Không đợi sắc mặt Kiều Tam thay đổi mở miệng, đã nhìn ra ánh mắt của Kiều Tam, Ngọc Phiến sắc mặt trầm xuống, giọng nói mang theo cảm khái nói: Tứ Hải Long Mẫu chính là kim tiên chi khu, lại có pháp bảo khắc chế bổn cung, hơn nữa Đông Thắng Thần Châu vốn là lãnh địa thiên giới, nhân gian tu chân không ngừng gia tăng, hôm nay ta cũng không phải đối thủ!
Làm sao bây giờ? Nếu không... chúng ta trốn đi?
Kiều Tam nói thẳng ngay, đem một chữ Trốn nói rất to và rõ ràng, thấy tình thế không ổn, ngụy trang rút lui, đó chính là kim khoa ngọc luật(quy tắc vàng) của Kiều Tam.
Lạc, lạc.... Phải cả Ngọc Phiến cũng bị sự vô lại của Đại Đảm Tam làm đùa đến nở nụ cười, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp như nở hoa, cười đến run rẩy hết cả người trong chốc lát qua đi, Vạn Yêu công chúa mạnh mẽ tự áp chế ý cười xuống.
Đại Đảm huynh, ta có một kế, có thể giúp huynh và ta hóa giải nguy hiểm....
Màn đêm đã buông xuống, khi hoàng cung yên lặng bị tiếng bước chân lùng bắt yêu nghiệt nhiễu loạn, trong Ngự Hoa Viên, tên yêu nghiệt lại đang nhàn nhã dạo chơi thưởng thức ánh trăng cùng danh hoa!
Một bóng người lặng yên xuất hiện, chậm rãi đi tới bên cạnh Kiều Tam đang thưởng thức hương hoa.
Ngươi còn dám ở lại nơi đây sao? Không sợ bị thiên hạ tu chân kéo thành mảnh nhỏ sao? Tiếng nói thanh thúy đích, hoành mi tiêu thất, Bắc Cung Trinh dùng ngữ điều quái dị h lộ ra ý tứ hàm xúc phức tạp nan giải!
Uhm.... Thực thơm! Kiều Tam dùng sức hít sâu một ngụm, chẳng biết hắn nói là hương hoa, hay là hương người, tóm lại, vấn đề này chỉ có hai chữ, nhưng lại khiến cho trên mặt Bắc Cung Trinh băng sương bị nhiệt hỏa đỏ rực làm tan chảy.
Vì cái gì phải giúp ta? Lá thư nầy có phải là nàng gửi cho ta?
Kiều Tam nghi vấn còn chưa rơi xuống đất, hắn lại tự khẳng định bổ sung nói: Nhất định là vậy! Bởi vì trên thư có mùi hương trên người nàng đích mùi thơm của cơ thể giống như đúc!
Ngươi! Rặng mây đỏ nồng đậm tràn ngập cả hai má mỹ nữ, Bắc Cung Trinh thon dài đùi ngọc bối rối xoay xoay vài cái, trái tim nóng lên, nàng không tự chủ được căm hận nói: Phi! Ai muốn giúp ngươi chứ? Ta chỉ lợi dụng ngươi đối phó Tả tướng thôi! Nói cho ngươi tên trộm cắp vô lại kia, không cần tự tác đa tình!
Hắc, hắc.... Vậy bây giờ ta đã bị lợi dụng rồi, Bắc Cung tiểu thư.... Ôi, không đúng, nên là công chúa điện hạ, kế tiếp chuẩn bị làm sao bây giờ ạ? Muốn đem tiểu nhân ép thành mỡ, hay là chưng nấu?
Chút bất tri bất giác, hai người lại giống tiểu tình nhân vui đùa ầm ĩ, mà biến hóa này vốn là vậy rất tự nhiên, bất tri bất giác(không hề hay bieetss)!
Miệng chó không thể mọc ngà voi! Sau một lần trách cứ, Bắc Cung lại thấy tên vô lại Kiều Tam lại ngày càng gần mình, tâm nhân hoảng hốt, nàng vội vàng xoay người bước đi, cũng không quay đầu lại nói: Nếu không muốn chết, mau theo Bổn công chúa!
Hắc hắc... Nàng không phải Bắc Cung gia Thiếu chủ Bắc Cung Chính sao, như thế nào lại thần thần bí bí biến thành cái gì Trinh công chúa, cái này cũng không giống tính cách của nàng? Kiều Tam một nửa không biết nói sao, một nửa cũng thật sự tò mò.
Lấy tính cách ngang bướng của Bắc Cung Trinh, nàng vốn nên sắc bén đánh trả, nhưng ngoài dự kiến của Kiều Tam, nữ nhân cụp đôi mắt đẹp xuống, một tia ưu thương không thể ức chế từ đáy lòng lộ ra nổi lên trên ngọc dung.
Bắc Cung Trinh trầm mặc làm cho Kiều Tam không hiểu ra sao nhất thời hơi loạn, ánh mắt giống như bị bóng hình xinh đẹp của nữ nhân trầm trọng cảm nhiễm, đợi cho hắn từ trong hoảng hốt thanh tỉnh lại, không khỏi bị tình hình giờ phút này dọa cho nhảy dựng thật mạnh!
A! Này... như thế nào khiến cho?
Chẳng biết khi nào, bàn tay to của hắn đã đặt trên đôi vai cao gầy của Bắc Cung Trinh, lòng bàn tay ấm áp vẫn còn đang vuốt ve nhè nhẹ, an ủi tiểu dã mã(con ngựa hoang nhỏ) đột nhiên bi thương, mà Bắc Cung Trinh bị nam nhân ôm cũng chợt có hành vi Quái dị , làm như mình là đao là kiếm với nàng, giờ phút này lại mềm yếu nằm lên trong ngực mình, mơ hồ nức nở đáng thương làm ướt quần áo của mình!
Nàng... Nàng.... đừng khóc! Mối quan hệ giữa hai người quá Đột ngột làm long trời lỡ đất, tâm linh để cho Kiều Tam khẽ biến trong lúc nhất thời không thích ứng nổi!
Đừng nhúc nhích! Để cho ta nằm lên một lát!
Con ngựa hoang đúng là con ngựa hoang, cho dù bị thuần phục, vẫn ngang bướng làm cho nam nhân cười khổ không thôi, trong chốc lát qua đi, Bắc Cung Trinh hung hăng dùng vạt áo Kiều Tam lau nước mắt một cái, sau đó mới nhấc đầu lên, động thân, hồi phục bình thường.
Không tự chủ được, trái tim bị đè nặng nhiều năm buột miệng đem bí mật nói ra, Bắc Cung Trinh lại đem chân chính thân thế hoàng thất tai tiếng của mình nhất nhất nói ra!
Thì ra Bắc Cung Trinh g không phải giả công chúa, mà là hàng thật giá thật đ chân công chúa.
Năm đó, hoàng hậu tinh minh(thông minh) sinh ra một nữ nhi, nhưng vì tranh quyền đoạt lợi, phải diễn lại vở cũ trộm long tráo phụng hí mã, vừa mới sinh ra công chúa liền đưa tới tâm phúc Bắc Cung thế gia của hoàng hậu; sau đó, giả hoàng tử kia thế nhưng lại chết non ngoài ý muốn, hoàng hậu vốn là cái được không bù nỗi cho cái mất.
Nhiều năm áy náy cùng tình cảm với nhi nữ làm cho hoàng hậu nghĩ ra biện pháp, liền bảo một nữ nhi thân sinh bị đối thủ hậu cung trộm đi, dễ dàng đã lừa gạt lão Hoàng Thượng, đến cuối cùng, tự nhiên lại có truyền thế giai thoại đương triều hoàng đế nhận nữ nhi dân gian làm con gái.
Nói đến đơn giản, nhưng điều này đối với Bắc Cung Trinh mà nói, khi nàng biết đươc của mình, không thể nghi ngờ vốn là tình thiên phích lịch(sấm sét trời giáng), cũng không thể tiếp thu thân thế đáng thương phức tạp như thế, lại càng không nguyện tha thứ vị mẫu thân kia, bởi vậy khi nàng tiến cung, chung quy lại trở nên vô cùng điêu ngoa bá đạo.
Nghe xong chuyện này, Kiều Tam hết chỗ nói rồi. Trái tim nóng lên, nam nhân Hoảng hốt lại đem giai nhân ôm vào trong ngực.
Trong bóng tối, Trinh công chúa mang theo Kiều Tam trộm lẻn vào Tề Phượng Cung, nơi này dù trên danh nghĩa vốn là tẩm cung hoàng hậu đích, nhưng có đến một nửa là dinh thự Trinh công chúa, không có điêu ngoa công chúa cho phép, ngay cả hoàng hậu cũng không dám tùy tiện ra vào, địa vị của giai nhân chân dài cũng không nhỏ.
A, a...... Địa phương cũng không tệ lắm, sau này ta phải ở nơi này làm Phò mã! Kiều Tam vừa lòng nhìn chung quanh một vòng, thần sắc đắc ý dương dương(tự tin tự cao), phảng phất hắn thực sự trở thành chủ nhân của nơi này!
Tên lưu manh trộm cướp, đừng tưởng bở! Bổn công chúa sẽ biến ngươi thành thái giám đích, ngươi ở Ngọc Phi cung cũng đang làm thái giám rất tốt mà.
Thân phận công chúa cũng không ngăn được tính cách ngang bướng bộc phát, Bắc Cung Trinh chân dài giương lên, không hề báo trước đá tới Kiều Tam, giương giọng đầy hận ý nói rõ ràng: Bổn công chúa hôm nay phải thiến ngươi, cho ngươi từ nay về sau, thành thành thật thật làm thái giám!
Kiều Tam đại tay chụp tới, đồng thời thân hình tiến đến, không chỉ có nắm lấy chiếc đùi đẹp của công chúa vào trong tay, đồng thời còn muốn ôm giai nhân thân thể mềm mại vào trong ngực.
Hai má dán sát, mũi thở tương đối, gần trong gang tấc hô hấp hai người đã có thể nghe thấy, Kiều Tam bản tính vô lại lại phát tác: Hắc, hắc.... Nàng đã hận ta như vậy, vì cái gì còn liên tục giúp ta thoát hiểm?
Tương tự chính là câu hỏi đã là lần thứ hai, nhưng lúc này đây ý tứ hàm ẩn đã lớn đã bất đồng, Kiều Tam không đợi chân dài công chúa lớn tiếng giảo biện, Ngay sau khi vừa nói ra chuyện này, trong mắt lửa nóng bắn ra, giọng nói khàn khàn à cơ hồ dán vào tai công chúa: Công chúa điện hạ, nàng đã cứu nô tài, vậy để cho nô tài hảo hảo hầu hạ người nha!
*Hoành mi: nam nhân thì mi mắt ngang, còn nữ nhân thì mi cong, ở đây chỉ việc Bắc Cung Trinh giả trai.
Làm sao bây giờ? Nếu không... chúng ta trốn đi?
Kiều Tam nói thẳng ngay, đem một chữ Trốn nói rất to và rõ ràng, thấy tình thế không ổn, ngụy trang rút lui, đó chính là kim khoa ngọc luật(quy tắc vàng) của Kiều Tam.
Lạc, lạc.... Phải cả Ngọc Phiến cũng bị sự vô lại của Đại Đảm Tam làm đùa đến nở nụ cười, thân thể nhỏ nhắn xinh đẹp như nở hoa, cười đến run rẩy hết cả người trong chốc lát qua đi, Vạn Yêu công chúa mạnh mẽ tự áp chế ý cười xuống.
Đại Đảm huynh, ta có một kế, có thể giúp huynh và ta hóa giải nguy hiểm....
Màn đêm đã buông xuống, khi hoàng cung yên lặng bị tiếng bước chân lùng bắt yêu nghiệt nhiễu loạn, trong Ngự Hoa Viên, tên yêu nghiệt lại đang nhàn nhã dạo chơi thưởng thức ánh trăng cùng danh hoa!
Một bóng người lặng yên xuất hiện, chậm rãi đi tới bên cạnh Kiều Tam đang thưởng thức hương hoa.
Ngươi còn dám ở lại nơi đây sao? Không sợ bị thiên hạ tu chân kéo thành mảnh nhỏ sao? Tiếng nói thanh thúy đích, hoành mi tiêu thất, Bắc Cung Trinh dùng ngữ điều quái dị h lộ ra ý tứ hàm xúc phức tạp nan giải!
Uhm.... Thực thơm! Kiều Tam dùng sức hít sâu một ngụm, chẳng biết hắn nói là hương hoa, hay là hương người, tóm lại, vấn đề này chỉ có hai chữ, nhưng lại khiến cho trên mặt Bắc Cung Trinh băng sương bị nhiệt hỏa đỏ rực làm tan chảy.
Vì cái gì phải giúp ta? Lá thư nầy có phải là nàng gửi cho ta?
Kiều Tam nghi vấn còn chưa rơi xuống đất, hắn lại tự khẳng định bổ sung nói: Nhất định là vậy! Bởi vì trên thư có mùi hương trên người nàng đích mùi thơm của cơ thể giống như đúc!
Ngươi! Rặng mây đỏ nồng đậm tràn ngập cả hai má mỹ nữ, Bắc Cung Trinh thon dài đùi ngọc bối rối xoay xoay vài cái, trái tim nóng lên, nàng không tự chủ được căm hận nói: Phi! Ai muốn giúp ngươi chứ? Ta chỉ lợi dụng ngươi đối phó Tả tướng thôi! Nói cho ngươi tên trộm cắp vô lại kia, không cần tự tác đa tình!
Hắc, hắc.... Vậy bây giờ ta đã bị lợi dụng rồi, Bắc Cung tiểu thư.... Ôi, không đúng, nên là công chúa điện hạ, kế tiếp chuẩn bị làm sao bây giờ ạ? Muốn đem tiểu nhân ép thành mỡ, hay là chưng nấu?
Chút bất tri bất giác, hai người lại giống tiểu tình nhân vui đùa ầm ĩ, mà biến hóa này vốn là vậy rất tự nhiên, bất tri bất giác(không hề hay bieetss)!
Miệng chó không thể mọc ngà voi! Sau một lần trách cứ, Bắc Cung lại thấy tên vô lại Kiều Tam lại ngày càng gần mình, tâm nhân hoảng hốt, nàng vội vàng xoay người bước đi, cũng không quay đầu lại nói: Nếu không muốn chết, mau theo Bổn công chúa!
Hắc hắc... Nàng không phải Bắc Cung gia Thiếu chủ Bắc Cung Chính sao, như thế nào lại thần thần bí bí biến thành cái gì Trinh công chúa, cái này cũng không giống tính cách của nàng? Kiều Tam một nửa không biết nói sao, một nửa cũng thật sự tò mò.
Lấy tính cách ngang bướng của Bắc Cung Trinh, nàng vốn nên sắc bén đánh trả, nhưng ngoài dự kiến của Kiều Tam, nữ nhân cụp đôi mắt đẹp xuống, một tia ưu thương không thể ức chế từ đáy lòng lộ ra nổi lên trên ngọc dung.
Bắc Cung Trinh trầm mặc làm cho Kiều Tam không hiểu ra sao nhất thời hơi loạn, ánh mắt giống như bị bóng hình xinh đẹp của nữ nhân trầm trọng cảm nhiễm, đợi cho hắn từ trong hoảng hốt thanh tỉnh lại, không khỏi bị tình hình giờ phút này dọa cho nhảy dựng thật mạnh!
A! Này... như thế nào khiến cho?
Chẳng biết khi nào, bàn tay to của hắn đã đặt trên đôi vai cao gầy của Bắc Cung Trinh, lòng bàn tay ấm áp vẫn còn đang vuốt ve nhè nhẹ, an ủi tiểu dã mã(con ngựa hoang nhỏ) đột nhiên bi thương, mà Bắc Cung Trinh bị nam nhân ôm cũng chợt có hành vi Quái dị , làm như mình là đao là kiếm với nàng, giờ phút này lại mềm yếu nằm lên trong ngực mình, mơ hồ nức nở đáng thương làm ướt quần áo của mình!
Nàng... Nàng.... đừng khóc! Mối quan hệ giữa hai người quá Đột ngột làm long trời lỡ đất, tâm linh để cho Kiều Tam khẽ biến trong lúc nhất thời không thích ứng nổi!
Đừng nhúc nhích! Để cho ta nằm lên một lát!
Con ngựa hoang đúng là con ngựa hoang, cho dù bị thuần phục, vẫn ngang bướng làm cho nam nhân cười khổ không thôi, trong chốc lát qua đi, Bắc Cung Trinh hung hăng dùng vạt áo Kiều Tam lau nước mắt một cái, sau đó mới nhấc đầu lên, động thân, hồi phục bình thường.
Không tự chủ được, trái tim bị đè nặng nhiều năm buột miệng đem bí mật nói ra, Bắc Cung Trinh lại đem chân chính thân thế hoàng thất tai tiếng của mình nhất nhất nói ra!
Thì ra Bắc Cung Trinh g không phải giả công chúa, mà là hàng thật giá thật đ chân công chúa.
Năm đó, hoàng hậu tinh minh(thông minh) sinh ra một nữ nhi, nhưng vì tranh quyền đoạt lợi, phải diễn lại vở cũ trộm long tráo phụng hí mã, vừa mới sinh ra công chúa liền đưa tới tâm phúc Bắc Cung thế gia của hoàng hậu; sau đó, giả hoàng tử kia thế nhưng lại chết non ngoài ý muốn, hoàng hậu vốn là cái được không bù nỗi cho cái mất.
Nhiều năm áy náy cùng tình cảm với nhi nữ làm cho hoàng hậu nghĩ ra biện pháp, liền bảo một nữ nhi thân sinh bị đối thủ hậu cung trộm đi, dễ dàng đã lừa gạt lão Hoàng Thượng, đến cuối cùng, tự nhiên lại có truyền thế giai thoại đương triều hoàng đế nhận nữ nhi dân gian làm con gái.
Nói đến đơn giản, nhưng điều này đối với Bắc Cung Trinh mà nói, khi nàng biết đươc của mình, không thể nghi ngờ vốn là tình thiên phích lịch(sấm sét trời giáng), cũng không thể tiếp thu thân thế đáng thương phức tạp như thế, lại càng không nguyện tha thứ vị mẫu thân kia, bởi vậy khi nàng tiến cung, chung quy lại trở nên vô cùng điêu ngoa bá đạo.
Nghe xong chuyện này, Kiều Tam hết chỗ nói rồi. Trái tim nóng lên, nam nhân Hoảng hốt lại đem giai nhân ôm vào trong ngực.
Trong bóng tối, Trinh công chúa mang theo Kiều Tam trộm lẻn vào Tề Phượng Cung, nơi này dù trên danh nghĩa vốn là tẩm cung hoàng hậu đích, nhưng có đến một nửa là dinh thự Trinh công chúa, không có điêu ngoa công chúa cho phép, ngay cả hoàng hậu cũng không dám tùy tiện ra vào, địa vị của giai nhân chân dài cũng không nhỏ.
A, a...... Địa phương cũng không tệ lắm, sau này ta phải ở nơi này làm Phò mã! Kiều Tam vừa lòng nhìn chung quanh một vòng, thần sắc đắc ý dương dương(tự tin tự cao), phảng phất hắn thực sự trở thành chủ nhân của nơi này!
Tên lưu manh trộm cướp, đừng tưởng bở! Bổn công chúa sẽ biến ngươi thành thái giám đích, ngươi ở Ngọc Phi cung cũng đang làm thái giám rất tốt mà.
Thân phận công chúa cũng không ngăn được tính cách ngang bướng bộc phát, Bắc Cung Trinh chân dài giương lên, không hề báo trước đá tới Kiều Tam, giương giọng đầy hận ý nói rõ ràng: Bổn công chúa hôm nay phải thiến ngươi, cho ngươi từ nay về sau, thành thành thật thật làm thái giám!
Kiều Tam đại tay chụp tới, đồng thời thân hình tiến đến, không chỉ có nắm lấy chiếc đùi đẹp của công chúa vào trong tay, đồng thời còn muốn ôm giai nhân thân thể mềm mại vào trong ngực.
Hai má dán sát, mũi thở tương đối, gần trong gang tấc hô hấp hai người đã có thể nghe thấy, Kiều Tam bản tính vô lại lại phát tác: Hắc, hắc.... Nàng đã hận ta như vậy, vì cái gì còn liên tục giúp ta thoát hiểm?
Tương tự chính là câu hỏi đã là lần thứ hai, nhưng lúc này đây ý tứ hàm ẩn đã lớn đã bất đồng, Kiều Tam không đợi chân dài công chúa lớn tiếng giảo biện, Ngay sau khi vừa nói ra chuyện này, trong mắt lửa nóng bắn ra, giọng nói khàn khàn à cơ hồ dán vào tai công chúa: Công chúa điện hạ, nàng đã cứu nô tài, vậy để cho nô tài hảo hảo hầu hạ người nha!
*Hoành mi: nam nhân thì mi mắt ngang, còn nữ nhân thì mi cong, ở đây chỉ việc Bắc Cung Trinh giả trai.
/243
|