Tôi thực sự không biết gì hết, chẳng hiểu chuyện quái quỷ gì đã xảy ra ở căn phòng tại cung điện Miwani. Công chúa Seliana đã được đưa đi cấp cứu. Vết thương mất nhiều máu nhưng thực ra không nghiêm trọng lắm vì nó nằm ở bả vai bên trái, không liên quan gì tới phổi hay tim. Bác sĩ đã khâu lại, băng kín và truyền máu cho cô. Seliana vẫn chưa tỉnh lại dù trãi qua 3h đồng hồ rồi.
Tôi đang ngồi ở phòng khách lớn ở Cung Mặt Trời. Người đến báo cáo về tình trạng sức khỏe của Seliana vừa rời khỏi. Hoàng đế và Hoàng hậu cũng ở đây. Sau một lúc tra hỏi không có kết quả, hai người đều rơi vào trạng thái trầm tư. Đối diện với tôi là Dangkok. Nó nhíu hai mày như đang suy nghĩ lung lắm. Chốc chốc Hoàng hậu Vanya lại hỏi tôi vài câu nhưng phần lớn là tôi không trả lời được. Tôi chỉ nhớ mang máng lúc Seliana trở nên điên dại và phá phách mọi thứ. Lúc ấy, tôi cũng vì quá sợ hãi mà không phản ứng gì. Thần kinh của tôi cũng căng như dây đàn không kém chi chị ấy. Tôi cố nhớ, cố nghĩ xem con dao đã nằm trong tay tôi từ lúc nào, và tôi đã lấy nó từ đâu.
Tôi biết mình đang rơi vào một tình thế bất lực. Tôi không có bằng chứng, tôi cũng không thể nhớ những gì mình làm trong khi có hơn chục người tận mắt trong thấy hiện trường khi đó. Mọi người đều khẳng định rằng tôi muốn giết Seliana, nhất là Valilila vốn không có cảm tình với tôi từ lâu. Niềm hy vọng cuối cùng là phải chờ lúc Seliana tỉnh dậy để lấy lời khai.
-Chuyện này thật lạ… lẽ nào Nữ Hoàng không hề nhớ gì hay sao? Đây là chứng mất trí nhớ tạm thời à?
Dangkok nhìn tôi lẩm bẩm hỏi. Câu hỏi này đã hơn 10 lần nhà vua và hoàng hậu hỏi tôi. Tôi chỉ biết thở dài lắc đầu
-Không… chị thực sự không nhớ gì hết…. lúc đó chị sốc nặng… và còn rất sợ… chị chỉ nhớ Seliana đã tới ôm lấy chân chị rồi… rồi… là như thế đó! Valilila chạy vào, kéo Seliana ra và tay chị thì đã cầm con dao từ lúc nào…
-Thế trong lúc cô ta phát điên, Nữ Hoàng có di chuyển không? Có ngăn cô ấy lại không?
-Đã bảo là chị đứng đờ ra mà… chỉ đứng im tại chỗ thôi!
Dangkok lại im lặng nghĩ ngợi. Lúc này chợt hoàng hậu Vanya lên tiếng
-Nếu theo lời Nữ hoàng thì… người không chủ động nắm lấy con dao?
-Vâng. Tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ tìm một con dao… dao để làm gì chứ? Không không…tôi là đứa sợ máu… không có gan gây đổ máu cho ai đâu…
Đột nhiên lúc đó Valilila chạy ùa vào. Con bé trong rất giận dữ. Nó vừa khóc vừa nhắm tới chỗ tôi.
-Đồ ác quỷ!!! Cô thật là độc ác… tại sao? Tại sao? Seliana tốt như vậy sao cô lại hại nàng ấy? Tôi sẽ giết cô, đồ hồ ly tinh!
Nó vừa nói vừa dốc sức cào vào tay tôi. Tôi thất kinh nhìn 5 đường da đỏ rướm máu. Tôi không la hét mà chỉ cố đẩy con bé ra, lấy cánh tay bảo vệ đầu mình. Valilila tức giận đánh tôi nhưng Dangkok đã nhào tới kéo chị gái ra
-Hoàng tỉ thôi đi!
Cô bé khóc nức nở, đánh luôn cả đứa em trai
-Buông tao ra! Mày cũng một giuộc với ả… đồ lăng nhăng, đồ con nít quỷ! Cả một đứa nhóc như mày cũng bị mê hoặc… Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người đừng cố bao che cô ta! Cô ta là kẻ giết người…
Valilila vừa khóc vừa hét. Tôi chưa từng thấy cô bé tức giận như vậy. Trong nó như con hổ muốn nuốt sống tôi. Đôi mắt nó nước đẫm, trừng trừng làm tôi nhớ tới cặp mắt của Seliana lúc đó. Một nỗi sợ không rõ ùa tới. Tôi ôm lấy tay đau, nước mắt cũng chực trào ra.
-CÔNG CHÚA! Con làm loạn gì hả? Có im ngay không?
Lời đức vua uy quyền đã thốt lên, Valilila cố kiềm tiếng khóc. Nó đưa mắt ai oán nhìn cha rồi đưa mắt căm thù nhìn tôi. Môi tôi run run khẽ nói
-Valilila… không phải đâu, không phải chị làm đâu… chị không có! Chị nói thật đó!
-Ai tin cô chứ? Cô là thứ Nữ Hoàng gì tôi cốc sợ! Từ lâu tôi đã nhìn ra bản chất xấu xa của cô rồi. Tôi thực sự ân hận vì đã đưa cô tới gặp mợ Seliana… quả nhiên cô lợi dụng lúc tôi không có ở đó mà hành hung giết người! Cho dù cô là Nữ Hoàng ở đâu đi chăng nữa, trên đất Vaiza này, tội giết người đều phải đền mạng!!!
Con bé nói rành rọt, cáo buộc tôi không cần đắng đo. Tôi rất muốn phản biện nhưng tiếc thay không có bằng chứng cho sự trong sạch của mình. Cuối cùng chỉ biết mím môi, quay mặt đi. Nơi này là Vaiza không phải Trường Thịnh Thiên quốc. Không có một người thân nào ở đây. Ngạn Luật, Dĩ Linh, Dĩ Thuật, chú Công, Dương Cảnh,… không một ai ở bên tôi, không ai có thể tin tôi, bảo vệ tôi. Lần đầu tiên tôi thấm thía cảm giác cô đơn, lạc lõng giữa đất khách quê người.
Phải làm sao đây? Tôi chỉ là vị khách tá túc lúc hoạn nạn tại Vương quốc này, không có bất cứ quan hệ nào với họ trừ một lời gửi gắm ngắn gọn của Japkong Tuadekep.
Tôi cố kiềm giọt nước trên khép mắt không cho rơi ra nhưng mọi nổ lực đều thất bại. Thật là không có hình tượng của một Nữ Hoàng, tôi thấy mình giống một con bé vô dụng cả bản thân cũng không thể tự lo. Dangkok cứ chầm chầm nhìn tôi, đôi mắt nó động đậy như bắt được cảm xúc của tôi lúc này. Thằng bé quay quắt lại nói với chị:
-Hoàng tỉ, chị thật thiếu suy nghĩ. Những lời phỏng đoán hàm hồ, gây tổn thương cho người khác như vậy mà cũng nói ra sao? Dù là Nữ Hoàng nước nào thì vẫn cứ là vua một nước. Cô ấy không phải người quốc tịch Vaiza, pháp luật ta không đủ mạnh để thi hành. Mà chứng cứ còn chưa thu thập đủ, chị suy đoán như thế là không nên… một điều nữa, chị không thể gọi Seliana là mợ được. Công chúa không có quan hệ nào với hoàng thất nhà ta!
Lời thằng bé nói ra nghe chí lý lắm. Tôi không ngờ nó lại bênh vực tôi tới cùng như vậy. Nó như mang dáng vẻ một một vị anh hùng muốn bảo vệ tôi. Tôi quay sang nhìn Dangkok bằng sự biết ơn sâu sắc nhưng Valilila không chịu thua, con bé gân cổ cãi
-Câm mồm! Lại cố bao che chứ gì? Seliana là vợ sắp cưới của cậu. Không gọi là mợ thì là gì… Sớm muộn gì khi cậu quay về cũng sẽ kết hôn với nàng, lời hứa của cậu không thể sai lệch được. Dù chưa có hôn lễ chính thức nhưng từ lâu ta đã coi nàng là mợ của mình rồi! Nhóc ranh như mày dám lên mặt dạy đời ai hả?
Dangkok bị xúc phạm nặng. Mặt nó tái mét đi. Lần đầu tôi cảm nhận được cơn giận của thằng bé. Nào giờ, Dangkok vẫn là một đứa trẻ vui nhộn, không cáu kỉnh bao giờ. Khi nó nổi giận cũng khác người. Mặt nó đanh lại một vẻ lạnh lùng, vẻ hoàn toàn bình tĩnh che đi sự kích động. Bằng một chất giọng điềm đạm và chững chạc, Dangkok nhẹ nhàng nói với chị gái
-Tại sao em không thể nói? Hoàng tỉ, chị đã vượt qua ranh giới chịu đựng của ta rồi! Đừng quên ta không chỉ là em của chị mà em là đương kim thái tử của Vương quốc này. Chị là công chúa thì không có quyền bảo ta “câm miệng”. Ngược lại, ta có thể yêu cầu chị thôi gây rối đi, đừng bắt em trai này phải dựa vào quân pháp mà đối phó với chị. Em chưa làm vậy bao giờ và cũng mong sẽ phải dùng tới biện pháp này…
Valilila tròn mắt nhìn Dangkok, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là oán hận. Tôi không hiểu địa vị công chúa và thái tử ở Vaiza khác nhau như thế nào nhưng theo kiểu nói chuyện của Dangkok thì hình như nó nắm nhiều quyền lực hơn Valilila. Cả hai đều là chị em ruột, nếu dùng quyền uy để so đo thì thật không nên. Tôi không muốn bản thân trở thành chiếc búa đập tan mối quan hệ tốt đẹp của hai đứa trẻ.
-Dangkok, Valilila,… hai em đừng cãi nhau nữa. Mọi lỗi lầm là tại chị, hiện giờ sự việc chưa rõ nên công chúa nghi ngờ là phải. Dangkok, em cũng nhẹ lời chút đi. Nói năng như thế sẽ làm chị gái em buồn lòng đấy!
Lập tức ý tốt của tôi bị Valilila hất cho một gáo nước lạnh
-Ai mượn cô lo? Thôi giả vờ tốt bụng đi!
Tới đây thì hai bậc phụ huynh không thể im lặng được nữa. Đức vua chỉ tay về cô con gái ương bướng, lạnh giọng bảo
-Valilila. Thôi ngay cách nói chuyện vô phép tắc của con đi. Cha biết con quý Seliana nhưng như thế không có nghĩa là con đi nhục mạ người khác vì nàng ta. Em trai con nói đúng, sự việc chưa rõ ràng và một công chúa như con phải biết bình tĩnh phán xét. Mẹ con đã hứa với cậu sẽ chăm sóc tốt Viễn Xuyên Nữ Hoàng, cha mẹ không thể có bất cứ sơ xuất nào làm tổn hại cô ấy… Tuy nhiên sự thật là sự thật, nếu chẳng may mọi chuyện không như ta muốn thì cũng sẽ tìm ra cách xử lý, dù cho có khó xử thế nào cũng sẽ có cách! Con không được loạn ngôn trước mắt Nữ Hoàng, như vậy là vô phép vô tắc!
Valilla cúi đầu, con bé không dám cãi lời cha. Tuy nhiên tôi biết lửa giận trong lòng nó chưa hề ngui đi, chắc là nó hận tôi nhất trên đời rồi. Hoàng hậu Vanya thì nhìn Dangkok dạy dỗ
-Dangkok, con cũng không phải là đúng đắn. Tuy con nói có lý lẽ nhưng mẹ chưa từng khuyến khích con đối đãi với chị bất nghĩa như thế. Con là thái tử hiển nhiên có quyền hơn một tiểu công chúa. Tuy nhiên dù thế nào thì Valilila cũng là chị ruột của con. Ta không hy vọng lại phải nghe hai đứa cãi nhau thêm lần nào nữa…
Hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn cúi đầu. Tôi được chứng kiến cách dạy dỗ con cái của bậc đế vương Vaiza. Thằng bé mới hơn 12 tuổi và cô bé chỉ chừng 16 vậy mà có thể hiểu mọi lý lẽ bố mẹ chúng giảng dạy. Không biết con nít Vaiza đều khôn sớm như thế hay hai đứa trẻ là trường hợp đặt biệt, là kết tinh của hai con người hoàn hảo nhất vương quốc này.
Phòng khách lớn rơi vào im lặng. Dangkok lặng lẽ ngồi cạnh tôi. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm và nói khẽ
-Nữ Hoàng đừng lo. Ta nhất định sẽ bảo vệ cô. Ai muốn hãm hại cô phải bước qua xác của đương kim thái tử trước cái đã!
Tôi không biết nên khóc vì cảm động hay nên cười vì “độ sến” của câu nói, giống như lời thoại trong một vở kịch kinh điển. Dangok như ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn tôi. Lúc này đây, dù tình hình không hề tốt đi nhưng tôi yên tâm vì có một người hứa bảo vệ tôi, làm chỗ dựa cho tôi
-Ngạn Luật có một cháu trai như em thật là hay quá!
Tôi bất chợt nói. Dangkok nhướng một bên mày khó hiểu
-Ng…Ngạn gì cơ? Đó là tên của cậu Japkong khi ở bên đó à?
Tôi cười và gật đầu
-Uhm… nhưng tên thật là Thần Phong mới phải!
Dangkok lại nhíu mày
-Th…Thần gì cơ? Sao lắm tên thế??
-Anh ấy có rất nhiều tên mà.
Thế là chúng tôi ngồi bàn bạc về Japkong Tuadekep. Tôi phát hiện cậu bé không có nhiều hồi ức về cậu của mình. Khi nó lên 7 thì Japkong đã đi mất rồi. Nó chỉ nhớ những lúc được cậu dẫn đi chơi nhưng thực ra cũng không được mấy lần. Làm quan toàn quyền Gem rất bận và ít khi trở về cung điện. Nó nhớ nhất là những món quà người cậu ruột gửi về cho nó. Đặc biệt nhất là bộ lính đồ chơi bằng gỗ chính tay cậu đẽo gọt. Câu chuyện của chúng tôi cứ trôi đi một cách nhẹ nhàng cho tới khi có người hối hả chạy vào thưa
-Điện hạ, công chúa Seliana vừa mới tỉnh dậy!
Valilila là người mừng rỡ chạy ào đi mất. Hoàng đế và Hoàng hậu cũng đi theo ra ngoài. Tôi vội kéo Dangkok đứng dậy. Cậu bé nhìn tôi nghi ngại nhưng nó không nói gì. Mọi người 15 phút sau đã có mặt ở cung Miwani.
Nằm trên giường, Seliana nhắm hờ mắt. Sau khi cô tì nữ bên cạnh thông báo sự có mặt của mọi người, chị mới từ từ mở mắc, khuôn mặt phảng phất trạng thái mệt mỏi. Valilila ngồi xuống giường trước tiên, con bé ngăn không cho Seliana ngồi dậy
-Mợ ơi, người đã khỏe chưa? Valilila buồn lắm, thương mợ lắm….
Nó úp mặt vào ngực Seliana, cẩn thận không động tới vết thương. Chị cười hiền và vuốt tóc con bé
-Cảm ơn công chúa, ta đã không sao rồi!
Tiếp theo là Hoàng hậu Vanya đi tới bên giường
-Em có còn thấy đau nhiều không? Hay là thêm thuốc giảm đau nhé? Mất máu nhiều quá, phải tịnh dưỡng vài hôm mới được…
Seliana nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt cảm kích vô cùng
-Đa tạ Hoàng hậu, tiểu nữ không hề gì đâu!
Vanya khẽ lắc đầu, nụ cười đôn hậu hiện trên môi cô
-Đa tạ gì chứ? Chẳng phải đã thỏa thuận sẽ gọi ta là Vanya sao? Trước khi ra đi, Japkong chỉ có mối bận tâm duy nhất là Seliana, nó đã ép người chị này thể thốt đủ điều là phải đối xử tốt với em… Nhưng bây giờ, không may em rơi vào hoàn cảnh này, thực sự chị rất ấy náy…
Hai gò má trắng bệch của Seliana chợt thoáng hiện một vệt hồng. Chị cười ân tình với hoàng hậu rồi mới đưa mắt nhìn những người khác. Ánh mắt chị dừng lại chỗ tôi, bất chợt biểu hiện một nỗi sợ mông lung nào đó. Tôi chủ động chào trước, cố gắng nói tự nhiên
-Seliana, chị ổn rồi phải không? Chị làm em phát hoảng chết đi được… Em xin lỗi vì đã nặng lời với chị, thực ra em chỉ muốn tốt cho chị.
Valilila quay quắt lại, muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt của cha làm cho nín lặng. Hoàng hậu chủ động hỏi tới
-Seliana, rốt cuộc thì tại sao ra nông nổi này, em có thể kể rõ ràng không?
Seliana lại nhìn sang tôi rồi run rẩy cụp mắt lại. Môi chị mấp máy nói
-Lúc đó… em không được bình tĩnh lắm… nghe nói Quận công sẽ không trở về nên em bị sốc… nhất thời kích động đã mất tự chủ. Em không biết rút tâm trạng vào đâu nên đành mượn đồ đạt làm bia đỡ đạn. Em xin lỗi vì những tổn thất đã gây ra cho Miwani…
Hoàng hậu thở dài rồi lại an ủi
-Ồ, có đáng gì! Như vậy là chính em phá tung căn phòng sao? Nhưng rốt cuộc vì lý do gì mà bị thương như thế?
Tôi cũng nôn nóng mong chị nói rõ, như thể nổi oan của tôi sẽ được gỡ xuống mà Valilila cũng không căng thẳng với tôi nữa. Seliana đưa mắt nhìn tôi, vẫn là cái nhìn rụt rẻ, sợ hãi đó. Đến khi chị mấp máy nói, tôi mới nhận ra mình thật quá ngây thơ
-Em cũng không nhớ rõ lắm… Chỉ thấy Nữ hoàng cầm một con dao từ đâu đi tới… lúc đó em vẫn chưa tỉnh lại nhưng theo bản năng vẫn biết món đồ đó là nguy hiểm. Em giật mình theo phản xạ ôm lấy chân Nữ Hoàng… và rồi… em chưa nói được lời nào thì đã thấy một bên ngực nhói đau… sau đó thì ngất đi. Mọi lỗi lầm đều là vì hành vi điên rồ của em. Chắc là em đã khiến Nữ hoàng phát hoảng phải sử dụng dao để tự vệ… em rất xin lỗi, em không biết chứng bệnh của mình lại đột ngột tái phát như thế… Bác sĩ đã căn dặn phải uống thuốc đều đặn nhưng thi thoảng em vẫn quên mất!
Sau khi chị nói, cả gian phòng chìm vào im lặng. Mọi người nhìn bộ dạng sợ sệt, hối hận và pha lẫn mềm yếu đáng thương của chị rồi quay sang nhìn tôi vốn đang há miệng ngạc nhiên, không nói năng gì. Thoáng nghe thì có vẻ mọi sự chỉ là hiểu lầm nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc chị tố cáo chính tôi là người hành hung. Cuối cùng thì Seliana nhận lỗi về mình, giống một cử chỉ tha thứ cao thượng. Tôi tự hỏi mình tìm đâu ra con dao và chủ động đi tới chỗ Seliana khi nào. Nếu có thể bước đi, lưạ chọn của tôi là chạy ngay ra ngoài, gan đâu mà ở lại đương đầu với con điên của chị. Dangkok đừng cạnh tôi thở hắt ra. Nó đổi tư thế khoanh tay trước ngực khinh khỉnh bảo
-Biết ngay mà!
Valilila ấm ức nhìn mẹ, nước mắt lưng tròng
-Mẫu hậu, người đã nghe rõ chưa? Người còn bao che nữa không?
Hoàng hậu Vanya nhíu mày, lưỡng lự quay lại nhìn chồng.
-Điện hạ… chuyện này…?
Đức vua giơ tay yêu cầu mọi người im lặng và điềm đạm phân phó
-Khoan hãy xem xét vấn đề đó. Trước tiên là giúp công chúa Seliana bình phục sức khỏe rồi cho người lần nữa kiểm tra kỉ hiện trường. Tạm thời chưa thể dựa vào lời nói của bất cứ bên nào để phán xét, chúng ta cứ đợi một thời gian. Rất có thể cả hai đều rơi vào trạng thái kém minh mẫn nên có một số lầm lẫn nào đó. Bây giờ nàng hãy đưa Dangkok cùng Nữ hoàng trở về điện Mặt Trăng. Còn Valilila có thể ở lại nếu con muốn… Hôm nay là một ngày dài nhiều sự kiện. Tất cả nên về nghỉ ngơi đi!
Lời của nhà vua là lời vàng ngọc, không ai dám trái lệnh. Valilila có ấm ức gì thì cũng cố nén trong lòng. Một lần nữa con bé nhìn tôi bằng cặp mắt xinh đẹp nhưng giận dữ. Hoàng hậu đứng dậy, duyên dáng tạo động tác nâng váy
-Vâng, điện hạ, thần thiếp xin cáo lui trước!
Thế là tôi ngơ ngác đi theo sau. Trước khi rẽ trái còn cố ngoái nhìn lần nữa về căn phòng Seliana đang nằm.
Tôi đang ngồi ở phòng khách lớn ở Cung Mặt Trời. Người đến báo cáo về tình trạng sức khỏe của Seliana vừa rời khỏi. Hoàng đế và Hoàng hậu cũng ở đây. Sau một lúc tra hỏi không có kết quả, hai người đều rơi vào trạng thái trầm tư. Đối diện với tôi là Dangkok. Nó nhíu hai mày như đang suy nghĩ lung lắm. Chốc chốc Hoàng hậu Vanya lại hỏi tôi vài câu nhưng phần lớn là tôi không trả lời được. Tôi chỉ nhớ mang máng lúc Seliana trở nên điên dại và phá phách mọi thứ. Lúc ấy, tôi cũng vì quá sợ hãi mà không phản ứng gì. Thần kinh của tôi cũng căng như dây đàn không kém chi chị ấy. Tôi cố nhớ, cố nghĩ xem con dao đã nằm trong tay tôi từ lúc nào, và tôi đã lấy nó từ đâu.
Tôi biết mình đang rơi vào một tình thế bất lực. Tôi không có bằng chứng, tôi cũng không thể nhớ những gì mình làm trong khi có hơn chục người tận mắt trong thấy hiện trường khi đó. Mọi người đều khẳng định rằng tôi muốn giết Seliana, nhất là Valilila vốn không có cảm tình với tôi từ lâu. Niềm hy vọng cuối cùng là phải chờ lúc Seliana tỉnh dậy để lấy lời khai.
-Chuyện này thật lạ… lẽ nào Nữ Hoàng không hề nhớ gì hay sao? Đây là chứng mất trí nhớ tạm thời à?
Dangkok nhìn tôi lẩm bẩm hỏi. Câu hỏi này đã hơn 10 lần nhà vua và hoàng hậu hỏi tôi. Tôi chỉ biết thở dài lắc đầu
-Không… chị thực sự không nhớ gì hết…. lúc đó chị sốc nặng… và còn rất sợ… chị chỉ nhớ Seliana đã tới ôm lấy chân chị rồi… rồi… là như thế đó! Valilila chạy vào, kéo Seliana ra và tay chị thì đã cầm con dao từ lúc nào…
-Thế trong lúc cô ta phát điên, Nữ Hoàng có di chuyển không? Có ngăn cô ấy lại không?
-Đã bảo là chị đứng đờ ra mà… chỉ đứng im tại chỗ thôi!
Dangkok lại im lặng nghĩ ngợi. Lúc này chợt hoàng hậu Vanya lên tiếng
-Nếu theo lời Nữ hoàng thì… người không chủ động nắm lấy con dao?
-Vâng. Tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ tìm một con dao… dao để làm gì chứ? Không không…tôi là đứa sợ máu… không có gan gây đổ máu cho ai đâu…
Đột nhiên lúc đó Valilila chạy ùa vào. Con bé trong rất giận dữ. Nó vừa khóc vừa nhắm tới chỗ tôi.
-Đồ ác quỷ!!! Cô thật là độc ác… tại sao? Tại sao? Seliana tốt như vậy sao cô lại hại nàng ấy? Tôi sẽ giết cô, đồ hồ ly tinh!
Nó vừa nói vừa dốc sức cào vào tay tôi. Tôi thất kinh nhìn 5 đường da đỏ rướm máu. Tôi không la hét mà chỉ cố đẩy con bé ra, lấy cánh tay bảo vệ đầu mình. Valilila tức giận đánh tôi nhưng Dangkok đã nhào tới kéo chị gái ra
-Hoàng tỉ thôi đi!
Cô bé khóc nức nở, đánh luôn cả đứa em trai
-Buông tao ra! Mày cũng một giuộc với ả… đồ lăng nhăng, đồ con nít quỷ! Cả một đứa nhóc như mày cũng bị mê hoặc… Phụ hoàng, mẫu hậu, hai người đừng cố bao che cô ta! Cô ta là kẻ giết người…
Valilila vừa khóc vừa hét. Tôi chưa từng thấy cô bé tức giận như vậy. Trong nó như con hổ muốn nuốt sống tôi. Đôi mắt nó nước đẫm, trừng trừng làm tôi nhớ tới cặp mắt của Seliana lúc đó. Một nỗi sợ không rõ ùa tới. Tôi ôm lấy tay đau, nước mắt cũng chực trào ra.
-CÔNG CHÚA! Con làm loạn gì hả? Có im ngay không?
Lời đức vua uy quyền đã thốt lên, Valilila cố kiềm tiếng khóc. Nó đưa mắt ai oán nhìn cha rồi đưa mắt căm thù nhìn tôi. Môi tôi run run khẽ nói
-Valilila… không phải đâu, không phải chị làm đâu… chị không có! Chị nói thật đó!
-Ai tin cô chứ? Cô là thứ Nữ Hoàng gì tôi cốc sợ! Từ lâu tôi đã nhìn ra bản chất xấu xa của cô rồi. Tôi thực sự ân hận vì đã đưa cô tới gặp mợ Seliana… quả nhiên cô lợi dụng lúc tôi không có ở đó mà hành hung giết người! Cho dù cô là Nữ Hoàng ở đâu đi chăng nữa, trên đất Vaiza này, tội giết người đều phải đền mạng!!!
Con bé nói rành rọt, cáo buộc tôi không cần đắng đo. Tôi rất muốn phản biện nhưng tiếc thay không có bằng chứng cho sự trong sạch của mình. Cuối cùng chỉ biết mím môi, quay mặt đi. Nơi này là Vaiza không phải Trường Thịnh Thiên quốc. Không có một người thân nào ở đây. Ngạn Luật, Dĩ Linh, Dĩ Thuật, chú Công, Dương Cảnh,… không một ai ở bên tôi, không ai có thể tin tôi, bảo vệ tôi. Lần đầu tiên tôi thấm thía cảm giác cô đơn, lạc lõng giữa đất khách quê người.
Phải làm sao đây? Tôi chỉ là vị khách tá túc lúc hoạn nạn tại Vương quốc này, không có bất cứ quan hệ nào với họ trừ một lời gửi gắm ngắn gọn của Japkong Tuadekep.
Tôi cố kiềm giọt nước trên khép mắt không cho rơi ra nhưng mọi nổ lực đều thất bại. Thật là không có hình tượng của một Nữ Hoàng, tôi thấy mình giống một con bé vô dụng cả bản thân cũng không thể tự lo. Dangkok cứ chầm chầm nhìn tôi, đôi mắt nó động đậy như bắt được cảm xúc của tôi lúc này. Thằng bé quay quắt lại nói với chị:
-Hoàng tỉ, chị thật thiếu suy nghĩ. Những lời phỏng đoán hàm hồ, gây tổn thương cho người khác như vậy mà cũng nói ra sao? Dù là Nữ Hoàng nước nào thì vẫn cứ là vua một nước. Cô ấy không phải người quốc tịch Vaiza, pháp luật ta không đủ mạnh để thi hành. Mà chứng cứ còn chưa thu thập đủ, chị suy đoán như thế là không nên… một điều nữa, chị không thể gọi Seliana là mợ được. Công chúa không có quan hệ nào với hoàng thất nhà ta!
Lời thằng bé nói ra nghe chí lý lắm. Tôi không ngờ nó lại bênh vực tôi tới cùng như vậy. Nó như mang dáng vẻ một một vị anh hùng muốn bảo vệ tôi. Tôi quay sang nhìn Dangkok bằng sự biết ơn sâu sắc nhưng Valilila không chịu thua, con bé gân cổ cãi
-Câm mồm! Lại cố bao che chứ gì? Seliana là vợ sắp cưới của cậu. Không gọi là mợ thì là gì… Sớm muộn gì khi cậu quay về cũng sẽ kết hôn với nàng, lời hứa của cậu không thể sai lệch được. Dù chưa có hôn lễ chính thức nhưng từ lâu ta đã coi nàng là mợ của mình rồi! Nhóc ranh như mày dám lên mặt dạy đời ai hả?
Dangkok bị xúc phạm nặng. Mặt nó tái mét đi. Lần đầu tôi cảm nhận được cơn giận của thằng bé. Nào giờ, Dangkok vẫn là một đứa trẻ vui nhộn, không cáu kỉnh bao giờ. Khi nó nổi giận cũng khác người. Mặt nó đanh lại một vẻ lạnh lùng, vẻ hoàn toàn bình tĩnh che đi sự kích động. Bằng một chất giọng điềm đạm và chững chạc, Dangkok nhẹ nhàng nói với chị gái
-Tại sao em không thể nói? Hoàng tỉ, chị đã vượt qua ranh giới chịu đựng của ta rồi! Đừng quên ta không chỉ là em của chị mà em là đương kim thái tử của Vương quốc này. Chị là công chúa thì không có quyền bảo ta “câm miệng”. Ngược lại, ta có thể yêu cầu chị thôi gây rối đi, đừng bắt em trai này phải dựa vào quân pháp mà đối phó với chị. Em chưa làm vậy bao giờ và cũng mong sẽ phải dùng tới biện pháp này…
Valilila tròn mắt nhìn Dangkok, đầu tiên là ngạc nhiên sau đó là oán hận. Tôi không hiểu địa vị công chúa và thái tử ở Vaiza khác nhau như thế nào nhưng theo kiểu nói chuyện của Dangkok thì hình như nó nắm nhiều quyền lực hơn Valilila. Cả hai đều là chị em ruột, nếu dùng quyền uy để so đo thì thật không nên. Tôi không muốn bản thân trở thành chiếc búa đập tan mối quan hệ tốt đẹp của hai đứa trẻ.
-Dangkok, Valilila,… hai em đừng cãi nhau nữa. Mọi lỗi lầm là tại chị, hiện giờ sự việc chưa rõ nên công chúa nghi ngờ là phải. Dangkok, em cũng nhẹ lời chút đi. Nói năng như thế sẽ làm chị gái em buồn lòng đấy!
Lập tức ý tốt của tôi bị Valilila hất cho một gáo nước lạnh
-Ai mượn cô lo? Thôi giả vờ tốt bụng đi!
Tới đây thì hai bậc phụ huynh không thể im lặng được nữa. Đức vua chỉ tay về cô con gái ương bướng, lạnh giọng bảo
-Valilila. Thôi ngay cách nói chuyện vô phép tắc của con đi. Cha biết con quý Seliana nhưng như thế không có nghĩa là con đi nhục mạ người khác vì nàng ta. Em trai con nói đúng, sự việc chưa rõ ràng và một công chúa như con phải biết bình tĩnh phán xét. Mẹ con đã hứa với cậu sẽ chăm sóc tốt Viễn Xuyên Nữ Hoàng, cha mẹ không thể có bất cứ sơ xuất nào làm tổn hại cô ấy… Tuy nhiên sự thật là sự thật, nếu chẳng may mọi chuyện không như ta muốn thì cũng sẽ tìm ra cách xử lý, dù cho có khó xử thế nào cũng sẽ có cách! Con không được loạn ngôn trước mắt Nữ Hoàng, như vậy là vô phép vô tắc!
Valilla cúi đầu, con bé không dám cãi lời cha. Tuy nhiên tôi biết lửa giận trong lòng nó chưa hề ngui đi, chắc là nó hận tôi nhất trên đời rồi. Hoàng hậu Vanya thì nhìn Dangkok dạy dỗ
-Dangkok, con cũng không phải là đúng đắn. Tuy con nói có lý lẽ nhưng mẹ chưa từng khuyến khích con đối đãi với chị bất nghĩa như thế. Con là thái tử hiển nhiên có quyền hơn một tiểu công chúa. Tuy nhiên dù thế nào thì Valilila cũng là chị ruột của con. Ta không hy vọng lại phải nghe hai đứa cãi nhau thêm lần nào nữa…
Hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn cúi đầu. Tôi được chứng kiến cách dạy dỗ con cái của bậc đế vương Vaiza. Thằng bé mới hơn 12 tuổi và cô bé chỉ chừng 16 vậy mà có thể hiểu mọi lý lẽ bố mẹ chúng giảng dạy. Không biết con nít Vaiza đều khôn sớm như thế hay hai đứa trẻ là trường hợp đặt biệt, là kết tinh của hai con người hoàn hảo nhất vương quốc này.
Phòng khách lớn rơi vào im lặng. Dangkok lặng lẽ ngồi cạnh tôi. Nó nhìn tôi bằng ánh mắt thông cảm và nói khẽ
-Nữ Hoàng đừng lo. Ta nhất định sẽ bảo vệ cô. Ai muốn hãm hại cô phải bước qua xác của đương kim thái tử trước cái đã!
Tôi không biết nên khóc vì cảm động hay nên cười vì “độ sến” của câu nói, giống như lời thoại trong một vở kịch kinh điển. Dangok như ngọn lửa sưởi ấm tâm hồn tôi. Lúc này đây, dù tình hình không hề tốt đi nhưng tôi yên tâm vì có một người hứa bảo vệ tôi, làm chỗ dựa cho tôi
-Ngạn Luật có một cháu trai như em thật là hay quá!
Tôi bất chợt nói. Dangkok nhướng một bên mày khó hiểu
-Ng…Ngạn gì cơ? Đó là tên của cậu Japkong khi ở bên đó à?
Tôi cười và gật đầu
-Uhm… nhưng tên thật là Thần Phong mới phải!
Dangkok lại nhíu mày
-Th…Thần gì cơ? Sao lắm tên thế??
-Anh ấy có rất nhiều tên mà.
Thế là chúng tôi ngồi bàn bạc về Japkong Tuadekep. Tôi phát hiện cậu bé không có nhiều hồi ức về cậu của mình. Khi nó lên 7 thì Japkong đã đi mất rồi. Nó chỉ nhớ những lúc được cậu dẫn đi chơi nhưng thực ra cũng không được mấy lần. Làm quan toàn quyền Gem rất bận và ít khi trở về cung điện. Nó nhớ nhất là những món quà người cậu ruột gửi về cho nó. Đặc biệt nhất là bộ lính đồ chơi bằng gỗ chính tay cậu đẽo gọt. Câu chuyện của chúng tôi cứ trôi đi một cách nhẹ nhàng cho tới khi có người hối hả chạy vào thưa
-Điện hạ, công chúa Seliana vừa mới tỉnh dậy!
Valilila là người mừng rỡ chạy ào đi mất. Hoàng đế và Hoàng hậu cũng đi theo ra ngoài. Tôi vội kéo Dangkok đứng dậy. Cậu bé nhìn tôi nghi ngại nhưng nó không nói gì. Mọi người 15 phút sau đã có mặt ở cung Miwani.
Nằm trên giường, Seliana nhắm hờ mắt. Sau khi cô tì nữ bên cạnh thông báo sự có mặt của mọi người, chị mới từ từ mở mắc, khuôn mặt phảng phất trạng thái mệt mỏi. Valilila ngồi xuống giường trước tiên, con bé ngăn không cho Seliana ngồi dậy
-Mợ ơi, người đã khỏe chưa? Valilila buồn lắm, thương mợ lắm….
Nó úp mặt vào ngực Seliana, cẩn thận không động tới vết thương. Chị cười hiền và vuốt tóc con bé
-Cảm ơn công chúa, ta đã không sao rồi!
Tiếp theo là Hoàng hậu Vanya đi tới bên giường
-Em có còn thấy đau nhiều không? Hay là thêm thuốc giảm đau nhé? Mất máu nhiều quá, phải tịnh dưỡng vài hôm mới được…
Seliana nhìn Hoàng hậu bằng ánh mắt cảm kích vô cùng
-Đa tạ Hoàng hậu, tiểu nữ không hề gì đâu!
Vanya khẽ lắc đầu, nụ cười đôn hậu hiện trên môi cô
-Đa tạ gì chứ? Chẳng phải đã thỏa thuận sẽ gọi ta là Vanya sao? Trước khi ra đi, Japkong chỉ có mối bận tâm duy nhất là Seliana, nó đã ép người chị này thể thốt đủ điều là phải đối xử tốt với em… Nhưng bây giờ, không may em rơi vào hoàn cảnh này, thực sự chị rất ấy náy…
Hai gò má trắng bệch của Seliana chợt thoáng hiện một vệt hồng. Chị cười ân tình với hoàng hậu rồi mới đưa mắt nhìn những người khác. Ánh mắt chị dừng lại chỗ tôi, bất chợt biểu hiện một nỗi sợ mông lung nào đó. Tôi chủ động chào trước, cố gắng nói tự nhiên
-Seliana, chị ổn rồi phải không? Chị làm em phát hoảng chết đi được… Em xin lỗi vì đã nặng lời với chị, thực ra em chỉ muốn tốt cho chị.
Valilila quay quắt lại, muốn nói gì đó nhưng bị ánh mắt của cha làm cho nín lặng. Hoàng hậu chủ động hỏi tới
-Seliana, rốt cuộc thì tại sao ra nông nổi này, em có thể kể rõ ràng không?
Seliana lại nhìn sang tôi rồi run rẩy cụp mắt lại. Môi chị mấp máy nói
-Lúc đó… em không được bình tĩnh lắm… nghe nói Quận công sẽ không trở về nên em bị sốc… nhất thời kích động đã mất tự chủ. Em không biết rút tâm trạng vào đâu nên đành mượn đồ đạt làm bia đỡ đạn. Em xin lỗi vì những tổn thất đã gây ra cho Miwani…
Hoàng hậu thở dài rồi lại an ủi
-Ồ, có đáng gì! Như vậy là chính em phá tung căn phòng sao? Nhưng rốt cuộc vì lý do gì mà bị thương như thế?
Tôi cũng nôn nóng mong chị nói rõ, như thể nổi oan của tôi sẽ được gỡ xuống mà Valilila cũng không căng thẳng với tôi nữa. Seliana đưa mắt nhìn tôi, vẫn là cái nhìn rụt rẻ, sợ hãi đó. Đến khi chị mấp máy nói, tôi mới nhận ra mình thật quá ngây thơ
-Em cũng không nhớ rõ lắm… Chỉ thấy Nữ hoàng cầm một con dao từ đâu đi tới… lúc đó em vẫn chưa tỉnh lại nhưng theo bản năng vẫn biết món đồ đó là nguy hiểm. Em giật mình theo phản xạ ôm lấy chân Nữ Hoàng… và rồi… em chưa nói được lời nào thì đã thấy một bên ngực nhói đau… sau đó thì ngất đi. Mọi lỗi lầm đều là vì hành vi điên rồ của em. Chắc là em đã khiến Nữ hoàng phát hoảng phải sử dụng dao để tự vệ… em rất xin lỗi, em không biết chứng bệnh của mình lại đột ngột tái phát như thế… Bác sĩ đã căn dặn phải uống thuốc đều đặn nhưng thi thoảng em vẫn quên mất!
Sau khi chị nói, cả gian phòng chìm vào im lặng. Mọi người nhìn bộ dạng sợ sệt, hối hận và pha lẫn mềm yếu đáng thương của chị rồi quay sang nhìn tôi vốn đang há miệng ngạc nhiên, không nói năng gì. Thoáng nghe thì có vẻ mọi sự chỉ là hiểu lầm nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc chị tố cáo chính tôi là người hành hung. Cuối cùng thì Seliana nhận lỗi về mình, giống một cử chỉ tha thứ cao thượng. Tôi tự hỏi mình tìm đâu ra con dao và chủ động đi tới chỗ Seliana khi nào. Nếu có thể bước đi, lưạ chọn của tôi là chạy ngay ra ngoài, gan đâu mà ở lại đương đầu với con điên của chị. Dangkok đừng cạnh tôi thở hắt ra. Nó đổi tư thế khoanh tay trước ngực khinh khỉnh bảo
-Biết ngay mà!
Valilila ấm ức nhìn mẹ, nước mắt lưng tròng
-Mẫu hậu, người đã nghe rõ chưa? Người còn bao che nữa không?
Hoàng hậu Vanya nhíu mày, lưỡng lự quay lại nhìn chồng.
-Điện hạ… chuyện này…?
Đức vua giơ tay yêu cầu mọi người im lặng và điềm đạm phân phó
-Khoan hãy xem xét vấn đề đó. Trước tiên là giúp công chúa Seliana bình phục sức khỏe rồi cho người lần nữa kiểm tra kỉ hiện trường. Tạm thời chưa thể dựa vào lời nói của bất cứ bên nào để phán xét, chúng ta cứ đợi một thời gian. Rất có thể cả hai đều rơi vào trạng thái kém minh mẫn nên có một số lầm lẫn nào đó. Bây giờ nàng hãy đưa Dangkok cùng Nữ hoàng trở về điện Mặt Trăng. Còn Valilila có thể ở lại nếu con muốn… Hôm nay là một ngày dài nhiều sự kiện. Tất cả nên về nghỉ ngơi đi!
Lời của nhà vua là lời vàng ngọc, không ai dám trái lệnh. Valilila có ấm ức gì thì cũng cố nén trong lòng. Một lần nữa con bé nhìn tôi bằng cặp mắt xinh đẹp nhưng giận dữ. Hoàng hậu đứng dậy, duyên dáng tạo động tác nâng váy
-Vâng, điện hạ, thần thiếp xin cáo lui trước!
Thế là tôi ngơ ngác đi theo sau. Trước khi rẽ trái còn cố ngoái nhìn lần nữa về căn phòng Seliana đang nằm.
/59
|