- Nguyền rủa? –Người Lăng gia giật mình hoảng sợ, ai cũng không ngờ tới từ ngữ đáng sợ này lại dùng trên người họ, ngay cả Lăng Vân đều vô ý thức ngừng khóc, mà chàng thanh niên áo xám kia vào giờ phút này cũng mở mắt.
Lần này ngược lại đến lượt Lưu Anh Nam bình tĩnh, giống như đã hiểu hết mọi chuyện vậy.
Mọi người vây quanh cụ bà, thậm chí quên cả hô hấp, cụ bà nắm chặt tay Lăng Vân, mắt ngấn lệ, ánh mắt mang theo đầy vẻ xin lỗi nói:
- Vân nhi, xin lỗi, là nội quá ích kỷ, là cả gia tộc chúng ta quá ích kỷ, con là vô tội, không nên để con chờ nhận sự trừng phạt của gia tộc này, nhân lúc bây giờ sai lầm còn chưa tạo thành, bà muốn nói chân tướng cho con biết…
Đám người Lăng gia toàn bộ vây quanh cụ bà, Lăng Vân nằm sấp trong ngực bà, điều này thoạt nhìn giống như một gia đình nông dân bình thường, hết mùa màng cả gia đình cùng nhau quây quần nghe lớp người già kể lại chuyện quá khứ…
Chàng thanh niên áo xám rất bình tĩnh ngồi ở bên, nhưng lại mở to cặp mắt xếch kia, hon nữa không hề có thần thái, chỉ nhìn chằm chằm vào đám người Lăng gia.
Lưu Anh Nam từ buổi sáng ra ngoài quay cảnh hôn, rồi đến bây giờ, ngay cả một hớp nước đều chưa hề uống, sớm đã đói hóp bụng. May mà lúc người Lăng gia cầu nguyện thì cơm nước đều đã mang hết lên, hắn cũng mặc kệ bây giờ là không khí gì, hoàn cảnh gì, ngồi xuống rất tự nhiên, nhìn món ăn bắt mắt nhất trên bàn rồi xuống tay.
Hôm nay người Lăng gia dựa theo lệ thường phóng sinh chính là một con tôm, nói cách khác tôm là món chính ngày hôm nay, con tôm dài nửa thước (~30cm) chiên giòn toàn thân đỏ rực, nhìn vào khiến người ta thèm nhỏ dãi. Nhưng nhìn kỹ lại, trên thân tôm còn bó một chiếc vây cá, đầu kia vây cá nối tiếp với một quả trứng mực màu trắng. Lưu Anh Nam nhất thời suýt ngất, đây cmn chẳng phải chính là tôm buộc trứng sao!
Lúc này cụ bà cũng bắt đầu kể lại bí mật không thể nói với người ngoài, phủ đầy bụi đã lâu của Lăng gia. Tuy lúc này có chàng thanh niên áo xám và Lưu Anh Nam ở đây, nhưng bà cũng không kiêng kỵ, thoạt nhìn giống như có ý để chàng thanh niên áo xám hiểu thêm một chút, thuận tiện hù dọa Lưu Anh Nam.
Thì ra Lăng gia truyền thừa đến nay đã có hơn 500 năm lịch sử, trải qua ba triều đại cùng nhiều thời kỳ chiến tranh hỗn loạn, nhưng Lăng gia vẫn một đường đi lên, chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại lợi dụng tình thế để lớn mạnh mình, hình thành nên một gia tộc mạnh mẽ.
Có thể phát triển đến ngày nay, có liên quan rất lớn đến sự hiểu biết với thời cục, với thủ đoạn phi phàm, với sự nắm bắt cơ hội của các gia chủ đời trước. Song hiện giờ chẳng phải đại hội biểu dương đối với tổ tiên Lăng gia, mà là nguồn gốc của lời nguyền. Thực ra rất đơn giản, sở dĩ Lăng gia có được ngày hôm nay là vì trên tay mỗi vị gia chủ đều dính đầy máu tươi.
Thực ra bắt đầu từ ghi chép trên gia phả, gia chủ đầu tiên của Lăng gia chính là một người thợ rèn binh thường. Vào thời đại phong kiến đó, đóng thuyền, làm nguội, bán đậu phụ là nghề nghiệp còn thấp kém hơn cả cô nương lầu xanh và con hát, vừa khổ vừa mệt.
Song thời cục khi đó rất hỗn loạn, chính là thời kỳ vương triều phong kiến thối nát, bách tính lầm than, người dân nổi dậy khởi nghĩa ở khắp nơi. Vì sinh tồn và tự do, hầu như một thôn trên dưới trăm người đều tổ chức lại tạo thành một đội quân khởi nghĩa, họ bị ép đến đường cùng dám đi cướp lương thực, xông nha phủ.
Song triều đình dù sao cũng là triều đình, người ta có quân đội chính quy nơi tay, quân khởi nghĩa gặp phải sự trấn áp tàn khốc. Song nghĩ đến là hiểu, đó là vì quân khởi nghĩa khi đó không hề có vũ khí rèn đúc, đều là tầng lớp dân nghèo bị dồn vào đường cùng dưới cơn thịnh nộ cầm cuốc xẻng đi liều mạng với người, đương nhiên không địch lại quân đội chính quy có đao thương kiếm kích cung dài nỏ mạnh.
Khi quân khởi nghĩa ý thức được tầm quan trọng của vũ khí thì đương nhiên nghĩ đến người tạo ra vũ khí: thợ rèn!
Vị tổ tiên đời đầu của Lăng gia cứ như thế chuyển sang thành nhà chế tạo vũ khí, khai sáng ra sự nghiệp của mình, kiếm được món tiền đầu tiên.
Lão tổ tiên kiếm được tiền bèn giống như tất cả mọi người khi đó, có tiền đầu tiên mua vài mẫu đất, trở thành một vị địa chủ cỡ nhỏ, bảo đảm đời sống cơ bản của mình không thiếu thốn, đồng thời cũng không buông bỏ sự nghiệp rèn đúc đang phát triển không ngừng, truyền nghề này cho đời sau của mình.
Song Lăng gia từ lúc đó đã bắt đầu bị nguyền rủa.
Người khác có khả năng không rõ, nhưng Lưu Anh Nam thì biết rằng, tài trợ chiến tranh bất kể ở Âm gian hay Dương gian đều là tội lớn. Nói ví dụ như bạn biết một người muốn đi giết người hoặc đả thương người, nhưng bạn vẫn đưa cho hắn ta một con dao, ở Dương gian người cung cấp dao sẽ bị xử lý dựa theo tội đồng lõa.
Mà ở Âm Tào Địa Phủ tội đồng lõa thậm chí còn nặng hơn cả tự tay giết người. Trong Âm Tào Địa Phủ, hành vi này thuộc về châm ngòi gây chia rẽ, mượn đao giết người, nhẹ nhất là Địa ngục rút lưỡi, hoặc Địa ngục bàn chông, nặng nhất thì khó nói.
Nobel – một nhà khoa học vĩ đại của nhân loại, phát minh ra thuốc nổ vốn dĩ muốn để cho thợ mỏ phá núi mở đường làm việc dễ dàng hơn, nhưng lại không ngờ rằng, phát minh của ông được dùng vào chiến tranh hủy diệt sinh mạng, điều này khiến nhà khoa học đau đáu trong lòng. May thay ông để lại di chúc tạo nên giải Nobel, mang lại cho những người có cống hiến lớn với tiến bộ xã hội loài người, hòa bình, sức khỏe một phần thưởng lớn cùng vinh dự cao nhất trong ngành. Đây là một việc làm công đức rất lớn, nhưng cho dù như thế, ông ở Địa Phủ vẫn phải chịu phạt, chỉ có điều nhẹ đi rất nhiều.
Song rất hiển nhiên Lăng gia chưa từng làm ra việc công đức lớn lao gì cả. Đương nhiên, quyên góp từ thiện cũng là tích công đức, nhưng chưa đủ để xóa bỏ tội nghiệp của họ, giống như cha Hồng Hà vậy.
Không chỉ như thế, Lăng gia nếm của ngon của ngọt, ngoại trừ không ngừng tích trữ đất đai, tích trữ lương thực vào thời bình, đồng thời vẫn đang lén lút chế tạo vũ khí. Mỗi khi xảy ra chiến loạn, họ đều sẽ lén lút tiêu thụ, bất kể là bên chính nghĩa hay bên xấu, trong mắt họ chỉ có người mua, đều là ‘thân thiết’!
Mỹ xuất khẩu trang bị quân sự chiếm một phần rất lớn trong tổng ngạch xuất khẩu của cả thế giới, nhất là thời chiến tranh thế giới, vũ khí vĩnh viễn là một trong các mặt hàng dễ tiêu thụ nhất, lượng nhu cầu thậm chí vượt qua cả đồ ăn và thức uống. Bởi vì chỉ cần có người thì sẽ có mâu thuẫn, có mâu thuẫn thì sẽ có đấu tranh, bất kể lúc nào, trên Trái đất luôn có một loại lửa vĩnh viễn sẽ không tắt, đó chính là ngọn lửa chiến tranh.
Lăng gia chính là một gia tộc như vậy. Phải biết rằng, vào thời kỳ đế chế phong kiến, người thống trị vì củng cố địa vị của mình vốn không cho phép người dân giữ vũ khí, giống như phim ảnh trên TV, cái gọi là người trong giang hồ không vác đao thì xách kiếm, đó đơn thuần là vớ vẩn. Cho dù vào thời nay, ngay trong thủ đô này, mua một con dao phay đều cần giấy tờ!
Cứ nghĩ là biết lúc ấy việc Lăng gia làm là nguy hiểm cỡ nào, nhưng họ vào mỗi lúc sắp gặp tai ương ngập đầu đều có thể hóa hiểm làm lành. Có lẽ là số phận an bài, hễ là đội ngũ cầm vũ khí tiêu thụ của họ đều sẽ giành được thắng lợi, có thắng lớn có thắng nhỏ. Chính vì như thế, Lăng gia chẳng những không diệt vong, ngược lại từ đó phát triển lớn mạnh như vũ bão.
Lần này ngược lại đến lượt Lưu Anh Nam bình tĩnh, giống như đã hiểu hết mọi chuyện vậy.
Mọi người vây quanh cụ bà, thậm chí quên cả hô hấp, cụ bà nắm chặt tay Lăng Vân, mắt ngấn lệ, ánh mắt mang theo đầy vẻ xin lỗi nói:
- Vân nhi, xin lỗi, là nội quá ích kỷ, là cả gia tộc chúng ta quá ích kỷ, con là vô tội, không nên để con chờ nhận sự trừng phạt của gia tộc này, nhân lúc bây giờ sai lầm còn chưa tạo thành, bà muốn nói chân tướng cho con biết…
Đám người Lăng gia toàn bộ vây quanh cụ bà, Lăng Vân nằm sấp trong ngực bà, điều này thoạt nhìn giống như một gia đình nông dân bình thường, hết mùa màng cả gia đình cùng nhau quây quần nghe lớp người già kể lại chuyện quá khứ…
Chàng thanh niên áo xám rất bình tĩnh ngồi ở bên, nhưng lại mở to cặp mắt xếch kia, hon nữa không hề có thần thái, chỉ nhìn chằm chằm vào đám người Lăng gia.
Lưu Anh Nam từ buổi sáng ra ngoài quay cảnh hôn, rồi đến bây giờ, ngay cả một hớp nước đều chưa hề uống, sớm đã đói hóp bụng. May mà lúc người Lăng gia cầu nguyện thì cơm nước đều đã mang hết lên, hắn cũng mặc kệ bây giờ là không khí gì, hoàn cảnh gì, ngồi xuống rất tự nhiên, nhìn món ăn bắt mắt nhất trên bàn rồi xuống tay.
Hôm nay người Lăng gia dựa theo lệ thường phóng sinh chính là một con tôm, nói cách khác tôm là món chính ngày hôm nay, con tôm dài nửa thước (~30cm) chiên giòn toàn thân đỏ rực, nhìn vào khiến người ta thèm nhỏ dãi. Nhưng nhìn kỹ lại, trên thân tôm còn bó một chiếc vây cá, đầu kia vây cá nối tiếp với một quả trứng mực màu trắng. Lưu Anh Nam nhất thời suýt ngất, đây cmn chẳng phải chính là tôm buộc trứng sao!
Lúc này cụ bà cũng bắt đầu kể lại bí mật không thể nói với người ngoài, phủ đầy bụi đã lâu của Lăng gia. Tuy lúc này có chàng thanh niên áo xám và Lưu Anh Nam ở đây, nhưng bà cũng không kiêng kỵ, thoạt nhìn giống như có ý để chàng thanh niên áo xám hiểu thêm một chút, thuận tiện hù dọa Lưu Anh Nam.
Thì ra Lăng gia truyền thừa đến nay đã có hơn 500 năm lịch sử, trải qua ba triều đại cùng nhiều thời kỳ chiến tranh hỗn loạn, nhưng Lăng gia vẫn một đường đi lên, chẳng những không bị ảnh hưởng, ngược lại lợi dụng tình thế để lớn mạnh mình, hình thành nên một gia tộc mạnh mẽ.
Có thể phát triển đến ngày nay, có liên quan rất lớn đến sự hiểu biết với thời cục, với thủ đoạn phi phàm, với sự nắm bắt cơ hội của các gia chủ đời trước. Song hiện giờ chẳng phải đại hội biểu dương đối với tổ tiên Lăng gia, mà là nguồn gốc của lời nguyền. Thực ra rất đơn giản, sở dĩ Lăng gia có được ngày hôm nay là vì trên tay mỗi vị gia chủ đều dính đầy máu tươi.
Thực ra bắt đầu từ ghi chép trên gia phả, gia chủ đầu tiên của Lăng gia chính là một người thợ rèn binh thường. Vào thời đại phong kiến đó, đóng thuyền, làm nguội, bán đậu phụ là nghề nghiệp còn thấp kém hơn cả cô nương lầu xanh và con hát, vừa khổ vừa mệt.
Song thời cục khi đó rất hỗn loạn, chính là thời kỳ vương triều phong kiến thối nát, bách tính lầm than, người dân nổi dậy khởi nghĩa ở khắp nơi. Vì sinh tồn và tự do, hầu như một thôn trên dưới trăm người đều tổ chức lại tạo thành một đội quân khởi nghĩa, họ bị ép đến đường cùng dám đi cướp lương thực, xông nha phủ.
Song triều đình dù sao cũng là triều đình, người ta có quân đội chính quy nơi tay, quân khởi nghĩa gặp phải sự trấn áp tàn khốc. Song nghĩ đến là hiểu, đó là vì quân khởi nghĩa khi đó không hề có vũ khí rèn đúc, đều là tầng lớp dân nghèo bị dồn vào đường cùng dưới cơn thịnh nộ cầm cuốc xẻng đi liều mạng với người, đương nhiên không địch lại quân đội chính quy có đao thương kiếm kích cung dài nỏ mạnh.
Khi quân khởi nghĩa ý thức được tầm quan trọng của vũ khí thì đương nhiên nghĩ đến người tạo ra vũ khí: thợ rèn!
Vị tổ tiên đời đầu của Lăng gia cứ như thế chuyển sang thành nhà chế tạo vũ khí, khai sáng ra sự nghiệp của mình, kiếm được món tiền đầu tiên.
Lão tổ tiên kiếm được tiền bèn giống như tất cả mọi người khi đó, có tiền đầu tiên mua vài mẫu đất, trở thành một vị địa chủ cỡ nhỏ, bảo đảm đời sống cơ bản của mình không thiếu thốn, đồng thời cũng không buông bỏ sự nghiệp rèn đúc đang phát triển không ngừng, truyền nghề này cho đời sau của mình.
Song Lăng gia từ lúc đó đã bắt đầu bị nguyền rủa.
Người khác có khả năng không rõ, nhưng Lưu Anh Nam thì biết rằng, tài trợ chiến tranh bất kể ở Âm gian hay Dương gian đều là tội lớn. Nói ví dụ như bạn biết một người muốn đi giết người hoặc đả thương người, nhưng bạn vẫn đưa cho hắn ta một con dao, ở Dương gian người cung cấp dao sẽ bị xử lý dựa theo tội đồng lõa.
Mà ở Âm Tào Địa Phủ tội đồng lõa thậm chí còn nặng hơn cả tự tay giết người. Trong Âm Tào Địa Phủ, hành vi này thuộc về châm ngòi gây chia rẽ, mượn đao giết người, nhẹ nhất là Địa ngục rút lưỡi, hoặc Địa ngục bàn chông, nặng nhất thì khó nói.
Nobel – một nhà khoa học vĩ đại của nhân loại, phát minh ra thuốc nổ vốn dĩ muốn để cho thợ mỏ phá núi mở đường làm việc dễ dàng hơn, nhưng lại không ngờ rằng, phát minh của ông được dùng vào chiến tranh hủy diệt sinh mạng, điều này khiến nhà khoa học đau đáu trong lòng. May thay ông để lại di chúc tạo nên giải Nobel, mang lại cho những người có cống hiến lớn với tiến bộ xã hội loài người, hòa bình, sức khỏe một phần thưởng lớn cùng vinh dự cao nhất trong ngành. Đây là một việc làm công đức rất lớn, nhưng cho dù như thế, ông ở Địa Phủ vẫn phải chịu phạt, chỉ có điều nhẹ đi rất nhiều.
Song rất hiển nhiên Lăng gia chưa từng làm ra việc công đức lớn lao gì cả. Đương nhiên, quyên góp từ thiện cũng là tích công đức, nhưng chưa đủ để xóa bỏ tội nghiệp của họ, giống như cha Hồng Hà vậy.
Không chỉ như thế, Lăng gia nếm của ngon của ngọt, ngoại trừ không ngừng tích trữ đất đai, tích trữ lương thực vào thời bình, đồng thời vẫn đang lén lút chế tạo vũ khí. Mỗi khi xảy ra chiến loạn, họ đều sẽ lén lút tiêu thụ, bất kể là bên chính nghĩa hay bên xấu, trong mắt họ chỉ có người mua, đều là ‘thân thiết’!
Mỹ xuất khẩu trang bị quân sự chiếm một phần rất lớn trong tổng ngạch xuất khẩu của cả thế giới, nhất là thời chiến tranh thế giới, vũ khí vĩnh viễn là một trong các mặt hàng dễ tiêu thụ nhất, lượng nhu cầu thậm chí vượt qua cả đồ ăn và thức uống. Bởi vì chỉ cần có người thì sẽ có mâu thuẫn, có mâu thuẫn thì sẽ có đấu tranh, bất kể lúc nào, trên Trái đất luôn có một loại lửa vĩnh viễn sẽ không tắt, đó chính là ngọn lửa chiến tranh.
Lăng gia chính là một gia tộc như vậy. Phải biết rằng, vào thời kỳ đế chế phong kiến, người thống trị vì củng cố địa vị của mình vốn không cho phép người dân giữ vũ khí, giống như phim ảnh trên TV, cái gọi là người trong giang hồ không vác đao thì xách kiếm, đó đơn thuần là vớ vẩn. Cho dù vào thời nay, ngay trong thủ đô này, mua một con dao phay đều cần giấy tờ!
Cứ nghĩ là biết lúc ấy việc Lăng gia làm là nguy hiểm cỡ nào, nhưng họ vào mỗi lúc sắp gặp tai ương ngập đầu đều có thể hóa hiểm làm lành. Có lẽ là số phận an bài, hễ là đội ngũ cầm vũ khí tiêu thụ của họ đều sẽ giành được thắng lợi, có thắng lớn có thắng nhỏ. Chính vì như thế, Lăng gia chẳng những không diệt vong, ngược lại từ đó phát triển lớn mạnh như vũ bão.
/435
|