Đích Nữ Nhất Đẳng

Q.2 - Chương 18 - Chương 4.4

/269


Đến Di Phúc viện, bọn người Dung Định Viễn, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, Tam di nương ở đây, có một người giữa nhà quỳ, cũng không phải nhị tiểu thư Dung Huệ Kiều, hẳn là tam tiểu thư Dung Huệ Mẫn.

Dung Noãn Tâm vấn an lão phu nhân và Dung Định Viễn, rồi ngồi xuống.

Huệ Mẫn, ngươi nói thật một chút xảy ra chuyện gì? Lão phu nhân có vẻ có chút khẩn trương, trong phủ này liên tiếp xảy ra chuyện, mỗi một lần trở về lại có người đến nơi bà tố cáo, lqd mỗi lần trong lòng của bà đều co lại, lâu ngày rồi, ngược lại cảm giác mình còn tỉnh táo một chút.

Đôi mắt của Dung Huệ Mẫn đã khóc đến đỏ bừng, sợi tóc có chút xốc xếch, nghe lão phu nhân hỏi như vậy, nàng vội vã nói: Lão phu nhân, lão phu nhân, đại tỷ tỷ cũng không có đánh ta, ngài không nên trách nàng. . . . . .

Dứt lời, lập tức uất ức ‘oa oa’ khóc.

Tuy nói mười tuổi, vẫn tính là đứa bé, nhưng Dung Noãn Tâm lại cảm thấy Dung Huệ Mẫn này nhất định không phải là một nhân vật đơn giản.

Trong miệng đại tỷ tỷ nàng chỉ chính là Dung Huệ Như.

Dung Noãn Tâm không nhịn được nhìn nàng lâu mấy lần, nàng là thật ngây thơ hay là giả ngu ngốc? Trong miệng kêu không trách Dung Huệ Như, nhưng ngôn ngữ đã chỉ đầu mâu về phía ả ta.

Dung Huệ Như nóng nảy, vội vàng đứng lên từ bên người Mạc thị: Ta không có, ta căn bản chưa từng đánh nàng!

Mới vừa rồi, Dung Huệ Như và Dung Huệ Mẫn xảy ra xung đột ở trong hoa viên nhỏ, có không ít người cũng nhìn thấy Dung Huệ Như ra tay đối với Dung Huệ Mẫn, có mấy nô tài gan lớn chút còn tuyên bố làm chứng vì Dung Huệ Mẫn.

Cứ như vậy, Dung Huệ Như chính là có miệng mà khó trả lời rồi.

Nghịch nữ, Huệ Mẫn đắc tội ngươi chỗ nào, vì sao ngươi phải đánh nàng? Dung Định Viễn giận đến mức trên trán nổi lên gân xanh, ‘vụt’ một tiếng đứng lên, chỉ vào Dung Huệ Như lập tức mắng to.

Kể từ sau khi Tam di nương trở về phủ, Dung Định Viễn càng thêm không muốn gặp nương con Đại phu nhân.

Từ lúc làm hắn mất mặt trên cung yến lần trước, hắn đã ghi hận Dung Huệ Như, thậm chí có suy nghĩ, tìm người thay thế vị trí của Dung Huệ Như, tương lai cũng tiện để cho hắn sử dụng.

Ta. . . . . . Ta không có, ta thật sự không có! Dung Huệ Như gấp đến độ nước mắt chảy ra, ‘bùm’ một tiếng quỳ xuống, bụm mặt, cũng không biết tranh biện như thế nào mới phải.

Sắc mặt của Đại phu nhân biến đổi, không ngờ Dung Định Viễn lại có thể nhục mạ Dung Huệ Như như vậy, một hơi nghẹn ở trong lòng, thật vất vả mới ép xuống, l^q'đ lúc này mới đứng dậy bảo về ở bên người Dung Huệ Như nói: Lão gia, có thể hạ nhân nhìn lầm rồi, từ nhỏ Huệ Như chính là người tâm tính thiện lương, ngài là rõ ràng nhất mà!

Nghe lời này, Dung Định Viễn lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng, từ lần trước, ả hãm hại Tần thị kia, còn chưa qua, lúc này mới vừa được thả ra, lại bắt nạt đến trên đầu thứ muội.

Cái này làm Dung Định Viễn tin tưởng trong sạch của nàng như thế nào?

Nhìn lại một chút Huệ Mẫn người ta, cơ trí khéo léo, thấy thế nào, cũng làm người ta vui vẻ.

Trong mắt Tam di nương cũng chứa nước mắt nhàn nhạt, nàng gạt nước mắt, đáng thương kéo Huệ Mẫn vào trong ngực của mình: Tam Tiểu Thư, nhất định là ngươi nói sai lm rồi cái gì chọc giận đại tiểu thư, phải hay không? Ngươi nhanh chóng nhận sai với đại tiểu thư, sau này loại chuyện nhỏ này đừng quấy rầy lão phu nhân nữa.

Lời nói của Văn thị mặt ngoài là cầu tình thay đại tiểu thư, nhưng ý ngầm còn không phải là đang đánh vào mặt đại tiểu thư?

Đại phu nhân luôn miệng che chở nữ nhi của mình, mà Tam di nương lại vì gia đình an bình, tình nguyện để cho nữ nhi của mình chịu chút uất ức, cũng không muốn quấy rầy sự yên tĩnh của lão phu nhân, chính là lòng dạ như vậy, lại khiến cho Dung Định Viễn cảm động tột đỉnh.

Trong mắt Đại phu nhân gần như là tóe ra tia máu, ảcắn răng trợn mắt nhìn Tam di nương một, hay cho hồ ly tinh này, so với mười năm trước, thủ đoạn này càng cao minh hơn.

Nhưng bất luận như thế nào, nàng cũng chỉ là di nương, không quyền không thế, lại sao có thể đấu với trưởng nữ Mạc gia như ả?

Tam muội muội, mặt của ngươi. . . . . . Dung Noãn Tâm cố ý kinh ngạc kêu lên, che miệng, trong mắt mang theo chút không thể tin.

Mới vừa rồi, đầu tóc của Dung Huệ Mẫn xốc xếch, che đi hơn phân nửa gương mặt, mặc dù nàng vô cùng muốn để cho người phát hiện, nhưng vẫn không có một người phát hiện dấu năm ngón tay trên mặt nàng.

Dung Định Viễn nhanh chóng tới trước vén lên tóc rối bời trước trán Dung Huệ Mẫn, chỉ thấy lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã sưng đỏ, dấu năm ngón tay rõ ràng in ở trên mặt kia, l.q.d hợp với đôi mắt đầy nước mắt của nàng ta, càng thêm có vẻ nàng bị uất ức rất lớn.

Chuyện này. . . . . . Lão phu nhân không thể tin nhìn Dung Huệ Mẫn.

Mới vừa rồi, bà vẫn cho rằng cũng chỉ là đứa bé náo mâu thuẫn, hoặc là lôi kéo mấy cái, lại không nghĩ rằng Dung Huệ Như lại là người nhẫn tâm như vậy, lại có thể đánh Dung Huệ Mẫn bị thương thành như vậy.

Mắt thấy trên gương mặt đó trừ những dấu ngón tay này, còn có hai vết máu mờ mờ thật dài do móng tay cào ra.

Nữ hài tử gia, nếu thật để lại sẹo, đây không phải là muốn hủy một đời người sao?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của lão phu nhân trở nên vô cùng khó coi, nặng nề gõ cây gậy trong tay xuống, phát ra một tiếng vang cực kỳ trầm nặng: Dung Huệ Như, ngươi thật nhẫn tâm!

Trong mắt Tam di nương lóe lên vẻ đắc ý, thừa dịp đoàn người đưa mắt đến trên người Dung Huệ Như, nàng quay mặt qua, gật đầu cười một tiếng với Dung Noãn Tâm.

Lấy tình thế trước mắt đến xem, họ có cùng chung kẻ địch.

Có câu nói thật hay, kẻ địch của kẻ địch, chính


/269

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status