Nhị di nương và Cố Vô Hạ vừa trở lại viện tử của mình, một cái mẹ vội vội vàng vàng ra nghênh đón, nhìn thấy các nàng vội vàng nói: "Nhị di nương, tiểu thư các ngươi rốt cuộc đã trở về rồi."
" Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Vương mẹ." Nhị di nương nhìn bộ dáng của nàng cau mày nói.
"Này..." Vương mẹ liếc nhìn Nhị di nương, lại nhìn một chút mấy nha đầu trong sân, có chút muốn nói lại thôi.
" Vương mẹ, di nương đang hỏi ngươi đâu, vì sao không trả lời?" Cố Vô Hạ thấy nàng nhìn chung quanh, không hài lòng nói.
" Nhị di nương, nhị tiểu thư các ngươi đi Sính Lai viện vấn an đại tiểu thư chắc là cũng mệt mỏi, hay là trước vào nhà uống nước nghỉ ngơi một chút, rồi lại nghe lão nô bẩm báo đi!" Vương mẹ trả lời.
Nhị di nương nghe tới đây, ánh mắt lóe lên, biết chuyện tình Vương mẹ muốn nói không thích hợp ở sân giảng, không tiếp tục gặng hỏi mà là gật đầu.
" Vương mẹ..." Cố Vô Hạ vừa mở miệng muốn nói cái gì, đã bị Nhị di nương chặn ngang, dời đi lực chú ý.
" Nhị tiểu thư, tỳ thiếp nghĩ hay là ngươi trước đến chỗ lão phu nhân một chuyến đi!"
"Đến chỗ tổ mẫu?" Cố Vô Hạ nhất thời không hiểu, hỏi ngược lại.
" Đúng nha! Chuyện đại tiểu thư tỉnh lại chúng ta tình cờ biết được, thế nhưng, lão phu nhân nàng có thể còn không biết đâu. Lão phu nhân đối với đại tiểu thư lo lắng tột độ, mấy ngày nay nhất định là ngủ không ngon giấc, vì thế nhị tiểu thư nên mau chóng đem tin tức đại tiểu thư đã tỉnh lại nói cho lão phu nhân, cũng tốt để lão phu nhân nhanh chóng an tâm, ngươi nói có đúng hay không?" Nhị di nương nói xong cũng thấy Cố Vô Hạ mắt sáng rực lên.
" Di nương nói rất đúng, ta thế nào có thể đem chuyện lớn như vậy quên mất đâu?" Cố Vô Hạ thầm nghĩ: Tổ mẫu đối với hành động của Cố Thanh Uyển lần này chính là rất tức giận, chỉ là ngại vì Cố Thanh Uyển nàng hôn mê mới không có phát tác, thế nhưng trong lòng tổ mẫu đối với nàng nhất định là nghẹn một bụng tức tối, hiện tại nàng tỉnh tổ mẫu tuyệt đối sẽ không dễ dàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, ha ha, lần này chính mình có trò hay xem rồi. Cố Vô Hạ nghĩ xong có chút nôn nóng khó dằn nổi nói: "Ta sẽ đi ngay bây giờ nói cho tổ mẫu tin tức tốt này." Đang nói sẽ phải rời khỏi.
" Nhị tiểu thư chờ một chút." Nhị di nương thấy Cố Vô Hạ gấp gáp như thế, gọi nàng lại.
" Di nương làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?" Cố Vô Hạ dừng lại cước bộ, quay đầu lại hỏi.
" Nhị tiểu thư, nếu như ngươi tổ mẫu nghe được tin tức này, muốn gặp đại tỷ tỷ của ngươi, ngươi nhớ kỹ nói tổ mẫu chờ một lát, biết không?"
" Vì sao không cho tổ mẫu gặp đại tỷ tỷ?" Cố Vô Hạ có chút không hiểu, cũng không vui, di nương đây là ý gì, vì sao không cho tổ mẫu mau chóng gặp Cố Thanh Uyển, nếu như tổ mẫu không gặp được Cố Thanh Uyển, chính mình làm sao còn xem được nàng không may.
" Nhị tiểu thư, không phải là không cho, chỉ là để tổ mẫu chờ một lát rồi gặp nàng mà thôi."
" Vì sao?"
" Bởi vì đại tiểu thư bây giờ đang dùng cơm nha! Vì thế cho dù tổ mẫu muốn gặp nàng, phải người đi gọi nàng, cũng phải chờ thêm một lúc lâu, nói như vậy, sẽ chỉ làm tổ mẫu càng thêm sốt ruột, may mà ngươi chuyển cáo tổ mẫu ngươi chờ đại tiểu thư dùng bữa xong lại gọi nàng là được rồi, giảm bớt tổ mẫu sốt ruột, đại tiểu thư dùng cơm cũng không ngon, ngươi nói có đúng hay không nhị tiểu thư?" Nhị di nương nhìn Cố Vô Hạ có thâm ý khác nói.
Cố Vô Hạ nghe xong Nhị di nương nói, tâm tư chuyển động trên mặt cũng lộ ra bừng tỉnh (hiểu rõ) thần tình, đúng rồi! Nếu như mình thực sự như vậy cùng tổ mẫu nói, chẳng phải là làm tổ mẫu đối với Cố Thanh Uyển càng thêm căm tức hay sao? Cố Thanh Uyển nàng đầu tiên là phạm vào lỗi lớn như vậy, sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên nghĩ tới không phải đến chỗ tổ mẫu nhận sai, mà là ở trong phòng ăn uống, nàng như vậy chính là biểu hiện hoàn toàn không đem tổ mẫu để ở trong lòng, nhất định sẽ làm cho vở kịch này diễn được càng thêm đặc sắc, Cố Vô Hạ càng nghĩ càng hưng phấn.
Nhị di nương nhìn biểu tình của nữ nhi của mình chỉ biết nàng đã nghe hiểu, cũng hiểu được dụng ý chính mình muốn nàng nói.
"Vẫn là di nương suy nghĩ chu toàn, ta đã biết, ta sẽ cùng tổ mẫu nói, vậy ta đây liền đi rồi."
"Ừ! Nhị tiểu thư đi thôi!"
Cố Vô Hạ nghe xong, mang theo nha đầu nhanh chóng rời đi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sính Lai viện
Cố Thanh Uyển nghe xong Mai Hương trả lời, nhìn nàng nhẹ nhàng cười, lười biếng nói: "Ngươi rất thông minh, cũng đủ cẩn thận, càng hiểu được chọn lương mộc (gỗ tốt) mà dừng (息 - chỗ này mình không hiểu lắm, thỉnh cao nhân giúp đỡ.), không sai." Phải nói, Mai Hương ở lúc nguyên chủ vẫn còn sống, cũng không có làm chuyện gì quá phận, chỉ là đem động tĩnh của nàng lộ cho Nhị di nương biết, mà nguyên chủ từ trước đến giờ cũng chưa từng ý thức được nguy cơ, đối với chính mình động tĩnh cũng không có giấu diếm quá, vì thế cho dù Mai Hương không nói nhị di nương các nàng cũng sẽ biết, vì vậy mình mới sẽ cho Mai Hương một lần cơ hội, chính là không biết nàng có thể nắm bắt được hay không.
Cố Thanh Uyển khích lệ chẳng những không làm cho Mai Hương yên lòng, trái lại càng làm cho nàng cảm nhận được kinh hãi cùng sợ hãi, trên trán từ từ tụ mãn (tích tụ) mồ hôi, thân thể không nhịn được run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đầu óc càng ngày càng hỗn loạn, tiểu thư nàng vì sao nói như vậy? Nàng có phải hay không đã biết cái gì? Còn có chính là, tiểu thư vì sao chỉ sau một đêm mà tâm cơ trở nên thâm trầm, nhạy cảm như thế? Hay là nói, tiểu thư từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy, bộ dáng trước kia căn bản chỉ là giả vờ, là vì khảo nghiệm người bên cạnh, cũng là vì mê hoặc (đánh lạc hướng) những người muốn hại nàng sao?
Mai Hương suy nghĩ nhưng lại có chút nghĩ không ra, nếu quả thật là nàng giả bộ, như thế cũng có chút quá mức đi! Giả bộ nhiều năm như vậy, nàng không chỉ đem nữ nhi tối trọng yếu là thanh danh làm cho nó trở thành không thể chịu nổi, càng chọc lão phu nhân chán ghét nàng, lần này thì thiếu chút nữa mất đi tính mạng, nàng như thế giả bộ đần độn ngu xuẩn rốt cuộc là vì cái gì? Tiểu thư nàng rốt cuộc là thực sự thông minh hay là giả thông minh đây? Chính mình lại nên làm như thế nào đây?
Cố Thanh Uyển nhìn sắc mặt Mai Hương liên tục biến đổi, còn có thần sắc nghi ngờ không đồng nhất chỉ biết rằng nàng đang suy nghĩ cái gì, mà nàng như vậy càng làm cho mình hài lòng, sau khi nghe xong lời mình nói cũng không có tự cho là thông minh, lanh chanh phủ định, cũng không ngụy biện, đương nhiên cũng không có thừa nhận, mà là bình tĩnh phân tích lợi hại, nghĩ câu trả lời có lợi đối với mình nhất. Người như Mai Hương, có lẽ có phần gian xảo, tuyệt đối không thể trung tâm, nhưng nếu như dùng thoả đáng mà nói sẽ là một thanh đao sắc bén.
" Nhị di nương bên người có Cao mẹ, nhị tiểu thư bên người có Lan Khê, về phần đại công tử nơi đó, một khi Nhị di nương còn sống, ngươi tuyệt đối không có khả năng đứng bên cạnh hắn, như vậy, Mai Hương, vị trí của ngươi sẽ ở đâu đây?" Cố Thanh Uyển đang nói, dừng một chút đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Điểm quan trọng nhất ngươi nhưng là đừng quên, Mai Hương ngươi, đã từng là nha đầu của ta."
Cố Thanh Uyển nói làm cho sắc mặt của Mai Hương trong nháy mắt trắng bệch, như bị sét đánh trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn Cố Thanh Uyển, đúng nha! Mình tại sao lại không nghĩ tới chứ? Chính mình từng là nha đầu của tiểu thư, chỉ bằng điểm này, sau này bất luận mình theo Nhị di nương hay nhị tiểu thư cho dù có làm tốt, các nàng cũng không thể tin tưởng mình, chính mình cũng tuyệt đối sẽ không trở thành tâm phúc của các nàng, mà chính mình cũng rõ ràng, hiện tại các nàng đối với mình khách khí nguyên nhân cũng là vì tiếp cận mình thám thính tin tức của tiểu thư, nếu một ngày nào đó các nàng không cần đến nữa, các nàng nhất định sẽ gạt bỏ mình, như thế nơi nào còn có vị trí của mình nữa!
Mai Hương tâm tư nhanh chóng chuyển động, thần sắc bắt đầu lo sợ không yên, Nhị di nương, nhị tiểu thư chính mình đi không được, tiểu thư cũng nhìn thấu mình, sau này mình nên như thế nào? Mai Hương nhớ tới Nhị di nương cho mình số tiền kia, trong mắt lóe một tia thần thái, chính mình có phải hay không có thể... Mai Hương còn không có suy nghĩ xong, nghe được Cố Thanh Uyển bình thản nói một câu, lại làm cho sắc mặt nàng đại biến.
" Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao? Vương mẹ." Nhị di nương nhìn bộ dáng của nàng cau mày nói.
"Này..." Vương mẹ liếc nhìn Nhị di nương, lại nhìn một chút mấy nha đầu trong sân, có chút muốn nói lại thôi.
" Vương mẹ, di nương đang hỏi ngươi đâu, vì sao không trả lời?" Cố Vô Hạ thấy nàng nhìn chung quanh, không hài lòng nói.
" Nhị di nương, nhị tiểu thư các ngươi đi Sính Lai viện vấn an đại tiểu thư chắc là cũng mệt mỏi, hay là trước vào nhà uống nước nghỉ ngơi một chút, rồi lại nghe lão nô bẩm báo đi!" Vương mẹ trả lời.
Nhị di nương nghe tới đây, ánh mắt lóe lên, biết chuyện tình Vương mẹ muốn nói không thích hợp ở sân giảng, không tiếp tục gặng hỏi mà là gật đầu.
" Vương mẹ..." Cố Vô Hạ vừa mở miệng muốn nói cái gì, đã bị Nhị di nương chặn ngang, dời đi lực chú ý.
" Nhị tiểu thư, tỳ thiếp nghĩ hay là ngươi trước đến chỗ lão phu nhân một chuyến đi!"
"Đến chỗ tổ mẫu?" Cố Vô Hạ nhất thời không hiểu, hỏi ngược lại.
" Đúng nha! Chuyện đại tiểu thư tỉnh lại chúng ta tình cờ biết được, thế nhưng, lão phu nhân nàng có thể còn không biết đâu. Lão phu nhân đối với đại tiểu thư lo lắng tột độ, mấy ngày nay nhất định là ngủ không ngon giấc, vì thế nhị tiểu thư nên mau chóng đem tin tức đại tiểu thư đã tỉnh lại nói cho lão phu nhân, cũng tốt để lão phu nhân nhanh chóng an tâm, ngươi nói có đúng hay không?" Nhị di nương nói xong cũng thấy Cố Vô Hạ mắt sáng rực lên.
" Di nương nói rất đúng, ta thế nào có thể đem chuyện lớn như vậy quên mất đâu?" Cố Vô Hạ thầm nghĩ: Tổ mẫu đối với hành động của Cố Thanh Uyển lần này chính là rất tức giận, chỉ là ngại vì Cố Thanh Uyển nàng hôn mê mới không có phát tác, thế nhưng trong lòng tổ mẫu đối với nàng nhất định là nghẹn một bụng tức tối, hiện tại nàng tỉnh tổ mẫu tuyệt đối sẽ không dễ dàng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng, ha ha, lần này chính mình có trò hay xem rồi. Cố Vô Hạ nghĩ xong có chút nôn nóng khó dằn nổi nói: "Ta sẽ đi ngay bây giờ nói cho tổ mẫu tin tức tốt này." Đang nói sẽ phải rời khỏi.
" Nhị tiểu thư chờ một chút." Nhị di nương thấy Cố Vô Hạ gấp gáp như thế, gọi nàng lại.
" Di nương làm sao vậy? Còn có chuyện gì sao?" Cố Vô Hạ dừng lại cước bộ, quay đầu lại hỏi.
" Nhị tiểu thư, nếu như ngươi tổ mẫu nghe được tin tức này, muốn gặp đại tỷ tỷ của ngươi, ngươi nhớ kỹ nói tổ mẫu chờ một lát, biết không?"
" Vì sao không cho tổ mẫu gặp đại tỷ tỷ?" Cố Vô Hạ có chút không hiểu, cũng không vui, di nương đây là ý gì, vì sao không cho tổ mẫu mau chóng gặp Cố Thanh Uyển, nếu như tổ mẫu không gặp được Cố Thanh Uyển, chính mình làm sao còn xem được nàng không may.
" Nhị tiểu thư, không phải là không cho, chỉ là để tổ mẫu chờ một lát rồi gặp nàng mà thôi."
" Vì sao?"
" Bởi vì đại tiểu thư bây giờ đang dùng cơm nha! Vì thế cho dù tổ mẫu muốn gặp nàng, phải người đi gọi nàng, cũng phải chờ thêm một lúc lâu, nói như vậy, sẽ chỉ làm tổ mẫu càng thêm sốt ruột, may mà ngươi chuyển cáo tổ mẫu ngươi chờ đại tiểu thư dùng bữa xong lại gọi nàng là được rồi, giảm bớt tổ mẫu sốt ruột, đại tiểu thư dùng cơm cũng không ngon, ngươi nói có đúng hay không nhị tiểu thư?" Nhị di nương nhìn Cố Vô Hạ có thâm ý khác nói.
Cố Vô Hạ nghe xong Nhị di nương nói, tâm tư chuyển động trên mặt cũng lộ ra bừng tỉnh (hiểu rõ) thần tình, đúng rồi! Nếu như mình thực sự như vậy cùng tổ mẫu nói, chẳng phải là làm tổ mẫu đối với Cố Thanh Uyển càng thêm căm tức hay sao? Cố Thanh Uyển nàng đầu tiên là phạm vào lỗi lớn như vậy, sau khi tỉnh lại, điều đầu tiên nghĩ tới không phải đến chỗ tổ mẫu nhận sai, mà là ở trong phòng ăn uống, nàng như vậy chính là biểu hiện hoàn toàn không đem tổ mẫu để ở trong lòng, nhất định sẽ làm cho vở kịch này diễn được càng thêm đặc sắc, Cố Vô Hạ càng nghĩ càng hưng phấn.
Nhị di nương nhìn biểu tình của nữ nhi của mình chỉ biết nàng đã nghe hiểu, cũng hiểu được dụng ý chính mình muốn nàng nói.
"Vẫn là di nương suy nghĩ chu toàn, ta đã biết, ta sẽ cùng tổ mẫu nói, vậy ta đây liền đi rồi."
"Ừ! Nhị tiểu thư đi thôi!"
Cố Vô Hạ nghe xong, mang theo nha đầu nhanh chóng rời đi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ----
Sính Lai viện
Cố Thanh Uyển nghe xong Mai Hương trả lời, nhìn nàng nhẹ nhàng cười, lười biếng nói: "Ngươi rất thông minh, cũng đủ cẩn thận, càng hiểu được chọn lương mộc (gỗ tốt) mà dừng (息 - chỗ này mình không hiểu lắm, thỉnh cao nhân giúp đỡ.), không sai." Phải nói, Mai Hương ở lúc nguyên chủ vẫn còn sống, cũng không có làm chuyện gì quá phận, chỉ là đem động tĩnh của nàng lộ cho Nhị di nương biết, mà nguyên chủ từ trước đến giờ cũng chưa từng ý thức được nguy cơ, đối với chính mình động tĩnh cũng không có giấu diếm quá, vì thế cho dù Mai Hương không nói nhị di nương các nàng cũng sẽ biết, vì vậy mình mới sẽ cho Mai Hương một lần cơ hội, chính là không biết nàng có thể nắm bắt được hay không.
Cố Thanh Uyển khích lệ chẳng những không làm cho Mai Hương yên lòng, trái lại càng làm cho nàng cảm nhận được kinh hãi cùng sợ hãi, trên trán từ từ tụ mãn (tích tụ) mồ hôi, thân thể không nhịn được run rẩy, sắc mặt trắng bệch, đầu óc càng ngày càng hỗn loạn, tiểu thư nàng vì sao nói như vậy? Nàng có phải hay không đã biết cái gì? Còn có chính là, tiểu thư vì sao chỉ sau một đêm mà tâm cơ trở nên thâm trầm, nhạy cảm như thế? Hay là nói, tiểu thư từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy, bộ dáng trước kia căn bản chỉ là giả vờ, là vì khảo nghiệm người bên cạnh, cũng là vì mê hoặc (đánh lạc hướng) những người muốn hại nàng sao?
Mai Hương suy nghĩ nhưng lại có chút nghĩ không ra, nếu quả thật là nàng giả bộ, như thế cũng có chút quá mức đi! Giả bộ nhiều năm như vậy, nàng không chỉ đem nữ nhi tối trọng yếu là thanh danh làm cho nó trở thành không thể chịu nổi, càng chọc lão phu nhân chán ghét nàng, lần này thì thiếu chút nữa mất đi tính mạng, nàng như thế giả bộ đần độn ngu xuẩn rốt cuộc là vì cái gì? Tiểu thư nàng rốt cuộc là thực sự thông minh hay là giả thông minh đây? Chính mình lại nên làm như thế nào đây?
Cố Thanh Uyển nhìn sắc mặt Mai Hương liên tục biến đổi, còn có thần sắc nghi ngờ không đồng nhất chỉ biết rằng nàng đang suy nghĩ cái gì, mà nàng như vậy càng làm cho mình hài lòng, sau khi nghe xong lời mình nói cũng không có tự cho là thông minh, lanh chanh phủ định, cũng không ngụy biện, đương nhiên cũng không có thừa nhận, mà là bình tĩnh phân tích lợi hại, nghĩ câu trả lời có lợi đối với mình nhất. Người như Mai Hương, có lẽ có phần gian xảo, tuyệt đối không thể trung tâm, nhưng nếu như dùng thoả đáng mà nói sẽ là một thanh đao sắc bén.
" Nhị di nương bên người có Cao mẹ, nhị tiểu thư bên người có Lan Khê, về phần đại công tử nơi đó, một khi Nhị di nương còn sống, ngươi tuyệt đối không có khả năng đứng bên cạnh hắn, như vậy, Mai Hương, vị trí của ngươi sẽ ở đâu đây?" Cố Thanh Uyển đang nói, dừng một chút đứng dậy, nhẹ giọng nói: "Điểm quan trọng nhất ngươi nhưng là đừng quên, Mai Hương ngươi, đã từng là nha đầu của ta."
Cố Thanh Uyển nói làm cho sắc mặt của Mai Hương trong nháy mắt trắng bệch, như bị sét đánh trợn to hai mắt kinh ngạc nhìn Cố Thanh Uyển, đúng nha! Mình tại sao lại không nghĩ tới chứ? Chính mình từng là nha đầu của tiểu thư, chỉ bằng điểm này, sau này bất luận mình theo Nhị di nương hay nhị tiểu thư cho dù có làm tốt, các nàng cũng không thể tin tưởng mình, chính mình cũng tuyệt đối sẽ không trở thành tâm phúc của các nàng, mà chính mình cũng rõ ràng, hiện tại các nàng đối với mình khách khí nguyên nhân cũng là vì tiếp cận mình thám thính tin tức của tiểu thư, nếu một ngày nào đó các nàng không cần đến nữa, các nàng nhất định sẽ gạt bỏ mình, như thế nơi nào còn có vị trí của mình nữa!
Mai Hương tâm tư nhanh chóng chuyển động, thần sắc bắt đầu lo sợ không yên, Nhị di nương, nhị tiểu thư chính mình đi không được, tiểu thư cũng nhìn thấu mình, sau này mình nên như thế nào? Mai Hương nhớ tới Nhị di nương cho mình số tiền kia, trong mắt lóe một tia thần thái, chính mình có phải hay không có thể... Mai Hương còn không có suy nghĩ xong, nghe được Cố Thanh Uyển bình thản nói một câu, lại làm cho sắc mặt nàng đại biến.
/50
|