểu hiện khác biệt dựa trên vai Khoa Lạc Đặc, Đông Phương ngơ ngác cùng Khoa lạc Đặc xử lý công vụ. lòng đang xao động, cũng không dám để Khoa Lạc Đặc phát hiện.
Một tuần rồi, Khoa Lạc Đặc tựa hồ đối hắn rất tốt, cũng không đối đãi đáng sợ như trong tưởng tượng của hắn.Tất nhiên, nếu như Đông Phương không an phận nghe lời như vậy, nói không chừng sẽ bị đối đãi giống lúc đầu rồi.
Đông Phương theo ý thức mà thuận theo Khoa Lạc Đặc, hắn tự nhủ phải chuẩn bị thật tốt kế hoạch trốn thoát, nhưng nghĩ nát óc, cũng nghĩ không ra bất cứ biện pháp nào tốt cả. Cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, nhưng Đông Phương không dám nghĩ sẽ áp dụng các sách lược táo bạo trước kia. Mỗi kế hoạch, cũng bởi vì không có nắm chắc mười phần mà không nhịn được phỏng đoán nếu như thất bại sẽ chịu hậu quả gì, sau đó hắn bỏ cuộc.
Thực sự là nhát gan đến cực điểm! Hắn đối với sự hèn nhát của chính mình cũng nghiến răng nghiến lợi.
Khoa Lạc Đặc thú vị mà quan sát Đông Phương. Hắn thành thật không nhúc nhích tựa vào lòng Khoa Lạc Đặc, tinh quang trong đôi mắt không ngừng biến đổi.
Hiển nhiên, chú mèo nhỏ vẫn còn đang suy nghĩ lệch lạc.
Vì làm cho Đông Phương mau chóng quen với sự tồn tại của y, Khoa Lạc Đặc đem hết thảy tất cả nghiệp vụ tiến hành và điều khiển từ xa. Một tuần này, có thể nói y và Đông Phương như hình với bóng, y và hắn cùng nhau ăn cơm, ôm hắn ngủ, không có lúc nào không ở trong suy nghĩ của Đông Phương, nhiễu loạn ý định bỏ trốn của hắn, thật sự là một việc phi thường mệt mỏi nha.
Chuyện đã tới giai đoạn tế nhị này rồi, Đông Phương cũng đã thu hồi móng vuốt, tiềm thức bắt đầu tiếp nhận Khoa Lạc Đặc đến gần, nhưng giả như để cho hắn chạy trốn, vô luận có hay không có thể đem hắn trở về, đều đã tạo thành thương tổn đối với loại quan hệ mới mẻ này.
Đông Phương tâm tính đã được định sẵn từ trước, hiện tại muốn thuần phục hắn, chỉ có thể dựa vào tâm tư, không thể sử dụng bạo lực.
Bình thường, Khoa Lạc Đặc cho rằng uy hiếp tâm lý so với uy hiếp thân thể hiệu quả hơn nhiều.
Toàn tâm toàn ý mà ký đám văn kiện bên ngoài mang tới. Khoa Lạc Đặc khép lại đống văn kiện dày cộp, đem mặt chuyển hướng sang vẻ mặt nhàm chán của Đông Phương.
“Rất buồn bực, đúng không?”
Đông Phương quả thực rất buồn bực, hắn từ trong lòng Khoa Lạc Đặc ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt từ chối cho ý kiến. Khoa Lạc Đặc nắm bắt cơ hội giữ chặt chiếc cằm của hắn, yêu thương hôn lên.
Một tuần ở chung, Khoa Lạc Đặc hầu như đều tùy thời mà dùng đầu luỡi cùng tân dịch tuyên cáo sở hữu hắn. Có thể nói Đông Phương không hề kháng cự loại phương thức thân mật này rồi. Hắn giương cái miêng nhỏ nhắn, tùy ỳ Khoa Lạc Đặc chiếm đoạt.
Khoa Lạc Đặc đôi khi rất ôn nhu, nhưng đối với bất kì sự kháng cự cùng trốn tránh hành vi thân mật của y đều là không được phép.
Ban đầu, Đông Phương không chịu nằm trong lòng Khoa Lạc Đặc, y liền cái gì cũng không nói, lẳng lặng đem Đông Phương đưa đến căn phòng hành hình ngày đó, để Đông Phương ngồi một bên xem mọi người đối phó với những tên phản bội trong tổ chức.
Khoa Lạc Đặc cố ý để bọn tay sai ác ôn sử dụng lạc thiết.
Hết thảy tất cả những ký ức khủng khiếp đều quay trở về.
Đông Phương hoảng sợ nhìn tên nam nhân cường tráng kia bị đốt cháy khét kêu la thảm thiết, hắn mặt cắt không còn giọt máu.
Đột nhiên phát hiện ra rằng da trơn mịn ban đầu tại thời điểm dán tại mỏ hàn sẽ phát ra âm thanh “xèo xèo”, sau đó sẽ trở nên khô vàng, ứa ra bọt, vừa nổi lên liền phá nát, phá xong lại nổi lên bọt mới. Tái tại vết thương đốt thêm một lần, tiếng “xèo xèo” sẽ không còn như vậy vang nữa, hay là có thể nhìn thấy ánh lửa màu xanh từ mỏ hàn tiếp xúc lên bề mặt da.
Lại đốt thêm lần nữa, căn bản là sẽ không còn nhìn thấy huyết nữa, cũng không nhìn thấy được da, chỉ có thể nhìn thấy thịt bị cháy xém giống như tro bụi của than.
… ….....
Sau đó, trong phòng tra tấn ngập tràn mùi khét, cùng bắt đầu một mùi hoàn toàn khác, mặc dù cũng là mùi của đồ vật bị đốt cháy, nhưng là bên trong có mùi vị làm cho người ta ghê tởm muốn hôn mê.
Đông Phương hiện tại chính là đang ở trong luồng mùi ghê tởm này, hắn mềm yếu tựa vào lòng Khoa Lạc Đặc, không hề động đậy.
Sau này, hắn nhất định sẽ không có cự tuyệt bất kì cử chỉ thân mật nào của Khoa Lạc Đặc nữa. Mỗi lần Khoa Lạc Đặc kéo hắn vào lòng, chỉ cần không có chỉ thị muốn hắn rời đi, hắn sẽ ngoan ngoãn bất động dựa vào.
/38
|