Mai Hương nghe Cố Thanh Uyển nói xong, lăng lăng sửng sốt một chút, nhìn thần sắc bình thản của Cố Thanh Uyển, thật giống như chỉ là tùy tiện hỏi vậy, Mai Hương suy tư một chút liền mở miệng nói: "Nô tỳ đến Cố gia cũng đã nhiều năm, theo như hiểu biết của nô tỳ, Tam di nương là người tốt, cũng rất tuân thủ quy củ, bình thường cũng rất tôn kính tiểu thư, đối xử với hạ nhân cũng tốt, chính là có lúc làm cho người khác cảm thấy tính tình của nàng có chút nhu nhược."
Mai Hương nói, thấy Cố Thanh Uyển chỉ là gật đầu, đối với giải thích của mình không nói gì thêm, ngay cả vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, khiến người ta nhìn không ra hỉ nộ, tự nhiên cũng không biết nàng có hài lòng về câu trả lời của mình hay không.
Cố Thanh Uyển thấy Mai Hương dừng lại, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, Mai Hương thấy thế nhanh chóng tiếp tục nói: "Về phần Tam tiểu thư, thân phận của nàng ở trong phủ không tôn quý bằng tiểu thư, mẹ đẻ của nàng cũng không được sủng ái bằng mẹ đẻ của tiểu thư, lại thêm Tam di nương hàng ngày dạy dỗ, còn có tính cách nàng vốn ngại ngùng, xấu hổ, liền dưỡng thành một Tam tiểu thư đối với chuyện gì cũng đều rất điệu thấp, không can thiệp, hơn nữa, ngoại trừ cấp lão phu nhân, phu nhân thỉnh an, hầu như đều ngây ngô ở trong viện của mình."
"Thật sao?" Nghe xong Mai Hương đánh giá Tam di nương, Cố Duẫn Nhi là dạng người hiền lành, Cố Thanh Uyển nở nụ cười, bưng tách trà trên bản, chầm chậm nhấp một chút, thản nhiên nói: "Theo ý của ngươi, quan hệ của Tam di nương và Tam tiểu thư thế nào?"
Mai Hương tuy rằng nghi hoặc vì sao Cố Thanh Uyển bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện của Tam tiểu thư , Tam di nương như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: "Hồi bẩm tiểu thư, bởi vì nô tỳ không thường đến viện của Tam di nương, cho nên đối với việc các nàng hàng ngày chung đụng thế nào cũng không rõ ràng lắm, có điều, theo như nô tỳ bình thường thấy, Tam tiểu thư nàng hình như rất nghe lời Tam di nương, trước giờ chưa từng phản bác lại lời của Tam di nương."
" Hơn nữa, lúc không có ai, nô tỳ thỉnh thoảng nghe các nha đầu trong viện của nàng nói, Tam tiểu thư thường ngày ở trong viện, phần lớn thời gian đều cùng Tam di nương học nữ hồng, các nàng còn nói, Tam tiểu thư lớn như vậy nhưng Tam di nương chưa bao giờ lớn tiếng với nàng."
Trong mắt Cố Thanh Uyển hiện lên lệ quang, rũ xuống mi mắt, khẽ cười nói: "Xem ra, Tam di nương và Tam muội muội rất là thân thiết nha!"
Nghe những lời này của Cố Thanh Uyển, Mai Hương vốn muốn nói cái gì, nhưng nhớ tới quan hệ lạnh lẽo cứng rắn của tiểu thư và phu nhân, Mai Hương há miệng không biết nên nói cái gì, cuối cùng im lặng cúi đầu thầm nghĩ: Tiểu thư vì sao hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ là bởi vì trong lòng ước ao hoặc bất bình sao? Nếu như là như vậy, tiểu thư nàng có tức giận hay thương tâm hay không? Ngay lúc Mai Hương đang suy tư....
" Được rồi, không sao, ngươi lui xuống đi!" Cố Thanh Uyển bình tĩnh nói.
"Vâng, tiểu thư." Mai Hương nghe lệnh, xoay người đi ra ngoài.
Bóng lưng Mai Hương tiêu thất, mà đứng ở sau lưng Cố Thanh Uyển Lan Chi từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy đau lòng nhìn nàng, tuy rằng chuyện của chủ tử, chính mình chỉ là một nô tỳ không thể bình luận, nhưng Lan Chi nhớ tới phu nhân mỗi lần nhìn thấy tiểu thư đều là răn dạy, bất mãn. Những lúc nhu hòa cũng rất ít chứ đừng nói là đối với tiểu thư ôn nhu, tuy rằng đôi khi là tiểu thư không hiểu chuyện, nhưng phu nhân thân là mẫu thân của tiểu thư, đối với nàng như vậy, không khỏi có chút quá đáng.
Cố Thanh Uyển bỗng nhiên quay đầu lại, nói: "Lan Chi, ngươi..."Nói được một nửa, khi nhìn đến sự yêu thương không kịp che lấp trong mắt Lan Chi, ánh mắt lóe lên, lời nói đang nói cũng dừng lại.
"Tiểu thư.. có, có cái gì cần phân phó nô tỳ sao?" Lan Chi không nghĩ tới Cố Thanh Uyển lại đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng rũ xuống mi mắt, cung kính nói.
" Không có gì, chính là muốn hỏi ngươi một chút, cảm giác của ngươi đối với Tam di nương, Tam tiểu thư có giống với Mai Hương hay không?" Cố Thanh Uyển khôi phục thản nhiên, tựa như cái gì cũng không thấy được, tùy ý nói.
"Nga! Cảm giác Tam tiểu thư và Tam di nương đem đến cho người khác là không khác gì mấy so với Mai Hương vừa nói, có điều..." Lan Chi có chút muốn nói lại thôi.
"Có điều cái gì?" Cố Thanh Uyển cảm thấy hứng thú nói.
"Có điều, nô tỳ thấy các nàng vẫn luôn như vậy, đôi khi nhịn không được có những suy nghĩ kỳ quái." Lan Chi nhìn Cố Thanh Uyển không chút che giấy nói: "Từ sau khi nô tỳ có nhận thức, khi một người luôn vui vẻ hay mất hứng, nhưng nô tỳ từ trước đến giờ chưa từng thấy các nàng nổi giận, phát giận với ai, vì thế, nô tỳ nghĩ là lạ, không sợ tiểu thư nói nô tỳ đa tâm, đôi khi nô tỳ nghĩ Tam di nương và Tam tiểu thư mới làm người khác khó hiểu."
Nghe Lan Chi nói xong, Cố Thanh Uyển từ trên ghế đứng lên, đứng ở trước mặt nàng, ghé sát vào, cẩn thận ngắm.
Lan Chi bị Cố Thanh Uyển nhìn có chút không được tự nhiên, "Tiểu ... tiểu thư, ngươi.. làm sao vậy? Có phải do nô tỳ nói sai nơi nào rồi hay không?"
"Không có, chỉ là ta có chút tiếc nuối, cư nhiên đến tận bây giờ mới phát hiện, Lan Chi nhà ta là một bảo bối nha!" Cố Thanh Uyển nói xong, thấy trên mặt Lan Chi bỗng nhiên toát ra rặng mây đỏ, còn có trong mắt nàng tràn đầy cảm động, khẽ cười ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo gò má của nàng một chút, thấp giọng nói: "Thực sự là một nha đầu ngốc, bất quá, nói rất đúng."
"Thực sự?" Lan Chi vui vẻ nói: "Tiểu thư thực sự nghĩ nô tỳ không phải là đoán mò?"
"Ừ!" Cố Thanh Uyển lên tiếng, nhớ tới Tam di nương, Cố Duẫn Nhi, chính mình thấy lúc Cố Vô Hạ lên mặt răn dạy Cố Duẫn Nhi, Tam di nương thậm chí ngay cả một chút bất khoái cũng không có, liền biết Tam di nương nàng tuyệt không phải là tiểu bạch hoa, mà là một cái không sủa cẩu.
Bởi vì, một nữ nhân, đặc biệt là đã làm mẫu thân nữ nhân, khi hài tử của nàng bị ủy khuất, bị tổn thương, không có khả năng một chút phản ứng cũng không có, dù cho nàng không thương đứa bé này, nhưng khi người khác kiếm chuyện với nó, nàng cũng sẽ có phản ứng, người khác khinh thường đứa bé này cũng giống như đang tát vào mặt của nàng, nàng dù không thương tâm chắc chắn cũng sẽ tức giận, làm sao có thể một chút tâm tình cũng không có chứ?
Tam di nương ẩn giấu sâu như vậy, là muốn làm gì? Chỉ đơn thuần muốn bảo vệ mình, hay là muốn chờ, ngao cò đánh nhau, mà nàng thì ngư ông đắc lợi đâu?
Lúc này Mai Hương bỗng nhiên đi tới, thần sắc không tốt mang theo chút bất an, đi tới trước mặt Cố Thanh Uyển, bẩm báo: "Tiểu thư."
"Chuyện gì?"
" Lý phu nhân và Lý công tử tới, nói là đến thăm tiểu thư."
Lý phu nhân? Lý công tử? Bỗng nhiên nghe thấy xưng hô của hai người, Cố Thanh Uyển sửng sốt một chút, nhưng khi nhìn đến trong mắt Mai Hương có chút né tránh, bỗng nhiên hiểu ra, Lý phu nhân là mợ của mình, Lý công tử, cũng chính là cái được gọi là người mà tiền thân ngưỡng mộ trong lòng - Hoằng biểu ca!
"Người đâu?"
"Đang ở chỗ lão phu nhân nơi đó."
"Tổ mẫu nói như thế nào? Có thể cho ta đi gặp khách sao?"
"Vâng, lão phu nhân phái người đến nói, làm cho tiểu thư đến viện của nàng một chuyến gặp Lý phu nhân và Lý công tử."
"Thật sao?" Cố Thanh Uyển chậm rãi nói: "Nếu tổ mẫu đã hạ lệnh, vậy thì đi thôi!"
Mai Hương nói, thấy Cố Thanh Uyển chỉ là gật đầu, đối với giải thích của mình không nói gì thêm, ngay cả vẻ mặt cũng không có thay đổi gì, khiến người ta nhìn không ra hỉ nộ, tự nhiên cũng không biết nàng có hài lòng về câu trả lời của mình hay không.
Cố Thanh Uyển thấy Mai Hương dừng lại, nhàn nhạt nhìn nàng một cái, Mai Hương thấy thế nhanh chóng tiếp tục nói: "Về phần Tam tiểu thư, thân phận của nàng ở trong phủ không tôn quý bằng tiểu thư, mẹ đẻ của nàng cũng không được sủng ái bằng mẹ đẻ của tiểu thư, lại thêm Tam di nương hàng ngày dạy dỗ, còn có tính cách nàng vốn ngại ngùng, xấu hổ, liền dưỡng thành một Tam tiểu thư đối với chuyện gì cũng đều rất điệu thấp, không can thiệp, hơn nữa, ngoại trừ cấp lão phu nhân, phu nhân thỉnh an, hầu như đều ngây ngô ở trong viện của mình."
"Thật sao?" Nghe xong Mai Hương đánh giá Tam di nương, Cố Duẫn Nhi là dạng người hiền lành, Cố Thanh Uyển nở nụ cười, bưng tách trà trên bản, chầm chậm nhấp một chút, thản nhiên nói: "Theo ý của ngươi, quan hệ của Tam di nương và Tam tiểu thư thế nào?"
Mai Hương tuy rằng nghi hoặc vì sao Cố Thanh Uyển bỗng nhiên cảm thấy hứng thú với chuyện của Tam tiểu thư , Tam di nương như vậy, nhưng vẫn thành thật đáp: "Hồi bẩm tiểu thư, bởi vì nô tỳ không thường đến viện của Tam di nương, cho nên đối với việc các nàng hàng ngày chung đụng thế nào cũng không rõ ràng lắm, có điều, theo như nô tỳ bình thường thấy, Tam tiểu thư nàng hình như rất nghe lời Tam di nương, trước giờ chưa từng phản bác lại lời của Tam di nương."
" Hơn nữa, lúc không có ai, nô tỳ thỉnh thoảng nghe các nha đầu trong viện của nàng nói, Tam tiểu thư thường ngày ở trong viện, phần lớn thời gian đều cùng Tam di nương học nữ hồng, các nàng còn nói, Tam tiểu thư lớn như vậy nhưng Tam di nương chưa bao giờ lớn tiếng với nàng."
Trong mắt Cố Thanh Uyển hiện lên lệ quang, rũ xuống mi mắt, khẽ cười nói: "Xem ra, Tam di nương và Tam muội muội rất là thân thiết nha!"
Nghe những lời này của Cố Thanh Uyển, Mai Hương vốn muốn nói cái gì, nhưng nhớ tới quan hệ lạnh lẽo cứng rắn của tiểu thư và phu nhân, Mai Hương há miệng không biết nên nói cái gì, cuối cùng im lặng cúi đầu thầm nghĩ: Tiểu thư vì sao hỏi nhiều như vậy, chẳng lẽ là bởi vì trong lòng ước ao hoặc bất bình sao? Nếu như là như vậy, tiểu thư nàng có tức giận hay thương tâm hay không? Ngay lúc Mai Hương đang suy tư....
" Được rồi, không sao, ngươi lui xuống đi!" Cố Thanh Uyển bình tĩnh nói.
"Vâng, tiểu thư." Mai Hương nghe lệnh, xoay người đi ra ngoài.
Bóng lưng Mai Hương tiêu thất, mà đứng ở sau lưng Cố Thanh Uyển Lan Chi từ từ ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy đau lòng nhìn nàng, tuy rằng chuyện của chủ tử, chính mình chỉ là một nô tỳ không thể bình luận, nhưng Lan Chi nhớ tới phu nhân mỗi lần nhìn thấy tiểu thư đều là răn dạy, bất mãn. Những lúc nhu hòa cũng rất ít chứ đừng nói là đối với tiểu thư ôn nhu, tuy rằng đôi khi là tiểu thư không hiểu chuyện, nhưng phu nhân thân là mẫu thân của tiểu thư, đối với nàng như vậy, không khỏi có chút quá đáng.
Cố Thanh Uyển bỗng nhiên quay đầu lại, nói: "Lan Chi, ngươi..."Nói được một nửa, khi nhìn đến sự yêu thương không kịp che lấp trong mắt Lan Chi, ánh mắt lóe lên, lời nói đang nói cũng dừng lại.
"Tiểu thư.. có, có cái gì cần phân phó nô tỳ sao?" Lan Chi không nghĩ tới Cố Thanh Uyển lại đột nhiên quay đầu lại, nhanh chóng rũ xuống mi mắt, cung kính nói.
" Không có gì, chính là muốn hỏi ngươi một chút, cảm giác của ngươi đối với Tam di nương, Tam tiểu thư có giống với Mai Hương hay không?" Cố Thanh Uyển khôi phục thản nhiên, tựa như cái gì cũng không thấy được, tùy ý nói.
"Nga! Cảm giác Tam tiểu thư và Tam di nương đem đến cho người khác là không khác gì mấy so với Mai Hương vừa nói, có điều..." Lan Chi có chút muốn nói lại thôi.
"Có điều cái gì?" Cố Thanh Uyển cảm thấy hứng thú nói.
"Có điều, nô tỳ thấy các nàng vẫn luôn như vậy, đôi khi nhịn không được có những suy nghĩ kỳ quái." Lan Chi nhìn Cố Thanh Uyển không chút che giấy nói: "Từ sau khi nô tỳ có nhận thức, khi một người luôn vui vẻ hay mất hứng, nhưng nô tỳ từ trước đến giờ chưa từng thấy các nàng nổi giận, phát giận với ai, vì thế, nô tỳ nghĩ là lạ, không sợ tiểu thư nói nô tỳ đa tâm, đôi khi nô tỳ nghĩ Tam di nương và Tam tiểu thư mới làm người khác khó hiểu."
Nghe Lan Chi nói xong, Cố Thanh Uyển từ trên ghế đứng lên, đứng ở trước mặt nàng, ghé sát vào, cẩn thận ngắm.
Lan Chi bị Cố Thanh Uyển nhìn có chút không được tự nhiên, "Tiểu ... tiểu thư, ngươi.. làm sao vậy? Có phải do nô tỳ nói sai nơi nào rồi hay không?"
"Không có, chỉ là ta có chút tiếc nuối, cư nhiên đến tận bây giờ mới phát hiện, Lan Chi nhà ta là một bảo bối nha!" Cố Thanh Uyển nói xong, thấy trên mặt Lan Chi bỗng nhiên toát ra rặng mây đỏ, còn có trong mắt nàng tràn đầy cảm động, khẽ cười ra tiếng, đưa tay nhéo nhéo gò má của nàng một chút, thấp giọng nói: "Thực sự là một nha đầu ngốc, bất quá, nói rất đúng."
"Thực sự?" Lan Chi vui vẻ nói: "Tiểu thư thực sự nghĩ nô tỳ không phải là đoán mò?"
"Ừ!" Cố Thanh Uyển lên tiếng, nhớ tới Tam di nương, Cố Duẫn Nhi, chính mình thấy lúc Cố Vô Hạ lên mặt răn dạy Cố Duẫn Nhi, Tam di nương thậm chí ngay cả một chút bất khoái cũng không có, liền biết Tam di nương nàng tuyệt không phải là tiểu bạch hoa, mà là một cái không sủa cẩu.
Bởi vì, một nữ nhân, đặc biệt là đã làm mẫu thân nữ nhân, khi hài tử của nàng bị ủy khuất, bị tổn thương, không có khả năng một chút phản ứng cũng không có, dù cho nàng không thương đứa bé này, nhưng khi người khác kiếm chuyện với nó, nàng cũng sẽ có phản ứng, người khác khinh thường đứa bé này cũng giống như đang tát vào mặt của nàng, nàng dù không thương tâm chắc chắn cũng sẽ tức giận, làm sao có thể một chút tâm tình cũng không có chứ?
Tam di nương ẩn giấu sâu như vậy, là muốn làm gì? Chỉ đơn thuần muốn bảo vệ mình, hay là muốn chờ, ngao cò đánh nhau, mà nàng thì ngư ông đắc lợi đâu?
Lúc này Mai Hương bỗng nhiên đi tới, thần sắc không tốt mang theo chút bất an, đi tới trước mặt Cố Thanh Uyển, bẩm báo: "Tiểu thư."
"Chuyện gì?"
" Lý phu nhân và Lý công tử tới, nói là đến thăm tiểu thư."
Lý phu nhân? Lý công tử? Bỗng nhiên nghe thấy xưng hô của hai người, Cố Thanh Uyển sửng sốt một chút, nhưng khi nhìn đến trong mắt Mai Hương có chút né tránh, bỗng nhiên hiểu ra, Lý phu nhân là mợ của mình, Lý công tử, cũng chính là cái được gọi là người mà tiền thân ngưỡng mộ trong lòng - Hoằng biểu ca!
"Người đâu?"
"Đang ở chỗ lão phu nhân nơi đó."
"Tổ mẫu nói như thế nào? Có thể cho ta đi gặp khách sao?"
"Vâng, lão phu nhân phái người đến nói, làm cho tiểu thư đến viện của nàng một chuyến gặp Lý phu nhân và Lý công tử."
"Thật sao?" Cố Thanh Uyển chậm rãi nói: "Nếu tổ mẫu đã hạ lệnh, vậy thì đi thôi!"
/50
|