Mẫu thân. Đợi mẹ con Trương Di Nương rời đi, Thẩm Tĩnh Sơ nhíu chặt lông mày, Con dám khẳng định, Di muội muội tuyệt đối không phải tấm thân xử nữ.
Cái gì? Ninh thị cả kinh, sắc mặt trầm xuống nói: Tĩnh Sơ, lời này con tuyệt đối không thể nói bậy. Thanh danh nữ tử rất quan trọng, huống chi, nàng là muội muội con.
Thẩm Tĩnh Sơ sắc mặt nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc nói nói: Mẫu thân, đương nhiên Tĩnh Sơ không dám oan uổng muội muội, không duyên không cớ làm hỏng thanh danh của nàng. Chỉ là chuyện ngày hôm nay, muội muội giải thích cũng quá gượng ép. Coi như là cháy, cũng không đến mức quần áo phải xốc xếch, trâm cài nghiêng vẹo, tóc tai toán loạn như vậy. Tại sao không thấy những người khác hỗn loạn như vậy?
Có thể. . . Quả thật lời nói của Thẩm Tĩnh Sơ rất có đạo lý, nhưng làm việc gì cũng cần phải có chứng cứ, Thủ cung sa của nàng vẫn còn. . .
Thẩm Tĩnh Sơ cũng có chút không hiểu, vì sao thủ cung sa của Thẫm Tĩnh Di vẫn còn? Cuối cùng nàng đã sử dụng cách gì?
Bảo âm lúc này mới mở miệng nói: Phu nhân, lúc nãy nô tỳ kiểm tra thủ cung sa của Bát tiểu thư, tuy rằng vẫn còn, nhưng nếu so với thủ cung sa bình thường khác thì nó lại có chút bất thường, nhưng lại không rõ nó bất thường ở chỗ nào.
Ồ? Ninh thị ngẩng đầu nhìn Bảo Âm, một tia dị thường xẹt qua trong mắt: Làm sao lại bất thường?
Giống như. . . Bảo Âm cố gắng nghĩ lại lúc nãy bản thân nhìn thấy thủ cung sa: Nhỏ hơn một chút, màu sắc lại quá sáng. . .
Nhưng nô tỳ xoa nhẹ, không có dấu hiệu phai màu. . . Bảo âm tiếp lời giải thích.
Nếu như có để cho ma ma nghiệm thân thật sự sẽ thuận tiện hơn . . . Là thật hay giả, nghiệm một lần liền biết. . . Thẩm Tĩnh Sơ thấp giọng lẩm bẩm thì thầm.
Đương nhiên Ninh thị nghe nàng nói như vậy, hoảng sợ nói: Tuyệt đối không thể!
Hôm nay để Bảo Âm kiểm tra thủ cung sa Di nhi, đã là tổn thương mặt mũi Di nhi, huống hồ thủ cung sa Di nhi vẫn còn, nếu lại để ma ma đi nghiệm thân, chỉ sợ càng làm tổn thương Di nhi. Hơn nữa về sau, tình cảm mẹ con không còn sót lại chút gì. . .
Dĩ nhiên tình cảm của nàng đối với Di nhi vốn không khắc sâu là bao, chỉ là với thân phận của nàng là dòng chính thất, cho dù không thể xem thứ nữ như nữ nhi ruột thịt, nhưng cũng không thể làm mất danh dự của các nàng.
Huống chi, cho dù kết quả có như thế nào, đều là nàng mẫu thân làm không đúng. Nếu Di nhi vẫn là một thân xử nữ, thì nàng chính là ác phụ lòng mang ý đồ xấu, mưu đồ vu tội sự thuần khiết của một thiếu nữ, nếu Di nhi đã không phải xử nữ. . .
Chỉ sợ Thẩm phủ phải nhấc lên một tầng sóng gió, mà nàng thân là đích mẫu, quản giáo không nghiêm, bôi nhọ thanh danh của Thẩm gia, làm nhục nhà cửa, nàng tránh không khỏi trách nhiệm.
Đương nhiên Thẩm Tĩnh Sơ biết Ninh thị lo là đang lo lắng điều gì, nàng cũng biết lúc này không thích hợp làm ra hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là khuyên nhủ: Mẫu thân, tuy rằng bây giờ không thích hợp nghiệm thân, nhưng nên tìm người giám thị nhất cử nhất động của Di muội, không thể để cho nàng xảy ra điều gì. Mẫu thân, nếu nàng thật sự đã không còn hoàn bích, tương lai gả đến phu gia(gia đình chồng) bị phát hiện, chẳng phải là càng tổn hại mặt mũi của Thẩm gia, đến lúc đó càng không thể cứu vãn được nữa rồi!
Ninh thị nghĩ lại, lời nói của Thẩm Tĩnh Sơ không phải không có lý.Nàng thở dài nói: Làm sao giám thị? Không lẽ phái một người tới hầu hạ nàng? Như vậy sẽ vô cùng lộ liễu, nha hoàn bên người nàng, không biết có thể mua chuộc được. . .
Thẩm Tĩnh Sơ nhìn Bảo Âm: Cẩm Uyển có nha hoàn nào hầu hạ bên người Di muội muội?
Bảo Âm suy nghĩ trong chốc lát nói: Quýt Hồng biểu muội của Cam Thảo, hình như tình nguyện hầu hạ bên người Bát tiểu thư nhưng chỉ là nha hoàn tam đẳng, không có tư cách hầu hạ bên người.
Thẩm Tĩnh Sơ nói: Không sao, chỉ cần là người trong phòng Di muội muội là được. Không cần phải hầu hạ bên người. Nếu như vậy sẽ làm người ta sinh nghi. Bảo Âm, ngươi đi dặn dò Quất Hồng nói chuyện một chút với Cam Thảo.
Nhưng mà. . . Bảo Âm có chút do dự nói: Trước kia Quất Hồng là nha hoàn lão phu nhân ban cho phu nhân, nô tỳ chỉ sợ. . .
Bảo Âm chưa kịp dứt lời, Ninh thị có chút lo lắng, Quất Hồng là do lão phu nhân ban cho, trên thực tế chính là lão phu nhân sắp xếp nha đầu thông phòng cho Thẩm Hoằng Uyên, đồng thời cũng chính là cơ sở ngầm ở Cẩm Uyển, chỉ cần Cẩm Uyển có một động tĩnh nhỏ thì Quất Hồng đều sẽ báo cho lão phu nhân, đương nhiên rất trung thành với lão phu nhân.
Thật sự? ánh mắt Thẩm Tĩnh Sơ sáng lên nói: Nếu nói như vậy, thì chuyện này không phải Quất Hồng thì không ai có thể hợp lí hơn.
Vì sao? Ninh thị nghi ngờ nói: Tĩnh Sơ con không sợ Quất Hồng không giữ được bí mật sao?
Thẩm Tĩnh Sơ khẽ mỉm cười: Nàng không giữ được bí mật, để cho tổ mẫu biết, vậy thì càng tốt, không cần mẫu thân nói thêm bất cứ cái gì. Nếu như tổ mẫu biết được việc này, chắc chắn sẽ không thản nhiên ngồi xem. Thanh danh Thẩm gia sao có thể bại trên tay của một thứ nữ nho nhỏ. . .
Ninh thị suy nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý, nếu như lão phu nhân không một dấu vết biết nàng hoài nghi, như vậy tất cả những thứ này đều không cần nàng ra mặt. Tĩnh Sơ này một chiêu quả nhiên cao thâm a!
Nghĩ vậy, nàng phân phó bảo âm nhanh chóng đi xử lí, trong lòng nỗi sầu cũng tiêu tan không ít.
Vừa ngồi xuống ghế lại nghe thấy ở bên ngoài có âm thanh rít chói tai xẹt qua.
A ——
Chỉ trong chốc lát, một trận ồn ào lộn xộn vang lên.
Mẫu thân ngươi lòng dạ độc ác —— a —— ngươi ngược đãi kế nữ —— a —— tiếng kêu thê thảm im bặt đi.
Ninh thị nhíu mày, phân phó Hương Thảo ra xem đã có chuyện gì xảy ra, một bên cầm lấy ít mứt mà hôm qua Trương di nương đưa tới đang đặt ở trên bàn vừa nói: Hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện, Minh Uyển náo loạn lớn như vậy, cũng không biết là làm sao. . . May là bây giờ Di nhi đã có người quan sát, Lam nhi đã có Nghiêm ma ma quản giáo, Thu nhi lại là một cô nương nghe lời, mấy cái thứ nữ này, sẽ không phải là nghĩ ra cái gì mới mẻ đó chứ. . . Lam nhi quả thực không hiểu quy củ, không biết lớn nhỏ, ta nếu quản nghiêm, một hồi lại có người lên án ta đay nghiến thứ nữ.
Thẩm Tĩnh Sơ cười nói: Hôm qua mẫu thân làm rất tốt. Hơn nữa hôm nay tổ mẫu đối với Lưu di nương rất bất mãn, mẫu thân chỉ cần tiếp tục duy trì hình tượng dịu dàng hào phóng, không chỉ có tổ mẫu sẽ nhìn với mẫu thân với cặp mắt khác xưa, mà ngay cả phụ thân cũng sẽ có cái nhìn khác đó!
Nhắc tới Thẩm Hoằng Uyên,sắc mặt Ninh thị buồn bã: Có thể là do Lưu di nương mang thai. . .
Thẩm Tĩnh Sơ bĩu môi: Chỉ là một di nương mang thai mà thôi. Cho dù di nương sinh thật nhiều thì cũng chỉ là thứ nữ con của di nương, cũng không bò lên đầu của mẫu thân được, với lại mẫu thân cũng có cơ hội mang thai không cần phải lo lắng.
Mấu chốt bây giờ, chính là phải giúp Ninh thị điều dưỡng thân thể thật tốt, mẫu thân của nàng, nhất định phải khỏe mạnh trường thọ, tuyệt không thể lặp lại bi kịch của kiếp trước!
Chợt nhớ tới ôn nhu của Thầm Hoằng Uyên tối hôm qua, hai người trước nay chưa từng ăn ý đến như thế mặt Ninh thị không khỏi ửng đỏ nhưng trong lòng vẫn canh cánh không yên: “Cũng không biết khi nào phụ thân của con mới trở lại đây…”
Nếu Lưu di nương không có mang thai, có thể Thẩm Hoằng Uyên sẽ thường xuyên đến Cẩm Uyển hơn a, nhưng hôm nay…
Đang suy nghĩ, Hương Thảo đi vào thấp giọng nói: Thất tiểu thư ở Minh Uyển chống đối Nhị phu nhân, vừa bị Nhị phu nhân trách phạt. .
Ninh thị khẽ cau mày, chống đối đến huyên náo lớn như vậy sao? Lại hỏi: Có biết nguyên nhân vì sao không?”
Hương Thảo lại nhỏ giọng đáp: Hình như là Thất tiểu thư không hài lòng chuyện Nhị phu nhân sắp an bài hôn sự cho nàng...
Trong lòng Ninh thị sáng tỏ. Chi thứ hai Thích thị không phải nguyên phối* Nhị lão gia chính là kế thất. Là người khôn khéo sắc bén. Chèn ép gắt gao nhóm thứ nữ di nương, đối với kế nữ duy nhất Thẩm Tĩnh Tuyết, tuy không đến nỗi gây ra danh tiếng Không từ , nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Thích thị đối với Thẩm Tĩnh Tuyết trong tối ngoài sáng chèn ép. Lúc này chính xác là Thích thị cấp cho Thẩm Tĩnh Tuyết một hôn sự không tốt, mới để cho Thẩm Tĩnh Tuyết náo loạn lớn như vậy.
*:Vợ cả
Nghĩ đến đấy, bất giác trong bụng lại đau. Cơn đau này còn mãnh liệt hơn so với hôm qua.
Thân thể Ninh thị cuộn làm một đoàn, muốn đè lại cơn đau dưới bụng, cả người không chút sức lực, run run rẩy rẩy. Thẩm Tĩnh Sơ thấy thế vộ vàng kêu Hương Thảo đi mời đại phu, rồi để cho nha hoàn pha chút nước ấm. Cơn đau của Ninh thị vẫn không thuyên giảm, trong bụng quặn đau không ngớt, trên trán rịn ra từng tầng mồ hôi. Nàng gắt gao cắn chặt môi, cho đến khi trên môi chảy máu. Trong bụng đau đớn vẫn như cũ không giảm, cuối cùng không chịu được nàng ngất đi.
Mẫu thân! Thẩm Tĩnh Sơ kinh hoảng kêu lên.
Cái gì? Ninh thị cả kinh, sắc mặt trầm xuống nói: Tĩnh Sơ, lời này con tuyệt đối không thể nói bậy. Thanh danh nữ tử rất quan trọng, huống chi, nàng là muội muội con.
Thẩm Tĩnh Sơ sắc mặt nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc nói nói: Mẫu thân, đương nhiên Tĩnh Sơ không dám oan uổng muội muội, không duyên không cớ làm hỏng thanh danh của nàng. Chỉ là chuyện ngày hôm nay, muội muội giải thích cũng quá gượng ép. Coi như là cháy, cũng không đến mức quần áo phải xốc xếch, trâm cài nghiêng vẹo, tóc tai toán loạn như vậy. Tại sao không thấy những người khác hỗn loạn như vậy?
Có thể. . . Quả thật lời nói của Thẩm Tĩnh Sơ rất có đạo lý, nhưng làm việc gì cũng cần phải có chứng cứ, Thủ cung sa của nàng vẫn còn. . .
Thẩm Tĩnh Sơ cũng có chút không hiểu, vì sao thủ cung sa của Thẫm Tĩnh Di vẫn còn? Cuối cùng nàng đã sử dụng cách gì?
Bảo âm lúc này mới mở miệng nói: Phu nhân, lúc nãy nô tỳ kiểm tra thủ cung sa của Bát tiểu thư, tuy rằng vẫn còn, nhưng nếu so với thủ cung sa bình thường khác thì nó lại có chút bất thường, nhưng lại không rõ nó bất thường ở chỗ nào.
Ồ? Ninh thị ngẩng đầu nhìn Bảo Âm, một tia dị thường xẹt qua trong mắt: Làm sao lại bất thường?
Giống như. . . Bảo Âm cố gắng nghĩ lại lúc nãy bản thân nhìn thấy thủ cung sa: Nhỏ hơn một chút, màu sắc lại quá sáng. . .
Nhưng nô tỳ xoa nhẹ, không có dấu hiệu phai màu. . . Bảo âm tiếp lời giải thích.
Nếu như có để cho ma ma nghiệm thân thật sự sẽ thuận tiện hơn . . . Là thật hay giả, nghiệm một lần liền biết. . . Thẩm Tĩnh Sơ thấp giọng lẩm bẩm thì thầm.
Đương nhiên Ninh thị nghe nàng nói như vậy, hoảng sợ nói: Tuyệt đối không thể!
Hôm nay để Bảo Âm kiểm tra thủ cung sa Di nhi, đã là tổn thương mặt mũi Di nhi, huống hồ thủ cung sa Di nhi vẫn còn, nếu lại để ma ma đi nghiệm thân, chỉ sợ càng làm tổn thương Di nhi. Hơn nữa về sau, tình cảm mẹ con không còn sót lại chút gì. . .
Dĩ nhiên tình cảm của nàng đối với Di nhi vốn không khắc sâu là bao, chỉ là với thân phận của nàng là dòng chính thất, cho dù không thể xem thứ nữ như nữ nhi ruột thịt, nhưng cũng không thể làm mất danh dự của các nàng.
Huống chi, cho dù kết quả có như thế nào, đều là nàng mẫu thân làm không đúng. Nếu Di nhi vẫn là một thân xử nữ, thì nàng chính là ác phụ lòng mang ý đồ xấu, mưu đồ vu tội sự thuần khiết của một thiếu nữ, nếu Di nhi đã không phải xử nữ. . .
Chỉ sợ Thẩm phủ phải nhấc lên một tầng sóng gió, mà nàng thân là đích mẫu, quản giáo không nghiêm, bôi nhọ thanh danh của Thẩm gia, làm nhục nhà cửa, nàng tránh không khỏi trách nhiệm.
Đương nhiên Thẩm Tĩnh Sơ biết Ninh thị lo là đang lo lắng điều gì, nàng cũng biết lúc này không thích hợp làm ra hành động thiếu suy nghĩ, chỉ là khuyên nhủ: Mẫu thân, tuy rằng bây giờ không thích hợp nghiệm thân, nhưng nên tìm người giám thị nhất cử nhất động của Di muội, không thể để cho nàng xảy ra điều gì. Mẫu thân, nếu nàng thật sự đã không còn hoàn bích, tương lai gả đến phu gia(gia đình chồng) bị phát hiện, chẳng phải là càng tổn hại mặt mũi của Thẩm gia, đến lúc đó càng không thể cứu vãn được nữa rồi!
Ninh thị nghĩ lại, lời nói của Thẩm Tĩnh Sơ không phải không có lý.Nàng thở dài nói: Làm sao giám thị? Không lẽ phái một người tới hầu hạ nàng? Như vậy sẽ vô cùng lộ liễu, nha hoàn bên người nàng, không biết có thể mua chuộc được. . .
Thẩm Tĩnh Sơ nhìn Bảo Âm: Cẩm Uyển có nha hoàn nào hầu hạ bên người Di muội muội?
Bảo Âm suy nghĩ trong chốc lát nói: Quýt Hồng biểu muội của Cam Thảo, hình như tình nguyện hầu hạ bên người Bát tiểu thư nhưng chỉ là nha hoàn tam đẳng, không có tư cách hầu hạ bên người.
Thẩm Tĩnh Sơ nói: Không sao, chỉ cần là người trong phòng Di muội muội là được. Không cần phải hầu hạ bên người. Nếu như vậy sẽ làm người ta sinh nghi. Bảo Âm, ngươi đi dặn dò Quất Hồng nói chuyện một chút với Cam Thảo.
Nhưng mà. . . Bảo Âm có chút do dự nói: Trước kia Quất Hồng là nha hoàn lão phu nhân ban cho phu nhân, nô tỳ chỉ sợ. . .
Bảo Âm chưa kịp dứt lời, Ninh thị có chút lo lắng, Quất Hồng là do lão phu nhân ban cho, trên thực tế chính là lão phu nhân sắp xếp nha đầu thông phòng cho Thẩm Hoằng Uyên, đồng thời cũng chính là cơ sở ngầm ở Cẩm Uyển, chỉ cần Cẩm Uyển có một động tĩnh nhỏ thì Quất Hồng đều sẽ báo cho lão phu nhân, đương nhiên rất trung thành với lão phu nhân.
Thật sự? ánh mắt Thẩm Tĩnh Sơ sáng lên nói: Nếu nói như vậy, thì chuyện này không phải Quất Hồng thì không ai có thể hợp lí hơn.
Vì sao? Ninh thị nghi ngờ nói: Tĩnh Sơ con không sợ Quất Hồng không giữ được bí mật sao?
Thẩm Tĩnh Sơ khẽ mỉm cười: Nàng không giữ được bí mật, để cho tổ mẫu biết, vậy thì càng tốt, không cần mẫu thân nói thêm bất cứ cái gì. Nếu như tổ mẫu biết được việc này, chắc chắn sẽ không thản nhiên ngồi xem. Thanh danh Thẩm gia sao có thể bại trên tay của một thứ nữ nho nhỏ. . .
Ninh thị suy nghĩ, cảm thấy cũng hợp lý, nếu như lão phu nhân không một dấu vết biết nàng hoài nghi, như vậy tất cả những thứ này đều không cần nàng ra mặt. Tĩnh Sơ này một chiêu quả nhiên cao thâm a!
Nghĩ vậy, nàng phân phó bảo âm nhanh chóng đi xử lí, trong lòng nỗi sầu cũng tiêu tan không ít.
Vừa ngồi xuống ghế lại nghe thấy ở bên ngoài có âm thanh rít chói tai xẹt qua.
A ——
Chỉ trong chốc lát, một trận ồn ào lộn xộn vang lên.
Mẫu thân ngươi lòng dạ độc ác —— a —— ngươi ngược đãi kế nữ —— a —— tiếng kêu thê thảm im bặt đi.
Ninh thị nhíu mày, phân phó Hương Thảo ra xem đã có chuyện gì xảy ra, một bên cầm lấy ít mứt mà hôm qua Trương di nương đưa tới đang đặt ở trên bàn vừa nói: Hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện, Minh Uyển náo loạn lớn như vậy, cũng không biết là làm sao. . . May là bây giờ Di nhi đã có người quan sát, Lam nhi đã có Nghiêm ma ma quản giáo, Thu nhi lại là một cô nương nghe lời, mấy cái thứ nữ này, sẽ không phải là nghĩ ra cái gì mới mẻ đó chứ. . . Lam nhi quả thực không hiểu quy củ, không biết lớn nhỏ, ta nếu quản nghiêm, một hồi lại có người lên án ta đay nghiến thứ nữ.
Thẩm Tĩnh Sơ cười nói: Hôm qua mẫu thân làm rất tốt. Hơn nữa hôm nay tổ mẫu đối với Lưu di nương rất bất mãn, mẫu thân chỉ cần tiếp tục duy trì hình tượng dịu dàng hào phóng, không chỉ có tổ mẫu sẽ nhìn với mẫu thân với cặp mắt khác xưa, mà ngay cả phụ thân cũng sẽ có cái nhìn khác đó!
Nhắc tới Thẩm Hoằng Uyên,sắc mặt Ninh thị buồn bã: Có thể là do Lưu di nương mang thai. . .
Thẩm Tĩnh Sơ bĩu môi: Chỉ là một di nương mang thai mà thôi. Cho dù di nương sinh thật nhiều thì cũng chỉ là thứ nữ con của di nương, cũng không bò lên đầu của mẫu thân được, với lại mẫu thân cũng có cơ hội mang thai không cần phải lo lắng.
Mấu chốt bây giờ, chính là phải giúp Ninh thị điều dưỡng thân thể thật tốt, mẫu thân của nàng, nhất định phải khỏe mạnh trường thọ, tuyệt không thể lặp lại bi kịch của kiếp trước!
Chợt nhớ tới ôn nhu của Thầm Hoằng Uyên tối hôm qua, hai người trước nay chưa từng ăn ý đến như thế mặt Ninh thị không khỏi ửng đỏ nhưng trong lòng vẫn canh cánh không yên: “Cũng không biết khi nào phụ thân của con mới trở lại đây…”
Nếu Lưu di nương không có mang thai, có thể Thẩm Hoằng Uyên sẽ thường xuyên đến Cẩm Uyển hơn a, nhưng hôm nay…
Đang suy nghĩ, Hương Thảo đi vào thấp giọng nói: Thất tiểu thư ở Minh Uyển chống đối Nhị phu nhân, vừa bị Nhị phu nhân trách phạt. .
Ninh thị khẽ cau mày, chống đối đến huyên náo lớn như vậy sao? Lại hỏi: Có biết nguyên nhân vì sao không?”
Hương Thảo lại nhỏ giọng đáp: Hình như là Thất tiểu thư không hài lòng chuyện Nhị phu nhân sắp an bài hôn sự cho nàng...
Trong lòng Ninh thị sáng tỏ. Chi thứ hai Thích thị không phải nguyên phối* Nhị lão gia chính là kế thất. Là người khôn khéo sắc bén. Chèn ép gắt gao nhóm thứ nữ di nương, đối với kế nữ duy nhất Thẩm Tĩnh Tuyết, tuy không đến nỗi gây ra danh tiếng Không từ , nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Thích thị đối với Thẩm Tĩnh Tuyết trong tối ngoài sáng chèn ép. Lúc này chính xác là Thích thị cấp cho Thẩm Tĩnh Tuyết một hôn sự không tốt, mới để cho Thẩm Tĩnh Tuyết náo loạn lớn như vậy.
*:Vợ cả
Nghĩ đến đấy, bất giác trong bụng lại đau. Cơn đau này còn mãnh liệt hơn so với hôm qua.
Thân thể Ninh thị cuộn làm một đoàn, muốn đè lại cơn đau dưới bụng, cả người không chút sức lực, run run rẩy rẩy. Thẩm Tĩnh Sơ thấy thế vộ vàng kêu Hương Thảo đi mời đại phu, rồi để cho nha hoàn pha chút nước ấm. Cơn đau của Ninh thị vẫn không thuyên giảm, trong bụng quặn đau không ngớt, trên trán rịn ra từng tầng mồ hôi. Nàng gắt gao cắn chặt môi, cho đến khi trên môi chảy máu. Trong bụng đau đớn vẫn như cũ không giảm, cuối cùng không chịu được nàng ngất đi.
Mẫu thân! Thẩm Tĩnh Sơ kinh hoảng kêu lên.
/30
|