Ngươi là pháp thư tu luyện tu luyện thành tinh? Long Mẫu đảo mắt nhìn Thư Linh từ trên xuống dưới, rốt cục hiểu được vì sao bí quyển lại dị thường đến thế, đọc được thần thái cung kính của đối phương, Tứ hải Long Mẫu khó khăn bình tâm lại nói: Sách thành tinh kể ra cũng là nhất đại tạo hoá, ngươi nói đi, hiện thân ra có gì muốn nhờ?
Thư Linh bước về phía trước hai bước, sau khi dịu dàng thi lễ, Thư Linh trở nên tri thức đạt lý* thỉnh cầu: Long Mẫu nương nương, tam giới cũng biết ngươi đại từ đại bi, Thư Linh khẩn cầu ngươi thả chủ nhân Kiều Tam nhà ta ra, bản tính hắn không xấu, Thư Linh nhất định khuyên hắn lạc đường quay lại, một lần nữa làm người!
Chủ nhân? Ngươi là người hầu của Đại Đảm Tam sao? Long Mẫu mang theo vài phần hỏi nghi hỏi lại một câu, ở bên cạnh đáy mắt Huyền Nữ cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Trong mắt lưỡng nữ tiên dù Thư Linh không có đường cong kinh tâm động phách như Thập Nhị, không có phiêu dật tĩnh mịch xuất trần kia của Huyền Nữ, cũng không quốc sắc đại khí* như Long Mẫu, mà thuộc loại hồng trần ôn nhu như nước, nhân gian duy mỹ đoan trang, lộ rõ một vị thành thục giai nhân tao nhã nhàn tĩnh.
Sao một nữ tử như thế này lại là người hầu của lưu manh, hơn nữa nàng ta còn là tinh linh thư có pháp lực không thấp?!
Huyền Nữ thấy khí tức tinh khiết của Thư Linh, không khỏi tiếc hận thở dài, Ai... Thư Linh, Đại Đảm Tam đã nhập ma, ngươi hãy tự mình tu luyện đi, với tư chất của ngươi thì nhất định có ngày lưu danh tiên tịch, chúng ta không thể thả hắn, để hắn làm hại tam giới!
Làn gió nhẹ thổi bay khăn lụa che mặt của Thư Linh, chiếc cằm tròn thoắt ẩn thoắt hiện, nàng lại dịu dàng cúi đầu, lời nói ôn nhu càng thêm thành khẩn: Long Mẫu nương nương, Thư Linh đến từ trong sách, pháp lực mặc dù kém, nhưng trời sinh vạn vật tất có mục đích, thượng thiên nếu an bài Thư Linh trở thành người hầu của Thập Dương Thể, Thư Linh nhất định phải đem hết khả năng, làm hết sứ mệnh!
Dừng một chút, Thư Linh lại lấy thái độ khẩn cầu: Thỉnh nương nương tha thứ, nếu chủ nhân nhà ta không thể phục hồi tự do, Thư Linh cũng không thể giải khai phong ấn của da dê bí quyển, Thư Linh nguyện ý lập tức tự mình giải khai vũ khí, để chuộc tội uy hiếp lưỡng vị thượng tiên!
Chậm đã! Long Mẫu vốn tàn nhẫn quyết đoán, cũng không khỏi đại sinh cảm giác bất đắc dĩ, lần đầu tiên trong đời nàng bị người ta uy hiếp lại không nảy sinh sự giận dữ.
Trong khoảnh khắc mỹ mâu thâm thuý của Huyền Nữ chăm chú nhìn Thư Linh, cũng không nhìn ra chút gì giả dối, cử động kỳ quái của Thư Linh tựa hồ như đã cùng thiên địa tự nhiên hoà làm một thể, tuy đã làm ra được cử chỉ uy hiếp , nhưng ngay cả Huyền Nữ cũng hiểu được là mình cùng Long Mẫu từng bước bức nàng ta đến tử lộ.
Trong lúc ý niệm vi diệu biến hoá, ngọc thủ trong tay áo tố nữ truyền nhân yên lặng biến hoá pháp quyết, huyền y tung bay, lẳng lặng bay tới trước mặt Thư Linh, dùng âm điệu khác thường nói: Thư Linh, có nguyện theo ta trở về Tử Phủ tiên sơn, đắc thành chính quả, lĩnh hội đại đạo?
Tố nữ bí quyết tựa như làn gió xuân dịu dàng say lòng người, liên miên không dứt thổi về phía Thư Linh, không ngờ gió qua, Thư Linh vẫn bình tĩnh như trước, mỹ mâu* như nước không thể suy suyển trước gió.
Thánh nữ, tiên đạo là điều Thư Linh mơ tưởng cầu mong, nhưng giờ phút này xin hãy buông tha chủ nhân của nhà ta; Thư Linh cam đoan, hắn nhất định sẽ có 1 ngày mê đồ tri phản*!
*mê đồ tri phản: lạc đường biết quay lại, biết sai mà sửa
*mỹ mâu: đôi mắt đẹp
*quốc sắc đại khí:
*tri thư đạt lý: có tri thức hiểu lễ nghĩa
Thư Linh bước về phía trước hai bước, sau khi dịu dàng thi lễ, Thư Linh trở nên tri thức đạt lý* thỉnh cầu: Long Mẫu nương nương, tam giới cũng biết ngươi đại từ đại bi, Thư Linh khẩn cầu ngươi thả chủ nhân Kiều Tam nhà ta ra, bản tính hắn không xấu, Thư Linh nhất định khuyên hắn lạc đường quay lại, một lần nữa làm người!
Chủ nhân? Ngươi là người hầu của Đại Đảm Tam sao? Long Mẫu mang theo vài phần hỏi nghi hỏi lại một câu, ở bên cạnh đáy mắt Huyền Nữ cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Trong mắt lưỡng nữ tiên dù Thư Linh không có đường cong kinh tâm động phách như Thập Nhị, không có phiêu dật tĩnh mịch xuất trần kia của Huyền Nữ, cũng không quốc sắc đại khí* như Long Mẫu, mà thuộc loại hồng trần ôn nhu như nước, nhân gian duy mỹ đoan trang, lộ rõ một vị thành thục giai nhân tao nhã nhàn tĩnh.
Sao một nữ tử như thế này lại là người hầu của lưu manh, hơn nữa nàng ta còn là tinh linh thư có pháp lực không thấp?!
Huyền Nữ thấy khí tức tinh khiết của Thư Linh, không khỏi tiếc hận thở dài, Ai... Thư Linh, Đại Đảm Tam đã nhập ma, ngươi hãy tự mình tu luyện đi, với tư chất của ngươi thì nhất định có ngày lưu danh tiên tịch, chúng ta không thể thả hắn, để hắn làm hại tam giới!
Làn gió nhẹ thổi bay khăn lụa che mặt của Thư Linh, chiếc cằm tròn thoắt ẩn thoắt hiện, nàng lại dịu dàng cúi đầu, lời nói ôn nhu càng thêm thành khẩn: Long Mẫu nương nương, Thư Linh đến từ trong sách, pháp lực mặc dù kém, nhưng trời sinh vạn vật tất có mục đích, thượng thiên nếu an bài Thư Linh trở thành người hầu của Thập Dương Thể, Thư Linh nhất định phải đem hết khả năng, làm hết sứ mệnh!
Dừng một chút, Thư Linh lại lấy thái độ khẩn cầu: Thỉnh nương nương tha thứ, nếu chủ nhân nhà ta không thể phục hồi tự do, Thư Linh cũng không thể giải khai phong ấn của da dê bí quyển, Thư Linh nguyện ý lập tức tự mình giải khai vũ khí, để chuộc tội uy hiếp lưỡng vị thượng tiên!
Chậm đã! Long Mẫu vốn tàn nhẫn quyết đoán, cũng không khỏi đại sinh cảm giác bất đắc dĩ, lần đầu tiên trong đời nàng bị người ta uy hiếp lại không nảy sinh sự giận dữ.
Trong khoảnh khắc mỹ mâu thâm thuý của Huyền Nữ chăm chú nhìn Thư Linh, cũng không nhìn ra chút gì giả dối, cử động kỳ quái của Thư Linh tựa hồ như đã cùng thiên địa tự nhiên hoà làm một thể, tuy đã làm ra được cử chỉ uy hiếp , nhưng ngay cả Huyền Nữ cũng hiểu được là mình cùng Long Mẫu từng bước bức nàng ta đến tử lộ.
Trong lúc ý niệm vi diệu biến hoá, ngọc thủ trong tay áo tố nữ truyền nhân yên lặng biến hoá pháp quyết, huyền y tung bay, lẳng lặng bay tới trước mặt Thư Linh, dùng âm điệu khác thường nói: Thư Linh, có nguyện theo ta trở về Tử Phủ tiên sơn, đắc thành chính quả, lĩnh hội đại đạo?
Tố nữ bí quyết tựa như làn gió xuân dịu dàng say lòng người, liên miên không dứt thổi về phía Thư Linh, không ngờ gió qua, Thư Linh vẫn bình tĩnh như trước, mỹ mâu* như nước không thể suy suyển trước gió.
Thánh nữ, tiên đạo là điều Thư Linh mơ tưởng cầu mong, nhưng giờ phút này xin hãy buông tha chủ nhân của nhà ta; Thư Linh cam đoan, hắn nhất định sẽ có 1 ngày mê đồ tri phản*!
Cái này... Long Mẫu không ngờ cả Tố Nữ bí quyết thế mà lại cũng không dao động được tâm chí của Thư Linh, phương thức đặc biệt của đối phương khiến cho nàng thầm cười khổ, không có sát khí, huống chi thời gian càng lúc càng gấp, nếu không đoạt được Cửu Thiên Huyền Hoả đan, tánh mạng của Nguyên Thuỷ thiên vương cực kỳ nguy hiểm.
Nguyên Thủy vừa đi, Thái Nguyên nhất định khó có thể chấp nhận nỗi đau mất chồng, chỉ sợ sẽ chết cheo chồng!
Hồi hộp nghĩ ngợi, Long Mẫu ngân bàn ngọc kiểm(mặt ngọc) vặn vẹo khó chịu, tâm tư đặc biệt xuất hiện quang mang(ánh sáng), trái tim có điểm đặc biệt của Tứ hải Long Mẫu phút chốc nóng lên, không mảy may trì hoãn nói: Tốt, ta thả Đại Đảm Tam, tên lưu manh này nếu ác tính bất cải, bổn cung nhất định tự tay đoạt mệnh hắn!
Đoạn thuỷ thần bạng (đoạn thuỷ thần trai ngọc) khoan thai hé mở, một đoàn hồng quang lập tức phụt ra, trong tâm tình chờ đợi bất đồng của tứ tuyệt sắc nữ tử, hồng quang lấp láp toả sáng, cuối cùng quang hoa đột nhiên thu lại, biến thành thân người đang nằm chính là Đại Đảm Tam.
Chủ nhân, người xuất hiện rồi... Không đợi Kiều Tam mở mắt, Thư Linh đã bay vụt lên bên cạnh hắn, biến hoá vừa nhẹ vừa mau trong lúc hắn ngủ say nói qua 1 lần.
Long Mẫu nhìn bóng dáng Thư Linh trở nên đơn giản không khỏi hơi hơi sửng sốt, không biết là do ảo giác, chung quy nàng thấy được, trước mặt Kiều Tam, Thư Linh dường như đổi thành một người, dường như ẩn tàng mấy thứ gì đó...
Ân... Thư Linh, ta hiểu rồi!
Kiều Tam nặng nhọc gật đầu một cái, tiếp theo khuôn mặt rung lên, đoá huyết ấn ở mi tâm(điểm giữa hai đầu lông mày) phụ trợ hơi thở tà mị, hắn hướng đến Long Mẫu: Thả Thập Nhị ra, ta hợp tác cùng các ngươi!
Sự vô lễ của lưu manh khiến đồng tử Long Mẫu co rụt, mấy ngàn năm tu vi không ngăn được lửa giận, đối mặt lưu manh Tam, Tứ Hải chi chủ luôn đặc biệt dễ dàng nổi giận.
Long Mẫu nương nương, muốn phá trận đoạt được Cửu đan, vẫn cần sự trợ giúp của Thập Nhị công chúa, Thư Linh tuyệt không nói dối, các người cứ chờ ắt thấy rõ.
Cùng một đề tài, lại biểu đạt bằng hai phương thức, liền sẽ xuất hiện kết quả bất đồng. Thư Linh vừa nói như thế, vẻ mặt Long Mẫu quả nhiên vui vẻ, ống tay áo nhất bay, Thập Nhị Nương lập tức khôi phục tự do.
Tam thiếu gia!
Nước mắt lăn dài tuôn rơi, Thập Nhị tưa chim nhỏ bay vào trong lòng Kiều Tam, trong trạng thái kích động biến đổi phong phạm huyền hồ, làm cho địch ý nơi đáy mắt Long Mẫu thiếu đi vài phần.
Chỉ có thứ phát ra tự chân tâm mới có thể gây ra sự đồng cảm, vô luận là thần, là yêu, hay là người, bọn họ đều có chung một thứ đó- là tâm!
Kích động sinh ly tử biệt qua đi, hết thảy rốt cục lại trở về quỹ tích định ra từ trước.
Thư Linh ý niệm vừa động, bí mật trần phong suốt trăm năm nay đã rõ ràng trước thiên hạ.
Long Mẫu nắm một cái, đem bí quyển hợp lại 1 chỗ hút vào trong tay, lập tức ngưng giọng mệnh lệnh: Đi, quay về hoàng cung!
Ngay lúc Long Mẫu thả Kiều Tam cũng là lúc Bắc Cung Trinh thất hồn lạc phách theo bản năng trở về hoàng cung, tới trước cửa tẩm cung của mẫu hậu.
Cho dù trăm ngàn lần không thừa nhận thân phận của mình, nhưng ở thời khắc tối hậu, người hiện lên trong tâm công chúa chân dài vẫn là bóng dáng của mẫu hậu, có lẽ chỉ ở trong lòng của mẫu thân, nữ nhân mới cảm thấy thấy an linh(tâm hồn an toàn), mới tìm được đúng đối tượng dốc bầu tâm sự.
Lạc, lạc... Trinh công chúa, sao lại không vào, muốn bổn cung giúp ngươi một phen hay không?
Khoảnh khắc tràn ngập tiếng hoan thanh không chút kiêng nể, Tê Phượng cung to lớn đã bị kết giới yêu ma bao phủ khắp chốn, ngay lúc đó Vạn Yêu công chúa đi qua một đám thái giám cung nữ y như tượng đất, nhanh nhẹn bay vọt tới trước mặt Bắc Cung Trinh sắc mặt hoảng sợ.
*mê đồ tri phản: lạc đường biết quay lại, biết sai mà sửa
*mỹ mâu: đôi mắt đẹp
*quốc sắc đại khí:
*tri thư đạt lý: có tri thức hiểu lễ nghĩa
Thư Linh bước về phía trước hai bước, sau khi dịu dàng thi lễ, Thư Linh trở nên tri thức đạt lý* thỉnh cầu: Long Mẫu nương nương, tam giới cũng biết ngươi đại từ đại bi, Thư Linh khẩn cầu ngươi thả chủ nhân Kiều Tam nhà ta ra, bản tính hắn không xấu, Thư Linh nhất định khuyên hắn lạc đường quay lại, một lần nữa làm người!
Chủ nhân? Ngươi là người hầu của Đại Đảm Tam sao? Long Mẫu mang theo vài phần hỏi nghi hỏi lại một câu, ở bên cạnh đáy mắt Huyền Nữ cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Trong mắt lưỡng nữ tiên dù Thư Linh không có đường cong kinh tâm động phách như Thập Nhị, không có phiêu dật tĩnh mịch xuất trần kia của Huyền Nữ, cũng không quốc sắc đại khí* như Long Mẫu, mà thuộc loại hồng trần ôn nhu như nước, nhân gian duy mỹ đoan trang, lộ rõ một vị thành thục giai nhân tao nhã nhàn tĩnh.
Sao một nữ tử như thế này lại là người hầu của lưu manh, hơn nữa nàng ta còn là tinh linh thư có pháp lực không thấp?!
Huyền Nữ thấy khí tức tinh khiết của Thư Linh, không khỏi tiếc hận thở dài, Ai... Thư Linh, Đại Đảm Tam đã nhập ma, ngươi hãy tự mình tu luyện đi, với tư chất của ngươi thì nhất định có ngày lưu danh tiên tịch, chúng ta không thể thả hắn, để hắn làm hại tam giới!
Làn gió nhẹ thổi bay khăn lụa che mặt của Thư Linh, chiếc cằm tròn thoắt ẩn thoắt hiện, nàng lại dịu dàng cúi đầu, lời nói ôn nhu càng thêm thành khẩn: Long Mẫu nương nương, Thư Linh đến từ trong sách, pháp lực mặc dù kém, nhưng trời sinh vạn vật tất có mục đích, thượng thiên nếu an bài Thư Linh trở thành người hầu của Thập Dương Thể, Thư Linh nhất định phải đem hết khả năng, làm hết sứ mệnh!
Dừng một chút, Thư Linh lại lấy thái độ khẩn cầu: Thỉnh nương nương tha thứ, nếu chủ nhân nhà ta không thể phục hồi tự do, Thư Linh cũng không thể giải khai phong ấn của da dê bí quyển, Thư Linh nguyện ý lập tức tự mình giải khai vũ khí, để chuộc tội uy hiếp lưỡng vị thượng tiên!
Chậm đã! Long Mẫu vốn tàn nhẫn quyết đoán, cũng không khỏi đại sinh cảm giác bất đắc dĩ, lần đầu tiên trong đời nàng bị người ta uy hiếp lại không nảy sinh sự giận dữ.
Trong khoảnh khắc mỹ mâu thâm thuý của Huyền Nữ chăm chú nhìn Thư Linh, cũng không nhìn ra chút gì giả dối, cử động kỳ quái của Thư Linh tựa hồ như đã cùng thiên địa tự nhiên hoà làm một thể, tuy đã làm ra được cử chỉ uy hiếp , nhưng ngay cả Huyền Nữ cũng hiểu được là mình cùng Long Mẫu từng bước bức nàng ta đến tử lộ.
Trong lúc ý niệm vi diệu biến hoá, ngọc thủ trong tay áo tố nữ truyền nhân yên lặng biến hoá pháp quyết, huyền y tung bay, lẳng lặng bay tới trước mặt Thư Linh, dùng âm điệu khác thường nói: Thư Linh, có nguyện theo ta trở về Tử Phủ tiên sơn, đắc thành chính quả, lĩnh hội đại đạo?
Tố nữ bí quyết tựa như làn gió xuân dịu dàng say lòng người, liên miên không dứt thổi về phía Thư Linh, không ngờ gió qua, Thư Linh vẫn bình tĩnh như trước, mỹ mâu* như nước không thể suy suyển trước gió.
Thánh nữ, tiên đạo là điều Thư Linh mơ tưởng cầu mong, nhưng giờ phút này xin hãy buông tha chủ nhân của nhà ta; Thư Linh cam đoan, hắn nhất định sẽ có 1 ngày mê đồ tri phản*!
*mê đồ tri phản: lạc đường biết quay lại, biết sai mà sửa
*mỹ mâu: đôi mắt đẹp
*quốc sắc đại khí:
*tri thư đạt lý: có tri thức hiểu lễ nghĩa
Thư Linh bước về phía trước hai bước, sau khi dịu dàng thi lễ, Thư Linh trở nên tri thức đạt lý* thỉnh cầu: Long Mẫu nương nương, tam giới cũng biết ngươi đại từ đại bi, Thư Linh khẩn cầu ngươi thả chủ nhân Kiều Tam nhà ta ra, bản tính hắn không xấu, Thư Linh nhất định khuyên hắn lạc đường quay lại, một lần nữa làm người!
Chủ nhân? Ngươi là người hầu của Đại Đảm Tam sao? Long Mẫu mang theo vài phần hỏi nghi hỏi lại một câu, ở bên cạnh đáy mắt Huyền Nữ cũng hiện lên một tia kinh ngạc.
Trong mắt lưỡng nữ tiên dù Thư Linh không có đường cong kinh tâm động phách như Thập Nhị, không có phiêu dật tĩnh mịch xuất trần kia của Huyền Nữ, cũng không quốc sắc đại khí* như Long Mẫu, mà thuộc loại hồng trần ôn nhu như nước, nhân gian duy mỹ đoan trang, lộ rõ một vị thành thục giai nhân tao nhã nhàn tĩnh.
Sao một nữ tử như thế này lại là người hầu của lưu manh, hơn nữa nàng ta còn là tinh linh thư có pháp lực không thấp?!
Huyền Nữ thấy khí tức tinh khiết của Thư Linh, không khỏi tiếc hận thở dài, Ai... Thư Linh, Đại Đảm Tam đã nhập ma, ngươi hãy tự mình tu luyện đi, với tư chất của ngươi thì nhất định có ngày lưu danh tiên tịch, chúng ta không thể thả hắn, để hắn làm hại tam giới!
Làn gió nhẹ thổi bay khăn lụa che mặt của Thư Linh, chiếc cằm tròn thoắt ẩn thoắt hiện, nàng lại dịu dàng cúi đầu, lời nói ôn nhu càng thêm thành khẩn: Long Mẫu nương nương, Thư Linh đến từ trong sách, pháp lực mặc dù kém, nhưng trời sinh vạn vật tất có mục đích, thượng thiên nếu an bài Thư Linh trở thành người hầu của Thập Dương Thể, Thư Linh nhất định phải đem hết khả năng, làm hết sứ mệnh!
Dừng một chút, Thư Linh lại lấy thái độ khẩn cầu: Thỉnh nương nương tha thứ, nếu chủ nhân nhà ta không thể phục hồi tự do, Thư Linh cũng không thể giải khai phong ấn của da dê bí quyển, Thư Linh nguyện ý lập tức tự mình giải khai vũ khí, để chuộc tội uy hiếp lưỡng vị thượng tiên!
Chậm đã! Long Mẫu vốn tàn nhẫn quyết đoán, cũng không khỏi đại sinh cảm giác bất đắc dĩ, lần đầu tiên trong đời nàng bị người ta uy hiếp lại không nảy sinh sự giận dữ.
Trong khoảnh khắc mỹ mâu thâm thuý của Huyền Nữ chăm chú nhìn Thư Linh, cũng không nhìn ra chút gì giả dối, cử động kỳ quái của Thư Linh tựa hồ như đã cùng thiên địa tự nhiên hoà làm một thể, tuy đã làm ra được cử chỉ uy hiếp , nhưng ngay cả Huyền Nữ cũng hiểu được là mình cùng Long Mẫu từng bước bức nàng ta đến tử lộ.
Trong lúc ý niệm vi diệu biến hoá, ngọc thủ trong tay áo tố nữ truyền nhân yên lặng biến hoá pháp quyết, huyền y tung bay, lẳng lặng bay tới trước mặt Thư Linh, dùng âm điệu khác thường nói: Thư Linh, có nguyện theo ta trở về Tử Phủ tiên sơn, đắc thành chính quả, lĩnh hội đại đạo?
Tố nữ bí quyết tựa như làn gió xuân dịu dàng say lòng người, liên miên không dứt thổi về phía Thư Linh, không ngờ gió qua, Thư Linh vẫn bình tĩnh như trước, mỹ mâu* như nước không thể suy suyển trước gió.
Thánh nữ, tiên đạo là điều Thư Linh mơ tưởng cầu mong, nhưng giờ phút này xin hãy buông tha chủ nhân của nhà ta; Thư Linh cam đoan, hắn nhất định sẽ có 1 ngày mê đồ tri phản*!
Cái này... Long Mẫu không ngờ cả Tố Nữ bí quyết thế mà lại cũng không dao động được tâm chí của Thư Linh, phương thức đặc biệt của đối phương khiến cho nàng thầm cười khổ, không có sát khí, huống chi thời gian càng lúc càng gấp, nếu không đoạt được Cửu Thiên Huyền Hoả đan, tánh mạng của Nguyên Thuỷ thiên vương cực kỳ nguy hiểm.
Nguyên Thủy vừa đi, Thái Nguyên nhất định khó có thể chấp nhận nỗi đau mất chồng, chỉ sợ sẽ chết cheo chồng!
Hồi hộp nghĩ ngợi, Long Mẫu ngân bàn ngọc kiểm(mặt ngọc) vặn vẹo khó chịu, tâm tư đặc biệt xuất hiện quang mang(ánh sáng), trái tim có điểm đặc biệt của Tứ hải Long Mẫu phút chốc nóng lên, không mảy may trì hoãn nói: Tốt, ta thả Đại Đảm Tam, tên lưu manh này nếu ác tính bất cải, bổn cung nhất định tự tay đoạt mệnh hắn!
Đoạn thuỷ thần bạng (đoạn thuỷ thần trai ngọc) khoan thai hé mở, một đoàn hồng quang lập tức phụt ra, trong tâm tình chờ đợi bất đồng của tứ tuyệt sắc nữ tử, hồng quang lấp láp toả sáng, cuối cùng quang hoa đột nhiên thu lại, biến thành thân người đang nằm chính là Đại Đảm Tam.
Chủ nhân, người xuất hiện rồi... Không đợi Kiều Tam mở mắt, Thư Linh đã bay vụt lên bên cạnh hắn, biến hoá vừa nhẹ vừa mau trong lúc hắn ngủ say nói qua 1 lần.
Long Mẫu nhìn bóng dáng Thư Linh trở nên đơn giản không khỏi hơi hơi sửng sốt, không biết là do ảo giác, chung quy nàng thấy được, trước mặt Kiều Tam, Thư Linh dường như đổi thành một người, dường như ẩn tàng mấy thứ gì đó...
Ân... Thư Linh, ta hiểu rồi!
Kiều Tam nặng nhọc gật đầu một cái, tiếp theo khuôn mặt rung lên, đoá huyết ấn ở mi tâm(điểm giữa hai đầu lông mày) phụ trợ hơi thở tà mị, hắn hướng đến Long Mẫu: Thả Thập Nhị ra, ta hợp tác cùng các ngươi!
Sự vô lễ của lưu manh khiến đồng tử Long Mẫu co rụt, mấy ngàn năm tu vi không ngăn được lửa giận, đối mặt lưu manh Tam, Tứ Hải chi chủ luôn đặc biệt dễ dàng nổi giận.
Long Mẫu nương nương, muốn phá trận đoạt được Cửu đan, vẫn cần sự trợ giúp của Thập Nhị công chúa, Thư Linh tuyệt không nói dối, các người cứ chờ ắt thấy rõ.
Cùng một đề tài, lại biểu đạt bằng hai phương thức, liền sẽ xuất hiện kết quả bất đồng. Thư Linh vừa nói như thế, vẻ mặt Long Mẫu quả nhiên vui vẻ, ống tay áo nhất bay, Thập Nhị Nương lập tức khôi phục tự do.
Tam thiếu gia!
Nước mắt lăn dài tuôn rơi, Thập Nhị tưa chim nhỏ bay vào trong lòng Kiều Tam, trong trạng thái kích động biến đổi phong phạm huyền hồ, làm cho địch ý nơi đáy mắt Long Mẫu thiếu đi vài phần.
Chỉ có thứ phát ra tự chân tâm mới có thể gây ra sự đồng cảm, vô luận là thần, là yêu, hay là người, bọn họ đều có chung một thứ đó- là tâm!
Kích động sinh ly tử biệt qua đi, hết thảy rốt cục lại trở về quỹ tích định ra từ trước.
Thư Linh ý niệm vừa động, bí mật trần phong suốt trăm năm nay đã rõ ràng trước thiên hạ.
Long Mẫu nắm một cái, đem bí quyển hợp lại 1 chỗ hút vào trong tay, lập tức ngưng giọng mệnh lệnh: Đi, quay về hoàng cung!
Ngay lúc Long Mẫu thả Kiều Tam cũng là lúc Bắc Cung Trinh thất hồn lạc phách theo bản năng trở về hoàng cung, tới trước cửa tẩm cung của mẫu hậu.
Cho dù trăm ngàn lần không thừa nhận thân phận của mình, nhưng ở thời khắc tối hậu, người hiện lên trong tâm công chúa chân dài vẫn là bóng dáng của mẫu hậu, có lẽ chỉ ở trong lòng của mẫu thân, nữ nhân mới cảm thấy thấy an linh(tâm hồn an toàn), mới tìm được đúng đối tượng dốc bầu tâm sự.
Lạc, lạc... Trinh công chúa, sao lại không vào, muốn bổn cung giúp ngươi một phen hay không?
Khoảnh khắc tràn ngập tiếng hoan thanh không chút kiêng nể, Tê Phượng cung to lớn đã bị kết giới yêu ma bao phủ khắp chốn, ngay lúc đó Vạn Yêu công chúa đi qua một đám thái giám cung nữ y như tượng đất, nhanh nhẹn bay vọt tới trước mặt Bắc Cung Trinh sắc mặt hoảng sợ.
*mê đồ tri phản: lạc đường biết quay lại, biết sai mà sửa
*mỹ mâu: đôi mắt đẹp
*quốc sắc đại khí:
*tri thư đạt lý: có tri thức hiểu lễ nghĩa
/243
|