Thẩm Tĩnh Sơ không một tiếng động dựa vào trên người lão phu nhân, cười né tránh Dương phu nhân nói: Nhưng cháu gái cảm thấy nếu như tổ mẫu mang càng đẹp hơn! Không biết cô cô chuẩn bị Dương chi ngọc tốt nào cho tổ mẫu?
Dương phu nhân sắc mặt trầm xuống, trong lòng có chút không vui, lại thấy Thẩm Tĩnh Sơ nhìn nàng cười hì hì, ánh mắt tinh khiết giống như là hoàn toàn không biết ý nghĩa của vòng ngọc Dương Chi. Chỉ là hiếu thuận của tôn nữ, chắc có thể Thẫm Tĩnh Sơ cũng không biết ý nghĩa trong đó. Chẳng qua là không muốn để cho lão phu nhân tức giận.
Nghĩ như vậy, sắc mặt mới tốt hơn một chút, nói: Cô cô đều đã chuẩn bị lễ vật kỹ càng cho tổ mẫu. Mẫu Thân, Sơ nhi thật là hiếu thuận...
Ánh mắt vẫn nhìn trên người Thẩm Tĩnh Sơ.
Lão phu nhân thỏa mãn cười cười nói: Sơ nhi họ Thẩm, là người của Thẩm gia, đương nhiên hiếu thuận lão thái bà này.
Dương phu nhân nghe ra ý nghĩa trong lời nói của lão phu nhân, vội vàng nói: Mẫu thân, lẽ nào nữ nhi không hiếu thuận mẫu thân sao?
Hiếu thuận... Lão phu nhân ý vị thâm trường nhìn con gái của mình: Con nếu không gây phiền phức cho ta, đương nhiên là hiếu thuận.
Lão phu nhân trong lòng không thích. Nếu như không phải đang ở trước mặt nhiều người, cần giữ mặt mũi cho nữ nhi, đã sớm bộc phát.
Dương phu nhân trên mặt hơi bối rối, chỉ đành ngượng ngùng nói: Nữ nhi từ trước đến nay nghe lời mẫu thân nhất, mẫu thân nói cái gì, chính là cái đó.
Một bên Thẩm Tĩnh Liên nhìn không hiểu tầng này ý tứ. Chỉ thấy cô cô thật bất công, lại trước mặt mình đưa vòng ngọc Dương Chi cho Thẩm Tĩnh Sơ, mà Thẩm Tĩnh Sơ vậy mà không nhận, trong lòng càng thêm bất mãn, bỉu môi nói: Cô cô người mạnh khỏe sinh thiên vị đấy. Vì sao Sơ muội muội có, nhưng chúng ta lại không có? Người khác cũng liền thôi, con cùng Vân muội muội đều là con vợ cả Thẩm gia, cô tại sao lại như vậy...
Thích thị sợ hãi, vội vàng che miệng con gái lại, nhưng lúc này cũng đã muộn.
Đối với con gái nói năng lỗ mãng, Thích thị rất quẫn bách. Đều là do nàng thường ngày không có cố gắng dạy dỗ, qúa mức dung túng con gái bảo bối này.
Trên mặt Dương phu nhân mù mịt một mảnh. Lão phu nhân cũng không vui. Tuy rằng nữ nhi của mình làm có hơi quá, nhưng kiêng kị mặt mũi của nữ nhi, cũng phải cho lui mọi người, thời điểm hai người ở riêng nói chuyện mới dễ bàn. Mà bây giờ đích nữ chi thứ hai, nhưng lại không có quy củ, ở trước mặt nhiều người liền nói cô cô thiên vị, hiển nhiên là không cho lão phu nhân mặt mũi.
Lão phu nhân trên mặt lạnh tanh, giọng điệu không vui nói: Cô cô vốn nói là đưa cho Sơ nhi lễ vật sinh nhật sao? Cũng không tính là bất công, có điều là bổ sung thôi.
Dù sao cũng là con gái của mình. Là do chính mình sinh ra. Vẫn phải che chở, Tôn nữ sao, trước sau vẫn cách một tầng tình cảm.
Dương phu nhân ánh mắt sáng lên. Chẳng lẽ lão phu nhân đồng ý? Nhưng lại nghe lão phu nhân nói: Nếu sinh nhật đã qua, lễ vật bổ sung cũng không còn ý nghĩa, vì vậy thôi đi.
Sắc mặt Dương phu nhân trong chớp mắt ảm đạm đi.
Ở cửa, nha hoàn thông báo, đúng lúc đánh gãy không khí ngột ngạt trong phòng: Khương di nương cùng Cửu tiểu thư tới — —
Chợt lão phu nhân nở nụ cười, nhìn Dương phu nhân nói: Thu nhi dung mạo xinh đẹp, lại ôn thuần ngoan ngoãn, con có thể để ý xem một chút.
Đang nói, Khương di nương dẫn Thẩm Tĩnh Thu đi vào. Thẩm Tĩnh Thu thuận theo thỉnh an lão phu nhân và Dương phu nhân. Dương phu nhân gọi nàng đến bên cạnh, và tinh tế tỉ mỉ đánh giá một phen. Thực sự rất hài lòng, vừa cười vừa nói vài câu với Thẩm Tĩnh Thu. Trong lòng Thẩm Tĩnh Thu nghi ngờ và sợ hãi, mình chợt trở thành tiêu điểm, tự nhiên có chút không quen. Mà chỉ sợ mình nói sai, nên đánh thức toàn bị tinh thần, cẩn thận từng li từng tí đáp lời.
Ăn cơm trưa xong, lão phu nhân liền đuổi các nàng rời đi. Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng liền biết, lão phu nhân có chuyện muốn nói với cô cô. Đương nhiên cũng không thoát được chuyện vừa rồi.
Có điều dựa vào thái độ của lão phu nhân. Chắc chắn sẽ không ưng thuận cho nàng phối hôn sự này. Kiếp này, nàng chỉ hy vọng có thể tìm được một phu quân đối với mình thật lòng, mà không phải lợi dụng gia thế của nàng.
Thẩm Tĩnh Sơ thở dài, nguyện vọng đơn giản như vậy, nói thì dễ làm thì khó.
Đợi Thẩm Tĩnh Sơ và các nàng lui ra. Dương phu nhân không nhịn được, vội vã nói: Mẫu thân, người vì sao...
Còn chưa nói hết, liền bị lão phu nhân cứng rắn quát: Chi Nhu, con rất hồ đồ! Bây giờ con đã gả cho Dương gia, liền không để ý mặt mũi của Thẩm gia hay sao?
Dương phu nhân ủy khuất nói: Nữ nhi không dám.
Không dám? Lão phu nhân gõ trán Dương phu nhân một cái, hừ hừ hai tiếng: Con nếu như không dám, lại dám đánh chủ ý lên người Sơ nhi? Con cũng biết Sơ nhi không chỉ là đích nữ Thẩm gia, vẫn là ngoại tôn nữ của Ninh gia. Đứa con trai của con, cho dù chính xác là con trai trưởng của Dương gia, muốn kết hôn với Sơ nhi cần phải cân nhắc một phen. Huống chi, hắn chỉ là con trai thứ, được ghi nhận dưới danh nghĩa của con mà thôi. Đừng nói là ta không đồng ý, coi như ta mở một con mắt nhắm một con mắt, con cho rằng phụ thân con đồng ý sao? Con cho rằng đại ca con cũng sẽ đồng ý sao? Con cho rằng Ninh thị cùng với Ninh gia sẽ đồng ý sao?
Mẫu thân... Dương phu nhân khổ sở nói: Nũ nhi không phải là không để ý mặt mũi của Thẫm gia, mà là...Mà là nữ nhi không sinh được nhi tử, thực sự...Thực sự...
Nhắc tới trong lòng lại đau đớn, Dương phu nhân chóp mũi đau xót, không nhịn được lấy ta áo che mặt, ríu rít mà khóc.
Nhìn thấy nữ nhi bảo bối từ nhỏ mình đã hết lòng nuôi dạy, được nâng trong lòng bàn tay lớn lên khóc thành cái dạng này. Lại nghĩ tới tình cảnh của của nàng hiện giờ, thật làm cho Mẫu thân là nàng đây đau lòng, không khỏi có chút thở dài nói:
Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Con đánh chủ ý lên nữ nhi Thẩm gia, tất nhiên là hi vọng cháu gái giúp đỡ cô cô. Con muốn cưới Nữ nhi Thẩm gia, đơn giản là ghi nhớ gả thấp Đích nữ, nhi tử của con sẽ kính mấy phần, nể trọng mấy phần, như vậy cuộc sống sau này của con trôi qua rất dễ dàng.
Dương phu nhân bị lão phu nhân nói toạc ra suy nghĩ trong lòng, trên mặt ửng đỏ. Lại nghĩ đến, đây là mẫu thân thân sinh của mình, nếu mẫu thân đã biết, vậy nàng cũng không có gì phải sợ: Mẫu thân, nữ nhi cũng biết con không sinh được nhi tử, chỉ có cách này...
Lão phu nhân thở dài, lại nói: Nhưng là nữ nhi Thẩm gia, nếu gả thấp như vậy, Thẩm gia sẽ không còn mặt mũi. Sơ nhi thì không nói rồi, Liên nhi con khẳng định nhìn không trúng, chỉ có Vân nhi...
Vân nhi như thế nào? Dương phu nhân vội vã hỏi. Có thể cầu được Sơ nhi đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nàng cũng biết cầu Sơ nhi khó khăn cỡ nào. Nếu như không thể cầu được Sơ nhi, mà có thể cầu được Vân nhi cũng là sự lựa chọn tốt.
Lão phu nhân bất giác thở dài, khuôn mặt lộ vẻ thương hại: Vân nhi là người ngoan ngoãn lại hiểu quy củ. Trong nhà nhiều cháu gái như vậy, ta thích nhất là Vân nhi. Nhưng mà Tam ca nàng không tiến bộ...Ai, Ta thấy việc này oan ức Vân nhi quá...
Dương phu nhân cũng biết chuyện tình yêu của Thẩm Tam Gia, xem sắc mặt lão phu nhân như vậy, chắc sẽ không chịu gả Vân nhi đi, lại nói: Cái kia...Chi thứ hai Tuyết nhi thì sao?
Lão phu nhân khó xử: Vốn Tuyết nhi là một sự lựa chọn tốt. Có điều con tới không khéo, hôm qua Nhị tẩu con náo loạn một trận với Tuyết nhi. Bây giờ lại đem Tuyết nhi gả cho con, sợ lại ồn ào, náo loạn một phen.
Dương Phu Nhân không tránh khỏi khó chịu: Mẫu thân, nữ nhi...nên làm thế nào cho phải?
Lão phu nhân tay trái hướng về phía bàn. Dương phu nhân lập tức lấy lòng đem nước trà đưa cho lão phu nhân. Lão phu nhân không nhanh không chậm hớp trà, mới chậm rãi nói: Đứa con trai này bất quá là con thứ ghi vào danh nghĩa của con. Con cũng tìm một thứ nữ hiểu quy củ, hiểu kiến thức cơ bản của thứ nữ. Ghi vào danh nghĩa của chính thất, thân phận hai người không phải rất là đối xứng hay sao? Cần gì phải là đích nữ Thẩm gia?
Mẫu thân... Dương phu nhân có chút nản lòng. Tuy rằng lão phu nhân nói có lý. Nhưng mà, cũng không phải là biện pháp nàng hài lòng nhất.
Lão phu nhân đặt ly trà xuống nói: Cứ như vậy đi, thứ nữ cũng tùy con chọn lựa, con có vừa ý ai không?
Dương phu nhân bĩu môi, trong lòng tức giận, ủy khuất nói: Vậy mẫu thân nghĩ người nào thích hợp?
Lão phu nhân trầm tư chốc lát: Thu nhi của chi thứ nhất coi như không tệ. Chính là hai ngày trước chết chìm, hình như mọi chuyện lúc trước đều quên đi. Bây giờ đang học lại quy củ, có điều nàng mới mười hai tuổi, đợi đến lúc cập kê, quy củ cũng học gần hết rồi, con cảm thấy thế nào?
Dương phu nhân nhớ tới lúc nãy Thẩm Tĩnh Thu ngoan ngoãn. Tướng mạo đoan chính, dịu dàng nghe theo, hẳn là hiểu quy cũ. Bất đắc dĩ, cũng là sự lựa chọn tốt, liền gật đầu: Mẫu thân nói như vậy liền tốt.
Lão phu nhân cuối cùng cũng nở nụ cười, động viên Dương phu nhân: Được rồi, được rồi, Chi Nhu, đừng mặt mày ủ rũ, mẫu thân như thế nào lại không lo cho con! Tất nhiên là hi vọng con mạnh khỏe.
Dương phu nhân lúc này mới nở nụ cười, có chút làm nũng nói: Vẫn là mẫu thân tốt nhất...
Lão phu nhân vừa đáp lời, vừa gọi nha hoàn Lục Khởi: Con đi Cẩm Uyển xem thân thể Đại phu nhân như thế nào? Nếu thuận tiện, để cho nàng qua đây một chuyến.
Dương phu nhân sắc mặt trầm xuống, trong lòng có chút không vui, lại thấy Thẩm Tĩnh Sơ nhìn nàng cười hì hì, ánh mắt tinh khiết giống như là hoàn toàn không biết ý nghĩa của vòng ngọc Dương Chi. Chỉ là hiếu thuận của tôn nữ, chắc có thể Thẫm Tĩnh Sơ cũng không biết ý nghĩa trong đó. Chẳng qua là không muốn để cho lão phu nhân tức giận.
Nghĩ như vậy, sắc mặt mới tốt hơn một chút, nói: Cô cô đều đã chuẩn bị lễ vật kỹ càng cho tổ mẫu. Mẫu Thân, Sơ nhi thật là hiếu thuận...
Ánh mắt vẫn nhìn trên người Thẩm Tĩnh Sơ.
Lão phu nhân thỏa mãn cười cười nói: Sơ nhi họ Thẩm, là người của Thẩm gia, đương nhiên hiếu thuận lão thái bà này.
Dương phu nhân nghe ra ý nghĩa trong lời nói của lão phu nhân, vội vàng nói: Mẫu thân, lẽ nào nữ nhi không hiếu thuận mẫu thân sao?
Hiếu thuận... Lão phu nhân ý vị thâm trường nhìn con gái của mình: Con nếu không gây phiền phức cho ta, đương nhiên là hiếu thuận.
Lão phu nhân trong lòng không thích. Nếu như không phải đang ở trước mặt nhiều người, cần giữ mặt mũi cho nữ nhi, đã sớm bộc phát.
Dương phu nhân trên mặt hơi bối rối, chỉ đành ngượng ngùng nói: Nữ nhi từ trước đến nay nghe lời mẫu thân nhất, mẫu thân nói cái gì, chính là cái đó.
Một bên Thẩm Tĩnh Liên nhìn không hiểu tầng này ý tứ. Chỉ thấy cô cô thật bất công, lại trước mặt mình đưa vòng ngọc Dương Chi cho Thẩm Tĩnh Sơ, mà Thẩm Tĩnh Sơ vậy mà không nhận, trong lòng càng thêm bất mãn, bỉu môi nói: Cô cô người mạnh khỏe sinh thiên vị đấy. Vì sao Sơ muội muội có, nhưng chúng ta lại không có? Người khác cũng liền thôi, con cùng Vân muội muội đều là con vợ cả Thẩm gia, cô tại sao lại như vậy...
Thích thị sợ hãi, vội vàng che miệng con gái lại, nhưng lúc này cũng đã muộn.
Đối với con gái nói năng lỗ mãng, Thích thị rất quẫn bách. Đều là do nàng thường ngày không có cố gắng dạy dỗ, qúa mức dung túng con gái bảo bối này.
Trên mặt Dương phu nhân mù mịt một mảnh. Lão phu nhân cũng không vui. Tuy rằng nữ nhi của mình làm có hơi quá, nhưng kiêng kị mặt mũi của nữ nhi, cũng phải cho lui mọi người, thời điểm hai người ở riêng nói chuyện mới dễ bàn. Mà bây giờ đích nữ chi thứ hai, nhưng lại không có quy củ, ở trước mặt nhiều người liền nói cô cô thiên vị, hiển nhiên là không cho lão phu nhân mặt mũi.
Lão phu nhân trên mặt lạnh tanh, giọng điệu không vui nói: Cô cô vốn nói là đưa cho Sơ nhi lễ vật sinh nhật sao? Cũng không tính là bất công, có điều là bổ sung thôi.
Dù sao cũng là con gái của mình. Là do chính mình sinh ra. Vẫn phải che chở, Tôn nữ sao, trước sau vẫn cách một tầng tình cảm.
Dương phu nhân ánh mắt sáng lên. Chẳng lẽ lão phu nhân đồng ý? Nhưng lại nghe lão phu nhân nói: Nếu sinh nhật đã qua, lễ vật bổ sung cũng không còn ý nghĩa, vì vậy thôi đi.
Sắc mặt Dương phu nhân trong chớp mắt ảm đạm đi.
Ở cửa, nha hoàn thông báo, đúng lúc đánh gãy không khí ngột ngạt trong phòng: Khương di nương cùng Cửu tiểu thư tới — —
Chợt lão phu nhân nở nụ cười, nhìn Dương phu nhân nói: Thu nhi dung mạo xinh đẹp, lại ôn thuần ngoan ngoãn, con có thể để ý xem một chút.
Đang nói, Khương di nương dẫn Thẩm Tĩnh Thu đi vào. Thẩm Tĩnh Thu thuận theo thỉnh an lão phu nhân và Dương phu nhân. Dương phu nhân gọi nàng đến bên cạnh, và tinh tế tỉ mỉ đánh giá một phen. Thực sự rất hài lòng, vừa cười vừa nói vài câu với Thẩm Tĩnh Thu. Trong lòng Thẩm Tĩnh Thu nghi ngờ và sợ hãi, mình chợt trở thành tiêu điểm, tự nhiên có chút không quen. Mà chỉ sợ mình nói sai, nên đánh thức toàn bị tinh thần, cẩn thận từng li từng tí đáp lời.
Ăn cơm trưa xong, lão phu nhân liền đuổi các nàng rời đi. Thẩm Tĩnh Sơ trong lòng liền biết, lão phu nhân có chuyện muốn nói với cô cô. Đương nhiên cũng không thoát được chuyện vừa rồi.
Có điều dựa vào thái độ của lão phu nhân. Chắc chắn sẽ không ưng thuận cho nàng phối hôn sự này. Kiếp này, nàng chỉ hy vọng có thể tìm được một phu quân đối với mình thật lòng, mà không phải lợi dụng gia thế của nàng.
Thẩm Tĩnh Sơ thở dài, nguyện vọng đơn giản như vậy, nói thì dễ làm thì khó.
Đợi Thẩm Tĩnh Sơ và các nàng lui ra. Dương phu nhân không nhịn được, vội vã nói: Mẫu thân, người vì sao...
Còn chưa nói hết, liền bị lão phu nhân cứng rắn quát: Chi Nhu, con rất hồ đồ! Bây giờ con đã gả cho Dương gia, liền không để ý mặt mũi của Thẩm gia hay sao?
Dương phu nhân ủy khuất nói: Nữ nhi không dám.
Không dám? Lão phu nhân gõ trán Dương phu nhân một cái, hừ hừ hai tiếng: Con nếu như không dám, lại dám đánh chủ ý lên người Sơ nhi? Con cũng biết Sơ nhi không chỉ là đích nữ Thẩm gia, vẫn là ngoại tôn nữ của Ninh gia. Đứa con trai của con, cho dù chính xác là con trai trưởng của Dương gia, muốn kết hôn với Sơ nhi cần phải cân nhắc một phen. Huống chi, hắn chỉ là con trai thứ, được ghi nhận dưới danh nghĩa của con mà thôi. Đừng nói là ta không đồng ý, coi như ta mở một con mắt nhắm một con mắt, con cho rằng phụ thân con đồng ý sao? Con cho rằng đại ca con cũng sẽ đồng ý sao? Con cho rằng Ninh thị cùng với Ninh gia sẽ đồng ý sao?
Mẫu thân... Dương phu nhân khổ sở nói: Nũ nhi không phải là không để ý mặt mũi của Thẫm gia, mà là...Mà là nữ nhi không sinh được nhi tử, thực sự...Thực sự...
Nhắc tới trong lòng lại đau đớn, Dương phu nhân chóp mũi đau xót, không nhịn được lấy ta áo che mặt, ríu rít mà khóc.
Nhìn thấy nữ nhi bảo bối từ nhỏ mình đã hết lòng nuôi dạy, được nâng trong lòng bàn tay lớn lên khóc thành cái dạng này. Lại nghĩ tới tình cảnh của của nàng hiện giờ, thật làm cho Mẫu thân là nàng đây đau lòng, không khỏi có chút thở dài nói:
Được rồi được rồi, đừng khóc nữa. Con đánh chủ ý lên nữ nhi Thẩm gia, tất nhiên là hi vọng cháu gái giúp đỡ cô cô. Con muốn cưới Nữ nhi Thẩm gia, đơn giản là ghi nhớ gả thấp Đích nữ, nhi tử của con sẽ kính mấy phần, nể trọng mấy phần, như vậy cuộc sống sau này của con trôi qua rất dễ dàng.
Dương phu nhân bị lão phu nhân nói toạc ra suy nghĩ trong lòng, trên mặt ửng đỏ. Lại nghĩ đến, đây là mẫu thân thân sinh của mình, nếu mẫu thân đã biết, vậy nàng cũng không có gì phải sợ: Mẫu thân, nữ nhi cũng biết con không sinh được nhi tử, chỉ có cách này...
Lão phu nhân thở dài, lại nói: Nhưng là nữ nhi Thẩm gia, nếu gả thấp như vậy, Thẩm gia sẽ không còn mặt mũi. Sơ nhi thì không nói rồi, Liên nhi con khẳng định nhìn không trúng, chỉ có Vân nhi...
Vân nhi như thế nào? Dương phu nhân vội vã hỏi. Có thể cầu được Sơ nhi đương nhiên là tốt nhất. Nhưng nàng cũng biết cầu Sơ nhi khó khăn cỡ nào. Nếu như không thể cầu được Sơ nhi, mà có thể cầu được Vân nhi cũng là sự lựa chọn tốt.
Lão phu nhân bất giác thở dài, khuôn mặt lộ vẻ thương hại: Vân nhi là người ngoan ngoãn lại hiểu quy củ. Trong nhà nhiều cháu gái như vậy, ta thích nhất là Vân nhi. Nhưng mà Tam ca nàng không tiến bộ...Ai, Ta thấy việc này oan ức Vân nhi quá...
Dương phu nhân cũng biết chuyện tình yêu của Thẩm Tam Gia, xem sắc mặt lão phu nhân như vậy, chắc sẽ không chịu gả Vân nhi đi, lại nói: Cái kia...Chi thứ hai Tuyết nhi thì sao?
Lão phu nhân khó xử: Vốn Tuyết nhi là một sự lựa chọn tốt. Có điều con tới không khéo, hôm qua Nhị tẩu con náo loạn một trận với Tuyết nhi. Bây giờ lại đem Tuyết nhi gả cho con, sợ lại ồn ào, náo loạn một phen.
Dương Phu Nhân không tránh khỏi khó chịu: Mẫu thân, nữ nhi...nên làm thế nào cho phải?
Lão phu nhân tay trái hướng về phía bàn. Dương phu nhân lập tức lấy lòng đem nước trà đưa cho lão phu nhân. Lão phu nhân không nhanh không chậm hớp trà, mới chậm rãi nói: Đứa con trai này bất quá là con thứ ghi vào danh nghĩa của con. Con cũng tìm một thứ nữ hiểu quy củ, hiểu kiến thức cơ bản của thứ nữ. Ghi vào danh nghĩa của chính thất, thân phận hai người không phải rất là đối xứng hay sao? Cần gì phải là đích nữ Thẩm gia?
Mẫu thân... Dương phu nhân có chút nản lòng. Tuy rằng lão phu nhân nói có lý. Nhưng mà, cũng không phải là biện pháp nàng hài lòng nhất.
Lão phu nhân đặt ly trà xuống nói: Cứ như vậy đi, thứ nữ cũng tùy con chọn lựa, con có vừa ý ai không?
Dương phu nhân bĩu môi, trong lòng tức giận, ủy khuất nói: Vậy mẫu thân nghĩ người nào thích hợp?
Lão phu nhân trầm tư chốc lát: Thu nhi của chi thứ nhất coi như không tệ. Chính là hai ngày trước chết chìm, hình như mọi chuyện lúc trước đều quên đi. Bây giờ đang học lại quy củ, có điều nàng mới mười hai tuổi, đợi đến lúc cập kê, quy củ cũng học gần hết rồi, con cảm thấy thế nào?
Dương phu nhân nhớ tới lúc nãy Thẩm Tĩnh Thu ngoan ngoãn. Tướng mạo đoan chính, dịu dàng nghe theo, hẳn là hiểu quy cũ. Bất đắc dĩ, cũng là sự lựa chọn tốt, liền gật đầu: Mẫu thân nói như vậy liền tốt.
Lão phu nhân cuối cùng cũng nở nụ cười, động viên Dương phu nhân: Được rồi, được rồi, Chi Nhu, đừng mặt mày ủ rũ, mẫu thân như thế nào lại không lo cho con! Tất nhiên là hi vọng con mạnh khỏe.
Dương phu nhân lúc này mới nở nụ cười, có chút làm nũng nói: Vẫn là mẫu thân tốt nhất...
Lão phu nhân vừa đáp lời, vừa gọi nha hoàn Lục Khởi: Con đi Cẩm Uyển xem thân thể Đại phu nhân như thế nào? Nếu thuận tiện, để cho nàng qua đây một chuyến.
/30
|