Chàng thanh niên trước sau bình tĩnh như thần côn Hoa Vĩ này, lý lịch cá nhân cực kỳ phong phú, vừa là Tu Di Sơn vừa là Côn Luân Sơn, vừa là Vatican vừa là Jerusalem, đều là nơi Thần Phật xuất hiện. Gã chu du một vòng, tham nghiệm đạo quả của Thần Phật, bây giờ lại bắt đầu giai đoạn hồng trần luyện tâm.
Cảm giác giống như Nhân tộc Thánh Thể sau khi đại thành, trở thành Thánh Vương Trường Sinh Bất Tử, sau khi trải qua Tiên Ma Biến ở Thế Giới Tu Chân, cuối cùng bước lên Thần Ấn Vương Tọa, có thể Chích Thủ Già Thiên (một tay che trời), sau cùng trở thành Vạn Giới Vĩnh Tiên, muốn khai sáng ra Kỷ Nguyên Quang Minh mới.
Mà Lưu Anh Nam ở bên kia nhìn thế nào cũng không có tố chất của Thần Phật, đương nhiên cũng không giống yêu ma, nhìn kiểu gì cũng là một tên nghèo rớt mùng tơi, có tố chất làm nhân viên thời vụ, bạn bè quen biết có lẽ cũng đều là thợ sửa chữa, hết giờ làm, mọi người cùng nhau bỏ tiền dạo lầu xanh…
Hoa Vĩ người ta lần này đang hồng trần luyện tâm, trạm thứ nhất liền chọn Lăng gia, là vì giúp bà cụ Lăng gia thoát khỏi đau đớn. Lưu Anh Nam cũng là lần đầu tiên rời khỏi địa bàn của mình ra ngoài hành tẩu giang hồ, trạm đầu tiên lại là phòng khách sạn của Diệp Tinh, làm chính là tập kích Hồng Hà, cuối cùng lại ở bên cạnh Lăng Vân. So với bên trên, Lưu Anh Nam giành phần thắng về độ đặc sắc.
Đương nhiên bây giờ quan trọng nhất chính là cụ bà sắp độ kiếp rồi, mỗi người đều có vài ngày trăng tròn như vậy. Cụ bà này vất vả lắm mới chờ đến ngày ‘dì cả’ vĩnh viễn không hỏi thăm, lại phải gánh chịu nỗi đau đớn có quy luật. Haizz, phụ nữ mà!
Mọi người trong Lăng gia đều rất thương bà cụ, từng người họ tranh nhau muốn chia sẻ đau đớn cho cụ bà, nhưng cụ thể là thế nào thì không ai có thể nói rõ. Ngay cả Hoa Vĩ mà người Lăng gia vô cùng tin cậy, coi như Thần kia cũng tích chữ như vàng, chỉ vô cùng thần bí thốt ra một chữ:
- Nghiệt!
Một chữ như thế khiến người Lăng gia càng sợ hãi thêm, càng dồn hết hy vọng lên người gã. Chủ yếu hơn là, cụ bà Lăng gia rất tín nhiệm gã.
Hiện giờ đầu óc Lăng Vân rất hỗn loạn, cô không muốn thấy bà nội chịu khổ, không muốn thấy gia tộc này tan rã, càng không muốn người thân của mình mất đi sự che chở của gia tộc mà rơi vào nguy hiểm. Nhưng cô cũng không muốn mình gánh chịu nỗi đau vô bờ, càng không muốn bị gò bó, đây là việc khó khăn nhất cuộc đời cô gặp phải. Cô rất hy vọng có người có thể giúp đỡ cô, đặc biệt là cần một người đàn ông mạnh mẽ đanh thép, có thể giải quyết mọi vấn đề, che mưa chắn gió cho cô!
Cô không muốn người khác tín nhiệm Hoa Vĩ như vậy, càng không muốn làm thân với gã, nhưng những việc này quả thật khiến cô vô kế khả thi. Lúc cô vô cùng hoảng hốt thậm chí hơi tuyệt vọng, cô bỗng ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Lưu Anh Nam đang vẻ mặt lười nhác đứng ở đó, không biết nghĩ đến điều gì, nước dãi đều sắp chảy ra ngoài.
Lăng Vân không hề khách khí đi thẳng tới, véo mạnh một cái lên cổ hắn. Lưu Anh Nam bị hù dọa còn tưởng quỷ đã tới, Lăng Vân hung ác trừng mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Anh nên nói cái gì đi chứ?
Lưu Anh Nam xoa cổ rầu rĩ nói:
- Đây có gì đáng nói chứ. Nhà em đời đời buôn bán vũ khí, người chết dưới vũ khí đều biến thành oan hồn, Âm hồn không tiêu tan, bám lấy gia đình em. Mặt khác chính là những kẻ sử dụng vũ khí giết người, bởi bì giết người nên phải chịu mọi hình phạt tàn khốc dưới Âm Tào Địa Phủ, không biết làm cách nào trốn khỏi, rồi cũng phát tiết oán niệm của họ lên kẻ chế tạo vũ khí…
- Bà cô kêu rất đói ăn luôn ngón tay mình, còn có ông chú câu cá câu được một nhúm tóc của em đều là bị oán quỷ bám lấy, nỗi đau đớn bà nội em trải qua hoàn toàn đều là khổ hình ở Âm Tào Địa Phủ, lửa địa ngục thiêu đốt, hàn băng thực cốt, đây là vì bà bị lệ quỷ trong địa ngục tập kích. Sở dĩ vào đêm trăng tròn hàng tháng là vì khi đó Âm khí ở Dương gian nặng nhất.
- Còn về gia chủ các đời trước, khẳng định là bị hút sạch Dương khí toàn thân mà chết. Song đây chẳng phải oan hồn ác quỷ bình thường có thể làm được, hẳn còn có một ‘Boss’, nhưng xem ra, nó dường như phải cách vài chục năm mới xuất hiện một lần, rất có chu kỳ…
Nếu đã mở lời Lưu Anh Nam dứt khoát nói hết toàn bộ những phân tích của mình với sự việc, Lăng Vân nghe mà thộn ra, người Lăng gia ở xung quanh càng nghe trợn tròn mắt. Mãi đến khi hắn nói xong rất lâu, người Lăng gia vẫn chưa hồi hồn, giống như nghe thiên thư vậy.
Lưu Anh Nam cho rằng sự phân tích của mình sẽ thuyết phục được họ, thể hiện đầy đủ mị lực của một nhân viên thời vụ Địa Phủ. Nhưng bỗng nhiên, người Lăng gia toàn bộ cùng vây quanh bên người thần côn Hoa Vĩ vẻ mặt bình tĩnh nhắm chặt hai mắt, tất cả đều nói như cầu khẩn:
- Hoa tiên sinh, mọi chuyện đều nhờ vào cậu rồi!
Lưu Anh Nam ngất, suýt nữa nhảy ra mắng to. Lũ người này mắc bệnh gì không biết, vừa rồi mình đã phân tích sự việc thấu triệt đến như thế, vì sao họ đều nhào tới bên Hoa Vĩ chỉ nói một chữ kia chứ?
Lưu Anh Nam đương nhiên không nghĩ ra, bởi vì hắn chưa từng học lớp tiêu thụ sản phẩm. So sánh với hắn, thủ đoạn mồi chài của Hoa Vĩ cao hơn không chỉ một bậc. Muốn kiếm được tiền của người tiêu dùng, đầu tiên phải nắm bắt tâm lý của họ, nhất là người tiêu dùng chi phí cao, họ luôn cảm thấy hứng thú với những thứ mới lạ, chưa rõ. Càng thần bí họ càng muốn hiểu thêm, càng muốn có được, càng cảm thấy đó là thứ tốt.
Ví dụ như hàng xa xỉ, khẩu hiệu tuyên truyền hiệu quả nhất chính là: “Sản phẩm chỉ đưa ra toàn cầu với số lượng có hạn…”
Câu này lập tức sẽ khơi lên hứng thú của mọi người. Họ sẽ tự nhiên cho rằng, cả thế giới đều hạn chế số lượng thì nhất định là đồ tốt, ai có thể giành được vừa thể hiện tài lực của mình vừa thể hiện địa vị của mình. Thực ra người ta hạn chế số lượng ở trăm triệu món, chỉ cần không phải trong tay mỗi người có một món thì chính là hạn chế số lượng rồi.
Chưa cần nói là hàng xa xỉ, chính là đồ thường gặp trong ngày thường, khoác lên cho nó một lớp vỏ thần bí, tương tự cũng có thể bán với giá cao.
Giống như Lưu Anh Nam và Hoa Vĩ lúc nãy, Lưu Anh Nam lèo nhèo phân tích vô cùng thấu triệt, mà đối phương lại chỉ nói có một chữ. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, việc này vốn đã thần bí khó lường, vượt ngoài lẽ thường, theo người Lăng gia thấy rằng, Lưu Anh Nam giải thích càng rõ ràng thì càng giống như thêu dệt lung tung. Bởi vì họ đều không biết, vì sao Lưu Anh Nam lại biết thấu triệt như thế chứ.
Mà Hoa Vĩ chỉ nói một chữ ‘Nghiệt’, tỏ vẻ vừa thần bí vừa xác đáng, mang lại cho người Lăng gia thứ cảm giác ‘có nói các người cũng không hiểu’. Mà việc này họ vốn đã không hiểu, điều này ngầm trùng hợp với tâm lý biến chất ‘tôi không hiểu, anh cũng không thể hiểu, cho dù anh hiểu cũng không thể nói ra, đừng vì tôi không hiểu mà ảnh hưởng tới thể diện của tôi’ của họ.
Đương nhiên chẳng phải tất cả mọi người đều không tin, ít nhất còn có Lăng Vân là người ủng hộ Lưu Anh Nam, nhưng cô vẫn bị mẹ cô túm đi, có điều chỉ ở chỗ không xa ngay gần Lưu Anh Nam, cuộc đối thoại của họ có thể nghe thấy rất rõ ràng, dường như là cố ý nói cho Lưu Anh Nam nghe được.
- Vân nhi, nghe mẹ nói này. –Mẹ Lăng Vân trịnh trọng nói, hơn nữa lời này do bà nói ra là hay nhất. Bởi vì con gái và mẹ thân nhau nhất, bà còn là con dâu của Lăng gia, nói một cách nghiêm túc xem như là nửa người ngoài, mang cho người ta cảm giác chắc chắn sẽ lo cho con gái mình hơn, Lăng Vân cũng dễ tiếp thu hơn. Chỉ nghe bà nói:
- Chuyện lần này rất nghiêm trọng, con nhất định phải suy xét thận trọng. Nếu con không muốn gánh vác, lúc nãy bà nội cũng nói rồi, con có thể tự do chọn lựa, không ai sẽ trách con. Nhưng nếu Lăng gia không có gia chủ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, có khả năng mọi người sẽ rơi vào cục diện nguy hiểm. Vả lại con cũng biết rồi đấy, mẹ và cha con bất kể ở quân đội chính trị thương trường đều không tham gia vào lĩnh vực nào, chỉ một lòng chăm lo nhà cửa, nuôi dạy con, chăm sóc bà nội.
- Cũng chính vì có con sắp thành người thừa kế của Lăng gia, cha mẹ ở Lăng gia mới có địa vị… Cho nên, mẹ và cha con vẫn hy vọng con có thể vì gia tộc, vì chúng ta, giống như một người lớn, kiên cường gánh vác trách nhiệm nặng nề này. Đương nhiên, cha mẹ cũng không nhẫn tâm để con gánh chịu nỗi đau đớn đáng sợ ấy, con yên tâm, bà nội đã từng nói với cha mẹ, vị Hoa Vĩ này thần thông quảng đại, pháp lực cao cường, cậu ta có cách bảo vệ con, sẽ không để con chịu mảy may thương hại nào. Chẳng qua điều kiện chính là, cậu ta muốn Âm Dương song tu với con, tương đồng tương dung, huyết mạch tương liên, trong anh có em, trong em có anh…
Cảm giác giống như Nhân tộc Thánh Thể sau khi đại thành, trở thành Thánh Vương Trường Sinh Bất Tử, sau khi trải qua Tiên Ma Biến ở Thế Giới Tu Chân, cuối cùng bước lên Thần Ấn Vương Tọa, có thể Chích Thủ Già Thiên (một tay che trời), sau cùng trở thành Vạn Giới Vĩnh Tiên, muốn khai sáng ra Kỷ Nguyên Quang Minh mới.
Mà Lưu Anh Nam ở bên kia nhìn thế nào cũng không có tố chất của Thần Phật, đương nhiên cũng không giống yêu ma, nhìn kiểu gì cũng là một tên nghèo rớt mùng tơi, có tố chất làm nhân viên thời vụ, bạn bè quen biết có lẽ cũng đều là thợ sửa chữa, hết giờ làm, mọi người cùng nhau bỏ tiền dạo lầu xanh…
Hoa Vĩ người ta lần này đang hồng trần luyện tâm, trạm thứ nhất liền chọn Lăng gia, là vì giúp bà cụ Lăng gia thoát khỏi đau đớn. Lưu Anh Nam cũng là lần đầu tiên rời khỏi địa bàn của mình ra ngoài hành tẩu giang hồ, trạm đầu tiên lại là phòng khách sạn của Diệp Tinh, làm chính là tập kích Hồng Hà, cuối cùng lại ở bên cạnh Lăng Vân. So với bên trên, Lưu Anh Nam giành phần thắng về độ đặc sắc.
Đương nhiên bây giờ quan trọng nhất chính là cụ bà sắp độ kiếp rồi, mỗi người đều có vài ngày trăng tròn như vậy. Cụ bà này vất vả lắm mới chờ đến ngày ‘dì cả’ vĩnh viễn không hỏi thăm, lại phải gánh chịu nỗi đau đớn có quy luật. Haizz, phụ nữ mà!
Mọi người trong Lăng gia đều rất thương bà cụ, từng người họ tranh nhau muốn chia sẻ đau đớn cho cụ bà, nhưng cụ thể là thế nào thì không ai có thể nói rõ. Ngay cả Hoa Vĩ mà người Lăng gia vô cùng tin cậy, coi như Thần kia cũng tích chữ như vàng, chỉ vô cùng thần bí thốt ra một chữ:
- Nghiệt!
Một chữ như thế khiến người Lăng gia càng sợ hãi thêm, càng dồn hết hy vọng lên người gã. Chủ yếu hơn là, cụ bà Lăng gia rất tín nhiệm gã.
Hiện giờ đầu óc Lăng Vân rất hỗn loạn, cô không muốn thấy bà nội chịu khổ, không muốn thấy gia tộc này tan rã, càng không muốn người thân của mình mất đi sự che chở của gia tộc mà rơi vào nguy hiểm. Nhưng cô cũng không muốn mình gánh chịu nỗi đau vô bờ, càng không muốn bị gò bó, đây là việc khó khăn nhất cuộc đời cô gặp phải. Cô rất hy vọng có người có thể giúp đỡ cô, đặc biệt là cần một người đàn ông mạnh mẽ đanh thép, có thể giải quyết mọi vấn đề, che mưa chắn gió cho cô!
Cô không muốn người khác tín nhiệm Hoa Vĩ như vậy, càng không muốn làm thân với gã, nhưng những việc này quả thật khiến cô vô kế khả thi. Lúc cô vô cùng hoảng hốt thậm chí hơi tuyệt vọng, cô bỗng ngẩng đầu, vừa hay nhìn thấy Lưu Anh Nam đang vẻ mặt lười nhác đứng ở đó, không biết nghĩ đến điều gì, nước dãi đều sắp chảy ra ngoài.
Lăng Vân không hề khách khí đi thẳng tới, véo mạnh một cái lên cổ hắn. Lưu Anh Nam bị hù dọa còn tưởng quỷ đã tới, Lăng Vân hung ác trừng mắt hắn, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Anh nên nói cái gì đi chứ?
Lưu Anh Nam xoa cổ rầu rĩ nói:
- Đây có gì đáng nói chứ. Nhà em đời đời buôn bán vũ khí, người chết dưới vũ khí đều biến thành oan hồn, Âm hồn không tiêu tan, bám lấy gia đình em. Mặt khác chính là những kẻ sử dụng vũ khí giết người, bởi bì giết người nên phải chịu mọi hình phạt tàn khốc dưới Âm Tào Địa Phủ, không biết làm cách nào trốn khỏi, rồi cũng phát tiết oán niệm của họ lên kẻ chế tạo vũ khí…
- Bà cô kêu rất đói ăn luôn ngón tay mình, còn có ông chú câu cá câu được một nhúm tóc của em đều là bị oán quỷ bám lấy, nỗi đau đớn bà nội em trải qua hoàn toàn đều là khổ hình ở Âm Tào Địa Phủ, lửa địa ngục thiêu đốt, hàn băng thực cốt, đây là vì bà bị lệ quỷ trong địa ngục tập kích. Sở dĩ vào đêm trăng tròn hàng tháng là vì khi đó Âm khí ở Dương gian nặng nhất.
- Còn về gia chủ các đời trước, khẳng định là bị hút sạch Dương khí toàn thân mà chết. Song đây chẳng phải oan hồn ác quỷ bình thường có thể làm được, hẳn còn có một ‘Boss’, nhưng xem ra, nó dường như phải cách vài chục năm mới xuất hiện một lần, rất có chu kỳ…
Nếu đã mở lời Lưu Anh Nam dứt khoát nói hết toàn bộ những phân tích của mình với sự việc, Lăng Vân nghe mà thộn ra, người Lăng gia ở xung quanh càng nghe trợn tròn mắt. Mãi đến khi hắn nói xong rất lâu, người Lăng gia vẫn chưa hồi hồn, giống như nghe thiên thư vậy.
Lưu Anh Nam cho rằng sự phân tích của mình sẽ thuyết phục được họ, thể hiện đầy đủ mị lực của một nhân viên thời vụ Địa Phủ. Nhưng bỗng nhiên, người Lăng gia toàn bộ cùng vây quanh bên người thần côn Hoa Vĩ vẻ mặt bình tĩnh nhắm chặt hai mắt, tất cả đều nói như cầu khẩn:
- Hoa tiên sinh, mọi chuyện đều nhờ vào cậu rồi!
Lưu Anh Nam ngất, suýt nữa nhảy ra mắng to. Lũ người này mắc bệnh gì không biết, vừa rồi mình đã phân tích sự việc thấu triệt đến như thế, vì sao họ đều nhào tới bên Hoa Vĩ chỉ nói một chữ kia chứ?
Lưu Anh Nam đương nhiên không nghĩ ra, bởi vì hắn chưa từng học lớp tiêu thụ sản phẩm. So sánh với hắn, thủ đoạn mồi chài của Hoa Vĩ cao hơn không chỉ một bậc. Muốn kiếm được tiền của người tiêu dùng, đầu tiên phải nắm bắt tâm lý của họ, nhất là người tiêu dùng chi phí cao, họ luôn cảm thấy hứng thú với những thứ mới lạ, chưa rõ. Càng thần bí họ càng muốn hiểu thêm, càng muốn có được, càng cảm thấy đó là thứ tốt.
Ví dụ như hàng xa xỉ, khẩu hiệu tuyên truyền hiệu quả nhất chính là: “Sản phẩm chỉ đưa ra toàn cầu với số lượng có hạn…”
Câu này lập tức sẽ khơi lên hứng thú của mọi người. Họ sẽ tự nhiên cho rằng, cả thế giới đều hạn chế số lượng thì nhất định là đồ tốt, ai có thể giành được vừa thể hiện tài lực của mình vừa thể hiện địa vị của mình. Thực ra người ta hạn chế số lượng ở trăm triệu món, chỉ cần không phải trong tay mỗi người có một món thì chính là hạn chế số lượng rồi.
Chưa cần nói là hàng xa xỉ, chính là đồ thường gặp trong ngày thường, khoác lên cho nó một lớp vỏ thần bí, tương tự cũng có thể bán với giá cao.
Giống như Lưu Anh Nam và Hoa Vĩ lúc nãy, Lưu Anh Nam lèo nhèo phân tích vô cùng thấu triệt, mà đối phương lại chỉ nói có một chữ. Hơn nữa quan trọng nhất chính là, việc này vốn đã thần bí khó lường, vượt ngoài lẽ thường, theo người Lăng gia thấy rằng, Lưu Anh Nam giải thích càng rõ ràng thì càng giống như thêu dệt lung tung. Bởi vì họ đều không biết, vì sao Lưu Anh Nam lại biết thấu triệt như thế chứ.
Mà Hoa Vĩ chỉ nói một chữ ‘Nghiệt’, tỏ vẻ vừa thần bí vừa xác đáng, mang lại cho người Lăng gia thứ cảm giác ‘có nói các người cũng không hiểu’. Mà việc này họ vốn đã không hiểu, điều này ngầm trùng hợp với tâm lý biến chất ‘tôi không hiểu, anh cũng không thể hiểu, cho dù anh hiểu cũng không thể nói ra, đừng vì tôi không hiểu mà ảnh hưởng tới thể diện của tôi’ của họ.
Đương nhiên chẳng phải tất cả mọi người đều không tin, ít nhất còn có Lăng Vân là người ủng hộ Lưu Anh Nam, nhưng cô vẫn bị mẹ cô túm đi, có điều chỉ ở chỗ không xa ngay gần Lưu Anh Nam, cuộc đối thoại của họ có thể nghe thấy rất rõ ràng, dường như là cố ý nói cho Lưu Anh Nam nghe được.
- Vân nhi, nghe mẹ nói này. –Mẹ Lăng Vân trịnh trọng nói, hơn nữa lời này do bà nói ra là hay nhất. Bởi vì con gái và mẹ thân nhau nhất, bà còn là con dâu của Lăng gia, nói một cách nghiêm túc xem như là nửa người ngoài, mang cho người ta cảm giác chắc chắn sẽ lo cho con gái mình hơn, Lăng Vân cũng dễ tiếp thu hơn. Chỉ nghe bà nói:
- Chuyện lần này rất nghiêm trọng, con nhất định phải suy xét thận trọng. Nếu con không muốn gánh vác, lúc nãy bà nội cũng nói rồi, con có thể tự do chọn lựa, không ai sẽ trách con. Nhưng nếu Lăng gia không có gia chủ thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, có khả năng mọi người sẽ rơi vào cục diện nguy hiểm. Vả lại con cũng biết rồi đấy, mẹ và cha con bất kể ở quân đội chính trị thương trường đều không tham gia vào lĩnh vực nào, chỉ một lòng chăm lo nhà cửa, nuôi dạy con, chăm sóc bà nội.
- Cũng chính vì có con sắp thành người thừa kế của Lăng gia, cha mẹ ở Lăng gia mới có địa vị… Cho nên, mẹ và cha con vẫn hy vọng con có thể vì gia tộc, vì chúng ta, giống như một người lớn, kiên cường gánh vác trách nhiệm nặng nề này. Đương nhiên, cha mẹ cũng không nhẫn tâm để con gánh chịu nỗi đau đớn đáng sợ ấy, con yên tâm, bà nội đã từng nói với cha mẹ, vị Hoa Vĩ này thần thông quảng đại, pháp lực cao cường, cậu ta có cách bảo vệ con, sẽ không để con chịu mảy may thương hại nào. Chẳng qua điều kiện chính là, cậu ta muốn Âm Dương song tu với con, tương đồng tương dung, huyết mạch tương liên, trong anh có em, trong em có anh…
/435
|