Minh Trạm được bảo bối.
Tuy rằng không biết thứ này có giá trị bao nhiêu, bất quá nhìn thấy bộ dáng muốn chảy nước miếng một cách không có tiền đồ của Ngụy Ninh, lại liên tưởng đến vẻ mặt chắc chắn của Phượng Cảnh Nam khi cố ý phái người mang thứ này ra để làm mất mặt hắn thì liền biết món bảo bối này thật sự vô giá.
Minh Trạm thắng được thể diện lại đoạt được bảo bối cho nên không còn mất hứng nữa.
Đến nỗi, hắn còn nguyện ý cùng Phượng Cảnh Nam dùng ngọ thiện. Trong lúc dùng ngọ thiện luôn thể hiện vẻ mặt vui tươi, thỉnh thoảng lại nâng cốc cho Phượng Cảnh Nam, cũng không phải là hắn cố ý nịnh bợ Phượng Cảnh Nam, dù sao thì Phượng Cảnh Nam cũng đã thua, chẳng phải con người thường đồng cảm với kẻ yếu hay sao.
Phượng Cảnh Nam không ngờ chỉ thua một ván cờ mà lại đạt được hiểu quả như vậy, sớm biết như thế….Ừm, đương nhiên, nếu sớm biết Minh Trạm hiếu thắng như vậy thì Phượng Cảnh Nam cũng sẽ không cố ý để thua.
Dù sao, thắng thua là chuyện nhỏ, thể diện mới là chuyện lớn.
Phượng Cảnh Nam cũng không phái người cho mang lên rượu mạnh, hai người ở trước mặt này, Ngụy Ninh là người không có tửu lượng, về phần Minh Trạm, chẳng những không có tượu lượng mà còn không biết uống rượu.
Ngụy Ninh đã được người hầu dìu vào phòng nghỉ ngơi, Minh Trạm thì ôm bầu rượu không buông tay, thỉnh thoảng lại kêu vài tiếng cạc cạc, giọng của hắn quá ngắn, lại rất khó nghe, còn không bằng con vịt nữa là.
Phượng Cảnh Nam thở dài, trong lòng phiền muộn. Trước kia có vô số đại phu thử qua vô số biện pháp nhưng Minh Trạm vẫn không có cách nào nói chuyện, nghe thấy Minh Trạm quát to như vậy, cho dù là Phượng Cảnh Nam có ý chí sắt đá như thế nào thì cũng nhịn không được mà cảm thấy chua xót.
Minh Trạm đang cạc cạc hưng phấn thì đột nhiên bị sặc, ho khan một cách tê tâm liệt phế, Phượng Cảnh Nam vội vàng đưa tay đỡ lấy Minh Trạm, người hầu bưng đến nước mật giải rượu, Minh Trạm đã ho đến sặc sụ, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, dường như ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Phượng Cảnh Nam nhẹ nhàng an ủi, “Đừng nóng vội, chậm rãi thở.”
Minh Trạm càng lúc càng ho nhiều, càng lúc càng cảm thấy không khí không đủ dùng, ánh mắt đã bắt đầu trắng dã, tư thế yếu ớt như thể sắp sửa ngất lịm, Phượng Cảnh Nam cũng nóng nảy, quát to, “Nhanh gọi thái y đến đây!” Đem Minh Trạm bế ra ngoài cửa, đặt trong đình viện, vừa xoa ngực vừa giúp Minh Trạm thuận khí.
Thái y nhanh chóng mang theo hòm thuốc chạy đến, hô hấp của Minh Trạm đã dần dần vững vàng, Phượng Cảnh Nam lại bế hắn vào trong phòng để thái y chẩn bệnh.
Minh Trạm bị mở miệng rồi nhét vào một viên dược hoàn lành lạnh có mùi bạc hà, bỗng nhiên Minh Trạm cau mày, đầu nghiêng một chút, hộc ra một ngụm máu. Phượng Cảnh Nam lập tức biến sắc, phân phó, “Không được đổ rượu nước của ngày hôm nay. Minh Trạm chỉ uống vài ly rượu trái cây thôi, vì sao lại vô duyên vô cớ hộc máu như vậy.”
Thái y cũng là người có kinh nghiệm, xem xét phần máu tươi mà Minh Trạm vừa hộc ra, bèn hồi bẩm, “Bẩm Vương gia, trong máu không có độc.”
“Như vậy vì sao Minh Trạm lại hộc máu?”
Thái y cũng không phải thần tiên, trước tiên là nhìn, nghe, hỏi, chẩn, sau đó mới bẩm báo. Lúc này Minh Trạm đã tỉnh táo trở lại, mở to mắt, bàn tay hướng về phía Phượng Cảnh Nam, Phượng Cảnh Nam tiến lên rồi đưa tay cho Minh Trạm, Minh Trạm viết nói, “Không sao, vừa rồi cổ họng thật ngứa, hiện tại đỡ nhiều rồi.”
Phượng Cảnh Nam trầm ngâm một lúc, hỏi Minh Trạm, “Có thể thử nói chuyện được hay không?”
Minh Trạm viết nói, “Cổ họng đau.”
Phượng Cảnh Nam trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng, “Các ngươi lui xuống trước đi.” Trong phòng tức thì chỉ còn hai phụ tử đối mặt nhau, Phượng Cảnh Nam trầm giọng, “Minh Trạm, ngươi không phải tiểu hài tử, ngươi nghe được, dùng sức một chút thì cũng có thể phát ra âm thanh, đau một chút cũng không phải là không thể chịu được.”
“Rất đau, cực đau, đau muốn chết nè.”
Minh Trạm liên tiếp bảo đau làm cho Phượng Cảnh Nam tức giận, bỏ tay của Minh Trạm ra rồi cả giận nói, “Có đau như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không chết! Nam tử hán đại trượng phu chẳng lẽ lại sợ đau, hay là muốn làm kẻ câm suốt đời!”
Không đặt mình vào hoàn cảnh của người ta, miệng thì nói hay lắm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Nghe Phượng Cảnh Nam nói ra hai chữ kẻ câm thì Minh Trạm liền hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Cảnh Nam một cái, sau đó xoay người làm như trong phòng không có ai.
Phượng Cảnh Nam cũng không dễ dàng bỏ qua, hắn nhào đến kéo Minh Trạm xoay lại, cả giận nói, “Giấu mặt đi thì tưởng người khác không nhìn thấy hay sao? Ngươi muốn giấu đến khi nào?”
Khi Minh Trạm vui vẻ thì hắn căn bản không dám xoay mặt làm lơ Phượng Cảnh Nam, hắn đã lui vài bước vậy mà người này vẫn không chịu buông tha, tuy rằng võ công của Minh Trạm chỉ là mèo quào, nhưng hắn lại bất thình lình dùng móng tay cào lên mặt của Phượng Cảnh Nam, Phượng Cảnh Nam bị đau, đưa tay sờ sờ, đổ máu, thật sự muốn ăn tươi nuốt sống Minh Trạm ngay lập tức.
Đầu óc mơ màng vì rượu của Minh Trạm lập tức trở nên thanh tỉnh, hỏng rồi, vì sao hắn lại hồ đồ như thế? Vì sao hắn lại có thể cào mặt của Phượng Cảnh Nam? Ở thời này người ta quan trọng nhất là chữ hiếu, nếu truyền ra ngoài hắn và thân phụ động thủ thì xem như hắn tiêu rồi!
Lồng ngực của Minh Trạm đập thình thịch, sắc mặt trở nên trắng bệch, môi dưới giống như bị cắn sắp xuất huyết. Phượng Cảnh Nam tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, người nọ vốn thiên vị Phượng Minh Lễ, nay chứng cứ chói lọi nằm trên mặt của Phượng Cảnh Nam, hắn cào mặt Phượng Cảnh Nam như vậy thì sẽ bị mang tội đại bất kính đại bất hiếu a, lưu lại cái mạng của hắn đã là quá rộng lượng rồi. Toàn thân của Minh Trạm đều hơi run rẩy.
Hàn khí trên người của Phượng Cảnh Nam liên tục toát ra, ai dám động thủ với hắn đều đã chết sạch, nay có một kẻ có lá gan thật sự lớn, mà kẻ này lại là Minh Trạm! Tình cảm của Phượng Cảnh Nam giành cho Minh Trạm rất phức tạp, hắn không thể phủ nhận sự xuất sắc của Minh Trạm, nhưng cũng rất oán giận và phản cảm đối với việc Minh Trạm không chịu nghe lời. Lá gan của Minh Trạm luôn rất lớn, nhưng Phượng Cảnh Nam lại không ngờ hắn ngỗ nghịch như thế. Nay lại dám cào lên mặt hắn, đợi sau này tương lai của Minh Trạm phát triển an toàn thì chuyện soán vị đoạt quyền dễ như trở bàn tay! Đây quả thật là nghiệp chướng.
Phượng Cảnh Nam vẫn không nói chuyện, Minh Trạm cũng đã hiểu được quyết tâm của Phượng Cảnh Nam, người này muốn động thủ, Phượng Cảnh Nam sẽ mượn cơ hội này để loại trừ hắn, vị trí của mẫu thân sẽ khó bảo toàn, bên dưới đã không còn lợi thế, Minh Kỳ phải làm sao bây giờ?
Minh Trạm mạnh mẽ xốc chăn lên, đi chân trần đứng dưới giường, cầm tay của Phượng Cảnh Nam, viết nói, “Nếu mẫu thân gặp chuyện bất trắc thì Minh Kỳ sẽ thế nào?”
Sắc mặt của Phượng Cảnh Nam không có biểu cảm nhưng đồng tử hơi co lại một chút, trong thời khắc này, đầu óc của Minh Trạm tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào khác, thấy Phượng cảnh Nam do dự, hắn lại viết, “Đừng gọi người đến đây, ta lấy mạng để bồi thường, xem như phụ vương ban cho ta một chút thể diện.”
Trên thực tế, muốn quyết định như vậy cũng không dễ dàng, lòng bàn tay của Phượng Cảnh Nam bị những ngón tay lạnh lẽo của Minh Trạm chạm vào, trái tim liên tục nhảy lên, máu truyền đến não không đủ, vì vậy hắn cảm thấy hít thở không thông. Hổ dữ không ăn thịt con, những lời này giống như là lời nguyền trong nhiều thế hệ của hoàng thất, tội của Minh Trạm cũng không tính là trọng tội, thậm chí có thể yên ổn sống tiếp. Nhưng Phượng Cảnh Nam do dự, Minh Trạm là người cẩn thận, loại sai lầm này cả đời có lẽ chỉ phạm phải một lần, cơ hội như vậy cũng chỉ có một…Hắn hơi do dự, Minh Trạm đã làm ra lựa chọn.
Không cần, không cần tất cả mọi người đều đến mai táng.
Minh Trạm ở trong phòng tìm tòi một vòng, lụa là gấm vóc, đổ cổ bằng ngọc, tất cả những vật bày trí đều là thượng đẳng, hắn không giỏi quyền cước, trong phòng cũng không có đao thương kiêm kích gì cả. Muốn chết cũng phải có công cụ.
Ánh mắt của Minh Trạm dừng trên chiếc ấm tử sa vừa thắng được hồi sáng, thật sự là châm chọc, hắn nghĩ rằng Phượng Cảnh Nam không quá thích hắn nhưng có lẽ sẽ có một chút tình cảm tồn tại. Nội tâm của hắn cũng không phải tiểu hài nhi chân chính, nhưng huyết thống thật sự rất kỳ diệu, dù sao hắn cũng sẽ đặc biệt lưu ý đến Phượng Cảnh Nam, thậm chí thắng một trận lại vô cùng vui vẻ, hắn nghĩ rằng giữa bọn họ có thể tìm được một điểm cân bằng, lại không biết Phượng Cảnh Nam đã kiêng kỵ hắn đến mức này.
Đưa tay quơ một phát, tuyệt phẩm duy nhất còn lại trên thế gian rơi xuống đất, xoảng một tiếng….Phượng Cảnh Nam nhìn chằm chằm những mảnh vỡ nằm ngổn ngang dưới đất, sắc mặt hơi tái đi, ánh mắt nhìn chằm chằm Minh Trạm, Minh Trạm cúi người nhặt lên một mảnh.
Chợt nghe gian phòng kế bên vang lên một tiếng nhỏ, tiếp theo là meo meo hai tiếng, một cái bóng trắng như tuyết nhảy ra, phía sau còn có thêm một người. Phượng Cảnh Nam vẫn chưa kịp hòan hồn thì Ngụy Ninh đã mang theo vẻ mặt kinh ngạc chột dạ quỳ xuống đất thỉnh tội, “Thật sự là đáng chết, ta nuôi mèo mà nó lại dám động đến biểu ca. Biểu ca, biểu ca không sao chứ? Ôi chao, Minh Trạm, ngươi đừng vội, lên giường trước đi. Thái y, thái y đâu rồi? Mau vào đây, Vương gia bị thương rồi!”
Ngụy Ninh đã hô to gọi lớn, thiếu chút nữa đã kêu cứu mạng, thái y bên ngoài lập tức vọt vào, từ cằm xuống cổ của Phượng Cảnh Nam có ba vết máu, thái y hầu hạ thoa dược.
Ngụy Ninh đã dìu Minh Trạm lên giường nghỉ ngơi, tay chân của Minh Trạm lạnh cóng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, liên tục run rẩy. Ngụy Ninh thở dài trong lòng, khuyên hắn, “Vết thương của phụ vương ngươi không nặng, đây đều là do ta, nuôi cái gì không nuôi mà lại nuôi mèo, xem đi, còn làm bể ấm tử sa bảo bối này nữa chứ.”
Minh Trạm cắn chặt răng, cực lực khống chế chính mình, nhưng toàn thân vẫn đang run lẩy bẩy, hắn nắm chặt tay của Ngụy Ninh, trong cổ vừa nghẹn vừa khó chịu, phát ra âm thanh khanh khách. Giọng nói của Ngụy Ninh tựa như gió xuân tháng ba, làm cho người ta cảm thấy ấm áp thoải mái, “Đừng gấp, Minh Trạm, đừng gấp, phụ vương của ngươi không sao.”
“Vương gia, đã bắt được mèo, phải xử trí như thế nào?” Hà Ngọc xách cổ một con mèo trắng như tuyết, tiến lên bẩm báo.
Toàn thân của Minh Trạm ướt sũng như chuột lột, vài sợi tóc bám trên gò má, sắc mặt lại tái nhợt, đôi mắt như hai viên thủy ngân đen tẩm trong nước đá, hắn há miệng thở dốc, giữa trán hằn lên mấy nếp nhăn sâu hoắm, đôi môi trắng bệch bỗng nhiên chảy ra một vết máu đỏ sẫm, hai chữ mất tiếng lại vô cùng rõ ràng được cất lên từ trong miệng của Minh Trạm, “Đánh chết.”
Toàn bộ căn phòng im đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngay cả con mèo ở trong tay chạy mất khi nào mà Hà Ngọc cũng không biết, Ngụy Ninh lại cảm thấy từ sâu trong cột sống bất chợt toát ra hàn ý, toàn thân sởn da gà.
Minh Trạm ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn lên khuôn mặt không giấu nổi kinh ngạc của Phượng Cảnh Nam.
………….
P/S: tội thằng bé, bác Nam hù con vừa vừa thôi T___T.
Tuy rằng không biết thứ này có giá trị bao nhiêu, bất quá nhìn thấy bộ dáng muốn chảy nước miếng một cách không có tiền đồ của Ngụy Ninh, lại liên tưởng đến vẻ mặt chắc chắn của Phượng Cảnh Nam khi cố ý phái người mang thứ này ra để làm mất mặt hắn thì liền biết món bảo bối này thật sự vô giá.
Minh Trạm thắng được thể diện lại đoạt được bảo bối cho nên không còn mất hứng nữa.
Đến nỗi, hắn còn nguyện ý cùng Phượng Cảnh Nam dùng ngọ thiện. Trong lúc dùng ngọ thiện luôn thể hiện vẻ mặt vui tươi, thỉnh thoảng lại nâng cốc cho Phượng Cảnh Nam, cũng không phải là hắn cố ý nịnh bợ Phượng Cảnh Nam, dù sao thì Phượng Cảnh Nam cũng đã thua, chẳng phải con người thường đồng cảm với kẻ yếu hay sao.
Phượng Cảnh Nam không ngờ chỉ thua một ván cờ mà lại đạt được hiểu quả như vậy, sớm biết như thế….Ừm, đương nhiên, nếu sớm biết Minh Trạm hiếu thắng như vậy thì Phượng Cảnh Nam cũng sẽ không cố ý để thua.
Dù sao, thắng thua là chuyện nhỏ, thể diện mới là chuyện lớn.
Phượng Cảnh Nam cũng không phái người cho mang lên rượu mạnh, hai người ở trước mặt này, Ngụy Ninh là người không có tửu lượng, về phần Minh Trạm, chẳng những không có tượu lượng mà còn không biết uống rượu.
Ngụy Ninh đã được người hầu dìu vào phòng nghỉ ngơi, Minh Trạm thì ôm bầu rượu không buông tay, thỉnh thoảng lại kêu vài tiếng cạc cạc, giọng của hắn quá ngắn, lại rất khó nghe, còn không bằng con vịt nữa là.
Phượng Cảnh Nam thở dài, trong lòng phiền muộn. Trước kia có vô số đại phu thử qua vô số biện pháp nhưng Minh Trạm vẫn không có cách nào nói chuyện, nghe thấy Minh Trạm quát to như vậy, cho dù là Phượng Cảnh Nam có ý chí sắt đá như thế nào thì cũng nhịn không được mà cảm thấy chua xót.
Minh Trạm đang cạc cạc hưng phấn thì đột nhiên bị sặc, ho khan một cách tê tâm liệt phế, Phượng Cảnh Nam vội vàng đưa tay đỡ lấy Minh Trạm, người hầu bưng đến nước mật giải rượu, Minh Trạm đã ho đến sặc sụ, sắc mặt từ trắng chuyển sang xanh, dường như ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.
Phượng Cảnh Nam nhẹ nhàng an ủi, “Đừng nóng vội, chậm rãi thở.”
Minh Trạm càng lúc càng ho nhiều, càng lúc càng cảm thấy không khí không đủ dùng, ánh mắt đã bắt đầu trắng dã, tư thế yếu ớt như thể sắp sửa ngất lịm, Phượng Cảnh Nam cũng nóng nảy, quát to, “Nhanh gọi thái y đến đây!” Đem Minh Trạm bế ra ngoài cửa, đặt trong đình viện, vừa xoa ngực vừa giúp Minh Trạm thuận khí.
Thái y nhanh chóng mang theo hòm thuốc chạy đến, hô hấp của Minh Trạm đã dần dần vững vàng, Phượng Cảnh Nam lại bế hắn vào trong phòng để thái y chẩn bệnh.
Minh Trạm bị mở miệng rồi nhét vào một viên dược hoàn lành lạnh có mùi bạc hà, bỗng nhiên Minh Trạm cau mày, đầu nghiêng một chút, hộc ra một ngụm máu. Phượng Cảnh Nam lập tức biến sắc, phân phó, “Không được đổ rượu nước của ngày hôm nay. Minh Trạm chỉ uống vài ly rượu trái cây thôi, vì sao lại vô duyên vô cớ hộc máu như vậy.”
Thái y cũng là người có kinh nghiệm, xem xét phần máu tươi mà Minh Trạm vừa hộc ra, bèn hồi bẩm, “Bẩm Vương gia, trong máu không có độc.”
“Như vậy vì sao Minh Trạm lại hộc máu?”
Thái y cũng không phải thần tiên, trước tiên là nhìn, nghe, hỏi, chẩn, sau đó mới bẩm báo. Lúc này Minh Trạm đã tỉnh táo trở lại, mở to mắt, bàn tay hướng về phía Phượng Cảnh Nam, Phượng Cảnh Nam tiến lên rồi đưa tay cho Minh Trạm, Minh Trạm viết nói, “Không sao, vừa rồi cổ họng thật ngứa, hiện tại đỡ nhiều rồi.”
Phượng Cảnh Nam trầm ngâm một lúc, hỏi Minh Trạm, “Có thể thử nói chuyện được hay không?”
Minh Trạm viết nói, “Cổ họng đau.”
Phượng Cảnh Nam trầm mặc, thật lâu sau mới mở miệng, “Các ngươi lui xuống trước đi.” Trong phòng tức thì chỉ còn hai phụ tử đối mặt nhau, Phượng Cảnh Nam trầm giọng, “Minh Trạm, ngươi không phải tiểu hài tử, ngươi nghe được, dùng sức một chút thì cũng có thể phát ra âm thanh, đau một chút cũng không phải là không thể chịu được.”
“Rất đau, cực đau, đau muốn chết nè.”
Minh Trạm liên tiếp bảo đau làm cho Phượng Cảnh Nam tức giận, bỏ tay của Minh Trạm ra rồi cả giận nói, “Có đau như thế nào đi nữa thì cũng sẽ không chết! Nam tử hán đại trượng phu chẳng lẽ lại sợ đau, hay là muốn làm kẻ câm suốt đời!”
Không đặt mình vào hoàn cảnh của người ta, miệng thì nói hay lắm, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu! Nghe Phượng Cảnh Nam nói ra hai chữ kẻ câm thì Minh Trạm liền hung hăng trừng mắt liếc nhìn Phượng Cảnh Nam một cái, sau đó xoay người làm như trong phòng không có ai.
Phượng Cảnh Nam cũng không dễ dàng bỏ qua, hắn nhào đến kéo Minh Trạm xoay lại, cả giận nói, “Giấu mặt đi thì tưởng người khác không nhìn thấy hay sao? Ngươi muốn giấu đến khi nào?”
Khi Minh Trạm vui vẻ thì hắn căn bản không dám xoay mặt làm lơ Phượng Cảnh Nam, hắn đã lui vài bước vậy mà người này vẫn không chịu buông tha, tuy rằng võ công của Minh Trạm chỉ là mèo quào, nhưng hắn lại bất thình lình dùng móng tay cào lên mặt của Phượng Cảnh Nam, Phượng Cảnh Nam bị đau, đưa tay sờ sờ, đổ máu, thật sự muốn ăn tươi nuốt sống Minh Trạm ngay lập tức.
Đầu óc mơ màng vì rượu của Minh Trạm lập tức trở nên thanh tỉnh, hỏng rồi, vì sao hắn lại hồ đồ như thế? Vì sao hắn lại có thể cào mặt của Phượng Cảnh Nam? Ở thời này người ta quan trọng nhất là chữ hiếu, nếu truyền ra ngoài hắn và thân phụ động thủ thì xem như hắn tiêu rồi!
Lồng ngực của Minh Trạm đập thình thịch, sắc mặt trở nên trắng bệch, môi dưới giống như bị cắn sắp xuất huyết. Phượng Cảnh Nam tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này, người nọ vốn thiên vị Phượng Minh Lễ, nay chứng cứ chói lọi nằm trên mặt của Phượng Cảnh Nam, hắn cào mặt Phượng Cảnh Nam như vậy thì sẽ bị mang tội đại bất kính đại bất hiếu a, lưu lại cái mạng của hắn đã là quá rộng lượng rồi. Toàn thân của Minh Trạm đều hơi run rẩy.
Hàn khí trên người của Phượng Cảnh Nam liên tục toát ra, ai dám động thủ với hắn đều đã chết sạch, nay có một kẻ có lá gan thật sự lớn, mà kẻ này lại là Minh Trạm! Tình cảm của Phượng Cảnh Nam giành cho Minh Trạm rất phức tạp, hắn không thể phủ nhận sự xuất sắc của Minh Trạm, nhưng cũng rất oán giận và phản cảm đối với việc Minh Trạm không chịu nghe lời. Lá gan của Minh Trạm luôn rất lớn, nhưng Phượng Cảnh Nam lại không ngờ hắn ngỗ nghịch như thế. Nay lại dám cào lên mặt hắn, đợi sau này tương lai của Minh Trạm phát triển an toàn thì chuyện soán vị đoạt quyền dễ như trở bàn tay! Đây quả thật là nghiệp chướng.
Phượng Cảnh Nam vẫn không nói chuyện, Minh Trạm cũng đã hiểu được quyết tâm của Phượng Cảnh Nam, người này muốn động thủ, Phượng Cảnh Nam sẽ mượn cơ hội này để loại trừ hắn, vị trí của mẫu thân sẽ khó bảo toàn, bên dưới đã không còn lợi thế, Minh Kỳ phải làm sao bây giờ?
Minh Trạm mạnh mẽ xốc chăn lên, đi chân trần đứng dưới giường, cầm tay của Phượng Cảnh Nam, viết nói, “Nếu mẫu thân gặp chuyện bất trắc thì Minh Kỳ sẽ thế nào?”
Sắc mặt của Phượng Cảnh Nam không có biểu cảm nhưng đồng tử hơi co lại một chút, trong thời khắc này, đầu óc của Minh Trạm tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào khác, thấy Phượng cảnh Nam do dự, hắn lại viết, “Đừng gọi người đến đây, ta lấy mạng để bồi thường, xem như phụ vương ban cho ta một chút thể diện.”
Trên thực tế, muốn quyết định như vậy cũng không dễ dàng, lòng bàn tay của Phượng Cảnh Nam bị những ngón tay lạnh lẽo của Minh Trạm chạm vào, trái tim liên tục nhảy lên, máu truyền đến não không đủ, vì vậy hắn cảm thấy hít thở không thông. Hổ dữ không ăn thịt con, những lời này giống như là lời nguyền trong nhiều thế hệ của hoàng thất, tội của Minh Trạm cũng không tính là trọng tội, thậm chí có thể yên ổn sống tiếp. Nhưng Phượng Cảnh Nam do dự, Minh Trạm là người cẩn thận, loại sai lầm này cả đời có lẽ chỉ phạm phải một lần, cơ hội như vậy cũng chỉ có một…Hắn hơi do dự, Minh Trạm đã làm ra lựa chọn.
Không cần, không cần tất cả mọi người đều đến mai táng.
Minh Trạm ở trong phòng tìm tòi một vòng, lụa là gấm vóc, đổ cổ bằng ngọc, tất cả những vật bày trí đều là thượng đẳng, hắn không giỏi quyền cước, trong phòng cũng không có đao thương kiêm kích gì cả. Muốn chết cũng phải có công cụ.
Ánh mắt của Minh Trạm dừng trên chiếc ấm tử sa vừa thắng được hồi sáng, thật sự là châm chọc, hắn nghĩ rằng Phượng Cảnh Nam không quá thích hắn nhưng có lẽ sẽ có một chút tình cảm tồn tại. Nội tâm của hắn cũng không phải tiểu hài nhi chân chính, nhưng huyết thống thật sự rất kỳ diệu, dù sao hắn cũng sẽ đặc biệt lưu ý đến Phượng Cảnh Nam, thậm chí thắng một trận lại vô cùng vui vẻ, hắn nghĩ rằng giữa bọn họ có thể tìm được một điểm cân bằng, lại không biết Phượng Cảnh Nam đã kiêng kỵ hắn đến mức này.
Đưa tay quơ một phát, tuyệt phẩm duy nhất còn lại trên thế gian rơi xuống đất, xoảng một tiếng….Phượng Cảnh Nam nhìn chằm chằm những mảnh vỡ nằm ngổn ngang dưới đất, sắc mặt hơi tái đi, ánh mắt nhìn chằm chằm Minh Trạm, Minh Trạm cúi người nhặt lên một mảnh.
Chợt nghe gian phòng kế bên vang lên một tiếng nhỏ, tiếp theo là meo meo hai tiếng, một cái bóng trắng như tuyết nhảy ra, phía sau còn có thêm một người. Phượng Cảnh Nam vẫn chưa kịp hòan hồn thì Ngụy Ninh đã mang theo vẻ mặt kinh ngạc chột dạ quỳ xuống đất thỉnh tội, “Thật sự là đáng chết, ta nuôi mèo mà nó lại dám động đến biểu ca. Biểu ca, biểu ca không sao chứ? Ôi chao, Minh Trạm, ngươi đừng vội, lên giường trước đi. Thái y, thái y đâu rồi? Mau vào đây, Vương gia bị thương rồi!”
Ngụy Ninh đã hô to gọi lớn, thiếu chút nữa đã kêu cứu mạng, thái y bên ngoài lập tức vọt vào, từ cằm xuống cổ của Phượng Cảnh Nam có ba vết máu, thái y hầu hạ thoa dược.
Ngụy Ninh đã dìu Minh Trạm lên giường nghỉ ngơi, tay chân của Minh Trạm lạnh cóng, toàn thân toát mồ hôi lạnh, liên tục run rẩy. Ngụy Ninh thở dài trong lòng, khuyên hắn, “Vết thương của phụ vương ngươi không nặng, đây đều là do ta, nuôi cái gì không nuôi mà lại nuôi mèo, xem đi, còn làm bể ấm tử sa bảo bối này nữa chứ.”
Minh Trạm cắn chặt răng, cực lực khống chế chính mình, nhưng toàn thân vẫn đang run lẩy bẩy, hắn nắm chặt tay của Ngụy Ninh, trong cổ vừa nghẹn vừa khó chịu, phát ra âm thanh khanh khách. Giọng nói của Ngụy Ninh tựa như gió xuân tháng ba, làm cho người ta cảm thấy ấm áp thoải mái, “Đừng gấp, Minh Trạm, đừng gấp, phụ vương của ngươi không sao.”
“Vương gia, đã bắt được mèo, phải xử trí như thế nào?” Hà Ngọc xách cổ một con mèo trắng như tuyết, tiến lên bẩm báo.
Toàn thân của Minh Trạm ướt sũng như chuột lột, vài sợi tóc bám trên gò má, sắc mặt lại tái nhợt, đôi mắt như hai viên thủy ngân đen tẩm trong nước đá, hắn há miệng thở dốc, giữa trán hằn lên mấy nếp nhăn sâu hoắm, đôi môi trắng bệch bỗng nhiên chảy ra một vết máu đỏ sẫm, hai chữ mất tiếng lại vô cùng rõ ràng được cất lên từ trong miệng của Minh Trạm, “Đánh chết.”
Toàn bộ căn phòng im đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, ngay cả con mèo ở trong tay chạy mất khi nào mà Hà Ngọc cũng không biết, Ngụy Ninh lại cảm thấy từ sâu trong cột sống bất chợt toát ra hàn ý, toàn thân sởn da gà.
Minh Trạm ngẩng đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn lên khuôn mặt không giấu nổi kinh ngạc của Phượng Cảnh Nam.
………….
P/S: tội thằng bé, bác Nam hù con vừa vừa thôi T___T.
/199
|