Nghe thấy tiếng nói, Cố Thanh Uyển đám người quay đầu lại liền thấy Cố Vô Hạ dẫn theo thiếp thân nha đầu, mặt mang theo hờn dỗi ý cười, hướng bên này đi tới.
" Tỳ thiếp gặp qua nhị tiểu thư."
"Duẫn Nhi gặp qua Nhị tỷ tỷ."
Tam di nương, Cố Duẫn Nhi vội vàng đứng dậy, cung kính nói. Cố Vô Hạ liếc các nàng một cái, dáng vẻ hài lòng thoải mái dường như là đã quen với việc này, nhẹ nhàng nâng tay, "Ừ! Đều đứng lên đi!"
Nhìn Cố Vô Hạ một thứ nữ, ở trước mặt Cố Duẫn Nhi một thứ nữ khác giơ tay nhấc chân không chút nào che giấu cảm giác ưu việt, ngược lại nhìn thoáng qua Tam di nương, khi thấy vẻ mặt bình thàn, còn có biểu tình đã thành thói quen của nàng, Cố Thanh Uyển rũ xuống mi mắt, nở nụ cười.
"Tâm tình của đại tỷ tỷ giống như là rất tốt nha! Hại muội muội sau khi biết tỷ tỷ bị cấm túc, rất là lo lắng đâu." Cố Vô Hạ không đợi Cố Thanh Uyển mời ngồi, cũng rất tự nhiên, tự chủ ngồi ở bên cạnh Cố Thanh Uyển, ôm cánh tay của nàng, bỉu môi hờn dỗi.
Cố Thanh Uyển nghe xong lời nói của Cố Vô Hạ, thu lại nụ cười trên mặt, rút cánh tay đang bị Cố Vô Hạ ôm ra, trước biểu tình khó hiểu, còn có tia xấu hổ lóe lên trong mắt nàng, bỗng nhiên đứng lên, mặt mang não ý, trong thanh âm mang theo một tia thương cảm nói: "Muội muội, ngươi nói lời này là có ý gì? Thế nhưng nghĩ ta sau khi bị cấm túc, chẳng những không có nghiêm túc chỉnh đốn lại sai lầm của mình, mà còn rất đắc ý sao? Muội muội, ta thấy ngươi không phải là tới thăm ta, mà là tới chế giễu ta đi!"
Nụ cười trên mặt Cố Vô Hạ cứng đờ, tuy rằng lời nàng vừa nói quả thật đúng là nàng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ bị Cố Thanh Uyển nói trắng ra như thế, khiến nàng có chút bất ngờ, hốt hoảng đứng dậy giải thích: "Ta chỉ là thấy tỷ tỷ cười, thuận miệng nói mà thôi, tuyệt không hề có ý đó, hơn nữa, muội muội, muội muội thật là thành tâm đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi.. ngươi cũng không thể hiểu sai tâm ý của muội muội được." Nói xong, lấy tay lau khóe mắt, mặt đầy ủy khuất.
"Phải không? Muội muội thật không phải là đến chê cười ta sao?"
"Dĩ nhiên rồi, tỷ tỷ bị cấm túc, muội muội lo lắng còn không kịp đâu? Làm sao có thể chê cười tỷ tỷ được." Cố Vô Hạ tỷ muội tình thâm nói.
" Muội muội có lòng, là ta hiểu lầm muội muội." Trong mắt Cố Thanh Uyển tràn đầy cảm động, thấp giọng mang theo một tia nức nở nói: "Kỳ thực, ta cười, là vì thấy các ngươi đều đến thăm ta, trong lòng vui vẻ mà thôi, thế nhưng nghĩ đến nguyên nhân bị cấm túc, buổi tối ta đều không thể ngủ yên, ban đêm thường thường nghĩ lại, tại sao bản thân lại phạm phải sai lầm như vậy đâu? Không chỉ khiến cho chính mình bị thương, lại còn làm hại người nhà quan tâm, lo lắng. Thật sự là không nên."
Cố Thanh Uyển đột nhiên nói như vậy, hoàn toàn vượt quá dự đoán của mọi người, làm cho Cố Vô Hạ trợn mắt há mồm, điều này... làm sao có thể không giống với dự đoán của mình chứ? Chính mình tới nơi này là muốn xem bộ dáng ngột ngạt, không phục của Cố Thanh Uyển, sau đó sẽ đến cáo trạng cho tổ mẫu biết, để giải tỏa cảm giác bực bội ngày hôm qua nàng đem đến cho mình, mà không phải tới để nghe nàng nói những lời sám hối, ân hận này. Nàng nói những điều này, mình làm sao có thể cáo trạng với tổ mẫu được đây? Nếu để tổ mẫu nghe được những lời này của nàng, nói không chừng còn có thể khen nàng một phen. Cố Vô Hạ nghĩ, thầm hận, Cố Thanh Uyển nha đầu chết tiệt này, từ sau khi bị thương tỉnh lại, không có làm chuyện gì khiến mình vừa ý.
Cùng với giật mình của Cố Vô Hạ, Tam di nương nhưng lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là thuận thế an ủi: "Đại tiểu thư, ngươi cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy, đối với thân thể của ngươi sẽ không tốt."
Cố Duẫn Nhi cũng nhanh chóng phụ họa: "Đúng nha! Đại tỷ tỷ, di nương nói rất đúng, thân thể quan trọng hơn."
Biết rõ nội tình đứng ở phía sau Cố Thanh Uyển Lan Chi, cúi gằm đầu, khóe miệng co quắp, run rẩy, tiểu thư đêm qua, hình như so với trước đây ngủ rất ngon đi! Hay là, chính mình nhớ nhầm rồi? Nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua Mai Hương đứng bên cạnh, nhìn đến khóe miệng mất tự nhiên độ cong của Mai Hương, Lan Chi vững tin, ừ! Chính mình quả nhiên nhớ lộn.
" Nhị muội muội, Tam muội muội, Tam di nương, tâm ý của các ngươi ta đã biết, ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng, bất quá ta nghĩ trong thời gian bị cấm túc này, muốn hảo hảo cảnh tỉnh lại bản thân một chút, vì thế, các ngươi cũng đừng tới nữa, nếu không, ta sợ ta không thể định tâm nổi." Cố Thanh Uyển nói, không đợi các nàng mở miệng, liền phân phó nói: "Mai Hương, tiễn hai vị tiểu thư và di nương đi ra ngoài." Nói xong, dưới ánh mắt phức tạp của các nàng, biểu tình nặng nề xoay người đi vào phòng.
" Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, Tam di nương, nô tỳ tiễn các ngươi trở về." Mai Hương nỗ lực khống chế bản thân, không để cho biểu tình khác xuất hiện trên gương mặt mình, đối với các nàng nghiêm cẩn nói.
" Không cần Mai Hương, tự chúng ta đi là được rồi, ngươi đi chiếu cố đại tiểu thư đi!" Tam di nương thiện giải nhân ý, ôn nhu nói.
" Đúng vậy! Mai Hương ngươi không cần tiễn chúng ta, chiếu cố đại tỷ quan trọng hơn, di nương, chúng ta đi thôi!" Cố Duẫn Nhi cũng thập phần hiểu chuyện phụ họa nói.
"Không..." Mai Hương còn chưa nói hết lời đã bị Cố Vô Hạ cắt đứt.
Cố Vô Hạ đến nơi này không chỉ không đạt được mục đích, còn bị Cố Thanh Uyển hạ lệnh trục khách, trong lòng vốn rất là nén giận, lúc này lại nghe được Tam di nương đối với Cố Thanh Uyển săn sóc, nịn hót, lại càng giận hơn, lạnh mặt nói: "Tam muội muội, Tam di nương thật đúng là cẩn thận tỉ mỉ, chu đáo nha! Bất quá, các ngươi dù như thế nào cũng là chủ tử, đối với một nha đầu thấp kém như thế, các ngươi không sợ đánh mất thân phận của mình, nhưng ta tuyệt không cho phép các ngươi làm tổn hại đến bộ mặt của Cố gia ta. Vì thế sau này hành sự nên chú ý đứng có quên, biết chưa?"
Cố Vô Hạ nói xong, sắc mặt của Tam di nương, Cố Duẫn Nhi trở nên trắng bệch, nhưng không hề có phản bác, Cố Duẫn Nhi đứng ở một bên có chút chân tay luống cuống.
Tam di nương lúng túng nói: "Nhị tiểu thư nói phải, chúng ta nhớ kỹ."
" Nhớ kỹ là tốt rồi, ta nhưng là có ý tốt mới nói các ngươi."
"Vâng, chúng ta biết."
Cố Vô Hạ nhìn hình dạng sợ hãi, rụt rè của các nàng, khinh thường liếc mắt, quay đầu nhìn căn phòng của Cố Thanh Uyển một chút, cắn răng châm chọc nói: "Lan Khê, chúng ta cũng đi thôi! Nếu như đợi tiếp nữa, quấy rầy đại tỷ tỷ thanh tĩnh nhưng chính là lỗi của chúng ta."
"Vâng, nhị tiểu thư." Lan Khê đáp lời, nhìn cũng không nhìn Tam di nương, đỡ Cố Vô Hạ ly khai.
Tam di nương, Cố Duẫn Nhi cũng không dám nói cái gì nữa, dìu đối phương rời khỏi.
Sau khi thấy các nàng đều rời đi, Mai Hương mới nhấc chân đi vào phòng, nhìn đến Cố Thanh Uyển thần sắc nhàn nhạt, hoàn toàn không hề có vẻ mặt trầm trọng như vừa rồi đang ngồi ở ghế trên, ánh mắt lóe lên.
"Đều đi cả rồi chứ?"
"Đúng vậy, tiểu thư."
Cố Thanh Uyển nghe xong gật đầu, qua một lúc lâu, ngay tại Mai Hương đang cho rằng Cố Thanh Uyển sẽ không nói cái gì nữa, Cố Thanh Uyển bỗng nhiên mở miệng nói: "Mai Hương, ngươi nghĩ Tam di nương và Tam tiểu thư là hạng người gì?"
" Tỳ thiếp gặp qua nhị tiểu thư."
"Duẫn Nhi gặp qua Nhị tỷ tỷ."
Tam di nương, Cố Duẫn Nhi vội vàng đứng dậy, cung kính nói. Cố Vô Hạ liếc các nàng một cái, dáng vẻ hài lòng thoải mái dường như là đã quen với việc này, nhẹ nhàng nâng tay, "Ừ! Đều đứng lên đi!"
Nhìn Cố Vô Hạ một thứ nữ, ở trước mặt Cố Duẫn Nhi một thứ nữ khác giơ tay nhấc chân không chút nào che giấu cảm giác ưu việt, ngược lại nhìn thoáng qua Tam di nương, khi thấy vẻ mặt bình thàn, còn có biểu tình đã thành thói quen của nàng, Cố Thanh Uyển rũ xuống mi mắt, nở nụ cười.
"Tâm tình của đại tỷ tỷ giống như là rất tốt nha! Hại muội muội sau khi biết tỷ tỷ bị cấm túc, rất là lo lắng đâu." Cố Vô Hạ không đợi Cố Thanh Uyển mời ngồi, cũng rất tự nhiên, tự chủ ngồi ở bên cạnh Cố Thanh Uyển, ôm cánh tay của nàng, bỉu môi hờn dỗi.
Cố Thanh Uyển nghe xong lời nói của Cố Vô Hạ, thu lại nụ cười trên mặt, rút cánh tay đang bị Cố Vô Hạ ôm ra, trước biểu tình khó hiểu, còn có tia xấu hổ lóe lên trong mắt nàng, bỗng nhiên đứng lên, mặt mang não ý, trong thanh âm mang theo một tia thương cảm nói: "Muội muội, ngươi nói lời này là có ý gì? Thế nhưng nghĩ ta sau khi bị cấm túc, chẳng những không có nghiêm túc chỉnh đốn lại sai lầm của mình, mà còn rất đắc ý sao? Muội muội, ta thấy ngươi không phải là tới thăm ta, mà là tới chế giễu ta đi!"
Nụ cười trên mặt Cố Vô Hạ cứng đờ, tuy rằng lời nàng vừa nói quả thật đúng là nàng nghĩ như vậy, nhưng bây giờ bị Cố Thanh Uyển nói trắng ra như thế, khiến nàng có chút bất ngờ, hốt hoảng đứng dậy giải thích: "Ta chỉ là thấy tỷ tỷ cười, thuận miệng nói mà thôi, tuyệt không hề có ý đó, hơn nữa, muội muội, muội muội thật là thành tâm đến thăm tỷ tỷ, tỷ tỷ ngươi.. ngươi cũng không thể hiểu sai tâm ý của muội muội được." Nói xong, lấy tay lau khóe mắt, mặt đầy ủy khuất.
"Phải không? Muội muội thật không phải là đến chê cười ta sao?"
"Dĩ nhiên rồi, tỷ tỷ bị cấm túc, muội muội lo lắng còn không kịp đâu? Làm sao có thể chê cười tỷ tỷ được." Cố Vô Hạ tỷ muội tình thâm nói.
" Muội muội có lòng, là ta hiểu lầm muội muội." Trong mắt Cố Thanh Uyển tràn đầy cảm động, thấp giọng mang theo một tia nức nở nói: "Kỳ thực, ta cười, là vì thấy các ngươi đều đến thăm ta, trong lòng vui vẻ mà thôi, thế nhưng nghĩ đến nguyên nhân bị cấm túc, buổi tối ta đều không thể ngủ yên, ban đêm thường thường nghĩ lại, tại sao bản thân lại phạm phải sai lầm như vậy đâu? Không chỉ khiến cho chính mình bị thương, lại còn làm hại người nhà quan tâm, lo lắng. Thật sự là không nên."
Cố Thanh Uyển đột nhiên nói như vậy, hoàn toàn vượt quá dự đoán của mọi người, làm cho Cố Vô Hạ trợn mắt há mồm, điều này... làm sao có thể không giống với dự đoán của mình chứ? Chính mình tới nơi này là muốn xem bộ dáng ngột ngạt, không phục của Cố Thanh Uyển, sau đó sẽ đến cáo trạng cho tổ mẫu biết, để giải tỏa cảm giác bực bội ngày hôm qua nàng đem đến cho mình, mà không phải tới để nghe nàng nói những lời sám hối, ân hận này. Nàng nói những điều này, mình làm sao có thể cáo trạng với tổ mẫu được đây? Nếu để tổ mẫu nghe được những lời này của nàng, nói không chừng còn có thể khen nàng một phen. Cố Vô Hạ nghĩ, thầm hận, Cố Thanh Uyển nha đầu chết tiệt này, từ sau khi bị thương tỉnh lại, không có làm chuyện gì khiến mình vừa ý.
Cùng với giật mình của Cố Vô Hạ, Tam di nương nhưng lại không có phản ứng gì quá lớn, chỉ là thuận thế an ủi: "Đại tiểu thư, ngươi cũng không cần phải nghĩ ngợi nhiều như vậy, đối với thân thể của ngươi sẽ không tốt."
Cố Duẫn Nhi cũng nhanh chóng phụ họa: "Đúng nha! Đại tỷ tỷ, di nương nói rất đúng, thân thể quan trọng hơn."
Biết rõ nội tình đứng ở phía sau Cố Thanh Uyển Lan Chi, cúi gằm đầu, khóe miệng co quắp, run rẩy, tiểu thư đêm qua, hình như so với trước đây ngủ rất ngon đi! Hay là, chính mình nhớ nhầm rồi? Nghĩ nghĩ, nhìn thoáng qua Mai Hương đứng bên cạnh, nhìn đến khóe miệng mất tự nhiên độ cong của Mai Hương, Lan Chi vững tin, ừ! Chính mình quả nhiên nhớ lộn.
" Nhị muội muội, Tam muội muội, Tam di nương, tâm ý của các ngươi ta đã biết, ta sẽ ghi nhớ ở trong lòng, bất quá ta nghĩ trong thời gian bị cấm túc này, muốn hảo hảo cảnh tỉnh lại bản thân một chút, vì thế, các ngươi cũng đừng tới nữa, nếu không, ta sợ ta không thể định tâm nổi." Cố Thanh Uyển nói, không đợi các nàng mở miệng, liền phân phó nói: "Mai Hương, tiễn hai vị tiểu thư và di nương đi ra ngoài." Nói xong, dưới ánh mắt phức tạp của các nàng, biểu tình nặng nề xoay người đi vào phòng.
" Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư, Tam di nương, nô tỳ tiễn các ngươi trở về." Mai Hương nỗ lực khống chế bản thân, không để cho biểu tình khác xuất hiện trên gương mặt mình, đối với các nàng nghiêm cẩn nói.
" Không cần Mai Hương, tự chúng ta đi là được rồi, ngươi đi chiếu cố đại tiểu thư đi!" Tam di nương thiện giải nhân ý, ôn nhu nói.
" Đúng vậy! Mai Hương ngươi không cần tiễn chúng ta, chiếu cố đại tỷ quan trọng hơn, di nương, chúng ta đi thôi!" Cố Duẫn Nhi cũng thập phần hiểu chuyện phụ họa nói.
"Không..." Mai Hương còn chưa nói hết lời đã bị Cố Vô Hạ cắt đứt.
Cố Vô Hạ đến nơi này không chỉ không đạt được mục đích, còn bị Cố Thanh Uyển hạ lệnh trục khách, trong lòng vốn rất là nén giận, lúc này lại nghe được Tam di nương đối với Cố Thanh Uyển săn sóc, nịn hót, lại càng giận hơn, lạnh mặt nói: "Tam muội muội, Tam di nương thật đúng là cẩn thận tỉ mỉ, chu đáo nha! Bất quá, các ngươi dù như thế nào cũng là chủ tử, đối với một nha đầu thấp kém như thế, các ngươi không sợ đánh mất thân phận của mình, nhưng ta tuyệt không cho phép các ngươi làm tổn hại đến bộ mặt của Cố gia ta. Vì thế sau này hành sự nên chú ý đứng có quên, biết chưa?"
Cố Vô Hạ nói xong, sắc mặt của Tam di nương, Cố Duẫn Nhi trở nên trắng bệch, nhưng không hề có phản bác, Cố Duẫn Nhi đứng ở một bên có chút chân tay luống cuống.
Tam di nương lúng túng nói: "Nhị tiểu thư nói phải, chúng ta nhớ kỹ."
" Nhớ kỹ là tốt rồi, ta nhưng là có ý tốt mới nói các ngươi."
"Vâng, chúng ta biết."
Cố Vô Hạ nhìn hình dạng sợ hãi, rụt rè của các nàng, khinh thường liếc mắt, quay đầu nhìn căn phòng của Cố Thanh Uyển một chút, cắn răng châm chọc nói: "Lan Khê, chúng ta cũng đi thôi! Nếu như đợi tiếp nữa, quấy rầy đại tỷ tỷ thanh tĩnh nhưng chính là lỗi của chúng ta."
"Vâng, nhị tiểu thư." Lan Khê đáp lời, nhìn cũng không nhìn Tam di nương, đỡ Cố Vô Hạ ly khai.
Tam di nương, Cố Duẫn Nhi cũng không dám nói cái gì nữa, dìu đối phương rời khỏi.
Sau khi thấy các nàng đều rời đi, Mai Hương mới nhấc chân đi vào phòng, nhìn đến Cố Thanh Uyển thần sắc nhàn nhạt, hoàn toàn không hề có vẻ mặt trầm trọng như vừa rồi đang ngồi ở ghế trên, ánh mắt lóe lên.
"Đều đi cả rồi chứ?"
"Đúng vậy, tiểu thư."
Cố Thanh Uyển nghe xong gật đầu, qua một lúc lâu, ngay tại Mai Hương đang cho rằng Cố Thanh Uyển sẽ không nói cái gì nữa, Cố Thanh Uyển bỗng nhiên mở miệng nói: "Mai Hương, ngươi nghĩ Tam di nương và Tam tiểu thư là hạng người gì?"
/50
|