Hạo Nguyệt, Cố gia.
Chính phòng chủ vị Cố lão phu nhân sắc mặt hết sức khó coi, nhìn nhi tử ngồi ở phía dưới mình, lạnh lùng nói: "Trường Viễn, cái nha đầu kia còn chưa tỉnh sao?"
Nghe được câu hỏi của mẫu thân, Cố Trường Viễn nhớ tới sự việc phát sinh hai ngày trước, sắc mặt cũng không tốt cau mày nói: "Còn không có."
Lão phu nhân nghe xong vỗ bàn tức giận nói: "Thực sự là gia môn bất hạnh mà! Chúng ta Cố gia làm sao có thể có một cái không thể bớt lo tai họa như thế chứ."
" Mẫu thân, ngươi đừng nổi giận, đều là lỗi của nhi tử, là nhi tử không có giáo dục tốt Thanh Uyển, mới để cho nàng làm ra chuyện hồ đồ bực này. Chờ nàng tỉnh lại, nhi tử sẽ làm cho nàng nhận tội với mẫu thân, sau đó cũng nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nàng." Cố Trường Viễn ôn tồn khuyên giải.
" Thỉnh tội? Hừ! Miễn đi!"
" Mẫu thân..."
" Ngươi cũng thật là, đừng có nàng phạm sai lầm mà nhận tội về mình, ngươi là phụ thân nàng, chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với nàng, ta đây làm tổ mẫu cũng không có, hơn nữa trong số tất cả hài tử, bởi vì nàng là ta Cố gia trưởng nữ, chúng ta đối với nàng liền quan tâm nhiều nhất, kết quả đâu? Dạy nàng nhiều năm như vậy, nữ công không biết, cầm kỳ thư họa mọi thứ cũng không thông, nàng ngay cả 2 cái thứ nữ muội muội cũng không bằng."
Lão phu nhân nói xong nhìn Trường Viễn muốn mở miệng nói gì đó, đối với hắn khoát tay nói: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, đúng vậy, mấy thứ này đều điều không phải là quan trọng nhất, những thứ này nàng không học được, chúng ta có thể nói nàng không có thiên phú, ta cũng không cần chúng ta Cố gia trưởng nữ là tài nữ, thế nhưng tối thiểu cũng nên có tri thức hiểu lễ nghĩa có tri thức lễ nghĩa! Thế nhưng, ngươi xem, nàng không những không có hiểu biết, lại kiêu ngạo phách lối không biết cấp bậc lễ nghĩa, ở bên ngoài nơi nơi đều quăng chúng ta Cố gia thể diện, lần này lại vì cái tên biểu ca kia của nàng, cùng người đánh nhau, kết quả khiến cho chính mình vỡ đầu chảy máu bị người ta khiêng trở về, thực sự là không biết xấu hổ, không biết lợi hại." Lão phu nhân càng nói càng hận, không khỏi cảm thấy buồn bực, chỉ mong nàng cứ như thế chết đi.
Lão phu nhân nói xong, Cố Trường Viễn nhìn thần sắc của nàng, trong mắt hiện lên cái gì đó, rồi lại trong nháy mắt tiêu thất, cười khổ nói: "Mẫu thân, nhi tử biết Thanh Uyển lần này làm có chút quá phận, thế nhưng nhi tử đảm bảo sau này chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa."
Nhìn nhi tử thần sắc mệt mỏi, Cố lão phu nhân trong ngực bỗng nhiên toát ra một cỗ lửa giận, trách cứ: "Trường Viễn, ngươi thân là nam tử, việc quan trọng nhất đó là con đường làm quan, tại sao có thể vì mấy chuyện nữ nhi vụn vặt làm cho vướng chân, hơn nữa, hài tử cũng không phải là của một mình ngươi, tại sao mọi chuyện đều cần ngươi để ý, phu nhân của ngươi đâu? Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, nàng ngay cả mặt cũng không thấy, nàng đang làm gì??"
" Mẫu thân, ngươi cũng biết thân thể của Lý thị không tốt, hiện tại Thanh Uyển nàng làm ra loại sự tình này, nếu như nàng đã biết nhất định sẽ lo lắng, nhi tử sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể của nàng, vì thế nhi tử không dám nói cho nàng biết."
" Thân thể không tốt, thân thể không tốt, đây là lý do sao? Nếu như thân thể của nàng thực sự không tốt như vậy, nhưng nàng còn có tinh lực quản gia." Lão phu nhân bất mãn nói: "Thế nào? Đến khi phải dạy dỗ nữ nhi của mình, nàng sẽ không có tinh lực nữa? Nếu như, tinh lực của nàng chỉ đủ để nàng làm một chuyện, vậy ngươi đi nói cho nàng biết, trước hết nàng hãy đem tinh lực đi chiếu cố con gái của mình đi! Dạy dỗ nữ nhi có tốt, về phần chuyện trong nhà, liền để cho Lưu di nương thay nàng quán xuyến."
" Mẫu thân, việc này không hợp quy củ đi! Lưu thị nàng quản gia có phải hay không không thích hợp."
" Ta cũng không muốn để cho Lưu di nương quản, chỉ là bây giờ tình huống đặc thù, ngươi cũng thấy đấy, Thanh Uyển thật sự nếu không dạy dỗ cho tốt, còn không biết nàng sẽ gây ra chuyện gì nữa, ngươi bình thường bận rộn như vậy, mà ta tuổi cũng đã cao, không có đủ khí lực, có thể quản giáo nàng chỉ có Lý thị, nhưng ngươi lại nói thân thể Lý thị không tốt, quản gia và Thanh Uyển nàng chỉ có thể chọn một việc, việc còn lại sẽ có người thay nàng gánh vác!" Cố lão phu nhân bình tĩnh nói: "Để Lưu di nương quản gia ngươi nói không thích hợp, vậy nếu như để Lưu di nương quản giáo Thanh Uyển chẳng phải là càng không thích hợp, nhưng sự tình nhất định phải được giải quyết! Ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Cố Trường Viễn nghe xong lộ vẻ khó xử, "Việc này..."
" Trường Viễn, mẫu thân không hồ đồ. Ta như thế nào sẽ không biết, danh gia vọng tộc như nhà của chúng ta chủ mẫu vẫn còn đang ở, để cho một cái di nương tới quản gia đúng là không hợp quy củ! Thế nhưng tình huống hiện tại ngươi cũng thấy đấy, Thanh Uyển và gia sự đều không thể chậm trễ!"
Cố Trường Viễn suy tư hồi lâu, bất đắc dĩ nói: "Nhi tử đã biết, ta sẽ cùng Lý thị bàn bạc."
Cố Trường Viễn trả lời làm cho giọng nói của Cố lão phu nhân hòa hoãn một chút, : " Ngươi nói với Lý thị rằng việc này chỉ là tạm thời, chờ Thanh Uyển nàng hiểu chuyện, gia sự sẽ để cho nàng quản, bảo nàng không cần lo lắng, cũng không cần suy nghĩ nhiều."
" Nhi tử biết nên nói như thế nào." Cố Trường Viễn nói xong đứng dậy, nói: "Thời gian không còn sớm, mẫu thân ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, nhi tử đi xuống trước."
"Được, ngươi đi đi!" Nhìn Cố Trường Viễn xoay người rời đi, trong mắt của Cố lão phu nhân lộ ra thoả mãn.
Mà vẫn kính cẩn nghe theo Cố Trường Viễn trong lúc xoay người, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, châm chọc.
--- ------ ------ ------ ------
Thiếu nữ vẫn nằm ở trên giường sau khi tỉnh lại, từ từ đứng dậy bước xuống, nhìn gian nhà cổ kính còn có đối thoại của hai cái nha đầu vừa rồi, trong mắt Lam Mạch xẹt qua một tia khổ sở tiếu ý, thật không nghĩ tới nàng bị tai nạn máy bay dĩ nhiên không chết, vốn tưởng rằng nếu như mình đã chết nói không chừng còn có thể nhìn thấy gia gia, kết quả lại là chuyển kiếp, cái loại chuyện vô căn cứ này cư nhiên lại phát sinh ở trên người mình, Lam Mạch thở dài, hơn nữa vừa nghe hai cái nha đầu kia nói chuyện, có vẻ như bản tôn của thân thể này rất không được lòng người, danh tiếng cũng không được khá lắm!
Lam Mạch nhíu mày, cổ nhân đối với danh tiếng hình như rất lưu ý, nếu quả thật là như vậy, ... Đang nghĩ đầu bỗng nhiên đau buốt, đau nhức làm sắc mặt Lam Mạch trắng nhợt, đưa tay ấn lên đầu, trong đầu bắt đầu hiện ra không thuộc về mình ký ức, những đoạn hình ảnh giống như đang chiếu phim, khiến Lam Mạch hiểu rõ toàn bộ lịch trình lớn lên của thiếu nữ, còn có của nàng hỉ nộ ái ố, cho đến hình ảnh thiếu nữ đập đầu vào núi giả hôn mê, xem tới đó Lam Mạch cũng cho ra một cái kết luận ----- quả nhiên là một thân thể phiền phức.
Lan Hương, Mai Hương bưng thuốc đi vào trong nhà, khi nhìn đến người đứng ở phía trước cửa sổ thì hai người sửng sốt, Lan Hương cắn môi một cái trong mắt hiện lên tiếc nuối, mà Mai Hương ngoại trừ tiếc nuối còn có vẻ khẩn trương rồi lại nhanh chóng che giấu, biến thành vui mừng bước nhanh tới trước mặt Cố Thanh Uyển, kích động nói: "Tiểu thư, ngươi đã tỉnh."
Nghe được thanh âm Lam Mạch, không, phải là Cố Thanh Uyển quay đầu lại.
" Tiểu thư, ngươi không biết ngươi đều đã hôn mê hai ngày rồi, nô tỳ đều lo lắng gần chết." Mai Hương đưa tay đỡ lấy cánh tay của Cố Thanh Uyển quan tâm nói: "Tiểu thư ngươi hai ngày này cũng chưa ăn cơm, thân thể rất hư nhược cũng vừa trọng thương, tại sao có thể đứng lên đâu. Đến, nô tỳ đỡ ngươi ngồi xuống."
" Đúng nha! Tiểu thư ngươi mau ngồi xuống đi! Ngươi nếu như lại bị cái gì va va đụng đụng, này không phải là muốn ta và Mai Hương mệnh sao?" Lan Hương tỏ ra quan tâm, song lại ngầm có ý châm chọc làm Cố Thanh Uyển thiêu mi.
Cố Thanh Uyển sau khi ngồi xuống, nghe thanh âm quen thuộc của các nàng, nhìn thuốc trong tay các nàng, còn có hình ảnh vừa mới xuất hiện trong đầu, nhìn lại biểu hiện của các nàng bây giờ, Cố Thanh Uyển từ từ tựa lưng vào ghế ngồi nhẹ nhàng cười, chậm chạp nói: "Mai Hương, Lan Hương."
"Là, tiểu thư có cái gì phân phó sao?"
" Không có." Cố Thanh Uyển khẽ cười nói: "Chỉ là nhìn thấy các ngươi trung tâm như thế, ta, thật cao hứng mà thôi."
"Không dám nhận tiểu thư khen, đây là việc bọn nô tỳ phải làm." Mai Hương khuôn mặt lộ vẻ cảm động, trơn tru nói.
" Tiểu thư quá khen, nô tỳ không dám nhận." Lan Hương trong mắt xẹt qua khinh thường, gượng gạo nói.
Đem phản ứng của các nàng nhìn ở trong mắt, Cố Thanh Uyển sâu đậm liếc Mai Hương một cái, chậm rãi cười đi.
Cố Thanh Uyển như vậy, Lan Hương không thấy có gì khác thường, Mai Hương nhưng lại thoáng chột dạ.
Chính phòng chủ vị Cố lão phu nhân sắc mặt hết sức khó coi, nhìn nhi tử ngồi ở phía dưới mình, lạnh lùng nói: "Trường Viễn, cái nha đầu kia còn chưa tỉnh sao?"
Nghe được câu hỏi của mẫu thân, Cố Trường Viễn nhớ tới sự việc phát sinh hai ngày trước, sắc mặt cũng không tốt cau mày nói: "Còn không có."
Lão phu nhân nghe xong vỗ bàn tức giận nói: "Thực sự là gia môn bất hạnh mà! Chúng ta Cố gia làm sao có thể có một cái không thể bớt lo tai họa như thế chứ."
" Mẫu thân, ngươi đừng nổi giận, đều là lỗi của nhi tử, là nhi tử không có giáo dục tốt Thanh Uyển, mới để cho nàng làm ra chuyện hồ đồ bực này. Chờ nàng tỉnh lại, nhi tử sẽ làm cho nàng nhận tội với mẫu thân, sau đó cũng nhất định sẽ nghiêm khắc dạy dỗ nàng." Cố Trường Viễn ôn tồn khuyên giải.
" Thỉnh tội? Hừ! Miễn đi!"
" Mẫu thân..."
" Ngươi cũng thật là, đừng có nàng phạm sai lầm mà nhận tội về mình, ngươi là phụ thân nàng, chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với nàng, ta đây làm tổ mẫu cũng không có, hơn nữa trong số tất cả hài tử, bởi vì nàng là ta Cố gia trưởng nữ, chúng ta đối với nàng liền quan tâm nhiều nhất, kết quả đâu? Dạy nàng nhiều năm như vậy, nữ công không biết, cầm kỳ thư họa mọi thứ cũng không thông, nàng ngay cả 2 cái thứ nữ muội muội cũng không bằng."
Lão phu nhân nói xong nhìn Trường Viễn muốn mở miệng nói gì đó, đối với hắn khoát tay nói: "Ta biết ngươi muốn nói cái gì, đúng vậy, mấy thứ này đều điều không phải là quan trọng nhất, những thứ này nàng không học được, chúng ta có thể nói nàng không có thiên phú, ta cũng không cần chúng ta Cố gia trưởng nữ là tài nữ, thế nhưng tối thiểu cũng nên có tri thức hiểu lễ nghĩa có tri thức lễ nghĩa! Thế nhưng, ngươi xem, nàng không những không có hiểu biết, lại kiêu ngạo phách lối không biết cấp bậc lễ nghĩa, ở bên ngoài nơi nơi đều quăng chúng ta Cố gia thể diện, lần này lại vì cái tên biểu ca kia của nàng, cùng người đánh nhau, kết quả khiến cho chính mình vỡ đầu chảy máu bị người ta khiêng trở về, thực sự là không biết xấu hổ, không biết lợi hại." Lão phu nhân càng nói càng hận, không khỏi cảm thấy buồn bực, chỉ mong nàng cứ như thế chết đi.
Lão phu nhân nói xong, Cố Trường Viễn nhìn thần sắc của nàng, trong mắt hiện lên cái gì đó, rồi lại trong nháy mắt tiêu thất, cười khổ nói: "Mẫu thân, nhi tử biết Thanh Uyển lần này làm có chút quá phận, thế nhưng nhi tử đảm bảo sau này chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không phát sinh nữa."
Nhìn nhi tử thần sắc mệt mỏi, Cố lão phu nhân trong ngực bỗng nhiên toát ra một cỗ lửa giận, trách cứ: "Trường Viễn, ngươi thân là nam tử, việc quan trọng nhất đó là con đường làm quan, tại sao có thể vì mấy chuyện nữ nhi vụn vặt làm cho vướng chân, hơn nữa, hài tử cũng không phải là của một mình ngươi, tại sao mọi chuyện đều cần ngươi để ý, phu nhân của ngươi đâu? Từ khi xảy ra chuyện đến bây giờ, nàng ngay cả mặt cũng không thấy, nàng đang làm gì??"
" Mẫu thân, ngươi cũng biết thân thể của Lý thị không tốt, hiện tại Thanh Uyển nàng làm ra loại sự tình này, nếu như nàng đã biết nhất định sẽ lo lắng, nhi tử sợ sẽ ảnh hưởng đến thân thể của nàng, vì thế nhi tử không dám nói cho nàng biết."
" Thân thể không tốt, thân thể không tốt, đây là lý do sao? Nếu như thân thể của nàng thực sự không tốt như vậy, nhưng nàng còn có tinh lực quản gia." Lão phu nhân bất mãn nói: "Thế nào? Đến khi phải dạy dỗ nữ nhi của mình, nàng sẽ không có tinh lực nữa? Nếu như, tinh lực của nàng chỉ đủ để nàng làm một chuyện, vậy ngươi đi nói cho nàng biết, trước hết nàng hãy đem tinh lực đi chiếu cố con gái của mình đi! Dạy dỗ nữ nhi có tốt, về phần chuyện trong nhà, liền để cho Lưu di nương thay nàng quán xuyến."
" Mẫu thân, việc này không hợp quy củ đi! Lưu thị nàng quản gia có phải hay không không thích hợp."
" Ta cũng không muốn để cho Lưu di nương quản, chỉ là bây giờ tình huống đặc thù, ngươi cũng thấy đấy, Thanh Uyển thật sự nếu không dạy dỗ cho tốt, còn không biết nàng sẽ gây ra chuyện gì nữa, ngươi bình thường bận rộn như vậy, mà ta tuổi cũng đã cao, không có đủ khí lực, có thể quản giáo nàng chỉ có Lý thị, nhưng ngươi lại nói thân thể Lý thị không tốt, quản gia và Thanh Uyển nàng chỉ có thể chọn một việc, việc còn lại sẽ có người thay nàng gánh vác!" Cố lão phu nhân bình tĩnh nói: "Để Lưu di nương quản gia ngươi nói không thích hợp, vậy nếu như để Lưu di nương quản giáo Thanh Uyển chẳng phải là càng không thích hợp, nhưng sự tình nhất định phải được giải quyết! Ngươi nói phải làm sao bây giờ?"
Cố Trường Viễn nghe xong lộ vẻ khó xử, "Việc này..."
" Trường Viễn, mẫu thân không hồ đồ. Ta như thế nào sẽ không biết, danh gia vọng tộc như nhà của chúng ta chủ mẫu vẫn còn đang ở, để cho một cái di nương tới quản gia đúng là không hợp quy củ! Thế nhưng tình huống hiện tại ngươi cũng thấy đấy, Thanh Uyển và gia sự đều không thể chậm trễ!"
Cố Trường Viễn suy tư hồi lâu, bất đắc dĩ nói: "Nhi tử đã biết, ta sẽ cùng Lý thị bàn bạc."
Cố Trường Viễn trả lời làm cho giọng nói của Cố lão phu nhân hòa hoãn một chút, : " Ngươi nói với Lý thị rằng việc này chỉ là tạm thời, chờ Thanh Uyển nàng hiểu chuyện, gia sự sẽ để cho nàng quản, bảo nàng không cần lo lắng, cũng không cần suy nghĩ nhiều."
" Nhi tử biết nên nói như thế nào." Cố Trường Viễn nói xong đứng dậy, nói: "Thời gian không còn sớm, mẫu thân ngươi nghỉ ngơi sớm một chút, nhi tử đi xuống trước."
"Được, ngươi đi đi!" Nhìn Cố Trường Viễn xoay người rời đi, trong mắt của Cố lão phu nhân lộ ra thoả mãn.
Mà vẫn kính cẩn nghe theo Cố Trường Viễn trong lúc xoay người, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, châm chọc.
--- ------ ------ ------ ------
Thiếu nữ vẫn nằm ở trên giường sau khi tỉnh lại, từ từ đứng dậy bước xuống, nhìn gian nhà cổ kính còn có đối thoại của hai cái nha đầu vừa rồi, trong mắt Lam Mạch xẹt qua một tia khổ sở tiếu ý, thật không nghĩ tới nàng bị tai nạn máy bay dĩ nhiên không chết, vốn tưởng rằng nếu như mình đã chết nói không chừng còn có thể nhìn thấy gia gia, kết quả lại là chuyển kiếp, cái loại chuyện vô căn cứ này cư nhiên lại phát sinh ở trên người mình, Lam Mạch thở dài, hơn nữa vừa nghe hai cái nha đầu kia nói chuyện, có vẻ như bản tôn của thân thể này rất không được lòng người, danh tiếng cũng không được khá lắm!
Lam Mạch nhíu mày, cổ nhân đối với danh tiếng hình như rất lưu ý, nếu quả thật là như vậy, ... Đang nghĩ đầu bỗng nhiên đau buốt, đau nhức làm sắc mặt Lam Mạch trắng nhợt, đưa tay ấn lên đầu, trong đầu bắt đầu hiện ra không thuộc về mình ký ức, những đoạn hình ảnh giống như đang chiếu phim, khiến Lam Mạch hiểu rõ toàn bộ lịch trình lớn lên của thiếu nữ, còn có của nàng hỉ nộ ái ố, cho đến hình ảnh thiếu nữ đập đầu vào núi giả hôn mê, xem tới đó Lam Mạch cũng cho ra một cái kết luận ----- quả nhiên là một thân thể phiền phức.
Lan Hương, Mai Hương bưng thuốc đi vào trong nhà, khi nhìn đến người đứng ở phía trước cửa sổ thì hai người sửng sốt, Lan Hương cắn môi một cái trong mắt hiện lên tiếc nuối, mà Mai Hương ngoại trừ tiếc nuối còn có vẻ khẩn trương rồi lại nhanh chóng che giấu, biến thành vui mừng bước nhanh tới trước mặt Cố Thanh Uyển, kích động nói: "Tiểu thư, ngươi đã tỉnh."
Nghe được thanh âm Lam Mạch, không, phải là Cố Thanh Uyển quay đầu lại.
" Tiểu thư, ngươi không biết ngươi đều đã hôn mê hai ngày rồi, nô tỳ đều lo lắng gần chết." Mai Hương đưa tay đỡ lấy cánh tay của Cố Thanh Uyển quan tâm nói: "Tiểu thư ngươi hai ngày này cũng chưa ăn cơm, thân thể rất hư nhược cũng vừa trọng thương, tại sao có thể đứng lên đâu. Đến, nô tỳ đỡ ngươi ngồi xuống."
" Đúng nha! Tiểu thư ngươi mau ngồi xuống đi! Ngươi nếu như lại bị cái gì va va đụng đụng, này không phải là muốn ta và Mai Hương mệnh sao?" Lan Hương tỏ ra quan tâm, song lại ngầm có ý châm chọc làm Cố Thanh Uyển thiêu mi.
Cố Thanh Uyển sau khi ngồi xuống, nghe thanh âm quen thuộc của các nàng, nhìn thuốc trong tay các nàng, còn có hình ảnh vừa mới xuất hiện trong đầu, nhìn lại biểu hiện của các nàng bây giờ, Cố Thanh Uyển từ từ tựa lưng vào ghế ngồi nhẹ nhàng cười, chậm chạp nói: "Mai Hương, Lan Hương."
"Là, tiểu thư có cái gì phân phó sao?"
" Không có." Cố Thanh Uyển khẽ cười nói: "Chỉ là nhìn thấy các ngươi trung tâm như thế, ta, thật cao hứng mà thôi."
"Không dám nhận tiểu thư khen, đây là việc bọn nô tỳ phải làm." Mai Hương khuôn mặt lộ vẻ cảm động, trơn tru nói.
" Tiểu thư quá khen, nô tỳ không dám nhận." Lan Hương trong mắt xẹt qua khinh thường, gượng gạo nói.
Đem phản ứng của các nàng nhìn ở trong mắt, Cố Thanh Uyển sâu đậm liếc Mai Hương một cái, chậm rãi cười đi.
Cố Thanh Uyển như vậy, Lan Hương không thấy có gì khác thường, Mai Hương nhưng lại thoáng chột dạ.
/50
|