Cuối cùng Lưu Anh Nam và Hồng Hà thương lượng ổn thỏa, Hồng Hà cam nguyện mạo hiểm giả làm người thứ ba, tạm thời chia sẻ bạn trai với người khác, đồng ý lời mời chụp quảng cáo.
Phí quảng cáo 2 triệu, tuy Lưu Anh Nam không có tiếng tăm, không phải ngôi sao nhưng lại không thể thiếu, đây chính là giá trị. Cho nên Hồng Hà tạm thời gánh trách nhiệm người quản lý của hắn, trực tiếp báo giá với người quản lý của Diệp Tinh, yêu cầu 10% trong 2 triệu phí quảng cáo, không tính nhiều cũng không tính ít, sẽ không tổn thất quá nhiều lợi ích của đối phương. Cho dù đối phương không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Hai mươi vạn cứ thế đến tay, Lưu Anh Nam và Hồng Hà đều cảm khái muôn vàn, chỗ này đã hơn cả ba năm tiền lương của Hồng Hà, thảo nào nhiều nam thanh nữ tú đều vót nhọn đầu chen vào ngành giải trí, kiếm tiền thật dễ dàng quá mà.
Thực ra Lưu Anh Nam không có khái niệm gì về tiền. Nếu hắn muốn tiền, tùy tiện kéo vài du hồn dã quỷ trên đường hỏi mật mã thẻ hồi còn sống của họ là được. Nhưng hắn sẽ không chiếm tiện nghi của người chết, trừ phi giúp Âm hồn làm chân chạy, hoàn thành tâm nguyện của họ, sau đó mới cầm tiền làm phí chân chạy, như thế tâm lý mới thoải mái.
Chỉ là tiền của người chết hắn không hề kiêng kỵ, nhưng Hồng Hà thì không được, ít nhiều có chút không may mắn, biết đâu còn bị oan hồn bám lấy. Nên biết rằng, có rất nhiều hồn ma chính là vẫn nhớ thương tài sản của họ mới bám dai như đỉa.
Bất kể đến lúc nào, tiền mình trả giá đổi lấy bằng mồ hôi và sức lao động mới là thật, thứ mình mua mới càng có giá trị và cảm giác thành công.
Nhưng khi Hồng Hà gọi điện cho người quản lý của Diệp Tinh, chuẩn bị quyết định chuyện này đồng thời ký một thỏa thuận tạm thời, thì đối phương lại cho biết toàn bộ nhân viên đã vào thành phố điện ảnh rồi, hôm nay có rất nhiều việc như buổi gặp mặt, lễ bấm máy…vv… Nếu họ muốn bàn kỹ về việc ký thỏa thuận, thì phải tới Thành Phố Điện Ảnh tìm họ.
Hồng Hà thì không sao, dẫu sao cô cũng phải đi vào để phỏng vấn, Lưu Anh Nam cũng rất muốn đi vào xem thử, cho dù ý đồ của người quản lý rất rõ ràng, chính là muốn để Lưu Anh Nam chạy theo họ, cầu xin họ.
Song nể tình hai mươi vạn, Lưu Anh Nam và Hồng Hà đều nhịn.
Lưu Anh Nam vẫn hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát rồi đi, mà Hồng Hà phải đi trước để tiến hành phỏng vấn đưa tin.
Chờ khi Lưu Anh Nam rời gường đã là lúc mặt trời lên ba con sào, ăn mặc chỉnh tề xuất phát về phía Thành phố điện ảnh.
Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy dòng người đi tới đi lui rất náo nhiệt trên đường phố, trong đó đông nhất đương nhiên là các đoàn du khách đến từ toàn quốc, thậm chí các nơi trên toàn thế giới được hướng dẫn viên dẫn đường. Du khách chiếm đa số nhưng trong đó còn có một phần rất lớn lại là diễn viên thời vụ dựa vào chỗ này để kiếm cơm, cùng nam nữ thanh niên muốn nổi tiếng, tới đây tìm cơ hội.
Càng đi về trước người như thế càng nhiều, còn có rất nhiều người mặc phục trang cá tính hóa, có người mặc cổ trang, có người ăn mặc gợi cảm, dáng người nóng bỏng. Họ đều đang cố gắng biểu hiện mặt hấp dẫn nhất của mình, hy vọng có thể giành được cơ hội.
Lưu Anh Nam không kìm được sờ mặt mình, trong lòng thầm nghĩ, hình tượng khí chất của mình thích hợp diễn vai gì đây? Chàng trai phóng khoáng chán chường, quý công tử bần cùng, hoàng đế trẻ thích cải trang vi hành…
Lưu Anh Nam càng nghĩ càng kích động, trong lòng mỗi người đều có giấc mơ ngôi sao, Lưu Anh Nam cũng không ngoại lệ. Vả lại làm diễn viên quả thật không tồi, ngoài thu nhập cao còn có sự ủng hộ của vô số fans. Càng chủ yếu là, còn có thể diễn đủ kiểu nhân vật trong phim, thể nghiệm cuộc sống đủ mọi màu sắc.
Lưu Anh Nam vừa đi vừa ảo tưởng mình diễn vai một vị hoàng đế, hậu cung đông đúc, thì bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, bị một người chặn đường.
Hắn ngẩng đầu nhìn, đó là một người đàn ông trung tuổi đeo kính màu trà, mặt vừa tròn vừa béo, đầu hơi hói, mặc đồ Tây màu xám, dáng người béo lùn, cách kính râm nên không nhìn thấy ánh mắt gã ta. Gã ta cũng không nói chuyện, chỉ ngăn Lưu Anh Nam lại, đưa thẳng một chiếc danh thiếp, vội vàng nói:
- Muốn đóng phim không?
Hả? Lưu Anh Nam hơi sửng sốt, liếc qua danh thiếp, trên đó viết phó đạo diễn đoàn phim ‘Phong Cuồng Duy Tu Công’ – Lương Kiến Nhân.
Bộ dạng của Lương Kiến Nhân hiển nhiên rất gấp, cố nhét tấm danh thiếp vào tron tay Lưu Anh Nam nói:
- Thế nào tiên sinh? Có hứng thú đóng phi hay không, đoàn phim chúng tôi bây giờ đang thiếu diễn viên, đặc biệt là diễn viên có hình tượng khí chất đều tuyệt vời như anh…
- Phong Cuồng Duy Tu Công? Truyền thuyết về Kiến Nam ca? –Lưu Anh Nam nhất thời có hứng thú, Kiến Nam ca một mực là vị tiền bối hắn sùng bái, hắn chỉ vào mũi mình nói:
- Các vị định để tôi diễn Kiến Nam ca? Tuy chúng tôi có sở thích giống nhau, hứng thú tương đồng, khí chất gần kề nhau, nhưng chúng tôi vẫn có điểm khác…
- Nam chính anh không cần nghĩ đến. –Lương Kiến Nhân nheo mắt nói:
- Chúng tôi bây giờ cần chính là một diễn viên phụ, diễn viên phụ bị nhân vật chính quần tới chết. Song anh yên tâm, chúng tôi sẽ cho anh cơ hội nói ba câu và một cảnh chính diện, cùng hai cảnh mặt bên và bóng lưng. À, phí dịch vụ 100 tệ còn có một hộp cơm.
Móa, nói nửa ngày chính là một diễn viên phụ, hơn nữa nom bộ dạng bộ phim đã tới đoạn cuối rồi, tích trữ diễn viên phụ. Lưu Anh Nam nhất thời mất hứng thú, trực tiếp nhét danh thiếp về tay gã ta, phó đạo diễn vội vàng nói:
- Tiên sinh anh hãy cân nhắc, nếu anh có điều kiện cũng có thể nói, có phải chê cơ hội lộ mặt quá ít hay không? Nếu là như thế, tôi có thể thương lượng với đạo diễn, cuối cùng lập cho anh một bia mộ, trên bia mộ khắc ảnh của anh và một dòng giới thiệu…
- Bia mộ tốt hơn để lại cho anh đi! –Lưu Anh Nam hung hăng mắng một câu, xoay người rời đi.
Móa, mẫu người hình tượng đẹp, khí chất tốt, ăn nói giỏi, nhân phẩm cao vời như anh đây, không ngờ lại bảo ca đi diễn một nhân vật phụ chỉ có ba câu thoại hai cảnh, còn có bia mộ khắc di ảnh và chú thích, thật vớ cmn vẩn…
Lưu Anh Nam làu bà làu bầu đi về trước, chưa đi được mấy bước lại bị người cản đường. Lần này là một thiếu phụ trẻ thành thục xinh đẹp, tuổi chừng hơn ba mươi, mặc đồng phục, tất chân, rất là quyến rũ. Cô ả mặt mang nụ cười mỉm, cũng chủ động đưa cho Lưu Anh Nam một tấm danh thiếp, trên đó không biết đoàn phim nào, nhưng chức vụ cũng là phó đạo diễn.
Người phụ nữ này cười rất nhiệt tình, ánh mắt quyến rũ đảo không ngừng, đảo cho Lưu Anh Nam tim đập thình thịch, người phụ nữ nhiệt tình nói:
- Chào tiên sinh, rất xin lỗi đã mạo muội quấy rầy anh, nhưng tôi thật sự không nhịn nổi, bởi vì hình tượng và khí chất của anh thực sự quá phù hợp với đặc điểm của nam chính trong một bộ phim mới của chúng tôi.
- Nam chính? –Lưu Anh Nam vừa nghe liền có hứng thú, xem người ta đó, vừa đi tới chính là nam chính, vẫn có người biết hàng mà.
- Không sai, đúng là nam chính. –Người phụ nữ khẳng định nói:
- Nếu anh đồng ý tới đoàn phim chúng tôi, thì nhất định là nam chính. Chúng tôi còn căn cứ vào dung mạo và đặc điểm khí chất của anh, tạo riêng một hình tượng nam chính có văn hóa, biết võ thuật cho anh.
- Có văn hóa, biết võ thuật? –Lưu Anh Nam càng kích động hơn, đây rõ ràng chính là một nhân vật văn võ song toàn mà, đây cũng quá coi trọng ca, quá hiểu nhu cầu của ca, quá yêu thích hình tượng và khí chất của ca rồi. Lưu Anh Nam vừa kích động, suýt nữa thuận miệng đồng ý, nhưng nghĩ cẩn thận lại có chút không đúng.
Có văn hóa, biết võ thuật… Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Lưu manh biết võ thuật, ai cũng không đỡ nổi… Đây là có ý gì? Bảo ca diễn lưu manh? Lưu Anh Nam vội hỏi:
- Phim của các vị rốt cuộc là đề tài gì, tên gì?
- À, bộ phim của chúng tôi là phim tình cảm thuần đô thị, chủ yếu là kể lại cuộc đời nam chính, từng một lần ỷ vào tài hoa xuất chúng, văn võ song toàn của mình, bắt được trái tim của vô số mỹ nhân, nhưng lại lần lượt bị mỹ nhân làm cho tan nát trái tim. Cuối cùng anh hoàn toàn ngộ ra, biết phụ nữ không thích hợp với mình, từ đó đi lên một con đường khác, theo đuổi tình yêu hoàn toàn mới… -Thiếu phụ cảm xúc dâng trào nói.
Nhưng Lưu Anh Nam lại nghe ra đầu mối, nam chính bị phụ nữ gây tổn thương, hoàn toàn ngộ ra đi lên một con đường tình yêu khác, chính là không tìm phụ nữ nữa, vậy thì chỉ có thể… Hắn ôm một tia hy vọng cuối cùng về nam chính hỏi:
- Tên phim là?
Thiếu phụ phó đạo diễn hắng giọng, sửa sang mũ áo, vô cùng thành kính nói:
- Thời đại gay tình thiêu đốt!
_________________________
Phí quảng cáo 2 triệu, tuy Lưu Anh Nam không có tiếng tăm, không phải ngôi sao nhưng lại không thể thiếu, đây chính là giá trị. Cho nên Hồng Hà tạm thời gánh trách nhiệm người quản lý của hắn, trực tiếp báo giá với người quản lý của Diệp Tinh, yêu cầu 10% trong 2 triệu phí quảng cáo, không tính nhiều cũng không tính ít, sẽ không tổn thất quá nhiều lợi ích của đối phương. Cho dù đối phương không tình nguyện nhưng cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Hai mươi vạn cứ thế đến tay, Lưu Anh Nam và Hồng Hà đều cảm khái muôn vàn, chỗ này đã hơn cả ba năm tiền lương của Hồng Hà, thảo nào nhiều nam thanh nữ tú đều vót nhọn đầu chen vào ngành giải trí, kiếm tiền thật dễ dàng quá mà.
Thực ra Lưu Anh Nam không có khái niệm gì về tiền. Nếu hắn muốn tiền, tùy tiện kéo vài du hồn dã quỷ trên đường hỏi mật mã thẻ hồi còn sống của họ là được. Nhưng hắn sẽ không chiếm tiện nghi của người chết, trừ phi giúp Âm hồn làm chân chạy, hoàn thành tâm nguyện của họ, sau đó mới cầm tiền làm phí chân chạy, như thế tâm lý mới thoải mái.
Chỉ là tiền của người chết hắn không hề kiêng kỵ, nhưng Hồng Hà thì không được, ít nhiều có chút không may mắn, biết đâu còn bị oan hồn bám lấy. Nên biết rằng, có rất nhiều hồn ma chính là vẫn nhớ thương tài sản của họ mới bám dai như đỉa.
Bất kể đến lúc nào, tiền mình trả giá đổi lấy bằng mồ hôi và sức lao động mới là thật, thứ mình mua mới càng có giá trị và cảm giác thành công.
Nhưng khi Hồng Hà gọi điện cho người quản lý của Diệp Tinh, chuẩn bị quyết định chuyện này đồng thời ký một thỏa thuận tạm thời, thì đối phương lại cho biết toàn bộ nhân viên đã vào thành phố điện ảnh rồi, hôm nay có rất nhiều việc như buổi gặp mặt, lễ bấm máy…vv… Nếu họ muốn bàn kỹ về việc ký thỏa thuận, thì phải tới Thành Phố Điện Ảnh tìm họ.
Hồng Hà thì không sao, dẫu sao cô cũng phải đi vào để phỏng vấn, Lưu Anh Nam cũng rất muốn đi vào xem thử, cho dù ý đồ của người quản lý rất rõ ràng, chính là muốn để Lưu Anh Nam chạy theo họ, cầu xin họ.
Song nể tình hai mươi vạn, Lưu Anh Nam và Hồng Hà đều nhịn.
Lưu Anh Nam vẫn hơi buồn ngủ, muốn ngủ một lát rồi đi, mà Hồng Hà phải đi trước để tiến hành phỏng vấn đưa tin.
Chờ khi Lưu Anh Nam rời gường đã là lúc mặt trời lên ba con sào, ăn mặc chỉnh tề xuất phát về phía Thành phố điện ảnh.
Vừa ra khỏi cửa thì nhìn thấy dòng người đi tới đi lui rất náo nhiệt trên đường phố, trong đó đông nhất đương nhiên là các đoàn du khách đến từ toàn quốc, thậm chí các nơi trên toàn thế giới được hướng dẫn viên dẫn đường. Du khách chiếm đa số nhưng trong đó còn có một phần rất lớn lại là diễn viên thời vụ dựa vào chỗ này để kiếm cơm, cùng nam nữ thanh niên muốn nổi tiếng, tới đây tìm cơ hội.
Càng đi về trước người như thế càng nhiều, còn có rất nhiều người mặc phục trang cá tính hóa, có người mặc cổ trang, có người ăn mặc gợi cảm, dáng người nóng bỏng. Họ đều đang cố gắng biểu hiện mặt hấp dẫn nhất của mình, hy vọng có thể giành được cơ hội.
Lưu Anh Nam không kìm được sờ mặt mình, trong lòng thầm nghĩ, hình tượng khí chất của mình thích hợp diễn vai gì đây? Chàng trai phóng khoáng chán chường, quý công tử bần cùng, hoàng đế trẻ thích cải trang vi hành…
Lưu Anh Nam càng nghĩ càng kích động, trong lòng mỗi người đều có giấc mơ ngôi sao, Lưu Anh Nam cũng không ngoại lệ. Vả lại làm diễn viên quả thật không tồi, ngoài thu nhập cao còn có sự ủng hộ của vô số fans. Càng chủ yếu là, còn có thể diễn đủ kiểu nhân vật trong phim, thể nghiệm cuộc sống đủ mọi màu sắc.
Lưu Anh Nam vừa đi vừa ảo tưởng mình diễn vai một vị hoàng đế, hậu cung đông đúc, thì bỗng cảm thấy trước mắt tối sầm, bị một người chặn đường.
Hắn ngẩng đầu nhìn, đó là một người đàn ông trung tuổi đeo kính màu trà, mặt vừa tròn vừa béo, đầu hơi hói, mặc đồ Tây màu xám, dáng người béo lùn, cách kính râm nên không nhìn thấy ánh mắt gã ta. Gã ta cũng không nói chuyện, chỉ ngăn Lưu Anh Nam lại, đưa thẳng một chiếc danh thiếp, vội vàng nói:
- Muốn đóng phim không?
Hả? Lưu Anh Nam hơi sửng sốt, liếc qua danh thiếp, trên đó viết phó đạo diễn đoàn phim ‘Phong Cuồng Duy Tu Công’ – Lương Kiến Nhân.
Bộ dạng của Lương Kiến Nhân hiển nhiên rất gấp, cố nhét tấm danh thiếp vào tron tay Lưu Anh Nam nói:
- Thế nào tiên sinh? Có hứng thú đóng phi hay không, đoàn phim chúng tôi bây giờ đang thiếu diễn viên, đặc biệt là diễn viên có hình tượng khí chất đều tuyệt vời như anh…
- Phong Cuồng Duy Tu Công? Truyền thuyết về Kiến Nam ca? –Lưu Anh Nam nhất thời có hứng thú, Kiến Nam ca một mực là vị tiền bối hắn sùng bái, hắn chỉ vào mũi mình nói:
- Các vị định để tôi diễn Kiến Nam ca? Tuy chúng tôi có sở thích giống nhau, hứng thú tương đồng, khí chất gần kề nhau, nhưng chúng tôi vẫn có điểm khác…
- Nam chính anh không cần nghĩ đến. –Lương Kiến Nhân nheo mắt nói:
- Chúng tôi bây giờ cần chính là một diễn viên phụ, diễn viên phụ bị nhân vật chính quần tới chết. Song anh yên tâm, chúng tôi sẽ cho anh cơ hội nói ba câu và một cảnh chính diện, cùng hai cảnh mặt bên và bóng lưng. À, phí dịch vụ 100 tệ còn có một hộp cơm.
Móa, nói nửa ngày chính là một diễn viên phụ, hơn nữa nom bộ dạng bộ phim đã tới đoạn cuối rồi, tích trữ diễn viên phụ. Lưu Anh Nam nhất thời mất hứng thú, trực tiếp nhét danh thiếp về tay gã ta, phó đạo diễn vội vàng nói:
- Tiên sinh anh hãy cân nhắc, nếu anh có điều kiện cũng có thể nói, có phải chê cơ hội lộ mặt quá ít hay không? Nếu là như thế, tôi có thể thương lượng với đạo diễn, cuối cùng lập cho anh một bia mộ, trên bia mộ khắc ảnh của anh và một dòng giới thiệu…
- Bia mộ tốt hơn để lại cho anh đi! –Lưu Anh Nam hung hăng mắng một câu, xoay người rời đi.
Móa, mẫu người hình tượng đẹp, khí chất tốt, ăn nói giỏi, nhân phẩm cao vời như anh đây, không ngờ lại bảo ca đi diễn một nhân vật phụ chỉ có ba câu thoại hai cảnh, còn có bia mộ khắc di ảnh và chú thích, thật vớ cmn vẩn…
Lưu Anh Nam làu bà làu bầu đi về trước, chưa đi được mấy bước lại bị người cản đường. Lần này là một thiếu phụ trẻ thành thục xinh đẹp, tuổi chừng hơn ba mươi, mặc đồng phục, tất chân, rất là quyến rũ. Cô ả mặt mang nụ cười mỉm, cũng chủ động đưa cho Lưu Anh Nam một tấm danh thiếp, trên đó không biết đoàn phim nào, nhưng chức vụ cũng là phó đạo diễn.
Người phụ nữ này cười rất nhiệt tình, ánh mắt quyến rũ đảo không ngừng, đảo cho Lưu Anh Nam tim đập thình thịch, người phụ nữ nhiệt tình nói:
- Chào tiên sinh, rất xin lỗi đã mạo muội quấy rầy anh, nhưng tôi thật sự không nhịn nổi, bởi vì hình tượng và khí chất của anh thực sự quá phù hợp với đặc điểm của nam chính trong một bộ phim mới của chúng tôi.
- Nam chính? –Lưu Anh Nam vừa nghe liền có hứng thú, xem người ta đó, vừa đi tới chính là nam chính, vẫn có người biết hàng mà.
- Không sai, đúng là nam chính. –Người phụ nữ khẳng định nói:
- Nếu anh đồng ý tới đoàn phim chúng tôi, thì nhất định là nam chính. Chúng tôi còn căn cứ vào dung mạo và đặc điểm khí chất của anh, tạo riêng một hình tượng nam chính có văn hóa, biết võ thuật cho anh.
- Có văn hóa, biết võ thuật? –Lưu Anh Nam càng kích động hơn, đây rõ ràng chính là một nhân vật văn võ song toàn mà, đây cũng quá coi trọng ca, quá hiểu nhu cầu của ca, quá yêu thích hình tượng và khí chất của ca rồi. Lưu Anh Nam vừa kích động, suýt nữa thuận miệng đồng ý, nhưng nghĩ cẩn thận lại có chút không đúng.
Có văn hóa, biết võ thuật… Lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Lưu manh biết võ thuật, ai cũng không đỡ nổi… Đây là có ý gì? Bảo ca diễn lưu manh? Lưu Anh Nam vội hỏi:
- Phim của các vị rốt cuộc là đề tài gì, tên gì?
- À, bộ phim của chúng tôi là phim tình cảm thuần đô thị, chủ yếu là kể lại cuộc đời nam chính, từng một lần ỷ vào tài hoa xuất chúng, văn võ song toàn của mình, bắt được trái tim của vô số mỹ nhân, nhưng lại lần lượt bị mỹ nhân làm cho tan nát trái tim. Cuối cùng anh hoàn toàn ngộ ra, biết phụ nữ không thích hợp với mình, từ đó đi lên một con đường khác, theo đuổi tình yêu hoàn toàn mới… -Thiếu phụ cảm xúc dâng trào nói.
Nhưng Lưu Anh Nam lại nghe ra đầu mối, nam chính bị phụ nữ gây tổn thương, hoàn toàn ngộ ra đi lên một con đường tình yêu khác, chính là không tìm phụ nữ nữa, vậy thì chỉ có thể… Hắn ôm một tia hy vọng cuối cùng về nam chính hỏi:
- Tên phim là?
Thiếu phụ phó đạo diễn hắng giọng, sửa sang mũ áo, vô cùng thành kính nói:
- Thời đại gay tình thiêu đốt!
_________________________
/435
|