Hướng Nhật xoa xoa cánh tay phải, hắn cũng rất muốn làm thế với cánh tay trái, đáng tiếc tay phải bị băng lại như tay gấu, làm cái việc nhỏ như thế rõ ràng có chút gượng ép.
Đã đến giờ tan học, nhưng vết bầm tím trên cánh tay vẫn chưa biến mất. Nhất là dấu vết trên cánh tay trái, so với cánh tay phải thì thâm hơn nhiều lắm. Sở Sở rất thích để móng tay dài, cho nên khi véo hắn, để tránh cho móng tay khỏi bị gãy ngoài ý muốn, nàng không dùng nhiều sức. Nhưng đồ đệ ngoan Thạch Thanh không giống như vậy, do hàng ngày phải luyện võ, móng tay nàng không thể để dài, do đó nàng sẽ không ngại gì mà không dùng hết sức véo hắn đau đến chết mới thôi.
Hướng Nhật đúng là khóc không ra nước mắt, vừa tan học, hắn lập tức chuồn đi nhanh như trạch. Đã đến giờ hắn phải đi làm công việc dạy học vĩ đại kia.
- Thầy đến rồi à?
Lưu manh vừa vào cửa đã được nhiệt tình đón tiếp..
- Mẹ em không có nhà à?
Hướng Nhật ánh mắt khác thường đánh giá cô bé đáng yêu trước mặt, hình như so với người mà mình thấy hôm qua thì có hơi khác.
- Còn chưa tan sở mà, nhưng chắc cũng sắp về rồi!
Cô bé đáng yêu nhìn thoáng qua cái đồng hồ trên tường, suy nghĩ một lát rồi nói...
- Hình như em lễ phép hơn hôm qua nhiều thì phải?
Lưu manh nêu ra nghi vấn trong lòng, theo lý mà nói, giờ chỉ có mình và cô bé, có cần thiết phải giả vờ ngoan hiền như thế không?
Nhưng câu trả lời của đối phương lại càng nằm ngoài dự liệu của hắn:
- Thầy ơi, hôm qua là em không đúng, bây giờ em muốn xin lỗi thầy.
Nói xong, cô bé còn hướng về phía lưu manh hơi vái một cái.
Ánh mắt Hướng Nhật đầy vẻ nghi ngờ, trong lòng không khỏi cảnh giác, cô bé này cũng không giống người tôn sư trọng đạo tí nào. Cô bé đã có “tiền án” từ trước, tình cảnh ngày hôm qua bị “quay như quay dế” vẫn còn rõ mồn một trong đầu lưu manh.
Thấy đối phương không nói gì, cô bé cũng không để ý, cười ngọt ngào, thậm chí còn cố hết sức bê một cái ghế đệm lại gần:
- Mời thầy ngồi ạ!
Hướng Nhật vẻ mặt không thay đổi lùi về phía sau một bước nhỏ, đối phương càng như vậy lại càng khiến trong lòng hắn bất an. Có âm mưu, chắc chắn là có âm mưu! Nhưng cân nhắc một hồi, mình lớn như thế này không thể để một con nhóc xem thường, cứ cho là đối phương có ý đồ gì đi. Hướng Nhật vẫn đón nhận cái ghế cô bé bê tới. Thừa dịp cô bé không chú ý, hắn cẩn thận sờ soạng kiểm tra một phen, không có keo dính, không có phẩm màu, lúc này hắn mới yên tâm ngồi xuống.
Cô bé thấy hắn ngồi xuống, nụ cười càng thêm ngọt ngào:
- Thầy, em bóp chân cho thầy nha.
Vốn trong lòng đang lo lắng bất an, Hướng Nhật lập tức từ chối ý “tốt” của con bé:
- Không cần!
Cô bé cũng không nổi giận, lại ân cần nói:
- Vậy… Thầy ơi, em bóp vai cho thầy nha!
- Không cần!
- Thầy có muốn uống chút gì không?
- Không uống!
- Thầy thật đẹp trai nha.
- Không… Xấu!
- Thầy…
- Dừng... đừng giả mù sa mưa nữa, nói đi, hôm nay lại muốn làm gì?
Hướng Nhật suy đoán trong lòng, chắc lại có chuyện gì phải phiền đến mình đây, hơn nữa xem con bé cố gắng nịnh nọt mình như vậy, chắc không phải là chuyện đơn giản gì.
Nhưng cô bé lại ra vẻ tội nghiệp:
- Thầy, người ta thật sự rất hối hận về chuyện hôm qua rồi mà, bây giờ cũng đã sửa sai rồi, thầy còn không tha thứ cho người ta!
Trong khi nói đôi mắt như sắp khóc đến nơi, dáng vẻ như thế khiến cho người ta cảm thấy đáng thương không để đâu cho hết.
Đáng tiếc Hướng Nhật đã hạ quyết tâm, hắn không một chút động lòng trước biểu hiện của cô bé:
- Đừng có giả bộ đáng thương nữa, muốn gì thì nói đi. Chỉ cần không quá đáng, anh có thể cân nhắc giúp em một chút.
- Thầy...!
Khóe miệng cô bé nhếch lên trông vô cùng đáng yêu, nhưng trên mặt lại có chút bất mãn:
- Thầy thật sự không tin em sao?
Hướng Nhật chăm chú nhìn cô bé một hồi, ngẫm nghĩ lại, công việc dạy kèm này là do cô nàng cảnh sát kia giới thiệu, vậy chắc nàng cũng có chút quan hệ với cô bé này, cuối cùng hắn cũng không cố chấp nữa:
- Được rồi, anh tin tưởng em. Nhưng em đừng có hy vọng anh sẽ giúp em làm những chuyện vốn không thể làm được!
- Cảm ơn thầy!
Bất chấp câu nói cuối cùng có chút khó nghe, cô bé vẫn cao hứng đến mức muốn nhảy dựng lên:
- Được rồi, thầy ơi, em còn chưa biết tên của thầy là gì.
- Trước khi hỏi tên người khác, có nên giới thiệu tên mình trước không nhỉ?
- Đúng rồi, thầy thật thông minh nha!
Cô bé kinh ngạc khoa trương thốt lên, nhưng lại không hề cân nhắc xem mấy lời kia có liên quan gì đến trí thông mình của người nào đó hay không, vẫn cứ như thế giới thiệu:
- Em tên là Hác Manh, vừa mới vào lớp mười, năm nay mười sáu tuổi lẻ hai tháng ba ngày.
- Hảo mông?... (1) Cái tên này nghe cũng được.
Bất quá nhìn cô bé lanh lợi như vậy, chẳng phù hợp với cái tên này chút nào, thật sự là lãng phí một cái tên. Trong lòng lưu manh thầm có một nhận xét xấu xa.
- Còn thầy?
Nghe đối phương khen ngợi tên của mình, Hác Manh cười đến híp cả mắt.
- Hướng Quỳ.
Hướng Nhật nhanh chóng trả lời bằng một câu ngắn ngủn đơn giản.
- Á?... tên của thầy cũng hay lắm, nếu ở giữa mà thêm một chữ sẽ trở thành tên một loài hoa à nha.
Hướng Nhật nghe thế không khỏi rùng cả mình:
- Em có thể đừng thêm từ ‘nha’ vào phía sau mỗi câu được không, anh nổi cả da gà rồi đây này.
- Sao mà làm thế được? Đấy là thói quen khi nói của người ta mà, thầy thật độc đoán nha!
Cô bé lại giả bộ tội nghiệp phân bua.
Lưu manh không biết nói gì thêm:
- Thôi quên đi, em ‘nha’ như thế nào cũng được, nhưng mà…
Đúng lúc đang chuẩn bị nói tiếp gì đó thì chuông cửa vang lên.
- A, mẹ về rồi!
Hác Manh hưng phấn kêu lên, nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.
Nhưng người bước vào lại khiến cô bé kinh sợ:
- Chị, sao lại là… Chị mới về à?
Người ngoài cửa nhẹ nhàng "Ừ’ một tiếng rồi đi vào.
Hướng Nhật chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, giống như không phải một người đi vào mà là một vật có thể phát sáng.
Một người đẹp đi vào, khuôn mặt so với cô bé có tám phần giống nhau nhưng trông già dặn hơn nhiều, dáng người cao gầy, trang phục tinh tế, đầu tóc gọn gàng, gác trên mũi là một cặp mắt kính viền trắng làm cho người ta cảm giác nàng có một vẻ đẹp trí thức. Đáng tiếc, người đẹp vốn khiến người ta vừa nhìn vào dễ sinh hảo cảm lại có vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén phối hợp với đôi môi mím chặt hoàn toàn phá tan ấn tượng đầu tiên của người khác đối với nàng, giống như người đang ở xa ngàn dặm chứ không phải ngay trước mặt mình.
Người đẹp băng sơn dường như cũng không có vẻ chú ý tới người lạ trong phòng khách, chỉ liếc mắt một cái ngay lúc từ cửa bước vào, nhưng ánh mắt chẳng khác gì đang nhìn bãi phân chó ven đường, sâu trong đáy mắt còn hiện một tia chán ghét. Nàng chỉ hỏi cô bé xem mẹ có ở nhà hay không, sau khi biết được điều mình muốn biết, liền giữ vẻ mặt bình thản đi thẳng lên tầng trên.
Hướng Nhật vuốt vuốt mũi, thái độ của người đẹp băng sơn rõ ràng là không hề để hắn trong mắt. Vốn vừa thấy người nhà của cô bé đang muốn lịch sự chào hỏi trước, nhưng nhìn dáng vẻ đáng ghét của đối phương, hắn lập tức bỏ ngay cái ý định trong đầu. Việc gì mình phải nhiệt tình trước cái vẻ lạnh lùng của người ta, mặc dù chủ nhân của khuôn mặt lạnh lùng này là một người đẹp hiếm có, nhưng lưu manh tự thấy mình chưa rẻ mạt đến mức độ đó.
Thấy chị của mình đã đi lên tới cuối cầu thang và hoàn toàn mất dạng, cô bé mới lè cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho, có chút đắc ý nói:
- Thế nào? Chị của em xinh đẹp không?
- Cũng tạm được!
Hướng Nhật thản nhiên nói. Xinh đẹp thì có xinh đẹp, đáng tiếc là quá kiêu ngạo.
Cô bé bất mãn:
- Cái gì mà "cũng tạm được", chị em rõ ràng là một người cực kỳ xinh đẹp!
Rồi đột nhiên cô bé chớp chớp mắt nói:
- Có phải vừa rồi chị ấy không chào hỏi thầy, cho nên trong lòng thầy rất khó chịu phải không?
- Em thấy anh giống người hẹp hòi như vậy không?
Hướng Nhật hỏi ngược lại, nhưng trong lòng lại càng hiểu rõ thêm sự thông minh và tinh tế của cô bé này.
- Không giống…
Cô bé dừng lại một chút, trong mắt ánh lên một tia giảo hoạt:
- Em thấy thầy vốn là như vậy!
Hướng Nhật cười khổ một hồi, hắn rất muốn nói cho cô bé này hiểu, làm người không thể thẳng thắn như vậy, phải biết cách nói khéo.
Nhưng cô bé lại mặc kệ vẻ cười khổ của hắn, đột nhiên nở một nụ cười thần bí:
- Được rồi, thầy có bạn gái hay chưa?
- Hỏi cái này để làm gì?
- Muốn theo đuổi chị em không?
- Hả?
- Em có thể giúp thầy!
Đúng lúc này, từ tầng trên lại truyền xuống một tiếng quát:
- Tiểu Manh, em nói đụng chạm gì đến chị thế!
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập chạy xuống cầu thang.
Cô bé hoảng hốt, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, lách mình trốn ra phía sau lưng lưu manh:
- Thầy, giúp em đối phó một chút trước đi, sau này thầy sẽ có lợi!
Người đẹp băng sơn đi tới gần, thấy em gái mình trốn phía sau nam nhân xa lạ kia, lập tức lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi... tránh ra!
Chú Thích:
(1) Hảo mông và Hác Manh phát âm giống nhau: [hǎo] [mēng]
Hảo mông có nghĩa là "dễ lừa gạt"
Hướng Nhật nghe nhầm, có khi là cố ý nghe nhầm.
Đã đến giờ tan học, nhưng vết bầm tím trên cánh tay vẫn chưa biến mất. Nhất là dấu vết trên cánh tay trái, so với cánh tay phải thì thâm hơn nhiều lắm. Sở Sở rất thích để móng tay dài, cho nên khi véo hắn, để tránh cho móng tay khỏi bị gãy ngoài ý muốn, nàng không dùng nhiều sức. Nhưng đồ đệ ngoan Thạch Thanh không giống như vậy, do hàng ngày phải luyện võ, móng tay nàng không thể để dài, do đó nàng sẽ không ngại gì mà không dùng hết sức véo hắn đau đến chết mới thôi.
Hướng Nhật đúng là khóc không ra nước mắt, vừa tan học, hắn lập tức chuồn đi nhanh như trạch. Đã đến giờ hắn phải đi làm công việc dạy học vĩ đại kia.
- Thầy đến rồi à?
Lưu manh vừa vào cửa đã được nhiệt tình đón tiếp..
- Mẹ em không có nhà à?
Hướng Nhật ánh mắt khác thường đánh giá cô bé đáng yêu trước mặt, hình như so với người mà mình thấy hôm qua thì có hơi khác.
- Còn chưa tan sở mà, nhưng chắc cũng sắp về rồi!
Cô bé đáng yêu nhìn thoáng qua cái đồng hồ trên tường, suy nghĩ một lát rồi nói...
- Hình như em lễ phép hơn hôm qua nhiều thì phải?
Lưu manh nêu ra nghi vấn trong lòng, theo lý mà nói, giờ chỉ có mình và cô bé, có cần thiết phải giả vờ ngoan hiền như thế không?
Nhưng câu trả lời của đối phương lại càng nằm ngoài dự liệu của hắn:
- Thầy ơi, hôm qua là em không đúng, bây giờ em muốn xin lỗi thầy.
Nói xong, cô bé còn hướng về phía lưu manh hơi vái một cái.
Ánh mắt Hướng Nhật đầy vẻ nghi ngờ, trong lòng không khỏi cảnh giác, cô bé này cũng không giống người tôn sư trọng đạo tí nào. Cô bé đã có “tiền án” từ trước, tình cảnh ngày hôm qua bị “quay như quay dế” vẫn còn rõ mồn một trong đầu lưu manh.
Thấy đối phương không nói gì, cô bé cũng không để ý, cười ngọt ngào, thậm chí còn cố hết sức bê một cái ghế đệm lại gần:
- Mời thầy ngồi ạ!
Hướng Nhật vẻ mặt không thay đổi lùi về phía sau một bước nhỏ, đối phương càng như vậy lại càng khiến trong lòng hắn bất an. Có âm mưu, chắc chắn là có âm mưu! Nhưng cân nhắc một hồi, mình lớn như thế này không thể để một con nhóc xem thường, cứ cho là đối phương có ý đồ gì đi. Hướng Nhật vẫn đón nhận cái ghế cô bé bê tới. Thừa dịp cô bé không chú ý, hắn cẩn thận sờ soạng kiểm tra một phen, không có keo dính, không có phẩm màu, lúc này hắn mới yên tâm ngồi xuống.
Cô bé thấy hắn ngồi xuống, nụ cười càng thêm ngọt ngào:
- Thầy, em bóp chân cho thầy nha.
Vốn trong lòng đang lo lắng bất an, Hướng Nhật lập tức từ chối ý “tốt” của con bé:
- Không cần!
Cô bé cũng không nổi giận, lại ân cần nói:
- Vậy… Thầy ơi, em bóp vai cho thầy nha!
- Không cần!
- Thầy có muốn uống chút gì không?
- Không uống!
- Thầy thật đẹp trai nha.
- Không… Xấu!
- Thầy…
- Dừng... đừng giả mù sa mưa nữa, nói đi, hôm nay lại muốn làm gì?
Hướng Nhật suy đoán trong lòng, chắc lại có chuyện gì phải phiền đến mình đây, hơn nữa xem con bé cố gắng nịnh nọt mình như vậy, chắc không phải là chuyện đơn giản gì.
Nhưng cô bé lại ra vẻ tội nghiệp:
- Thầy, người ta thật sự rất hối hận về chuyện hôm qua rồi mà, bây giờ cũng đã sửa sai rồi, thầy còn không tha thứ cho người ta!
Trong khi nói đôi mắt như sắp khóc đến nơi, dáng vẻ như thế khiến cho người ta cảm thấy đáng thương không để đâu cho hết.
Đáng tiếc Hướng Nhật đã hạ quyết tâm, hắn không một chút động lòng trước biểu hiện của cô bé:
- Đừng có giả bộ đáng thương nữa, muốn gì thì nói đi. Chỉ cần không quá đáng, anh có thể cân nhắc giúp em một chút.
- Thầy...!
Khóe miệng cô bé nhếch lên trông vô cùng đáng yêu, nhưng trên mặt lại có chút bất mãn:
- Thầy thật sự không tin em sao?
Hướng Nhật chăm chú nhìn cô bé một hồi, ngẫm nghĩ lại, công việc dạy kèm này là do cô nàng cảnh sát kia giới thiệu, vậy chắc nàng cũng có chút quan hệ với cô bé này, cuối cùng hắn cũng không cố chấp nữa:
- Được rồi, anh tin tưởng em. Nhưng em đừng có hy vọng anh sẽ giúp em làm những chuyện vốn không thể làm được!
- Cảm ơn thầy!
Bất chấp câu nói cuối cùng có chút khó nghe, cô bé vẫn cao hứng đến mức muốn nhảy dựng lên:
- Được rồi, thầy ơi, em còn chưa biết tên của thầy là gì.
- Trước khi hỏi tên người khác, có nên giới thiệu tên mình trước không nhỉ?
- Đúng rồi, thầy thật thông minh nha!
Cô bé kinh ngạc khoa trương thốt lên, nhưng lại không hề cân nhắc xem mấy lời kia có liên quan gì đến trí thông mình của người nào đó hay không, vẫn cứ như thế giới thiệu:
- Em tên là Hác Manh, vừa mới vào lớp mười, năm nay mười sáu tuổi lẻ hai tháng ba ngày.
- Hảo mông?... (1) Cái tên này nghe cũng được.
Bất quá nhìn cô bé lanh lợi như vậy, chẳng phù hợp với cái tên này chút nào, thật sự là lãng phí một cái tên. Trong lòng lưu manh thầm có một nhận xét xấu xa.
- Còn thầy?
Nghe đối phương khen ngợi tên của mình, Hác Manh cười đến híp cả mắt.
- Hướng Quỳ.
Hướng Nhật nhanh chóng trả lời bằng một câu ngắn ngủn đơn giản.
- Á?... tên của thầy cũng hay lắm, nếu ở giữa mà thêm một chữ sẽ trở thành tên một loài hoa à nha.
Hướng Nhật nghe thế không khỏi rùng cả mình:
- Em có thể đừng thêm từ ‘nha’ vào phía sau mỗi câu được không, anh nổi cả da gà rồi đây này.
- Sao mà làm thế được? Đấy là thói quen khi nói của người ta mà, thầy thật độc đoán nha!
Cô bé lại giả bộ tội nghiệp phân bua.
Lưu manh không biết nói gì thêm:
- Thôi quên đi, em ‘nha’ như thế nào cũng được, nhưng mà…
Đúng lúc đang chuẩn bị nói tiếp gì đó thì chuông cửa vang lên.
- A, mẹ về rồi!
Hác Manh hưng phấn kêu lên, nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.
Nhưng người bước vào lại khiến cô bé kinh sợ:
- Chị, sao lại là… Chị mới về à?
Người ngoài cửa nhẹ nhàng "Ừ’ một tiếng rồi đi vào.
Hướng Nhật chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, giống như không phải một người đi vào mà là một vật có thể phát sáng.
Một người đẹp đi vào, khuôn mặt so với cô bé có tám phần giống nhau nhưng trông già dặn hơn nhiều, dáng người cao gầy, trang phục tinh tế, đầu tóc gọn gàng, gác trên mũi là một cặp mắt kính viền trắng làm cho người ta cảm giác nàng có một vẻ đẹp trí thức. Đáng tiếc, người đẹp vốn khiến người ta vừa nhìn vào dễ sinh hảo cảm lại có vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén phối hợp với đôi môi mím chặt hoàn toàn phá tan ấn tượng đầu tiên của người khác đối với nàng, giống như người đang ở xa ngàn dặm chứ không phải ngay trước mặt mình.
Người đẹp băng sơn dường như cũng không có vẻ chú ý tới người lạ trong phòng khách, chỉ liếc mắt một cái ngay lúc từ cửa bước vào, nhưng ánh mắt chẳng khác gì đang nhìn bãi phân chó ven đường, sâu trong đáy mắt còn hiện một tia chán ghét. Nàng chỉ hỏi cô bé xem mẹ có ở nhà hay không, sau khi biết được điều mình muốn biết, liền giữ vẻ mặt bình thản đi thẳng lên tầng trên.
Hướng Nhật vuốt vuốt mũi, thái độ của người đẹp băng sơn rõ ràng là không hề để hắn trong mắt. Vốn vừa thấy người nhà của cô bé đang muốn lịch sự chào hỏi trước, nhưng nhìn dáng vẻ đáng ghét của đối phương, hắn lập tức bỏ ngay cái ý định trong đầu. Việc gì mình phải nhiệt tình trước cái vẻ lạnh lùng của người ta, mặc dù chủ nhân của khuôn mặt lạnh lùng này là một người đẹp hiếm có, nhưng lưu manh tự thấy mình chưa rẻ mạt đến mức độ đó.
Thấy chị của mình đã đi lên tới cuối cầu thang và hoàn toàn mất dạng, cô bé mới lè cái lưỡi nhỏ nhắn thơm tho, có chút đắc ý nói:
- Thế nào? Chị của em xinh đẹp không?
- Cũng tạm được!
Hướng Nhật thản nhiên nói. Xinh đẹp thì có xinh đẹp, đáng tiếc là quá kiêu ngạo.
Cô bé bất mãn:
- Cái gì mà "cũng tạm được", chị em rõ ràng là một người cực kỳ xinh đẹp!
Rồi đột nhiên cô bé chớp chớp mắt nói:
- Có phải vừa rồi chị ấy không chào hỏi thầy, cho nên trong lòng thầy rất khó chịu phải không?
- Em thấy anh giống người hẹp hòi như vậy không?
Hướng Nhật hỏi ngược lại, nhưng trong lòng lại càng hiểu rõ thêm sự thông minh và tinh tế của cô bé này.
- Không giống…
Cô bé dừng lại một chút, trong mắt ánh lên một tia giảo hoạt:
- Em thấy thầy vốn là như vậy!
Hướng Nhật cười khổ một hồi, hắn rất muốn nói cho cô bé này hiểu, làm người không thể thẳng thắn như vậy, phải biết cách nói khéo.
Nhưng cô bé lại mặc kệ vẻ cười khổ của hắn, đột nhiên nở một nụ cười thần bí:
- Được rồi, thầy có bạn gái hay chưa?
- Hỏi cái này để làm gì?
- Muốn theo đuổi chị em không?
- Hả?
- Em có thể giúp thầy!
Đúng lúc này, từ tầng trên lại truyền xuống một tiếng quát:
- Tiểu Manh, em nói đụng chạm gì đến chị thế!
Ngay sau đó, tiếng bước chân dồn dập chạy xuống cầu thang.
Cô bé hoảng hốt, trên mặt đầy vẻ sợ hãi, lách mình trốn ra phía sau lưng lưu manh:
- Thầy, giúp em đối phó một chút trước đi, sau này thầy sẽ có lợi!
Người đẹp băng sơn đi tới gần, thấy em gái mình trốn phía sau nam nhân xa lạ kia, lập tức lạnh lùng nhìn hắn:
- Ngươi... tránh ra!
Chú Thích:
(1) Hảo mông và Hác Manh phát âm giống nhau: [hǎo] [mēng]
Hảo mông có nghĩa là "dễ lừa gạt"
Hướng Nhật nghe nhầm, có khi là cố ý nghe nhầm.
/1271
|