Cố Thanh Uyển nghe xong cười lạnh, nhân vật trọng yếu trong trận giằng co này cuối cùng cũng lên sàn.
Nghe nha đầu bẩm báo xong, trong lòng Trương phu nhân cũng khẩn trương một chút, thế nhưng bây giờ đã không còn cơ hội hối hận, nếu lùi bước liền chứng tỏ rằng mình chột dạ, vì danh tiếng của nữ nhi, chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Lúc này trong lòng Trương phu nhân mơ hồ có chút hối hận, có lẽ khi Dao nhi nói không có đẩy mạnh Cố Thanh Uyển, chính mình không nên làm lớn chuyện như vậy, có lẽ lúc đó chỉ cần ân uy tịnh thi (恩威并施) với Cố lão phu nhân một phen, nghĩ đến khiến lão phu nhân nói ra, thuận thế nhận định Cố Thanh Uyển chỉ bị thương nhẹ, chắc cũng không phải không thể.
Nhưng bây giờ, vì một phen nói lúc nãy của Cố Thanh Uyển đã khiến lão phu nhân bất mãn với mình, muốn làm cho lão phu nhân thuận ý mình, sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Vạn nhất tên đại phu kia không thức thời, nói những lời không nên nói, chính mình nên ứng đối thế nào đây? Hay là cắn ngược lại, nói hắn và Cố gia là cùng một phe? Trương phu nhân nghĩ, âm thầm lắc đầu, không được, lão phu nhân đối với mình đã bất mãn, nếu như lúc này làm như vậy, khó mà đảm bảo sẽ không ép nàng nóng nảy, khiến nàng làm ra chuyện bất lợi đối với mình.
Nhưng nếu như không làm thế, vậy, việc mình làm lần này, coi như là thực sự hoàn toàn ngược lại, không chỉ nhận thanh danh nữ nhi ngoan độc, càng làm cho lão gia biết được chính mình làm trái ý của hắn, không nghe lời hắn, vẫn cùng Cố gia huyên càng lớn.
Chẳng lẽ, nháo đến cuối cùng, chính mình phải cúi đầu nhận thua trước Cố gia nhân sao? Nghĩ đến đây, Trương phu nhân cắn răng, sắc mắt biến đổi bất định.
Lão phu nhân đảo mắt qua Trương phu nhân, chú ý tới vẻ mặt của nàng, trong lòng giễu cợt, thật là không nghĩ đến, thượng thư phu nhân nàng cũng có lúc thấp thỏm nha! Như vậy, lời nói lớn mật ngông cuồng vừa rồi của Thanh Uyển vẫn rất có tác dụng kinh sợ, bằng không nàng làm sao sẽ có thể bất an? Sợ rằng còn nghĩ nên áp Cố gia như thế nào đi!
Bất quá, đối với việc Thanh Uyển rốt cuộc là bị thương như thế nào, trong lòng mình thật sự không rõ, bởi vì chưa từng tự mình đi xem qua, cũng chưa từng hỏi kỹ lưỡng, chỉ biết là nàng bị thương ở đầu mà thôi, nghĩ thế, lão phu nhân có chút hối hận, có điều không phải là bởi vì không có nghiêm túc quan tâm Cố Thanh Uyển mà hối hận, chỉ là đơn thuần ảo não, lúc đó nên hỏi rõ ràng mới đúng, như thế lúc này cũng không cần phải cảm thấy mơ hồ.
Nhưng mà đó cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần sai tên sai vặt đem những gì cần đưa đều đưa cho Lý đại phu, nên nói như nào, Lý đại phu hắn hẳn là hiểu được.
So sánh với các loại tâm tư của lão phu nhân, Trương phu nhân, Trương Dao liền đơn giản hơn nhiều, nàng tin tưởng mình là vô tội, Cố Thanh Uyển nàng là giả bộ.
Cố Vô Hạ vốn rất là mong đợi, nhưng bầu không khí ngưng trọng bây giờ khiến nàng bỗng nhiên nhớ lại một số việc, siết chặt khăn tay, quay đầu nhìn nhị di nương, trong mắt hiện lên một tia khủng hoảng.
Mà nhị di nương nhưng chỉ là yên lặng nhìn nàng, vi bất khả động lắc đầu với nàng.
Cố Thanh Uyển nâng mắt đem vẻ mặt của các nàng thu vào đáy mắt, từ từ rũ mi xuống, nghe tiếng bước chân truyền đến, khóe miệng câu ra lười biếng mà lạnh lùng ý cười, trò hay bắt đầu!
Lý đại phu theo nha đầu đi vào trong phòng, khi thấy Trương phu nhân đã ở đó thì sửng sốt một chút, dường như có chút ngoài ý muốn, sau đó liền nhanh chóng cúi đầu ôm quyền giữ lễ nói: "Tiểu dân gặp qua Cố lão phu nhân, gặp qua Trương phu nhân."
"Lý đại phu xin đứng lên."
"Tạ ơn Cố lão phu nhân." Lý đại phu đứng dậy, tuy rằng trong lòng hết sức rõ ràng lần này mình tới làm gì, nhưng trên mặt vẫn giả vờ không hiểu: "Chẳng hay ngày hôm nay Cố lão phu nhân gọi tiểu dân đến, thế nhưng trong nhà có ai thân thể không khỏe sao?"
Bộ dáng hoàn toàn không biết của Lý đại phu làm cho thần sắc lão phu nhân lóe lên, giọng nói lại hết sức bình thản: "Mấy ngày trước, Thanh Uyển nhà ta bị thương, là do ngươi chữa trị, lúc đó nhưng là chảy không ít máu, nói thế Lý đại phu hẳn là nhớ kỹ đi!"
"Vâng, tiểu dân nhớ kỹ." Lý đại phu nghe xong, trái tim nhảy lên một cái, hắn biết, Cố lão phu nhân đây là muốn hắn biết nặng nhẹ mà nói.
Lý đại phu nghe hiểu, Trương phu nhân lại càng thông thấu, đối với câu nói được nhấn mạnh không ít từ của Cố lão phu nhân, rất rõ ràng nàng có ý gì, trong lòng cười nhạt, miệng lại trấn an nói: "Cố lão phu nhân, người cần phải thả lỏng trái tim chút, không nên quá sầu lo, ngươi cũng biết, người có lúc dù chỉ trầy chút da thôi cũng muốn chảy không ít máu đâu! Vì thế nha! Vết thương của Cố đại tiểu thư, nhất định không như người nghĩ nghiêm trọng như vậy, ngươi nói là đi, Lý đại phu?!"
Lý đại phu nghe ngữ điệu hàm ẩn cảnh cáo của Trương phu nhân, mi tâm thẳng khiêu, trong lòng hô to không may, việc này làm sao lại dính đến chính mình rồi?
Gút mắc giữa Cố gia và Trương gia mình rất rõ ràng, mà ý tứ của Cố lão phu nhân và ý tứ của Trương phu nhân, mình cũng đều hiểu.
Kỳ thực, lúc tên sai vặt của Cố gia nói rõ nguyên do sự việc cho mình, chính mình thực sự là không muốn đến, nhưng nếu làm như vậy lại sợ đồng thời đắc tội cả hai nhà, sau này muốn lăn lộn ở kinh thành, đã có thể không dễ dàng, nhưng nếu đến, rốt cuộc nên nói thế nào đây?
"Chúng ta vẫn là nghe Lý đại phu nói như thế nào đi!" Cố lão phu nhân trầm giọng nói: "Dù sao chúng ta cũng đều không hiểu y thuật."
"Lão phu nhân nói phải, vậy Lý đại phu ngươi nói đi! Để ta đây một thượng thư phu nhân cũng nghe một chút, vết thương của Cố đại tiểu thư rốt cuộc là nặng, vẫn là nhẹ!"
"Thượng thư" hai chứ khiến trán Lý đại phu ứa ra mồ hôi, khiến lão phu nhân nghiến răng.
Không khí trong phòng như treo trên mũi tên, căng thằng đến mức khiến người ta ngay cả hô hấp cũng đều thấy rất áp lực, tất cả mọi người đều nhìn Lý đại phu, chờ hắn mở miệng.
Mà Lý đại phu dưới các loại ánh mắt nhìn chăm chăm, chân không nhịn được run rẩy, cuối cùng cắn răng nói: "Vết thương trên đầu Cố đại tiểu thư, tuyệt không phải quá nặng, chỉ là nhìn dọa người chút mà thôi."
Câu trả lời của Lý đại phu làm cho mặt lão phu nhân bỗng nhiên đen xuống, lạnh lùng nói: "Lý đại phu ngươi nói cái gì?"
"Lão phu nhân, Lý đại phu nói vết thương của Cố đại tiểu thư một chút cũng không nghiêm trọng, thật theo ta nghĩ giống nhau, lão phu nhân, là người quá khẩn trương cháu giá, đem thương thế nghĩ quá nghiêm trọng mà thôi." Trái tim buộc chặt của Trương phu nhân, rốt cuộc cũng buông xuống, mặt đầy ý cười nói.
Cố lão phu nhân nhìn dáng vẻ cao hứng của Trương phu nhân, trong lòng nổi giận, ngược lại híp mắt lại, quay sang Lý đại phu, trầm giọng nói: "Lý đại phu, ngươi xác định Thanh Uyển nàng chỉ là bị thương nhẹ sao?"
"Hồi bẩm lão phu nhân, thương thế của Cố đại tiểu thư quả thật không quá nghiêm trọng, nếu không nàng sẽ không nhanh như vậy liền tỉnh lại." Lý đại phu chống chọi với áp lực, cúi thấp đầu đáp lại.
Kỳ thực trong lòng Lý đại phu đối với việc Cố Thanh Uyển nhanh như vậy đã tỉnh lại cũng rất nghi hoặc, bởi vì theo phán đoán của mình thì thương đến mức đấy, có thể sống được chính là không sai rồi.
"Lý đại phu nói cũng chính là suy nghĩ của ta, lão phu nhân nha! Bây giờ nghe được Cố đại tiểu thư không sao, trong lòng ta dễ chịu nhiều rồi." Trương phu nhân thở phào một cái, giống như trước đây nàng thực sự lo lắng cho Cố Thanh Uyển vậy.
Trương Dao cũng cười đắc ý nói: "Mẫu thân, con đã nói là con không hề dùng sức mà! Căn bản là do nàng không cẩn thận đụng vào thôi!" Nói xong cười khiêu khích với Cố Thanh Uyển.
Cố Thanh Uyển chỉ là nhàn nhạt nhìn Trương Dao một cái, sắc mặt bình thản như nước.
"Được rồi, Dao nhi đừng nói nữa, nữ hài từ đánh nhau vốn cũng không đúng, con không dùng lực liền có lý a!"
Những lời này, nghe như thế nào đều thấy là nói, Trương Dao không sai.
Trương phu nhân nói xong, chỉ vào lễ vật mang tới, cười nói: "Lão phu nhân, đây đều là chút dược bổ thân thể, đưa cho đại tiểu thư nàng hảo hảo bồi bổ. Đây là chút thành ý của chúng ta, hy vọng thân thể của đại tiểu thư có thể mau chóng bình phục."
"Trương phu nhân thật là có tâm." Lão phu nhân dù sao cũng là người đã trải qua rất nhiều sóng gió, tuy rằng trong lòng rất là căm giận Trương phu nhân, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên như vậy.
Nhị di nương lúc này không hề nhìn Trương phu nhân và lão phu nhân so chiêu, mà là, giương mắt lẳng lặng nhìn Cố Thanh Uyển.
Kỳ thực, sau khi Lý đại phu đến, chính mình vẫn chú ý nàng, tuy rằng nàng vẫn cúi đầu, không thấy rõ biểu tình, nhưng chẳng biết tại sao, chính mình lại có cảm giác, ở trong phòng này, khi mọi người đều rất khẩn trương, thì nàng, hình như là người dửng dưng nhất.
Tuy rằng sau khi nàng nghe thấy Lý đại phu nói ra những lời bất lợi đối với nàng như vậy, nàng cũng rất là bất khả tư nghị nhìn hắn, nhưng chính mình lại cảm thấy bất an, đây rốt cuộc là tại sao chứ? Ngay lúc nhị di nương đang đầy bụng nghi hoặc thì, một nha đầu đi đến.
"Lão phu nhân, Lý đại công tử, còn có Kỳ thái y tới, cầu kiến lão phu nhân."
Lão phu nhân nghe xong sửng sốt, những người khác trong phòng nghe được người cầu kiến cũng đều sửng sốt một chút, Lý đại công tử cùng Cố gia là quan hệ thông gia, tới nơi này là rất bình thường, nhưng Kỳ ngự y, vị thần bí thiếu gia kia làm sao cũng sẽ đến nơi này đây?
Chỉ có, Cố Thanh Uyển khóe miệng câu ra mỉm cười, rốt cuộc cũng đã tới rồi!
Nghe nha đầu bẩm báo xong, trong lòng Trương phu nhân cũng khẩn trương một chút, thế nhưng bây giờ đã không còn cơ hội hối hận, nếu lùi bước liền chứng tỏ rằng mình chột dạ, vì danh tiếng của nữ nhi, chỉ có thể đánh cuộc một lần.
Lúc này trong lòng Trương phu nhân mơ hồ có chút hối hận, có lẽ khi Dao nhi nói không có đẩy mạnh Cố Thanh Uyển, chính mình không nên làm lớn chuyện như vậy, có lẽ lúc đó chỉ cần ân uy tịnh thi (恩威并施) với Cố lão phu nhân một phen, nghĩ đến khiến lão phu nhân nói ra, thuận thế nhận định Cố Thanh Uyển chỉ bị thương nhẹ, chắc cũng không phải không thể.
Nhưng bây giờ, vì một phen nói lúc nãy của Cố Thanh Uyển đã khiến lão phu nhân bất mãn với mình, muốn làm cho lão phu nhân thuận ý mình, sẽ không dễ dàng như vậy nữa.
Vạn nhất tên đại phu kia không thức thời, nói những lời không nên nói, chính mình nên ứng đối thế nào đây? Hay là cắn ngược lại, nói hắn và Cố gia là cùng một phe? Trương phu nhân nghĩ, âm thầm lắc đầu, không được, lão phu nhân đối với mình đã bất mãn, nếu như lúc này làm như vậy, khó mà đảm bảo sẽ không ép nàng nóng nảy, khiến nàng làm ra chuyện bất lợi đối với mình.
Nhưng nếu như không làm thế, vậy, việc mình làm lần này, coi như là thực sự hoàn toàn ngược lại, không chỉ nhận thanh danh nữ nhi ngoan độc, càng làm cho lão gia biết được chính mình làm trái ý của hắn, không nghe lời hắn, vẫn cùng Cố gia huyên càng lớn.
Chẳng lẽ, nháo đến cuối cùng, chính mình phải cúi đầu nhận thua trước Cố gia nhân sao? Nghĩ đến đây, Trương phu nhân cắn răng, sắc mắt biến đổi bất định.
Lão phu nhân đảo mắt qua Trương phu nhân, chú ý tới vẻ mặt của nàng, trong lòng giễu cợt, thật là không nghĩ đến, thượng thư phu nhân nàng cũng có lúc thấp thỏm nha! Như vậy, lời nói lớn mật ngông cuồng vừa rồi của Thanh Uyển vẫn rất có tác dụng kinh sợ, bằng không nàng làm sao sẽ có thể bất an? Sợ rằng còn nghĩ nên áp Cố gia như thế nào đi!
Bất quá, đối với việc Thanh Uyển rốt cuộc là bị thương như thế nào, trong lòng mình thật sự không rõ, bởi vì chưa từng tự mình đi xem qua, cũng chưa từng hỏi kỹ lưỡng, chỉ biết là nàng bị thương ở đầu mà thôi, nghĩ thế, lão phu nhân có chút hối hận, có điều không phải là bởi vì không có nghiêm túc quan tâm Cố Thanh Uyển mà hối hận, chỉ là đơn thuần ảo não, lúc đó nên hỏi rõ ràng mới đúng, như thế lúc này cũng không cần phải cảm thấy mơ hồ.
Nhưng mà đó cũng không phải vấn đề gì lớn, chỉ cần sai tên sai vặt đem những gì cần đưa đều đưa cho Lý đại phu, nên nói như nào, Lý đại phu hắn hẳn là hiểu được.
So sánh với các loại tâm tư của lão phu nhân, Trương phu nhân, Trương Dao liền đơn giản hơn nhiều, nàng tin tưởng mình là vô tội, Cố Thanh Uyển nàng là giả bộ.
Cố Vô Hạ vốn rất là mong đợi, nhưng bầu không khí ngưng trọng bây giờ khiến nàng bỗng nhiên nhớ lại một số việc, siết chặt khăn tay, quay đầu nhìn nhị di nương, trong mắt hiện lên một tia khủng hoảng.
Mà nhị di nương nhưng chỉ là yên lặng nhìn nàng, vi bất khả động lắc đầu với nàng.
Cố Thanh Uyển nâng mắt đem vẻ mặt của các nàng thu vào đáy mắt, từ từ rũ mi xuống, nghe tiếng bước chân truyền đến, khóe miệng câu ra lười biếng mà lạnh lùng ý cười, trò hay bắt đầu!
Lý đại phu theo nha đầu đi vào trong phòng, khi thấy Trương phu nhân đã ở đó thì sửng sốt một chút, dường như có chút ngoài ý muốn, sau đó liền nhanh chóng cúi đầu ôm quyền giữ lễ nói: "Tiểu dân gặp qua Cố lão phu nhân, gặp qua Trương phu nhân."
"Lý đại phu xin đứng lên."
"Tạ ơn Cố lão phu nhân." Lý đại phu đứng dậy, tuy rằng trong lòng hết sức rõ ràng lần này mình tới làm gì, nhưng trên mặt vẫn giả vờ không hiểu: "Chẳng hay ngày hôm nay Cố lão phu nhân gọi tiểu dân đến, thế nhưng trong nhà có ai thân thể không khỏe sao?"
Bộ dáng hoàn toàn không biết của Lý đại phu làm cho thần sắc lão phu nhân lóe lên, giọng nói lại hết sức bình thản: "Mấy ngày trước, Thanh Uyển nhà ta bị thương, là do ngươi chữa trị, lúc đó nhưng là chảy không ít máu, nói thế Lý đại phu hẳn là nhớ kỹ đi!"
"Vâng, tiểu dân nhớ kỹ." Lý đại phu nghe xong, trái tim nhảy lên một cái, hắn biết, Cố lão phu nhân đây là muốn hắn biết nặng nhẹ mà nói.
Lý đại phu nghe hiểu, Trương phu nhân lại càng thông thấu, đối với câu nói được nhấn mạnh không ít từ của Cố lão phu nhân, rất rõ ràng nàng có ý gì, trong lòng cười nhạt, miệng lại trấn an nói: "Cố lão phu nhân, người cần phải thả lỏng trái tim chút, không nên quá sầu lo, ngươi cũng biết, người có lúc dù chỉ trầy chút da thôi cũng muốn chảy không ít máu đâu! Vì thế nha! Vết thương của Cố đại tiểu thư, nhất định không như người nghĩ nghiêm trọng như vậy, ngươi nói là đi, Lý đại phu?!"
Lý đại phu nghe ngữ điệu hàm ẩn cảnh cáo của Trương phu nhân, mi tâm thẳng khiêu, trong lòng hô to không may, việc này làm sao lại dính đến chính mình rồi?
Gút mắc giữa Cố gia và Trương gia mình rất rõ ràng, mà ý tứ của Cố lão phu nhân và ý tứ của Trương phu nhân, mình cũng đều hiểu.
Kỳ thực, lúc tên sai vặt của Cố gia nói rõ nguyên do sự việc cho mình, chính mình thực sự là không muốn đến, nhưng nếu làm như vậy lại sợ đồng thời đắc tội cả hai nhà, sau này muốn lăn lộn ở kinh thành, đã có thể không dễ dàng, nhưng nếu đến, rốt cuộc nên nói thế nào đây?
"Chúng ta vẫn là nghe Lý đại phu nói như thế nào đi!" Cố lão phu nhân trầm giọng nói: "Dù sao chúng ta cũng đều không hiểu y thuật."
"Lão phu nhân nói phải, vậy Lý đại phu ngươi nói đi! Để ta đây một thượng thư phu nhân cũng nghe một chút, vết thương của Cố đại tiểu thư rốt cuộc là nặng, vẫn là nhẹ!"
"Thượng thư" hai chứ khiến trán Lý đại phu ứa ra mồ hôi, khiến lão phu nhân nghiến răng.
Không khí trong phòng như treo trên mũi tên, căng thằng đến mức khiến người ta ngay cả hô hấp cũng đều thấy rất áp lực, tất cả mọi người đều nhìn Lý đại phu, chờ hắn mở miệng.
Mà Lý đại phu dưới các loại ánh mắt nhìn chăm chăm, chân không nhịn được run rẩy, cuối cùng cắn răng nói: "Vết thương trên đầu Cố đại tiểu thư, tuyệt không phải quá nặng, chỉ là nhìn dọa người chút mà thôi."
Câu trả lời của Lý đại phu làm cho mặt lão phu nhân bỗng nhiên đen xuống, lạnh lùng nói: "Lý đại phu ngươi nói cái gì?"
"Lão phu nhân, Lý đại phu nói vết thương của Cố đại tiểu thư một chút cũng không nghiêm trọng, thật theo ta nghĩ giống nhau, lão phu nhân, là người quá khẩn trương cháu giá, đem thương thế nghĩ quá nghiêm trọng mà thôi." Trái tim buộc chặt của Trương phu nhân, rốt cuộc cũng buông xuống, mặt đầy ý cười nói.
Cố lão phu nhân nhìn dáng vẻ cao hứng của Trương phu nhân, trong lòng nổi giận, ngược lại híp mắt lại, quay sang Lý đại phu, trầm giọng nói: "Lý đại phu, ngươi xác định Thanh Uyển nàng chỉ là bị thương nhẹ sao?"
"Hồi bẩm lão phu nhân, thương thế của Cố đại tiểu thư quả thật không quá nghiêm trọng, nếu không nàng sẽ không nhanh như vậy liền tỉnh lại." Lý đại phu chống chọi với áp lực, cúi thấp đầu đáp lại.
Kỳ thực trong lòng Lý đại phu đối với việc Cố Thanh Uyển nhanh như vậy đã tỉnh lại cũng rất nghi hoặc, bởi vì theo phán đoán của mình thì thương đến mức đấy, có thể sống được chính là không sai rồi.
"Lý đại phu nói cũng chính là suy nghĩ của ta, lão phu nhân nha! Bây giờ nghe được Cố đại tiểu thư không sao, trong lòng ta dễ chịu nhiều rồi." Trương phu nhân thở phào một cái, giống như trước đây nàng thực sự lo lắng cho Cố Thanh Uyển vậy.
Trương Dao cũng cười đắc ý nói: "Mẫu thân, con đã nói là con không hề dùng sức mà! Căn bản là do nàng không cẩn thận đụng vào thôi!" Nói xong cười khiêu khích với Cố Thanh Uyển.
Cố Thanh Uyển chỉ là nhàn nhạt nhìn Trương Dao một cái, sắc mặt bình thản như nước.
"Được rồi, Dao nhi đừng nói nữa, nữ hài từ đánh nhau vốn cũng không đúng, con không dùng lực liền có lý a!"
Những lời này, nghe như thế nào đều thấy là nói, Trương Dao không sai.
Trương phu nhân nói xong, chỉ vào lễ vật mang tới, cười nói: "Lão phu nhân, đây đều là chút dược bổ thân thể, đưa cho đại tiểu thư nàng hảo hảo bồi bổ. Đây là chút thành ý của chúng ta, hy vọng thân thể của đại tiểu thư có thể mau chóng bình phục."
"Trương phu nhân thật là có tâm." Lão phu nhân dù sao cũng là người đã trải qua rất nhiều sóng gió, tuy rằng trong lòng rất là căm giận Trương phu nhân, nhưng nét mặt vẫn thản nhiên như vậy.
Nhị di nương lúc này không hề nhìn Trương phu nhân và lão phu nhân so chiêu, mà là, giương mắt lẳng lặng nhìn Cố Thanh Uyển.
Kỳ thực, sau khi Lý đại phu đến, chính mình vẫn chú ý nàng, tuy rằng nàng vẫn cúi đầu, không thấy rõ biểu tình, nhưng chẳng biết tại sao, chính mình lại có cảm giác, ở trong phòng này, khi mọi người đều rất khẩn trương, thì nàng, hình như là người dửng dưng nhất.
Tuy rằng sau khi nàng nghe thấy Lý đại phu nói ra những lời bất lợi đối với nàng như vậy, nàng cũng rất là bất khả tư nghị nhìn hắn, nhưng chính mình lại cảm thấy bất an, đây rốt cuộc là tại sao chứ? Ngay lúc nhị di nương đang đầy bụng nghi hoặc thì, một nha đầu đi đến.
"Lão phu nhân, Lý đại công tử, còn có Kỳ thái y tới, cầu kiến lão phu nhân."
Lão phu nhân nghe xong sửng sốt, những người khác trong phòng nghe được người cầu kiến cũng đều sửng sốt một chút, Lý đại công tử cùng Cố gia là quan hệ thông gia, tới nơi này là rất bình thường, nhưng Kỳ ngự y, vị thần bí thiếu gia kia làm sao cũng sẽ đến nơi này đây?
Chỉ có, Cố Thanh Uyển khóe miệng câu ra mỉm cười, rốt cuộc cũng đã tới rồi!
/50
|